Ma Đạo Tổ Sư

Chương 111: Giấu mối (tứ)


Đọc truyện Ma Đạo Tổ Sư – Chương 111: Giấu mối (tứ)

Từ đó, kế hoạch bước đầu thành công, Nhiếp Hoài Tang không cần chính mình hao tâm tổn trí cố sức đi tìm thi thể Nhiếp Minh Quyết, đem nguy hiểm phiền phức đều giao cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, chỉ cần mật thiết giám thị bọn họ là được.

Thanh Hà lần kia tiếp xúc chính diện, Nhiếp Hoài Tang giả bộ như không nhận ra Mạc Huyền Vũ, Ngụy Vô Tiện quả nhiên không có cảm thấy có cái gì không đúng. Hắn cũng đã mượn điều này bất động thanh sắc xác định, “Mạc Huyền Vũ” đã đổi người rồi.

Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi tiểu bối lần kia dọc theo đường gặp được chuyện lạ xác mèo, rõ ràng là có người cố ý tạo ra dị tượng, cộng thêm thôn xóm gần đó vì bọn họ chỉ đường, không hề nghi ngờ, mục đích chỉ là muốn đem đám đệ tử thế gia không hiểu chuyện đời dẫn vào Nghĩa thành.

Thử nghĩ, nếu như lúc ấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sơ sẩy một bước, không thể hoàn hảo bảo vệ bọn họ, để bọn họ xảy ra sai sót gì, khoản nợ hôm nay sẽ tính trên đầu Kim Quang Dao.

Tóm lại, có thể cho Kim Quang Dao bị định tội càng nhiều càng tốt, cẩn thận hướng ác đồ phạm phải sai lầm, lưu lại nhược điểm càng nhiều càng tốt, có thể khiến hắn cuối cùng bị chết càng thảm càng càng tốt.

Ngụy Vô Tiện nói: “Nhiếp Tông chủ, thân thể Xích Tôn Phong, không phải là do ngươi giữ sao?”

Nhiếp Hoài Tang gãi cái ót, nói: “Trước kia là ta. Đêm nay vừa nhận được tin tức, thi thể đại ca đặt ở Thanh Hà không cánh mà bay. Bằng không thì ta tại sao lại vội vàng địa Thanh Hà đuổi đến, còn nửa đường bị Tô Thiệp bắt tới…”

Lam Vong Cơ dùng Tị Trần đem hộp đen bên cạnh quan tài kia trở mình tới, nhìn lướt qua Chú Văn khắc phía trên, đối với Ngụy Vô Tiện nói: “Đầu lâu.”

Hộp trước kia hẳn là dùng để chứa đầu Nhiếp Minh Quyết. Kim Quang Dao từ Kim Lân Đài chuyển đi, hơn phân nửa liền đem nó chôn ở nơi này.

Ngụy Vô Tiện hướng hắn gật đầu một cái, lại nói: “Nhiếp Tông Chủ, ngươi biết trong quan tài này trước kia là cái gì không?”

Nhiếp Hoài Tang chậm rãi bị một luồng mưa to xối tóc đến sau tai, giống như bất đắc dĩ mà nói: “Ta làm sao biết? Ngụy huynh a, ngươi hà tất một mực như vậy? Ngươi thế nào hỏi, ta không biết là không biết a.”

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm hắn một hồi, cuối cùng vẫn dời mắt đi.

Phỏng đoán lại thiên y vô phùng, rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán. Ai cũng không có chứng cớ.

Huống hồ, cho dù tìm ra chứng cớ, lại có thể chứng minh cái gì? Có thể đạt tới cái mục đích gì? Đả đảo người nào?

Vì huynh trưởng báo thù, trăm phương ngàn kế tìm một sự kiện, nghe không đáng trách, ít nhất không thể khiển trách rõ ràng. Cho dù tại quá trình này, coi người ngoài là quân cờ, xem tính mạng tiểu bối gia tộc khác như không có gì, nhưng dù sao cuối cùng đều hữu kinh vô hiểm, cũng không có tạo thành tổn thương thực chất.

