Đọc truyện Ma Môn Bại Hoại – Chương 23: Kiểm kê thu hoạch
Tạ Nhược Lan hiện thân, chứng tỏ chuyến đi mạo hiểm này xem như kết thúc.
Lâm Hạo Minh cũng không nói nhảm, kế tiếp hai người bay về phía tông môn.
Khi Lâm Hạo Minh thấy Tạ Nhược Lan phi hành nhưng vừa không dùng phi kiếm, cũng không dùng pháp khí phi hành, cảm thấy hơi khó hiểu, dù sao chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể dựa vào pháp lực tự thân phi hành, nhưng mà đây nhất định là bí mật của Tạ Nhược Lan, Lâm Hạo Minh nghĩ rằng giờ mình có hỏi nàng cũng sẽ không nói nên cũng không mở miệng.
Lâm Hạo Minh vốn cho rằng Tạ Nhược Lan sẽ trực tiếp trở về, nhưng mà bay đến một nửa chăn đường thì nàng đáp xuống trên sườn núi nhỏ, sau đó lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, một tảng đá xanh trên sườn núi bỗng nhiên dời đi, lộ ra một cửa động.
Lâm Hạo Minh hơi ngạc nhiên nhìn cái cửa động này.
Tiếng nói Tạ Nhược Lan giục hắn cũng vang lên bên tai: “Ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau theo ta tiến vào!”
Nghe được Tạ Nhược Lan gọi, lúc này Lâm Hạo Minh mới lập tức đi theo.
Sau khi đi vào bên trong, mặt sau tảng đá lập tức di chuyển trở về vị trí cũ, Lâm Hạo Minh nhìn vào bên trong vài lần, phát hiện nơi này chính là một động phủ.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi hai canh giờ!” – Tới chỗ nhà đá trước mặt, Tạ Nhược Lan dặn dò một tiếng, sau đó bước vào bên trong nhà đá.
Cửa nhà đá đóng lại, đồng thời mở ra một tòa pháp trận xung quanh nhà đá, tác dụng tựa hồ là dùng để ngăn cản khí tức.
Lâm Hạo Minh không biết Tạ Nhược Lan rốt cuộc muốn làm gì ở đây, trực tiếp liền ở bên ngoài tĩnh tọa.
Nhưng mà theo thói quen đều tu luyện cùng Ngũ Hành trận, Tụ Linh Trận, tĩnh tọa tu luyện thật sự không phải thứ mà hắn có thể tiếp thu, chỉ tu luyện gần nửa canh giờ liền từ bỏ.
Hắn liền nhớ mình cũng chưa kiểm kê kỹ đồ vật lần này, vì vậy đem mấy túi trữ vật mở ra toàn bộ.
Lần này trước sau khi giết chết năm người, trong đó bốn người đều là đồng môn, nhưng mà bốn tên đồng môn này túi trữ vật đều chẳng ra gì, còn không bằng mình, nhưng thật ra cái tên đệ tử Thiên Kiếm Sơn kia có túi trữ vật rất lớn, chừng bảy, tám trượng mét vuông, xem như túi trữ vật trung phẩm, giá trị của túi trữ vật này phải đến hai, ba trăm linh thạch.
Lâm Hạo Minh cũng không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp chiếm làm của riêng, đem đồ vật của mình thả vào.
Linh thạch trong túi trữ vật của năm người đương nhiên là không còn, thượng phẩm pháp khí cùng Hồi Khí Đan trung phẩm trở lên, một ít bùa chú hữu dụng cũng đều bị lấy đi, ngoài ra bên trong còn có một ít Sâm Xích Dương và linh thảo, linh quặng đều bị lấy đi, dù sao mấy thứ này ít ỏi này cũng không có ai luyện chế thành đan dược hoặc pháp khí.
Đồ vật dư lại còn bảy tám món pháp khí trung hạ phẩm, hai mươi mấy tấm bùa chú trung hạ phẩm cấp thấp, hơn một trăm viên Tụ Khí đan cùng hơn ba mươi viên Hợp Khí Đan, còn có chút ít đan dược chữa thương và giải độc cấp thấp.
Trên thực tế Lâm Hạo Minh trước kia cũng nhìn thấy một số đan dược chữa thương và giải độc cao cấp, thậm chí còn có đan dược kích phát tiềm năng, nhưng mà đều bị Tạ Nhược Lan lấy đi, với lại mấy thứ này ở chỗ tầng Luyện Khí kỳ rất khó bán ra, cho mình cũng dư thừa.
Ngoại trừ những thứ này, đúng là còn có một ít phế linh thạch, Lâm Hạo Minh biết rõ, tông môn vì muốn thu thập phế linh thạch nên ra quy định linh thạch sau khi dùng xong, đệ tử phải nộp lên trên, nếu vẫn không giao phế linh thạch sẽ bị xử phạt. Cho nên đúng là quá tiện nghi Lâm Hạo Minh rồi.
Đối với người khác mà nói đây là phế linh thạch, đối với hắn mà nói, đây là mới chính linh thạch, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có hơn ba trăm viên, nhưng cũng là một khoản thu nhập.
