Ma Giới Thiên Sứ

Chương 10


Thời gian, yên lặng trôi qua.

Sau giờ ngọ Ngự Lôi Cung có chút khô nóng. Thời tiết ở ma giới y như tính nết của các Ma vương hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, từ sáng đến trưa ngay cả một ngọn gió cũng không thấy.

Diệu Tinh nằm úp sấp bên cửa sổ, một tay chống má, nhìn giống như đang quan sát đám mây quái dị ở giữa không trung, kỳ thật trông đồng tử một mảnh trống rỗng, cho thấy y đang trong trạng thái ngẩn người.

Ngày thứ ba.

Diệu Tinh trong lòng thở dài, vốn định rời đi một đoạn thời gian để hảo hảo suy nghĩ một chút về quan hệ giữa hai người, không ngờ đến trong lòng ngàn vạn từ, gút mắt nan giải, an nhàn băn khoăn mới bắt đầu, tương tư đã sinh. Vượt qua hai đêm ở Ngự Lôi Cung, thế nhưng nằm ngủ bất an, lăn qua lộn lại, lăn lộn khó ngủ. Là từ khi nào thì bắt đầu, mình lại nuôi thành thói quen ngủ trong ôm ấp ấm áp? Lại là từ khi nào thì bắt đầu, hình ảnh một người khác đã khắc sâu vào tâm —— mãi đến khi lắp đầy khoảng trống? Thiếu hắn sớm chiều làm bạn, ngay tuy trôi qua an tĩnh, nhưng lại có một loại cảm giác khác làm cho người ta hít thở không thông mà lại cực độ buồn khổ lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, đuổi không đi lại trốn không thoát, mới ba ngày trôi qua, đã bị ép tới không thở nổi.

Khát vọng —— đây tuyệt đối là một loại chờ đợi mà trong lòng cấp thiết ao ước. Ngươi thật ra muốn cái gì đây? Diệu Tinh tự hỏi. Mới trước đây, ngươi muốn chỉ là sự quan tâm của cha mẹ, yêu thương của tỷ tỷ, kết quả…. Y cười chua sót. Rồi sau đó, ngươi thầm muốn quyền lực và địa vị, bởi vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình, đến mức bị người giày xéo —— lúc này đây, ngươi làm được. Bất quá, từ xưa đến nay hiểu được tất có sai xót, từ khi đó —— có lẽ bắt đầu sớm hơn, ngươi cũng đã vứt đi tình cảm của chính mình. Khoái hoạt là cái gì? Bi thương là cái gì? Phẫn nộ là cái gì —— thật lâu trước kia không phải ngươi đã ném đi sạch sẽ sao? Vì cái gì sao khi gặp hắn, những thứ vốn đã bỏ qua lại lần nữa trở về? Cho đến bây giờ, ngươi còn muốn cái gì chứ?

Diệu Tinh lại thở dài, giữa lúc lơ đãng đưa thanh âm ra miệng. Vấn đề này ba ngày trước Mộc Ngôn cũng đã hỏi qua mình, ngay cả trên đường đến Ngự Lôi Cung hắn cũng lãi nhãi một đường.

“Hảo hảo suy nghĩ một chút, đến tột cùng thứ ngươi muốn nhất là gì?”

“Như vậy, ngươi muốn cái gì?” nhớ rõ lúc ấy mình cũng từng bén nhọn mà hỏi lại như thế, chỉ vì nhìn thấu thản nhiên sầu bi cùng nồng đậm tâm sự mà Mộc Ngôn che dấu dưới đáy mắt.

“Ta a……” Mộc Ngôn ngửa mặt lên trời cười, trả lời như vậy, “Ta muốn thứ gì đó mà có lẽ cả đời này cũng sẽ không có được. Nhưng là, ta…..” Thanh mâu của hắn lưu chuyển, trong nháy mắt ánh mắt vững vàng đó đã in vào tâm của Diệu Tinh. “Tuyệt đối tuyệt đối sẽ không hối hận.” Lúc sau, hắn lại khôi phục thành bộ dáng sáng sủa quen thuộc, “Cho nên, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng làm chuyện mình hối hận nga. Trước kia ta từng vì một chuyện nhỏ mà nói tuyệt giao cùng người nào đó, kết quả không đến một ngày liền hối hận gần chết, muốn đi tìm hắn rồi lại không xuống nước được, khi hắn đến tìm ta giảng hòa, ta qua quả thật vui vẻ muốn bay lên trời…..” Ánh mắt của hắn ôn nhu vô hạn, dần dần đắm chìm trong kí ức tốt đẹp.

“Người kia …. là Tử Tốn?”

“Đúng vậy.” Mộc Ngôn thẳng thắn thừa nhận. “ ‘Giết bạn giết cha’ rất nhiều người đều nghĩ hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Chỉ là…” Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào Diệu Tinh, “Ta chưa bao giờ đem hắn trở thành bằng hữu mà đối đãi, chưa từng có.”

“….. Ta hiểu được.”

“Cảm ơn.” Mộc Ngôn nở nụ cười phát ra từ tâm, “Có thể có được bằng hữu như nhươi, thật tốt.”

