Bạn đang đọc Ma Hả? Yêu Luôn! – Chương 4
Hân ko thèm nói và cố tình xoay mặt đi chỗ khác nhưng Ju ko tha.Hân xoay qua phải Ju bay qua phải,Hân xoay qua trái,Ju bay qua trái.Hân bắt đầu thấy bực nên đập tay xuống bàn 1 cái thật mạnh nói:
– Phiền quá!
Từ cô Loan đang đứng trên bục đến cả lớp,ai cũng xoay lại nhìn Hân.Hân đành đứng dậy cúi đầu xuống nói:
– Xin lỗi cô!Em ko cố ý!
– Em tên gì?
– Dạ..em tên Hân!
– Được rồi!Em ngồi xuống đi.
– Dạ!
– Cả lớp tập trung lại nào!
Mọi người xoay mặt lên lại tiếp tục.Hân ngồi xuống nhìn Ju thì Ju cười ngất ngây nói:
– Ha..ha..ha…zui quá..zui..quá…
Hân cố gắng nhịn ko thèm quan tâm đến Ju nữa.Cứ làm ngơ bỏ Ju qua 1 bên.Cô Loan điểm danh xong nói sơ về qui định riêng của lớp mà cô đặt ra thật nhanh và ngắn gọn.Cả lớp ko ai có ý kiến gì và cô Loan bắt đầu vào bài giảng đầu tiên của mình.Môn dạy của cô là môn Toán.Vì muốn thử trình độ trong lớp nên cô mở đầu = 1 bài toán rồi hỏi mọi người cách giải.Cả lớp đua nhau trả lời hướng giải bài toán theo kiến thức mà mình đã có riêng Hân thì ko tập trung mấy vào bài toán vì lo liếc Ju.Ju cứ bay bay trước mặt Hân chọc tức.Bực mình,Hân quơ tay thì cô Loan lại tưởng Hân muốn phát biểu nên nói:
– Hân có hướng giải khác àh?Mời em!
– Ah…em…!
– Hơ..hơ…lên bảng kìa..lên bảng kìa… -Ju cười hí hửng nói
Mọi cặp mắt đều nhìn vào Hân chờ đợi nên Hân đành bước lên bảng cầm viên phấn lên giải.Ju đứng kế bên nhìn bài toán rồi nhìn bài giải của Hân,Ju lắc đầu nói:
– Sai rồi,sai rồi!Ko phải thế.Hân sai dấu ở chỗ này rồi.Nó là trừ,ko phải cộng!
Hân mặc kệ Ju nói,cứ tiếp tục ghi bảng.Cô Loan đứng kế bên cũng phát hiện ra chỗ sai đó nên nhắc Hân nhưng giọng nói của Ju chen ngang vào nên Hân chỉ nghe giọng của Ju nói:
– Sai rồi.Sai rồi mà!Đã nói sai rồi.Sửa lại đi.
– Ồn ào quá!Sai kệ tui!-Hân buộc miệng nói thành tiếng và thế là cả lớp ai cũng há hốc miệng ra trước câu nói bị cho là vô lễ của Hân với cô Loan.Thấy gương mặt cô Loan đang chau mày lại,Hân vội nói:
– Thưa..thưa..cô..ý..em…ý..em..là…
– Em về chỗ ngồi đi.Giờ ra chơi lên văn phòng gặp tui!
– Dạ!
Hân bước xuống chỗ ngồi.Ju bay theo Hân nói:
– Tại Hân nha!Ju ko làm gì hết àh!
– ……….!Giờ ra chơi rồi biết!-Hân nhìn Ju cặp mắt đe dọa
– -Ju bỗng cảm thấy có gì đó lạnh lạnh.Hiz..hà…
….Cuối cùng giờ ra chơi cũng đã đến.Cả lớp học ùa ra căn tin kiếm đồ ăn sáng còn Hân thì đi cùng cô Loan lên văn phòng.Đến văn phòng,cô Loan nhìn Hân nói:
– Em biết lí do tại sao tui kêu em lên đây chứ?
– Dạ!Em biết!Em xin lỗi!
– Em hãy viết bản kiểm điểm cho tui và ghi rõ hứa sẽ ko tái phạm nữa!
– Dạ!Em sẽ viết ngay!
– Được rồi!Em ra đi!
– Chào cô!
Hân cúi chào cô Loan rồi bước ra đi thẳng lên sân thượng.Đương nhiên Ju cũng bay theo lên đó.Hân đứng gần thanh chắn nhìn xuống bên dưới im lặng ko nói gì.Ju cũng im lặng đứng phía sau.5p trôi qua thật căng thẳng như là 2 đấu thủ cao bồi đang chờ xem ai sẽ rút súng ra bắn trước vậy.Ju hồi hộp quan sát từng cử động nhỏ của Hân,ko dám nhúc nhích.Còn Hân thì xoay lưng về phía Ju như để Ju ko đoán được ý của mình.Và…khi cả 2 đang chuẩn bị vào tư thế như chuẩn bị rút súng ra thì….
