Ma Diện Ngân Kiếm

Chương 52: Sát Khí Ngút Trời


Bạn đang đọc Ma Diện Ngân Kiếm – Chương 52: Sát Khí Ngút Trời

Lại nói khi Đa Tình Kiếm Quân Dực Phong vừa về gần tới chính diện, thì gặp đại
sư huynh của ông là Tử Lâm đại sư, vội lên tiếng hỏi :
– Có chuyện gì vậy sư huynh ?
Tử Lâm đại sư nét mặt nghiêm trọng nói :
– Ngu huynh triệu tập tất cả tăng lữ tại Thiên Vương Tự có ý định cùng bọn
Không Không Nhất Tẩu quyết một trận mất còn. Phen này, vì bức ” Khổ Thanh Đồ “,
bổn tự chúng ta không thể lùi bước, nhẫn nhục, làm mất thanh danh của ” Thiên Vương
Thất Tăng “.
Hồng Ngư đại sư – Pháp danh của Đa Tình Kiếm Quân Dực Phong – Nhìn vị sư huynh
khả kính, lẩm bẩm :
– ” Khổ Thanh Đồ ” ơi, mi có biết rằng vì mi mà sắp có bao nhiêu người vong mạng,
chắc mi lấy làm hãnh diện lắm !…
” Khổ Thanh Đồ ” quả là một vật bất tường.
Làn sương sớm mờ đục hãy còn bao phủ cửa chùa, hồi chuông ngân rền đã vang
lên từng chập…
Một trăm lẽ tám tiếng chuông lồn lộng ngân dội khắp vùng núi rừng tĩnh mịch,
tiêu biểu cho mười hai ” tháng “, hai mươi bốn ” khí ” và bảy mươi hai hậu trong một
năm vận hành chu lưu vô cùng vô tận.
Tiếng chuông cuối cùng chưa dứt, dư âm còn vang vọng chưa tan, thì hơn một
trăm tăng lữ đã nghhiêm chỉnh tụ tập đầy đủ trước sân chùa.
Đứng trước hành lang thiền viện, Tử Lâm đại sư, đưa mắt nhìn tăng lữ khắp một
lượt rồi trầm giọng :
– Đêm qua, Hồng Ngư sư đệ về chùa báo cáo tình hình võ lâm đang rối động. Bọn
Không Không Nhất Tẩu cùng Liễu Liễu Thần Tăng phái Thiếu Lâm đã kết hợp với Thiên
Quỷ Giáo Quỷ Cưu Bà, sắp sửa kéo đến xâm phạm bổn tự chúng ta. Lũ tà ma ngoại
đạo đó đã gửi giấy báo, buổi sáng hôm nay, chúng sẽ đến cầu giáo.
Tới đây, đại sư ngừng lời, nuốt nước miếng như để thấm giọng, rồi nói tiếp :
– Bổn tự từ ngày khai sáng đến nay, đã trải ba đời, oai chấn giang hồ đồng đạo
đều coi bổn tự là nơi tàn ẩn tuyệt nghệ bí truyền, nay gặp bọn ngoại đạo đó mưu định
xâm nhập quấy phá, vậy chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, đừng để giảm mất uy danh
của Thiên Vương Tự chúng ta đã tạo bấy lâu nay.
Nghe xong, tăng chúng đồng loạt cất tiếng dạ vang như hồi sấm động, hùng khí
ngút trời.
Kim Đinh đại sư bưóc ra khỏi hàng ngũ, trầm giọng hét lớn :
– ” Mài Đao ! “
Hơn một trăm vị hòa thượng, nhất loạt đưa tay nhất giới đao bên sườn vung lên.
Trong chớp mắt, cả một vùng sân rộng trước cửa Thiên Vương Tự chỉ còn nghe
tiếng mài đao chạm đá sột soạt, và thỉnh thoảng một vùng đao quang sáng loáng
vung lên.
Hồng Ngư đại sư tuốt kiếm cầm tay, mắt không rời chăm chăm về hướng rừng
tùng trước cổng, đợi bọn Không Không Nhất Tẩu, Liễu Liễu Thần Tăng và Quỷ Cưu Bà
hướng dẫn thủ hạ từ trung nguyên kéo ra gây sự với mục đích nhầm vào Ma Diện Công
Tử Y Mộng Lăng đang nằm trong tĩnh xá của Thiên Vương Tự. Vì Y Mộng Lăng là đầu
mối duy nhất để truy tầm bức ” Khổ Thanh Đồ ” của Thiên Ma lưu lại.
