Đọc truyện Ma Đế Độc Tiên Bí Sử – Chương 9: Dưới họa bố có ác long
Một vài đệ tử nhát gan nhìn cảnh tượng như thiên băng đó đã không nhịn được che mắt —— Chín thanh trường kiếm kia khí thế quyết chí tiến lên, nếu như trời ngăn cản phía trước đại khái ngay cả trời cũng bị xé ra một lỗ hổng, huống chi chỉ là Đỗ Thủy Thanh đã hoàn toàn ngây ngốc ở giữa không trung.
Bọn họ không hề hoài nghi, ngay sau đó Đỗ Thủy Thanh sẽ bị kiếm phong cắn giết thành vụn vặt.
Mà chín kiếm thế kia đi nhanh chóng, mặc dù mấy vị trưởng lão bục cao cũng không nhịn được kinh hô, nhưng không kịp ra tay ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chính thanh kiếm kia mang theo tiếng rít gào làm thiên địa biến sắc trong chớp mắt đến trước mặt Đỗ Thủy Thanh.
Đỗ Thủy Thanh mặt tái mét nhắm chặt hai mắt.
“…”
Rất lâu sau đó, cơn đau xé nát trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Đỗ Thủy Thanh run rẩy đôi môi chậm rãi mở mắt ra, vân cảnh trước mặt đã tán, thiên địa thanh minh.
Một thanh hắc kiếm cổ xưa, vững vàng đứng giữa mi tâm của hắn.
Phong mang ầm ĩ kia, phảng phất như đã xuyên qua não hắn. Thậm chí hắn cũng không biết vào giờ phút này hắn chết hay sống.
“Sao, sao, có thể, có thể!?”
Trên bục cao, Thiên Đấu trưởng lão khàn giọng nói ra tiếng lòng của mọi người, biểu hiện trên mặt hắn do khiếp sợ quá độ nên có hơi dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh hắc kiếm ngự không: “Chân nguyên ly thể ngự vật ít nhất phải ở cảnh Hàm Nha —— Mà hắn ngay cả Linh Chủng còn chưa kết! Huống hồ cho dù là cảnh Thành Diệp cũng không thể thích làm gì thì làm lấy chân nguyên điều khiển chín thanh kiếm như thế!”
“… Không có chân nguyên dao động.”
Kinh ngạc trên mặt Tô Diệp Tử đã tiêu tan, hắn rũ tầm mắt nhìn người thật yên lặng đứng ở đằng kia ngay cả vạt áo cũng không lay động ở giữa sân dưới kia, chút ý cười từ khóe môi của hắn, chậm rãi nổi lên, mà trong đôi mắt hắn nhìn Vân Khởi, phảng phất như có ánh sao bắt đầu chậm rãi trong bóng tối bung ra, phóng to, sau đó phủ kín đôi mắt.
“Hắn lấy thần thức điều khiển.”
Âm thanh của Tô Diệp Tử lần này không hề che lấp, tuy không đủ cao, nhưng trong mảnh yên tĩnh không thể tin tưởng này, đã đủ cho mỗi người đều nghe thấy.
Mỗi một đệ tử bên trên bên dưới, ngay cả bốn vị trưởng lão đã không thể kiềm lòng được đi thẳng mấy bước đến lan can cũng cảm thấy cổ họng chát chát —— Tiến cảnh tu vi cùng thần hồn chưa bao giờ trực tiếp móc nối, nhưng dù là tu giả thiên tài đi nữa có ai không phải tu vi tăng nhanh mà thần hồn khó tiến?
Ngẫm lại một màn có thể dẫn tới thiên địa biến sắc phong vân bao phủ vừa nãy, lại nghĩ tới chín thanh trường kiếm linh hoạt điều khiển dễ dàng kia —— Thần hồn của người này phải cường đại khiến người ta kinh hãi đến mức nào mới có thể nắm giữ thần thức bàng bạc như vậy?
Lực thần hồn, sợ là trưởng lão thủ phong trên bục đều không sánh bằng.
Trong đôi mắt xưa nay không có hào quang của Thiền Quyên trưởng lão nhất thời rạng rỡ: “Sao lại cảm thấy mấy trăm năm nay mình đều sống uổng phí… Vừa nãy cảm thấy hắn có thể nghe thấy mật đàm thần thức của chúng ta, hóa ra không phải ảo giác.”
