Ma Diện Ngân Kiếm

Chương 29: Thiết Phiến Lão Nhân


Bạn đang đọc Ma Diện Ngân Kiếm – Chương 29: Thiết Phiến Lão Nhân

Một lão già gầy guộc râu tóc bạc trắng như cước đứng nhìn chàng trừng trừng
hỏi:
– Y Mộng Lăng nhà ngươi có biết ta là ai không ?
Y Mộng lăng nhún vai thản nhiên đáp:
– Cần gì ta phải biết ông là ai !
Giọng nói và thái độcủa chàng đã tỏ ra vô cùng khinh miệt khiến đối phương
khó mà nhịn nổi.
Nét giận hiện rỏ trên khuôn mặt lão già, tỏa ra sát khí ngùn ngụt lão cất tiếng
cười:
– Hắc hắc !… Rồi đây nhà ngươi sẽ biết !…
Mỗi tiếng nói của lão già như bắn ra từ mỗi kẽ răng.
Vừa vứt tiếng lão khẽ lật song chưởng một cái. Soạt ! Soạt ! Hai cây quạt nan
sắt đã được lão cầm s6n nơi tay.
Nhưng cùng một lượt Y Mộng Lăng cũng đã có phản ứng mau lẹ, chàng cố gượng
đau thu hết nội lực với một thủ pháp cực kỳ khoái tiệp chụp lấy cổ chân đối phương
hất mạnh lên…
Trong lúc ơ hờ, lão già bị chàng hất tung cả thân hình lên cao.
Từ trên không lão già gầm lên một tiếng dữ dội lộn người hai vòng hạ chân xuống
đất.
Trong khi đó Y Mộng Lăng đã lấy lại được hơi sức chồm người đứng dậy cặp
mắt tia ra hai đạo dị quang giọng thản thiên:
– À ! Các hạ là Thiết Phiến Lão Nhân, Trương Tràng Thủy Phiến Thư Sinh Trương
Vân Hạc, một nhân vật năm xưa đã từng nổi danh võ lâm nhất thời với hai cây quạt
sắt thần sầu quỷ khóc.
Cảm thấy sự tình không thể giải quyết đơn giản, Y Mộng Lăng vùng ngửa cổ cất
tiếng cười ha hả:
– À thì ra các hạ đến tìm Y mỗ để trả thù cho quý tử, mỗ đâu có dè, mỗ cứ
tưởng rằng một nhân vật có tên có tuổi như các hạ đâu lại thèm làm chuyện lén lút
hèn nhát như ban nãy.
Giọng nói của chàng tuy nhỏ nhẹ nhưng mang đầy tính chất khinh miệt chửi xỏ
làm cho Thiết Phiến Lão Nhân tức giận rung người, không nói thành tiếng.
Trong khi đó người khổng lồ bỗng gầm lên một tiếng như trời long đất lỡ bước
một bước đến ngay trước mặt Y Mộng Lăng.
Chỉ thấy chàng ta nhìn con người cao lớn dềnh dàng như ngọn tháp môi nở nụ cười
thần bí. Chàng không đợi đối phương xuất thủ đã rú lên một tiếng dài lảnh lót song
chưởng chụp vào giữa ngực đối thủ.
Cao thủ động thủ đổi chiêu, chỉ lẹ tay đi trước một chút là có thể chiếm phần
ưu thế. Nhưng đối với đhch thủ đã luyện được ngoại môn công phu Thiết Bố Sam như
người khổng lồ mà chàng lại dùng song chưởng đâm ngay vào ngực thì chẳng hóa ra
thất cơ lắm ư ?
Thật là khó hiểu !…
Khè khè khè !… khè khè khè ! …
Tiếng cười đinh tai nhức óc của người khổng lồ vang rền trong không khí.

Đối với thế công mãnh liệt của Y Mộng Lăng hắn như chẳng thèm biết đến vẫn lừ
lừ giang hai cánh tay như hai cay cột nhà vòng ôm lấy đối thủ.
