Đọc truyện Ma Môn Bại Hoại – Chương 7: Kiếm lời công đức
Cái này đều là công đức đó nha!” – Lâm Hạo Minh nhìn những Sơn Giáp Thú này, trong lòng đầy kích động.
Nghĩ đến thân phận bây giờ là quản sự, hắn cũng không do dự nhiều như vậy, nói thẳng:
“Các vị huynh đệ, ta bất tài được Tư Đồ sư huynh coi trọng, ủy thác trọng trách, ta đáp ứng sư huynh phải cố gắng làm việc thật tốt, vì vậy bắt đầu từ hôm nay, tất cả Sơn Giáp Thú được đưa đến ta sẽ giết! Ta giết xong các ngươi lại xử lý, được không?”
“Hả?” – Nghe Lâm Hạo Minh phân việc như thế, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhưng quản sự đã nói như vậy, cũng không thể cãi lời, hơn nữa chỉ là để hắn giết Sơn Giáp Thú, cũng không giết mình nên cũng không có ai bàn cãi.
Thấy không ai phản đối, Lâm Hạo Minh cười ha hả nói:
“Lý sư đệ, về sau chuyện cụ thể thế nào thì để ngươi sắp xếp, nếu như đến thời điểm đó ta không tới, ngươi hãy đến động phủ gọi ta một tiếng!”
“Vâng, Lâm quản sự!” – Nghe được lời Lâm Hạo Minh nói, Lý Thuận Thiên biết bây giờ hắn cũng được xem như là nhị quản sự (*) ở nơi đây, tuy rằng không có danh phận thực sự, nhưng cũng coi như là dưới một người trên vạn người, nhất thời cảm giác vóc dáng hắn cao lên hẳn hai phân.
(*) Nhị quản sự: người quản sự thứ hai.
Thân là vương tử, nhưng đến tông môn, khắp nơi bị khinh bỉ, tới hôm nay cuối cùng cũng coi như có chút hết khổ.
Lâm Hạo Minh cũng không quản nhiều như vậy, cầm huyết đao lên, đi tới trước mặt một con Sơn Giáp Thú, sau đó cúi đầu thì thầm một lúc với Sơn Giáp Thú, tiếp theo giơ tay chém xuống.
Ngay sau đó, Lâm Hạo Minh lại đi tới trước mặt một con Sơn Giáp Thú khác, cũng thì thầm một lúc, rồi giơ tay chém xuống.
Càng giết nhiều Sơn Giáp Thú, Lâm Hạo Minh đối với Công Đức Châu cũng có một chút lĩnh hội. Khi hấp thu công đức, Công Đức Châu sẽ có phản ứng, hơn nữa công đức càng lớn thì phản ứng càng mạnh, đồng thời nếu cẩn thận dùng thần thức quan sát Công Đức Châu, sẽ phát hiện trên Công Đức Châu có một sợi tơ màu vàng ngày càng đậm dần, một khi hoàn toàn hiện lên thì sẽ mở ra một phong ấn.
Công đức thu được khi siêu độ cho Sơn Giáp Thú thực sự rất yếu, nhưng cũng có thể cảm giác được, khi giết hơn hai mươi con Sơn Giáp Thú, công đức thực tế thu chỉ được một phần ba thôi. Có thể thấy được không phải Sơn Giáp Thu nào cũng đều hi vọng được siêu độ.
Tuy là vậy nhưng mỗi ngày Lâm Hạo Minh đều không ngừng việc giết Sơn Giáp Thú.
Những quản sự khác sau khi trở thành quản sự đều giao công việc xuống dưới, hầu như không trực tiếp xử lý, nhưng Lâm Hạo Minh mỗi ngày đều chạy đến Đồ Tể Tràng, mỗi ngày đều giết Sơn Giáp Thú, một tháng qua giết hơn một ngàn đầu Sơn Giáp Thú, nhưng lớp phong ấn thứ ba từ đầu đến cuối cũng chưa được giải. Những đường màu vàng kia càng ngày càng dày, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, điều này làm cho Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút thất vọng.
Hôm nay đã đến ngày phân phát bổng lộc, Lâm Hạo Minh cũng biết, bổng lộc là cần phải đến chỗ Mã quản sự lĩnh, sau đó sẽ phát xuống dưới.