Tất cả đều do lòng tham của con người…
Đám tăng lữ của Thiên Vương Tự vốn được huấn luyện kỹ càng nên động tác mau
lẹ dị thường, chỉ trong một thoáng đã lập xong một tòa đại trận ” Bích Tăng Hội Tôn “
ngay trước sân chùa.
Đại trận này, các nhân vật cao thủ giang hồ, chưa một ai được biết. So với “
Thất Tinh Kiếm trận ” của phái Thiếu Lâm, cũng chưa ai rõ hơn kém ra sao ?…

Thời gian như ngưng đọng…
Huyền Đinh đại sư, ngữa mặt nhìn trời, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, lộvẽ sốt
ruột, lẩm bẩm :
– Quái, tại sao giờ này bọn chúng chưa tới ?…
Lam Châu đại sư, xắn cao ống tăng bào, để lộhai cánh tay gân guốc, cầm thiền
trượng dộng xuống phiến đá kêu coong coong !
Bạch Túc đại sư bàn tay đổ mồ hôi luôn luôn chùi vào vạt áo.
Không khí trước trận chiến, quả là khẩn trương hồi hộp.
Trong tĩnh xá, Y Mộng Lăng bị điểm huyệt đặt ngồi trên chiếc ghế, mắt chàng
vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Phật Di Lặc chạm nổi chiếc cà rá, khuôn mặt chạm mang
nét tươi cười, thần bí, thanh khiết, có lúc lại lộvẽ ma mị, khiến người ta không biết
đường nào mà suy đoán tìm tòi…
Chiếc cà rá chạm mặt Phật Di Lặc này là vật trang sức tùy thân của Thiên Ma
Y Dật năm xưa, nó có chứa đựng điều bí mật gì chăng ?
Giả như, chiếc cà rá có cất giấu bức ” Khổ Thanh Đồ ” thật thì năm xưa Thiên
Ma đã không tùy tiện đem thế tại tiệm cầm đồ ở Bắc Kinh.
Nhìn di vật của phụ thân, Y Mộng Lăng bất giác nổi lòng oán hận ngoại công là
Không Không Nhất Tẩu.
Đột nhiên ánh mắt chàng phát hiện có những đường nét khác lạ mờ mờ trên
khuôn mặt chạm. Tâm thần chàng chấn động mãnh liệt, rồi trên gương mặt tuấn tú
chàng dần dần lộvẽ tươi cười… Đạo nhỡn quang trong cặp mắt trong sáng mỗi lúc mỗi
ngời lên, lấp lánh như ánh tinh quang.
Chung quanh tĩnh xá, vắng lặng như tờ, tăng chúng toàn tự đều tập trung tại
sân chính diện, không một ai hay biết Y Mộng Lăng đã…
oOo
Tia sáng ban mai vừa rọi trên nóc Thiên Vương Tự, Tử Lâm đại sư khẽ nói :
– Họ tới rồi đó !
Từ phía cổng chùa, nhiều bóng người thấp thoáng ẩn hiện, rồi một đoàn hơn bốn
mươi người theo sau ba vị lão giả từ từ đi tới. Hồng Ngư đại sư đã nhận ra, lão hoà
thượng đi bên trái mặc tăng bào màu nguyệt bạch là Liễu Liễu Thần Tăng, chưởng môn
đời trước của Thiếu Lâm phái, lão bà đi bên phải, mặt mày xấu xí, tóc phủ tận vai,
tay cầm cây Phủ Đầu Trượng, chính là Thiên Quỷ Giáo Hoàng Quỷ Cưu Bà. Còn lão già
áo vàng đi giữa, thân hình khôi vi, nét mặt hiền hòa đáng kính chính là Không Minh Đảo
Chủ Không Minh Nhất Tẩu Lăng Huyền Trai. Đoàn người bước đi có vẽ khoan thai, nhưng
thực ra mau lẹ dị thường.
