Má Nó Dương Điên Phong

Chương 36


Bạn đang đọc Má Nó Dương Điên Phong: Chương 36


Đỉnh Phong hừ hừ nói: “Em tới muộn lúc nào, anh xem, em đã đến trước mười phút rồi, ai bảo lần nào anh cũng đến sớm hơn chứ.”
Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Sợ em đợi.”
Đỉnh Phong sững sờ, mắt tròn không chớp mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc có chút mất tự nhiên, hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”
Đỉnh Phong lập tức nhào tới, ôm chầm lấy Tiêu Mộc, cười khúc khích: “Vui quá, bây giờ anh đã là của em rồi, nếu em nghe anh nói những lời này với người con gái khác, em nhất định sẽ tức chết mất.”
Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong đang cọ tới cọ lui trong ngực mình, anh kéo tay cô, thản nhiên nói: “Chúng ta đến trường thôi.”
Đỉnh Phong nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc, gật gật đầu.

Khi Đỉnh Phong 23 tuổi, mỗi lần nhớ về những lúc này thì cô lại cảm thán, nếu mình không chủ động tiến thêm một bước, có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm vào người con trai này.
Cũng chính vì cô đã tiến thêm một bước, vậy nên mới hiểu được, có rất ít người chịu dùng hết mọi dũng khí để tiếp cận, để cảm nhận, để chạm tới, tất cả những điều này đối với bọn họ mà nói, chỉ là bề ngoài.
Trong lòng mỗi người đều có một tín ngưỡng.
Đỉnh Phong nói: “Tín ngưỡng của tôi chính là Tiêu Mộc.”
Mà tín ngưỡng của Tiêu Mộc …

Năm nay đã là năm thứ ba rồi.
Trương Cường Quân đứng trên bục giảng, nói: “Bắt đầu từ năm học này, các em không thể thảnh thơi giống như năm lớp 11 nữa, các em học suốt mười mấy năm qua, chính là để đánh cược một lần trong tháng 6 tới, mà trận chiến này, các em không được phép thua.”
Cô ta vừa nói xong thì mọi người cũng cảm nhận được sự áp lực, chỉ còn lại một năm, hết năm nay rồi mỗi người mỗi ngả.
Tâm tình của Đỉnh Phong vốn còn đang vui sướng vì được ở bên Tiêu Mộc thì lại đột nhiên giống như bị người ta giội ột gáo nước lạnh.
Thế giới này thật quá phũ phàng, cô và Tiêu Mộc không thể nào vĩnh viễn làm học sinh cấp ba.

Chính nhờ bản thân mình cố gắng nên rốt cuộc đã có thể bước bên cạnh Tiêu Mộc, nhưng bây giờ lại được thông báo, một năm sau có lẽ phải xa nhau.
“Năm ngoái, những anh chị học lớp chúng ta, cũng có một vài người thi đậu vào những trường đại học trọng điểm, nhưng các em nên hiểu, muốn được như vậy thì phải nỗ lực rất nhiều.” Khuôn mặt co quắp của Trương Cường Quân hoàn toàn không có chút biểu cảm.
“Còn một năm cuối này, tôi tin tưởng các em.”
Đỉnh Phong nhìn Trương Cường Quân, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt bị lõm của cô ta xem ra cũng không đáng ghét như vậy, trước giờ cô ấy luôn nghiêm khắc cũng chỉ vì bọn họ mà thôi.
“Trường đã đặt ra chỉ tiêu ỗi lớp, lớp chúng ta nhất định phải có một nửa vào được hệ chính quy, nửa còn lại nhất định phải thi đậu đại học.”
Đỉnh Phong mím môi.
Dựa vào trình độ của cô bây giờ, thật sự chỉ có thể vào được trường đại học hạng hai hoặc hạng ba mà thôi.
Lớp bọn họ cũng không bị đặt chỉ tiêu phải vào được trường đại học hạng nhất, bởi mấy năm qua, những lớp khác cũng không có người nào đạt đủ điểm chuẩn để vào đại học hạng nhất, huống chi vừa rồi lớp 5 cũng mới đặt ra mục tiêu hơn 30 người phải vào được trường đại học hạng nhất.
Đỉnh Phong cầm bút, bắt đầu quẹt quẹt trên giấy.
Nếu như môn tiếng Anh của cô không có vấn đề gì thì có thể được 140 điểm.
Môn số học trung bình có thể được 100 điểm.
Ngữ văn 120 điểm.
Vật lý thì khoảng 100 điểm.
Cộng lại cũng tầm tầm 460 điểm.
Kỳ thi cuối năm 2, Tiêu Mộc đạt được 720 điểm.
Vậy là kém anh tới gần 300 điểm.
Đỉnh Phong vo viên tờ giấy rồi ném vào trong thùng rác.
Lý Gia Nhạc nhìn dáng vẻ uể oải của Đỉnh Phong, huých nhẹ vào người cô: “Sao vậy? Vừa kết giao với Tiêu Mộc mà sao bây giờ lại mặt mày ủ rũ thế kia? Nói cho chị nghe xem, có phải Tiêu Mộc vừa nhỏ vừa ngắn, lại còn không mãnh, không thể thỏa mãn được cậu đúng không?”
Đỉnh Phong nhíu mày, trả lời: “Gia Nhạc, tớ thấy mệt mỏi quá, vì sao Tiêu Mộc lại lợi hại như vậy chứ? Tớ muốn đuổi theo anh ấy, rõ ràng đã chạm được vào cánh tay của anh ấy nhưng tớ lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn tớ càng ngày càng xa.”

Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, trầm mặc vài giây.
Cô lại đột nhiên vươn tay gõ vào đầu Đỉnh Phong một cái, nói: “Đỉnh Phong, lúc trước cậu thích anh ấy thì cậu cũng biết anh ấy và cậu là người của hai thế giới, nhưng cậu vẫn phấn đấu quên mình, muốn đứng bên cạnh anh ấy. Bây giờ cậu đã đứng ở bên cạnh anh ấy rồi thì cậu lại sợ. Đỉnh Phong, cậu sợ cái gì, không phải là tớ không hiểu. Nhưng tớ biết rõ, với sự hiểu biết của tớ về cậu, chỉ cần mục tiêu là Tiêu Mộc thì cho dù trên đường có nhiều chướng ngại như thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Đây mới đúng là cậu, mới đúng là Dương Đỉnh Phong!”
Đỉnh Phong ôm đầu nhìn Lý Gia Nhạc.
Một lúc sau, cô mới khẽ gật đầu, đôi mắt to tròn đã có chút vui vẻ: “Gia Nhạc, tớ biết rồi.”
Lý Gia Nhạc lại gõ vào đầu cô một cái: “Đồ ngốc.”
Đỉnh Phong cầm bút, nói: “Gia Nhạc, chúng ta cùng phấn đấu nhé!”
Lý Gia Nhạc khoát khoát tay, nói: “Thôi đi, chị đây không muốn bổ nhào vào con quái vật đại học để tìm chết, chị đã có đầu ra rồi, ai như cậu, vì Tiêu Mộc thì cái gì cũng có thể làm.”
Đỉnh Phong bắt đầu lụi cụi ghi chép.
Lý Gia Nhạc lẩm bẩm nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này, tớ nghĩ cậu có thể đuổi kịp Tiêu Mộc thôi.”
Đỉnh Phong không nghe được, cô cầm bút, bắt đầu loáy hoáy chép bài.

Mặc dù ngoài miệng Đỉnh Phong nói không cần Tiêu Mộc đưa mình về nhà, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất chờ mong.
Mà Tiêu Mộc cũng không để cho cô thất vọng.
Đi cùng Tiêu Mộc, nếu như không nói lời nào … nhất định sẽ rất tẻ nhạt.
Kỳ thực, nếu hỏi so với trước kia, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc có sự thay đổi gì lớn, Đỉnh Phong sẽ nói, rốt cuộc đã có thể nắm tay Tiêu Mộc, hôn môi Tiêu Mộc.
Trừ lần đó ra, còn lại chẳng khác lúc trước là bao.
“Em vào trước đi.” Tới trước cửa nhà của Đỉnh Phong, Tiêu Mộc nói.
Đỉnh Phong lại gọi anh: “Tiêu Mộc…”
Tiêu Mộc nhìn cô, mắt phượng đen láy tràn ngập sương mù, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ mím lại, hỏi: “Từ nãy đến giờ trông em có vẻ không ổn, có chuyện gì à?”

Anh cũng không biết cảm giác này là gì, anh nghĩ, có lẽ là mình đang lo lắng cho cô chăng?
Không muốn thấy vẻ đau lòng khổ sở hiện lên trên khuôn mặt cô.
Không biết từ lúc nào, cô đã chầm chậm hòa nhập vào cuộc sống của anh.

