Ma Hả? Yêu Luôn!

Chương 11


Bạn đang đọc Ma Hả? Yêu Luôn! – Chương 11

….Thế rồi cả 2 cũng đến trường và vào lớp học.Nhưng vừa vào lớp đã đụng mặt của Thy.Sợ Ju sẽ lại ghen vu vơ nên Hân chỉ gật đầu chào rồi về chỗ ngồi.Thời gian ngồi học trôi qua từ từ,Ju ngồi cạnh Hân cứ lâu lâu lại nghịch phá ko cho Hân tập trung vào bài giảng được.Bình thường Hân đã bực lên nhưng giờ Ju là cục kưng rồi,ko dám bực với nàng
Rồi giờ ra chơi cũng đến.Nghe tiếng chuông ra chơi,Ju là người mừng đầu tiên vì lại được bay nhảy.Hân phải vừa cười vừa lắc đầu pó tay với Ju.Thế là cả 2 hẹn nhau lên sân thượng cùng ăn nhẹ,uống nước.Hân được giao nhiệm vụ quan trọng là đi mua đồ ăn.Còn Ju thì bay lên đó trước.[ khôn dễ sợ ]
Hân mua đồ ăn xong liền vội chạy lên sân thượng thì khi gần đến Hân lại gặp Thy.Nhưng ko chỉ có mình Thy mà còn có 1 đám con trai khác nữa.Thấy Hân,Thy vội chạy đến núp sau lưng của Hân nói:
– Hân ơi,cứu Thy.Bọn họ có ý xấu với Thy.
– Nè,mài là đứa nào?Đừng nhiều chuyện nha!-1 thằng trong đám lên tiếng
– Tụi bây ko cần biết tao là ai nhưng tao ghét nhất là bọn người như bọn bây đấy!-Hân nói giọng lạnh lùng
– Ha..ha…mài ghét nhất bọn tao thì làm gì được hả?Định làm anh hùng àh?Tụi bây cho nó 1 trận!
Cả đám xông lên đánh Hân thì Hân vội quăng 2 lon nước vào bọn nó rồi kéo tay Thy bỏ chạy vì đứng ở cầu thang hơi bị khó đánh và Hân sợ sức mạnh trong người mình sẽ ko kiểm soát được.Thấy Hân cùng Thy chạy,tụi nó liền đuổi theo.Thy đi nửa chừng lại trượt chân vấp té nhưng Hân đã kịp giữ Thy lại.Bọn chúng nhờ thế mà đuổi theo kịp nên liền nhào vào đánh Hân.Ko thể làm gì khác,Hân đánh trả lại và tụi nó liền bỏ chạy.Hân quay lại hỏi Thy:
– Thy có sao ko?
– Ko.Cám ơn Hân đã cứu Thy nha!
– Ko có gì!
Hân đưa tay đỡ Thy đứng dậy thì Thy nhăn mặt rên lên 1 tiếng
– Ui..da…
– Sao vậy?
– Chắc lúc nãy trượt chân nên giờ bị bông gân rồi.Hiz..đau quá,ko đi nổi!
– Để Hân đưa Thy đến phòng y tế.
Hân xoay lưng lại cho Thy leo lên rồi cõng Thy đến phòng y tế.Giao Thy cho cô y tá chăm sóc,Hân liền vội chạy lên sân thượng vì sợ Ju chờ lâu.Cô y tá băng bó chân của Thy xong cũng ra ngoài lấy 1 ít đồ.Lúc đó thì bọn kia lại kéo đến nhưng gương mặt ko còn hung dữ nữa mà nói rất nhỏ nhẹ:
– Chân của Thy sao rồi?Ko sao chứ?
– Ko sao!Bông gân chút thôi.Nhưng nhờ vậy mà mọi việc diễn ra lại hay.Các cậu làm tốt lắm!
– Hì..hì…vì Thy đã nhờ mà nên bọn này phải cố gắng thôi!
– Đây là tiền thù lao của các cậu.Từ nay biến đi nhé!

