Đọc truyện Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân Văn Hiện Đại FULL – Chương 4
Edit+beta: Cá cơm.
Hôm nay là thứ sáu, Ngụy Vô Tiện phải làm công tại một quán bar.
Lam Vong Cơ thật vất vả mới thoát ra khỏi đám người vây lấy y,nhưng lại không nhìn thấy bóng giáng của hắn, có điểm thất vọng.
Quán bar là một nơi hỗn tạp, loại người nào cũng có, Ngụy Vô Tiện quanh năm trà trộn nhưng nơi tương đối như vậy để làm công cho nên tương đối hiểu rõ, hắn vốn dĩ không muốn tới những nơi loại như thế này để làm công, bởi vì mệt mỏi với sự hỗn độn này
Nhưng hắn cần tiền, bởi vì sắp tới sinh nhật Giang Yếm Ly, hắn muốn mua cho cô một lễ vật, trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể kiểm được nhiều tiền, thì quán bar là một lựa chọn không tồi.
Khi còn nhỏ ở Giang gia ngoại trừ chú Giang, thì Giang Yếm Ly là người tốt với hắn nhất.
Giang Trừng đối hắn cũng rất tốt, hai người bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, sống với nhau như anh em trong nhà.
Hắn biết Giang Yếm Ly cái gì cũng không thiếu, có thể nói hắn đến người không không tặng gì thì Giang Yếm LY cũng không giận.
Nhưng hắn vẫn muốn mua quà?
Đây là hắn ngày thứ 20 hắn làm thêm ở quán bar, hắn cơ linh lại có tài năng, ông chủ cũng thực sự thích hắn muốn hắn lưu lại làm.
Nhưng từ khi vừa tới hắn nói chỉ muốn làm một tháng, còn mười mấy ngày nữa là có thể mua được đồ mà hắn muốn, ý tốt của ông chủ hắn chỉ có thể ghi nhận trong lòng, hắn thật sự không thích loại bâu không khí này.
Giống như hiện tại vậy, trên ghễ ngồi có một lão trung niên đầu vuốt keo sáp như bôi mỡ thấy hắn lớn lên xinh đẹp, liền giở trò với hắn, nở nụ cười đáng khinh bắt hắn bồi rượu.
Ngụy Vô Tiện chịu đựng ghê tởm lui về phía sau một bước né tránh cái móng heo của gã, lễ phép mà mỉm cười nói: “Thực xin lỗi tiên sinh, ta chỉ là nhân viên phục vụ đồ uống, không cung cấp dịch vụ khác, nếu ngài có yêu cầu ta đi gọi người khác tới.”
Bình thường nếu hắn nói như vậy, khách hàng cũng sẽ mất hứng chán nản mà buông tha cho hắn, nhưng hôm nay vị khách này thật sự khó đối phó, nghe hắn nói như vậy, ngược lại lại càng hăng hái.
Lôi kéo tay hắn ồn ào nói: “Hắc, gia hôm nay liền nhìn trúng ngươi, cái gì mà phục vụ đồ uống, còn không phải là ngại ít tiền sao? Bồi gia uống một chén này số tiền đó đều là của ngươi.” Nói xong lấy ra một bao tiền nhét vào trong lồng ngực hắn.
Một đám người hắc hắc cười lớn thật đáng khinh, ra sức gây ồn ào.
Ngụy Vô Tiện dùng sức ném cái móng heo của gã trên người hắn, ghê tởm chết đi được, hít sâu một hơi đem lửa giận áp trở về, đem bao tiền kia trả lại gã, xoay người muốn chạy.
“Hắc, còn ra vẻ, ở loại nơi như thế này giả vờ thanh cao làm gì, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi ra khỏi cửa, ta lấp tức nói với ông chủ đuổi việc ngươi.” Phía sau đều là những người mở miệng ra là ô ngôn uế ngữ.