“……….”

“Yên tâm đi, ta không sao.” Thiếu niên được xưng là ‘Phong ma vương’ trong thanh âm đã thấy hết thảy vân đạm phong thanh. “Vô luận như thế nào, muốn làm cái gì thì hãy thừa dịp vẫn còn thời gian mà tận lực làm đi.”

——Muốn làm cái gì thì làm sao?

Đúng vậy. Diệu Tinh nhảy dựng lên, mình làm việc từ trước đến nay không dài dòng dây dưa, cái gọi là làm dứt khoát thì dứt khoát, khi nào thì lại trở nên lo trước lo sau, giẫm chân tại chỗ? Mặc kệ bị thương tổn lớn đến cở nào, cũng không trông cậy vào việc có thể tha thứ cho đối phương hay không, quan trọng nhất là thấy rõ ràng lòng mình. Hơn nữa y không phải người gặp sợ hãi thì lùi bước.

Vội vàng đẩy cửa phòng ra, cất bước đi, đón gặp Lộ Lâm đang đến hỏi thăm. Nói đến thú vị, tỷ tỷ này của mình giống như dồn toàn bộ thân tình trăm năm qua mà bộc phát đi, vội vàng muốn thành lập quan hệ tỷ đệ tốt đẹp với hắn. Không đề cập đến việc được nhiệt liệt hoan nghênh khi mới đến Ngự Lôi Cung, chỉ cần mỗi ngày đến hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ liền làm y thụ sủng nhược kinh. Nhìn bộ dáng nàng liều mạng như vậy, nói không cảm động là giả, bất quá, trong khoảng thời gian ngắn nhận quá nhiều nhiệt tình cũng thật làm cho người ta tiếp thu không nổi.

“Tinh, ngươi muốn ra ngoài sao?” Thấy y vôi vàng, Lộ Lâm kinh ngạc.

“Đúng vậy.”

“Có cần ta đi cùng ngươi không?”

“Không cần.” Diệu Tinh nhẹ nhàng nói. Sau khi quyết định, tâm tình hiển nhiên không trầm trọng như mấy ngày trước. Y cười rộ lên, “Ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.” Nói xong, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lộ Lâm mà đi ra cửa lớn của Ngự Lôi Cung.

Lộ Lâm lăng lăng mà nhìn bóng dáng y đi xa, lại ngẩn đầu nhìn bầu trời u tối, không khỏi lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này? Phải đổi ngày sao?”

Bích Lạc Đàm

Nước đàm vẫn xanh biếc như cũ, Thương Sơn xanh tươi như trước, duy độc thiếu người làm bạn bên cạnh.

Suốt ba ngày qua chưa từng chợp mắt, theo lý nên thập phần mệt mỏi, dính gối ngủ liền, nhưng bất đắc dĩ nằm trên giường lại không ngủ được. Bên cạnh hư không làm người ta tịch mịch khó nhịn (tịch mịch? Kỳ quái, từ khi nào ta cũng trở nên đa sầu đa cảm), trong đầu nhét đầy thân ảnh người kia. Hai tròng mắt khi y mỉm cười, bộ dáng y nghĩ sâu xa, thậm chí ngay cả tư thái y đánh người….. Đều là mê người như vậy —— quả nhiên là tẩu hỏa nhập ma, độc tới tâm phế, mà giải dược duy nhất chính là người mình yêu đến đáy lòng cũng thương đến đáy lòng. Hỏa ma vương tựa vào một gốc liễu uốn cong cách không xa bờ đàm hơi hơi cười khổ, không thể tưởng được hàng năm quanh quẩn bên bụi hoa, nơi nào mình cũng dễ dàng đi qua hiện giờ cư nhiên sẽ mạc danh kỳ diệu cam tâm tình nguyện ở bên một người. Gần ba ngày, tưởng niệm mãnh liệt như nước, cỏ dại lan tràn —— rất muốn gặp mặt. Nhưng mà mình nói phải đợi y về, nếu sau khi chạy đi tìm y, y có thể hiểu lầm hay không, cho rằng mình không tin tưởng y? Tinh, mấy ngày nay ngươi có từng nhớ ta? Ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta một lân nữa sao —— ta thật sự…. Một chút chắc chắn cũng không có. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, bên bờ Bích Lạc Đàm, con ngươi màu đen mãnh liệt mà trong suốt của ngươi, giống như một ngôi sao nhỏ rực rỡ lấp lánh rơi xuống giữa trời đêm, làm ta thật say mê……

“Rầm”, bọt nước trong đàm rơi khắp nơi, đánh gảy suy nghĩ của Hắc Viêm, đưa mắt nhìn lại, trong thủy đàm đột ngột có thêm hai người (một màn rất quen thuộc). Hai người này một cao một thấp, một thon thả đoan chính thanh nhã, một tráng kiện hàm hậu.

“A!!” thẳng đến lên bờ, nam tử tráng kiện mới phát hiện bên cạnh có người, lập tức phát ra một tiếng quai kêu kinh thiên động địa, tròng mắt trừng thiếu chút nữa là rơi ra. “Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào mà theo tới?!”

