Ma Long

Chương 1: Thiên tài cùng đường


Đọc truyện Ma Long – Chương 1: Thiên tài cùng đường

– Tại sao? Tại sao như vậy? Đám lừa đảo các ngươi…ha ha, ha ha ha ha! Đều là dối trá!
Một tiếng cười to khàn khàn vang vọng trong trời đất thật lâu không dứt.
Trong một tòa đại điện rộng lớn âm u, ma khí dày đặc đủ khiến người nghẹt thở.
Trong chính điện có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng, mặt mày thanh tú, khí chất trác tuyệt. Tên của hắn gọi là Phong Liệt, là đồ đệ yêu quý duy nhất của giáo chủ Ma Long giáo, một trong mười giáo phái của long huyết lục.
Từ mười năm trước, giây phút Phong Liệt đi xuống Long Hồn tế đàn, hắn đã từ một thế gia đệ tử vô danh biến thành thiên tài long võ giả nổi danh thiên hạ. Danh tiếng của hắn trong mười năm nay nhanh chóng truyền khắp long hồn đại lục, là không ai không biết!
Đi trên đường lớn, nếu có ai nhắc tới Phong Liệt thì tất cả đàn ông sẽ lộ rõ ra hâm mộ và ghen tỵ, tất cả phụ nữ không thể kiềm chế tình yêu ngưỡng mộ, tôn sùng. Vô số thiếu nữ thiếu phụ hận không thể lấy thân báo đáp, dù chỉ là sương sớm nhân duyên cũng khát khao.
Lần tìm nguồn gốc cũng vì Phong Liệt có thiên phú kinh người chưa từng có, cùng với địa vị vô cùng cao quý.
Thiên phú của Phong Liệt cực kỳ xuất sắc, có thể nói là kỳ tài xưa nay chưa từng có ai bằng, tất cả đều công nhận sự thật này.
Trên long huyết lục, người bình thường ngay cả thức tỉnh Ma Long huyết mạch trong người đều là sự xa xỉ, thế mà khi Phong Liệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch lại được tế đàn thiên phú mạnh nhất từ Thượng Cổ Ma Long Hoàng: Ma Long Hắc Ám Chi Thân. Trong lịch sử vô số vạn năm trên long huyết lục chưa từng có điều này.
Sau đó hắn tham gia vào Ma Long giáo, được Ma Long giáo chủ chí cao vô thượng nhận làm đệ tử duy nhất.
Từ khi hắn vào Ma Long giáo đã mười năm nay hắn gần như tụ tập hết muôn ngàn yêu thương. Bình thường tu luyện cần có công pháp, chiến kỹ, đan dược, khí cụ đều là thứ tốt nhất, đãi ngộ như vậy đủ làm các đệ tử Ma Long giáo ghen ghét muốn chết.
Tất nhiên Phong Liệt cũng không khiến bất cứ ai thất vọng.
Hắn dựa vào thiên phú kinh người, chăm chỉ vượt qua người thường, tu luyện gần mười năm đã hơn người khác trăm năm, thậm chí vào càng cao thủ thần thông cảnh mà người khác vĩnh viễn khó thể đặt chân vào. Cộng thêm hắn là thân truyền đệ tử duy nhất của Ma Long giáo chủ, đại vị vô cùng cao thượng, là thiên chi kiều tử danh xứng với thật.
Dưới tình hình như vậy, tất cả mọi người đương nhiên cho rằng mai sau Phong Liệt tất nhiên sẽ trở thành Ma Long giáo chủ đời tiếp theo, chấp chưởng Ma Long giáo một trong mười giáo phái đại lục, uy lâm thiên hạ.
Nhưng vận mệnh là thứ khó mà nắm bắt. Có lẽ bởi vì Phong Liệt có may mắn quá tốt, tốt đến làm ông trời cũng ghen ghét, vậy nên ông trời đã mở ra trò đùa trí mạng với hắn.
Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của Phong Liệt vặn vẹo xoắn vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu lóe sự căm hận đủ cắn thiên nuốt địa, và ẩn chứa sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ với vận mệnh.
