Bạn đang đọc Ma Hả? Yêu Luôn! – Chương 14
Còn về phần Ju.Sau khi nói ra tất cả với Hân.Ju cũng ko hơn gì.Ju bước đi mãi dọc bờ biển,đi xuyên qua người này,người kia và ko biết nên dừng lại ở đâu?Nước mắt trên mặt Ju rơi ra 1 cách thầm lặng và Ju ko buồn lấy tay gạt đi.Cứ để nó rơi…Rồi bỗng 1 du khách chạy ngang qua Ju la lên:
– Có người tự tử kìa.Mau ra giúp 1 tay đi!
Giật mình,Ju quay lưng nhìn lại thì thấy có 1 đám đông đang tụ tập lại.Ju liền bay vội đến và trong đầu của Ju chỉ có 1 suy nghĩ:
– Hân ơi,đừng là cậu,đừng là cậu…!
Ju cố gắng xuyên qua lớp người đang đứng xem để vào bên trong.Người tự tử ko phải là Hân mà là 1 người khác và Hân thì đang cố gắng cứu người đó.Nhìn thấy Ju,Hân liền vội đi ra khỏi đám đông và giao lại người đó cho người khác.Hân bước vội theo Ju nói:
– Hân đã suy nghĩ rồi.Hân sẽ ko níu kéo Ju dù Hân sẽ rất đau nếu mất Ju nhưng…nhưng trên đời này có 1 thứ hạnh phúc gọi là chia tay.Nếu Ju cảm thấy như thế là tốt và chỉ cần Ju hạnh phúc thì Hân sẽ làm theo ý của Ju.
– ….!-Ju ko biết nói gì hết khi nghe Hân nói vậy.Ju dừng bước lại nhưng vẫn ko dám quay mặt lại nhìn Hân thì Hân đã bước nhẹ đến nắm tay của Ju rồi dắt Ju đi.Ju ấp úng hỏi:
– Định..định..dẫn..Ju..đi..đâu..nữa..vᠠ??y..?
– Đi về nhà!
– Sao?
Ju ko biết Hân định làm gì nữa và cả 2 chỉ im lặng đi.Hân đi phía trước nắm tay Ju đi phía sau.Những người bình thường nhìn Hân với cặp mắt tò mò vì họ ko thể nhìn thấy Ju.Họ chỉ thấy Hân thật kì quặc.Rồi Hân và Ju đi ngang qua 1 tiệm quà lưu niệm.Hân nói:
– Ju chờ Hân 1 tí!
– Ừm!
Hân bước vào mua 1 món đồ rồi gói lại cẩn thận.Sau đó cả 2 lên xe đi về Hcm.Vừa về đến nơi,Hân lại lấy xe đạp và chở Ju đi.Ju ko nói gì,chỉ im lặng đi theo Hân.Chiếc xe đạp lướt qua mấy con phố và dừng lại ở 1 ngôi nhà màu trắng trồng đầy hoa violet thật đẹp như 1 bức tranh.Hân bước xuống xe và bấm chuông.1 người làm đi ra mở cửa và hỏi:
– Cậu tìm ai?
– Con tìm Như!
– Cậu..cậu..là..bạn..của..tiểu..thư..àh ?
– Dạ!
– Nhưng..nhưng..tiểu..thư..đang..làm..sao..mà ?..
– Xin dì cứ cho con vào.Con biết Như thế nào và con chỉ muốn thăm Như 1 chút.
– …vậy..mời cậu vào!
Hân theo người giúp việc đi lên phòng của Ju.Lúc này trong nhà chỉ có bà giúp việc,còn ba mẹ của Ju đã đi ra ngoài.Hân bước vào phòng của Ju.Căn phòng toàn màu trắng tinh khiết như nơi ở của 1 thiên thần.Bà giúp việc đi ra để Hân được 1 mình với cô chủ.Hân nhìn quanh căn phòng thật kĩ rồi đi đến bên giường.Ju đang nhắm mắt lại như 1 nàng công chúa ngủ say và chờ hoàng tử của mình.
Hân đặt nhẹ món quà mình vừa mua lúc nãy bên cạnh gối của Ju và nói:
– Cái này tặng cho Ju!
– …!-Ju đứng bên cạnh Hân im lặng
– Hân phải về Anh với anh trai nên cứ coi như đây là món quà chia tay của Hân cho Ju.Ju hãy giữ kĩ nhé,biết ko?