Nhiếp Hoài Tang lúc này mặt mũi tràn đầy mờ mịt cùng bất đắc dĩ, có lẽ là ngụy trang, hắn không muốn thừa nhận chính mình từng đối với bọn tiểu bối Cô Tô Lam Thị cùng gia tộc khác động sát ý, hoặc là kế hoạch của hắn không chỉ như thế, hắn muốn che giấu vẻ mặt chân thực làm càng nhiều sự tình, đạt thành càng cao mục tiêu; cũng có khả năng căn bản không có phức tạp như vậy, có lẽ Ngụy Vô Tiện chỉ là suy đoán mà thôi, đưa tin, giết mèo, đem Nhiếp Minh Quyết đầu thân hợp nhất là một người khác hoàn toàn, Nhiếp Hoài Tang căn bản chính là cái hàng thật giá thật. Kim Quang Dao, bất quá là hắn bị Nhiếp Hoài Tang hô phá ý đồ đánh lén tạm thời dùng tới lời nói dối, ý nhiễu loạn tâm thần của Lam Hi Thần, thừa cơ kéo hắn đồng quy vu tận. Rốt cuộc Kim Quang Dao làm việc xấu, lúc nào nói dối, cùng cái gì đều không kỳ quái.

Về phần tại sao cuối cùng hắn lại một khắc thay đổi chủ ý, đẩy Lam Hi Thần ra, ai có thể biết hắn đến cùng nghĩ thế nào?

Lam Hi Thần nâng trán trên mu bàn tay gân mạch nổi lên, giọng khó chịu: “… Hắn đến cùng muốn như thế nào? Lúc trước ta cho rằng ta rất hiểu hắn, về sau phát hiện ta không rõ ràng. Tối nay, ta hiểu lầm hắn, đối với ngươi hiện tại lại không rõ ràng.”

Lam Hi Thần ngơ ngẩn nói: “Hắn đến cùng muốn làm gì?”

Thế nhưng là, hắn cũng không biết, người bên ngoài liền càng không khả năng sẽ có đáp án.


Trầm mặc một hồi, Ngụy Vô Tiện nói: “Chúng ta cũng đều đừng đứng đây. Rút mấy người ra ngoài tìm người, lưu lại mấy người, thủ tại chỗ này nhìn thứ này a. Miệng quan tài thêm mấy cây Cầm Huyền, không có cách nào khác phong bế Xích Phong Tôn lâu.”

Phảng phất là để xác minh phán đoán của hắn, miệng trong quan tài lại truyền ra tiếng bang bang.

Từng trận âm thanh, mang theo một cỗ lửa giận vô hình, Nhiếp Hoài Tang run một cái. Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái, nói: “Thấy được chưa? Được lập tức đổi quan tài kiên cố, đào cái hố sâu, một lần nữa vùi vào đi, tối thiểu một trăm năm ở trong không thể mở ra. Vừa mở ra, cam đoan âm hồn bất tán, hậu hoạ vô cùng…”

Hắn còn chưa nói xong, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa.

Ngụy Vô Tiện nhất thời biến sắc.

Kim Lăng tinh thần chấn động, nói: “Tiên Tử!”

Sấm chớp đã qua, mưa to cũng hóa thành tí tách. Đêm đã qua, sắc trời hơi lạnh.

Linh Khuyển ướt đẫm vung ra bốn chân, hướng về phía Kim Lăng. Một mắt chó ướt sũng, chân trước cách mặt đất người đứng lên, trên đùi Kim Lăng ô ô khẽ gọi. Ngụy Vô Tiện trông thấy máu đỏ tươi từ hàm răng nhọn đang lúc duỗi ra, không ngừng liếm láp tay của Kim Lăng, sắc mặt trắng bệch, con mắt đăm đăm, há to miệng, cảm thấy linh hồn từ miệng phi thẳng lên trời. Lam Vong Cơ yên lặng đem hắn giấu sau lưng, tách rời tầm mắt hắn và Tiên Tử.