Thiên Đấu trưởng lão cùng Hồng Hoang trưởng lão sắc mặt kỳ dị gật đầu.
“Vậy xem ra, thần hồn người này lại so với Thiền Quyên sư muội có lực thần hồn cường đại nhất trong chúng ta còn đáng sợ hơn.” Hồi lâu sau Húc Dương trưởng lão sâu kín thở dài, nhìn về phía Tô Diệp Tử, “Đồ đệ này của ngươi, không phải vật trong ao a.”
Tô Diệp Tử hứng thú dạt dào nhìn Vân Khởi bên dưới, ngữ điệu nhẹ đến sắp tan: “Ta cũng… rất kinh hỉ a.”
Trong lúc mấy vị trưởng lão nghị luận, hắc kiếm nghiêng trên mi tâm Đỗ Thủy Thanh cũng thu lại bay về phía sau, trên không trung phát ra một âm thanh dường như không cam lòng rất rõ ràng, liền rơi vào phía Vân Khởi. Vân Khởi giơ tay lướt qua phía trước, hắc quang kia liền biến mất trong tay áo hắn, không tìm được hình bóng.
Giữa không trung Đỗ Thủy Thanh đại khái đã hồi phục tinh thần, biết được mình đã không còn nguy hiểm đến tình mạng, khí tức nghẹn lại được buông lỏng, thân hình từ giữa không trung chật vật mất lực rơi xuống.
Cách mặt đất còn nửa trượng, tốc độ hạ xuống của hắn đột nhiên hơi ngưng lại, sau đó lực độ vô hình kia biến mất, hắn rơi trên mặt đất.
Vân Khởi thu hồi thần thực làm đối phương rơi xuống chậm lại, khẽ vuốt cằm: “Xin lỗi.” Hắn rũ mắt, che khuất một mảnh đen láy dưới đáy mắt.
Không có câu trả lời, hắn cũng không nhìn đã Đỗ Thủy Thanh đã dại cả ra, mà là xoay người đi về phía bục cao, đón ánh mắt hơi lay động của Tô Diệp Tử, khom người làm cúi chào.
Sau đó hắn đứng thẳng người, đi về phía thang đá của bục cao. Tất cả những cái nhìn chăm chú chứa đầy tâm tình phức tạp của mọi người cùng với sự tĩnh lặng nghe được cả tiếng kim rơi, bước tiến của hắn không tăng nhanh cũng không chậm lại, dáng đi của hắn mang chút hăng hái đắc thắng trở về nào, giống như sau mỗi lần đoạt giải quán quân thi đấu ngoại tông lúc trước, bất luận rơi vào quanh người chính là phê bình hay là tán dương, vẻ mặt cùng ánh mắt của hắn đều bình tĩnh trước sau như một.
Không có đệ tử nào nói chuyện.
Từ trước, bọn họ cho rằng bình tĩnh này là chiếc màn che của kẻ yếu. Cho tới hôm nay, bọn họ nén một góc nho nhỏ của họa bố* bình tĩnh này lên, nhìn thấy bên trong đen kịt như đêm, phong vân nộ chuyển, sóng đánh ngập trời. Trong thế giới thiên địa mất đi sự biến chuyển này, tất cả mọi người bọn họ đều mặt mày kinh sợ lui về phía sau một bước. Họa bố liền một lần nữa che lại.
* vải vẽ tranh
Sau này, bình tĩnh này là kính nể của tất cả mọi người bọn họ.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy bên dưới họa bố cất giấu một ác long chỉ cần lướt mây hét lên xé rách lớp vải xông ra liền có thể lật tung thiên địa này.
Chỉ chốc lát sau, Vân Khởi một lần nữa lên bục cao, đi về phía Tô Diệp Tử đang đứng: “Sư…”
Hắn vừa định mở miệng, một đệ tử thủ phong đã đến trước mặt hắn, chắn giữa hắn cùng Tô Diệp Tử, hai gò má đỏ bừng lên: “Vân Khởi sư huynh, vừa nãy… xin lỗi!” Nói xong liền trực tiếp cúi đầu thật sau trước mặt Vân Khởi.
Chính là cái người mở miệng rồi bị phạt ra sau núi hối lỗi ba năm vừa nãy.
Ngơ ngác trên mặt Vân Khởi rút đi, hắn gật gật đầu: “Không sao.”
