Bạn đang đọc Ma Hả? Yêu Luôn! – Chương 8
Thấy Ju sắp khóc,Hân định nhẹ giọng lại nói xin lỗi thì thằng nhóc khóc òa lên.2 đứa giật mình hết hồn vội dỗ nó nín và ẫm nó đi kiếm mẹ thì bà mẹ đã chạy đi đến khu bảo vệ báo tin con mình mất tích rồi.Hân và Ju vội tính tiền rồi bế em bé chạy theo thì bà mẹ lên xe taxi đi mất.2 đứa đứng ngó nhau nói:
– Sao bà mẹ chạy lẹ vậy?-Ju hỏi
– Ai biết?
– oaoaoa..oaoa -đứa bé vẫn cứ khóc
– Làm sao giờ?-Ju lo lắng hỏi
– Biết làm gì được?Nộp công an chắc mấy chú đó cũng ko biết kiếm bà mẹ ở đâu khi nó cứ khóc thế này.Thôi đem nó về.
– Hả?Về..về nhà áh?
– Ừa.
– Nhưng..nhưng nó khóc…lại đòi sữa..hay..hay tè..thì..sao?
– Ju nói Ju là nội trợ mà.Ju lo.
– Éc?
Thế là Hân 1 tay bế đứa bé,1 tay lái xe đạp chạy về nhà.Những giây phút vừa khóc vừa cười với cả 3 bắt đầu….
….Trở về đến nhà,Hân quăng ngay đứa bé cho Ju bế còn mình thì trốn.Ju bay theo tay bế đứa bé nhăn mặt:
– Ju ko có kinh nghiệm đâu.Ko biết đâu.Hân đề ra sáng kiến đem nó về.Hân chăm nó đi.
– Ko!Tại Ju phá phách nên mới làm nó lạc mẹ.Bây giờ nó khóc như chưa bao giờ được khóc.Hân ko biết.Ju lo đi.
– Á…á….á…Ju lo cho nó rồi ai nấu ăn?Hân nói đi!
– Thì Hân nấu.
– Nhưng mới nãy Hân nói Hân ko biết nấu mà.
– Thì Hân ko biết nấu.Nhưng nấu mì gói thì biết.Hân nấu,Ju lo cho nó nín đi.
– Ko ăn mì gối đâu.Hân dỗ nó nín,Ju nấu cho!
– Ko!
– Oaoaoaoaoa…. -thằng nhóc khóc lớn hơn.Thấy gương mặt của nó ngày càng đỏ lên,Hân và Ju ko dám đẩy qua đẩy lại nữa.Hân đành bế nó rồi đung đưa trên tay dỗ:
– Ờ..ờ..nín…đi…nín..đi..con…đừng khóc nữa.Con khóc nữa hàng xóm qua bán vốn nhà mình mất!
– He..he..Ju vào bếp nấu đồ ăn nha!Hân cứ từ từ.Hí..hí..
Ju xách bịch đồ ăn chạy vào bếp.Hân liếc theo Ju 1 cái rồi đi lại ghế ngồi cố dỗ đứa bé tiếp.Thằng bé thấy Hân cười cười nói chuyện với nó nên nó cũng cười lại toe toét,ko khóc nữa.Bàn tay tròn tròn nhỏ xíu của nó đưa lên sờ mặt Hân gọi:
– Pa..pa…pa…
Hân đỏ mặt nhìn nó rồi chợt nghĩ:” nó gọi mình là pa vậy chắc Ju là mẹ rồi.Hì,1 gia đình hạnh phúc nhỉ?Ko tệ! ”
Ju đứng trong bếp nhưng cũng nghe được tiếng thằng nhóc gọi Hân là pa.Chợt Ju cũng mỉm cười 1 mình và chắc cái suy nghĩ giống Hân cũng vừa thoáng qua đầu của Ju.Ju cũng muốn nghe thằng nhóc gọi mình quá nên lại bon chen bay ra đến chỗ Hân và thằng nhóc.Ko hiểu sao thằng nhóc có thể thấy được Ju.Nó cũng là 1 đứa bé bình thường thôi mà?Sao lại thấy được ma?Nhưng có lẽ vì nó chỉ là 1 đứa bé nên tâm hồn nó còn rất trong sáng,ko bị vấy bẩn bởi những gì xấu xa,tiêu cực của xã hội này nên nó có thể thấy được Ju.Nhìn thấy Ju đang nhìn mình,thằng nhóc cười đưa 2 tay lên như muốn được Ju bế,miệng gọi:”ma…ma…ma…”Ju đưa tay ra bế nó lên nhìn nó cười thì Hân che miệng lại cố nhịn cười.Thấy thế,Ju nhìn Hân hỏi:
– Làm gì mà bịt miệng cười 1 mình thế hả?