Cặp mắt chuột nhỏ như hạt đậu của Quỷ Cưu Bà tỉa hai đạo hung quang nhìn
chung quanh Thiên Vương Tự khắp lượt, nhưng chẳng coi bọn tăng lữ của chùa này vào
đâu ! Mụ vừa đi, vừa dộng đầu cây Quỷ Đầu Cưu Trượng xuống những phiến đá lót
đường, vang lên tiếng thình thịch.
Bầy tăng lữ Thiên Vương Tự người nào cũng thấy nét mặt nghiêm trọng, biến
đổi theo mỗi bước đi của đoàn người mỗi lúc mỗi áp lại gần, không khí khẩn trương, họ
có cảm giác như đã ngửi thấy mùi máu tanh sặc sụa !
Không Không Nhất Tẩu Lăng Ngọc Trai vừa đặt chân lên sân chùa, nhìn đại trận “
Bách Tăng Hội Tôn ” một lượt, cất tiếng cười khà khà :
– Lão hủ rất lấy làm vinh hạnh được các vị đại sư đón tiếp long trọng như thế
này.
Dứt lời, lão ta chấp tay hướng về phía Tử Lâm đại sư vá chào một cái. Tử Lâm
đại sư cũng cấp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu cuối mình đáp lễ. Giữa lúc đại
sư còn khom lưng, bỗng thấy một đạo kình lực vô hình, ào tới. Đại sư vội vàng vận

chuyển nội lực đẩy ra kháng cự, hoá giải ngay nguồn kình lực của đối phương.
Tử Lâm đại sư thầm nhủ :
– ” Không Không Minh Ly Thập Bát Thủ ” của Không Không Nhất Tẩu quả thật
danh bất hư truyền, chiêu thức phát xuất một cách vô hình, vừa rồi gặp người công
lực hơi kém, chắc đã tán mạng giữa tràng. Hừ ! Nhưng mà Lăng Huyền Trai nhà người
chỉ diệu võ dương oai được ở ngoài hoang đảo, chớvào Thiên Vương Tự này thì đừng
mơ tưởng thành công.
Còn Không Không Nhất Tẩu thì thầm nghĩ :
– Lão trọc này, võ nghệ quả không thẹn là tay đứng đầu Thiên Vương Thất tăng,
nhưng hôn nay, dưới mắt lão phu, bọn Thiên Vương Tự các ngươi cũng chẳng đáng gì.
Cả hai cùng nhìn nhau một chập, rồi Tử Lâm đại sư lên tiếng trước :
– Lăng thí chủ không quảng đường xa tới đây, chẳng hay có việc gì chỉ giáo ?
Lăng Huyền Trai mỉm cười đáp :
– Lão hủ đến quấy nhiễu quý tự là muốn tìm gặp đứa cháu ngoại có câu chuyện
gia đình, vì lão hủ được ngheo Liễu Liễu đại sư mách bảo đứa cháu của lão phu tên Y
Mộng Lăng hiện đang có mặt tại qúy tự, chẳng hay đại sư có thể nể mặt lão hủ cho
ông cháu lão hủ được gặp nhau không ?
Tử Lâm đại sư đứng lặng thinh chưa đáp, Không Không Nhất Tẩu đã nói tiếp :
– Chắc đại sư cũng vì tinh thần từ bi hỉ xã, phổ độchúng sanh của Đức Phật mà
chẳng nở nào cự tuyệt lời yêu cầu của lão hủ.
Tử Lâm đại sư vội trầm giọng đáp :
– Chuyện Lăng thí chủ luốn gặp Y Mộng Lăng, chẳng có gì trở ngại đáng nói, mà
Lăng thí chủ đem theo biết bao nhiêu là cao thủ khí thế tỏ ra như có phần như muốn để
diệu võ dương oai, bắt ép bổn tự phải phải…
Không đợi Tử Lâm đại sư nói hết, Quỷ Cưu Bà đứng bên cạnh đã nổi hung tính,
cướp lời :
– Hơi đâu mà tốn lời lý luận với lão trọc thối tha đó làm gì. Chúng ta cần thằng
nhỏ Y Mộng Lăng thì bọn Thiên Vương Tự phải ngoan ngoãn đưa ra, bằng không, lão thái
bà đây nổi nóng lên sẽ cho một lửa thiêu rụi ngôi chùa mục nát này bây giờ !