Đây cũng lại là một môn ngoại gia tuyệt học Thiết Bảo Công. Dù sắt đá mà
gặp phải Thiết Bảo Công cùng bị nát vụn thành cám chớđừng nói gì thể xác con người
bằng xương thịt.
Thiết Phiến Lão Nhân bỗng thét giật giọng:
– Thiết Tháp hãy coi chừng…
Nhưng đã muộn vì Y Mộng Lăng đã xuất thủ nhanh hơn điện trước khi tiếng thét
cảnh cáo thủ hạ của lão được thốt ra.
Chàng đã lẹ làng tung một chân đá vào hạ nang người khổng lồ, hai ngón tay mặt
móc vào hai mắt, hai ngón tay trái xỉa vào giữa rốn địch thủ.
Cả ba vị trí đó đều là nhược điểm duy nhất của người luyện ngoại công Thiết Bố
Sam, Y Mộng Lăng đã xuất thủ một hơi liên tục với chiêu thức biến hóa thần kỳ lăng
lệ và hết sức đột nhiên.
Nét kinh hãi rung động trên làn da mặt chai cứng như sắt của người khổng lồ tạo
thành nét khủng bố chết chóc đến rợn người…
Ối !…
Một tiếng gào thảm thiết như quỷ rú khiến người nghe phải rùng mình sởn gáy.
Huỵch, huỵch, huỵch…
Cả một khối thịt cao lớn hơn hai trượng như một ngọn tháp lảo đảo bắn về phía
sau mấy thước rồi đổ xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt, hai tay người khổng lồ ôm lấy hạ nang vừa lăn lộn vừa
gào thét, thảm trạng thật rùng rợn.
Sắc mặt Thiết Phiến Lão Nhân biến đổi, biến đổi một cách hết sức khó coi, lão
trầm giọng quát:
– Y Mộng Lăng, nhà ngươi thật lang độc tàn khốc.
Nụ cười thần bí vẫn không ngừng tắt trên môi Y Mộng Lăng, chàng liệng bỏ hai
tròng con mắt đỏ lòm của người khổng lồ xuống đất, giọng thản nhiên:
– Dịch địa của ngươi trong hoàn cảnh ấy nhà ngươi sẽ đối phó ra sao ?
Đúng trong hoàn cảnh một sống một chết ấy, ai là kẽ không phải hạ địch thủ để
giữ lấy sự sống cho mình ?
Thiết Phiến Lão nhân rúng động thân hình, ông ta cất tiếng gầm gừ dữ dội:
– Y Mộng Lăng ta sẽ xẽ ngươi ra làm năm bảy mảnh.
Soạt ! Soạt !…
Hai cây quạt sắt trên tay lão xòe rộng vừa định xuất thế bỗng nhiên …
Bình ! Rào, rào, rào,…
Người khổng lồ vừa kêu rống vừa lăn đến một gốc cây, tung chân đạp mạnh vào
thân cây một cái. Cả một thân cây mấy vầng người ôm bị tróc gốc đổ xuống đè lên
mình người khổng lồ. Hắn dang hai tay ôm lấy thân cây, máu tươi trong miệng đổ ra
như suối và nằm im sau mấy cái duổi chân đạp lộn.
Nhìn thảm trạng người khổng lồ, Thiết Phiến Lão Nhân bậm môi nghiến răng tung
mình đến cạnh đối phương công liền bốn chiêu một thức.
Bóng quạt vù vù lên xuống, chiêu đã thi triển mấy chiêu trong pho Huệ Vân Truy

Phong Phiến Pháp nổi danh giang hồ năm xưa.
Lập tức, Y Mộng Lăng bị dồn nhảy lui sang bên cạnh bốn năm thước mới tránh
thoát nguy hiểm tánh mạng, nhưng cũng lãnh một đòn vào đầu bã vai phải, hất văng
thân hình ngã ngồi xuống đống cành cây đổ gãy ngổn ngang. Mặc dầu bị đau đến đổ
mồ hôi trán có giọt nhưng nụ cười thần bí vẫn không tắt trên môi.