Tất cả điều đó là bởi vì quỹ đạo đời hắn từ nửa canh giờ trước hoàn toàn thay đổi, mọi chuyện đến quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, thật sự không tưởng tượng nổi!
Giờ phút này, ngồi trên bảo tọa giáo chủ ở trước mặt hắn đã không là sư phụ Ma Long giáo chủ nữa, càng không là hắn mà là bạn tốt kết giao đã mười năm…Sở Huyền!

Còn sư phụ của Phong Liệt, Chiến Thiên Ma Vương là chủ của một giáo lại chỉ đứng cạnh Sở Huyền làm phông nền. Tình hình này quá mức quái dị, kỳ dị đến Sở Huyền nghĩ muốn vỡ đầu cũng không ra nguyên nhân tại sao.
Đương nhiên, đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là ân sư của Phong Liệt vừa tuyên bố, sau này tính mạng và thân thể của hắn không còn thuộc về hắn nữa mà sắp là của Sở Huyền.
Sở Huyền ngồi trên bảo tọa giáo chủ mỉm cười nói:
– Phong Liệt, ngươi và ta quen nhau mười năm, phải đoạt xá ngươi, ta cũng không nhẫn tâm đâu! Nhưng bổn hoàng thân là Thượng Cổ Ma Long Hoàng chuyển thế, muốn hồi phục tu vi thượng cổ cần có thân xác ẩn chứa Ma Long Hoàng huyết mạch mới được!
– Thật bất hạnh là nhiều năm qua long hồn đại lục thức tỉnh Ma Long Hoàng huyết mạch chỉ có một mình ngươi thôi, cho nên ta không có lựa chọn nào khác! Nhưng ta sẽ không nuốt linh hồn của ngươi đâu, sau này bổn hoàng cùng ngươi một người vinh quang thì người kia cũng quang vinh theo, ngươi còn không vừa lòng sao?
Ngoài miệng y nói như là tình cảm mùi mẫn lắm nhưng khuôn mặt tươi cười bán đứng y. Y vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn thiên long màu bạch ngọc trên tay, dường như nắm giữ hết tất cả.
Trước đây Sở Huyền và Phong Liệt mặc dù quen nhau rất hợp ý hợp lòng, nhưng y luôn không lộ chút gì ra, làm người rất điệu thấp, không ai ngờ rằng y lại có thân phận kinh người như vậy.
Rất rõ ràng, mọi chuyện là một âm mưu đã kế hoạch từ lâu.
Hơn nữa Phong Liệt lờ mờ cảm thấy biến cố xảy ra nhanh như vậy có liên quan rất lớn đến thiên long nhẫn mà Sở Huyền mới chiếm được, nếu không thì y sẽ chẳng nhanh như vậy cưỡng ép tăng cảnh giới, tu luyện đến trình độ linh hồn ly thể để nuốt hắn.
Bên cạnh Sở Huyền, ông lão toàn thân lượn lờ khói đen uy nghiêm lạnh lùng nói:
– Phong Liệt, đừng trách vi sư, có trách thì hãy oán chính ngươi thức tỉnh là Ma Long Hoàng huyết mạch, hiến thân cho Ma Long Hoàng là nghãi vụ của ngươi, cũng là may mắn của ngươi!
Ông lão ánh mắt lạnh băng nhìn Phong Liệt, giọng nói không chứa chút tình cảm. Lão là Ma Long giáo chủ chí cao vô thượng Ma Long giáo, cũng là ân sư mà Phong Liệt luôn xem như cha.
Đằng trước một người trung niên đội mặt nạ bằng đồng xanh hừ lạnh nói:
– Phong Liệt, ngày ấy bổn tọa cứu ngươi ra khỏi Phong gia cho đến hôm nay, ngươi tu luyện cần công pháp, chiến kỹ, đan dược, linh bảo đều là tốt nhất trong đệ tử, trước kia mỗi lần ngươi gây vạ dù có đâm thủng trời thì đám xương già chúng ta đều chống cho ngươi. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một chút thiên phú là xứng có được đãi ngộ như thế sao? Hừ, quá ngây thơ rồi!
