Ma Mãnh Vương Phi Pk Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 19: Nàng là của ta, đừng mong ta buông nàng ra…


Đọc truyện Ma Mãnh Vương Phi Pk Yêu Nghiệt Vương Gia – Chương 19: Nàng là của ta, đừng mong ta buông nàng ra…

Mùi hương của mân côi (hoa hồng) thơm dìu dịu lan tỏa trong không gian, Thiên Điệp ngồi dậy nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, khẽ đánh giá trong lòng. Nha~… Nơi này cuồng màu hồng sao? Chăn hồng, gối hồng, ga giường hồng, rèm cũng hồng?… Chậc chậc… Ai mà biết nàng kết màu hồng hay thế? Hắc hắc… Chà chà… Rộng đấy… có lẽ cũng bằng tẩm cung của nàng. Thiên Điệp vừa định bước xuống giường thì chân bị vướng vô chăn làm nàng mất trớn lao thẳng xuống đất. Nàng thầm kêu khổ một tiếng. Đất mẹ thân yêu, con sắp cho mẹ một nụ hôn thắm thiết đây… T.T… Nàng nhắm chặt mắt chờ đợi nhưng chờ hoài lại không thấy đau đớn mà lại có cảm giác ấm ấm, hơi thở quen thuộc nồng đậm. Xong rồi! Nàng biết nàng rơi vào “cái gì” rồi! Thiên Điệp ngửa đầu liếc Phong Thừa Vũ thì thấy trong mắt hắn tràn ngập ý cười cùng sủng nịch. Ánh mắt nóng bỏng không hề che đậy làm nội tâm nàng run rẩy. Tim nàng đập liên hồi, mặt hồng lên, nàng ngây ngốc rơi vào ánh mắt hắn. Lúc này, Phong Thừa Vũ cười càng đậm, hắn cúi đầu xuống sát gương mặt nàng, cơ hồ môi hai người sắp chạm vào nhau thì tiếng chân hấp tấp chạy vào.

– “Công… công… Ách…” – Tiếng “công chúa” của Tình Nhi nghẹn lại trong cổ họng. Hình như… nàng vào không đúng lúc…

– “A…” – Thiên Điệp hoàn hồn xô Phong Thừa Vũ ra, xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.

Phong Thừa Vũ lạnh lùng nhìn “kẻ phá đám”, ánh mắt sắt lạnh như muốn xuyên thấu người Tình Nhi. Một chút nữa thôi hắn đã hôn được nàng rồi, thế mà… Hừ…

– “Có chuyện gì?” – Phong Thừa Vũ lên tiếng, giọng băng lãnh làm Tình Nhi sợ đến run rẩy.

– “Nô… nô tì chỉ muốn… muốn vào xem… công… á… tiểu… tiểu thư…” – Huhu… Nàng thật muốn khóc nha. Sao nhìn nàng ghê thế? Nàng là “trót dại” mà?…


– “Nè. Nàng là tì nữ của ta, không phải người của ngươi! Ngươi nạt cái gì?” – Thiên Điệp nghe giọng như sắp khóc của Tình Nhi mà không khỏi đau lòng. Vứt vẻ thẹn thùng đi, nàng quay về với bộ mặt đanh đá, hắn mà dám nói câu nào nữa là nàng cho biết mùi đau khổ. Hừ hừ…

– “Ta… ta… xin lỗi…” – Phong Thừa Vũ thấy nàng không bênh hắn thì lòng đầy tức tối nhưng vẫn làm bộ ủy khuất. Nàng xem trọng nô tì hơn hắn. Ô ô ô… thật bất công a~… Phong Thừa Vũ cúi đầu, hơi dẫu môi ra làm nũng.