Ngụy Vô Tiện giương lên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nghĩ thầm, dù sao loại việc như vậy đã vung tiền ra rồi ắt sẽ phải chịu nhục, giải quyết nhanh rồi trở về.
Người nọ thấy hắn lộ ra vẻ mặt đắc ý cười, xem ra có quyền, có tiền có thể xui quỷ, sai ma: “Như thế nào? Nghĩ thông suốt? Nghĩ thông suốt rồi liền bồi gia một chén.” Nói xong đẩy qua một chén rượu.
Những người xung quanh ồn ào lại càng ồn ào hơn.
Ngụy Vô Tiện cười lạnh tiếp nhận cái ly mị hoặc cười: “Một ly làm sao mà đủ.” Nói đoạn khom lưng đem bình rượu trên bàn lại.
“Còn khá biết điều.” Người nọ cười đáng khinh.
Ngụy Vô Tiện mọi người nhìn chăm chú hắn đem ly rượi cùng chai rượu uống cạn đổ lăn lóc trên bàn.
Sau đó đám người ngây ngốc mà nhích thân, hắn đứng lên rời khỏi, toàn bộ quá trình dứt khoát nhanh nhẹn.
Chạy đến toilet rửa mặt, sau đó thay thành thường phục của mình mà rời đi, dù sao tiền lương cũng không lấy được.
Hắn tuy rằng ảo não nhưng không hối hận, con người tồn tại có thể chịu khổ không thể chịu nhục
Rời khỏi quán bar, hắn cũng gọi xe cũng không ngồi giao thông công cộng, một mình men theo dọc đường mà bước, ở đằng xa một chiếc xe chậm rãi nhích lại gần, Ngụy Vô Tiện đứng yên chờ trên xe người xuống dưới, có lẽ là người hắn vừa đắc tội đi, hắn nghĩ, trong lòng chuẩn cị tìm cách bỏ chạy, đánh nhau không phải là thế mạnh của hắn.
Lam Vong Cơ hôm nay ở công ty tăng ca đến hơn nửa đêm, tam làm không bao lâu liền thấy ven đường có bóng dáng quen thuộc, thật là khinh hỉ ngoài ý muốn.
Y đánh xe đi tới, bạn nhỏ dừng lại, nhưng lại có vẻ như đang đề phòng?
Mở cửa, Lam Vong Cơ bước tới đứng trước mặt hắn, trong mắt Ngụy Vô Tiện dấy một tia ủy khuất, cực kì ủy khuất, không biết nói với ai cũng không có chỗ phát tiết, hắn muốn tìm một người có thể dựa vào ỷ lại một chút và nội tâm hắn nói người này có thể dựa vào, hắn liền thuận theo hắn nội tâm, chậm rãi đi qua đi đem đầu dựa vào ngực Lam Vong Cơ.
“Ta có thể dựa một chút không?” Hắn hỏi
Lam Vong Cơ gật đầu, hắn bất thình lình dựa vào làm cho y trở tay không kịp toàn thân cứng đờ, một hồi lâu sau mới cứng đờ vươn tay ra đặt lên eo hắn.
“Làm sao vậy?” Y nhẹ giọng ôn hòa hỏi.
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng ngực y lắc đầu không nói lời nào, y liền không hỏi, bàn tay từng cái, từng cái nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
Rất lâu, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hắn rời đi cái ôm hơi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi!”
Hắn từ trước đến nay kiên cường, việc gì cũng một mình gánh vác, chưa bao giờ đem vẻ yếu ớt ra bên ngoài mặt cho người khác thấy, nhưng Lam Vong Cơ là ngoại lệ, hắn mỗi lần ủy khuất đều bị người này phát hiện.
Lam Vong Cơ lắc đầu, lại hỏi: “Ta đưa ngươi về nhà được không?”
Ngụy Vô Tiện cười cười hỏi: “Có thể bồi ta đi dạo một chút không?”
Lam Vong Cơ gật đầu, cầu mà không được!
