Đọc truyện Ma Môn Bại Hoại – Chương 18: Nữ nhân tính tình phức tạp
“Lâm sư đệ, ngươi thực sự là tinh mắt, làm sao ngươi biết, ta có tình cảm đặc biệt với Lăng Thắng Kiệt hả?” – Trong mật thất cách âm, Lâm Hạo Minh ngoan ngoãn đứng trước mặt Tạ Nhược Lan, trong khi đó người có ngoại hình xinh đẹp như tiên nữ đang ngồi vắt chéo chân mất cả hình tượng.
Nghe chất giọng có vẻ “dịu dàng” của Tạ Nhược Lan, Lâm Hạo Minh cảm giác cả người muốn nổi da gà.
“Đây… Đây không phải do tên Chu Chí Nghiệp vô liêm sỉ sao, không biết là có chuyện gì xảy ra, hắn biết mối quan hệ của ta cùng tỷ, sau đó nói cho Lăng Thắng Kiệt, tỷ cũng biết Lăng Thắng Kiệt là loại người gì, hôm qua trực tiếp nổi giận đùng đùng qua đây đòi giết, nếu như không phải ta xoa dịu một phen, nói không chừng đã bị hắn làm thịt!” – Lâm Hạo Minh bày ra khuôn mặt nhăn nhó như khổ qua héo thở dài nói.
“Ồ! Ngươi sợ bị làm thịt, liền đem lão nương bán đi, ngươi có biết hay không hôm qua Lăng Thắng Kiệt trở về, ở trước mặt ta làm trò buồn nôn đến cỡ nào. Lão nương hận không thể trực tiếp đem hắn vo thành quả cầu thịt, dùng chân đá bay!” – Nhớ tới hôm qua Lăng Thắng Kiệt so với trước đây ra sức lấy lòng còn buồn nôn gấp mười lần, bản thân hết lần này tới lần khác còn phải nghĩ biện pháp đón ý nói hùa, không ngờ hắn còn muốn chiếm tiện nghi, Tạ Nhược Lan thực sự rất muốn đem Lâm Hạo Minh trực tiếp diệt luôn tại chỗ.
“Sư tỷ, tỷ đừng nóng giận, đây là kết quả thu thập trong nửa tháng, tỷ nhìn xem!” – Vì để tránh không gặp nạn, Lâm Hạo Minh lập tức lấy ra hơn một ngàn linh thạch mang tới.
“Ừ? Chưa đến nửa tháng, sao có nhiều linh thạch như vậy?” – Tạ Nhược Lan nhìn thấy, có chút bất ngờ.
Lâm Hạo Minh cười nói: “Đây không phải là do đúng dịp sao, hai ngày trước vừa mới có người tới cửa, mua Tụ Khí Đan, Hợp Khí Đan mà tỷ đưa cho ta!”
“Hả? Người nào ra tay lớn vậy, một lúc sử dụng nhiều đan dược như vậy, nói đi nói lại, ngươi bán vật phẩm khác không được tốt lắm, nhưng bán đan dược tăng tu vi thì rất có tay nghề!” – Tạ Nhược Lan liền thu cơn tức lại, nói.
Lâm Hạo Minh trong lòng cười khổ: “Những đan dược kia chủ yếu là để bản thân sử dụng, hơn nữa vì tu luyện, thậm chí còn cố ý ngụy trang đến chỗ khác mua vài lần.”
“Nể tình ngươi mấy ngày qua làm ăn cũng tốt, chuyện lần này coi như qua, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu có lần sau nữa, lão nương sẽ dùng nước rửa chân của mình rót đầy cái bụng của ngươi!” – Tạ Nhược Lan hung ác nói.
Lâm Hạo Minh không nghĩ tới, cô nàng này ác độc như vậy, khi còn bé nhìn nàng khéo léo, không nghĩ tới trưởng thành lại biến thành như vậy, đều nói nữ nhân qua mười tám tuổi sẽ thay đổi, quả nhiên không sai, hơn nữa không chỉ thay đổi hình dạng, mà tính cách cũng thay đổi lớn.