– “Ách…” – Chủ tớ Thiên Điệp ngạc nhiên nhìn nhau. Hắn bị cái gì nha?… Cơ mà vẻ mặt này thật đáng yêu, có cảm giác làm người ta muốn phạm tội. Thiên Điệp không khỏi có suy nghĩ đen tối. Hắc…

– “Thôi được rồi! Ngươi xin lỗi là được rồi a~ Đừng làm bộ mặt ấy nữa…” – Còn làm nữa là nàng không kiềm được “thú tính” đâu a~…

– “Bộ mặt ta làm sao nha?” – Phong Thừa Vũ ngây thơ nghiêng đầu, trông càng đáng yêu đến cực điểm. Chết tiệt. Hắn là đang quyến rũ nàng. Thật ti bỉ a~…

Thiên Điệp nuốt nuốt nước bọt, cố xua đi xúc cảm muốn ăn hắn.=)) Tình Nhi đứng một bên cố nén cười. Bộ mặt này của công chúa là lại muốn ăn đậu hũ của vương gia đây mà… Haha… Tình Nhi thức thời len lén đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai kẻ đang tư xuân.

Phong Thừa Vũ buồn cười nhìn bộ dạng muốn ăn mà không dám của nàng. Nàng còn non lắm a~…

– “Điệp nhi…” – Phong Thừa Vũ thả hơi vào tai nàng, giọng trầm ấm khêu gợi làm Thiên Điệp rùng mình. Nhưng lần này nàng đã kịp phòng bị, đưa tay chặn môi hắn lại trước khi hắn hôn nàng.

– “Ngươi đừng có mà tới đây đấy… Ngươi mà dám tới… ta… ta độc chết ngươi… A….” – Thiên Điệp không ngờ hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm tay nàng, nàng hốt hoảng rụt tay lại. Hắn… hắn… Phong Thừa Vũ hài lòng nhếch mép cười. Nàng phản ứng thật dễ thương, càng né thì hắn càng muốn trêu chọc nàng.


– “Khoan! Ngươi phải trả lời ta trước!” – Thiên Điệp cố lấy dũng khí đẩy hắn ra, nàng sắp kiềm chế không được rồi. Không thể để hắn thấy bộ dạng sắc nữ của nàng a~…

– “Được. Nàng hỏi đi.” – Phong Thừa Vũ vẫn cười tà mị.

– “Tại sao ta lại ở đây? Đây là đâu? Sao ngươi cũng ở đây? Ta tới đây khi nào sao ta không biết?” – Nàng hấp tấp như nả súng vào người hắn làm hắn không kịp trở tay.

– “Ách… từ từ…” – Phong Thừa Vũ âm thầm đổ mồ hôi. Đối với câu hỏi của nàng hẵn cũng đã tính qua…

– “Đây là vương phủ của ta. Muội muội của ta đem nàng về đây. Muội ấy nói chỉ muốn nàng làm hoàng tẩu của nàng.” – Phong Thừa Vũ đổ thừa cho Phong Thừa Ngọc mà không hề áy náy. Hắn là nói sự thật thôi.

– “Muội muội của ngươi?”

– “Ân. Là Ngọc nhi.”


– “NGỌC NHI?” – Thiên Điệp lên giọng, nàng trừng mắt không tin. Thì ra là huynh muội a~… Hèn chi muội ấy cứ quấn quýt theo nàng. Muội muội tốt thật. Khá lắm Ngọc nhi. Tỷ mà gặp được muội thì cho muội biết tay. Thiên Điệp híp mắt, người tỏa ra mùi nguy hiểm.

– “Ân…” – Oa~… bộ dáng thật kinh khủng nha… May cho hắn là không tự thú…

– “Hừ. Ta muốn quay về Chi Phấn Lâu. Ta không phải đồ chơi để huynh muội nhà ngươi muốn đem đi đâu thì đi.” – Nàng giận dỗi.

– “Không được. Ta không cho phép!” – Phong Thừa Vũ hốt hoảng ôm chặt nàng vào lòng. “Nàng là của ta, đừng mong ta buông nàng ra… Điệp nhi… gả cho ta được không?” – Phong Thừa Vũ thâm tình nói với nàng.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.