– Biết rồi!Cám ơn Thy nha.Sau này có gì cần nữa thì cứ gọi bọn này.Bye!
Tên thủ lĩnh cầm tiền rồi đi ra cùng đồng bọn.Thy nằm xuống trên giường mỉm cười và suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì?
Còn Hân thì chạy vội lên sân thượng = tất cả sức lực của mình.Như là chưa bao giờ được chạy nhưng lên đến nơi thì ko thấy Ju đâu?Hân lo lắng gọi to:
– Ju ơi….
– Kiu gì mà kiu?Hân đi đâu mà lâu vậy?Đứng chờ mỏi cả chân đây nè!-Ju bỗng xuất hiện sau lưng của Hân,mặt nhăn nhó nói
– >”- Ý,cái mặt sao vậy?Ai đánh mà đỏ hoe thế này?-Ju đưa tay lên sờ vào má của Hân
– >.- Ai dám đánh Hân thế?Nói Ju nghe xem!
– Ko sao mà!Hân cũng đánh lại bọn nó rồi.Thôi đừng quan tâm nữa!
– Hứ..!Thế còn đồ ăn đâu hết rồi?
– Áh,lúc nãy quăng hết trơn rồi!
– Trời ơi!
– >__- Ko biết đâu.Người ta khát nước và mỏi chân quá nè!
– Rồi rồi,Hân xuống mua lại cho Ju.
– Ừk!
Ju vừa nói dứt lời thì reng chuông vào học.Hân cười lên nói:
– Ý,zô học rồi.May quá,khỏi chạy lên chạy xuống!
– A..a.a.a…ghét Hân ghê!

Ju la lên trong tức tối rượt theo Hân đi xuống.Cả 2 lại đùa giỡn vô tư mà ko hề biết đang có nhiều chuyện sắp đến với họ….
….Trở lại lớp học,Hân Nghiêm túc lại ngồi học nhưng Ju thì cứ ngồi kế bên chọc phá đến nổi Hân phải bật cười vì mấy trò của Ju và kết quả là bị phạt ra ngoài,ko được ngồi trong lớp nữa.Cho là ko phải lỗi của mình nên Ju làm mặt tỉnh queo khi Hân nhìn.Hân nói:
– Thấy chưa?Khỏi học luôn!
– Đâu phải tại Ju.Ai biểu thầy giáo đang nói đến nỗi đau của quá khứ là mất nước mà dám cười lên như thế?
– Ờ…Ai biểu ko àh?Ai chọt lét cũng ko biết nữa!

– Thôi,đi về!
– Ủa?Về luôn hả?Mấy môn còn lại thì sao?
– Thôi bỏ.Học được với Ju chết liền áh!
– xỏ xiên đấy àh?
– Đâu có,đâu có.
– Vậy giờ về bắt tay vào tìm kiếm thân thế của Ju hả?
– Ừm.Đi thôi nà trợ lý!
– Yes sir!
Ju đặt tay lên trán chào tuân lệnh rồi cả 2 đi về.Trên đường về Ju rất vui vẻ phấn khởi vì sắp biết được mình là ai?Thấy Ju vui như vậy Hân cũng vui nhưng ko ngờ việc giúp Ju tìm lại thân thế chính là sai lầm của Hân…
Cả 2 vừa về đến nhà dẹp cặp thì liền bắt đầu từ ngôi nhà kế bên:
– Dạ thưa cô,cháu là người mới dọn đến mấy hôm ở căn bên cạnh.
– Àh,có gì ko?
– Dạ,cô cho cháu hỏi cô có biết gì về người ở phòng đó trước đây ko ạh?