“Ai nói ta là ‘cùng’ tới? Nơi này cũng không phải nhà của ngươi, ngươi có thể tới, vì sao ta không thể?” thiếu niên nhìn như tinh tế tinh xảo hai tay ôm ngực, một bộ dáng ngạo mạn.

“Ta…. ta là bị La Nạp đại nhân phái, phái xuống đây, ngươi, ngươi,….” lời nói tiếp theo bị người trước mặt hung tợn trừng, sợ tới mức nuốt lại vào trong bụng.

“Hừ, cũng không biết La Nạp đại nhân nghĩ như thế nào, cư nhiên phái một chướng ngại vật đến Địa giới tìm người! Chỉ bằng cảm giác phương hướng của ngươi —— ha, ha!” Hỏa Chích rất không tiết chế mà cười lạnh hai tiếng.


“Nhưng, chính là…. ngươi, ngươi làm như vậy, không phải là tự tiện…..” Mặt Kim Kiêu đỏ lên.

“Cho dù là tự tiện rời giới, trái lệnh không tuân thì thế nào?” Hỏa Chích hướng về phía hắn trở mình xem thường, “Cùng lắm thì hàng cấp của ta, dù sao ta cũng đã sớm chán ngấy danh hiệu Sí Thiên Sứ!”

“Gạt, gạt người! Lúc trước khi được thăng lên Sí Thiên Sứ, ngươi rõ ràng rất cao hứng……”

“Ngươi cái gì gọi là ‘cái này nhất thời cũng, cái kia nhất thời cũng’ hay không?” (Hạ không biết nè!!!)

Hỏa Chích không kiên nhẫn nói, “Ta hiện tại không muốn làm được không?”

“Không được.” Kim Kiêu mặt đỏ tai hồng, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn vững vàng phóng ‘ánh mắt nhất định pải giết’ tới Hỏa Chích, “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi, ngươi mau trở về!”

“Ta mới không về! Để ngươi một mình ở chỗ này xoay loạn, chỉ sợ qua ba năm năm ngươi cũng không tìm thấy người.”

“Này, nào có khoa trương như vậy? Nói chung ngươi mau trở về đi”

“Ta đã nói rồi, ta không về! Nếu ngươi nghe không hiểu, ta sẽ nói lại một lần!” Hỏa Chích không chút khách khí mà nhéo lỗ tai của Kim Kiêu rống to “Ta, không, quay về!!”

Nếu đổi lại là dĩ vãng, Kim Kiêu làm sao dám lên tiếng? Chính là lúc này đây, hắn phá lệ mà ôm lỗ tai thái độ khác thường mà rống lại: “Ngươi, ngươi rốt cuộc có biết chỗ này có bao nhiêu nguy hiểm a?! Làm không tốt chúng ta cũng không thể sống sót trở về!!”

Hảo tiểu tử! Cũng dám rống tôi —— muốn tạo phản a?!

“Vô nghĩa! Không nguy hiểm ta còn cùng đi cái rắm a!!” lúc thật tức giận, không khỏi nói ra lời thật lòng chốn dấu ở trong tâm. “Ngươi tên ngu ngốc này! Không hiểu rõ ràng ý của người khác chính là ngươi a, ngươi có biết ta có bao nhiêu lo lắng không?!”

………………

Lời vừa thốt ra khiến hai người giật mình ngốc lăng. Thoáng chốc, một cỗ nhiệt khí không thể ngăn chặn nhanh chóng lan đến khuôn mặt bạch ngọc của Hỏa Chích, hơn nữa còn nhanh chóng kéo đến hai bên tai. Khó có được nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Hỏa Chích, Kim Kiêu há to miệng nói không nên lời, như vậy cả hai đều ngẩn ngơ, thật lâu sau mới hồi thần.

——Một đôi thật biết điều. Nhìn hai người hóa thành con tò te, Hắc Viêm cảm thấy vận khí của mình thật không tồi. Vừa định nghĩ làm sao mới gặp được Tinh, cơ hội liền tự động dâng lên đến cửa. Hắn ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí xấu hỗ giữa hai người.

“Xin hỏi nhị vị cố ý tới đây tìm người sao?”

Hắn tự nhận mình hỏi thập phần khéo léo lại nho nhã lê độ, nhưng mà vì sao hai người đối diện lại dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn hắn?

Hỏa Chích cùng Kim Kiêu liếc nhau, nhiều năm ăn ý lẫn nhau làm cho hai người tâm ý tương thông. Trao đổi ánh mắt nghi hoặc, Hỏa Chích mở miệng đầu tiên.

“Ngươi là ai?”

“Hắc Viêm.”

“A?!” Kim Kiêu kinh hô, “Ngươi chính là Hỏa ma vương?”

“Đúng vậy a.” Hắc Viêm tận lực ‘hiền lành’ mà cười gật đầu.