– Ju ơi,em có muốn chị dẫn em đi chơi ko?-Quyên bỗng xuất hiện phá tan cái không khí quyết liệt của 2 đấu sĩ >”Ju lau mồ hôi gượng cười nói:
– Hì..hì..chị Quyên..làm..em…mém…ngất xỉu…
– Ủa?Có gì vậy?
– Hì..hì..ko có gì!
– Hì,em có muốn đi dạo trường tí ko?
– Dạ…em…-Ju chưa kịp nói hết câu thì Hân nói xen vào
– Em sẽ giúp chị hoàn thành tâm nguyện của mình với 1 điều kiện.Nếu chị chấp nhận điều kiện của em thì em sẽ giúp.
– Ah,em chịu là được rồi!Điều kiện gì?Em nói đi.-Quyên vui mừng nói trong khi Ju ngạc nhiên há hốc miệng nhìn Hân ko hiểu
– Điều kiện là chị nói cho em biết làm cách nào để tống con mắm rắc rối kia tránh xa em ra!-vừa nói,Hân vừa nhìn Ju.
– Á,cái…cái..đó…-Quyên ngập ngừng nhìn Ju.
– Ko cần hỏi cách.Hân giúp chị Quyên,Ju ko bám theo Hân nữa!-Ju nói trong vẻ tức giận
– Oki!Đó là lời Ju nói nha!Hân sẽ giúp chị Quyên.
– Oki!Ju nói Ju sẽ giữ lời!
Nói xong,Ju xoay qua nhìn Quyên nói:
– Chị Quyên hãy cố hoàn thành tâm nguyện rồi siêu thoát nha!Chào chị!
– Ju….!
– Hì,cố lên!
Ju cười rồi bay đi khỏi sân thượng….
….Hân xoay mặt đi chỗ khác ko nhìn theo.Có lẽ Hân ko dám nhìn.1 cảm giác thật lạ.Hân cảm giác như mình vừa làm hơi quá khiến cho Ju buồn.Nhưng mặc kệ,lỡ rồi.Hân tự nghĩ thế và chỉ mong giúp chị Quyên xong thật nhanh để trở về cuộc sống bình thường.Ko phải nhìn thấy hồn ma nào nữa!Quyên nhìn Hân nói:
– …Khi nào thì chị có thể mượn thân xác của em?
– Ngay bây giờ đi.
– Ngay bây giờ sao?Nhưng chút còn vào học mà?
– Thì cúp học!
– Cúp học?Em sẽ ko sao chứ?
– Ko sao!Mọi chuyện để em gánh.Chị cứ nhập vào em đi!
– Ừm!
Nói rồi,Quyên bước lại gần Hân rồi đưa bàn tay lên chạm vào cơ thể của Hân.1 thứ ánh sáng kì lạ phát ra trên sân thượng rồi tắt đi.Hân bây giờ đã trở thành Quyên.Thế là ngay lập tức,Quyên đi xuống phòng vẽ,lấy bức tranh còn dở của mình đã được cất giấu ở 1 góc ra để ngồi vẽ….Lúc này,Ju bay thẳng về nhà trong ấm ức.
– Tức thật!Hân là cái gì chứ?Tưởng trên đời này chỉ có mình Hân giúp được người ta sao?Ju ko tin ngoài Hân ra ko còn ai có thể nhìn thấy ma.Ju ko thèm bám Hân nữa đâu.Hứ..ai thèm chứ?Đồ mắt đỏ như trái dâu đáng ghét……!-Ju hét thật to lên để trút cơn tức mà ko hề biết tiếng hét đó có 1 người nghe được….
6hm,Hân mệt mỏi trở về nhà.[ngồi vẽ suốt buổi từ sáng đến giờ mới xong luôn mà >.10 năm trước,khi Hân còn sống bên Anh cùng cha của mình.Tuy chỉ mới 10 tuổi nhưng Hân đã được cha cho học rất nhiều và hiểu biết rất nhiều kiến thức.10 tuổi,1 cái tuổi còn nhỏ và nên có những giây phút vui chơi cùng bạn bè nhưng Hân thì chỉ biết có những cuốn sách dày cộm đầy chữ.Ko có bạn bè nào thân cả.Suốt ngày chỉ đến trường học rồi trở về là vào phòng đọc sách.Đến 1 ngày kia,Hân bỗng ngã bệnh.Hân
bệnh rất nặng,sốt rất cao và phải nhập viện.Trong thời gian nhập viện,vào 1 đêm tối trăng sáng,Hân đang nằm ngủ thì bị đánh thức dậy.1 cô bé cũng trạc tuổi Hân gương mặt hốt hoảng,thở hổn hển nói với Hân:
– Bạn…bạn…giúp…mình…được..ko?