– Xin lỗi,cô cũng chỉ mới đến cách cháu vài tuần thôi nên ko rõ.
– Vậy cho cháu hỏi ở tầng 9 này ai là người già nhất vậy cô?
– Àh,nhà đằng kia kìa.Lại hỏi thử bà cụ 6 xem.Hình như ở đây chỉ thấy mỗi bà cụ là lớn tuổi nhất!
– Dạ..dạ..cám ơn cô!
Hân cúi chào cám ơn rồi đi đến chỗ bà cụ 6 đang ngồi nhăm nhi ly trà nóng.Cúi chào lễ phép,Hân nói:
– Dạ..thưa bà..cho con hỏi 1 chút được ko ạh?
– Hả?Hả
?Con nói cái gì?
– Bà ấy bị lãng tai rồi,phải la lớn lên mới được Hân ơi!-Ju nói
– Ừm.DẠ THƯA BÀ,CHO CON HỎI 1 CHÚT ĐƯỢC KO?
– CON HỎI VIỆC GÌ?-bà cụ 6 cũng la lớn theo vì sợ Hân ko nghe thấy
– DẠ,BÀ CHO CON HỎI Ở CĂN PHÍA ĐẰNG KIA,TRƯỚC KHI CON ĐẾN THÌ CÓ AI THUÊ KO Ạ?
– HẢ?CON NÓI GÌ?BÀ NGHE KO RÕ!
– >”- ÀH,CÓ..CÓ…CÓ 1 CON BÉ Ở ĐÓ ĐƯỢC 1 HAY 2 THÁNG GÌ ĐÓ THÌ KO THẤY ĐÂU NỮA!
– BÀ CÓ BIẾT TÊN CỦA NGƯỜI ĐÓ KO Ạ?
– BIẾT CHỨ?NÓ HAY CHÀO BÀ LẮM.ĐI ĐÂU MÀ THẤY CŨNG CHÀO HỎI HẾT.NGOAN LẮM!
– VẬY NGƯỜI ĐÓ TÊN GÌ HẢ BÀ?NÓ TÊN NHƯ.
– Hì..hay chưa?Biết tên thật rồi kìa.-Hân xoay qua nói với Ju
– >”- Biết mà!BÀ ƠI,BÀ CÓ BIẾT THÂN THẾ CỦA NHƯ KO BÀ?
– THÂN THẾ ÀH?BÀ KO BIẾT!
– VẬY NHƯ LÀ NGƯỜI THẾ NÀO HẢ BÀ?
– NÓ THÂN THIỆN LẮM.NGOAN VÀ LỄ PHÉP NỮA.VUI TÍNH,THỈNH THOẢNG CŨNG NGHỊCH LẮM.NĂM NAY LÀ SINH VIÊN RỒI MÀ SUY NGHĨ RẤT NGÂY THƠ.BÀ LUÔN DẠY NÓ PHẢI CẨN THẬN VỚI NGƯỜI ĐỜI MÀ NÓ CỨ CƯỜI TRỪ KO!

– HÌ,BÀ ƠI,VẬY BÀ CÓ BIẾT ĐỊA CHỈ NHÀ CỦA NHƯ KO?HAY CÁI GÌ VỀ NHƯ NỮA KO?
– CÁI ĐÓ BÀ KO BIẾT.CON BÉ KO BAO GIỜ KỂ VỀ GIA ĐÌNH.
– THẾ Ạ!
– ÀH,ĐẾN TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC GIA HỎI THỬ ĐI.NÓ LÀ SINH VIÊN TRƯỜNG ĐÓ ĐÓ.NÓ KHOE NÓ ĐẬU VÀO ĐÓ MÀ!
– Vậy là Ju chung trường với Hân rồi!-Ju vui mừng nói
– Hì,ừa,vậy trở lại trường xem.
– Ừa!
– CON CÁM ƠN BÀ,CON ĐI ẠH!
– Ờ,CON ĐI ĐI!
Hân và Ju liến đi đến trường lại và đến văn phòng để hỏi xem lí lịch của các sinh viên năm 1.Đi trên hành lang,Hân và Ju tình cờ bước ngang qua 1 người đang bê đống sách.Hân thì ko để ý gì vì vội muốn giúp Ju nhưng còn Ju khi đi lướt ngang qua người đó thì bỗng có 1 cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng khiến Ju dừng bước nhìn theo người đó.Đang đi thì thấy Ju dừng lại,Hân ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy Ju?
– Àh,ko có gì!Mình vào văn phòng hỏi mau đi!
– Ừa!
Hân cùng Ju bước vào văn phòng gặp người quản lí sổ sách lí lịch của sinh viên-cô Thủy.Hân cúi chào lễ phép nói:
– Dạ thưa cô có thể cho em hỏi trường mình khi nhận các sinh viên mới vào có ai tên là Như ko ạh?
– Tên Như thì biết bao nhiêu người?Em muốn hỏi ai?Họ tên đầy đủ là gì?
– Dạ?Em..ko biết họ tên đầy đủ.
– Chết rồi,lúc nãy quên hỏi rõ bà cụ 6!- Ju nói với Hân
– Nếu em ko biết thì cô ko giúp em được!
– Dạ..nhưng cô có thể cho em xem hết các lí lịch của ai tên Như ?
– Chuyện đó ko được!Đây là hồ sơ của trường,cô ko thể cho em xem!
– Dạ…vậy em xin phép.Chào cô!
– Ừm! Bạn đang tại website .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.