Ngay sau đó, mọi người đem Quan Âm Miếu đoàn đoàn bao vây, rút kiếm trên tay, thần sắc cảnh giác, phảng phất chuẩn bị đại sát một hồi. Nhưng mà, dẫn đầu nhảy vào trong miếu thấy rõ cảnh tượng, lại đều ngây ngẩn cả người. Nằm, đều chết, không chết, nửa nằm không nằm, muốn đứng không đứng. Nói tóm lại, thây ngã đầy đất, một đống bừa bộn.

Cầm kiếm xông vào trước nhất, bên trái là người của Vân Mộng Giang thị mười phần tinh anh, bên phải rõ ràng là Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân còn nét mặt kinh nghi, còn chưa mở miệng hỏi, nhìn thấy đầu tiên chính là Ngụy Vô Tiện gần như dán trên người Lam Vong Cơ. Trong chớp mắt, hắn cái gì đều quên hỏi, nộ khí trên khuôn mặt, đứng đấy, hự ra mấy hơi thở, râu mép rung động rung động phiêu phiêu.

Người kia chóng đoán được trong miếu không có gặp nguy hiểm, tiến lên đỡ Giang Trừng, nói: “Tông Chủ, ngài không có sao chứ.”

Lam Khải Nhân thì giơ kiếm quát: “Ngụy…”

Không đợi hắn nói xong, từ phía sau hắn lao ra vài đạo bạch y thân ảnh, nhao nhao reo lên: “Hàm Quang Quân!”

“Ngụy tiền bối!”

“Lão tổ tiền bối!”

Lam Khải Nhân bị một tên thiếu niên cuối cùng đụng phải một chút, suýt nữa ngã, giận sôi lên nói: “Không cho phép đi nhanh! Không cho phép cao giọng ồn ào!”

Ngoại trừ Lam Vong Cơ đối với hắn hô một tiếng “Thúc phụ”, không ai để ý đến hắn. Lam Tư Truy tay phải cầm lấy tay áo Lam Vong Cơ, tay trái cầm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, vui vẻ nói: “Quá tốt a! Hàm Quang Quân Ngụy tiền bối, các ngươi cũng không có sao. Nhìn Tiên Tử gấp thành cái dạng kia, chúng ta tưởng các ngươi gặp tình huống khó khăn.”

Lam Cảnh Nghi nói: “Tư Truy ngươi hồ đồ à…, làm sao có thể Hàm Quang Quân không giải quyết được tình huống nha, sớm liền nói ngươi quan tâm dư thừa.”

“Cảnh Nghi a, trên đường đi quan tâm dư thừa dường như là ngươi đi.”


“Bỏ đi á…, ít nói hươu nói vượn.”

Ngụy Vô Tiện dùng Tỏa Linh trong túi hòa với tấm Phù Triện, cho Ôn Ninh ngăn chặn ngực, Ôn Ninh rốt cục có thể chính mình từ trên mặt đất đứng lên. Lam Tư Truy khóe mắt liếc qua liếc thấy hắn, lập tức đem hắn cũng bắt qua, nhét vào trong vòng vây các thiếu niên, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.

Nguyên lai Tiên Tử cắn bị thương Tô Thiệp, một đường chạy như điên, tìm được một cái trạm Vân Mộng Giang thị phụ thuộc gia tộc, trước cửa sủa không nghỉ. Tiểu Gia Chủ gia tộc kia thấy nó trên cổ đeo cái vòng hoàng kim đánh dấu gia huy, biết là nó có phần có lai lịch Linh Khuyển, chủ nhân tất nhiên thân phận cao quý, lại xem nó răng da lông trên đều có vết máu cùng thịt nát, rõ ràng trải qua một hồi chém giết, sợ là vị chủ nhân kia gặp phải nguy hiểm, không dám lãnh đạm, lập tức Ngự Kiếm mang đến Liên Hoa Ổ thông báo Vân Mộng Giang thị. Người Chủ kia nhìn sự tình liền lập tức nhận ra là chó của tiểu Thiếu chủ Kim Lăng Linh Khuyển Tiên Tử, lập tức phái người xuất phát cứu viện.