“Tiểu Chích!” một khi xác định thân phận đối phương, Kim Kiêu chạy nhanh đem Hỏa Chích che dấu ở phía sau mình, không cho Hắc Viêm có cơ hội nhìn thấy một cái —— Hỏa ma vương phong lưu háo sắc vang rền thiên hạ, mọi người đều biết, cố tình bộ dáng Hỏa Chích lại người gặp người thích (Kim Kiêu nói), cũng khó trách hắn trông gà hóa cuốc, như lâm đại địch.

“Tiểu Chích,” Kim Kiêu thấp giọng nói với người phía sau, “Ta vừa ra tay, ngươi hãy đi mau, ta nhất định sẽ giữ chân hắn.”

“Ngươi muốn đi chịu chết sao?” Hỏa Chích lạnh lùng nói.

“Ta, ta không có việc gì.”

“……….” Hỏa Chích nhẹ nhàng than thở một câu.

“Cái gì?” Kim kiêu nghiêng tai sát vào lắng nghe.

“Thúi lắm!” Hỏa Chích giận tím mặt. “Nói cái gì ‘không có việc gì’?! Ngươi chết ta làm sao bây giờ?! Muốn bỏ ta lại một mình chạy đi đầu thai kiếp khác?  Không có cửa đâu!”

“Tiểu Chích….”

“Câm miệng!” sống chết đã ở trước mắt, tên ngu ngốc này vẫn không hiểu cái gì hết. cắn chặt răng, Hỏa Chích rốt cuộc quyết định bất cứ giá nào. Hắn phụng phịu nói, “Ngươi đừng dài dòng! Tóm lại đời này là sống là chết ta đều cùng ngươi, lại nói lời vô nghĩa nữa ta sẽ đánh dẹp ngươi!”


Trong lời của hắn không có một chữ ‘tình’, cũng chưa nói một chữ ‘yêu’, nhưng ý cùng sống cùng chết, họa phúc cùng hưởng đã biểu đạt vô cùng rõ ràng sáng tỏ. Ngữ khí lại trảm đinh tiệt thiết, không cho người từ chối —— nếu nghe không hiểu thì chính là đồ ngốc.

Kim Kiêu hiển nhiên cũng hiểu rõ. Chẳng qua, bình thường chỉ xuất hiện trong mộng nay bỗng nhiên trở thành sự thật, này kinh hỉ thật lớn làm hắn nhất thời khó tiêu hoa hết được, vẻ mặt cũng hoảng hốt lên, trước mặt tạm thời tiến vào trạng thái si ngốc, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

“Như thế nào?” Đợi một hồi không thấy hồi âm, Hỏa Chích giận dữ. “Có ta chết cùng ngươi ngươi còn không hài lòng cái gì?!” Ngữ khí mang ý ‘ngươi nếu dám nói một chữ không, ta sẽ khiến cho ngươi răng rơi đầy đất.

“Đương, đương nhiên vừa lòng.” —— loại trả lời này, chỉ do phản xạ có điều kiện.

“Hừ, này cũng không kém lắm.” Hỏa Chích cao ngạo lấy chóp mũi nhìn Kim Kiêu.

Kim Kiêu lúc này mới cảm thấy chân thật. Đúng vậy, này thật sự là lời Tiểu Chích nói, ngay cả tỏ tình đều cũng hung ác như vậy. Bất quá, cái gọi là mỗi hoa mỗi người ngắm, hắn chính là yêu chết cá tính thẹn thùng lại không được tự nhiên này của Tiểu Chích. Tưởng rằng cả đời này đều không đuổi kịp người, vừa rồi lại rành mạch, chính miệng hắn nói ra lời mà mình thiết tha mơ ước, chờ đợi thật lâu….. Ha ha ha! Kim Kiêu rốt cuộc nhịn không được mà mở rộng miệng, càng cười càng lớn.

Thấy người này vẻ mặt rất ngu ngốc, cười không còn hình tượng gì. Thấy hắn không dừng lại ngay được, Hỏa Chích liền không để ý tới hắn, quay đầu lại đưa mắt nhìn Hắc Viêm vẫn đang bàng quan.

“Ngươi mới vừa rồi có rất nhiều cơ hội, vì sao không ra tay?”

“Ta cũng không muốn động thủ với các ngươi.” Hắc Viêm từ từ mở miệng, “Cho nên các ngươi căn bản không cần sốt ruột như thế.” —— hai chữ ‘sốt ruột’ này đặc biệt được nhấn mạnh, hiển nhiên là chỉ vừa rồi Hỏa Chích vội vàng tỏ tình. Xuất hiện của mình ngược lại thúc đẩy chuyện tốt của người khác, trong lòng Hắc Viêm ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, lại thêm dấm chua trong lòng quấy phá, đương nhiên không tránh khỏi móc đối phương vài câu. Ai, nếu Tinh  cũng nói như vậy với mình….

Mặt Hỏa Chích đỏ lên, trong lòng biết bị người chê cười, nhưng là phòng bị quanh thân không vì vậy mà nới lỏng nửa phần. Kim Kiêu cũng kinh ngạc mà ngừng cười, kỳ quái hỏi: “Vậy ngươi tính là cái gì?”