Hắc ! Sau tiếng cười nhạt lạnh lẽo, Thiết Phiến Lão Nhân lại sấn bước tới xòe
cây quạt sắt một tiếng “soạt.” Vạch thành mấy đường phiến ảnh kỳ dị…
“Khoan! ” Y Mộng Lăng đột nhiên cất tiếng quát nhẹ. Tiếng quát của chàng tuy
không lớn lắm nhưng đầy oai lực ghê người.
Quả nhiên cánh tay vung quạt của Thiết Phiến Lão nhân đang dơ nửa chừng bỗng
ngừng lại hạ xuống. Cặp mắt lão ta tia ra hai đạo dị quang, nhếch mép giọng khinh miệt:
– Gã tiểu tử họ Y chắc là mi đã biết rõ sắp đến giờ phút tận số, nên muốn trối
trăng chứ gì ? Ngừng một chút lão lại tiếp giọng âm trầm đắc ý :
– Mi cứ yên tâm, ta sẽ hủy nhà ngươi một cách hết sức thong thả, trước hết
chặt chân tay, rồi sau mới bạt ph6ng ngũ quan, kế đó là rút gân, lột da… như vậy nhà
ngươi sẽ thừa thì giờ để trối trăng hậu sự …
Y Mộng Lăng vẫn không tắt nụ cười thần bí trên môi, khẽ lắc đầu nói:
– Thiết Phiến Lão nhân ! Ông hiểu sai ý tôi rồi !…
– Hả ? Ta hiểu sai…
Lão ta trợn mắt tỏ vẽ ngạc nhiên kinh dị.
Y Mộng Lăng không đợi lão dứt lời đã khua nhẹ cánh tay một vòng rút thanh
trường kiếm màu bạc khỏi bao. Dựng ngược mũi kiếm trước mặt nhướng mày nhún vai
nói:
– Y Mộng Lăng mỗ, ngoại trừ những lần thi triển Tích Lịch Kiếm pháp ra, ít khi cho
thanh trường kiếm này ra khỏi bao vậy kẽ phải để lại lời trăn trối hôm nay chắc là về
phần các hạ quá.
– Hà, hà, hà… Hà, hà, hà…
Thiết Phiến Lão Nhân ngửa cổ phát ra chuổi cười dài có pha lẫn vẽ khoái trá, bi
phẩn, cừu hận và khinh miệt.
Tiếng cười vừa dứt tiếp theo là giọng lạnh lùng:
– Y Mộng Lăng nhà ngươi muốn làm một cuộc chiến đấu thú dữ cùng đường phải
không ?
Y Mộng Lăng vẫn cười thản nhiên:
– Tại hạ nghĩ rằng tám chiêu kiếm Ảo Thiên của Không Minh Đảo chắc là dư để
cho các hạ thu dụng thì phải.
Thiết Phiến Lão Nhân giận dữ toàn thân rung lên lão lớn tiếng quát:
– Tiểu tử khốn khiếp, mi sắp chết đến nơi, mà còn già họng.
“Soạt, soạt ” hai cây quạt sắt trong tay lão ta lập tức bung ra một trước một
sau với những chiêu thức kỳ dị tấn công đối phương liên tục không còn nể tay.
Ông ta xử dụng một tuyệt chiêu Phiến Vân Thiên Điệp, phối hợp với nửa Thức

Thu Phong Phi Vân trong pho Truy Phong Phiến Pháp.
Y Mộng Lăng đứng trước thế công dũng mãnh của một cao thủ đã vang danh
giang hồ nhất thời, lại thêm bị hai vết thương khá nặng nên chàng chẳng dám coi
thường vội vàng dựa sát thân mình vào một góc cây, thanh trường kiếm trong tay
trầm xuống rồi lại hất lên một cái kế đó đâm sang ngang hai cái và vạch một đường
làm thành đường vòng kiếm quang kỳ dị.
Trông chẳng ra thế công mà cũng chẳng ra thế thủ trường kiếm đi ngược hẳn với
kiếm thuật thông thường.