Từ lần đưa Ngụy Vô Tiện về nhà đó, đã biết hắn đang ở nơi nào, Lam tổng của chúng ta luôn sẽ không nhịn được mà “Thuận đường” thường xuyên quải đến nơi nào đó làm bộ đi ngang qua, sau đó chờ nửa ngày lại làm bộ ngẫu nhiên gặp được, ban đầu tỉ lệ ngẫu nhiên gặp được sẽ không cao, bởi vì y không rõ giờ giấc sinh hoạt của bạn nhỏ, trong thời gian dài cũng biết được ít nhiều, bạn nhỏ của y thứ hai, ba, năm sẽ có lớp học đúng 7 giờ sáng ra khỏi nhà rồi ngồi xe công cộng tới trường, những buổi sáng không phải đi học thì sẽ 8 giờ rời khỏi nhà để đi làm thêm, thứ bảy chủ nhật cũng sẽ dậy sơm ra ngoài làm thêm.
Thời gian lâu dần Lam Vong Cơ phát hiện một vấn đề rằng bạn nhỏ nhà y chưa bao giờ chịu ăn sáng, chẳng trách cơ thể lại đơn bạc như vậy, y không thể để tiếp tục như vậy được.
Vì thế y bắt đầu hôm nay nhiều thêm một chút, mua một ly sữa đậu nành, ngày mai mua nhiều một chút mua thêm một ly cháo……!Cứ thế mà dùng phương thức theo đuổi cũ kỹ.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy số lần ngẫu nhiên gặp được Lam Vong Cơ có điểm nhiều hơn, hơn nữa luôn ép nhận một số đồ vật tỷ như sữa đậu nành, cháo, bánh mì…….!
Hắn không phải loại người tự mình đa tình cho nên không phát hiện ra thứ gì khác, nhưng vô duyên vô cớ cứ nhận đồ của người ta vốn không phải là phong cách của hắn, tuy rằng mỗi lần Lam Vong Cơ đều nói là mua nhiều ăn không hết, nhưng là hắn muốn nợ ân tình của người ta, vì thế ngày mai hắn muốn mời y.
Ngày hôm sau xuống lầu lại gặp được Lam Vong Cơ nhưng lại không ngoài ý muốn, Ngụy Vô Tiện đi tới bên y chào hỏi: “Lam tiên sinh, sớm.”
Lam Vong Cơ gật gật đầu: “Sớm.”
Ngụy Vô Tiện không đợi y nói gì khác liền giành trước nói: “Lam tiên sinh chưa ăn cơm sáng đi, ta mời Lam tiên sinh đi ăn sáng, thế nào?”
Lam Vong Cơ trầm mặc một chút gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cong đôi mắt cười nói: “Chúng ta đi thôi, ta biết của hàng bán hoành thánh cực kì ngon.”
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi rồi, để lại trong xe người trợ lý sáng sớm đã phải dậy sơm xếp hàng mua bữa sáng bị bỏ rơi không biết nên đi nơi nào.
Vào trong tiệm Ngụy Vô Tiện đem thực đơn đẩy cho y, hỏi Lam Vong Cơ muốn ăn cái gì?
Lam Vong Cơ trước nay không qua lại những quán ăn như thế này, liền đem thực đơn đẩy trở về: “Ngươi gọi, ta ăn cái gì đều được.”
Vì thế Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm gọ hai chén hoành thánh nhỏ với một vỉ bánh bao nhỏ.
Trong lúc đợi đồ ăn Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ một thân cao ráo, sống lưng thẳng tắp, lại nhìn đám người xung quang, nhìn Lam Vong Cơ cùng không gian xung quanh có chút không hợp lại không nhịn được mà bật cười.
“Làm sao vậy?” Lam Vong Cơ nghi hoặc.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: “Lam tiên sinh có hay tới những nơi như vậy ăn cơm?”
Lam Vong Cơ nhìn nhìn chung quanh lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Cái kia thật là ủy khuất cho Lam tiên sinh rồi.”