Người này chính là Lý hộ pháp mười năm trước cứu Phong Liệt khỏi Long Hồn tế đàn của Phong gia, cũng từ lúc đó hắn mới tham gia vào Ma Long giáo.
Nghe ba người nói chuyện, Phong Liệt cảm thấy trời đất quay cuồng, đất trời tối tăm.
Hắn ngơ ngác lảo đảo lùi vài bước, lung lay sắp ngã. Hắn rực cháy lửa giận nhìn ân sư, bạn tốt, ân nhân cứu mạng của mình, liếc từng gương mặt. Ba khuôn mặt trước kia thân thiết đáng kính giờ đây xa lạ, đáng ghét như vậy! Lại nghĩ tới trước kia đủ chuyện, hắn kiềm không được cất tiếng cười to điên cuồng.
– Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Tốt lắm! Thì ra tất cả là ông trời chơi ta! Tốt, xem như các ngươi giỏi! Ha ha ha ha!

Cười to một lát sau Phong Liệt bỗng trầm mặt, nhìn chằm chằm Sở Huyền, nói:
– Sở Huyền, ngươi và ta luôn tình như tay chân, ngươi muốn huyết mạch thân thể của ta thì cứ lấy! Chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một tia linh hồn chuyển thế, có được không?
Sở Huyền cười khẽ nói:
– Ha ha, Phong huynh, cần gì xa lạ như vậy? Thân thể của ngươi sớm hòa hợp với linh hồn rồi, nếu ta chỉ đem linh hồn trú vào trong đó, muốn hoàn toàn khống chế xác thịt này thì e rằng cần thời gian khá dài! Bổn hoàng đã chờ vài chục vạn năm, chờ đến mất kiên nhẫn rồi! Vậy nên ngươi vẫn là đừng suy nghĩ nhiều nữa!

Trước kia nụ cười khiêm khiêm quân tử giờ đây cực kỳ giống ác ma mỉm cười.
Một tia hy vọng cuối cùng bị tuyên bố đập nát, người Phong Liệt run rẩy.
Giây lát thẫn thờ rồi mặt hắn chợt hiện vẻ điên cuồng:
– Hừ, nếu đã vậy thì dù lão tử hủy thân thể cũng không cho ngươi có được!
– Đồng- Sinh- Cộng- Tử! A!!!
Phong Liệt biết tuyệt đối trốn không thoát lãnh địa Ma Long giáo, trong tuyệt vọng vô cùng tận hắn không chút do dự thi triển một thức chiến kỹ cấm kỵ cùng kẻ địch chết chung…Đồng sinh cộng tử!
Chỉ thấy thân hình hắn bỗng bắn ra vô tận ảo ảnh Ma Long, chớp mắt đã tràn ngập cả tòa đại điện, đợi nguyên lực lượng của hắn cạn kiệt thì bóng rồng tới đâu tạc nổ tất cả thành tro bụi.
Lấy tu vi hiện giờ của hắn, thi triển ra một thức tuyệt kỹ này đủ tạc đại điện bao gồm Sở Huyền thành mảnh vụn, còn sư phụ và Lý hộ pháp từng cứu hắn thì hắn không có tin chắc lắm.
Nhìn Phong Liệt phát cuồng, ba người đứng phía trên không thèm để ý, nét mặt thản nhiên và xem thường.
Sở Huyền khinh thường cười khẩy, nói:
– Phong Liệt, ngươi cho rằng Ma Long Hoàng chuyển thế ta đây không bằng kẻ may mắn như ngươi sao? Hừ! Nếu ngươi đã có được Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Ma Long Hoàng thì hôm nay bổn hoàng lại cho ngươi kiến thức thần thông linh hồn Ma Long Hoàng, nhiếp hồn chi mâu!
Khi Sở Huyền vừa dứt lời thì con ngươi trong suốt mà sâu thẳm bỗng bắn ra hai luồng sáng âm u rơi vào người Phong Liệt. Ngay sau đó, chỉ thấy thân hình Phong Liệt bỗng run lên, chiến kỹ đang kích phát cũng bị gián đoạn.