Đây chính là một chiêu tuyệt học “Đảo chuyển Thương không” trong pho Ảo
Thiên Bát kiếm do Không Không Nhất Tẩu đã hao phí thời gian hơn ba mươi năm khổ
tâm sáng chế mới thành và được xếp vào một trong những môn tuyệt học của Nam
Hải Không Minh Đảo.
Một chiêu nữa thức của Thiết Phiến Lão Nhân công ra bị mấy đường kiếm kỳ dị
của đối phương làm mất hiệu lực, mà chính ông ta cũng không hiểu tại sao, chỉ biết, từ
kiếm đối phương xẹt ra một đạo kình phong sắc nhọn kỳ dị bắt buộc lão ta phải thối lui
hai bước.
Ảo Thiên Bát kiếm quả thực là tuyệt, không thể coi thường.
Nét mặt Thiết Phiến Lão Nhân cau lại, cặp mắt tia hai đạo hào quang rùng rợn
người, cây quạt sắt trong tay vung một vòng rộng rồi liệng vút lên cao. Từ trên không
cây quạt lượn một vòng cánh cung, rồi lúc lên lúc xuống bay về hướng Y Mộng Lăng.
Đà bay của cây quạt ngoằn nghèo lên xuống trông thật kỳ dị, trông tưởng chậm
mà lại nhanh chẳng khác lằn điện, chỉ chớp mắt đã tới gần đỉnh đầu Y Mộng Lăng. Đây
chính là chiêu tuyệt học Huệ Phong Truy Vân mà Thiết Phiến Lão nhân đã nhờ đó nổi
danh khét tiếng.
Nét tươi cười trên khuôn mặt Y Mộng Lăng tắt lịm, chàng vội vàng trầm cổ tay
khua trường kiếm trước mặt đón đỡ thế công của đối phương.
Mặc dầu thế xuất chiêu của chàng mau lẹ nhưng cây quạt sắt của địch thủ bỗng
ngưng lại rồi trầm xuống thật nhanh.
Hự ! Y Mộng Lăng đã lãnh trọn một đòn vào giữa ngực phun ra một vòi máu
tươi. Chân khí tan hóa, thân hình lảo đảo ngồi xẹp xuống mặt đất, dựa lưng vào gốc
cây, ngoẹo đầu sang một bên…
Thiết Phiến lão nhân vẫy tay thâu hồi cây quạt sắt ngữa cổ cười hăng hắc.
Soạt ! Soạt ! Hai cây quạt xếp vào mở ra một cái hai mắt lão ta tia ra hai đạo hung
quang lừ lừ bước về phía Y Mộng Lăng.
Sáu bước… Năm bước… Bốn bước… Sát khí mỗi lúc mỗi ghê rợn, không khí khẩn
trương nghẹt thở…
Y Mộng Lăng chẳng lẽ lại bị âm thầm tử giữa khu rừng rậm thâm u này sao ?
Gương mặt chàng ta lúc này đã tái nhợt bộc lộtâm trạng khích động phẫn nộ
bất phục…
Thình lình chàng ngửng lên vung mạnh cánh tay mặt liệng thanh trường kiếm bay ra
như một ánh chớp kèm theo tiếng gió veo veo hình như chàng muốn dùng thủ pháp như
địch thủ để trị lại địch thủ.
Nhưng hầu như vì hai vết thương quá nặng mất sức nên thế công của chàng tung
ra mất hết hiệu lực chính xác, thanh trường kiếm màu bạc bay qua đầu Thiết Phiến lão
nhân ra phía sau lão ta. Thấy vậy lão ta lại càng đắc y nhếch mép cười âm thầm đầy
vẽ tàn ác.
Soẹt! Soẹt!… Hai cây quạt sắt tung lên tạo thành những đợt kình phong lạnh
buốt nhằm địch thủ sả xuống…
Thình lình…

Ối!…
Sau tiếng kêu rống thảm thiết, thân hình Thiết Phiến lão nhân rung lên, sắc mặt
thảm biến, một tia máu bắn vọt ra tưới đỏ khắp thân hình Y Mộng Lăng.
