Đọc truyện Ma Giới Đích Nữ Tế – Chàng Rể Ma Giới – Chương 31: Tử vong cạnh kỹ! m mưu của hổ mặt cười!n
Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
“Ngươi không biết gì sao?” A Tây Na không khỏi có chút nôn nóng, nói dồn dập: “Ta vừa từ bên ngoài trở về, đã nghe được khắp thành đồn đại rằng nhân loại học đồ của A Nhĩ Đạt Tư đại sư sẽ đại biểu Ám Nguyệt thành tham gia lần không trung cạnh kỹ này. Lấy thực lực của ngươi, đơn giản là đi tìm chết a!”.
Trần Duệ chỉ cảm thấy quen quen với hai từ cạnh kỹ, lập tức nhớ đến chuyện vài ngày trước ở ma pháp thương điếm, lập tức minh bạch, hóa ra là âm mưu! Loại độc kế như vậy chắc chắn không thể xuất phát từ Alan hữu dũng vô mưu được, chắc chắn là đến từ hổ mặt cười Kiều Sắt Phu!
A Tây Na sau khi nghe xong Trần Duệ kể lại chuyện ngày hôm đó, không khỏi nhíu mày: “Kiều Sắt Phu! Chẳng lẽ không phải là Alan sao? Ta nghe nói là Alan truyền tin mà!”.
Lúc này Ái Lệ Ti mới nói xen: “A Tây Na, ngươi đừng nhìn bình thường Kiều Sắt Phu nho nhã, còn hay tặng lễ vật cho chúng ta mà nhầm, hắn mới là kẻ âm hiểm nhất, Alan chỉ là tên đần bị lợi dụng mà thôi”.
Trần Duệ ngấm ngầm gật đầu đồng ý, tiểu la lỵ nhìn như tham tiện nghi, chính thực rất tinh minh a!
“Vậy sao ngươi còn nhận lễ vật của hắn?” A Tây Na liếc nhìn Ái Lệ Ti nói: “Ta không thích tên Kiều Sắt Phu kia, cho nên không thu lễ vật hắn đưa”.
Đôi mắt to của Ái Lệ Ti không khỏi mở hết cỡ, mông lung hơi nước đầy trong sáng nói: “A Tây Na, lễ vật là vô tội mà”.
Biểu tình, ngữ điệu, nhãn thần này thật sự quá chuẩn rồi, so với trước kia, diễn kỹ của nàng lại thăng một bậc rồi, Trần Duệ đột nhiên nghĩ đến một câu kinh điển, tinh thần đại chấn. Quả nhiên A Tây Na không chịu được nhãn thần sắc bén như thế, cuối cùng triệt để bại trận.
Hóa ra tiểu la lỵ mắng cứ mắng, lễ vật cứ thu, quả không hổ là đầu lĩnh của gian xảo tộc!
Trần Duệ không khỏi nhìn nàng bằng cái nhìn bội phục rồi nói: “Không trung cạnh kỹ là như nào vậy?”.
“Là đánh cược giữa ta cùng Kiều Sắt Phu” Ái Lệ Ti nói: “Hai bên phái một người, điều khiển ma thú phi hành trên không trung liều đấu, ai rơi xuống trước là thua. Quy tắc là không thể tự thân động thủ, chỉ có thể chỉ huy ma thú, so đấu như vậy độ nguy hiểm rất cao, cho nên gọi là không trung tử vong so đấu”.
Lông mày Trần Duệ không khỏi nhíu lại: “Sao ngươi lại so đấu với hắn chứ?”.
“Đây là di sản của lão cha ta để lại a, năm đó nhiếp chính vương sai khiến Trác Thiết cứ mỗi năm phái người đến cạnh kỹ trường khiêu chiến Ám Nguyệt thành, nhằm đả kích phái hệ của cha ta”.
Ái Lệ Ti đầy lười biếng nói: “Lão cha ta luôn muốn tranh đấu, mỗi lần đều toàn lực ứng phó. Chẳng qua đến khi tỷ tỷ tiếp thụ Ám Nguyệt thành, chuyện này dần bình đạm, nhưng phải tuân theo di mệnh của cha ta, mà tỷ tỷ lại không có tinh lực quản nhiều như vậy, cho nên người ta đành tiếp xuống chuyện phiền toái này”.