Bởi vì là tháng thiếu (*), nên chỉ lĩnh được đan dược.
(*) Tháng thiếu: ý là tháng 30 ngày, theo âm lịch là 29 ngày.
Đi tới động phủ của Mã quản sự, còn chưa tiến vào đã nghe tiếng nói chói tai của Quách Tân vang lên:
“Ồ, Lâm đồ tể của chúng ta đã đến rồi, các ngươi có nghe nói qua, Lâm đồ tể vì lần tỷ thí sau mà đã tự tay giết Sơn Giáp Thú cho đội của mình, một tháng tự tay làm thịt hơn một ngàn con, thực sự là hùng mãnh quá!”
“Một tháng giết hơn một ngàn linh thú thượng phẩm nhất giai, gọi là đồ tể cũng không quá thua thiệt đâu!” – Một người khác tên là Lý Thương nghe xong cũng cười ha hả.
Đúng lúc này, tên Đường Cao Tuấn kia cũng đi vào, nghe được bọn họ châm chọc, vẻ mặt không vui nói:
“Lâm Hạo Minh, ngươi ăn no rửng mỡ sao không cố gắng tu luyện, mỗi ngày tự mình chạy đi giết Sơn Giáp Thú làm cái gì?”
“Ha ha, Đường sư huynh, nói không chừng Lâm sư đệ tu luyện công pháp lợi hại gì đấy, cần sát khí, vì vậy nên mỗi ngày đều giết Sơn Giáp Thú để cô đọng sát khí đấy!” – Lý Thương không chờ Lâm Hạo Minh giải thích, đứng lên châm chọc trước.
“Ta chưa từng nghe nói giết linh thú đã bị hạ mê dược mà cũng có thể cô đọng sát khí, nếu như thật sự có pháp môn như vậy, Lâm sự đệ ngươi có thể dạy ta chút được không, để ta quay lại trong khu của mình giết mấy con Hỏa Tê Thú thử xem!” – Quách Tân tiếp lời, châm chọc nói.
Lâm Hạo Minh nhìn khuôn mặt đầy vẻ châm chọc của tên Quách Tân kia, cười lạnh nói:
“Quách sư huynh, nếu ngươi xem thường ta, như vậy không bằng chúng ta tăng thêm tiền đặt cược ban đầu, tăng thêm một khoản nữa được không?”
“Hả? Ngươi đây là có ý gì?” – Quách Tân nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Lâm Hạo Minh hỏi.
“Đương nhiên chính là gia tăng tiền đặt cược, ta đồng ý đem toàn bộ tài sản của ta ra, ba mươi khối linh thạch toàn bộ đặt lên, Quách sư huynh, ngươi có dám đặt theo ta hay không(*)?” – Lâm Hạo Minh chất vấn.
“Ha ha, khá lắm, quyết đoán cũng không nhỏ, chỉ sợ ngươi đánh cược xong liền hoàn toàn biến thành nghèo rớt mồng tơi rồi!” – Quách Tân đối mặt với một tên tu vi thấp hơn, đương nhiên sẽ không yếu thế.
“Được, Lâm sư đệ, có quyết đoán, nếu lần này ngươi có thua, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi!” – Đường Cao Tuấn thấy Lâm Hạo Minh dám đánh cược toàn bộ tài sản, ngược lại đối với Lâm Hạo Minh có vài phần kính trọng.
Lâm Hạo Minh cảm giác được ánh mắt của Đường Cao Tuấn nhìn hắn có chút thay đổi, hắn mới hiểu ra rằng tuy ở Ma môn, ai cũng tàn nhẫn nhưng khi hắn bị bức đến bước đường cùng, thì hiển nhiên đám người Đường Cao Tuấn cũng thay đổi cách đối xử với hắn.
“Lâm sư đệ, ngươi yên tâm đi, coi như lần này thua, lão Ngưu ta nhất định sẽ giúp ngươi thắng trở về!” – Ngưu Ngũ vào lúc này cũng vỗ vỗ vai Lâm Hạo Minh, tựa hồ quan hệ rất thân.
Lâm Hạo Minh cười cười xem như là tiếp nhận ý tốt của bọn họ, nhưng cũng không nói thêm gì, lĩnh một bình đan dược rồi rời đi.