Đỉnh Phong ngước khuôn mặt tròn lên nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Tiêu Mộc, anh định thi vào trường nào?”
Tiêu Mộc nhìn cô, trả lời: “Đại học XX thành phố C.”
Đỉnh Phong thở dài một tiếng: “Quả nhiên là hạng nhất, một trong 10 trường đại học danh tiếng hàng đầu đấy.”
Tiêu Mộc sững sờ, nhìn dáng vẻ chán nản của Đỉnh Phong, đột nhiên hiểu ra vì sao cô lại ủ rũ như vậy.
Mắt phượng ánh lên một chút ý cười, anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, tựa cằm lên đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Còn một năm nữa, anh muốn em có thể đi cùng anh, nếu đến lúc đó không còn cách nào khác … cùng lắm thì anh ghi danh vào trường của em là được …”
Đỉnh Phong ngẩng đầu, kích động nói: “Không cần đâu, em sẽ cố gắng, còn một năm nữa, em sẽ cố gắng.”
Nhìn Đỉnh Phong kích động như vậy, Tiêu Mộc nở nụ cười.
Đỉnh Phong nhìn bờ môi mỏng của Tiêu Mộc, lại không nhịn được mà nhón chân lên, chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại.
Tiêu Mộc sững sờ, mắt phượng đen láy như bị sương mù che phủ.
Đỉnh Phong ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn Tiêu Mộc một cái.
Hai lần hôn môi, đều do cô chủ động, Tiêu Mộc sẽ không mất hứng chứ?
“Thật hết cách với em…” Tiêu Mộc cúi đầu.
Đỉnh Phong cảm giác trên môi mình lành lạnh, cô không ngờ Tiêu Mộc lại chủ động hôn mình.
Thu lại sự kinh ngạc, cô nhớ đến lời Lý Gia Nhạc từng chỉ mình…
Bờ môi khẽ mở ra, cô vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lên môi Tiêu Mộc, cảm giác được hô hấp của Tiêu Mộc hơi ngừng lại, rồi lập tức trở nên mãnh liệt, môi của hai người gắt gao dán chặt vào nhau.
Nụ hôn này kéo dài mấy chục giây.
Lúc kết thúc, sắc mặt của Đỉnh Phong đã đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Vậy mà Tiêu Mộc lại chẳng có gì thay đổi, chỉ nói với Đỉnh Phong: “Mau vào nhà đi, ngày mai còn đi học.”

Đỉnh Phong gật gật đầu, nhanh như chớp đã bỏ chạy lên lầu.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tiêu Mộc bị kéo ra một khoảng thật dài, anh nhìn Đỉnh Phong bối rối bỏ chạy, khóe môi khẽ cong lên, sau đó xoay người rời đi.

Mà Dương Đán vẫn luôn núp sau tấm rèm cửa đã chứng kiến từ đầu tới cuối, ông kích động chỉ vào Tiêu Mộc, nói: “Là thằng nhóc này sao? Là nó muốn cướp mất Đỉnh Phong yêu dấu của tôi sao?”
Từ Sinh vỗ vỗ vào vai Dương Đán: “Đó là cháu của em.”
Dương Đán lại tiếp tục nói: “Nó hôn Đỉnh Phong yêu dấu của tôi, SUN, cho dù đó là cháu của cậu thì cũng không thể tha thứ.”
Từ Sinh bất đắc dĩ nói: “Thầy à, sớm muộn gì Đỉnh Phong cũng ở bên người khác, mà em rất có lòng tin với cháu của mình, nếu như Đỉnh Phong có thể ở bên cạnh nó, em nghĩ cũng không tồi.”
Dương Đán cúi thấp đầu, nói: “Cậu cũng đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói cái gì nữa?”
Từ Sinh nói: “Thầy đừng lo lắng quá.”
Dương Đán gật đầu.

Rất nhiều người cảm thấy Đỉnh Phong thay đổi, lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian thì cô sẽ lôi sách ra để học.
Mà trong giờ học cũng không ngủ gật nữa.
Điều này đối với mọi người mà nói, quả thực chính là chuyện lạ
Có người còn lén lút hỏi Đỉnh Phong, làm cách nào để ngồi nghe giảng liên tục mấy tiếng đồng hồ mà không ngủ gật, làm thế nào có thể thay đổi lớn như vậy?
Đỉnh Phong trả lời rất cởi mở: “Lúc nào sắp ngủ gật thì lấy dầu bôi vào mắt là được.”
Rốt cuộc là cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được chuyện này?
Kỳ thi đầu tiên, Đỉnh Phong đứng thứ tư trong lớp, đứng thứ 223 toàn trường, tổng số điểm là 495.
Số điểm này đã có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A.
Lúc trước, thành tích của Đỉnh Phong vẫn chỉ quanh quẩn ở hạng 9 hạng 10, bây giờ mặc dù tiến bộ không quá vượt trội nhưng sĩ khí càng ngày càng tăng vọt.
Ngày hôm sau, Trương Cường Quân gọi năm người xếp hạng đầu tiên tới văn phòng, vừa vào đã hỏi: “Trong các em, có ai xài ‘phao’ không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.