Dần dần đôi mắt Phong Liệt biến dại ra, hắn không thể khống chế thân thể của mình, chỉ đành trơ mắt nhìn Sở Huyền cười tủm tỉm từng bước một đến gần.
Nhưng lúc này, mắt Phong Liệt chợt lóe, lại lần nữa tỉnh táo.
Nhưng hắn bỗng nổi lên thù hận ngập trời, đột nhiên giận dữ.
Hắn nghiến răng gầm lên:
– Thì- Ra- Là- Ngươi! Điệp và Long Vũ bị cầm thú nhà ngươi hại chết!
Long Vũ là một trong bạn tốt tâm giao hiếm hoi của Phong Liệt ở Ma Long giáo, điệp là người hắn thích, hai người này bỗng nhiên tự sát vào mấy năm trước, hiển nhiên tinh thần bị ai khống chế. Bây giờ hắn nghĩ lại, có mười phần toàn do Sở Huyền làm, nỗi hận trong lòng hắn đủ cắn trời nuốt đất.
– A? Không ngờ linh hồn của ngươi còn có điểm kỳ lạ.
Sở Huyền thấy Phong Liệt có thể ngăn được thần thông của mình một phen thì ngoài ý muốn, nhưng rồi âm trầm cười nói:
– Ha ha, không sai! Tiện nhân điệp đó nếu đã không chịu hầu hạ bổn hoàng thì chỉ có nước đưa nàng đi tìm chết. Long Vũ thì đúng lúc đánh vỡ chuyện tốt của bổn hoàng, chỉ trách hắn xui xẻo!
Y luôn thích tiêu diệt thiên tài, đặc biệt là sắp hủy diệt siêu cấp thiên tài Phong Liệt, là chuyện phấn khởi nhất trong đời y, nên Sở Huyền không chút keo kiệt bỏ ra sự kiên nhẫn nói chuyện.
– A! Đồ cầm thú!
*Bùm!*
Một lực linh hồn cường đại bỗng xộc vào thức hải của Phong Liệt, sau đó ý thức của hắn dần biến mơ hồ.
Long huyết lục là một mảnh thánh thổ rất kỳ diệu. Truyền rằng đại lục này ở thời viễn cổ đã từng sinh hoạt kim long, lôi long, hỏa long, băng long, hắc long, độc long, ngân long, dực long, minh long, Ma Long, mười loại chân long.
Nhưng không biết tại sao mà bây giờ trên đời đã không có một chân long sống sót, chỉ ngẫu nhiên đà ra được một, hai bộ xương thượng cổ chân long để kết luận rằng truyền thuyết không phải vô căn cứ. Còn lý do tại sao chân long diệt tuyệt thì không ai giải thích được.
Bây giờ tất cả sinh linh trên long hồn đại lục dù là người hay thú thì trong thân thể đều ẩn chứa hoặc ít hoặc nhiều mười chân long huyết mạch.
Một khi thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì nhân loại có thể trở thành long võ giả, dã thú thì trở thành long thú cực kỳ hung dữ. Chỉ có sinh linh thức tỉnh rồi chân long huyết mạch mới thu nạp được long hình nguyên khí rải rác trong trời đất để tu luyện thân thể, do đó có lực lượng kinh người hủy thiên diệt địa.
Hơn nữa cảnh giới của long võ giả càng tinh thâm thì có thể tu luyện ra tế đàn thiên phú thượng cổ chân long, lộ ra các loại thần kỳ.
Kim long Thiên Triều, Thiên Lân Thành, Phong gia.
Thiên Lân Thành là một tà thành cách đế đô Hoàng Thiên Thành rất gần. Phong gia là gia tộc lớn nhất trong Thiên Lân Thành, cũng là thế gia truyền thừa dực long huyết mạch.
Nhân loại muốn thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì con đường ngắn nhất chính là leo lên Long Hồn tế đàn, nhận lấy long khí tẩy lễ. Vậy nên dù là gia tộc nào thì việc mở ra Long Hồn tế đàn là chuyện lớn cực kỳ long trọng.

