Đọc truyện Ma Đế Quân – Chương 296: Truy Tinh Trục Nguyệt
【Thái Thượng Song Tình Kiếm】phải nói ai sáng tạo ra bộ Hồn pháp này, đúng thật là chuyên biệt để đối phó với đám Quỷ Ảnh Tộc kia!Khả năng thần hồ kỳ kỹ chuyển hóa toàn bộ võ kỹ, pháp thuật thành hồn kỹ, hồn thuật còn chưa nói, cái quan trọng nhất là lúc hai người nam nữ cùng nhau chiến đấu lại còn có thể bỏ qua toàn bộ các loại hiệu ứng khống chế.
Cái gì định thân, độc chú, huyết ấn… khi gặp phải【Thái Thượng Song Tình Kiếm】thì tốt nhất là nên né qua một bên!Thái Phi ở phía sau lưng Thanh Ngọc trợ chiêu cho hắn, nàng cũng dùng song kiếm nhưng chủ tu pháp thuật, không phải kiếm tu thuần túy, không thể lao lên được.
Thái Phi vung hai thanh Huyền Băng Kiếm lên, múa một vòng trong không trung, sau đó hai mũi kiếm chỉ thẳng vào phía đám đông Nhân Diện Ảnh Thù đang đứng đó, quát:- Phong Quyển Tàn Tuyết!Từ phía đơn kiếm bên tay phải của Băng Tuyết Tiên Nữ – Chân Thân của Thái Phi lập tức vung lên một đạo tuyết cầu khổng lồ trắng xóa, bay thẳng về phía trước, trên đường đi còn rải lại vô số băng tinh lấp lánh, chiêu thức có thể nói hoa mỹ tới tận cùng.
Đạo tuyết cầu kia to như cái nhà vậy, lao đi với tốc độ thần sầu quỷ khóc, mang theo nó là ngàn vạn đạo băng nhận sắc bén mạnh mẽ, ập thẳng xuống đầu một đám Nhân Diện Ảnh Thù, tạo ra một trận không chấn vang trời dậy đất.
Uỳnh…Uỳnh…!Thái Phi có tu vi Nguyên Động kỳ – cao hơn Độ Kiếp kỳ hai đại cảnh giới, mặc dù xuống tới Hằng Thiên Tinh, nàng chỉ còn là Hóa Chân đỉnh phong, nhưng Hồn cảnh của Thái Phi cũng tương đương với Thanh Ngọc, nên uy lực Hồn thuật nàng tung ra cũng không yếu kém gì.
Đạo tuyết cầu kia ập xuống, trong cái nhìn muốn lác mắt của vô số tu sĩ xung quanh, ấy vậy mà lập tức chấn tan một con Nhân Diện Ảnh Thù thành phấn vụn.
Ghê gớm!Đôi nam nữ này không thể khinh thường a!Mỗi người một chiêu giết một con nhện mặt người tu vi Hóa Chân trung kỳ!Quá kinh khủng rồi!Sĩ khí của liên minh Nguyễn gia tức tốc tăng cao, vô số âm thanh gào thét lên vang vọng chiến trường:- Thiếu gia uy vũ!- Ha ha ha! Bọn phản tộc kia! Mau chịu chết!- Các huynh đệ mau theo ta xông…A hự!…Chiến trường dầu sôi lửa bỏng kia liên tiếp vang lên những thanh âm chém giết huyên náo, khiến cho toàn bộ Đô Thành rung động.
Lúc này, phía dưới đường phố Trung Đô, phu nhân Trần Yên đang mau chóng sơ tán phàm nhân ở khu vực gần Tề gia thủ phủ đi nơi khác.
Vô số nha hoàn và gia đinh Nguyễn gia cũng được điều động theo nàng, giúp đỡ nạn dân.
Hôm nay ở Đô Thành có một trận đại chiến, nếu chẳng may ảnh hưởng tới người vô tội thì không hay chút nào.
Chính vì thế mà lúc toàn bộ nam nhân Nguyễn gia đang giao phong trên chiến trường, gia quyến của họ trong Nguyễn gia thủ phủ đã tới đây, di dời nạn dân tới nơi an toàn.
Phu nhân Trần Yên nhìn về phía chiến trường thảm liệt kia, nàng nghe được vô số đạo thanh âm kinh thiên động địa truyền lại, trong lòng nóng như lửa đốt.
– Mau, mau lên, đưa bọn họ cách xa nơi này!Phu nhân Trần Yên cùng Cung Hà Âu Cung trưởng lão mau chóng di dời nạn dân, thi thoảng nàng vẫn còn ngó lại trên không trung, lòng thầm cầu nguyện tất cả bình bình an an mà trở về.
Đột nhiên, từ trong con hẻm phía trước nhảy ra mười tên hắc y nhân tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, tay chúng lăm lăm đao kiếm, trong mắt sát ý ngút trời.
Cung Hà Âu trưởng lão quát lớn:- Kẻ nào!Nhưng chưa kịp để mười tên kia kịp làm ra một hành động gì, thì ngay tức khắc, vô số đường kiếm vũ mảnh mịn như sợi tơ không biết đã từ đâu lao đến, xuyên thẳng qua đầu bọn chúng, làm đám người này lập tức trố mắt ra, gục xuống đất mà chết, không hiểu lý do tại sao.
Chưa để đoàn người cứu tế nạn dân của Nguyễn gia kịp bàng hoàng xong, thì đã thấy Trọng Tần lão nhân gia nhẹ nhàng vuốt râu bước ra từ con hẻm nhỏ.
