Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

Chương 28: An Nhược Thủy Ngạo Kiều


Bạn đang đọc Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu – Mộ Vũ Hề Hề [bh] – Chương 28: An Nhược Thủy Ngạo Kiều

Tất cả dân mạng đều dừng tay lại, trừng mắt nhìn, một lần nữa nhìn về phía màn ảnh, Lạc Huyền Ca ngồi ngay ngắn bên cạnh đàn cổ cứ như không xảy ra chuyện gì, mọi người không hẹn mà cùng móc móc lỗ tai: Ừ… Vừa rồi nhất định là ta nghe thấy ảo giác! Cái đàn kia sao có thể vang ra tiếng được? Không thể nào không thể nào!


Khi tất cả mọi người đều đang tự thôi miên mình, bên trong kênh Live-stream ngoi ra một kẻ không hiểu chuyện ——

Dân mạng 1: Hỏi nhỏ nhỏ một chút, vừa rồi có phải Lạc Huyền Ca đàn vang lên?

Đơn độc một câu nhắn lại, ở trên kênh Live-stream im ắng lạnh tanh lượn tới lượn lui, thay cho cảnh tượng màn đạn kịch liệt bay đầy màn hình lúc nãy.

Mọi người trong tiệm…

Ông chủ và bà chủ trong lòng trong mắt tràn đầy không dám tin, vạn phần kinh hãi nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca: Đàn —— vang lên?

Giang Ý Hàm không rõ nguyên cớ, trừng mắt kinh ngạc nhìn về phía chủ tiệm: Sao bảo bất kể ai cũng đàn không vang? Lạc Huyền Ca tiện tay khảy dây đàn một chút liền phát ra âm thanh??? Chẳng lẽ là gạt ta?

Hiện tại Lạc Huyền Ca nhìn cây đàn cầm, lòng có chút ngứa ngáy, ngẩng đầu hỏi chủ tiệm: “Ta có thể đàn không?”

“Có, có thể. Tùy tiện đàn, thoải mái đàn.” Chủ tiệm còn đang trong khiếp sợ, lúc này đáp lời đều là vô thức.

Bởi vì cây đàn này quá mức bất phàm, vừa rồi lúc Lạc Huyền Ca khảy dây cung thử âm, sớm đã có người kịp phản ứng, quay video gởi đến các trang web lớn. Mà trong thời gian ngắn, số người xem online ở chỗ Lạc Huyền Ca cũng đã đạt tới mức cao trước đó chưa từng có kể từ khi phát sóng trực tiếp đến nay.

Rừng lớn chim gì cũng có, người nhiều tự nhiên cũng sẽ hiện lên một lượng lớn của hiếm.

Anti cùng bình xịt bên trong kênh Live-stream cũng nhiều thêm ——

Dân mạng 1: Đừng đùa, đứa con nít tùy tùy tiện tiện khảy dây cung hai cái, cũng có thể để cho đàn phát ra âm thanh. Các ngươi thật tưởng rằng nàng thập hạng toàn năng, có thể thật sự trình diễn ra một bài?

Dân mạng 2: Đàn kia không phải giả chứ.

Dân mạng 3: Ta là một phóng viên, sở thích nghiệp dư là học cổ cầm, ngày trước ta từng đến tiệm này làm phỏng vấn, cũng tự mình thử đàn, cấu tạo đàn này căn bản không giống đàn bán trên thị trường, muốn quen thuộc cây đàn này tối thiểu phải ba bốn tháng. Lạc Huyền Ca hôm nay mới vừa khảy dây cung một chút, liền muốn đàn một bản, cái này thật đúng là… tìm đường chết!

Dân mạng 4: Nghiệp dư lầu trên đừng nói nữa, thật cho rằng Lạc của ta ai ai ai cũng đều có thể phun à!

Dân mạng 5: Vốn dĩ chỉ nghĩ tới xem một chút, không ngờ lại gặp các ngươi phun dân âm nhạc chúng ta, nói thật ta nghiên cứu cổ cầm bảy năm rồi, lúc cây đàn này bị lộ ra, ta cùng hai vị giáo sư có đi xem qua, cũng tự mình thử, không thể đàn vang được nó. Vừa rồi vị bằng hữu kia nói không sai, đàn này đúng là cấu tạo không giống bình thường, vỏn vẹn muốn quen thuộc nó đã cần cả mấy tháng, càng đừng nhắc đến đàn cho vang. Cho nên, một ít fan não tàn đừng có tùy tiện lên tiếng. Các ngươi bảo vệ một vị thí sinh vô tri, quả thực là làm bẩn âm nhạc.

Dân mạng 6: Nhưng mà Lạc của ta vừa rồi đàn vang nó kìa, các ngươi có tức hay không? Giáo sư chuyên gia còn có dân âm nhạc cái gì đó đều đàn không vang, Lạc của ta tùy tiện khảy một chút liền vang lên, có tức hay không? Chỉ muốn hỏi có tức hay không 23333

Dân mạng 7: Đánh bậy đánh bạ mà thôi, fan não tàn lầu trên vẫn là im miệng đi. Đừng đi ra cho mất mặt.

Bên trong kênh Live-stream tình huống thế nào, đám người Lạc Huyền Ca hoàn toàn không biết, giờ phút này nàng đưa tay đẩy dây cung, một chuỗi tiếng đàn êm tai dễ nghe truyền ra, chủ tiệm quả thực vui đến nỗi muốn ôm vợ xoay vòng tại chỗ!

Thanh sắc cổ cầm vốn đã rất đặc biệt, cẩn thận nhắm mắt cảm nhận, tiếng đàn có thể đưa cho người nghe cảm xúc lặng yên năm tháng tĩnh hảo.

Thánh nữ đã từng luôn nhấn mạnh, gảy đàn cần tĩnh, ngoại giới an tĩnh nội tâm bình tĩnh, chỉ có như vậy mới có thể đàn ra âm thanh tự nhiên.

Nhưng mà Hữu hộ pháp trời sinh nôn nóng, lại quả quyết sát phạt, cổ cầm này bị nàng cải tạo, tiếng đàn liền xảy ra biến hóa long trời lở đất. Cổ cầm mang cho người nghe thể nghiệm tĩnh, còn của Hữu hộ pháp, lại để cho người cảm giác được chốn giang hồ gió tanh mưa máu, mà tiếng đàn đưa cho người không phải năm tháng bình yên, ngược lại là một loại yên lặng trước khi bão táp, làm người nghe thời thời khắc khắc thót tim lên cổ họng, tựa hồ như hơi không chú ý sẽ gặp cảnh đầu người rơi xuống đất.

Khúc nhạc mà Lạc Huyền Ca tấu, là bài trước kia nàng dùng tay huân thổi ở vòng tranh tài đầu tiên, cũng là khúc nhạc mà Hữu hộ pháp bế quan ba tháng sáng tác ra dành cho cây đàn này.

Lạc Huyền Ca đã đem sát khí đàn cổ mang đến che giấu rất tốt, nhưng mà đám người bình thường không có nội lực không có bất kỳ công pháp nào, vẫn như cũ rất khó mà khinh thường cây ma cầm đã từng cướp đoạt tính mạng vạn người này, tuy rằng chủ nhân của nó không có ở đây, nhưng Hữu hộ pháp từng nói, chỉ cần ngày nào cầm này vẫn có thể phát ra tiếng vang, cầm này cầm hồn bất diệt.

