Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

Chương 142: Kết Thúc Quay Phim


Bạn đang đọc Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu – Mộ Vũ Hề Hề [bh] – Chương 142: Kết Thúc Quay Phim

An Nhược Thủy và Lạc Huyền Ca lại như keo như sơn dính với nhau, trước kia, nhân viên của cả đoàn phim chỉ cần thấy các nàng đi gần một chút liền sẽ nhỏ giọng nghị luận.


Bây giờ thấy hai người đút cơm đút nước cho nhau, lâu lâu ôm ấp, đã thành thói quen rồi.

Dẫu sao Lạc Huyền Ca bây giờ đã không phải là kẻ chạy cờ của đoàn phim lúc ban đầu nữa.

“Có phải là ăn được rồi?”

An Nhược Thủy ngửi mùi thơm cá nướng, không nghĩ Lạc Huyền Ca sẽ trực tiếp nướng cá, dẫu sao mấy hôm nay ngày ngày ăn thịt nướng, cảm giác mọi người đều ngấy.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc Lạc Huyền Ca nướng chín cá, An Nhược Thủy liền thay đổi ý nghĩ này.

“Còn phải chờ lát nữa, đợi ngoài cháy trong mềm ăn ngon hơn. Thịt cá tươi rất ngon, để ta lọc hết xương cá, ngươi có thể an tâm ăn.” Lạc Huyền Ca vừa nói, vừa rắc gia vị lên.

Có một ít gia vị An Nhược Thủy chưa từng thấy qua, nàng tò mò hỏi Lạc Huyền Ca.

“Hả? Những thứ này vừa rồi ta ở trong núi tìm thấy, đều có thể ăn.” Lạc Huyền Ca nhấc cá lên, nàng ngửi một cái cảm thấy cơ bản đã ổn, liền lấy đĩa, đặt cá vào, đưa tới trước mặt An Nhược Thủy: “Đây, nếm thử một chút.”

An Nhược Thủy nhận lấy đĩa cá, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, Lạc Huyền Ca lại ngăn cản nàng: “Này, chờ đã. Ta còn chưa lấy xương ra.”

“Không được, ăn cá không thể không khảy xương, cách ăn đó thật không có linh hồn!”

An Nhược Thủy bài xích, không cho phép nàng sử dụng nội lực chấn vỡ xương cá.

Lạc giáo chủ đầu đầy sương mù nhìn An Nhược Thủy, chỉ thấy nàng đã cầm đũa lên lựa lựa xương cá.

Lạc Huyền Ca gãi gãi đầu, từ đầu đến cuối nghĩ không ra, có thể dùng phương pháp đơn giản thô bạo loại trừ xương cá phiền phức, tại sao còn muốn giữ lại chậm chạp khảy ra?

An Nhược Thủy đem con cá ăn hơn nửa, quay đầu lại thấy một kẻ đần độn đang ngây ngẩn nhìn mình.

Biểu tình kia giống như trên trời rơi xuống mấy chục tỉ, đập cho nàng ngu người vậy.

“Làm sao vậy?” An Nhược Thủy cười hỏi nàng.


Lạc Huyền Ca lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ăn ngon không?”

“Ừ… Ăn quá ngon. So với không có xương cá, ta càng thích kiểu ăn từ từ bóc xương hơn.” An Nhược Thủy rất hưởng thụ quá trình từ từ lựa xương, điểm này Lạc Huyền Ca từ đầu đến cuối không cách nào hiểu.

Còn có một con cá khác, Lạc Huyền Ca vốn định dùng để cúng tế dạ dày của mình, bây giờ thấy An Nhược Thủy thích ăn như vậy, nàng liền đổi phương pháp khác làm cho An Nhược Thủy ăn.

An Nhược Thủy vốn luôn ăn rất ít, hôm nay lại lần đầu tiên trong đời ăn hai con cá vào bụng.

Chờ An Nhược Thủy ăn no căng, nàng mới phản ứng được, bản thân Lạc Huyền Ca chưa nếm thử miếng nào.

“Tiểu Lạc.” An Nhược Thủy rót ly nước đưa cho Lạc Huyền Ca: “Sao ngươi không ăn a?”

