Đọc truyện Ma Môn Bại Hoại – Chương 32: Kích cỡ công đức
Tuy rằng trong lòng Lâm Hạo Minh rất phấn khích nhưng trên mặt lại như cũ, không thể hiện ra điều gì, thậm chí còn cố ý nheo mày. Sau đó hắn nói khẽ: “Ta nói này Lâm sư đệ. Ta hỏi ngươi một câu. Ngươi có biết phế linh thạch thượng phẩm và phế linh thạch hạ phẩm khác nhau ở chỗ nào?
“Chuyện này…”
Phế linh thạch cũng chỉ là phế linh thạch. Hắn tiếp xúc với phế linh thạch nhiều năm như thế đương nhiên biết rõ. Kỳ thực thì hai thứ này không khác nhau là bao. Tuy rằng hắn nghe nói phế linh thạch thượng phẩm thì được đặt ở những nơi hội tụ nhiều linh khí hơn trong mỏ linh thạch, nhưng đối với tu sĩ mà nói thì nó đều không có tác dụng gì.
Đối mặt tình huống như vậy, Lâm Phi Dương trực tiếp lấy ra một túi linh thạch nhỏ rồi đổ ra trước mặt Lâm Hạo Minh rồi nói: “Lâm sư huynh, đây là toàn bộ gia sản của ta, 132 khối linh thạch. Thật sự nhiều hơn nữa ta cũng không có. Hay như vầy đi, Lâm chưởng quỹ ngài đưa pháp khí cho ta trước, phần còn lại thì ghi nợ lại. Sau đó ta trả lại ngài.”
Lâm Hạo Minh nhìn Lâm Phi Dương như vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó thu linh thạch vào trong bao trữ vật, nói theo: “Lâm sư đệ… Qên đi, như vậy đi, ngươi đưa hết phế linh thạch trên người ngươi cho ta đi. Coi như ngươi đã trả hết rồi!”
“Lâm sư huynh, ngài… Ngài thực sự đã giúp ta đại ân a!” Bất ngờ nghe Lâm Hạo Minh đưa ra ưu đãi như vậy, Lâm Phi Dương cũng hết sức kích động.
Tuy rằng bây giờ hắn đã lên quản sự, thu nhập sẽ nhiều hơn một chút nhưng vẫn còn phải dùng ở rất nhiều thứ, mà thứ này hiện tại đối với hắn rất quan trọng.
Lâm Hạo Minh cũng cảm giác được Công Đức Châu có phản ứng không nhỏ, biết Lâm Phi Dương đang cảm kích mình. Nhưng mà lúc này bỗng nhiên Công Đức Châu nhắc nhở hắn đã có thể giải phong ấn tầng thứ hai của Tụ Ma Châu, làm hắn kinh ngạc không thôi.
Đây là kết quả của việc tích lũy công đức đến một số lượng nhất định. Nhưng mà Lâm Hạo Minh nhớ rõ ràng, những sợi tơ vàng trên Tụ Linh Châu còn rất nhạt. Tuy lần này công đức thu được nhiều nhưng tuyệt đối không thể đến mức có thể giải trừ phong ấn. Nói như vậy, tầng thứ hai của Tụ Ma Châu cần ít công đức hơn phong ấn tầng thứ 4 của Tụ Linh Châu rất nhiều.
Lâm Hạo Minh suy nghĩ kỹ một chút về công đức mấy ngày nay mình kiếm được. Sau khi chuyện của Bao Văn Lượng thì hắn cũng chỉ nhận lần đó, đến khi Lâm Phi Dương là khách quen cũ của mình đến thì mới kiếm thêm được một ít. Nếu như vậy tính ra công đức để giải phong ấn tầng hai Tụ Ma Châu cũng gần bằng với giải phong ấn tầng thứ ba của Tụ Linh Châu.
Nếu như hắn không tính sai thì lần sau khi tích lũy đủ công đức, Công Đức Châu sẽ cho mình 2 lựa chọn. Một là giải phong ấn tầng thứ 4 Tụ Linh Châu. Hai là giải phong ấn tầng thứ 3 Tụ Ma Châu.
Nghĩ tới đây, Lầm Hạo Minh mới hiểu rõ thêm một chút đối với Công Đức Châu này. Chỉ là rõ ràng mình chỉ có thể nhìn thấy tình trạng ngưng tụ các sợi tơ màu vàng chứ không cách nào đếm được. Nếu có thể đếm được số lượng chính xác thì sẽ càng dễ thu thập công đức.
Ngay vào lúc Lâm Hạo Minh vừa nghĩ xong thì bỗng nhiên thần thức hắn quan sát thấy Công Đức Châu có biến hóa kinh người, hắn nhìn thấy ở giữa chuỗi Công Đức Châu trước đây không có gì thì giờ lại có một điểm mày trắng thuần khiết, hoàn mỹ.
Đồng thời hắn để thần thức mình thao túng nó thì điểm sáng này di chuyển. Lâm Hạo Minh để cho nó tiến vào bên trong Tụ Linh Châu, đột nhiên những sợi tơ vàng kia liền ngưng tụ thêm một chút, sau đó để nó tiến vào Tụ Ma Châu thì sợi tơ vàng gần như hoàn toàn ngưng tụ.