Trên mặt người kia lại đỏ có thừa, khi đứng thẳng người ánh mắt còn có chút kích động, môi run run mấy lần cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người quay về bên trong những đệ tử phía sau Húc Dương trưởng lão.
Tô Diệp Tử trêu ghẹo Thiền Quyên trưởng lão ánh mắt rạng rỡ bên cạnh: “Quyên Nhi sư muội, phải trông coi đạo tam của các nữ oa oa trong phong ngươi a, bằng không tương lai xem như đều nát ở Hàn Quỳnh phong, đồ đệ ngoan của ta cũng sẽ không phụ trách đâu.” Nói xong hắn nhìn sang Vân Khởi sắp đi đến bên cạnh mình, “Đồ đệ ngoan, vi sư nói đúng không?”
Thiền Quyên trưởng lão liếc nhìn những ánh mắt tứ tán của nữ đệ tử phía sau mình, khẽ hừ một tiếng: “Tô Diệp Tử chỗ của ngươi đừng gọi là Hàn Quỳnh phong nữa, đổi thành Gieo Họa phong đi.”
Tô Diệp Tử sờ sờ cằm: “Ý này cũng không tệ lắm, đồ đệ ngoan cảm thấy sao?”
Vân Khởi gật đầu: “Nghe sư phụ.”
“Không phí nhiều sức liền bỏ hạt giống như thế vào túi, Tô sư huynh đúng là khiến các sư huynh đệ chúng ta hâm mộ a.” Nghe thấy một phen ngôn từ của Vân Khởi ở bên dưới trước đó, Thiên Đấu trưởng lão vào lúc này lại khá ai oán, càng hứng thú nhiều hơn thì cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Tô Diệp Tử hiếm khi không cãi lại, cười nhìn Vân Khởi một chút.
“Được rồi, thi đấu đã kết thúc, chuyện tuyển đệ tử phía sau liền giao cho những hậu bối này làm đi.” Húc Dương trưởng lão mở miệng, có chút tiếc nuối nhìn Đỗ Thủy Thanh còn ngồi cứng tại chỗ bên dưới, trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc, “Chúng ta đều trở về thôi.”
Đám người Thiền Quyên trưởng lão tự nhiên không có dị nghị gì, từng người tán thành, Tô Diệp Tử vốn cũng chỉ muốn dẫn đồ đệ ngoan đến chứng minh thân phận, lúc này nhiệm vụ hiển nhiên đã vượt mức hoàn thành, rồi cũng chuẩn bị cùng rời đi. Ngay khi hắn muốn nhấc chân, một thần thức truyền âm lại khiến hắn ngừng bước chân.
“Đỗ Thủy Thanh tư chất trác việt, sư phụ không cân nhắc thu hắn làm đồ đệ sao?”
Tô Diệp Tử không vội quay đầu, trước tiên nhìn bốn vị trưởng lão thủ phong phía trước, bao quát bên trong Thiền Quyên trưởng lão, không có phản ứng gì. Vẻ khác lạ lướt qua đáy mắt Tô Diệp Tử —— Vốn dĩ hắn cho rằng, lực thần hồn của Vân Khởi cho dù cường hãn, phỏng chừng cũng không phân cao thấp với Thiền Quyên, không nghĩ tới đối với dao động thần thức truyền âm Thiền Quyên trưởng lão đối với Vân Khởi thần thức truyền âm lại không hề cảm nhận được… Vậy cũng có nghĩa là, lực thần hồn của đồ đệ ngoan nhà hắn chỉ sợ là còn cường đại hơn Thiền Quyên trưởng lão.
Bằng chừng ấy tuổi cùng với tu vi, lực thần hồn nhường này, thậm chí làm người ta kinh hãi đều khó mà hình dung được.
Trong lòng Tô Diệp Tử có dấu chấm hỏi, nhưng cũng không nói ra, hắn liếc mắt nhìn bên dưới: “Thương hại hắn?” Dựa vào phán xét tính cách của hắn đối với đồ đệ ngoan, thật sự vẫn không nghĩ tới sẽ một loại tâm tình như thế bên trong.
Vân Khởi lại lắc đầu, vẫn dùng thần thức truyền âm: “Đỗ Thủy Thanh tư chất chí ít tối ưu trong ba lần này, nếu sư phụ thật đẩy hắn vào phong thứ bảy, cho dù tông chủ trách tội vì không thu nhận, ngày sau cũng sẽ có đệ tử lên án.”