Nhìn hắn cười vui vẻ đến như vậy Lam Vong Cơ cảm thấy không thể hiểu được, tại sao lại là ủy khuất ta?
Còn không kịp hỏi lại, hoành thánh đã được bê lên, Ngụy Vô Tiện múc một muỗng bỏ vào trong miệng vẻ mặt thỏa mãn: “Vẫn luôn ngon như vậy”
Lam Vong Cơ cười cười, dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Cơm nước xong Ngụy Vô Tiện tranh thanh toán với y, Lam Vong Cơ không ngăn cản hắn, y biết trong bạn nhỏ lòng tự trọng rất lớn.
Hôm nay từ buổi sáng trời đã muốn, đầu hạ nên mưa cũng không quá lớn, hôm nay bạn nhỏ của y không có lớp nên muốn đi làm thêm, buổi sáng Lam Vong Cơ đem bưa sáng cho hắn cũng không quên dặn dò ra ngoài phải mang ô.
Thời điểm y họp xong cũng là đã giữa chưa, qua cánh cửa pha lê nhìn ra bên ngoài đang mưa to tầm tã, y nhìn một chút thấy có điểm lo lắng, không biết bạn nhỏ ra ngoài có đem theo dù hay không, ở nơi nào làm thêm, có ăn cơm đầy đủ hay không? Y bắt đầu ảo não với thô tâm đại ý của bản thân, tai sao trước giờ lại không hỏi nơi bạn nhỏ làm thêm ở đâu? Hơn nữa còn một việc càng khiến y thêm ảo não hơn, y tới tận bây giờ vẫn chưa biết số điện thoại của bạn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy hắn, y đều vội vội vàng vàng làm y luôn không kịp hỏi.
Y ở bên kia ảo não, bên này Ngụy Vô Tiện toàn thân ướt đẫm mà đứng ở đại sảnh công ty y run bần bật.
Lần đó nghỉ làm ở quán bả, hắn tìm được công việc giao cơm hộp, lúc sáng hôm nay khi ra khỏi nhà mưa không lớn, Lam Vong Cơ nhắc nhở hắn mang dù hắn cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, liền vội vã mà đi làm, kết quả giữa trưa mưa càng ngày càng lớn.
Hắn còn phải dầm mưa đi ra ngoài đưa cơm hộp, bên ngoài mưa to gió lớn hắn sợ cơm hộ bị mưa xối liền đem phần lớn áo mưa che cho thùng cơm hộp, ở bên ngoài chạy cả một buổi sáng toàn thân trên dưới từ trong ra ngoài đều đã ướt đẫm.
Đơn cuối cùng, đưa đến tập đoàn Lam thị, hắn đem cơm hộp giao cho khách hàng xong, nhẹ nhàng thở ra cảm giác toàn thân không còn sức lực, mệt mỏi quá, hơn nữa quần áo đều ướt đẫm dính ở trên người thật sự không thoải mái.
Trước đài tiểu tỷ tỷ xem hắn một bộ chật vật bộ dáng, khuyên nhủ: “Qua bên kia ngồi một lát đi, đợi mưa tạnh lại đi đi.”
Hắn nghĩ nghĩ bên ngoài vũ quá lớn, nước mưa đánh hắn không mở ra được đôi mắt, lúc này đi là rất nguy hiểm, vì thế nói tạ ở bên cạnh một loạt ghế trên ngồi xuống.
Cuối hè đầu thu nước mưa thực lạnh, hơn nữa thời tiết cũng không giống mùa hè nhiệt độ không khí cao, một chút vũ liền hảo lãnh, hắn nhịn không được run lập cập.
Lam Vong Cơ từ thang máy ra tới liếc mắt một cái liền nhìn đến một cái toàn thân ướt đẫm, lãnh đến run tiểu bằng hữu.
Nhìn hắn chật vật đáng thương bộ dáng hắn mạc danh sinh ra một cổ lửa giận, như thế nào như vậy sẽ không chiếu cố chính mình.