– Ko..ko..có..gì?Hì..hì…
– Xạo,Hân đang cười cái gì đó,nói coi!
– Thì..thì..nghe thằng nhóc gọi Ju là ma…ma..thấy mắc cười.Nó còn nhỏ mà cũng biết Ju là ma nữa!
– Nó gọi Ju là mama ý là mẹ đó.Ko phải là con ma! -Ju giận dữ nhìn Hân.Biết mình vừa nói hơi quá rồi nên Hân liền nghiêm mặt lại nói:
– Hình như Hân nghe mùi khét ở trong bếp!
– Á..chết…chả giò chiên của Ju.
Ju đưa Hân đứa bé vội bay vào bếp.Hiz..hà…cháy khét nghẹt rồi.Khói bay tùm lum kín nhà bếp.Hân bế đứa bé đi vào nhìn Ju với cái chảo chả giò khét đen thui nói:
– Vậy mà nói biết nấu.Nấu cái món gì mà đen thui thế kia?
– Đen 1 chút thôi mà,chắc ăn được.Để Ju dọn ra.Hân ra ngoài ngồi đi.
Ju đẩy Hân đi ra ngồi vào bàn.Hân bế đứa bé ngồi vào bàn và nhìn những món ăn Ju đem ra.1 cái dĩa có 8 cục đen thùi lùi.1 dĩa chỉ toàn là rau.1 tô canh chỉ thấy có nước và mấy miếng cà chua nổi lên.Hân chỉ vào từng món hỏi:
– Cái cục đen đen này là gì?
– Chả giò chiên.
–
– Đừng nhìn bề ngoài.Nó vậy thôi chứ ăn được áh!
– Thế còn dĩa rau này để làm gì?
– Gì mà dĩa rau?Nó là mì Ý đó.Mì Ý xào thịt bò và cải bẹ xanh.
– Sao toàn thấy cải ko mà?
– Tại…tại…mấy cọng mì to quá nên Ju cắt nhuyễn nó ra băm chung với thịt bò rồi!
–
– Nhưng ăn ngon lắm đó.Ju bảo đảm.
– Thế này là canh gì?
– Canh ngót nấu với cá.
– Cá đâu?
– Lúc..lúc..nãy…nó…nhảy..nhảy…xuống cửa sổ gần bếp…rơi..rơi..tự do rồi…nên..còn..canh..thôi!
–
– Nhưng húp canh thử đi.Ngon lắm áh!
Hân nhăn nhó nuốt 1 ngụm nước miếng rồi cầm đũa ăn thử.Hiz..hà…vừa bỏ vào miệng nhai thì phải ói ra ngay. Hân choáng váng nói:
– Ăn hết chỉ có nhập viện sút ruột!
– xin lỗi!
Hiz..hiz..thế là vẫn phải ăn mì gối.[biết thế lúc đầu nấu ăn cho lẹ,khỏi ngồi đợi ]
….Cả 2 ngồi ăn mì gói với nhau còn thằng nhóc thì bỏ nó qua 1 bên ngồi nhìn.[ác gúm lun]Nhưng ác vậy đó nên thằng nhóc mới lại khóc toáng lên.
– Oa..oa..oaoaoaoa….
– Áh,nó khóc nữa kìa!-Ju lo lắng nói
– Ju nói Ju là mama nó thì Ju dỗ nó đi.
Hân bế thằng nhóc đưa cho Ju.Ju ẫm nó cố gắng dỗ nhưng nó vẫn cứ khóc.Thấy Ju ko biết làm gì hết mà nếu cứ để đứa bé khóc hoài sẽ làm phiền hàng xóm nên Hân nói:
– Thôi,đưa đây cho Hân!
Ju đưa sang cho Hân nhưng vẫn thế.Nó cứ khóc như chưa bao giờ nó được khóc.Ju chợt nhớ ra 1 chuyện và nói:
– Ah,hay là nó tè nên khóc để mình thay tã cho nó?