Nghĩ tới nàng ở trước mặt Lăng Thắng Kiệt dịu dàng phóng khoáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng ở trước mặt hắn liền bộc lộ bản tính dã man, Lâm Hạo Minh cảm giác bản thân cùng nàng trời sinh mệnh cách tương khắc (*).
Thu linh thạch của Lâm Hạo Minh, Tạ Nhược Lan không có lấy thêm đan dược ra, ngược lại nhìn Lâm Hạo Minh vài lần, nói:
“Trong cửa hàng không có đan dược thì không tốt, chuyện hôm qua, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ngươi đi theo ta!”
Lâm Hạo Minh không biết nàng muốn làm gì, tội sống là sao, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đi theo nàng.
Huyết Luyện Tông chỉ có một số địa phương hạn chế phi độn (*), hơn nữa những chỗ này đa số ở mấy tầng phía dưới, cho nên vừa ra, nhìn Tạ Nhược Lan phi độn đi, Lâm Hạo Minh cũng lập tức lấy ra Tử Mẫu kiếm, ngự kiếm bay đi theo.
Không lâu sau, Lâm Hạo Minh phát hiện, Tạ Nhược Lan dẫn hắn đến cửa vào tầng hai.
Sau khi Tạ Nhược Lan xuất ra một tấm lệnh bài, vị đệ tử canh giữ tầng hai lập tức cho đi, sau khi tới tầng hai, lại tiếp tục phi độn.
Huyết Luyện Tông mỗi tầng đều là hang động, nhưng đến tầng hai lại là một vùng hoàn toàn khác.
Tầng hai chính là một thế giới thiên nhiên dưới đất, mặt đất tầng hai cùng trần chênh nhau mấy trăm trượng, chỗ rộng nhất rộng ba ngàn dặm, hẹp nhất cũng được tám trăm dặm.
Các loại thảm thực vật dưới đất rất phong phú, thậm chí còn có rừng rậm trong lòng đất.
Theo Tạ Nhược Lan phi độn ước chừng một canh giờ, hai người mới tới một cung điện.
Cung điện này khi Lâm Hạo Minh còn bé đã tới qua, là Truyền Tống điện (*) ở tầng hai, tiến vào đây là có thể trực tiếp truyền tống ra bên ngoài tông môn.
“Tạ sư tỷ!” – Nhìn thấy Tạ Nhược Lan xuất hiện, đệ tử canh giữ chỗ này, lập tức cúi đầu khom lưng chào hỏi, cho thấy địa vị Tạ Nhược Lan tại đây.
Tạ Nhược Lan chỉ gật đầu với bọn họ, đối với thái độ kỳ quái vì sao mang theo một đệ tử ngoại môn của bọn họ cũng chẳng màng, cũng không cần để ý tới.
Lâm Hạo Minh thấy Tạ Nhược Lan đối với nơi này rất quen thuộc, không bao lâu liền cùng nàng vào một căn phòng có bố trí Truyền Tống trận trong Truyền Tống điện.
Bên trong gian phòng có hai đệ tử đang đổi linh thạch cho Truyền Tống trận, ngoài ra còn có ba người đang đợi, ba người cũng đều là đệ tử nội môn, vừa nhìn thấy Tạ Nhược Lan, lập tức mặt mày hớn hở hô lên:
“Tạ sư tỷ, tỷ lại muốn đi Hồng Diệp sơn sao?”
“Ừ!” – Tạ Nhược Lan chỉ trả lời một tiếng, không cùng bọn họ nói nhiều, khiến người ta có một loại cảm giác băng sơn mỹ nhân (*).
Ba người bọn họ cũng sửng sốt khi Tạ Nhược Lan mang theo một đệ tử ngoại môn Luyện Khí Kỳ tầng tám, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Lâm Hạo Minh cảm thấy Tạ Nhược Lan không đơn giản, lúc đối mặt với Lăng Thắng Kiệt thì thiên kiều bá mị (*), lúc đối diện với hắn thì mạnh mẽ hung ác, đối mặt với người không liên quan thì lạnh lùng, Lâm Hạo Minh hoài nghi có phải là nàng bị đa nhân cách hay không.