Thân là quản sự, không chỉ mỗi tháng lĩnh số lượng đan dược nhiều, mà lĩnh linh thạch cũng nhiều hơn.
Dựa theo quy định Huyết Luyện Tông, tu sĩ Luyện Khí Kỳ hậu kỳ, mỗi tháng có thể được lĩnh bốn viên Hành Khí Đan, hai tháng được một khối linh thạch, chẳng qua nếu là quản sự thì mỗi tháng có thể lĩnh đến hai viên Tụ Khí Đan, ngoài ra mỗi tháng cũng có thể được một khối linh thạch.
Một viên Tụ Khí Đan tương đương với ba viên Hành Khí Đan, vì vậy hai viên Tụ Khí Đan bằng sáu viên Hành Khí Đan, nhưng trên thực tế Hành Khí Đan đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ hậu kỳ tác dụng rất nhỏ, coi như ăn vào ba viên, hiệu quả cũng chỉ là bằng một nửa viên Tụ Khí Đan, nhưng ra ngoài đổi thì khác, chỉ cần bốn viên Hành Khí Đan sẽ đổi được một viện Tụ Khí Đan, cho nên có thể nói thu nhập của Lương Hạo Minh tăng gấp đôi…
Đương nhiên thực tế thì những thứ này căn bản không đủ lọt vào mắt của Lâm Hạo Minh, hắn có nhiều dã tâm lớn hơn so với cái này nhiều.
Hắn đi tới hang động, hơn hai mươi thủ hạ của hắn đều cất tiếng chào…
Dựa theo quy củ, tất cả mọi người ở đây nếu muốn tốt cho bản thân thì phải kính biếu hắn một viên Hành Khí Đan, nhưng mà Lâm Hạo Minh bước đến trước mặt Lý Thuận Thiên, trực tiếp đổ ba viên Hành Khí Đan vào tay hắn.
Làm nhị quản sự nên được phân đủ đan dược cũng là chuyện bình thường, nhưng đến người thứ hai, người này tên gọi là Hàn Hiếu, cũng là tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy, không có quan hệ gì với mình, Lâm Hạo Minh lại đổ bốn viên Hành Khí Đan vào tay hắn.
Hàn Hiếu xem đan dược trong tay, hơi kinh ngạc nói:
“Lâm quản sự, đan dược này…”
Lâm Hạo Minh biết hắn muốn nói gì, cười cười nói:
“Mọi người đừng suy nghĩ gì, ta không giống những người khác, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, tuyệt đối sẽ không cắt xén đan dược cùng linh thạch của mọi người!”
“A!” – Nghe được Lâm Hạo Minh nói lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kinh ngạc, từng ánh mắt nhìn Lâm Hạo Minh đều có chút cảnh giác.
Đến lúc này, Lâm Hạo Minh cứ nghĩ nếu mình miễn cho bọn họ việc cống nạp thì những người này nhất định sẽ rất biết ơn, nhưng sau khi hắn tuyên bố, đang chờ để thu thập lực lượng công đức thì lại phát hiện Công Đức Châu không hề có chút phản ứng nào.
Lâm Hạo Minh không tin mình làm việc thiện mà lại không chiếm được công đức, giải thích duy nhất chính là mấy tên này căn bản là không cảm kích hắn.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh nhất thời trong lòng cảm giác thấy hơi uất ức, chính hắn buông tha một khối chỗ tốt cho bọn họ, bọn họ lại không cho hắn chỗ tốt, đám vô liêm sỉ này vẫn là người sao?
Nhưng Lâm Hạo Minh không biết tất cả là do trước đây những người này cho đan dược liền có thể được bảo vệ, hiện tại Lâm Hạo Minh không thu đan dược, có phải là cho thấy hắn không bảo vệ được bọn họ, nếu như vậy bọn họ còn cảm kích Lâm Hạo Minh làm gì.
Chỉ là Lâm Hạo Minh cũng đã nói rồi, cũng không thể lấy lại đan dược được, chỉ có thể cắn răng đem đan dược phát xuống, nhưng gương mặt cũng không dễ nhìn.
Sau đó, hắn vào Đồ Tể Tràng, cũng không biết có phải là do tâm tình ảnh hưởng, giết năm mươi đầu Sơn Giáp Thú, giống như không cảm nhận được chút công đức gì, điều này làm cho Lâm Hạo Minh trong lòng càng thêm uất ức.