Trọng Tần hèm hèm cổ họng, làm một bộ dáng đắc đạo cao nhân nói với Trần Yên:- Tiếp tục đi đi chứ! Đừng để ý tới ta! Phu nhân có tấm lòng lương thiện, ắt sẽ gặp được phúc báo!Cung Hà Âu và Trần Yên vội vàng hành lễ:- Đa tạ tiền bối!- Khà khà, không có gì! Mấy tên tiểu tử kia hàng ngày lau bàn cho ta cũng không tệ, khá sạch sẽ, nên ta cũng giúp một tay!…Trên bầu trời Tề gia thủ phủ lúc này, hai bên đã đánh ra chân hỏa.
Nguyễn Nhạc lão gia tử mạnh mẽ cầm Bôn Lôi Toàn Long Thương lao thẳng tới đối chiêu cùng Đại điện chủ Nhật Thần Điện Hoắc Khang, hai bên liên tục tung ra những chiêu thức có uy lực khủng bố, làm kình khí bay loạn ra xung quanh, không có ai dám lại gần!Nguyễn Nhạc lão gia tử lúc giao tranh, gương mặt bỗng trở nên uy nghiêm dị thường, phong phạm uy vũ thần thánh không thể khinh nhờn, liên tiếp vung ra những đường thương pháp xảo diệu tột cùng, có vẻ như đang nhỉnh hơn so với Hoắc Khang.
Bôn Lôi Toàn Long Thương được chân nguyên của tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong dồn vào, toát lên tia sáng hoàng kim chói mắt, thương ảnh như hồng, cuốn theo vô vàn đạo quang mang sắc bén, dồn Hoắc Khang tới không kịp trở tay.
Bên phía đối diện, Hoắc Khang gầm lên mạnh mẽ, trong tay hắn đang cầm một Đế bảo thượng phẩm Ly Long Viêm Đao, trấn điện chi khí của Nhật Thần Điện.
Hoắc Khang phẫn nộ giao chiêu, đao vung liên hồi, trên thân thanh trường đao của hắn đã bốc lên vô vàn hỏa diễm ngùn ngụt thuần một sắc đỏ, cố gắng ngăn chặn những đường thương ảnh bá đạo như sóng triều đang ập tới kia.
Hoắc Khang mạnh mẽ nắm chặt chuôi đao, dồn chân chuyên dồn vào đó, lập tức gào lên:- Hỏa Diệm Liên Hoàn Trảm!Thanh Ly Long Viêm Đao trong tay Hoắc Khang bị lão vung nhanh tới nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được, khắp nơi hỏa diễm đao mang ngập tràn, liên tiếp bổ về phía Nguyễn Nhạc lão gia tử.
Đinh! Đinh! Đinh!…Âm thanh va chạm của thương đao liên tiếp vang lên, hỏa diễm đao ảnh của Hoắc Khang vẫn liên tiếp chém xuống, không ngừng nghỉ chút nào.
Hỏa Diệm Liên Hoàn Trảm, tuyệt kỹ thành danh của Hoắc Khang, dồn chân nguyên và hỏa diễm vào trường đao, tấn công như vũ bão, liên tục cho tới khi chân nguyên trong đan điền cạn kiệt mới thôi!Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi Hoắc Khang phải chém thêm mấy vạn nhát nữa mới hết chân nguyên!Nguyễn Nhạc lão gia tử lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn bản thân sẽ bị lâm vào bị động, có thể bị Hoắc Khang lật ngược thế cờ.
Nhanh chóng vung Bôn Lôi Toàn Long Thương đón đỡ những đường đao khủng bố đang liên tiếp công kích tới gần, Nguyễn Nhạc lão gia tử nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Lúc này, ánh mắt kiên định của gia gia Thanh Ngọc lóe lên, trong lòng đã tức tốc có quyết định gì đó.
Mặc kệ đao ảnh của Hoắc Khang đã chém trúng bản thân mình ba nhát, máu tươi dầm dề, Nguyễn Nhạc lão gia tử múa thương liên hồi, mạnh mẽ quát lên một tiếng chấn động toàn trường:- Truy Tinh Trục Nguyệt!Khí thế mạnh mẽ từ thân thể Nguyễn Nhạc lão gia tử ùa ra xung quanh, Bôn Lôi Toàn Long Thương cấp tốc vung mạnh, tạo nên những trận cuồng phong bạo vũ.
Từ bên trong cây Kim Thương kia bỗng dưng nổi lên một hư ảnh rồng vàng sống động, theo những đường công tới của Nguyễn Nhạc lão gia tử, tạo nên một trận Kim Long thương ảnh khủng bố, đổ dồn về phía Hoắc Khang còn đang mải múa đao liên tục kia!Đinh! Đinh! Đinh!…Truy Tinh Trục Nguyệt, đại sát chiêu thành danh của Nguyễn Nhạc lão gia tử, lấy tốc độ nhanh như vũ bão, đúng như cái tên của nó, đuổi trăng bắt sao, tung ra một vạn lẻ tám trăm đường thương ảnh với uy lực hủy thiên diệt địa!Vô vàn thương mang với khí thế như dời sông lấp bể, sắc bén vô song, theo ánh mắt ngưng trọng của Nguyễn Nhạc lão gia tử, đâm thẳng về phía trước, đối kháng trực diện với Hỏa Diệm Liên Hoàn Trảm.
Phập…Phập…!Mấy đạo đao mang của Hoắc Khang dường như không thể kháng cự lại nổi thương kỹ ghê gớm trước mặt, trên người lão cũng đã liên tiếp bị thương ảnh của Nguyễn Nhạc lão gia tử xuyên qua!Đúng lúc này, từ đằng xa bỗng có âm thanh gào thét của Thanh Ngọc vang lên:- Phù Hoa! Tên đang đánh với gia gia!.