Một khúc hoàn tất, Lạc Huyền Ca nhếch mép lên một độ cong, thống khoái!

Kênh Live-stream lần nữa yên tĩnh ——

Dân mạng 1: Vừa rồi đánh cược, nếu Lạc của ta có thể trình diễn một bài, các ngươi liền sẽ bỏ phiếu cho nàng, đánh cược này còn tính không đây?

Dân mạng 2: Lầu trên im miệng, bình xịt chúng ta không cần mặt a! Muốn đếm phiếu tự mình đi nhìn xem tăng bao nhiêu đi.

Dân mạng 3: Chòi má chòi má, số người xem hiện tại là 170 triệu, số phiếu của Lạc nhà ta là 149 triệu, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt.

(*) hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt: ý là hahahahahahahaha

Trong hiện thực ——

Dân mạng 4: “Sao lại kẹt rồi? Hệ thống sập sao a, đen màn hình?”

Dân mạng 6: “Mẹ, không phải mẹ rút dây mạng của con chứ? Sao trang chủ sập rồi?”

Phía trang chủ thông báo: thật xin lỗi, bởi vì số người online quá nhiều, server bị nghẽn, các anh kỹ thuật đang trào lệ sửa chữa, xin mọi người an tâm một chút chớ nóng.

Mấy chục giây sau mọi người này mới hoàn hồn, Giang Ý Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Huyền Ca: “Ngươi, ngươi biết đàn?”

“Biết sơ sơ một hai.” Lạc giáo chủ hiện tại cuối cùng đã biết khiêm tốn kiểu gì mới gọi là khiêm tốn, cho nên sẽ không lại giống trước kia, nhấn mạnh bản thân biết mười tám ban võ nghệ, càng sẽ không trước mặt mọi người nói bảy tuổi có thể so với ngự trù.

Nhưng mà nàng không biết là, loại chuyện khiêm tốn này phải nói trước, chờ nàng phóng lớn hào quang xong mới nói, thì lại là một cảm giác khác.

Giang Ý Hàm ngắc ngứ lúng túng nhìn nàng cười một tiếng: “Thật đúng là biết sơ sơ một hai a, ha ha. Rất tốt, ban đầu ngươi đăng ký sở trường, sao lại chọn sáo trúc mà không chọn cổ cầm?”

“Ta nói với người đại diện, cầm kỳ thi họa ta đều lướt một ít, nhưng mà nàng không tin, nhất định bắt ta sửa lại, cho nên chọn cây sáo.” Lạc Huyền Ca giờ phút này không chút ngần ngại hung hăng tát Hứa Tụ một cái: Hừ, hiện tại tin chưa?


Hứa đại diện đang quan sát truyền trực tiếp, trong đầu một lần nữa hồi tưởng lại sở trường Lạc Huyền Ca nói lúc trước. Ta biết đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn biết cầm kỳ thi họa múa hát xướng khúc, về phần trù nghệ cũng xem như tốt, miễn cưỡng có thể ganh đua cao thấp với ngự trù cung đình.

Ha hả, Hứa Tụ khóe miệng co quắp, nội tâm tự mình bác bỏ, không thể nào! Mấy cái phía sau còn có chút đáng tin, đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường mấy loại sở trường này, đánh chết nàng cũng sẽ không tin!

Lý Điềm: Đúng! Giống như ta tin chắc An Nhược Thủy sẽ không cong vậy!

Lạc Huyền Ca ngẩng đầu nhìn nhiếp ảnh gia đứng xa xa, chỉ thấy nhiếp ảnh gia mặt táo bón đứng đối diện đằng kia chỉ chỉ đầu ngón tay: “Cái kia, cái này… Ợ, cái kia…”

“Làm sao vậy?” Lạc Huyền Ca kinh ngạc hỏi, mà nhiếp ảnh gia thì hạ thấp giọng, cứ như làm đấu tranh tâm lý rất lớn, đem lời trong lòng nói ra: “Có thể đàn lại một lần hay không? Ta… Ta vừa rồi quên chụp.”

Nếu trong lúc làm việc ngày thường tiểu ca chụp hình xuất hiện sai lầm lớn như vậy, những đồng nghiệp khác chắc hẳn sẽ ném cho hắn một ánh mắt xem thường thật to cùng thì thầm vui sướng khi người gặp họa, vậy mà hôm nay lại cảm thấy hắn quên chụp là chuyện đương nhiên.

Lạc Huyền Ca không nói gì nhiều, gật đầu bày xong tư thế: “Chụp đi.”

“Được được được.” Nhiếp ảnh gia lập tức bắt đầu làm việc, những người khác cũng dần dần từ trong sát ý đàn cổ mang đến hoàn hồn trở về, một vòng bận rộn mới lại bắt đầu, chủ tiệm vừa nhìn đàn cổ vừa quan sát Lạc Huyền Ca một phen, một hồi cười một hồi cau mày cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Chờ nhóm chụp hình của Lạc Huyền Ca kết thúc, liền đến lượt Giang Ý Hàm ra sân, từ tổ tiết mục lấy tới cây sáo của mình, lại đi một công viên phụ cận tạo dáng chụp mấy bức, mặc dù không có khí chất đặc biệt như Lạc Huyền Ca, nhưng Giang Ý Hàm nhiều năm luyện tập thổi sáo, cảm giác nghệ thuật vẫn rất đầy đủ, tạo dáng chụp hình ngược lại cũng làm người ta sáng mắt lên.

Từ sáng sớm bận đến tận hơn bốn giờ chiều, hai người đều không kịp ăn trưa, nhân viên đi theo quay cũng đều đói, nhỏ giọng nhắc nhở Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm: “Chụp xong có thể đi về.”

Giang Ý Hàm cảm thấy đói bụng, không kịp chờ đợi nghĩ muốn về ăn một bữa no nê, nhưng mà sau khi tổ tiết mục nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đem hai người đưa đến chỗ không có máy quay, nôn nóng nói với hai người: “Vừa rồi Mục tỷ gọi điện thoại tới, bạn cùng phòng của các ngươi Mạnh Tiểu Manh đột nhiên phát sinh ngoài ý muốn, bị đưa đi bệnh viện.”

“Chuyện gì xảy ra?” Lạc Huyền Ca tiến lên một bước ép hỏi: “Nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Nhân viên làm việc cũng rất khó khăn báo cho hai người biết: “Nghe nói là dị ứng mỹ phẩm, tình huống cụ thể cũng không biết, nhưng mà Mục tỷ bảo ta thông báo các ngươi, có muốn đi bệnh viện nhìn nàng một cái không.”

Mục Lăng là người tinh khôn, tự nhiên có thể nhìn ra thường ngày Lạc Huyền Ca cùng Mạnh Tiểu Manh quan hệ rất tốt, trước đó lại có chuyện cấp trên lâm thời ra thông báo để Lạc Huyền Ca nghe điện thoại, cho nên chuyện này Mục Lăng cũng không có ý định gạt, liền tìm người thông báo Lạc Huyền Ca đi bệnh viện tìm hiểu tình huống.