Lúc ấy người của Cô Tô Lam Thị cũng sắp rời Liên Hoa Ổ, Lam Khải Nhân lại bị Tiên Tử ngăn trở đường đi. Nó nhảy dựng lên, chật vật cắn một mảnh vạt áo trắng của Lam Tư Truy, dùng móng vuốt đem nó chắp tay trên đầu, tựa hồ muốn đem vải trắng đỉnh thành một vòng tròn trên đầu. Lam Khải Nhân ngạc nhiên, Lam Tư Truy lại bừng tỉnh đại ngộ: “Tiên sinh, nó bộ dạng như vậy, như giống bắt chước nhà của chúng ta? Nó có phải hay không nghĩ cách báo cho chúng ta, Hàm Quang Quân hoặc là người của Lam gia cũng gặp phải nguy hiểm?”

Vì vậy, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam Thị cùng mấy gia tộc chưa rời đi lúc này mới tập kết, cùng nhau đến đây thi cứu. Tiên Tử dẫn người hai lần đến, rốt cục tại lần thứ ba thành công đem đến cứu binh, thật là một kì khuyển.

Cũng mặc kệ có nhiều cái tốt, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, nó nói trắng ra hay là một con chó, vật đáng sợ nhất, mặc dù có Lam Vong Cơ ngăn cản trước người, hắn cũng toàn thân sợ hãi. Từ khi bọn tiểu bối Lam gia đi vào, Kim Lăng một mực len lén hướng bên kia nhìn, nhìn bọn họ vây quanh Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bảy mồm tám mỏ chõ vào, thấy Ngụy Vô Tiện sắc mặt càng ngày càng trắng, vỗ vỗ Tiên Tử, nhỏ giọng: “Tiên Tử, ngươi đi ra ngoài trước.”

Tiên Tử lắc đầu vẫy đuôi, tiếp tục thè lưỡi ra liếm hắn, Kim Lăng trách mắng: “Mau đi ra, không nghe lời của ta?”

Tiên Tử liếc hắn một cái đầy ai oán, vẫy đuôi chạy ra khỏi miếu, bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm. Kim Lăng muốn sang bên ấy, lại ngượng ngùng không dám sang, đang do dự thì Lam Tư Truy bỗng nhìn thấy vật dắt bên hông Ngụy Vô Tiện, lập tức sững sờ, gọi: “… Ngụy tiền bối?”

“Hả? Sao thế?”

Lam Tư Truy kinh ngạc hỏi: “Ngài… cây sáo của ngài, cho con mượn xem một lúc được không?”

Ngụy Vô Tiện lấy cây sáo xuống: “Cây sáo này có vấn đề gì à?”

Lam Tư Truy dùng cả hai tay nhận cây sáo, hơi nhíu mày, sắc mặt thấp thoáng vẻ hoang mang. Lam Vong Cơ nhìn cậu, mà Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: “Tư Truy nhà các ngươi làm sao thế? Thích cây sáo này của ta à?”

Lam Cảnh Nghi kinh ngạc nói: “Ể? Cây sáo nát ngũ âm không đủ của ngươi cuối cùng cũng quẳng mất rồi à? Cây sáo mới này cũng khá đấy!”

Cậu ta nào biết, cây sáo “cũng khá đấy” này, chính là pháp bảo mà cậu mong nhớ mãi chẳng quên, chỉ muốn được nhìn tận mặt một lần – quỷ sáo “Trần Tình” trong truyền thuyết. Cậu ta chỉ âm thầm vui vẻ: “Tốt rồi tốt rồi! Ít ra sau này hợp tấu với Hàm Quang Quân coi như cũng không làm mất mặt Hàm Quang Quân nữa. Trời ạ! Cây sáo cũ của hắn đúng là vừa xấu xí lại vừa khó nghe!”

Lam Vong Cơ gọi: “Tư Truy.”

Lam Tư Truy bấy giờ mới hoàn hồn, lại dùng cả hai tay trả Trần Tình lại cho Ngụy Vô Tiện: “Ngụy tiền bối.”

Ngụy Vô Tiện vô thức lấy tay sờ, mới nhớ tới này là Giang Trừng mang đến, chuyển hướng tới, thuận miệng nói: ” Đa tạ.”