Bỏ huyết đao xuống, chuẩn bị trở về chỗ của hắn nạp thêm mấy khối linh thạch, vừa lúc đó, bỗng nhiên có một người chạy đến.
Lâm Hạo Minh vừa nhìn, người chạy đến là Bao Văn Lượng.
Người này trước đây cũng không theo Lý Hải Ưng bắt nạt hắn, Lâm Hạo Minh cũng không rời đi, để xem thử rốt cuộc là tên đó muốn thế nào.
Bao Văn Lượng nhìn thấy Lâm Hạo Minh đứng lại chờ mình, khuôn mặt lập tức hiện lên tươi cười, nói theo:
“Lâm quản sự, trước đây ta không hiểu chuyện, vì vậy mới bị cái tên Lý Hải Ưng vô liêm sỉ kia sai bảo, Lâm quản sự lên chức cũng lâu như vậy mà cũng không tìm ta hỏi chuyện, có thể thấy ngài thật sự là một người đại nhân đại lượng, tiểu nhân cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Nơi này có chút tâm ý nhỏ, quản sự đại nhân cầm giúp ta, xem như là quà chịu tội nho nhỏ của ta.”
Lâm Hạo Minh liếc nhìn đồ vật mà Bao Văn Lượng đưa tới, phát hiện đây là ba khối linh thạch. Bằng thu nhập nửa năm của hắn, nhất thời sắc mặt vui mừng hơn một nói:
“Bao sư đệ, lời ngươi nói chạm tới tâm khảm của ta, kỳ thực thì ta cũng cảm thấy sư đệ là người có năng lực, gần đây ta thấy Lý sự đệ tu vi có chút yếu, nếu không như vầy đi, sau này ngươi hãy cùng với hắn giúp ta quản những thủ hạ này.”
Nghe được lời Lâm Hạo Minh nói, Bao Văn Lượng nhất thời vui mừng, kích động kêu lên:
“Đa tạ Lâm quản sự ưu ái, sau này chỉ cần ngài nói một câu, ta có lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt đối chấp hành.”
Lâm Hạo Minh bởi vì ngày hôm nay bị đả kích lớn, với lại người bị bắt nạt là Lâm Hạo Minh trước kia, cũng không phải là hắn, cho nên cũng không phải thù hận to lớn gì, thuận miệng cho Bao Văn Lượng chút chỗ tốt. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, sau khi nói như vậy, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một luồng lực lượng công đức thu vào bên trong Công Đức Châu, không thua gì lần hắn giúp Phong Bình và Giản Uy
Sau một tháng siêu độ Sơn Giáp Thú, hơn nữa lần này, tích lũy công đức rốt cục cũng đủ số lượng công đức để giải trừ phong ấn Tụ Linh Châu, Lâm Hạo Minh nhất thời mừng rỡ, nhìn Bao Văn Lượng càng thêm vừa mắt.
Lập tức về đến chỗ ở của hắn, mở trận pháp lên, Lâm Hạo Minh cấp tốc lấy Tụ Linh Châu ra.
Quả nhiên trên mặt Tụ Linh Châu, những đường màu vàng cuối cùng cũng ngưng tụ.
Hắn vận chuyển công pháp, thử hấp thu một chút linh khí, Lâm Hạo Minh nhất thời cảm giác được một luồng linh lực mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt hắn cảm giác được, hắn giống như trước đây khi còn ở bên cạnh lão tổ, được linh khí trực tiếp bên trong hấp thu linh thạch trung phẩm.
Linh thạch trung phẩm, ẩn chứa linh lực so với linh thạch hạ phẩm cao hơn gấp trăm lần, nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là thời gian hấp thu linh khí của linh thạch trung phẩm tốc độ gấp đôi so với linh thạch hạ phẩm, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ thì chỉ tương đối, còn đối với Trúc Cơ thì gấp hai, với Kim Đan thì gấp ba.
Vì lẽ đó linh thạch trung phẩm ở bề ngoài tỉ lệ đổi đối với linh thạch hạ phẩm là một đổi một trăm, trên thực tế ít nhất phải thêm năm khối. Nhưng đối với Lâm Hạo Minh mà nói, cái này đã hoàn toàn vượt qua dự tính ban đầu của hắn.