Hắc Viêm bày ra tươi cười ôn hòa, đời này đây là lần đầu tiên hắn ‘thân thiết’ với người khác như vậy (đương nhiên, không tính Tinh trong đó).

“Ta không tính làm cái gì hết. Chỉ là, nếu nhị vị tới đây là vì tìm người, bổn vương có thể lược tẫn miên lực, làm người dẫn đường.” Từ đó, ta có thể thuận lý thành chương mà đi Ngự Lôi Cung. Hắc hắc, này thật sự là một hòn đá ném hai chim, vẹn cả đôi đường  —— Hắc Viêm âm thầm đắc chí.

Bốn đạo ánh mắt khó tin đồng loạt hướng về phía Hắc Viêm, giông như muốn chọc thủng mấy cái động từ đầu đến chân của hắn.

“Ta không tin.” Kim Kiêu bật thốt lên, “Hỏa ma vương của địa giới làm sao có thể tốt bụng đến vậy? Ngươi tưởng có thể lừa gạt bọn ta!”

Cái gì? Hắc Viêm nghe vậy giận từ trong lòng ra, lại nhìn Hỏa Chích một cái, cũng đầ mặt nghi ngờ, cả người căn thẳng, vận sức chờ phát động.

Xem ra bổn vương thật đúng là thất bại. Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên muốn làm một ‘chuyện tốt’, nhưng lại biến đổi bất ngờ như thế, trắc trở trùng trùng. Chẳng lẽ là thái độ của mình không đủ ‘thành khẩn’? Hừ, nếu không phải xem mặt mũi của Tinh…. Ngay tại lúc hai bên mang hai tâm tư, do dự hết sức, cành lá xa xa không gió tự động, một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần.

Ánh mắt Hắc Viêm bỗng nhiên sáng ngời, rồi sau đó loan lên. Hắn đương nhiên biết chủ nhân của tiếng bước chân là ai, thoáng chốc, tâm tình cùng khóe miệng đồng thời bay lên.

Ven đường đi qua Bích Lạc Đàm, đột nhiên nhìn thấy ba người đứng yên bên bờ đàm, Diệu Tinh đột nhiên ngừng bước chân.

“Hỏa Chích?! Kim Kiêu?”

“Hỏa Chích, Kim Kiêu tham kiến Diệu Tinh đại nhân.” Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dễ dàng tìm được người như vậy, nhưng hai người vốn có chuẩn bị mà đến, tình tự kinh ngạc không bằng tìm thấy Diệu Tinh, lập tức khom người hành lễ.

“Miễn.” Diệu Tinh luôn là người có thể khống chế cảm xúc của mình ( ngoại trừ đối diện với Hắc Viêm), sau khi cả kinh, lập tức khôi phục. “Các ngươi tới tìm ta và Lộ Lâm sao?”

“Phải” Kim Kiêu bẩm “Là La Nạp đại nhân phái ta đến…. Ôi!” sau khi bi Hỏa Chích hung hăng đá một cước, hắn cuống quít sửa miệng. “Ách, không, không phải. Là, là La Nạp đại nhân phái ta đến, chúng ta đến nhắn thần dụ……”

Diệu Tinh nhìn thấy, cũng không vạch trần, chỉ vuốt cằm nói: “Ta hiểu được, ta mang các ngươi đi Ngự Lôi Cung.”

Kim Kiêu mừng rỡ: “Đa ạt Diệu Tinh đại nhân.”

“Không cần” Diệu Tinh tùy ý phất tay, “Ta hiện giờ không còn là Thiên Sứ, cái từ ‘đại nhân’ này cũng không cần nhắc lại.”

“A?!”

Kim Kiêu thực hoảng sợ, mở miệng ra, nhất thời nói không nên lời. So sánh mà mói, Hỏa Chích thật ra cũng miễn cưỡng bảo trì trấn định —— dù sao, điều mày cũng không phải là không thể đoán trước được.

“Kia ngài….. Không định trở về Thiên giới?”

Nghe lời ấy, Hắc Viêm lặng im không tiếng động lập tức dựng thẳng hai lỗ tai.

“Ta có thể trở về sao?” ánh mắt Diệu Tinh lơ đãng xẹt qua người bên cạnh, “Chưa từng nghe nói đã trở thành Đọa Lạc Thiên Sứ còn có thể trở về thiên giới.”


“Là ngài không muốn trở về?” người dám đối chọi gay gắt với Diệu Tinh ở Thiên giới đã ít lại càng ít, bất quá trước mắt đã có một người.

“Mặc kệ ta muốn trở về hay không……” Liếc liếc mắt nhìn cái người đang kiệt lực kéo dài hai cái lỗ tai, Diệu Tinh tựa tiếu phi tiếu “Dù sao cũng không thể quay về đó được.”

Hắc Viêm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cảm thấy có chút thất vọng.

“…………….”