Hai canh giờ qua đi, Lâm Hạo Minh phát hiện Tạ Nhược Lan quả nhiên đi ra đúng giờ. Nhưng nàng đi ra, trong nháy mắt, hắn cảm giác được bên trong tỏa ra một tia âm khí.
Giờ phút này hắn nhớ tới năm hồn phách kia bị Tạ Nhược Lan thu vào trong hồ lô hồn phách. Chắc là Tạ Nhược Lan đã luyện hóa năm âm hồn đó tại đây, dung nhập vào bên trong Âm Hồn Phiên, tránh cho khi trở lại tông môn lại bị phát hiện có âm hồn của đồng môn trong tay nàng. Lúc đó chắc chắn sẽ bị nghiêm trị theo môn quy.
Lâm Hạo Minh cũng không thể không bội phục, Tạ Nhược Lan tâm tư tinh tế, đồng thời cũng hiểu được, âm hồn nàng thu được nhiều năm qua giúp cho uy năng của Âm Hồn phiên ngày càng tăng, nếu như có thêm một âm hồn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm chủ hồn, cho dù đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì cũng đánh được một trận ác liệt.
Đương nhiên âm hồn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối với Tạ Nhược Lan tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn mà nói, thực lực có chút quá mạnh, rất dễ bị phản phệ, ảnh hưởng đến cơ thể nàng, có thể sẽ không chịu dung nhập vào bên trong Âm Hồn phiên.
Rời khỏi nhà đá, Tạ Nhược Lan liền mang theo Lâm Hạo Minh ra khỏi động phủ lớn này, sau đó đến nơi truyền tống trận quay về tông môn.
Bởi vì Lâm Hạo Minh không có Tạ Nhược Lan dẫn dắt chắc chắn sẽ không thể qua được cửa thông đạo tầng một, cho nên Tạ Nhược Lan còn cố ý đem hắn đưa đến cửa thông đạo tầng một, Lâm Hạo Minh lúc này mới hướng tới phố chợ bay đi.
Sau khi đến cửa hàng, Lâm Hạo Minh đi vào trong hang động của mình, được một lúc thì tên sai vặt trong cửa hàng chạy đến, nói: “Chưởng quỹ, một người bạn của ngài đến rồi, nói một mực chờ ngài, ở chỗ này đã hai ngày rồi!”
“Ngươi nói hắn đã đến đây hai ngày mà vẫn không chịu đi.” -Lâm Hạo Minh có chút kỳ quái, mình có gì mà hắn đợi lâu như vậy.
“Vâng! Hắn đang ở phòng cách âm. Ta đã nói với hắn hai ngày sau hãy quay lại nhưng hắn một mực không chịu, nhất định chờ ngài trở về!” – Gã sai vặt đáp.
Lâm Hạo Minh nghe thế, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, ở đây cũng không sợ có người sẽ động thủ, cho nên trực tiếp đi vào bên trong phòng cách âm.
Sau khi đi vào phòng cách âm thì Lâm Hạo Minh lúc này mới phát hiện, người đợi mình lại là Bao Văn Lượng.
Sau khi rời khỏi Phù Đồ quật, Lâm Hạo Minh cũng không trở về. Người ở Phù Đồ cũng không thiếu người biết mình làm chưởng quỹ ở đây, thậm chí giống Ngưu Ngũ còn ghé qua thăm, mua qua một ít đồ vật, nhưng Bao Văn Lượng này xưa nay chưa từng tới bao giờ.
Mặc dù trước kia hắn chưa từng tới, có thể xem như cắt đứt liên hệ, nhưng lần này, Lâm Hạo Minh phát hiện, mình mới đi vào, Bao Văn Lượng vừa thấy liền nhào đến, quỳ xuống ôm lấy bắp đùi Lâm Hạo Minh rồi kêu lên: “Lâm sư huynh, cứu ta, ngài nhất định phải cứu cứu ta!”
Lâm Hạo Minh cúi đầu nhìn Bao Văn Lượng ôm lấy bắp đùi mình, phát hiện tu vi của hắn vốn dĩ là Luyện Khí kỳ tầng bảy nhưng giờ lại lui về Luyện Khí kỳ tầng sáu, hơn nữa gương mặt trắng bệch đáng sợ, cho người ta một loại cảm giác bị rút khô máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Lâm Hạo Minh cau mày hỏi, nhìn dáng vẻ của hắn, Lâm Hạo Minh đã cảm giác được Bao Văn Lượng chắc chắn đã gặp được chuyện gì đó không tốt lắm, rất khả năng uy hiếp đến mạng nhỏ của hắn.
Bao Văn Lượng nghe được Lâm Hạo Minh hỏi thăm, đôi mắt vằn vện tia máu, giờ phút này lại đau đớn chảy ra nước mắt, đối mặt Lâm Hạo Minh, cắn răng lột áo mình ra trước mặt Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh nhìn vào, lập tức hai mắt trừng lớn, trong ánh mắt toát ra vẻ vô cùng kinh hãi!