Lam Châu đại sư quát lớn :
– Mụ quỷ bà, mi dám…
Quỷ Cưu Bà rét lên một tiếng quái dị hoành ngọn Quỷ Đầu Trượng, ngắt lời :
– Sao ta không dám !
Lam Châu đại sư lập tức vung Thiền trượng bổ xuống giữa đầu Quỷ Cưu Bà một
tiếng ” vụt “. Nếu trúng, mụ quỷ bà chắc đã biến thành đống thịt nát !
Quỷ Cưu Bà vùng cất tiếng cười khặc khặc quái dị, một tay vung Quỷ Đầu
Trượng đón đở, một tay vận kình lực phát ra tiếng gió re re điểm vào các huyệt đạo “
Kiêm Tỉnh “, ” Huyền Ky ” và ” Tốn Huyết ” của đối phương.
Thấy vậy Lam Châu đại sư cũng gầm lên một tiếng như sấm, thiền trượng biến
chiêu, đổi thế từ trên giáng xuống sang thế lao đầu gậy thẳng tới, nhằm giữa ngực
địch thủ, khiến Quỷ Cưu Bà cũng phải nhảy lui gờm sợ. Đấy là môn tuyệt học đắc ý
nhất của Lam Châu đại sư – Pho trượng pháp ” Bách Diệp Thiên Phi ” gồm ba mươi sáu
chiêu – pho trượng pháp này khi triển khai, uy lực mỗi lúc mỗi mạnh, nếu địch thủ công
lực hơi kém, sẽ khó lòng cự nổi chỉ trong vòng năm chiêu đầu thôi.
Các đại cao tăng Thiếu Lâm Tự cũng có nhiều vị cao thủ xử dụng trượng pháp,
nhưng khi nhìn trượng pháp của Lam Châu đại sư có oai lực chuyểng động núi non như
vậy, thì họ cũng ngán thầm công lực vô biên của đối phương. Đây không phải là nói “

Phong Ma Trượng Pháp ” của Thiếu Lâm Tự kém oai lực hơn ” Bách Diệp Thiên Phi “
trượng pháp của Thiên Vương Tự, mà muốn nói đến trình độthành đạt võ nghiệp của
mỗi người.
Quỷ Cưu Bà cất tiếng cười the thé, nói :
– Trượng pháp của tiểu hòa thượng ngươi đối với lão thái bà đây, chẳng có gì
đáng gọi là hay ho, mi hãy coi đây.
Dứt lời, mụ liền thi triển chiêu ” Vạn Quỷ Tranh Thực ” với trượng thế ảo biến kỳ
dị tạo thành một vầng hắc quang, đồng thời thi triển cả ” U Minh Am Khí ” một môn võ
công rất hãi người trong Thiên Quỷ Bí Lục. Lập tức, bóng trượng như mưa sa chớp
giật, và âm khí rợn người bao tỏa cả một trượng vuông.
Bình thường đối phó người khác, Quỷ Cưu Bà chỉ xử dụng một pho ” Đã Quỷ Thất
Trượng ” đã đủ đánh thắng đối phương, nhưng hôm nay với Lam Châu đại sư, chẳng
phải tầm thường, nên mụ phải cùng một lượt thi triển hai môn tuyệt học.
Võ công của phe tà ma ngoại đạo, tuy không hùng hậu bằng tuyệt học chính
tông, nhưng về âm hiểm độc ác thì huyền môn võ công lại không bằng.
Không Không Nhất Tẩu đứng một bên lẳng lặng nhìn Quỷ Cưu Bà giao đấu cùng
Lam Châu đại sư, mặt vẫn luôn giữ vẽ bình thường chẳng chút vui mừng hay khích động
gì.
Tâm địa của một tay kiêu hùng, khiến người ta thật khó mà suy đoán.
Liễu Liễu Thần Tăng thì cặp mắt không chớp, hết sức chăm chú theo dõi cuộc
đấu của hai người.
Tử Lâm đại sư thì hình như hết sức tin tưởng vào tài nghệ của người sư đệ mình
nên ánh mắt ông ta luôn luôn chú ý về phía Không Không Nhất Tẩu.
Nhìn vào trận đấu, bề mặt thấy hai người có vẽ ngang tài, nhưng nhận xét kỹ thì
Quỷ Cưu Bà có vẽ kém thế, vì mụ ta đã phải thi triển cả hai môn tuyệt học ” Đã Quỷ
Thất Trượng ” và ” U Minh 9m Khí “, trong khi Lam Châu đại sư chỉ xử dụng có một pho “
Bách Diệp Thiên Phi ” trượng pháp.
