Đọc truyện Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp – Chương 9: Lần đầu gặp mặt
Sau khi chia tay với “Mạc đại tiểu thư”, Liễu Ngọc Phong liền trở về phòng theo lời hướng dẫn của “nàng”. Hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, Liễu Ngọc Phong nhận ra một điều, ấy là vị hôn thê này khác hoàn toàn so với những gì hắn từng tượng tưởng. Nếu xét về vẻ ngoài, thì “nàng” đúng là rất đẹp. Nhưng tính cách thì… Nói thế nào nhỉ, mạnh mẽ kèm theo chút tinh quái, có điều hắn không ghét. Nhớ đến bộ dạng hoạt bát nhảy chân sáo của “Mạc đại tiểu thư”, Liễu Ngọc Phong không khỏi bật cười.
Vị “tiểu thư” này thật thú vị, Liễu Ngọc Phong nghĩ thế, theo thói quen định rút cây quạt bên hông ra. Chợt hắn biến sắc, quạt quý của hắn đã không cánh mà bay rồi!
Liễu Ngọc Phong nhíu mày trầm tư, chốc sau, chân mày hắn giãn ra, khóe miệng treo một nụ cười khổ.
Mặc dù Mạc Vô Vi ra tay nhanh gọn thật, nhưng không lý nào người có tu vi cao như Liễu Ngọc Phong lại không có cảm giác gì, có điều lúc đó hắn đã bị phân tâm bởi da mịn thịt mềm, đầu óc căng thẳng làm hắn chẳng kịp suy nghĩ gì hết trơn. Quả là quá sơ suất mà. Nghĩ tới đây, Liễu Ngọc Phong sờ tay lên ngực, sính lễ của hắn của bay luôn rồi.
Liễu Ngọc Phong đành lộn ngược lại, lần theo dấu vết truy tìm tung tích của “Mạc đại tiểu thư”, sau đó bắt gặp cảnh “nàng” đang đắc ý dùng đồ của hắn. Hắn khẽ bước lại gần, hù “nàng” một cái xem như trả đũa.
Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong giống như từ trên trời rớt xuống, liền giật mình nhảy dựng lên, suýt nữa là va vào cái mũi cao thẳng của đối phương. Tuy trong lòng chột dạ không thôi, nhưng Mạc Vô Vi vẫn làm ra vẻ lãnh ngạo, quay sang một bên không thèm đếm xỉa gì đến Liễu Ngọc Phong.
Liễu Ngọc Phong cười ôn nhu, nhẹ giọng bảo: “Tiểu thư à, nàng có thể trả lại hai thứ đó cho tại hạ không?”
Mạc Vô Vi bĩu môi, tiếc quá đi mất, cậu còn chưa chơi đủ mà, nhưng bị bắt tại trận đã xấu hổ lắm rồi, cậu chẳng còn mặt mũi đâu mà kì kèo với người ta.
“Hứ, trả ngươi này, đồ keo kiệt!” Mạc Vô Vi tâm không cam tình không nguyện dúi Thiền Dực Phiến vào tay Liễu Ngọc Phong, thái độ như thể Liễu Ngọc Phong mới là người có lỗi.
Liễu Ngọc Phong cũng không chấp nhặt với cậu, bình tĩnh cất quạt, sau đó lại chìa tay ra. Mạc Vô Vi trợn mắt lườm bàn tay trước mặt, hừ một cái thật mạnh, rồi vén tay áo định tháo chiếc vòng ngọc đang nằm cổ tay trắng nõn của mình xuống.
Thấy thế, Liễu Ngọc Phong bèn rút tay về, “Cái này thì khỏi đi. Ta tặng nàng đó.”
“Hả? Tặng ta?” Mạc Vô Vi ngẩn ra.
“Đúng rồi, chiếc vòng này được làm từ Huyết Ngọc, rất có ích trong việc tu luyện đó…” Liễu Ngọc Phong tỉ mỉ giảng cho Mạc Vô Vi nghe từng công dụng của Huyết Ngọc.
Mạc Vô Vi nghe xong, âm thầm tính toán, “Đồ tốt như thế, hắn có thể nói cho là cho được sao? Nếu chiếc vòng này thật sự thần kỳ, nói không chừng nó có thể giúp mình đả thông kinh mạch, thậm chí là khôi phục lại võ công.”