Vừa nói, tiểu la lỵ vừa lộ vẻ u oán, ngoắc ngoắc với Trần Duệ: “Nói cho ta biết, vì sao ân oán một đời lại để đời sau đón nhận?”.
Trần Duệ cũng không biết nói sao cho phải, thì A Tây Na nói: “Đừng nháo nữa, Ái Lệ Ti, mỗi lần so đấu đều là ta giúp ngươi. Còn là nghĩ biện pháp giúp Trần Duệ vượt qua ải này đi, nếu như hắn tham gia, không chỉ sẽ chết, mà còn là đả kích rất lớn đối với sĩ khí Ám Nguyệt thành. Hiện tại tin tức đã truyền ra, liền cả bên phía Xích U lãnh địa cũng phát ma pháp truyền tấn đến nói sẽ cử chuyên gia tham quan, dù là trưởng công chúa cũng không thể hạ lệnh ngăn cản. Nhưng là, nếu Trần Duệ trốn tránh không tham gia, như vậy cả Ám Nguyệt thành sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất”.
“Vậy thì sao chứ? Bị người coi là kẻ nhát gan còn hơn là mất mạng, chỉ tiếc cho tiền cược của ta a!” Ái Lệ Ti hữu khí vô lực nói: “Dù sao lần trước cũng kiếm thật nhiều tiền rồi a, lần này coi như là của đi thay người đi”.
“Ngươi cần nhiều tiền thế làm gì?” Trần Duệ mới biết lần trước đại sư khiêu chiến nàng cũng kiếm được một phần, không khỏi bất mãn hỏi: “Ở Ám Nguyệt thành làm cự phú công chúa có ý nghĩa sao?”.
Ám Nguyệt thành kinh tế tiêu điều, chỗ có thể tiêu tiền thật ít, như là một cái thôn trấn vậy, dù ngươi có tiền cũng không dễ dàng mua được thứ ngươi cần.
“Người ta không phải cự phú a” Ái Lệ Ti cúi đầu buồn bã nói: “Mỗi lần có tiền đều bị tỷ tỷ lấy đi rồi, nói không để người ta dùng tiền làm càn a”.
Trần Duệ cuối cùng cũng có cảm giác sung sướng khi người khác gặp nạn, đây là ác nhân có ác nhân trị a!
“Chẳng qua, lần trước ngươi dạy ta làm sao buôn bán, phương pháp rất hay a” tròng mắt Ái Lệ Ti mở to, thêm vào nụ cười ngọt ngào: “Xem ra nhân loại ca ca lợi hại hơn người ta nhiều a, lần so đấy này không chỉ liên quan đến tài phú của người ta, mà còn liên quan đến uy vọng của Ám Nguyệt thành a. Nhân loại ca ca có thể nghĩ biện pháp vừa bảo vệ mạng nhỏ của mình, lại bảo vệ được danh dự của Ám Nguyệt thành… còn nữa, thuận tiện kiếm chút tiền cho người ta không?”.
Thanh âm ngọt ngào “nhân loại ca ca” làm da đầu Trần Duệ tê rần, bất quá hắn cũng coi như đã hiểu qua chuyện này – lần so đấu trước chiến thắng làm quân dân Ám Nguyệt thành phấn chấn, lần này tám chín phần mười là mượn cơ hội chèn ép sĩ khí, rất có thể là lãnh chủ Xích U lãnh địa thậm chí nhiếp chính vương nghĩ ra!
Chính bởi vì như vậy, cho nên Kiều Sắt Phu mới đề ra Trần Duệ ứng chiến, đẩy hắn lên cao, rồi lại đạp mạnh xuống. Từ ý nghĩa nào đó mà nhìn, Trần Duệ cũng chỉ là một công cụ để đả kích Ám Nguyệt thành của Kiều Sắt Phu mà thôi. Còn về Alan, đúng như Ái Lệ Ti nói, đây chỉ là kẻ bị lợi dụng mà thôi!