Tô Diệp Tử nghĩ tới những câu nói của đám người Thiền Quyên đã nói trước khi Khởi Vân Khởi đồng ý tỷ đấu kia, bỗng dưng nở nụ cười: “Kỳ thực ta có nhiều chỗ giống ngươi. Ta không để ý người khác nói gì về ta.”
Vân Khởi suy nghĩ một chút, sau đó hắn nhíu mày lại, “Ta quan tâm.”
Tô Diệp Tử ngẩn ra, bật cười: “Ngươi không để ý người khác đánh giá ngươi thế nào, nhưng quan tâm người khác đánh giá ta làm sao —— Chuyện này không mâu thuẫn sao?”
“Không mâu thuẫn.” Vân Khởi vẻ mặt như thường, “Hãy nhớ lại câu nói trước đó, Vân Khởi sống là vì sư phụ.”
Tô Diệp Tử sửng sốt, kỳ thực hắn thật sự không xem câu nói ấy của Vân Khởi là thật. Qua rất lâu hắn mới hoàn hồn, mặt mày hơi cong: “Tốt.” Ánh mắt của hắn lại không chứa ý cười, thanh minh sạch sẽ, “Trước khi tìm được người hoặc vật khiến ngươi lưu luyến trong kiếp này, thì sống vì ta đi.”
Dù sao chỉ trừ lý do sống tiếp vì bản thân ra, một người mới có thể chân chính địa sống tiếp như một con người mà.
“Còn như Đỗ Thủy Thanh, ta sẽ cho hắn một cơ hội, xem biểu hiện của bản thân hắn.”
Tô Diệp Tử xoay người rời đi, Vân Khởi theo sau. Hai người một đường trở về Hàn Quỳnh phong, bước lên nơi liên kết, Tô Diệp Tử cười híp mắt nhìn tuyết bay trên không trung, “Linh nguyên ở nội tông so với ngoại tông thì nhiều hơi quá, vẫn là nơi này —— “
Mới nói được nữa câu, Vân Khởi đứng bên cạnh hắn an tĩnh một đường bất chợt ngã xuống.
Tô Diệp Tử kinh ngạc một hồi, vận chuyển chân nguyên đỡ lấy người, muốn dùng thần thức tra xét tình huống trong cơ thể hắn, lại phát hiện lực thần hồn của Vân Khởi chưa rút, lấy thần thức trên người mình cũng không thể tra xét.
Tô Diệp Tử nhíu mày, do dự chốc lát, tay trái đỡ lấy người, năm ngón tay phải cùng lúc chưởng đao trên không trung nhẹ nhàng quét qua một cái, trong không khí bên cạnh thình lình hiện ra một lỗ hổng lớn dài mấy trượng, tiếng gió gào thét bên trong khiến lòng người lảo đảo; Tô Diệp Tử lại không do dự nhiều, chân nguyên ly thể bảo vệ quanh người Vân Khởi, sau đó đỡ hắn đồng thời bước vào trong lỗ hổng kia.
Khi góc áo hai người dây dưa trong khe hở này biến mất, lỗ hổng lỡn cũng phút chốc biến mất thành không, tất cả quay về bình thường, giống trước nơi này căn bản cũng không có hai người nào từng đứng. Mà cùng lúc đó, ở bộ phận mây không tiến nhập của Hàn Quỳnh phong, truyền đến một tiếng nổ vang ầm ĩ mà bàng bạc.
Đa số đệ tử của thất phong không hề cảm nhận được, có vài vị trưởng lão cùng đệ tử thủ phong nhiều thế hệ với đạo pháp cường đại có chút mờ mịt ngừng động tác trong tay, mà bốn vị trưởng lão thủ phong đang ở tứ phong không hẹn đều cùng ngẩng đầu nhìn phía Hàn Quỳnh phong.
Trong động phủ giữa sườn núi trên Tông Chủ phong, tiếng tiêu trong rừng trúc đột nhiên ngừng một chút, qua hồi lâu, trong rừng truyền đến một tiếng thở dài, tiếng tiêu lại tiếp tục chậm rãi vang.
——
… Vân Khởi chạy trong đêm đen, dùng hết toàn lực mà chạy.