Hắn bước ra chân dài vài bước đi đến hắn bên cạnh, cúi đầu xem hắn.
Ngụy Vô Tiện chính lãnh phát run, bỗng nhiên cảm thấy có người đến gần rồi chính mình ngẩng đầu vừa thấy, liền nhìn đến vẻ mặt âm trầm Lam Vong Cơ.
“Lam, Lam tiên sinh.” Hắn đánh run run đứng lên.
.
truyện tiên hiệp hay
Lam Vong Cơ mặt âm trầm kéo hắn: “Theo ta đi.”
Ngụy Vô Tiện xem hắn vẻ mặt tức giận có điểm sợ, không dám hỏi nhiều bị hắn lôi kéo vào ngầm gara, lại nhét vào trong xe, Lam Vong Cơ điều hảo trên xe điều hòa độ ấm, không nói một lời đem xe khai đi ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện cũng không dám hỏi hắn đi chỗ nào, lại sợ làm bẩn xe y nên cẩn thận dịch dịch người, hết dịch sang đông lại sang tây, nhưng không tìm thấy chỗ xe bị hắn làm bẩn.
Lam Vong Cơ liếc xéo hắn một cái, trầm giọng nói: “Ngồi yên.”
Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy liền ngồi yên, trong lòng có điểm ủy khuất.
Lam Vong Cơ lại tiếp tục bổ sung nói: “Không sao.”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được, lời y nói hẳn là bảo hắn yên tâm ngồi, không sợ làm dơ, Ngụy Vô Tiện cảm kích mà nhìn hắn một cái.
Lam Vong Cơ dẫn hắn tới một chung cư bên, mở cửa cho hắn cầm tân dép lê cho hắn, lại làm hắn đi tắm rửa, Ngụy Vô Tiện cọ tới cọ lui trong chốc lát, cúi đầu nói: “Ta, ta không có quần áo.”
Lam Vong Cơ tìm quần áo của mình cho hắn, Ngụy Vô Tiện ôm vào phòng tắm, gâm mình trong làn nước nóng cảm thất tốt hơn nhiều, ra ngoài liền thấy Lam Vong Cơ ngồi trên ghế sô pha liền chạy tới nói lời cảm ơn
Lam Vong Cơ nhìn bạn nhỏ mặc quần áo của mình tay áo quá dài bị hắn sắn lên mấy nấc, quần cũng quá dài bị hắn cuốn thành một cuộn, giống như em bé tinh nghịch lén mặc trộm quần áo của người lớn vậy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui sướng.
Nhìn nhìn bên ngoài mưa vẫn lớn như cũ: “Đợi mưa tạnh hãy đi.”
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn nhìn bên ngoài gật đầu hắn không muốn bị mưa xối thêm lần nữa đâu.
Lam Vong Cơ cho hắn cầm ipad chơi, nghĩ nghĩ lại cho hắn mở TV, hỏi hắn có đói bụng không?
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, làm ra vẻ y không cần quan tâm đến mình.
Lam Vong Cơ mới chịu vào thư phòng.
Chờ khi y xong việc đã phát hiện bạn nhỏ ngủ quên trên ghế sô pha mất rồi, y đi tới nhìn gương mặt an tĩnh ngủ của hắn, bạn nhỏ của y lên rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đôi môi hồng nhuận giống như một đứa nhỏ kiêu ngạo, ngày thương đôi mắt hoa đào linh động tinh nghịch nhưng ngủ rồi nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Lam Vong Cơ cười cười đi đến đem hắn bế lên, ước lượng một chút, khẽ nhíu mày, nhẹ như vậy không phải thể trọng của một người trưởng thành nên có, xem ra còn phải bồi bổ thêm mới được, y trong lòng nghĩ, rồi đem hắn ôm vào phòng ngủ.
Đi tới bên giường kéo chăn đắp cho hắn, cũng tiện thể nằm xuống, thỏa mãn nhắm mắt lại cùng hắn nghỉ một lát..