Mặc dù đoán không ra vì sao Diệu Tinh không muốn trở về, Hỏa Chích cũng không muốn xen vào quá nhiều, tìm hiểu cặn kẽ. Tất cả ở Thiên giới cùng Nhân giới đều không thoát khỏi pháp nhãn của Thần, nhưng mà tình huống ở Ma giới lại khác—— may mà Thiên Thần cơ trí, sớm đã có dự kiến trước, hạ hai chỉ thị hoàn toàn khác nhau—— nhị thủ thứ nhất, tất cả mọi người không cần quá mệt mỏi. Chỉ là nếu muốn hoàn thành thần dụ thứ nhất cũng có chút không dễ.

“Các ngươi hẳn là đã biết được tin tức Lộ Lâm đính hôn?”

“Đúng vậy,” Kim Kiêu cướp lời, “Tin tức này rất là oanh động. Mấy lão nhân Ma giới còn thích lấy ra đi khoe nữa, nói là Ma vương bọn họ chinh phục được tâm của đệ nhất mỹ nhân Thiên giới.”

Hỏa Chích có chút khinh  thường: “Theo ta thấy, sự thật là ngược lại đi?”

“Nga?” Diệu Tinh mỉm cười, “Loại chuyện này có cái gì mà tranh chứ?”

“Đúng vậy,” Kim Kiêu liên tục gật đầu, “Thích chính là thích, vốn không liên quan đến thắng bại. Giống như ta cùng Tiểu Chích…. oa!” hắn mặt mày hớn hở muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt nhưng bị ‘vô ảnh cước’ và ‘ánh mắt giết người’ của Hỏa Chích làm cho nuốt trở về, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Nói cho cùng.” Khóe miệng Diệu Tinh đột nhiên nổi lên một nụ cười thản nhiên, ‘Cảm tình nếu đính lên hai chữ ‘chinh phục’ thì không còn ý nghĩa.”

Hỏa Chích nghe được ngẩn ra, lại thấy sững sốt.

Kim Kiêu ngây người một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Diệu Tinh đại nhân,  tôi….. cảm thấy người giống như…. thay đổi….”

“Thay đổi?” Diệu Tinh nâng mi. Y cố ý bỏ qua ánh mắt nóng bỏng ở một bên, không chịu quay đầu lại.

“Đúng vậy a,” Kim Kiêu nói ra cảm giác của mình và Hỏa Chích, “Chung quy cảm thấy được ngài….. tựa hồ trở nên ôn hòa hơn, không giống như trước kia——” hắn nhanh chống bịt miệng lại.

“Giống như trước kia cả người đều âm trầm đi?” Diệu Tinh nói ra lời Kim Kiêu chưa nói xong, trong giọng nói hàm chứa tự giễu.

“Diệu Tinh đại nhân,” Hỏa Chích lập tức nói, “Kim Kiêu hắn không phả ý tứ này….”

Diệu Tinh mỉm cười: “Ta biết.”

——Nụ cười này, thực hù hai cái người đã quen biết trăm năm với y.

Từng đợt thanh âm tí tách từ phương xa truyền đến, trên bầu trời dần dần rơi xuống từng giọt mưa bụi rất nhỏ.

“Ta đang có chuyện tìm ngươi.” Diệu Tinh nói với người vẫn một mực im lặng bên cạnh. “Về ngày ước định của chúng ta, ta muốn sửa lại một chút.”

Tâm tình hưng phấn vui sướng nhất thời ứ động, trong lòng Hắc Viêm bỗng đắng chát, miễn cưỡng hỏi “Ngươi muốn….. sửa lại như thế nào?”

Diệu Tinh vươn tay phải. Không nhiều không ít, vừa đúng ba ngón tay.

“Ba, ba mươi ngày?” Hắc Viêm thất thanh kinh hô.

Diệu Tinh lay động tay, mặt trầm như nước, bình tĩnh vô cùng.

“Không phải là….. ba trăm ngày đi?” khóe miệng Hắc Viêm run rẩy, hắn một đường nghĩ đi xuống, sắc mặt xám tro. “Chẳng lẽ là….. ba năm……”

Hai chữ hòa vào mưa phùn gió nhẹ, vài người không nghe thấy, nhưng Diệu Tinh vẫn nghe được rất rõ ràng. Y không khỏi thở dài, vì sao cái người bình thường thực thông minh bây giờ lại cố tình chui vào sừng trâu chứ?

“Ba ngày.” Y đưa ra đáp án phi thường chính xác.

“Ba ngày a……” Hắc Viêm hữu khí vô lực đáp, chờ hắn hiểu được hàm nghĩa của những lời này, cả người đều nhảy dựng lên. “Ba, ba ngày?!”

“Sao?” Diệu Tinh tà nghễ nhìn hắn, “Ngươi có ý kiến?”

“Không có.” Đúng lúc đến gõ cửa, Hắc Viêm cũng không cho rằng nó dễ dàng quá. Hắn đè ép nội tâm vui mừng và kích động, từng chữ từng chữ nói. “Ta đương nhiên —— giơ hai tay đồng ý.”

Thấy bộ dáng hắn muốn bổ nhào đến, Diệu Tinh bỏ qua một bên dẫn đầu đi, đối với hai người còn ngốc lăng nói: “Đi thôi.” Lúc trước mở đường mà đi, là lúc mới gặp Hắc Viêm, lại nhẹ giọng nói thêm một câu. “Cùng đi không?”