Giang Trừng liếc hắn một cái, nói: ” Vốn chính là của ngươi.”


Chần chờ một lát, hắn tựa hồ còn muốn nói điều gì, Ngụy Vô Tiện đã chuyển hướng về phía Lam Vong Cơ. Người của Vân Mộng Giang thị được Giang Trừng một phen nói rõ cùng phân phó, đã phái thủ hạ xuống, mệnh lệnh bọn thủ hạ quét sạch hiện trường, gia cố quan tài phong cấm, nghĩ biện pháp an toàn mà chuyển nó đi. Mà bên kia, Làm Khải Nhân tràn ngập lo lắng nói: “Hi Thần, ngươi đến cùng là làm sao vậy?”

Lam Hi Thần áp chế thái dương, giữa mi tâm chất đầy những lời khó có thể giải bài, mệt mỏi mà nói: “…Thúc phụ, ta van xin người. Thỉnh trước đừng nói chuyện với ta. Thật sự, ta hiện tại,cái gì cũng không muốn nói.”

Lam Hi Thần từ nhỏ đến lớn đều là ôn hòa lễ độ,tuyệt không thất lễ, Lam Khải Nhân chưa từng thấy qua hắn bực bội thế này, bộ dáng vô cùng thất thố. Đang xem hắn, nhìn lại bên kia Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện quây quần một chỗ, càng nhìn càng tức giận, chỉ nguyên bản cảm thấy hai đứa này hoàn mĩ không tỳ vết, là hai môn sinh đắc ý nhất của hắn. Giờ đây đứa nào đứa nấy đều không phục hắn quản, đứa nào đứa nấy đều không làm hắn bớt lo.

Quan tài chứa Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao nặng dị thường, còn phải ngàn vạn lần xử lý cẩn thận, bởi vậy cần vài vị Gia chủ xung phong nhận chuyển nó. Một Gia chủ thấy được diện mạo của quan âm, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó như phát hiện ra điều mới lạ, chỉ dẫn người ngoài đến xem: “Mặt Kim Quang Dao”.

Người bên ngoài nhìn, đều là tấm tắc: “Quả thật là mặt hắn. Hắn làm như vậy để làm chi?”

“Tự phong thần, cuồng vọng tự đại chứ sao.”

“Thật đúng là đủ cuồng vọng tự đại nha. hahahahaa”

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, cũng không nhất định là vậy đi. Trước kia hắn không tinh tường, nhưng giờ nhìn thấy miệng quan tài, hắn đại khái đã đoán được là chuyện gì đã xảy ra.

Tượng Quan Âm không phải là Kim Quang Dao, mà là mẫu thân của hắn, Mạnh Thơ. Quan tài, vốn cũng là để thi thể Mạnh Thơ.

Mẫu thân của Kim Quang Dao bị người đời coi là hạ tiện nhất, hắn liền muốn chiếu và mẫu thân hắn bộ dạng của quan âm, được vạn người quỳ lạy, hương quả cung phụng. Tối nay hắn đến Quan Âm miếu ngoại trừ muốn lấy đi đầu của Nhiếp Minh Quyết, cũng hẳn là muốn lấy đi thi thể của mẫu thân.

Bất quá bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa, không ai so với Ngụy Vô Tiện rõ hơn việc thế nào là không có người quan tâm.

Tiếp qua không lâu, miệng quan tài được phong ấn càng lúc càng lớn, càng kiên cố, bị bảy mươi hai khỏa Đào Mộc đinh, đánh lên Cửu Trọng cấm, chôn sâu dưới mặt đất, dựng lên bia Cảnh Giới, trấn áp tại tòa trạch ở dưới núi. Thứ bị phong ấn trong quan tài, cũng nhất định sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.

Nhiếp Hoài Tang nhìn vài Gia chủ đem quan tài ra cửa Quan Âm miếu, nhìn một hồi, cúi đầu vỗ vỗ bụi đất trên vạt áo, cũng đung đưa đi ra ngoài.

