Đọc truyện Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật – Chương 21: Quyển 1 Nếu Như Di Lăng Lão Tổ Tìm Được Nguỵ Anh 21
Năm thứ chín Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Lam Trạm không còn thường xuyên xuống núi săn đêm như trước, chỉ ở lại tĩnh thất thổi sáo, bỏ quên cổ cầm Vong Cơ, y chợt nhận ra, dù có thổi thế nào cũng không bắt kịp một điểm của người kia, chỉ có thể thổi ra sự bất lực của bản thân.Càng thổi, tình cảm đối với người kia càng dâng trào.
Y cảm thấy, trong tiếng sáo, y lại phảng phất thấy được kẻ phóng đáng ngang ngược Nguỵ Anh nhìn hắn vẫy vẫy tay:”Lam Trạm, Lam Trạm, mau nhìn ta”Lam Vong Cơ đỏ hồng phiến mắt rồi, hình ảnh ấy chính là thứ y mong chờ biết bao, y chầm chậm cẩn thận bước về phía thân ảnh kia, nhưng thân ảnh kia chợt tan theo gió, hoá ra cũng chỉ là một giấc mộng của riêng y.Thì ra, mỗi lần thổi sáo, vận vào linh lực, liền có thể nhìn thấy người nọ.
Nhưng sau này y cũng không thổi sáo nữa, y sợ sau khi tỉnh mộng chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng.
Vẫn là người nọ ngủ say trong bạch ngọc quan, chứ không phải một Nguỵ Anh vui vẻ kia nữa.~~~Năm thứ mười Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Các quy tắc của Vân Thâm Bất Tri Xứ từ ba ngàn điều luật đã tăng lên bốn ngàn rồi, Lam Trạm y ngồi trong Tàng Thư Các có thể thấy hoa Ngọc Lan bên ngoài cửa sổ, viết thêm một ngàn điều, sao chép hai lần.Lam Trạm tự nhủ, Nguỵ Anh mà biết gia quy thêm một ngàn điều rồi, nhất định chịu không nổi gia quy mà sẽ phạm trên phạm dưới mất.
Nghĩ đến đây y lại không tự chủ được mà giương giương khoé môi.~~~Năm thứ mười một Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Lam Trạm dẫn Lam Nguyện cùng Cảnh Nghi xuống núi săn đêm, địa điểm là Loạn Tán Cương.
Mặc Dù đã sớm biết cảnh còn người mất, nhưng vẫn muốn đến xem một chút nơi người ấy đã từng ở.Hai đứa trẻ lần đầu được đến Loạn Tán Cương, nơi Di Lăng Lão Tổ từng ở, vô cùng vui mừng mà ngó nghiêng khắp chốn.”Hàm Quang Quân, nơi này là nơi Di Lăng Lão Tổ từng ở qua sao”Lam Cảnh Nghi không tin được nhìn ngó xung quanh một chút, không thể tin được là một người ai ai đều biết như vậy lại sống một nơi hoang tàn như thế này.Khắp nơi đều đã bị lửa cháy, có thể nhìn ra nơi đây không hề giống một cứ điểm tập trung hung thi như người ta vẫn đồn thổi, chỉ giống như một gia đình nhỏ, có vườn rau, có hồ nước, ngày ngày trồng rau củ, lượm nhặt trái cây để sống.”Hẳn Di Lăng Lão Tổ rất nhớ nhung Vân Mộng”.