Lạc Huyền Ca giờ phút này ngược lại bình tĩnh rất nhiều, hướng nhân viên làm việc bày tỏ bản thân rất muốn đi bệnh viện nhìn tình huống.

Chờ nhân viên làm việc đi an bài xe cộ, Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm đứng tại chỗ, chỉ thấy Lạc Huyền Ca lông mày khóa chặt thần sắc mang tức giận.

“Đừng lo lắng, nếu quả thật chính là dị ứng mỹ phẩm, cho dù đưa đi bệnh viện vấn đề cũng không lớn…. nên vấn đề không lớn.” Giang Ý Hàm nghĩ an ủi Lạc Huyền Ca, nhưng mà Lạc Huyền Ca lại hừ lạnh cười một tiếng: “Trước đi bệnh viện nhìn xem rồi hãy nói.”

Lạc Huyền Ca cũng không cho rằng đó là dị ứng mỹ phẩm bình thường, chuyện này kỳ quặc vô cùng.

Chờ sau khi hai người đến bệnh viện, phát hiện Bạch Liễu đã ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, mà Mạnh Tiểu Manh thì nằm ở trên giường bệnh bộ dáng cực kỳ yếu ớt.

Lạc Huyền Ca đi lên trước, thấy Mạnh Tiểu Manh cũng chưa nghỉ ngơi, chỉ là trên mặt bọc từng lớp từng lớp vải xô, từ đằng xa không thể nhìn rõ nàng đã ngủ hay chưa.

Thật sâu thở dài, Lạc Huyền Ca hỏi: “Tình huống thế nào rồi? “

“Đưa đến kịp lúc, không có vấn đề lớn.” Bạch Liễu nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, mọi người đều bận rộn quay từ sáng, chưa kịp ăn cơm đúng không.”

Giang Ý Hàm đã sớm đói, bất quá nghe được Mạnh Tiểu Manh xảy ra ngoài ý muốn, tâm tình khẩn trương lại lo âu làm nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể mang bụng rỗng đi theo Lạc Huyền Ca tới bệnh viện. Bây giờ nghe Bạch Liễu đề cập, bụng nàng vô cùng phối hợp kêu thành tiếng.

Bạch Liễu tiến lên, kề sát bên tai Mạnh Tiểu Manh nhỏ giọng nói: “Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đi ra mua ít cơm trở lại. Có chuyện gì nhất định phải kêu bác sĩ tới, chớ miễn cưỡng chịu biết không?”

Mạnh Tiểu Manh ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà không nói lời nào, Bạch Liễu nhẹ nhàng truyền tới tiếng cười: “Ngoan ngoãn chờ chúng ta trở lại.”

Chờ Bạch Liễu theo Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm đi ra cửa phòng bệnh, Bạch Liễu cuối cùng không chịu đựng được dựa trên tường hành lang, nước mắt tức thì trào ra.

Giang Ý Hàm thấy vậy, tay chân luống cuống tìm khăn giấy: “Làm sao vậy? Tại sao khóc? Không phải nói không sao à?”

Giang Ý Hàm mặc dù không rõ tình huống, nhưng tiếng nói chuyện lại cũng cực nhỏ.

Bạch Liễu chậm chạp không mở miệng, chỉ không tiếng động rơi lệ, tức thì đáy lòng Lạc Huyền Ca trầm xuống: “Đi trước đã, chờ một hồi nói sau.”

Bạch Liễu nhận lấy khăn giấy Giang Ý Hàm đưa tới, qua loa xoa lệ trên mặt, cùng hai người rời đi.

Bên trong thang máy, Giang Ý Hàm nóng lòng không dứt hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Đích xác là dị ứng mỹ phẩm, nhưng mà trên mặt nàng bị thoa đầy nước chanh, đốt bị thương da, bác sĩ nói cho dù lành cũng sẽ lưu lại dấu vết trên mặt.” Bạch Liễu ngữ khí rất lạnh, tựa như giờ phút này nàng đưa thân vào dưới lớp băng, tuyệt vọng mà thê lương.

“Cho nên, Tiểu Manh hủy dung rồi?!” Giang Ý Hàm sợ hãi rùng mình một cái, đối với bất kỳ một nữ nhân nào mà nói, hủy dung đều là một ác mộng khó có thể phai mờ.

Nhưng mà sau khi Giang Ý Hàm hoàn hồn, căm hận nhìn hai người: “Tại sao phải thoa đầy nước chanh a? Chẳng lẽ đây cũng là sai lầm của thợ trang điểm?”

“Ngươi có hoài nghi ai không?” Lạc Huyền Ca hỏi Bạch Liễu, lúc này cửa thang máy mở, Trương Mạn Mạn vẫn mặc thân lễ phục Mạnh Tiểu Manh thiết kế cho nàng, trên mặt dáng vẻ lo lắng, mà sau lưng nàng máy quay vẫn còn.

Thấy vậy, Lạc Huyền Ca cùng Giang Ý Hàm hai người tiến lên một bước, chắn trước người Bạch Liễu khóc đỏ hai mắt, sau khi ba người ra khỏi thang máy, đứng đối diện đám người Trương Mạn Mạn bên trong đại sảnh.

Cũng ngay lúc này, nhiếp ảnh gia sau lưng Trương Mạn Mạn, hướng về ống kính nói một tiếng xin lỗi, lại giải thích một chút nguyên nhân cần đóng truyền trực tiếp.

Chờ máy quay đóng, nôn nóng trên mặt Trương Mạn Mạn liền biến mất không còn tăm hơi, Giang Ý Hàm thấy nàng dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, giận đến không ngừng cắn răng.

Bạch Liễu từ bên cạnh Lạc Huyền Ca chen lên, đang muốn tra hỏi Trương Mạn Mạn, Lạc Huyền Ca kéo lại cánh tay nàng: “Chớ xung động.”

Đè xuống lửa giận trong lòng, Bạch Liễu cùng hai người Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm xoay người rời đi.


“Đi thôi.” Ba người rời khỏi, nhưng mà Trương Mạn Mạn lại cùng nhiếp ảnh gia vào thang máy.

Đi mấy bước, Lạc Huyền Ca đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn cửa thang máy đã đóng: “Lúc này Trương Mạn Mạn tới bệnh viện, mục đích sợ là không đơn giản.”

“Nguy rồi, Tiểu Manh vẫn còn trong phòng bệnh.” Bạch Liễu có chút luống cuống, ngộ nhỡ Trương Mạn Mạn thừa dịp Mạnh Tiểu Manh bị thương, ở trước mặt nàng nói bậy nói bạ cái gì thì hư chuyện.

“Đừng nóng, ta chạy thang bộ quay lại. Các ngươi đi mua cơm trước đi.” Lạc Huyền Ca nói xong, liền hướng cửa thang bộ chạy đi, tốc độ nhanh làm Giang Ý Hàm trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi trước đi ăn cơm đi.” Bạch Liễu hướng Giang Ý Hàm nói, vừa dứt lời, liền cũng theo Lạc Huyền Ca chạy đi.