“Ta không đói bụng, ta thích xem bộ dạng ăn rất vui vẻ của ngươi.” Lạc Huyền Ca đần độn cười, mà bụng nàng lúc này cũng bán đứng nàng, kêu rột rột hai tiếng, Lạc giáo chủ trong nháy mắt đỏ lỗ tai.

Đây là phản ứng bản năng của thân thể nguyên chủ, Lạc giáo chủ ngược lại không cảm thấy đói bụng có cái gì mất mặt, thời điểm là Giáo chủ Ma giáo trước kia, nàng cũng không ít lần chịu đói.

An Nhược Thủy thì lại bắt đầu khẩn trương, nàng nói với Lạc Huyền Ca: “Ngươi bận rộn làm việc lâu lắm rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy thịt tới, nướng cho ngươi ăn.”

“…” Liên tục ăn mấy ngày thịt nướng, Lạc Huyền Ca ăn đến có chút muốn ói rồi, dẫu sao cá mà nàng làm có mấy chục loại cách làm khác nhau, bất kể ăn thế nào cũng sẽ không ngán, mà thịt nướng của An Nhược Thủy thì chỉ có một loại mùi vị.

Tuy rằng rất ngon, nhưng mà mỗi ngày ăn, mỗi bữa ăn, Lạc giáo chủ nghĩ thôi cũng thấy thốn.

“Làm sao vậy?”

An Nhược Thủy cầm thịt nướng trở lại liền thấy Lạc Huyền Ca mặt mày có vẻ không tình nguyện, tuy rằng Lạc Huyền Ca miễn cưỡng rặn ra nụ cười nhìn nàng, nhưng mà An Nhược Thủy lại cảm thấy nụ cười kia qua loa lấy lệ cực kỳ.

Lạc Huyền Ca ai oán nhìn mấy miếng thịt, sợ sệt hỏi: “Ta có thể không ăn thịt nướng được không?”

“Không thể! Không ăn đói bụng làm sao bây giờ?”

Bởi vì Lạc Huyền Ca nói tương đối mơ hồ, cho nên An Nhược Thủy nghe cũng không hiểu, nàng chỉ nghe được Lạc Huyền Ca nói không muốn ăn, vì vậy lập tức phản bác.

Cứ như vậy, Lạc Huyền Ca nhịn đau ăn hết bữa thịt nướng làm nàng muốn ói.


Ăn xong, mặt sống chẳng còn gì lưu luyến tê liệt ngồi tại chỗ, cuối cùng không nhịn được oán trách một câu: “Tại sao phải ngày ngày ăn thịt nướng, ta đều ăn ngán rồi.”

“Ngươi thường xuyên ăn thịt nướng liền ngán? Ta ngày ngày ăn cá ngươi làm sao không ngán? Ngươi có phải cũng chán ta rồi, cho nên đối với thịt ta nướng cũng không có hứng thú?”

Nghe An Nhược Thủy đùng đùng nói một đống, Lạc Huyền Ca chớp mắt nhìn muốn phản bác lần nữa, nhưng mà bản năng cầu sinh trong tiềm thức bảo nàng ngừng nói.


“Không phải, ta không có…”

Sau đó chính là một phen cầu tha thứ của Lạc giáo chủ.

Cuộc sống cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, trong lúc đó cũng có mấy lần ồn ào náo loạn nhỏ, dẫu sao tam quan hai người chênh lệch quá lớn, bất quá tình yêu với đối phương cũng rất sâu, đến mức đôi khi lửa giận còn chưa phát tiết ra ngoài thì đã biến mất trong nôi.

Hôm nay cuối cùng đã tới ngày đoàn phim hoàn công, người cao hứng nhất toàn đoàn, không ai khác chính là Lạc Huyền Ca.

Vừa thu thập hành lý vừa vui sướng ca hát: “Cuối cùng không cần ăn thịt nướng, cuối cùng không cần ăn thịt nướng, cuối cùng…”

“Ngươi nói gì?”

An Nhược Thủy chẳng biết vào lều vải lúc nào, Lạc Huyền Ca thất kinh giật mình một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng mất tự nhiên, nói với An Nhược Thủy: “Ta nói cuối cùng không cần sống ở chỗ này nữa. Mấy tháng trôi qua, cuối cùng có thể về nhà nhìn xem chị dâu và tiểu bảo bảo.”