Trên bầu trời phía sau hắn, chứa đầy vân lôi cuồn cuộn dày đặc che kín bầu trời, âm thanh kia như mãng xà cuồng loạn vừa chạy vừa kêu gào, buộc chặt hắn, hầu như muốn ép đến đỉnh đầu của hắn.
Bên tai đầy rẫy tiếng kêu thê thảm đau đớn thê, trong xoang mũi đều là mùi máu tanh… Lôi quang đưa người trong người Địa Ngục vào trong ánh mắt của hắn, hắn hầu như tiêu hao hết mọi khí lực của mình, liều mạng chạy trốn trong đêm tối không có điểm cuối này. Nhưng hắn thậm chí không nhớ rõ chính mình đang tránh né cái gì.
Trong lồng ngực đau đớn xé rách như kim châm, không cam lòng cùng vô lực còn có hoảng sợ —— Những tâm tình kia đã rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được, mãnh liệt như sóng biển nhào tới —— Hầu như muốn khiến hắn nghẹt thở… Thân thể này phảng phất như dần dần thoát khỏi khống chế của hắn, hắn nghe thấy thân thể này phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng đến mức tận cùng…
Bỗng nhiên, dưới chân của hắn trống rỗng.
Cả người Vân Khởi không khống chế được rơi xuống dưới, quá trình này kéo dài rất lâu, mãi đến tận khi hắn cảm thấy mình tựa hồ rơi xuống đất, không có cảm giác đau như trong tưởng tượng. Hắn mở mắt ra, trước mắt cuối cùng cũng không còn bóng tối vô tận nữa, không còn là lôi thanh và kêu rên đinh tai nhức óc nữa, yên tĩnh mức khiến hắn ngưng rẩy.
Trước mặt hắn chỉ có mấy vài thước được chiếu sáng, bên ngoài mấy thước kia vẫn là hắc ám, nhưng hắc ám này đều vì nơi được ánh sáng chiếu rọi mà trở nên nhu hòa lên.
Nơi được ánh sáng chiếu rọi có một bụi linh vật.
Vân Khởi không nhịn được đi tới, khom người xuống nhìn. Bụi linh vật trước mặt nhìn xbình thường, bình thường đến mức giống như cỏ dại ven đường ở phàm giới, ngay cả vài đóa hoa nát sặc sỡ cũng không thấy tô điểm; phiến lá vừa nhọn vừa dài, mang theo chút độ cong, nhưng lại không khiến hắn cảm thấy sắc bén, trái lại nhìn ra chút dáng vẻ non mềm. Để sát vào xem, hắn mới dần dần nhìn thấy linh vật nó nơi không gần gũi với cỏ dại: Bên rìa phiến lá nhỏ dài pkia có một vòng gợn sóng màu bạc, màu bạc vừa nhu hòa vừa nhẵn nhụi, khiến Vân Khởi không nhịn được đưa tay muốn vuốt ve ——
Đầu ngón tay của hắn vừa chạm vào phiến lá, phiến lá nhỏ dài cứ như là thông linh nhẹ nhàng run rẩy, lá nhọn cuốn về sau một cái, né tránh va chạm của hắn, Vân Khởi ngẩn ra. Không bao lâu sau, bộ phận cuốn lên của phiến lá kia run lên trong không trung, giống như do dự một lúc, lại từ từ, từ từ mở phiến lá đang cuốn lại rồi nhếch lên ra, đợi đến khi khôi phục thành nhỏ dài, hai sợi bạc hội tụ trên chiếc lá nhọn từ trên không trung hạ xuống, sau đó hướng về phía trước thăm dò, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay còn dừng lại giữa không trung của Vân Khởi.
Mềm mại như trong tưởng tượng của hắn, như là một nụ hôn.
Vân Khởi không nhịn được cong khóe môi, dùng đầu ngón tay động tác mềm nhẹ xoa xoa trên phiến lá mấy lần.
Phiến lá kia bắt đầu còn có chút như thẹn thùng, cuốn một bên lá của mình, sau lại giống như hài tử nghịch ngợm, dùng ngọn lá mềm mại nhẹ nhàng vỗ vào tay hắn, ngọn lá lay động hơi nhanh, màu bạc nhu hòa bên rìa lá liền sáng long lanh rơi xuống điểm sáng, rắc vào trong bóng tối.
Như ánh sao đầy trời phủ xuống.
Chỉ nhìn điểm sáng kia thôi, ý thức của Vân Khởi lại dần dần chìm vào trong bóng tối…