Hôm nay đúng vào ngày tốt nhất năm năm một lần Phong gia mở ra Long Hồn tế đàn. Trên dưới Phong phủ người người tinh thần hưng phấn, từ trong ra ngoài giăng đèn kết hoa, ngay cả hai pho tượng dực long trong cửa cũng được quét sơn lại có vẻ sống động rất nhiều.
Mặc dù náo nhiệt như vậy nhưng cửa lớn Phong phủ đóng kín không mở, không chịu tiếp khách, đây là quy tắc bất thành văn của long hồn đại lục.
Bởi vì đối với các gia tộc thì hễ mỗi lần mở ra Long Hồn tế đàn thức tỉnh chân long huyết mạch tộc nhân đó đều là cơ mật tuyệt đối của gia tộc, liên quan đến hưng suy vinh nhục của một gia tộc.
Lúc này trên một quảng trường ngoài trời của hậu viện to lớn Phong gia, già trẻ, mấy đời trực hệ, chi thứ tộc nhân Phong gia đều tụ tập tại đây, có hơn năm, sáu trăm người. Mọi người đều nhìn chằm chằm chính giữa quảng trường.
Chính giữa quảng trường là một tế đài cao chừng ba trượng, rộng mười trượng, bên trên tràn đầy vô số trận văn phức tạp chớp lóe tia sáng tím nhạt.
Theo trận văn vận chuyển, trong thiên địa từng lũ long hình khí tức liên miên không dứt ùa vào tế đàn, khiến màn sáng tím càng lúc càng chói lòa.
Trên tế đàn đứng bảy thiếu niên, bảy người này tuổi tác từ mười đến mười lăm, là nhân vật chính lần này nhận lấy tẩy lễ Long Hồn tế đàn, cũng là niềm hy vọng của Phong gia.
Giờ phút này mấy thiếu niên mặt lộ vẻ căng thẳng, dù sao không ai chắc chắn mình nhận tẩy lễ rồi có thể thức tỉnh chân long huyết mạch trong người không.
Nếu là thức tỉnh huyết mạch rồi thì có thể trở thành cao cao tại thượng long võ giả, hưởng thụ vô số người tôn kính. Nếu không thì dù là hậu bối trực hệ Phong gia cũng chỉ đành bị phái ra ngoài lo chuyện làm ăn của gia tộc, từ đó thành kẻ hạ đẳng, từ đây vô duyên với võ đạo.
Nhưng lúc này có một thiếu niên diện mạo thanh tú vẻ mặt ngơ ngác, mắt đờ đẫn nhìn dưới chân, vẻ mặt khác biệt với sáu người khác.
– Không thể nào! Tuyệt đí không thể! Chắc chắn ta đang nằm mơ thôi! Nhưng mà…chẳng phải linh hồn của ta đã bị Sở Huyền cắn nuốt rồi sao? Thế thì sao nằm mơ được?
Thiếu niên ngơ ngác lảm nhảm.
Thiếu niên này chính là Phong Liệt, phút cuối cùng hắn bị Sở Huyền nuốt linh hồn thì bỗng nhiên xuất hiện tại đây.
Đặc biệt khiến hắn giật mình là cảnh tượng tẩy lễ Long Hồn tế đàn năm hắn mười lăm tuổi, hơn nữa hắn trong thân hình mười lăm tuổi đứng ngay chính giữa tế đàn chờ đợi vận mệnh biến đổi.
– Nhị công tử! Nhị công tử!
Bên cạnh Phong Liệt một thiếu niên là chi nhánh Phong tộc kéo tay áo của hắn, sốt ruột nói:
– Sắp bắt đầu tẩy lễ rồi, mau ngồi xuống vận chuyển tâm quyết đi!
– A? à!
Phong Liệt thế mới hồi phục tinh thần, nghe lời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển một bộ nhập môn công pháp rất thô sơ để hấp thu long khí xung quanh, nhưng tinh thần thì vẫn hoảng hốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.