Nhắc tới chị dâu cùng tiểu bảo bảo chưa ra đời, An Nhược Thủy cũng trực tiếp dời đi sự chú ý.

Hai người thu thập đồ đạc xong, đạo diễn cũng không định tổ chức tiệc hoàn công ở đây, mà để cho mọi người trực tiếp lên xe rời khỏi.

Trên đường ngồi xe trở về, Lạc Huyền Ca lại thoáng thấp thỏm, tuy rằng An Nhược Thủy đã nói sẽ không thúc giục muốn có con, cũng sẽ không bức bách nàng nữa.

Nhưng mà nàng luôn cảm thấy nội tâm An Nhược Thủy vẫn là vô cùng thích trẻ con.


“Suy nghĩ gì?” An Nhược Thủy tựa đầu vào bả vai nàng, nửa người dựa lên nàng, cảm giác mềm mềm cực kỳ thoải mái.

Lạc Huyền Ca lắc đầu: “Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ đến việc Tiểu Manh nói Hứa Như đi trị liệu. Không biết kết quả như thế nào.”

“Kết quả nhất định là tốt.” An Nhược Thủy cầm tay nàng thật chặt, Tiểu Lạc nhìn thì như đối mọi thứ đều không hề quan tâm, nhưng mà có vài người một khi đã vào được thế giới của nàng, xem như bằng hữu, Lạc Huyền Ca luôn có thể để lộ ra ấm áp.

An Nhược Thủy thật ra cũng bởi vì kiểu thiện lương này của Lạc Huyền Ca mà ban đầu có hảo cảm với nàng.

Giống như lúc tranh tài, Lạc Huyền Ca lạnh lùng với tất cả mọi người, lại có thể sưởi ấm người đi theo thân cận nhất là Mạnh Tiểu Manh.

Khi đó ở đáy lòng nàng thậm chí còn từng hâm mộ Mạnh Tiểu Manh.

Bên trong nhà cũ, An Tuấn Phong đang chuẩn bị cơm nước.

Phùng Thiên Linh vốn định vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng bây giờ nàng trở thành bảo bối của An gia, An Tuấn Phong không để cho nàng làm bất kỳ việc gì, ngay cả ra ngoài cũng có hộ vệ đi theo, thậm chí phần lớn thời gian là An Tuấn Phong tự mình bồi bên người.

Loại sinh hoạt này mặc dù không quá quen thuộc, nhưng lại có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp mà An Tuấn Phong mang đến cho nàng.

Phùng Thiên Linh hơi bước vào phòng bếp, An Tuấn Phong liền bỏ dao xuống, cởi tạp dề đi đến trước mặt nàng.

“Sao còn tới đây? Phim đang theo dõi xem xong rồi sao? Những kịch bản ngươi viết ta đã mời Đoạn biên kịch xem qua, nàng nói nhìn chung cơ bản vẫn không tệ, chỉ là có một số chi tiết thiếu sót chưa đủ.”

“Đoạn, Đoạn biên kịch?” Phùng Thiên Linh hết sức kinh ngạc, vị biên kịch mặt vàng trong nghề thấy đầu không thấy đuôi, người thậm chí có thể đem ra so sánh với Tiêu biên kịch trước kia, lại chịu xem kịch bản của nàng, loại kinh hỷ này đánh vào khiến nàng không nói nên lời.

An Tuấn Phong không ở trong giới, nhưng cũng biết biên kịch mà bọn họ nói rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Hắn khẽ gật đầu cười nói: “Chính là người mà ngươi nghĩ. Nếu không phải nàng nợ ta một ân huệ, chuyện này chắc chắn sẽ không giúp.”

Nói xong, An Tuấn Phong nhẹ nhàng vỗ đầu Phùng Thiên Linh: “Chờ ta một lát.”

An Tuấn Phong đi thư phòng lấy kịch bản đã sửa chữa, sau đó đưa cho Phùng Thiên Linh, Phùng Thiên Linh tràn đầy nghi hoặc mở kịch bản ra, sau đó cả kinh trợn mắt há hốc mồm: “Đây là cái mà ta viết?”

“Đúng vậy, nàng cũng chỉ sửa lại mấy chỗ mà thôi.” An Tuấn Phong cũng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng kịch bản vẫn là kịch bản kia, nhưng sửa lại vài nơi, trong nháy mắt bộ phim này liền biến đổi, mấy đạo diễn của An thị giải trí nhìn đều nói có giá trị quay và không gian phát triển.