Giang Ý Hàm dở khóc dở cười: “Ta đây còn nuốt trôi được sao.”

Tiếp đó lại cong chân chạy lên cầu thang, Giang Ý Hàm vừa bò vừa yên lặng rơi lệ, —— lầu 11 a, mẹ ôi!

Chờ Giang Ý Hàm leo đến lầu 10, nàng đột nhiên thở hồng hộc dừng lại, ngồi trên bậc thang ngẩn ra: “Ta… tại sao không đi thang máy?”

Kỳ thực các nàng hoàn toàn có thể chờ thang máy, sau đó lại ngồi thang máy đến tầng mười một, nhưng mà Bạch Liễu nóng lòng sợ Trương Mạn Mạn sẽ đi gặp Mạnh Tiểu Manh, bởi vì rối loạn ruột gan, cho nên dục tốc bất đạt.

Mà Lạc Huyền Ca muốn đi thang bộ, đương nhiên là bởi vì khinh công của nàng so với thang máy dừng dừng lên lên nhanh hơn dễ dàng hơn, cho nên lựa chọn đi thang bộ.

Về phần Giang Ý Hàm, hoàn toàn là nhìn hai người kia chạy, nàng cũng theo bản năng chạy theo.

Vào giờ phút này, Lạc Huyền Ca đẩy ra cửa phòng bệnh của Mạnh Tiểu Manh, bên trong phòng bệnh chỉ có một mình Mạnh Tiểu Manh lẳng lặng nằm trên giường, tinh thần không còn đầy sức sống như hôm qua, cũng không vui vẻ hoan hỉ chạy tới như hôm qua, kéo cánh tay Lạc Huyền Ca, vui vẻ kêu một tiếng Huyền Ca, ngươi tại sao trở về a?.

Thậm chí Mạnh Tiểu Manh nghe được động tĩnh cửa phòng bệnh, còn không có hứng thú nghiêng đầu liếc mắt nhìn, như cũ dùng cặp mắt vô thần trống rỗng nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Lạc Huyền Ca không hiểu an ủi người, càng không hy vọng bản thân tốt bụng an ủi nhưng bởi vì nói sai mà càng làm Mạnh Tiểu Manh thương tâm, cho nên giờ phút này nàng lẳng lặng ngồi ở mép giường Mạnh Tiểu Manh, chờ đợi Mạnh Tiểu Manh khôi phục sức sống, cũng chờ đợi Trương Mạn Mạn sắp sửa tiến vào.

Một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, thân thể Lạc Huyền Ca nghiêng về trước, nhỏ giọng nói với Mạnh Tiểu Manh: “Trương Mạn Mạn lát nữa sẽ tới.”

Lạc Huyền Ca muốn Mạnh Tiểu Manh chuẩn bị tâm tư trước, nhưng không ngờ Mạnh Tiểu Manh nghe được câu này có phản ứng, nghiêng đầu qua gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Đột nhiên nghe tiếng đẩy chốt, một giây sau cửa bị đẩy ra, Trương Mạn Mạn mặt mang ý cười đứng ở cửa, bất quá nụ cười của nàng khi nhìn đến Lạc Huyền Ca liền cứng ngắc ở trên mặt.

“Lạc Huyền Ca? Ngươi! Ngươi làm sao sẽ…” Trương Mạn Mạn không dám tin nhìn Lạc Huyền Ca.

“Ta không yên tâm Tiểu Manh một mình trong phòng bệnh, cho nên trở lại bồi nàng.” Lạc Huyền Ca cố ý đem thanh âm cùng giọng điệu nhẹ nhàng thả chậm: “Làm sao? Ngươi có vấn đề gì không?”

Lạc Huyền Ca thấy bên cạnh nàng không còn bóng dáng nhiếp ảnh gia, trong lòng mơ hồ có chút bất an, nữ nhân này tựa hồ không đơn giản như nàng nghĩ.

Trương Mạn Mạn lắc đầu một cái, đi nhanh vào phòng bệnh, tới trước mặt Mạnh Tiểu Manh.

Giờ phút này ánh mắt Mạnh Tiểu Manh lại đầy hận ý nhìn chằm chằm nàng, mà Trương Mạn Mạn như muốn nói gì, lại ngại Lạc Huyền Ca ở chỗ này nên cũng không mở miệng.

“Lạc tiểu thư, có thể để cho ta cùng Tiểu Manh đơn độc trò chuyện đôi câu không?” Trương Mạn Mạn vẫn là không nhịn được đuổi Lạc Huyền Ca ra ngoài.

Lạc Huyền Ca không trực tiếp trả lời nàng, nhìn Mạnh Tiểu Manh một cái, thấy Mạnh Tiểu Manh không phản ứng gì, nàng nói với Mạnh Tiểu Manh: “Ta ở ngay bên ngoài không đi xa, ngươi lớn tiếng kêu ta có thể nghe.”

Ngay sau đó Lạc Huyền Ca không nói một lời chăm chú nhìn Trương Mạn Mạn, sát ý quanh thân ở trong phòng bệnh nhỏ hẹp dần dần lan truyền rõ ràng.

Lạc Huyền Ca ra khỏi phòng bệnh, cho đến khi cánh cửa kia đóng lại, Trương Mạn Mạn mới thoát ra khỏi sợ hãi, bất quá vừa nhìn thấy Mạnh Tiểu Manh nằm trên giường bệnh, nàng liền tâm tình cực tốt ngồi xuống mép giường.

“Tránh ta? Ta không tin ngươi ở dưới con mắt mọi người phát sinh ngoài ý muốn, nàng còn có thể tránh ta!” Trương Mạn Mạn tiến lên cách vải xô vuốt mặt Mạnh Tiểu Manh: “Rõ ràng là chị em ruột a, tại sao ngươi một chút cũng không giống nàng? Nếu không, ta cũng sẽ không động tay chân với gương mặt này a.”

“ĐỒ! ĐIÊN!” Mạnh Tiểu Manh đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng một nữ nhân, ngày thường nhu nhược như một đóa tiểu bạch hoa, lại có chứng vọng tưởng làm người ta khó có thể tưởng tượng.

Mạnh Tiểu Manh nhắm mắt, nỗ lực nhớ lại chuyện năm đó, khi đó nàng mới vừa tốt nghiệp trung học, tỷ tỷ xuất thân sao nhí đã là tiểu hoa đán đang nổi của giới giải trí. Tối hôm đó đoàn phim của tỷ tỷ tổ chức tiệc hoàn công, nàng vừa vặn tham gia tụ họp với bạn học ở cùng nhà hàng, vì vậy tối hôm đó hai người chuẩn bị cùng nhau về nhà, lại bị một nữ sinh ở trong nhà hàng ngăn lại.

Nữ sinh mặt đầy đau buồn, vô lực khóc thút thít nói tỷ tỷ bất trung với tình yêu của các nàng, nhìn nữ nhân kia đau buồn muốn chết vẫn như cũ quỳ xuống trước mặt tỷ tỷ để cứu vãn tình yêu, Mạnh Tiểu Manh cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng mà tỷ tỷ lại trộm gửi tin cho nàng, nói nữ sinh kia là một fan hâm mộ của nàng, có chứng vọng tưởng rất nặng, bảo bản thân cẩn thận, tìm được cơ hội nhất định phải chạy ra ngoài.