“Được.” Hắc Viêm cười thật to nhanh  nhẹn đi theo, một mặt im lặng niệm chú ngữ, thật cẩn thận che mưa đang dần nặng hạt cho Diệu Tinh.

Hỏa Chích, Kim Kiêu lại nhìn nhau, từ nghi hoặc đến khẳng định, hai người cơ hồ cùng hiểu được nguyên nhân Diệu Tinh không muốn trở về Thiên giới.

“Nguyên lai…..” Kim Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được lại muốn lớn tiếng nói, bất đắc dĩ còn chưa nói được đạ bị Hỏ Chích kéo lổ tai, dùng sức kéo đi.

Mấy ngày sau.


Đêm

Viêm Chi Điện

Tẩm cung

Hắc Viêm bắt đầu nôn nóng bất an.

Tuy rằng Tinh đã trở lại, nhưng là quan hệ giữa bọn họ vẫn như cũ không có tiến triển. Hắn biết Tinh vẫn chưa tha thứ cho lời nói ngày đó của mình —— này không tính là gì, bởi vì hắn có thể chờ. Vô luận bao lâu, cho dù là cả đời cũng không là gì, chỉ cần Tinh nguyện ý cho hắn cơ hội, ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều sẽ tốt đẹp hơn. Chỉ là hiện tại, hẳn chỉ cảm thấy Tinh cách mình càng lúc càng xa, mà tất cả chuyện này đều là vì cái thần dụ chết tiệt kia gây nên.

Thần hy vọng có thể cùng Địa giới ký kết khế ước, trong vòng ngàn năm không xâm phạm lẫn nhau, không động binh khí, hòa bình cùng tồn tại. Thỉnh các vị Ma vương bàn bạc lại, sau đó cho câu trả lời thuyết phục…..” Kim Kiêu nghiêm trang mà tuyên đọc thần dụ, không quên nói ra chuyện mà mọi người quan tâm nhất. “Các vị nếu có thể đạt thành thần dụ, Thiên giới sẽ không truy cứu trách nhiệm của Diệu Tinh đại nhân và Lộ Lâm đại nhân, từ đó về sau, nhị vị các ngươi liền có thể thoát ly Thiên giới tự do sinh tồn.”

Tự do—— Hắc Viêm không có, cũng tuyệt không quên khi Diệu Tinh nghe hai chữ này trong mắt bắn ra quang mang. Bắt đầu từ lúc đó, thái độ của Tinh không quá giống, hắn không phải là tính bỏ mình mà đi chứ? Lo sợ, nghi hoặc, vô lực, các loại tình tự thắt chặt tâm của Hắc Viêm. Ngày mai là hội nghị quan trọng, Lôi đã liên hệ với các vị quân vương khác, chuẩn bị tiến hành thảo luận ở Ngự Lôi Cung. Như vậy, mình nên bỏ phiếu tán đồng hay phản đối đây? Vô luận như thế nào, mình tuyệt đối sẽ không để y rời đi  —— Hắc Viêm thề.

Diệu Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Mấy ngày nay mặc dù hai người nằm cùng giường, lại không làm gì cả. Y biết được vết thương trong lòng mình vẫn chưa hoàn toàn khép lại, vẫn ôm thái độ không tín nhiệm lãnh đạm đối với biểu hiện xin lỗi của Hắc Viêm, cái ôm che chở cùng nhu tình, huống chi, còn có thần dụ kia……. Nếu có thể thuận lợi…..

“Đang suy nghĩ cái gì?” Hắc Viêm ngồi ngay ngắn ở mép giường, lẳng lặng mà chăm chú nhìn y.

“Không có gì.” Diệu Tinh  đi nhanh tới, cố ý tránh đi bàn tay hắn đưa đến, ngồi xuống một bên giường.

——Phản ứng vẫn như cũ. Mấy ngày nay, tình hình này vẫn không ngừng lặp lại. Mỗi lần lên giường, Tinh sẽ luôn lui ở một bên giường, cho đến khi không còn chỗ lui nữa, kiệt lực tránh né va chạm thân thể với hắn.

“Ngươi…… chán ghét ta như vậy sao?” Giọng nói Hắc Viêm khẽ run.

“…… Không phải.” Diệu Tinh dừng một chút mới trả lời, “Ta nghe nói, ngày mai các ngươi…..” y không nói gì them nữa.

“Là Lộ Lâm nói cho ngươi biết đi?” Cái nha đầu lắm miệng này! Hắc Viêm âm thầm phẫn nộ.

“Ngươi….. quyết định làm như thế nào?”

“Ta?” Hắc Viêm cười khổ, “Đương nhiên là——” Hắn đột nhiên ngừng lại, không biết nên nói gì tiếp.

“Ta có thể nói một yêu cầu không?”

“Ngươi nói.”

“Ngươi có thể tháo bỏ chiếc vòng này không?”