– Ờh ha!
1 cách vụng về,2 đứa liền để thằng nhóc xuống cởi quần nó ra xem thử.Khô queo,đâu có gì đâu?Thằng bé vẫn tiếp tục khóc òa lên.Ju nói:
– Hay là nó đói bụng?
– Ừa,chắc thế rồi.
– Vậy nấu thêm gói mì cho nó ăn hen!
– Răng đâu mà nó ăn?
– >”Hân ẫm đứa bé nhìn Ju thật lâu.Thấy Hân nhìn mình,Ju hiểu ý liền đỏ mặt nói:
– >..- Ừm,cũng đúng.Vậy mà Hân quên mất!
– >.
– Ju giữ nó đi.Hân chạy đi mua sữa về pha cho nó uống liền.
– Ừa.Đi nhanh nha!
– Biết rồi!
Hân đưa đứa bé cho Ju rồi chạy vội ra khỏi nhà.Ju ẫm đứa bé cố nói:
– Ờ..ờ..con ngoan đi nha.Papa của con chạy đi mua sữa rồi.Nín đi.Đừng khóc nữa mà!Ngoan nha!Ngoan nha!
10p sau,Hân chạy về trên tay 1 bình sữa và 1 hộp sữa dành cho trẻ em.Ko cần đợi nói,Hân vào bếp pha sữa ngay rồi đem ra cố làm cho bình sữa nguội bớt.Khi bình sữa nguội nguội rồi,Hân đưa cho Ju đút cho thằng nhóc bú.Thằng nhóc có sữa uống liền nín khóc và ôm bình sữa bú 1 cách ngon lành.Còn Hân thì mồ hôi đổ ướt cả người vì phải chạy nhanh thật nhanh.1 tay ẫm đứa bé,1 tay Ju lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Hân.Hân nhìn Ju nói:
– Cám ơn!
– Hì!Ju thấy Hân có vẻ thích thằng nhóc này lắm đấy!
– Ờh,con nít mà,ai mà ko thích?
– Ừm…nó dễ thương thật!Nhìn nó kìa,như 1 thiên thần nhỏ.
– Ừm…!
Hân và Ju ngắm đứa bé bú sữa cho đến khi nó ngủ say trên tay của Ju.Đúng là con nít,chỉ biết khóc rồi ăn uống và lăn ra ngủ.Ko quan tâm gì hết.Thấy nó ngủ ngon,Ju ko dám rời nó ra vì sợ đánh thức nó.Thế là Ju đành bế nó trên tay nhẹ nhàng và thật cẩn thận đi vào phòng của Hân.Nghĩ Ju cũng mệt rồi nên Hân nói:
– Hay là Ju lên giường nằm ngủ chung với nó lun đi.
– Còn Hân thì sao?
– Thì Hân ra ngoài ghế ngủ.
– Thế sao được?Giường này lớn mà,Hân cũng ở đây ngủ lun đi.
– Nhưng..nhưng…mà…-Hân ngập ngừng vì ngại
– Hân ko ngủ ở đây chung thì Ju cũng ko ngủ đâu!
– >”- Hì
Thế là trong căn phòng nhỏ đó,trên chiếc giường kia có 3 con người đang nằm bên nhau ngủ.Hân nằm 1 bên,Ju nằm 1 bên,thằng nhóc nằm chính giữa.Cả 3 ngủ thật ngon và nhìn vào sao có cảm giác hạnh phúc quá.Nhìn họ như 1 gia đình nhỏ đang hưởng thụ cái hạnh phúc bình thường và giản dị của cuộc sống.Trong giấc ngủ,cả Hân và Ju đều thầm cám ơn sự có mặt của thằng nhóc đáng yêu này.Vì nhờ nó mà đã kéo Hân và Ju lại gần nhau hơn.Giúp cả 2 hiểu nhau hơn và cảm nhận được vị trí của đối phương đang dần dần rất quan trọng trong lòng mỗi người.Nhưng cả 2 đều vẫn sợ…sợ…những gì phía trước còn đang chờ đón họ.Sợ cả khi phải đối diện với chính mình.Có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu cho những thử thách khắc nghiệt của tình yêu và cả đạo luật của tự nhiên.Con người-giới tính- và ma…. Bạn đang tại website .