An Tuấn Phong cũng dự định đầu tư, quay bộ phim này.

Phùng Thiên Linh kích động đến khóe mắt chảy lệ, trước nay chưa từng nghĩ kịch bản của nàng có thể qua tay Đoạn biên kịch sửa đổi, nhưng bây giờ hết thảy những điều này đều được thực hiện.


“Ta, làm sao bây giờ a Phong Phong, ta hiện tại vô cùng vô cùng kích động, thật khó tin. Ta…”

“Đồ ngốc, cái này có gì khó tin. Kịch bản đều đã sửa xong đưa đến trên tay ngươi a.” An Tuấn Phong cười nói: “Qua chút thời gian, chờ cục cưng ra đời, ta liền đầu tư quay bộ phim này. Xem như lễ vật đưa cho bảo bảo của chúng ta.”

“Phong Phong, ta…” Phùng Thiên Linh cảm động đến không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả, nàng đưa tay ra ôm lấy An Tuấn Phong, An Tuấn Phong cũng đầy hạnh phúc đem nàng vòng vào trong ngực.

“Ca —— chúng ta trở lại rồi, xin lỗi, đã quấy rầy!”

An Nhược Thủy xách Lạc Huyền Ca trở lại, không ngờ thấy được ca ca chị dâu nằm trên ghế sa lon ôm ấp, nàng đỏ mặt chuẩn bị lôi Lạc Huyền Ca yên lặng rời khỏi.

An Tuấn Phong nhìn muội muội dở khóc dở cười, muội muội ở chung với Lạc Huyền Ca lâu, tính tình cũng trở nên hoạt bát, bộ dáng tiểu nữ nhi cũng từ từ bày ra, tuy rằng những thay đổi này để cho hắn rất vui vẻ, nhưng vị muội muội nháo ồn ào này cũng làm hắn có chút khó mà chế trụ.

“Muội muội trở lại rồi à, ngươi và Tiểu Lạc nghỉ ngơi trước một hồi, ta tiếp tục đi làm cơm.” An Tuấn Phong hóa giải lúng túng của Phùng Thiên Linh.

An Nhược Thủy lúc nãy làm bộ như muốn rời đi cũng là nói giỡn, nàng đưa rương hành lý cho Lạc Huyền Ca, đến ngồi bên cạnh Phùng Thiên Linh, bắt đầu cùng Phùng Thiên Linh nói chuyện phiếm.

Lạc Huyền Ca nhận lấy rương hành lý, không tốn chút sức nào xách mấy rương lớn đưa lên phòng ngủ lầu hai.

Chờ nàng xuống lầu, đã thấy phu nhân và chị dâu ngồi trên ghế sa lon cùng nhìn kịch bản, bộ dáng nghiêm túc yên lặng, làm cho nàng không đành lòng mở miệng quấy rầy.

“Hình ảnh nhân vật này thật phù hợp Tiểu Lạc, chị dâu cảm thấy thế nào?”

Lạc Huyền Ca vừa nghe như vậy, đột nhiên hối hận lúc nãy sao không sớm một chút tới quấy rầy, tại sao nàng hơi rời khỏi một lát, phu nhân đã bắt đầu nhận công tác cho nàng? Người đại diện lấy tiền lương cũng không có hết lòng tận tụy với công việc như phu nhân a.

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo chủ: Bảo bảo tâm mệt, bảo bảo không nói chuyện nữa.

Lý Điềm: Từ khi Tiểu Lạc tới, vị trí trợ lý của ta bị đoạt đi, hiện tại chỉ có thể cầm tiền lương cùng vợ ríu ra ríu rít.

Hứa Tụ: Từ khi An Nhược Thủy tới, vị trí người đại diện của ta không tồn tại, hiện tại chỉ có thể cầm tiền lương cùng vợ khanh khanh ta ta.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Ed: Đoạn biên kịch, nhân vật chính trong truyện Nhặt biên kịch mất trí nhớ về nhà, cùng tác giả, bản QT lưu trong mục Crossover ngoài trang chủ, tên là Mất trí nhớ biên kịch nhặt về gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.