– Giúp chuyện gì?
– Giữ…giùm..mình…thứ…này…-cô bé nói xong thì chồm lên giường hun Hân.Hân bất ngờ và cảm nhận được cô bé đang đút cho Hân uống 1 thứ gì đó.Đến khi Hân bị ép uống hết rồi,cô bé rời môi khỏi Hân rồi liền chạy đi.Vì là buổi tối nên Hân ko kịp nhìn rõ gương mặt cô bé đó.Hân đã bước xuống giường định chạy theo thì 1 cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng của Hân rồi chạy đến não của Hân.Hân cảm thấy chóng mặt và té xuống đất.Trước khi ngất đi,Hân nghe loáng thoáng giọng nói chuyện:
– Bắt được mài rồi nhé con nhóc!
– Mau đem nó về thôi!Đừng để mọi người chứ ý!
– Ừk,đi thôi!
Kể từ sau hôm đó,cứ mỗi đêm trăng tròn,Hân bỗng cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên và nhức đầu dữ dội.Đồng tử của Hân cũng thay đổi từ đó.Nó ko còn là màu xanh như màu mắt của cha nữa mà trở thành màu đỏ.Hân ko dám kể với cha và cũng ko dám cho cha biết.Sau khi màu mắt mình biến đổi,Hân đã phải luôn đeo kính màu để che giấu rồi theo ngoại về Vn sống.Bà ngoại của Hân đã già mắt lại mờ nên Hân ko sợ bị phát hiện.Đến bây giờ,Hân vẫn chưa hiểu rõ được là mình đã uống cái gì nhưng từ khi có sự thay đổi kì lạ này,Hân có những khả năng kì lạ.Chuyện thấy được ma chỉ là 1 trong những khả năng kì lạ đó.Vẫn còn những khả năng khác mà chính Hân cũng chưa khám phá ra….
….Bỗng Hân nghe tiếng động bên ngoài.Nghĩ là Ju nên Hân vội bước ra xem thì bên ngoài ko có gì cả.Tiếng động Hân nghe được có lẽ chỉ là do tiếng gió thổi mạnh vào đập trúng cửa sổ.Hân vội đóng cửa sổ lại rồi nhìn quanh.Dường như căn nhà trống vắng quá,Hân thở 1 hơi dài rồi buộc miệng nói khẽ:
– Nói đi là đi thiệt sao?Con mắm này….!
– Nói ai là con mắm đấy?
Ju bỗng xuất hiện sau lưng của Hân làm Hân hết hồn nhưng vẫn cố tỏ ra ko có gì nói:
– Sao chưa đi nữa?
– Thì định đi rồi nhưng mà…Ju…Ju…
– Ju sao?-Hân hồi hộp chờ nghe Ju nói.Dường như Hân đang mong chờ Ju nói 1 cái gì đó
– Ju ko nỡ xa ngôi nhà của Ju.Hu.huhu..hu…
– -sét đánh ngang tai.Hân cảm giác hụt hẫng khi nghe Ju nói thế nhưng Ju thì ko để ý đến vẻ mặt của Hân mà cứ tiếp tục nói
– Hân cho Ju xin ở lại đi.Hiz..Hân đừng đuổi Ju đi khỏi nhà.Dù gì nó cũng từng là nhà của Ju mà..Hiz..hiz..
– Muốn ở lại thì cứ ở đi!
– Thật hả?
– Ừa!
– Ye..ye..hoan..hô!.Hân tuyệt nhất.Hân tốt nhất.Ju biết Hân là người tốt mà!
– Thôi đi.
Hân quay mặt đi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.Nằm trên giường,Hân gác tay lên trán suy nghĩ.
– Con mắm!Chẳng còn gì để muốn được ở lại sao mà ở lại chỉ vì…chỉ vì…căn nhà này.Nghe mà bực mình.Mình chẳng là gì sao?Nhưng mà…sao mình phải bực nhỉ?Con mắm đó thì liên quan gì đến mình?Rắc rối,phiền phức,lúc nào cũng ồn ào,lanh chanh lóc chóc,con nít nữa,cỡ đó rồi mà còn hát con heo đất…còn…còn…mà..mà..sao việc gì mình để ý nhiều đến thế?Điên thật! Bạn đang tại website .