Sau khi thấy cảnh này thì Lâm Hạo Minh biết, điểm sáng này có khi sẽ hội tụ vào bên trong Công Đức Châu.
Đang suy đoán thử xem nó là cái gì thì trong đầu Lâm Hạo Minh bông xuất hiện một số thứ, sau đó liền hiểu rõ, điểm sáng này chính là một phần của công đức hoàn chỉnh, nhưng mà cái này chỉ là một tiểu công đức, mà giải phong tầng thứ hai Tụ Ma Châu thì chỉ cần một phần tiểu công đức là đã có thể.
Lại tra xét đến việc giải phong tầng thứ tư của Tụ Linh CHâu thì Lâm Hạo Minh mới phát hiện, cái này cần tới chín tiểu công đức mới được.
Đã có tiểu công đức thì chắc chắn sẽ có đại công đức, mà cái gọi là một là đại công đức thì cần chín chín tám mươi mốt tiểu công đức hội tụ lại mà thành(*).
(*) ý nói 81 tiểu công đức thành 1 đại công đức.
Lâm Hạo Minh cũng không rõ mình phải làm bao nhiêu việc thiện để người ta cảm kích mình, tới lúc nào mình mới thu được một đại công đức.
Nhưng mà lúc này trực quan công đức xuất hiện làm cho Lâm Hạo Minh nắm chính xác số lượng công đức cũng đủ để Lâm Hạo Minh cảm thấy vui mừng không thôi.
Sau khi Lâm Phi Dương một mặt đầy kích động rời đi.
Lâm Hạo Minh cũng mang theo bao phế linh thạch tiến vào trong nhà đá.
Linh Thạch đều là một loại khoáng thạch đặc thù do linh khí thiên địa hội tụ lại. Mặc kệ hàm lượng linh khí ít hay nhiều nhưng mỗi viên đều là một táng đá sáu cạnh vuông vắn, tầm một tấc. Nhìn qua thì sẽ cảm giác giống ngọc thạch nhưng mà lại không phải ngọc, khi ẩn chưa linh khí sẽ tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, nếu là phê linh thạch thì sẽ nhạt hơn.
Thượng phẩm phế linh thạch cũng là như thế, chỉ là so với hạ phẩm phế linh thạch thì nhìn qua sáng hơn một chút.
Lần này Lâm Phi Dương mang đến cho hắn ba mươi khối phế linh thạch thượng phẩm, còn có gần một trong khối phế linh thạch trung phẩm. Lâm Hạo Minh lấy Tụ Linh Châu ra, trực tiếp đặt cạnh một khối phế linh thạch thượng phẩm, sau đó hắn phát hiệ dù là phế linh thạch thượng phẩm thì nó vẫn có thể bổ sung linh khí, chỉ là một linh thạch thượng phẩm tương đương với 1 vạn linh thạch hạ phẩm. Nếu muốn nạp linh khí cho phế linh thạch thượng phẩm thì cần tới hơn 10 ngàn giờ, như vậy phải hơn 2 năm. Chuyện này đối với Lâm Hạo Minh mà nói thì thực sự có chút đau lòng.
Dĩ nhiên Lâm Hạo Minh sẽ không để lãng phí nhiều thời gian như vậy nên sau khi thử nghiệm xong thì không tò mò nữa, chuẩn bị ba tháng sau sẽ bắt đầu hành trình vào mỏ linh thạch.
Vài ngày sau, có một tên tu sĩ Luyện Khì Kỳ râu ria xồm xàm, lôi thôi lếch thếch đi tới tầng thứ ba của Huyết Luyện Tông. Cái tên tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ lôi thôi này chính là Lâm Hạo Minh
Sau khi chuẩn bị xong thì hắn sử dụng lệnh bài mà Lăng Thắng Kiệt đã đưa cho hắn lần trước để đi lên tầng ba.
Tầng này là tông môn chuẩn bị cho mỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ một chỗ tu luyện.
Sau khi đến nơi này, nhìn từ đỉnh cao nhất đến mặt đất xa ngàn trượng, nhìn phía xa xăm kia có một gò núi nhỏ cao tầm mấy trăm trượng, trong đó là một dòng sông lớn rộng mấy chục trượng chảy xuyên qua núi. Trong lòng Lâm Hạo Minh đầy cảm thán, thế giới dưới lòng đất này thật là kỳ diệu.
Ở lòng đất tầng ba, dựa theo ghi chép của tông môn, chỗ rộng nhất cũng phải hơn vạn dăm, hẹp nhất cũng gần vạn dặm, tính ra e là phải gấp ba lần Trung Quốc ở địa cầu.
Ở nơi rộng lớn này có hơn một nghìn động phủ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, từ chỗ này mới được xem là nơi trung tâm của tông môn.
Mục tiêu của Lâm Hạo Minh là đến phường thị tầng ba, nhưng hắn không ngờ sau này đây là nơi hắn được tông môn trọng thưởng.