Trần Duệ bắt đầu chăm chú cân nhắc lợi hại trận so đấu này, Kiều Sắt Phu hiển nhiên đã trù mưu từ lâu, truyền ngôn về so đấu đã lan khắp toàn thành, cả Xích U lãnh địa cũng phái người đến xem. Ma giới rất khinh thường kẻ nhát gan, nếu như mình tránh không ứng chiến, sau này ở Ám Nguyệt thành sợ là một bước khó đi, rất khó tìm được linh khí. Huống hồ, yếu hèn lùi bước chỉ làm địch nhân càng thêm ép chặt ngươi mà thôi, nếu như Kiều Sắt Phu đã muốn giết hắn đả kích Ám Nguyệt thành, thì để cho tên hổ mặt cười này ăn thiệt lớn đi!
Tâm tư Trần Duệ liên tục biến đổi, hỏi: “Tiểu công chúa, người cùng Kiều Sắt Phu so đấu là một trận quyết thắng thua sao?”.
Ái Lệ Ti vốn chỉ là nói đùa, cũng không muốn hắn đi chịu chết, giờ thấy bộ dáng hắn như vậy, liền nghĩ rằng hắn có biện pháp, vội vã nói: “Không phải, là so ba trận. A Tây Na ngự thú thuật đứng đầu Ám Nguyệt thành, đã giúp chúng ta thắng hai năm liền, năm trước Kiều Sắt Phu tự thân lên trận cũng thua dưới tay nàng”.
Trần Duệ thầm nghĩ, A Tây Na sở dĩ chiến thắng vì ba điều, thứ nhất là vì lão ba là đệ nhất tướng quân, thứ hai là vì so đấu trước kia ý nghĩa không quan trọng, yếu tố thứ ba là quan trọng nhất, hổ mặt cười kia cố ý ẩn giấu thực lực!
Trần Duệ thầm suy nghĩ cặn kẽ, cũng phác được một nét sơ qua, hỏi: “Tiểu công chúa, chủ ý cũng có một cái, nhưng không thể đảm bảo chiến thắng, rất có thể là bình cục, vận khí tốt có lẽ sẽ thắng. Cũng không biết tiểu công chúa gan lớn đến đâu?”.
“Gan lớn sẽ không thua tiền? Thậm chí có thể thắng tiền?”.
Ái Lệ Ti đặc biệt mẫn cảm với từ tiền, nhìn thấy Trần Duệ gật gật đầu, lúc này không khỏi vươn mình, bá khí lộ rõ: “Trong từ điển của Lộ Tây Pháp gia tộc, không có hai chữ sợ hãi, ta, Ái Lệ Ti, chưa từng sợ thứ gì!”.
Khí thế của tiểu la lỵ làm Trần Duệ khẽ rùng mình, vội vàng nói ra kế hoạch.
Nghe thấy kế hoạch của Trần Duệ, A Tây Na có chút nhíu mày lộ vẻ lo lắng, Ái Lệ Ti thì đầy hào phóng tỏ ý không sao cả, kiễng mũi chân, vỗ vỗ bả vai Trần Duệ: “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi còn giảo hoạt hơn cả lão Gauss bên cạnh tỷ tỷ, sau này đi theo bản công chúa đi!”.
Loại đánh giá này làm Trần Duệ xấu hổ không thôi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vô cùng phối hợp nói: “Thuộc hạ nơi này có một viên đường rất ngọt, thỉnh chủ công thử”.
“Là công chúa!” Ái Lệ Ti sửa một cái, rồi giật lấy cục đường, bỏ ngay vào miệng, ngay lập tức phê bình vị cũng quá bình thường đi, kém xa so với mong đợi.
Ánh mắt A Tây Na sáng lên, minh bạch Ái Lệ Ti ăn là giải dược, thầm khen Trần Duệ cơ trí, nói: “Hiện tại thời gian cũng không còn nhiều, Trần Duệ chưa từng cưỡi phi hành ma thú, cần phải nắm giữ một ít cơ sở kỹ năng đã”.
“Được rồi, ta muốn đến cửa hàng xem xem, hai ngày này sinh ý tốt hơn không ít, không có bản công chúa toạn trấn không được a” Ái Lệ Ti đầy cổ quái cười nói: “A Tây Na, ta đem Trần Duệ giao cho ngươi, hắn còn là lần đầu tiên, ngươi phải ôn nhu chút a”.