Dưới con mắt của hai tay cao thủ tuyệt đỉnh, Không Không Nhất Tẩu và Liễu
Liễu Thần Tăng họ đều hiểu rõ như vậy, và chính Quỷ Cưu Bà, mụ ta cũng biết Lam
Châu đại sư là tay lợi hại, nhưng vì đứng trước hàng trăm con mắt của Thiên Quỷ
Giáo đồ và các tăng lữ Thiên Vương Tự, mụ ta đâu có chịu kém, huống chi bản chất
mụ lại vốn là một vật hung hăng vô song.
Trong một chiêu ” Kinh Thủy Trường Lưu ” của Lam Châu đại sư đưa ra, Quỷ Cưu
Bà vung trượng đón đỡ, đầu trượng của mụ vừa chạm vào thân trượng đối phương,
lập tức như có một đạo kình lực nóng bỏng chuyền từ đầu trượng xuyên vào chưởng
tâm, rồi từ chưởng tâm xuyên thẳng đến giữa ngực, đồng thời có tiếng Lam Châu đại
sư quát :
– Hãy buông gậy !
Kình lực hùng hậu vô song của Lam Châu đại sư nếu Quỷ Cưu Bà không buông gậy
mà cố vận công kháng cự thì thế nào cánh tay phải cũng bị gãy. Nhưng không dè, mụ
ta vốn hung hăng ác độc, nên chỉ thấy mụ khẽ nghiêng mình một cái, tay tả bất thình
lình tung ra vầng ” Kim Ty Cổ Độc “, nhiều tia sáng nhỏ màu vàng lóe lên một cái rồi tắt
ngay. Lam Châu đại sư kêu thầm một tiếng :
– Nguy tai !
Tử Lâm đại sư đúng bên ngoài cũng kịp thời phát giác, vội giơ hữu chưởng đẩy
ra một đạo kình phong nhấm vần ” Kim Ty Cổ Độc “.
Liễu Liễu Thần Tăng cũng cười lạt một tiếng, tung chưởng đẩy bật đạo kình lực
của Tử Lâm đại sư trở về.
Hai vị hòa thượng này, có thể nói là hai tay tuyệt đỉnh cao thủ của Phật môn,
nên khi chưởng lực của họ chạm nhau, tạo thành tiếng “ầm” lớn, không khí chấn động ào
ào.
Tử Lâm đại sư đứng nguyên bất động. Liễu Liễu Thần Tăng đôi vai khẽ lắc lư.
Trong những đợt kình phong chuyển động, có tiếng vi vu bay lượn của ” Kim Ty Cổ
Độc “.
Cái lợi hại của ” Kim Ty Cổ Độc ” là ở chỗ, bị trúng chưởng lực không rớt có thể
tự tiếp tục bay lượn đi tìm mục tiêu công kích, cho đến khi nào gặp đối thủ mới thôi.
Quỷ Cưu Bà bình sinh luyện được rất nhiều tuyệt kỹ , tỉ như ” Thiên Quỷ Thất

Trượng “, ” Thiên Quỷ Thần Địch “, ” Chiêu Hồn Pháp Ám “, và lợi hại nhất là môn ” Kim Ty
Cổ Độc ” ; kẽ nào bị trúng loại Cổ Độc này, thì chỉ có nước quy phục Thiên Quỷ Giáo
để phục dịch nô lệ cho mụ mà thôi !
Liễu Liễu Thần Tăng tung ra một chưởng không đẩy lui được Tử Lâm đại sư thì
cảm thấy mất mặt, ông ta lập tức thi triển thần công ” Kim La Hán Khí ” đã dài công
ngồi tu luyện trong ” Dưỡng Tâm Thất ” tại Thiếu Thất Phong.
Bạch Túc đại sư trong bụng luôn luôn nhớtới vụ Liễu Liễu Thần Tăng bắt giữ Ngô
Nguyệt Cầm, nên vừa thấy Liễu Liễu Thần Tăng ra tay lập tức cất tiếng cười lạt, xông
lên nghênh chiến.