Ju gật đầu nhìn Hân.Khóe mắt của Ju dường như có cái gì đó đang sắp rơi ra khiến Ju dù muốn nói gì cũng ko nên lời.Rồi Hân bước nhẹ đến gần Ju gỡ mắt kính của mình và của Ju ra.Ju ko hiểu Hân định làm gì thì Hân bất ngờ ôm lấy Ju vào lòng và đặt lên môi Ju 1 nụ hôn.Đó là nụ hôn chia tay..nụ hôn cuối cùng mà Hân và Ju trao cho nhau.Ju hiểu và Ju cũng vòng tay qua ôm lấy Hân.Hôn nhau mà cả Hân lẫn Ju đều cảm nhận được có 1 vị đắng hòa lẫn vào.Vị đắng đó chính là nước mắt của Ju và Hân.Cả 2 đang khóc…khóc..vì..điều..cuối..cùng..này..
Hân buông Ju ra và bước lùi lại.Nụ hôn đã kết thúc và mọi chuyện cũng kết thúc.Ju lấy tay che miệng mình lại để ko phát ra tiếng khóc đau nhói.Hân thì lại nở 1 nụ cười nói:
– Tạm biệt…tình yêu của Hân!
– Ko..ko..Ju..xin..lỗi..đừng..thế..Ju..ko..mu ốn..thế..!-Ju cố gắng nói trong tiếng nấc và chạy lại ôm Hân nhưng…người của Ju lại xuyên qua Hân.Ju té xuống nền nhà ko hiểu sao lại như vậy xoay lại nhìn Hân thì cơ thể của Hân bỗng phát ra 1 thứ ánh sáng màu đỏ.Thứ ánh sáng đó là cho Ju chói mắt và ko thể nhìn thấy Hân nữa.Ju ngã xuống…
….reng..reng..reng…
– Alo?
– Alo,anh àh,em về Anh!
– Hay đấy.Anh biết em sẽ về cùng anh mà.Anh chuẩn bị sẵn rồi.Tối nay mình đi!
– Oki!Bye anh!Tối gặp!
– Oki,bye,tối gặp!
Hân đặt dt qua 1 bên và ngồi nhìn mình trong gương.Trên cổ của Hân đang chảy máu rất nhiều nhưng Hân lại ko có cảm giác đau đớn.Hân lấy tay quệt vết máu và liếm.Cặp mắt đỏ ngầu ko còn chút tình cảm.Mái tóc màu đen của Hân cũng biến mất…Hân..1..lần..nữa…lại…thay…đoi??i….
– Ko..ko..đừng…đừng….Ko..đừng..bỏ..Ju ..1..mình…Hân..Hân..Hâ..n…!
Ju gọi tên Hân trong cơn mê và liền ngồi bật dậy,hơi thở dồn dập như vừa mới mơ thấy 1 cơn ác mộng.Nhìn quanh căn phòng,Ju nhớ lại những gì vừa xảy ra liền bước xuống giường định đi tìm Hân thì món quà của Hân tặng Ju rơi xuống.Ju vội nhặt lên mở ra xem thì đó là 1 sợi dây chuyền hình trái tim.Bên trong là cây lá bốn cánh tượng trưng cho sự may mắn.
Ko nghĩ ngợi gì nhiều,Ju đi xuống lầu liền thì gặp bà giúp việc và ba mẹ đang ngồi dưới nhà.Vừa thấy Ju đi xuống,cả 3 ngưởi đều ngạc nhiên mở tròn mắt ko thể tin được.Mẹ Ju xúc động khi nhìn thấy con gái của bà đang đứng trước mặt mình liền khóc ôm Ju vào lòng.Lúc này Ju mới nhận ra mình có cái bóng,nhận ra ba và mẹ,cả người giúp việc đều thấy mình…Ju hơi bàng hoàng…miệng lắp bắp:
– B..a..ba..mẹ..thấy..được..con..sao…?
– Con nói gì vậy?Con có biết là con làm cho ba mẹ lo lắng lắm ko?Con bị tai nạn phải nhập viện.Các bác sĩ đều đã cố sức cứu con nhưng con lại rơi vào tình trạng thực vật ko bao giờ tỉnh lại.Cứ nghĩ chúng ta đã mất con rồi con có biết ko?-mẹ của Ju vừa nói vừa sờ gương mặt của Ju như sợ mình đang ảo giác.Còn ba của Ju thì nói:
– Ba mẹ định đưa con ra nước ngoài để điều trị nhưng con đã tỉnh lại rồi.Đây đúng là 1 kì tích.Ba phải báo cho thằng Huy biết để nó qua đây với con.