Tiên Tử ở ngoài đợi chờ chủ nhân chờ đến nóng vội, gào khóc kêu lên hai tiếng. Nghe được âm thanh này, Kim Lăng chợt nhớ tới lúc Tiên Tử còn là một chú chó nhỏ, chính Kim Quang Dao là người ôm nó tới cho hắn.

Khi đó hắn mới mấy tuổi, trên Kim Lân Đài cùng những đứa trẻ khác đánh nhau, đánh thắng lại không thống khoái, trong phòng gào khóc đập phá lung tung, thị nữ gia phó cũng không dám tới gần hắn, sợ bị hắn đánh đau. Tiểu thúc thúc cười hiếp mắt chui vào hỏi hắn chuyện gì xảy ra, hắn lập tức đem một cái bình hoa ném đến bên chân Kim Quang Dao. Kim Quang Dao vừa lắc đầu vừa làm như rất sợ hãi, nói:” A ơ, hảo hung, hù ta chết.”

Ngày hôm sau, hắn liền đem Tiên Tử đưa tới.

Nhớ tới đây, bỗng nhiên nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống gương mặt Kim Lăng. Hắn luôn cảm thấy nỉ non mềm yếu là chuyện hắn không bao giờ thể hiện ra ngoài, đối với chuyện đó xì mũi coi thường, nhưng giờ đây, ngoại trừ mãnh liệt rơi lệ, không có phương thức nào có thể thổ lộ được nỗi thống khổ cùng phẫn nộ bi ai trong lòng hắn,

Không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, hắn dường như không thể trách bất kỳ kẻ nào, cũng không thể hận bất kỳ ai. Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh, Kim Quang Dao, từng người từng người nhiều hoặc ít phải có trách nhiệm đối với cái chết của cha mẹ hắn, từng người hắn đều có lý do để căm thù đến tận xương tủy, nhưng đồng dạng từng người bọn họ đều có lý do khác để hắn hận không nổi. Thế nhưng nếu không hận họ, hắn phải hận ai bây giờ? Chẳng lẽ hắn từ nhỏ đã mất song thân là đáng đời sao. Chẳng lẽ hắn không trả thù được, không xuống tay được, thì phải đem hận ý tiêu trừ sao?

Cảm giác bây giờ, là tột cùng không cam lòng, tột cùng đầy ủy khuất.

Một Gia chủ nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm quan tài khóc không ra tiếng, nói:” Kim tiểu công tử khóc là vì thúc thúc của ngươi?”

Thấy Kim Lăng không nói lời nào, người Gia chủ này liền dùng giọng điệu trưởng bổi quở trách hậu bối, nói:” Ngươi khóc cái gì? Mau thu hồi nước mắt a. Thúc thúc của ngươi là người như vậy, không đáng để ngươi khóc về hắn. Tiểu công tử, ta nói ngươi cũng không thể mềm yếu như vậy, lòng dạ mềm yếu như nữ nhân. Ngươi phải biết được cái gì là đúng cái gì là sai, nên ngươi……”

Nếu là trước đây lúc Lan Lăng Kim thị Gia chủ nhất thống Bách Gia, cho bọn họ một trăm lá gan, những Gia chủ này tuyệt đối sẽ không dám dùng giọng điệu này quở trách Kim gia đệ tử. Lúc này Kim Quang Dao đã chết, Lan Lăng Kim thị không có người chống đỡ đại cuộc, thanh danh cũng đã quá xấu, dám đã tới rồi. Tâm Kim Lăng giờ đây chua xót không cùng, ngũ vị tạp trần đều nếm đủ, nghe tên Gia chủ này nói một hồi, lửa giận xông lên đầu hét lớn: “Ta chính là muốn khóc như thế đó. Ngươi là ai? Liền muốn quản đến cả chuyện người khác khóc là thế nào?”

Vị Gia chủ kia không nghĩ tới dạy dỗ bất thành, nhất thời thẹn quá hóa giận. Người bên ngoài phải thấp giọng khuyên nhủ:” Được rồi được rồi, chớ có cùng tiểu hài tử so đo.”


Hắn ngượng ngùng nói:” Biết rồi, ai lại cùng tiểu hài tử miệng còn hôi sữa so đo chứ.”