Tối hôm đó Mạnh Tiểu Manh giống như đi xe qua đèo, quả tim nhỏ bé thấp thỏm không yên, cả đêm tinh thần căng thẳng, thậm chí về sau nàng đều sống trong đoạn ám ảnh kia, cho đến khi tìm bác sĩ tâm lý cưỡng chế can thiệp, mới lắng xuống một ít sợ hãi.

Năm năm trôi qua, Mạnh Tiểu Manh đã quên đi chuyện tối hôm đó, nhưng bây giờ thấy Trương Mạn Mạn, đoạn ký ức tàn khốc kia lại lần nữa lật ra.

Trương Mạn Mạn đi tới bên cửa sổ, dựa cửa sổ nhìn chân trời phía xa đóa đóa mây trắng.

Đột nhiên nàng nói với Mạnh Tiểu Manh: “Giống không?”

Mạnh Tiểu Manh im lặng không lên tiếng, bởi vì câu này của Trương Mạn Mạn không đầu không đuôi, nàng không biết trả lời như thế nào.

“Ta hỏi ngươi, ta giống nàng không?” Trương Mạn Mạn duy trì tư thế kia không làm bất kỳ động tác dư thừa nào: “Bạch Liễu, ta giống nàng không?”

Nghe vậy Mạnh Tiểu Manh đột nhiên chấn kinh đến trợn to hai mắt, phải, không sai! Trương Mạn Mạn rất giống Bạch Liễu, từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy rất giống, hai người đều có khí chất giống nhau, chỉ nhìn bóng lưng căn bản không phân biệt được Trương Mạn Mạn và Bạch Liễu.

Kiểu tóc giống nhau, phong cách ăn mặc giống nhau.

Bạch Liễu tuy cho nàng cảm giác là một người rất thanh lãnh cô ngạo, nhưng lúc ở riêng với nhau, Bạch Liễu đối nàng bao giờ cũng ôn hòa, giống như đại tỷ tỷ nhà hàng xóm.


Mà lúc nàng cùng Trương Mạn Mạn lần đầu tiên họp thành đội, Trương Mạn Mạn cũng cho nàng một loại cảm giác đại tỷ tỷ nhà bên ôn hòa.

Mạnh Tiểu Manh đột nhiên hô hấp dồn dập, Trương Mạn Mạn bày trận thế như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ lần này nàng đang vọng tưởng bản thân là Bạch Liễu?

Không, không đúng!

Trương Mạn Mạn vừa rồi còn nhắc tới tỷ tỷ, có thể thấy Trương Mạn Mạn vẫn không quên tỷ tỷ, vậy tại sao nàng phải tận lực đi bắt chước Bạch Liễu?

Mạnh Tiểu Manh đầu óc loạn thành một cục, nhìn bóng lưng Trương Mạn Mạn, há miệng nhưng cuối cùng không nói ra cái gì.

Nàng hận Trương Mạn Mạn, cho dù giờ phút này biết Trương Mạn Mạn là bệnh tâm thần, nàng vẫn như cũ hận nàng ta. Hận nàng ta mắc phải tội không thể tha với tỷ tỷ, hận nàng ta tính kế bản thân làm hại bản thân hủy dung.

“Rõ ràng chúng ta rất giống, tại sao nàng ấy không thích ta? Ta còn chỗ nào làm không đủ sao?” Trương Mạn Mạn khóc, dựa cửa sổ nhìn đám mây đang bị gió thay đổi hình dáng trên bầu trời.

Đột nhiên, Trương Mạn Mạn giống như tâm tình mất khống chế, đi tới mép giường Mạnh Tiểu Manh: “Có phải thế giới này chỉ có thể có một Bạch Liễu? Nàng không nên sống, đúng! Có Bạch Liễu tồn tại, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chú ý tới ta. Bạch Liễu không nên sống, nàng không nên tới hư hại tình yêu của ta, nàng không nên cướp đi người ta yêu!”

Bên ngoài phòng bệnh, tay Bạch Liễu đã nắm lấy chốt cửa, nhưng không biết bởi vì nghĩ đến điều gì, mà chần chờ động tác mở cửa.

Ở bên cạnh Lạc Huyền Ca không hiểu nhìn nàng một cái: “Cửa bị khóa trái sao?” Vừa hỏi vừa âm thầm vận nội lực, tựa như chỉ cần lấy được trả lời khẳng định, nàng sẽ một chưởng vỗ bể cánh cửa này.

“Không có.” Bạch Liễu như làm ra quyết định rất lớn, đẩy cửa ra cùng Lạc Huyền Ca đi vào.

Sau khi hai người tiến vào, trên mặt Trương Mạn Mạn mang theo lo âu và nôn nóng, nhìn Mạnh Tiểu Manh nằm trên giường bệnh, nàng ân cần thương tiếc nói: “Phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp bác sĩ hảo hảo trị liệu. Ta đi trước, chờ có rảnh trở lại thăm ngươi.”

Nghe ngữ khí ân cần không khác gì Bạch Liễu, toàn thân Mạnh Tiểu Manh xông ra mồ hôi lạnh.

Lạc Huyền Ca luôn luôn quanh quẩn ở hành lang, hơn nữa nàng không yên tâm Mạnh Tiểu Manh, cho nên luôn cẩn thận chú ý tình huống trong phòng bệnh, nội lực cường đại khiến cho nàng nghe rõ ràng những gì Trương Mạn Mạn nói ra. Nhưng mà Lạc Huyền Ca có thể nghe các nàng nói chuyện, lại chung quy không hiểu các nàng nói có ý gì.

Lạc giáo chủ EQ thấp đến đáng sợ, không hiểu được tình yêu của bệnh nhân tâm thần, đây là một chuyện hết sức bình thường, không thể vì vậy mà kỳ thị giáo chủ.

Bạch Liễu không giống Lạc Huyền Ca đi phí tâm tư suy tính biến hóa của Trương Mạn Mạn, cho nên nàng rất rõ ràng chú ý tới Mạnh Tiểu Manh sợ hãi.

“Đừng sợ, chúng ta đều ở chỗ này.” Giờ phút này Bạch Liễu vô cùng ôn nhu, lại gây cho Mạnh Tiểu Manh một trận buồn nôn, bởi vì trước đây không lâu một người bệnh thần kinh cũng dùng loại giọng này nói chuyện với nàng.

Hồi lâu sau, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị người đẩy ra, Giang Ý Hàm đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc khom người đứng ngoài cửa.

“Trương Mạn Mạn?” Giang Ý Hàm thấy trong phòng không có nữ nhân kia, vì vậy mở miệng hỏi.

“Đã sớm đi rồi.” Lạc Huyền Ca đáp.

Sau khi Giang Ý Hàm vào cửa tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, trái tim nhỏ bé bởi vì vận động kịch liệt nhảy càng lúc càng nhanh.

“Vậy thì, ta đây vì sao lại leo lên leo xuống a.” Giang Ý Hàm không nhịn được kêu rên, cũng vì vậy nghênh đón một tiếng cười khẽ của Mạnh Tiểu Manh.