Vừa bước tới, Bạch Túc đại sư đã lớn tiếng quát hỏi :
– Bần tăng có vài điều muốn hỏi đại sư ?
Liễu Liễu Thần Tăng khẽ hừ một tiếng, giọng lạnh lùng :
– Nhà ngươi chưa mở miệng, lão nạp đã biết, có phải ngươi định hỏi đến sự sống
chết của sư huynh ngươi là Hoàng Chung đại sư chứ gì ? Lão sư bất tài đó đã bị chết
dưới tay của lão nạp rồi !
Bạch Túc đại sư vô cùng bi phẫn, sấn tới hai bước, hét lớn :
– Hoàng Chung sư huynh đối với mi không thù không oán, tại sao mi lại sát hại ?
Liễu Liễu Thần Tăng cười ha hả :
– Vì bức ” Khổ Thanh Đồ ” buộc lòng ta phải làm như thế. Hôm nay ta tới vùng Nam
Cương này cũng chỉ nhằm bắt lại thằng nhỏ Y Mộng Lăng để hỏi cho ra chỗ cất giấu
bức ” Khổ Thanh Đồ “, một bảo vật mà ta cùng Không Không nHất Tẩu đã phí công
truy tầm hơn hai mươi năm nay…
Liễu Thần Tăng chưa dứt lời, Bạch Túc đại sư đã thét vang như sấm :
– Là một kẽ đã xuất gia như mi dám ngang nhiên kể chuyện giết người cướp của
như vậy mà không biết thẹn !
Liễu Liễu Thần Tăng trợn mắt, xà hai đạo lãnh quang, hỏi :
– Mi nói sao ?
Bạch Túc đại sư gằng từng tiếng :
– Thiếu Lâm Tự được Trung Nguyên võ lâm tôn là Thái Sơn Bắc Đẩu thánh gia, mi
đã làm tới chức chưởng môn của phái này mà dám ngang nhiên nói chuyện phô trương
hành động giết người cướp của như thế, phỏng rằng giang hồ võ lâm nghe được thì
nhục nhã biết bao ?
– Bây gìờ ngươi muốn gì ?
– Võ lâm giang hồ luôn luôn ân oán phân minh, hôm nay bần tăng phải đòi lại nhà
ngươi món nợ của Hoàng Chung sư huynh !
Liễu Liễu Thần Tăng cất tiếng cười hắc hắc :
– Chỉ sợ nhà ngươi sắp sửa theo Hoàng Chung sư huynh của ngươi xuống cỏi âm
minh địa phủ mà thôi. Vừa rồi ngươi có muốn hỏi ta vài điều, vậy còn điều gì nữa hỏi
nốt đi, kẽo sẽ hối hận.
Bạch Túc đại sư đang định đáp lời chợt nghe Lam Châu đại sư kêu lên một tiếng
” hự ” thân hình lảo đảo tháo lui về sau mấy bước, đồng thời, Thanh Đăng đại sư múa
đao loang loáng xông ra ngăn chận Quỷ Cưu Bà đuổi theo.
Lam Châu đại sư nhìn trên vai mình, thấy một vết lủng nhỏ máu chảy thấm áo
sặc mùi tanh hôi, thì biết đã bị trúng Kim Ty Cổ Độc của Quỷ Cưu Bà. Ong ta vung
thiền trượng định nhảy ra tái chiến địch thủ, thì Tử Lâm đại sư đã mau lẹ nhảy tới
điểm bế huyệt đạo bên vai bị thương, bằng chậm trễ, Kim Ty sẽ theo mạch máu vào
tâm mạch, thì dù có gặp được Thần Y Quốc Thủ, hay Đại La Kim Tiên cũng vô phương
cứu chữa, vãn hồi sinh mạng.
Điểm xong huyệt đạo cho người sư đệ, Tử Lâm đại sư vừa quay ra, chạm ngay
ánh mắt sắc lạnh của Không Không Nhất Tẩu.
Hai người nhìn nhau chầm chập :
Một bên là đại trận ” Bách Tôn Hội Tôn ” Thiên Vương Tự.
Một bên là Thiếu Lâm quần tăng và Thiên Quỷ Giáo đồ.
Luồng gió như nhẹ thổi buổi ban mai, nhưng chẳng mang chút không khí thanh sảng
nào, mà chỉ sặt mùi sát khí khẩn trương !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.