– Đúng đó,ông mau gọi cho thằng Huy qua đây đi.Chắc nó mừng lắm.Còn con thì mới tỉnh lại,con đừng đi đâu hết.Lên phòng nằm nghỉ đi,mẹ nấu canh bổ cho con uống nha?
– Ko,con..con..có..việc..gấp.Con phải đi ngay bây giờ!
Ju vụt ra khỏi vòng tay của mẹ và chạy thẳng ra khỏi nhà.Ba mẹ của Ju đều hoảng lên đuổi theo nhưng họ đều già rồi,làm sao đuổi kịp?Thế là họ liền gọi cho Huy.
– Huy đó hả?
– Dạ,là con!Sao vậy bác?
– Con Như..con Như nó tỉnh lại rồi!
– Sao?Thật ko bác?Con..con qua liền.
– Con mau đến đây ngay đi,con Như vừa tỉnh dậy đã chạy đi 1 mạch.2 bác ko thể đuổi kịp nó.
– Dạ,con đến ngay!
Huy cúp máy và chạy ngay ra khỏi nhà,phóng xe đến chỗ Ju.Còn Ju thì chạy 1 mạch đến khu chung cư tìm Hân.Leo 1 hơi lên 9 tầng,Ju mệt mỏi và vấp té trầy ở đầu gối nhưng vẫn ko dám ngừng lại mà tiếp tục chạy lên…Đến trước nhà của Hân,Ju thở hổn hển,cánh tay run run cầm nắm cửa mở ra….
Cánh cửa từ từ mở ra nhưng trong nhà hoàn toàn yên ắng.Ju bước vào chầm chậm từng bước nhìn xung quanh.Mọi thứ vẫn bình thường,như cũ,ko có gì xê dịch hay mất 1 cái gì.Vẫn chiếc ghế dài sofa đặt 1 góc gần cửa sổ,cái tivi nhỏ gọn,cái bàn nhỏ để những tờ báo,…cái bếp nhỏ ở bên trong,..và..cái phòng ngủ…tất cả vẫn còn nằm im đó nhưng lại ko có Hân.Nước mắt lăn dài xuống trên gương mặt sợ sệt của Ju.Ju bỗng cảm thấy sợ…thấy lạnh lạnh trong người và chợt 1 bàn tay đặt lên vai của Ju khiến Ju giật mình quay lại nghĩ là Hân thì đó lại là bà lão lúc ở thư viện.Ju lùi lại phía sau nói:
– Sao bà lại ở đây?
– Đừng sợ!Ta ko làm hại ngươi đâu.Ta chỉ đến chúc mừng thôi!
– Chúc mừng?
– Chúc mừng vì ngươi đã thoát khỏi cửa tử.Nhờ nó,ngươi đã sống lại.Ngươi thật may mắn!
– Bà nói Hân?Chính Hân đã giúp tôi sao?
– Đúng vậy.Nó giúp ngươi trái lại đạo luật của tự nhiên.
– Thế Hân đâu?Hân đâu rồi?
– Nó đã đi rồi.Đi theo con đường số mệnh của nó…Nó phải trả giá và hoàn lại thứ của Ei.
– …….!-Ju im lặng suy nghĩ thì nhìn lại,bà lão đã biến mất.Ju liền chạy xuống tìm quanh thì trên bầu trời đêm,1 chiếc máy bay bay ngang qua.Tiếng máy bay lướt nhanh qua trên bầu trời đêm khiến Ju ngước lên nhìn và khi nó đã bay khuất rồi thì Huy xuất hiện.Nhìn thấy Ju đang đứng ngơ ngác giữa đường nhìn lên trời,Huy vội chạy đến ôm Ju vào lòng nói:
– Ju…cuối cùng Ju cũng đã trở lại rồi?Hay quá!
– …..!-Ju ko nói gì đẩy Huy ra.Huy nhìn Ju ko hiểu nói
– Ju sao vậy?Ju có nhận ra Huy ko?Sao Ju lại ko ở nhà mà chạy đến đây?
Ánh mắt thờ thẫn của Ju ngước nhìn Huy rồi chợt nhắm lại.Ju ngã xuống ngất xỉu khiến cho Huy hoảng hốt vội đưa Ju về nhà.Ngồi trong xe,Huy nắm chặt tay Ju và ko ngừng gọi:
– Ju ơi..sao vậy?Đừng làm Huy sợ Ju ơi…đừng khiến Huy phải đau thêm 1 lần nữa…!
– Name: Như-18t ( Judy )
– Tiểu sử:Như là con của 1 nhà doanh nhân giàu có.Tên gọi thân mật của Như là Judy mà lúc đầu ko nói sớm để giờ mới nói luôn >.