Giang Ý Hàm thấy Mạnh Tiểu Manh cười, vui tươi hớn hở sấn tới: “Thư giãn đi, sẽ không sao đâu. Tâm tình tốt thương mới nhanh lành.”

“Ừ.” Mạnh Tiểu Manh líu ríu đáp một tiếng, ba người đều ít nhiều lộ ra ý cười.

Bởi vì tranh tài vẫn còn tiếp tục, ba người cũng không thể luôn trông giữ ở đây, dù sao ngày mai còn phải quay một video, chọn ra quán quân của mùa thứ nhất.

Cho nên vào lúc chạng vạng tối, ba người Lạc Huyền Ca đều đi theo nhân viên trước đó tới thăm Mạnh Tiểu Manh, quay trở về.

Bên trong nhà trọ, Lạc Huyền Ca nằm trên giường nghỉ ngơi từ sớm, mà Bạch Liễu từ sau khi trở về nhà trọ, liền luôn trong bộ dáng thất thần. Duy chỉ có Giang Ý Hàm, sờ cái bụng trống rỗng, một hồi nghĩ đến Mạnh Tiểu Manh vẫn còn nằm trên giường bệnh, một hồi lại nghĩ đến các loại thức ăn ngon, càng nghĩ càng đói, cuối cùng tự mình phỉ nhổ: Bạn cùng phòng trọng thương nằm viện, mà ngươi lại nhớ ăn! Ngu xuẩn vô lương tâm, mau quên những thứ đồ ăn ngổn ngang kia đi, ngủ một chút!

Ngày quay cuối cùng, ngoài ý muốn tiến hành rất thuận lợi, kết hợp với phiếu bầu chụp hình một ngày trước, rất nhanh liền chọn ra được quán quân của mùa thứ nhất cuộc tranh tài.

Hạng nhất: Lạc Huyền Ca;

Hạng nhì: Giang Ý Hàm;

Hạng ba: Bạch Liễu;

Hạng tư: Trương Mạn Mạn;

Hạng năm: Trầm Văn Tuyền

Mùa tranh tài thứ nhất, đội nam sinh lại chỉ có một người chen vào top 5, mọi người có chút tiếc nuối lại có chút cảm thấy đương nhiên.

Rất nhanh Lạc Huyền Ca nhận được giải thưởng lớn thần bí do tổ tiết mục chuẩn bị, vai nữ chính của một bộ phim võ hiệp do An thị đầu tư. Lạc Huyền Ca còn chưa kịp nhìn kỹ kịch bản, đã cùng Giang Ý Hàm và Bạch Liễu đơn giản thu thập đồ đạc, đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Mạnh Tiểu Manh.

An Nhược Thủy ở nhà nghỉ ngơi đến trưa, xế chiều biết được Lạc Huyền Ca đã kết thúc tranh tài, mở điện thoại di động lên tra thứ hạng một chút, như trong dự liệu thấy Lạc Huyền Ca xếp hạng nhất.

An Nhược Thủy tâm tình rất tốt, so với ngày xưa lúc nàng đoạt được vai diễn đầu tiên còn vui vẻ hơn.

An Nhược Thủy gọi điện thoại cho Lạc Huyền Ca, kết quả đợi một hồi lâu mới đón máy.

“Tìm ta có chuyện sao?” Lạc Huyền Ca đang ở trên xe taxi, dự định đi bệnh viện thăm Mạnh Tiểu Manh, hơn nữa bên cạnh còn có Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu ngồi, nàng cũng không tiện trực tiếp kêu tên An Nhược Thủy, ngữ khí không khỏi tỏ ra chút hời hợt lãnh đạm.

Nghe vậy, An Nhược Thủy sửng sốt, trong lòng hơi đặc biệt khó chịu hỏi: “Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao?”

“Dĩ nhiên không phải. Ngươi tìm ta, ta rất vui. Nhưng mà ta sợ ngươi có thể là gặp chuyện gì mới gọi điện thoại cho ta.” Lạc Huyền Ca không được tự nhiên giải thích lời dưới đáy lòng.

Tuy rằng ngữ khí vẫn không có độ ấm, rất thiếu đánh, nhưng mà An Nhược Thủy lại bỗng dưng vui mừng.

“Ngày mai là sinh nhật ta, ngươi đến được không?” An Nhược Thủy ẩn ẩn chút mong đợi hỏi.

“Ừ, ta đi. Ngươi đem địa chỉ gửi cho ta, ngày mai ta đi tìm ngươi.”


An Nhược Thủy không trực tiếp trả lời, ngược lại nói với Lạc Huyền Ca: “Ngươi tham gia tranh tài một tuần, trong nhà khẳng định cũng không ai dọn dẹp, có muốn tới chỗ ta nghỉ ngơi hai ngày hay không, rồi hẵng trở về thu dọn sau?”

“Không cần, như vậy quá phiền toái ngươi.” Lạc Huyền Ca thấy xe dừng rồi, vừa mở cửa xe vừa nói: “Đã đến bệnh viện rồi, ta xuống xe trước. Hẹn gặp lại.”

Đột nhiên bị cúp điện thoại, An Nhược Thủy cầm di động sững sờ, tại sao phải đi bệnh viện? Bị bệnh hay bị thương?

Đang muốn gọi lần nữa cho Lạc Huyền Ca, lại đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.

An Nhược Thủy mở cửa ra, đứng ngoài cửa là trợ lý Lý Điềm.

Lý Điềm vào cửa liền ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn An Nhược Thủy ngồi đối diện nàng, vô cùng làm hết bổn phận nói: “Lão bản, chuyện chọn diễn viên cho phim mới đã hoàn thành toàn bộ. Nam chính là Hàn Dục, tuy rằng kỹ thuật diễn có chút nghèo nàn nhưng mà nhân khí rất cao, hơn nữa tính tình cũng khắc khổ thực tế chịu học hỏi. Về phần nữ hai là Hứa Như, nàng xuất thân sao nhí, những năm gần đây sự nghiệp mặc dù không thuận lắm, nhưng diễn xuất của nàng ở trong giới vẫn luôn được tán dương, có thể đền bù chỗ thiếu của Hàn Dục. Có nàng, toàn thể chất lượng bộ phim này sẽ tăng lên rất nhiều.”

An Nhược Thủy khẽ nhíu mày: “Hàn Dục cùng Tiểu Lạc từng có tranh chấp, mặc dù không biết hai người này hiện tại còn nhớ chuyện kia hay không, nhưng luôn cảm thấy không thỏa đáng lắm.”

“Lão bản, trước mắt chúng ta không biết Lạc Huyền Ca rốt cuộc có diễn xuất hay không, hoặc là diễn xuất của nàng đạt tới trình độ nào, có Hàn Dục thì tối thiểu khi bộ phim này phát ra sẽ không xuất hiện tình cảnh rating thấp ảm đạm.” Lý Điềm cũng hơi do dự, nhưng nhìn trước mắt thì Hàn Dục đích xác là người được chọn thích hợp nhất.