Lam Khải Nhân trong chừng quan tài được vận chuyển lên xe, một lần nữa gia cố, nhìn lại, ngạc nhiên hỏi: “Vong Cơ đâu?”

Hắn vừa mới tính toán trong đầu đem Lam Vong Cơ bắt về Vân Thâm Bất Tri Xứ, muốn cùng hắn gấp rút nói chuyện, ai dè nháy mắt người đã không thấy tăm hơi. Đi một vòng, cất giọng gọi:”Vong Cơ”

Lam Tư Truy nói:”Ta nói với Ngụy tiền bối, chúng ta mang theo Tiểu Bình Quả để ở ngoài miếu, Hàm Quang Quân cùng với hắn liền đi xem tiểu Bình Quả. Sau đó…”

Sau đó thế nào, không cần phải nói…

Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần còn đang thẩn thờ đi sau lưng mình, hung hăng thở dài một hơi, phất tay áo bỏ đi.

Kim Lăng nghe được không thấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, vội vàng chạy đi, suýt nữa té nhào tại ngưỡng cửa của Quan Âm miếu, nhưng mà cho dù có vội nữa, cũng chẳng thể đuổi kịp hai người kia. Tiên Tử vui vẻ vòng quanh hắn. Giang Trừng đứng dưới một gốc cây Cổ Mộc trước cửa Quan Âm miếu quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng nói:”Mau đem cái bản mặt ngươi lau mau.”

Kim Lăng dùng sức chùi mắt, lau mặt, nói:” Người đâu?”

Giang Trừng chỉ buông nhẹ hai chữ:”Đi rồi.”

Kim Lăng hỏi:”Ngươi cứ như vậy để bọn họ đi?”

Giang Trừng châm chọc nói:”Bằng không thì sao? Lưu người lại ăn cơm chiều? Nói đủ một trăm câu “cám ơn ngươi” cùng “xin lỗi ngươi”.”

Kim Lăng nóng nảy, chỉ vào hắn nói:” Bọn họ muốn đi thật đúng là không kỳ quái, đều là bởi vì ngươi a. Cửu cửu ngươi như vậy thật đáng ghét!”

Nghe vậy, Giang Trừng trợn mắt, giơ tay, mắng:”Ngươi dám đối trưởng bối mà nói chuyện như vậy? Còn dám nhiều lời ư? Ngươi là muốn ăn đòn?”

Kim Lăng co cổ lại, kẹp lấy đuôi Tiên Tử, nhưng cái tát kia Giang Trừng không rơi xuống, mà là vô lực thu về.

Hắn bực bội mà nói:”Câm miệng a, Kim Lăng. Ngươi câm miệng cho ta. Chúng ta trở về. Mỗi người quay về nơi mình ở.”

Kim Lăng giật mình, chần chờ một lát, xong cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ủ rũ cúi đầu, sóng vai đi cùng Giang Trừng vài bước, lại ngẩng đầu lên nói:”Cữu cữu, ngươi chẳng phải vừa rồi có lời muốn nói sao?”

Trầm mặc nửa ngày, Giang Trừng lắc đầu nói:”Không có gì hảo nói.”

Muốn nói gì?

Nói năm đó ta cũng không phải là cố ý muốn trở về Liên Hoa ổ thu hồi thi thể cha mẹ mới bị Ôn gia bắt lấy. Tại chúng ta chạy trốn đến thị trấn kia, lúc ngươi đi mua thức ăn, có một đám người Ôn gia tu sĩ đuổi theo tới. Ta phát hiện được sớm, rời khỏi chỗ kia, trốn ở góc đường, không có bị bắt, có thể bọn họ trên đường tuần tra, tiếp qua không lâu sau, muốn đánh lên chỗ ngươi mua thức ăn rồi.

Cho nên ta cố tình chạy đến, đem bọn họ dẫn đi…..

Thế nhưng là, năm đó Ngụy Vô Tiện đem kim đan mổ cho hắn không dám nói cho hắn biến chân tướng, hiện giờ Giang Trừng cũng không có biện pháp lại nói ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.