Ngọn đèn tinh thạch màu đen chớp chớp lúc sáng lúc tối, Hắc Viêm chỉ cảm thấy đầu của mình cũng căng lên theo ánh đèn chớp tắt.

“Thì ra là thế,” Hắn cắn răng nói, “Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”

“Ta……”

“Không cần phải nói.” Cảm xúc của Hắc Viêm không ngừng tăng lên, “Ta biết tất cả đều là do ta tự tìm. Bất quá…” hắn trừng mắt nhìn Diệu Tinh, nói từng chữ một, “Ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi! Tuyệt, đối, sẽ, không.”

“Ngươi…….” Sắc mặt Diệu Tinh cũng trầm xuống. Có lẽ mấy ngày nay không khí giữa hai người quá mức nặng nề, làm người ta có cảm giác nín thở, miệng của y cũng trở nên cứng ngắc. “Nếu không chịu thì thôi. Một khi ký kết khế ước, ta nghĩ La Nạp sẽ không để bụng giúp ta một chút.”

“Ký kết khế ước?” Hắc Viêm cười lạnh, “Ngươi cũng đừng quên, nếu muốn ký kế khế ước, phải được tất cả sáu ma vương của Địa giới nhất trí cho phép, thiếu một người cũng không được! Chuyện cho tới bây giờ, ngươi nghĩ rằng ta và ta còn có thể đi ký kết khế ước gì sao?!”

“Mấy ngày trước ở Ngự Lôi Cung cũng không phải nói như vậy?” cơn tức của Diệu Tinh hiển nhiên cũng có xu thế tăng vọt, “Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

“Thì sao? Tóm lại, ngươi đừng mơ tưởng đến việc rời khỏi ta! Nếu không——”

“Nếu không thì thế nào?!” Diệu Tinh trợn mắt nhìn, “Xiềng xích có thể trói thân ta, nhưng không giữ được tâm ta!”

“Tốt,” Hắc Viêm tức giận bật cười, “Rốt cuộc nói là lời thật lòng. Cũng tốt, vậy ngươi hãy nghe cho ta, bất luận tâm của ngươi ở đâu, thân của ngươi đều chỉ có thể ở trong này! Nếu ngươi muốn bay, thì chuẩn bị bị bẻ gãy hai cánh!!” khẩu khí hắn kịch liệt, vẻ mặt hiểm ác.

“Ngươi….. Không thể thuyết phục!” Sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch, trừng mắt lạnh lẽo. “Ta ghét nhất, chính là người không giữ lời!” —— những lời này nói đặc biệt lớn tiếng, dư âm lượn lờ, tiếng vọng vang thật lâu bên tai của Hắc Viêm.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh

Ba! Dây cung buộc chặt bị đứt, toàn bộ mất đi khống chế. Hắc Viêm kéo Diệu Tinh, hung hang đem y để lên giường, dung cả người đè lên để ngăn chặn tất cả phản kháng. Thoáng chốc, mắng, thở dốc, giãy dụa tiếng động kích động cả phòng, cho đến khi thanh âm quần áo bị xé rách vang lên —— hai người đồng thời yên tĩnh lại.

Hai đối mắt lòe lòe tỏa sang bưc người cùng đánh vào nhau, chạm ra mấy ta lửa. Quần áo trên người Diệu Tinh bị Hắc Viêm cởi đến thất linh bát lạc, từng mảnh rơi ở trên giường, da thịt trắng nõn lỏa lồ ra, tuy thân thể bị ép đến không thể động đậy, ánh mắt lại không chịu yếu thế dù chỉ nửa phần —— phong cảnh mỹ lệ quen thuộc —— dục vọng trong mắt Hắc Viêm càng sâu, trong con ngươi màu tím giăng đầy sương mờ, hắn mạnh cúi đầu xuống, dung sức bắt lấy môi của Diệu Tinh, khát khao mà liếm cắn, ý đồ cại mở cái miệng đang khép chặt. Từ môi của y hôn một đường xuống cổ, hõm vai, tạo ra vô số hồng anh…. Diệu Tinh cuồng loạn lắc đầu, cực lực tránh đi tìm kiếm của hắn, dung hết toàn lực kháng cự. Giữa lúc giãy dụa, màn gấm xung quanh trượt xuống, đem hai người che lại, che đi cảnh xuân trên giường…. Chỉ nghe trong đó tiếng gió thổi mây phun, thanh âm thở dốc hung tợn của Hắc Viêm vang lên: “Ngươi muốn rời khỏi ta, mơ tưởng!! ta đây khiến cho ngươi ngày mai không xuống giường được, nhìn xem ngươi làm sao mà chạy?!”

“Hỗn trướng!” Diệu Tinh tức giận mắng, “Buông, buông ra! Ngô…..” tiếng quát phía sau bị người nào đó nhân cơ hội mà nuốt vào miệng.

“…… Ta sẽ không tha thứ cho ngươi….”

Trong bóng đêm, hai ánh mắt chứa đầy hận ý nhìn thấy tất cả, trao đổi ánh mắt biến hóa kỳ lạ cho nhau. Một hồi âm mưu, đang lén lút tiến hành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.