An Nhược Thủy tạm thời buông xuống chuyện Hàn Dục, tiếp đó hỏi ra vấn đề kế tiếp: “Hứa Như? Xuất thân sao nhí, thời điểm nàng tỏa sáng khả năng Tiểu Lạc vẫn còn đang học cấp 3. Hiện tại Hứa Như chính đang đi xuống sườn dốc, trước kia ta còn thấy Tiểu Lạc làm thế thân cho Hứa Như, hiện tại đột nhiên biến thành nữ chính cùng nữ phụ, ta sợ…”

“Sợ Hứa Như sẽ ghen tị Lạc Huyền Ca làm ra chuyện gì không thể vãn hồi sao?” Lý Điềm cười một tiếng: “Hàn Dục ta không dám bảo đảm, nhưng mà Hứa Như ta có thể khẳng định. Hứa Như mặc dù xuất thân sao nhí, mấy năm trước cũng rất hot, hiện tại mặc dù mọi người thấy nàng đang xuống dốc, nhưng mà còn nhớ mấy năm trước fan đi đường cùng fan não tàn của nàng đều quen gọi nàng tên gì không?”

“Lãnh Ngọc Hoằng.”

“Đúng, đó là vai diễn đầu tiên sau khi nàng trưởng thành. Cũng là một vai diễn khiến cho nàng ở trong giới tỏa sáng đỏ rực, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng thành công, với tư cách minh tinh nàng đúng là thành công. Nhưng mà với tư cách diễn viên, nàng lại thất bại.

Bởi vì sau một hai năm mọi người nhìn thấy nàng, ấn tượng đầu tiên không phải là Hứa Như, mà là Lãnh Ngọc Hoằng. Bất kể diễn nhân vật gì, đều không thoát khỏi danh hiệu kia.

So ra thì, ở vai diễn nhân vật khác nàng xem như thất bại, thậm chí so với một số vai phụ còn thất bại hơn.” Lý Điềm cười một tiếng: “Nhưng mà, gần đây? Bất kể là ai, nhìn thấy nàng ấn tượng đầu tiên đều là Hứa Như. Thời điểm Lãnh Ngọc Hoằng bị người nhắc đến, phản ứng đầu tiên của mọi người đó là một vai diễn của Hứa Như, mà không phải chính là Hứa Như. Nàng chuyển hình thành công, đây cũng là nguyên nhân những năm gần đây nàng từ từ loại bỏ mình khỏi tuyến nhân vật chính.

Không phải nàng xuống dốc, mà là nàng đang hậu tích bạc phát(*). Lần này nàng tuy rằng tiếp nhận nữ hai của bộ phim, nhưng đây cũng là Trương đạo tốn công rất lớn mới khuyên tới được.”

(*) hậu tích bạc phát: để dành nhiều nhiều, từ từ phát ra. –> Chỉ có chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết tốt

An Nhược Thủy không quá hiểu những thứ này, nếu như nói có vài người cần đánh liều mới có thể đứng ở đỉnh, thì An Nhược Thủy lại là sinh ra liền ở đỉnh, có anh nàng tồn tại nàng không cần đi nghĩ những thứ kia, nói cho cùng trong giới này nhiều chuyện vô cùng, An Nhược Thủy trước nay đều chưa từng tiếp xúc qua, cũng không đáng để nàng đi tiếp xúc.

Lý Điềm thấy An Nhược Thủy trầm tư, nàng nghĩ một chút lại bổ sung nói: “Kỳ thực Hứa Như rất chuyên nghiệp, từ khi xuất đạo về sau vẫn luôn đích thân ra trận, bất quá năm năm trước hình như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, khi đó mấy nghệ sĩ dưới trướng ta quá ồn ào, nên ta cũng không chú ý sự kiện kia quá nhiều. Chờ sóng gió qua đi, ta có để ý cũng không tìm được chân tướng. Nhưng mà ta nghe nói, sau khi Hứa Như tham gia tiệc hoàn công của một bộ phim thì bị mất tích. Lúc ấy người đại diện của nàng làm quan hệ xã hội rất tốt, ngoại giới lấy được tin tức là Hứa Như phát sinh tai nạn xe cộ, bị trọng thương xuất ngoại trị liệu.

Lúc ấy ta có một bằng hữu là nhà văn đang thu thập tài liệu thực tế trong một viện điều dưỡng tinh thần ở nước ngoài, nàng lúc ấy nói với ta thấy một nữ nhân rất giống Hứa Như bị đưa vào viện dưỡng bệnh. Nghe nói gặp đả kích lớn, sinh ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng, hơn nữa còn có một bác sĩ ngoại khoa nổi danh theo vào cùng.

Bạn ta nói, nữ nhân kia lúc ấy bị thương rất nặng, có thể thấy nàng đứng bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh thời gian rất lâu, nói là ngắm phong cảnh nhưng bác sĩ đều thời khắc nhìn chằm chằm, sợ nàng nghĩ quẩn. Nói chung là tâm lý cùng thân thể đều tổn thương rất lớn, chờ sau khi nữ nhân kia xuất viện, qua ba tháng thì có tin tức Hứa Như tái xuất.

Nhưng từ lần xuất đạo đó về sau, phong cách của Hứa Như biến hóa rất lớn. Trước kia có người nhạo báng nói, ta nên đi làm người đại diện cho Hứa Như, bởi vì Hứa Như có một dạo là tượng đài của giới gei, nàng diễn rất nhiều nhân vật nữ đồng tính, cũng thành công bẻ cong rất nhiều người, cùng ta phối hợp nói không chừng có thể làm cho thiên hạ đại đồng.”

Nói tới đây Lý Điềm tự giễu cười một tiếng, bất quá lời còn chưa nói hết, nhấp miếng nước tiếp tục giải thích với An Nhược Thủy: “Sau lần tái xuất đó, Hứa Như liền không nhận phim đồng tính nữa. Hơn nữa người đại diện của nàng đối ngoại tuyên bố, sau tai nạn xe cộ thân thể nàng khôi phục chậm chạp, không thể vận động quá độ, cho nên Hứa Như cũng không nhận những phim có một số hành động kịch liệt, nếu quả thực không tránh khỏi liền dùng thế thân ra trận, vì chuyện này còn từng đích thân ở weibo công khai giải thích, bệnh viện cũng có chứng minh, thân thể nàng đích xác không thể chịu đựng được lượng vận động nặng như vậy.

Ban đầu rất nhiều người đều nói Hứa Như muốn tiền không cần mạng, thân thể còn chưa khỏe đã đi quay phim kiếm tiền, sau đó người đại diện của nàng đem tất cả những khoản quyên góp từ khi nàng xuất đạo đến nay đều lộ ra ngoài, trên căn bản thù lao mỗi lần quay phim đều xem như quỹ từ thiện đem đi quyên tặng. Mà chuyện này cũng để cho mọi người bắt đầu suy đoán thân thế bối cảnh của Hứa Như, giả thuyết của dân mạng nhiều không kể xiết, dĩ nhiên đều là không có căn cứ, không có chân thực chứng minh.

Cho nên, trong giới cũng nói Hứa Như là một diễn viên duy nhất sử dụng lượng lớn thế thân nhưng không bị phun, ngược lại được người thương tiếc.”

An Nhược Thủy đột nhiên có chút muốn hiểu được người kia, không phải bởi vì tò mò câu chuyện năm đó, mà là nàng thật rất kính nể sự cố chấp cùng chuyên chú của đối phương đối với diễn xuất.

“Cho nên, dùng ánh mắt cá nhân của ta mà xem. Hứa Như là người rất thông minh, nàng sẽ không bởi vì ghen tị mà tự hủy tiền đồ, chỉ biết tự thân nghĩ biện pháp, cố gắng để cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để nghiền ép đối thủ. Điểm này, đối Lạc Huyền Ca mà nói là trăm lợi không hại. Hơn nữa nàng cam nguyện rút lui khỏi tuyến chính, từ từ biến đổi ngầm để chuyển hình, có thể thấy nàng cũng không coi trọng cái gọi là hào quang minh tinh, nàng muốn chính là nghệ thuật. Một diễn viên cố chấp với vai diễn, ta cảm thấy điểm này rất ít người trong nghề có thể hơn được nàng.” Lý Điềm không tự chủ có chút kiêu ngạo, nàng nhìn người luôn rất chuẩn, nhất là nhìn nữ nhân… Mặc dù không biết tại sao, nhưng cái này là sự thực.

Nữ minh tinh đã từng được nàng tiên đoán đường đi sự nghiệp tương lai, không một ai không phát triển theo hướng nàng nói. Nhưng mà, phán đoán của nàng đối với nam tài tử thì… Cái này, Lý Điềm từng một thời gian cảm thấy là do nam nhân quá giảo hoạt, cho nên nàng mới thường xuyên nhìn sai!

“Nếu ngươi đã cảm thấy Hứa Như rất tốt, vậy thì chọn dùng Hứa Như đi.” An Nhược Thủy ở phương diện này đích xác không mạnh bằng Lý Điềm, dẫu sao trước kia người ta là người đại diện chuyên nghiệp, thậm chí còn từng dẫn dắt tám vị nghệ sĩ phong cách khác hẳn nhau nhưng đều là thực lực mạnh diễn xuất tốt sự nghiệp ổn định, cơ mà sau đó toàn bộ giải nghệ có chút đáng tiếc.

Chuyện này quyết định xong, An Nhược Thủy nhận được một tin nhắn.

Lạc Huyền Ca: Đem địa chỉ gửi cho ta.

An Nhược Thủy đột nhiên nghĩ tới lời Lạc Huyền Ca nói lúc cúp điện thoại, vì vậy không yên tâm gửi tin hỏi.

An Nhược Thủy: Ngươi ở bệnh viện?

Lạc Huyền Ca: Ừ, Tiểu Manh bị thương. Ta tới bệnh viện nhìn nàng.

Trong đầu An Nhược Thủy lập tức thoáng hiện ra tiểu cô nương đơn thuần có chút ngốc kia, bởi vì nàng hôm qua mới hoàn công, mà hôm nay lại ở nhà ngủ tới trưa, hơn nữa chuyện này công ty xử lý rất tốt, cho nên An Nhược Thủy căn bản không có bất kỳ tin tức nào.

Lập tức An Nhược Thủy liền nghi ngờ, vừa tranh tài kết thúc tại sao sẽ bị thương đi bệnh viện?

Làm người đại diện kiêm trợ lý thời gian dài như vậy, Lý Điềm vẫn là có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, thấy An Nhược Thủy đột biến sắc mặt, nàng nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngươi giúp ta tra một chút thí sinh Mạnh Tiểu Manh cùng Lạc Huyền Ca tham gia tranh tài, xem nàng xảy ra chuyện gì.” An Nhược Thủy có chút bận tâm, nàng không muốn công ty nhà mình xảy ra trạng huống gì, càng không muốn có nghệ sĩ ở công ty mình phát sinh ngoài ý muốn.

“Cái gì? Xuẩn Tiểu Manh xảy ra chuyện?” Lý Điềm thất kinh, nàng thật coi trọng tiểu cô nương kia, mấy ngày nay chỉ lo an bài chuyện phim mới, không rảnh thời khắc chú ý cuộc so tài như trước kia, sao đột nhiên liền xảy ra chuyện rồi?

Lý Điềm tuy không còn là người đại diện, nhưng các mối quan hệ giao thiệp trước kia không rơi rụng chút nào, ngược lại do bây giờ là trợ lý của An Nhược Thủy, nên lại kết giao thêm một nhóm bằng hữu mới, vì vậy đánh mấy cuộc điện thoại, ngọn nguồn mọi chuyện đều hiểu rõ.

“Nghe nói là bởi vì dị ứng mỹ phẩm, nhưng mà tổng công ty lại áp chế tin tức, thậm chí đã chuẩn bị để làm quan hệ công chúng(*), xem ra chuyện này không đơn giản.” Lý Điềm giải thích rõ đại khái sự tình, nói qua với An Nhược Thủy liền không còn động tác khác nữa, lẳng lặng chờ An Nhược Thủy làm quyết định.

(*) Quan hệ công chúng là việc một tổ chức hay doanh nghiệp chủ động quản lý các quan hệ giao tiếp cộng đồng để tạo dựng và giữ gìn hình ảnh tích cực của mình.

Lý Điềm rất tinh, lúc làm người đại diện thì sẽ cùng nghệ sĩ thương lượng. Lúc làm trợ lý thì lại che giấu một nửa mủi nhọn, chờ chủ thuê làm quyết định, nếu chuyện vượt ra khỏi dự trù của nàng, nàng mới lên tiếng nhắc nhở một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không can thiệp quá mức. Đây cũng là điểm quan trọng nhất khiến An Tuấn Phong có thể thả lòng đem muội muội giao cho nàng.

Chỉ trong chốc lát, An Nhược Thủy lại nhận được một tin nhắn.

Lạc Huyền Ca: Thời điểm sử dụng đồ trang điểm, nhớ phải chú ý tránh dị ứng. Không cần tới đón ta, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhìn xong tin tức Lạc Huyền Ca gửi tới, tuy rằng câu nói của tên kia diễn tả có chút kỳ quái, thậm chí hai câu xem ra rất không đầu không đuôi, nhưng An Nhược Thủy chính là bỗng dưng ấm áp trong lòng, khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt.

“Chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi.” An Nhược Thủy quyết định đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Mạnh Tiểu Manh, chú ý một chút phát triển của chuyện này, thuận tiện đón Lạc Huyền Ca về.

Mục đích chủ yếu của nàng là đi xem Mạnh Tiểu Manh, đón Lạc Huyền Ca thật sự chỉ là thuận tiện mà thôi. Hơn nữa nàng chỉ bởi vì Lạc Huyền Ca là bằng hữu, mới đại phát từ bi thuận tiện đón nàng một chút. Tuyệt đối không phải vì thứ gì khác, dẫu sao Lạc Huyền Ca cũng là bằng hữu mà, hơn nữa Lạc Huyền Ca ngu xuẩn như vậy, đần độn như vậy, lại có chút hiềm nghi mù đường. Nàng đi đón Lạc Huyền Ca, chỉ là chuyện một bằng hữu nên làm. Đúng! Chính là như vậy! —— An Nhược Thủy tự mình thôi miên.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.