Không bao lâu, Truyền Tống trận được bố trí xong, ba người đi lên Truyền Tống trận, nhanh chóng hòa vào luồng sáng trắng bên trong rồi biến mất.
Kế tiếp, Tạ Nhược Lan trực tiếp ném ra mười khối linh thạch cho đệ tử chịu trách nhiệm truyền tống, chờ bọn họ một lần nữa lắp xong linh thạch, hai người cũng hòa vào ánh sáng trắng trong Truyền Tống trận, rời khỏi Truyền Tống điện.
Lâm Hạo Minh trước đây cũng có đi qua Truyền Tống trận, nhưng trước đây có lão tổ che chở cho hắn, hôm nay một hắn sử dụng Truyền Tống trận, phát hiện sau khi truyền tống thì bản thân hơi chóng mặt, qua một lúc mới khôi phục lại, còn Tạ Nhược Lan một chút vấn đề cũng không có, có thể thấy được tu vi của nàng cao hơn hắn nhiều.
Sau khi choáng váng qua đi, Lâm Hạo Minh phát hiện hắn ở trong một căn phòng đá dưới đất, đồng thời nghe được đệ tử tông môn canh giữ chỗ này chắp tay nói với Tạ Nhược Lan:
“Tạ sư tỷ, tỷ lại tới đại triển thân thủ!”
Tạ Nhược Lan cũng chỉ gật đầu với bọn họ, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Lâm Hạo Minh lập tức đi theo phía sau nàng, sau khi phóng ra khỏi lòng đất, ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy bầu trời giăng đầy sao, cùng với một vầng huyết nguyệt (*)đỏ như máu treo trên màn trời, nó lớn gấp ba lần so với ánh trăng trên địa cầu.
Bốn phía đều là cây cối, Hồng Diệp sơn tên như ý nghĩa, lá cây nơi này chín mươi chín phần trăm đều là màu đỏ, thậm chí bùn đất nơi này cũng là loại đất đỏ, dưới huyết nguyệt chiếu sáng, vẻ đẹp càng tăng thêm, không thể thốt nên lời.
“Sư tỷ, tỷ mang ta tới nơi này làm gì?” – Lần thứ hai phi độn, Lâm Hạo Minh đi bên cạnh tò mò hỏi Tạ Nhược Lan.
Tạ Nhược Lan chỉ vào núi non ở đằng xa nói:
“Hồng Diệp sơn là chỗ giao giữa tam đại tông môn, Ma Môn Huyết Luyện Tông chúng ta, Phật Môn Kim Cương tự cùng với Thiên Kiếm sơn tự xưng chính phái, bởi vì nơi này xuất hiện nhiều loại linh thảo có ích cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cho nên như thường lệ ba phái sẽ có tu sĩ tới đây hái, nếu gặp mặt nhau hiển nhiên khó tránh khỏi một trận tranh đấu, theo thời gian trôi qua, nơi đây dần dần thành nơi rèn luyện cho đệ tử Luyện Khí Kỳ ở ba phái, ba phái cũng để cho đệ tử tới nơi này mà rèn luyện.”
“Cái gì?” Nghe được những lời này, Lâm Hạo Minh chợt phát hiện, xú bà nương đáng chết này (*)không có ý tốt!
Tạ Nhược Lan thấy Lâm Hạo Minh sắc mặt âm trầm, khuôn mặt không khuyết điểm xuất hiện nụ cười xán lạn.
***
(*) Mệnh cách tương khắc: bẩm sinh khắc mệnh với nhau.
(*) Phi độn: bay.
(*) Truyền Tống điện: cung điện có tác dụng dịch chuyển tức thời.
(*) Băng sơn mỹ nhân: người đẹp lạnh lùng.
(*) Thiên kiều bá mị: xinh đẹp quyến rũ.
(*) Huyết nguyệt: trăng máu.
(*) Xú bà nương: nữ nhân xấu xa