Thanh trường kiếm màu bạc đã từ sau lưng lão ta xuyên qua trước ngực. Một
việc xẩy ra mà Thiết Phiến lão nhân không bao giờ ngờ tới.
Y Mộng Lăng nhếch mép cười đắc ý tán thán, đượm vẽ ngậm ngùi.
Vừa rồi chàng đã triển động nội gia tuyệt học kỳ tuyệt “Bàn cổ Ngưng tụ Đại
Pháp” vận khí lao thanh trường kiếm ra khỏi tay với chiêu thế Nữu Chuyển Càn Khôn
trong pho Ảo Thiên Bát Kiếm.
Thế kiếm kỳ ảo ở chổ bay qua đầu địch thủ rồi quay đầu trở lại một cách bất
ngờ khiến địch thủ sơ ý không kịp phòng bị.
Thiết Phiến lão nhân tròn xoe cặp mắt rướm máu nhìn Y Mộng Lăng thân hình run
rẩy, từng giọt máu từ mũi kiếm ló ra trước ngực chảy xuống.
Rồi đột nhiên lão ta gầm lên một tiếng thật lớn, bộc lộtâm trạng vô cùng phẫn
nộkhích động bi thống cừu hận. Một thảm bại chưa bao giờ nếm phải trong đời ngang
dọc giang hồ của lão ta.
Lão ta quãi tay ra sau lưng loạng choạng mấy bước nghiến răng rút phắt thanh
kiếm ra khỏi thân mình, lừ lừ xích lại gần chổ Y Mộng Lăng.
Một bước… Hai bước…
Nét mặt Y Mộng Lăng vẫn cười nhưng con tim đập thình thịch. Chàng cố gượng
nhăn mặt chịu đau vung tay chìa ra một vật màu vàng lóng lánh chói mắt.
Kim Hoa Thiềm!… Một đóa hoa kỳ dị màu vàng xuất hiện. Cử động của Thiết
Phiến Lão Nhân vội ngừng lại trên nét mặt lão ta hiện lên vẽ kinh hãi cực độ, miệng lắp
băp:
– Kim… Kim… Hoa…
Y Mộng Lăng nhướng mày nhún vai:
– Đúng ! Đây chính là đóa hoa kim bằng vàng… Nếu quả các hạ muốn chôn xác tại
đây.
Ha, hà, hà!… Hà, hà, hà!…
Thiết Phiến lão nhân vùng ngửa cổ cười rống lên thân hình gặp lại miệng phun ra có
vòi giọng hổn hển:
– Được! Non nước còn dài Trương Tràng Thủy này nếu chưa chết sẽ có ngày
băm vằm xác ngươi ra làm trăm mãnh để trả hận…
Dứt lời lão ta liệng mạnh thanh kiếm xuống đất thân hình lão đão bước ra khỏi
cánh rừng, khuất sau ngọn đồi thấp.
Nét mặt cười kỳ dị trên gương mặt Y Mộng Lăng chìm xuống luồng chân khí chàng
cố gắng đề tụ từ ban nảy đến giờ cũng như chìm xuống thân hình chàng lả đi ngồi xập
xuống mặt đất hơi thở mệt nhọc, sắc mặt tái nhợt…
Đột nhiên…
Loong koong… Loong koong…
Từng hồi nhạc ngựa ngân vang xen lẫn giọng hát nghêu ngao ề à bài ca thanh điệu
bình lạc.
Nét tươi cười lại hiện trên gương mặt thần bí của Y Mộng Lăng chàng hết sức
kinh dị vì chốn sơn lâm hoang vu như thế này mà cũng có nhã sĩ nhàn du ? Kẽ đó là ai ?
Từ đâu đến ?
Tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng nhạc rung mỗi lúc mỗi gần rồi lờ mờ trong làn sương
sớm một bóng đen lần lần hiện rõ…
Bóng đen là một con lưà lông lốm đốm, đủ màu đen trắng sám vàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.