“Chính là lần đầu tiên, nên mới phải đặc huấn” A Tây Na vẫn không hiểu nói: “Ôn nhu thì có tác dụng gì chứ? Không ăn điểm khổ sao được”.
Trần Duệ đầu đầy mồ hôi, lo sợ Ái Lệ Ti lại đem những từ nghĩa rộng của mình ra khoe, vội vã thu hút chú ý của A Tây Na, nói: “Nếu như thời gian đã rất gấp, vậy chúng ta nhanh đi!”.
Sau khi rời khỏi ma chưởng của tiểu la lỵ, A Tây Na mang theo hắn cùng một con giác dực thú đi đến một mảnh đất rộng ngoài thành.
Giác dực thú là ma thú phi hành tương đối thường thấy, đầu ưng thân thú, trên người mọc đầy lông vũ, hai cánh mở rộng.
Giác dực thú tính tình nóng nảy, háo đấu, nhưng chịu lực tương đối kém, là bộ đội kỳ tập. Vương bài của không chiến là song túc phi long, lực lượng cực đại mà thân chứa kịch độc, có thể xông thẳng xuống, như là trực thăng vậy, kỵ sĩ cưỡi được xưng là long kỵ binh. Chỉ bất quá số lượng song túc phi long có thể thuần phục phi thường ít, một đế quốc có được một, hai đội long kỵ binh cưỡi song túc phi long đã là nhiều rồi!
Còn về cự long bá chủ thật sự trên không trung thì càng thưa thớt, nhưng càng hung ác cường đại, đừng nói là điều khiển, trên cơ bản không ai dám chọc đến nó.
“Loại thuần phục ma thú này, điều khiển cũng không khó, giành được hảo cảm cúa nó là biện pháp tốt nhất, nhưng hiện giờ không kịp nữa rồi, ngươi chỉ cần làm sao để nó hiểu ý ngươi là được” A Tây Na vỗ nhè nhẹ đầu giác dực thú, trong miệng phát ra một âm phù trầm thấp, giác dực thú bộ dáng nôn nóng cũng biến thành hiền hòa cúi đầu.
Trần Duệ đầy kỳ quái hỏi: “Sao không có yên ngựa hay dây cương?”.
A Tây Na lắc lắc đầu, hỏi ngược lại: “Nếu như dùng những thứ kia, còn gọi là tử vong so đấu sao? Mà không trung so đấu yêu cầu phải lên cao đến trăm thước mới có thể bắt đầu”.
Trăm thước! Không có công cụ phụ trợ nào! Trần Duệ bị dọa nhảy dựng, đây là cưỡi máy bay a, chỉ hơi chút không cẩn thận, sẽ biến thành rơi tự do, dù cho hắn có kỹ năng tinh thể, cũng không chịu đựng được đi.
Xem ra, còn là học tốt không quân tri thức thôi!
“Trên không trung không được sợ hãi, càng sợ hãi càng nguy hiểm, trên thực thế, chỉ cần nắm giữ tốt tiết tấu cùng cảm giác, ngươi có thể nhẹ nhàng khống chế ma thú”.
A Tây Na vừa nói vừa ngồi lên giác dực thú, vỗ vỗ vào cổ nó, giác dực thú chạy một đoạn lấy đà rồi vỗ vỗ cánh bay lên.
Trần Duệ hâm mộ nhìn vào A Tây Na cưỡi giác dực thú bay lượn, ở thế giới của hắn, nhân loại luôn có mộng tưởng được chao lượn trên bầu trời, bởi vậy máy bay mới sản sinh. Tại đại học, hắn từng được may mắn một lần lên máy bay, cảm giác bay lượn trên bầu trời, xung quanh là mây trắng vô cùng diệu kỳ, mà cưỡi trên lưng ma thú bay lượn như A Tây Na lại càng thêm kích thích.
A Tây Na khống chế giác dực thú bảo trì độ cao nhất định, không ngờ trên lưng giác dực thú đứng lên, đây chính là cao tốc phi hành a, trên cao như vậy, độ khó động tác hẳn vô cùng khó đi.
A Tây Na thần sắc thoải mái, một đầu tóc tím bay loạn, áo trên người bay phần phật, hai chân thủy chung vững vàng dính trên lưng ma thú, thẳng cho đến khi giác dực thú rơi xuống.
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh