Bạn đang đọc Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu – Mộ Vũ Hề Hề [bh] – Chương 147: Chúng Ta Không Giống Nhau
“Chuyện sắp nói ra sau đây, có thể sẽ khiến mọi người rất giật mình, dẫu sao bản thân ta đối với chuyện này cũng cảm thấy vô cùng kinh hỉ ngoài ý muốn, thậm chí liên tục mấy đêm sau đó đều kích động đến mất ngủ.” Trương Dĩ Vân nhẫn xuống vui mừng dưới đáy lòng, trên mặt thoáng mỉm cười, tỏ vẻ rất bình tĩnh nói: “Bởi vì, một tuần trước, ta và Hứa Thiến đã lĩnh giấy hôn thú, chúng ta thật sự cùng một chỗ rồi.”
Các khán giả trên khán đài hoàn toàn yên tĩnh, màn ảnh kênh Live-stream thậm chí quên cả xoát chữ nhắn lại, Mục Lăng chỉ cảm thấy cái sân khấu này nàng sắp ở lại không nổi nữa, nhiều năm qua, nàng lập chí quyết tâm đào ra xì căng đan bát quái của đủ loại minh tinh, kết quả cũng chẳng qua là moi được một ít chuyện vụn vặt tạp nham.
Mà Giang Ý Hàm hôm nay mở show tiết mục chuyên biệt, chỉ mới kỳ thứ nhất mà đã có nhiều người như vậy tới trợ trận, còn có nhiều minh tinh lớn phơi bày ra tin tức chấn kinh giới giải trí đến thế.
Nàng chỉ cảm thấy mười mấy năm qua mình sống thật uổng phí, thậm chí còn không bằng một người mới, cũng hối tiếc bản thân trước kia tại sao không chú ý cặp đôi Hứa Thiến và Trương Dĩ Vân này, nhanh chóng kết hôn lĩnh chứng như vậy, trước kia khẳng định không phải giống như người khác suy đoán, là kẻ thù không đội trời chung thủy hỏa bất dung.
Mạnh Tiểu Manh kích động túm chặt cánh tay Cố Tầm Tuyết, bóp cho khóe mắt Cố Tầm Tuyết sắp nặn ra nước mắt.
“Cảm động quá cảm động quá, bọn họ cuối cùng về với nhau rồi.” Mạnh Tiểu Manh cũng không biết quá khứ của Trương Dĩ Vân và mẹ, bất quá đôi khi từ trong thái độ nói chuyện của tỷ tỷ thì có thể đoán được, trong lòng mẹ tồn tại một người khác. Nàng trước kia luôn rất phiền não, cho rằng mẹ ngoại tình nên mới ly dị ba.
Sau đó phát hiện ba đã kết hôn với nam nhân khác, tỷ tỷ mới nói cho nàng, hóa ra hai người trước kia chẳng qua là hình hôn mà thôi.
Những năm gần đây Mạnh Tiểu Manh từng cảm kích mẹ, từng oán hận ba, đến cuối cùng thì chỉ có thể nghe tỷ tỷ, dựa theo lời tỷ tỷ nói, hy vọng cha mẹ có thể thoải mái theo đuổi người bọn họ thương, dẫu sao cõi đời này ai cũng không nợ ai.
Trương Dĩ Vân vững vàng dắt tay Hứa Thiến, tựa hồ rất sợ buông lỏng tay một cái người yêu sẽ rời đi, nàng đứng ở bên cạnh dựa sát Hứa Thiến, đầy hạnh phúc cười nhìn về phía ống kính: “Hôm nay còn có một việc khác muốn nói với mọi người , đây xem như là lần cuối cùng chúng ta xuất hiện trên sân khấu, hy vọng về sau có thể đem trọng tâm sinh hoạt đặt ở trên gia đình và người yêu.”
Lạc Huyền Ca nhìn một màn này bắt đầu ảo tưởng tình cảnh cùng An Nhược Thủy ẩn lui về sau, bất quá nàng tin tưởng cho dù An Nhược Thủy ẩn lui cũng sẽ có fan hâm mộ thời khắc chú ý động tĩnh của nàng.
Muốn trôi qua sinh hoạt bình đạm chân chính, sợ là không thể nào.
Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân ném ra hai tin tức mang tính bùng nổ, khán giả kinh hoàng ứng phó không kịp.
Mà tiết mục về sau còn muốn tiếp tục, lượng xem online của tiết mục này đã nghiền áp cả hoạt động show thực tế lớn mà An thị tổ chức ngày trước.
Không ít người trong nghề đánh giá, ít nhất trong vòng hai mươi năm sẽ không có tiết mục nào có thể vượt qua lượng xem online của tiết mục này.
An Tuấn Phong giận đến mức lập tức tổ chức họp hội đồng quản trị, muốn đem đối phương đè xuống.
Mà Hứa Như xa ở nước ngoài, giờ phút này đang phụng bồi bạn gái cùng cha mẹ bạn gái dùng bữa tối.
Chờ dùng xong bữa tối, nàng muốn giúp thu dọn nhà cửa một chút, lại bị cha mẹ Bạch Liễu cản lại, bảo các nàng ra ngoài đi tới đi lui.
Cứ như vậy, hai người rời khỏi nhà, dọc đường đi Bạch Liễu dắt tay Hứa Như thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của người yêu, nàng cảm thấy không khí xung quanh đều nổi lên bong bóng hạnh phúc màu hồng.
“Chúng ta sẽ luôn luôn cùng một chỗ chứ?” Bạch Liễu tin tưởng Hứa Như, cũng tin tưởng đoạn thời gian ân ái tới không dễ dàng này, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Hứa Như nói ra.
Hứa Như cười yếu ớt: “Sẽ. Chúng ta sẽ luôn luôn cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không tách ra.”
“Ta muốn ôm ngươi.” Bạch Liễu không xác định nàng rốt cuộc khôi phục được bao nhiêu, muốn đến gần Hứa Như luôn sẽ theo bản năng hỏi nàng, sợ Hứa Như không thích, cũng sợ sẽ bị nàng đột nhiên đẩy ra.
Hứa Như giang hai tay ôm nàng vào lòng, kề bên tai nàng nhỏ giọng nỉ non: “Ta yêu ngươi.”
Thời gian nhàn hạ sau khi ăn rất ngắn ngủn, các nàng trở về nhà, Hứa Như vội vàng hoàn tất rửa mặt súc miệng, trong lúc Bạch Liễu đi phòng tắm tẩy rửa trước, nàng có chút nhàm chán nằm ở trên giường nhìn điện thoại di động.
Nhưng phát hiện di động bị chất đầy đủ loại tin tức, hôn sự của An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca phơi bày ra ánh sáng, còn có Trương Dĩ Vân cùng Hứa Thiến hai người kết hôn chớp nhoáng rồi giải nghệ, đủ loại tin tức làm nàng thất kinh, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Manh, Hứa Như nhịn xuống nôn nóng chờ nàng nhấc máy.
…
Ở quốc nội, Mạnh Tiểu Manh vừa đi xuống hậu trường, các bằng hữu truyền thông đã chờ để phỏng vấn bọn họ, Mạnh Tiểu Manh vào lúc này lại nhận được điện thoại của tỷ tỷ, Hứa Như trong điện thoại cười khổ không thôi hỏi Mạnh Tiểu Manh: “Tại sao mẹ kết hôn rồi, ta lại là người cuối cùng biết?”
“Tỷ, ta vốn nghĩ nói cho ngươi. Nhưng mà…”
“Được rồi khoan nói, ta muốn hỏi ngươi một chút, chuyện này là mẹ tự mình nói cho ngươi, hay là ngươi đánh bậy đánh bạ phát hiện?” Hứa Như cảm thấy trong loại chuyện này, mẹ không thể nào gạt nàng mà nói cho Tiểu Manh, nhất định là Tiểu Manh tự đâm phá, không hỏi rõ ràng trong lòng nàng sẽ không thăng bằng.
Mạnh Tiểu Manh ngẩn người một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua ta đi tới chỗ mẹ tìm một tập bút ký, là những gì tâm đắc của diễn viên nàng viết tay lúc còn trẻ, trước kia bảo ta chuyển cho An Nhược Thủy, kết quả ta nhiều lần quên mất, ngày đó dự định tự mình đưa qua, không ngờ ở trong phòng ngủ thấy được giấy hôn thú.”
Mạnh Tiểu Manh nói đến chỗ kích động, còn không quên khua tay hy vọng có thể miêu tả càng kỹ lưỡng hơn một chút.
Hứa Như sáng tỏ, tiếp tục cùng nàng trò chuyện, lại hỏi thêm một ít chi tiết, cuối cùng thấy Bạch Liễu từ phòng tắm đi ra, nàng mới vội vàng ngắt cuộc gọi với muội muội.
Chờ những thứ này đều kết thúc, Mạnh Tiểu Manh một lần nữa kéo cánh tay Cố Tầm Tuyết đi về phía trước nhận phỏng vấn của ký giả.
Hai người này mặc dù không chính thức công bố tình yêu, nhưng người ngoài nhìn vào không cần nói cũng biết.
Sau khi hai người ở chỗ ký giả tiếp nhận phỏng vấn, làm thế nào cũng không ngờ được đoạn nói chuyện của nàng và Hứa Như bị người quay lại, video và thanh âm đều bị phát lên trên mạng.
Trong lúc nhất thời tình thế thậm chí lấn át cả tin kết hôn mà Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy vừa công bố.
Kỳ thực Mạnh gia cũng không nghĩ tiếp tục giúp Mạnh Tiểu Manh gạt thân phận, đứa nhỏ nhà mình thực lực như thế nào bọn họ cũng coi như đã nhìn rõ, bày tỏ rằng thay vì mặc nàng tự lăn lộn trong giới chịu đủ mọi xem thường, chẳng thà trực tiếp công bố thân phận, để cho nàng được tiền bối trong giới chiếu cố.
Cho nên Mạnh Tiểu Manh bây giờ đối với chuyện mẹ và tỷ cũng không hề ra sức che giấu nữa, truyền thông có thể phát hiện thì tốt, không phát hiện được trong nhà cũng sẽ tìm cơ hội tiết lộ cho người khác.
Chỉ riêng một cái video này cũng đã khiến cho Mạnh Tiểu Manh lần nữa được trong giới chú ý, mấy ngày liền thứ hạng cao trên hot search, cũng để cho không ít người biết đến nàng, số lượng fan hâm mộ tăng lên gấp bội.
Mạnh Tiểu Manh dưới sự kiến nghị của Cố Tầm Tuyết dứt khoát làm bình hoa cho khỏe, dù sao diễn xuất chỉ có bằng đó, dáng dấp không tệ lại thanh thuần khả ái làm người ta thích, vậy thì phát huy ưu thế của bản thân là được rồi.
Tiết mục cuối cùng đã kết thúc, bất kể trên mạng huyên náo sục sôi ngất trời bao nhiêu, Lạc Huyền Ca cũng đều giống như người không có chuyện gì, ở sau hậu trường đi theo Giang Ý Hàm dùng một bữa ăn công sở, sau đó ngồi lên xe cá nhân của Giang Ý Hàm.
Dọc đường đi, hai người đều trầm mặc.
Cuối cùng Giang Ý Hàm không chịu đựng được, nàng hỏi: “Các ngươi, cho nên… ngươi cùng ta nói những thứ kia đều là thật? An Nhược Thủy thật đang thúc giục ngươi muốn có con?”
“Ừ… Phải, mà cũng không phải.” Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: “Nàng trước kia luôn thúc giục ta muốn cùng nhau ẩn lui sau đó muốn một đứa bé, nhưng mà khi đó ta không đồng ý, ta cũng không thích trẻ con. Nàng làm rất nhiều phụ đạo tâm lý cho ta, hy vọng có thể để ta thay đổi cách nghĩ này, còn ở trong nhà dán lên đủ loại poster em bé đáng yêu, nàng nhìn mà cuồng đến hận không thể ngay lập tức có đứa con của riêng mình, nhưng ta nhìn đến mấy thứ kia liền cảm thấy nhức đầu. Qua một đoạn thời gian ta mệt mỏi nàng cũng mệt mỏi, cho nên đều dừng lại. Đoạn thời gian trước có lần đề cập lại một chút, nàng nói nàng không ép ta, thuận theo tự nhiên là được.”
“Vậy thì rất tốt a, ngươi còn khổ não cái gì.” Bản thân Giang Ý Hàm chính là cô nhi bị vứt bỏ, nàng cảm thấy nếu hai người yêu nhau thật sự muốn có một đứa con, vậy thì lựa chọn làm một đứa, nhưng mà ít nhất phải gánh vác được trách nhiệm tối thiểu, giống như cha mẹ của nàng và Tiểu Hi như vậy, khẳng định đều là loại phụ huynh không chịu trách nhiệm, thứ người như vậy có con còn không bằng không có.
Cho nên loại tình huống này của Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy, nàng chỉ có thể nói một câu thuận theo tự nhiên, dẫu sao Lạc Huyền Ca cũng thật sự bài xích trẻ em, sau này có con sợ là sẽ ủy khuất đứa nhóc, mà An Nhược Thủy lại thật sự rất thích em bé, nếu không có một đứa con có lẽ cũng là một điều tiếc nuối trong cuộc đời nàng.
“Ta biết như bây giờ rất tốt, nhưng chỉ là vô cùng tốt đối với ta, Nhược Thủy nàng cũng không phải thật sự không thích trẻ con nữa. Nàng chỉ là không đề cập đến mà thôi.” Trong giọng nói Lạc Huyền Ca tràn đầy mất mát.
Nàng thậm chí có chút sợ hãi, An Nhược Thủy về sau sẽ vì không có đứa nhỏ mà rời khỏi nàng.
Dẫu sao kẻ luôn luôn sống ở 800 năm trước như nàng, trong ký ức có quá nhiều câu chuyện bởi vì con cái mà bỏ vợ hòa ly, trong lòng nàng bao giờ cũng khó mà bình tâm quyết định.
Hơn nữa nàng yêu An Nhược Thủy sâu đậm, thời điểm An Nhược Thủy nói Ngươi không muốn có con, ta không ép ngươi, nàng tràn đầy cảm giác áy náy, thậm chí cảm thấy không thỏa mãn được tâm nguyện của người yêu là lỗi của bản thân.
“Được rồi, loại chuyện này ngươi nghĩ thoáng một chút. Ta vô duyên vô cớ kiếm được đứa con gái không phải cũng là tùy theo duyên phận mới có sao? Ngươi có thể cùng An Nhược Thủy đến với nhau, ta nghĩ chắc các ngươi cũng nhờ vào một đoạn duyên phận kỳ diệu. Nếu trên đời rất nhiều chuyện có thể giải quyết bằng cách thuận theo tự nhiên, vậy thì ngươi tội gì vì những chuyện này mà không ngừng phiền não?” Giang Ý Hàm vừa lái xe vừa khuyên giải nàng.
Lạc Huyền Ca há miệng chuẩn bị trả lời, đúng lúc đó Giang Ý Hàm thấp giọng mắng chửi một tiếng: “Má, lại tắc. Sớm biết thế đã không đi đường này.”
Ngay sau đó một lần nữa nói với Lạc Huyền Ca: “Ngươi xem, cuộc sống kỳ thực cũng giống vậy. Ta về nhà muốn đi đường này, ngươi về nhà cũng muốn đi đường này, trăm ngàn người bị kẹt ở chỗ này cũng muốn đi đường này. Có lẽ nếu chúng ta nghe ngóng tin tức đường xá một chút, thời điểm bắt đầu xuất phát lựa chọn đổi một đường đi khác thì có thể sẽ không bị tắc, nhưng cuộc sống mà, ai có thể biết một giây sau sẽ phát sinh điều gì? Chúng ta đều đã bước lên con đường này rồi, còn có thể làm sao? Kẹt ở chỗ này thì cứ theo dòng mà xuôi thôi, đi theo bước chân đại chúng, từ từ rồi sẽ thông thuận. Những chuyện sầu khổ vĩnh viễn sẽ không chỉ phát sinh trên người một mình ngươi. Thay vì phiền não trăm bề, chẳng thà cười ngắm phong cảnh dọc đường.”
“Chúng ta không giống nhau.”
Lạc giáo chủ nghe nàng rót xuống liên tiếp mấy bát cháo gà tâm linh, mặc dù nói vô cùng có lý, nhưng mà ai quy định nàng phải theo nhiều người như vậy đứng một chỗ chờ đường khai thông.
Lạc Huyền Ca mở cửa xe ra, ngay giây phút đóng cửa xe, nói với Giang Ý Hàm: “Chúng ta không giống nhau. Ta biết bay, các ngươi lại không biết.”
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