Mặc dù trong lòng hoa nhỏ tung bay, ngoài mặt Mạc Vô Vi vẫn tỏ ra khách khí: “Báu vật này ta không dám nhận đâu. Thôi, tốt nhất ta nên trả lại cho ngươi.” miệng thì nói thế, nhưng Mạc Vô Vi còn chẳng thèm làm bộ tháo chiếc vòng tay xuống.
“Nàng đừng ngại, thứ này sớm muộn gì cũng là của nàng thôi. Đây vốn là sính lễ ta chuẩn bị cho nàng mà.” Liễu Ngọc Phong cúi đầu, hai bên má hiện lên một màu đo đỏ.
Mạc Vô Vi tinh ranh nghĩ, “Nếu là đồ của tỷ tỷ thì cứ để mình giữ giùm cho. Khi nào tỷ ấy đòi thì trả lại cũng chưa muộn.”
Tính toán đâu ra đó, Mạc Vô Vi mới yên chí, giả bộ cười dịu dàng: “Vậy cảm ơn ngươi nha.”
“Tiểu thư không cần khách khí.”
Sau đó, cả hai cùng im lặng. Mạc Vô Vi vừa nhận đồ của người ta, cảm thấy nếu giờ mà nguẩy mông bỏ đi thì kỳ quá, đành nán lại xem Liễu Ngọc Phong định làm gì. Liễu Ngọc Phong cũng không có ý rời đi, hai người cứ đứng đực ra đó như hai pho tượng, đôi lúc vô tình chạm mắt, cả hai liền bối rối nhìn sang chỗ khác, bầu không khí có chút lúng túng.
Mạc Vô Vi chợt nhớ đến một vấn đề nghĩ hoài không hiểu: “Liễu Ngọc Phong này, ngươi không rành đường trong đây, cớ sao lại tìm được ta vậy?”
Liễu Ngọc Phong cười khẽ: “Tại hạ chỉ lần theo mùi hương thôi.”
“Trên người ta có mùi gì hả?” Mạc Vô Vi hít hít tay áo trái, lại ngửi ngửi tay áo phải. Không ngửi ra được mùi gì, cậu bèn nghi hoặc nhìn Liễu Ngọc Phong.
“Đúng vậy, là mùi đàn hương, nhưng rất nhạt.”
“Mùi đàn hương?… A, ta biết rồi, có phải là cái mùi này không?” Mạc Vô Vi móc cái túi tiền chôm được từ chỗ Mạc Mị Nhi ra, đưa cho Liễu Ngọc Phong.
Liễu Ngọc Phong nhận lấy, đặt ở chóp mũi ngửi một hồi, “Chính nó.”
Mạc Vô Vi thầm nghĩ: “Hóa ra tất cả là tại thứ này. Tống quách nó đi cho rồi.”
“Ừm… Túi tiền này là ta tự làm đó… Ta tặng nó cho ngươi nha, xem như cảm ơn ngươi đã tặng ta chiếc vòng này.”
Bàn tính trong bụng Mạc Vô Vi gõ canh cách, đổi cái túi tiền này lấy vòng Huyết Ngọc, hời quá là hời rồi.
Liễu Ngọc Phong bị hai con uyên ương được thêu trên mặt túi làm choáng váng mặt mày. Đây, đây có lẽ nào là vật đính ước?! “Mạc đại tiểu thư” quả thật rất thẳng thắn, khuôn mặt già nua của hắn sắp biến thành quả cà chua chín rồi. Có điều, cô nương người ta đã có ý, hắn không nhận không được, huống hồ gì hai người cũng đã có hôn ước rồi mà.
“Đa tạ Mạc đại tiểu thư.”
Có qua có lại rồi, Mạc Vô Vi không muốn dây dưa với Liễu Ngọc Phong nữa, bèn tìm cớ: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên tạm biệt ở đây thôi. Ngươi nhớ đường về phòng chứ?”
“Vẫn nhớ.” Liễu Ngọc Phong đáp.
“Thế là tốt rồi, vậy ngươi đi trước đi…” Thấy Liễu Ngọc Phong vẫn bất động như núi, Mạc Vô Vi đành dò hỏi: “Hay là để ta đi trước?”
“Mời Mạc đại tiểu thư.” Liễu Ngọc Phong ra hiệu.
“Được thôi, hẹn gặp lại.” Mạc Vô Vi nói đi là đi luôn, bóng lưng nhỏ gầy dần khuất sau dãy hành lang đan cài phức tạp của Thanh Vân cung.
Lúc này Liễu Ngọc Phong mới dời mắt, xoay người theo đường cũ trở về phòng.