Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 94: Họa Khởi Tứ


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 94: Họa Khởi Tứ


Thậm chí không tìm ra được người vẽ bức tranh cũng không sao, vì giấy Tuyên Thành loại đặc biệt kia giá tiền rất lớn, người bình thường không cách nào mua nổi mà giấy dùng trong dân gian cũng không phổ biến, tám chín phần chỉ có thể dùng trong hoàng thất.

Một khi khai quật cỗ nam thi này lên, đem mẩu giấy trong tay nam thi vào trong thư phòng của Vinh vương đối chất, sẽ là chứng cứ trực tiếp nhất vạch tội Vinh vương chính là hung thủ!
Ngụy Vô Tiện chịu đựng kích động vội vàng đem tay trái của nam thi khép lại một lần nữa.

Hắn biết người sau khi chết đi không bao lâu thi thể sẽ xuất hiện cứng ngắc, đến lúc đó muốn không chút tổn thương nào mà gỡ ra tay trái của nam thi lần nữa liền không có khả năng.

Mà mẩu giấy nửa chân dung vô cùng trọng yếu này cần phải lưu ở trong tay nam thi, sau đó không lâu sẽ lấy làm chứng cứ xác nhận hung thủ.

Làm xong những cái này, Ngụy Vô Tiện kéo ổ chăn lên, dựng lại cảnh tượng đúng như lúc hai gã sai vặt bỏ chạy.

Ngay khi ổ chăn dính vết máu loang lổ sắp che khuất khuôn mặt ưa nhìn lại tái nhợt phát xanh của nam hài, Lam Hi Thần khe khẽ thở dài, vươn tay dừng ở trên ánh mắt đứa nhỏ, lẩm bẩm nói “Đứa bé đáng thương, ngươi yên tâm đi đi, mối thù của ngươi, bọn ta sẽ thay ngươi báo.

Đến lúc đó ngươi lại mở mắt ra nhìn, thế gian này luôn có công đạo tồn tại a!”.

Nếu như không có, y liền cùng Nhiếp Minh Quyết tranh luận thêm một vấn đề!
Lam Hi Thần thu tay lại, hai mắt nam hài trợn lên khép lại.

Giờ khắc này, chớp mũi y ê ẩm, trong lòng tựa như đốt một ngọn lửa hừng hực, có loại xúc động muốn khóc.

Hiện tại còn không phải thời điểm thương cảm khóc lóc.

Ngụy Vô Tiện thay nam thi đắp kín ổ chăn, sau đó ngồi dậy nhìn cái xác nhỏ lẻ loi trơ trọi nằm dưới đất một chút, cuối cùng ra hiệu Lam Hi Thần đạp trên ánh trăng thong dong trở lại Tây thứ gian.

Hai hạ nhân bị Ngụy Vô Tiện phủ mê dược đến bây giờ vẫn còn ngủ say, sợ là đến khi mặt trời lên đến ba con sào cũng chưa chắc đã dậy nổi.

Nhân lúc này, hắn cùng Lam Hi Thần ngồi định tâm một chút, không qua bao lâu trời bên ngoài đã bắt đầu hừng sáng.

Lam Hi Thần luôn cảm thấy mình giống người tâm thoải mái thân thể béo mập, nhưng giờ phút này nhớ tới sự tình đêm qua vẫn cứ có một đoàn bóng ma chiếm cứ trong lòng không vứt đi được, yếu ớt hỏi Ngụy Vô Tiện “Chúng ta có phải sẽ tiếp tục ở chỗ này điều tra?”.

Hắn biết y đã không còn nhiều năng lực chống đỡ, liền phì cười trấn an “Không, chúng ta hôm nay sẽ trở về”.

Lam Hi Thần thoáng vui mừng, nhưng sau đó lại do dự “Đêm qua ngươi không phải nói….”.

Ngụy Vô Tiện đến gần y, ở bên tai nói nhỏ “Đêm qua Vinh vương mò tới chỗ ngươi ý đồ không thành, lại còn bị ta dọa một trận khiếp vía, hắn sẽ không tiếp tục manh động, chúng ta ở lại cũng không tiện thu thập chứng cứ.

Chi bằng điệu hổ ly sơn, trở về cho bọn chúng mất cảnh giác trước rồi sẽ tính kế sau”.

Con ngươi Lam Hi Thần sáng lên, muốn nói điều gì đó, dư quang đuôi mắt khẽ quét cửa phòng lại nuốt xuống “Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa gặp Lam Uẩn Thanh chúng ta liền tìm cớ chào từ biệt bà ta!”.

Ngụy Vô Tiện lập tức phát hiện thái độ của Lam Hi Thần đối với Lam Uẩn Thanh có vi diệu chuyển biến.

Dĩ vãng Lam Hi Thần với Lam Uẩn Thanh tuy không quá thân cận, nhưng cũng sẽ không như bây giờ gọi thẳng tên như vậy.

Lam Hi Thần tưởng đệ tức lo lắng không có cớ thích hợp, liền nháy mắt nói “Ngươi yên tâm, việc này giao cho ta là được.

Nếu bà ta dám cản trở, ta liền khóc lóc om sòm”.

Ngụy Vô Tiện “…..”.

Quả nhiên vẫn không nên lơ là vị huynh trưởng này!
Huynh đệ hai người đang thì thầm to nhỏ, rèm cửa thêu hoa mẫu đơn bỗng nhiên bị nhấc lên, hai tỳ nữ áo xanh vội vàng mà vào, bưng khăn mềm chậu rửa mặt cùng nhau hạ thấp người “Các vị công tử thứ tội, tiểu tỳ đến chậm”.

Một hồi lâu, Lam Hi Thần thản nhiên nói “ Không quan trọng, các ngươi để nước tại đó đi, chúng ta tự mình rửa mặt”.

Chung quy vẫn là như Ngụy Vô Tiện nói, không phải môn sinh nhà mình, sai sử thật bất tiện.

Sau khi rửa mặt hoàn tất, một người tỳ nữ trong đó nói “Hai vị mời theo nô tỳ đến chỗ vương phi dùng bữa sáng ạ”.

Lam Hi Thần với Ngụy Vô Tiện liếc nhau, cùng theo tỳ nữ đến chỗ Lam Uẩn Thanh.

Lam Khải Nhân cùng Lam Vĩnh Thuận đã đến sớm một bước rồi, ngoài ra còn có Kỷ Phương Hoa.


Vừa thấy hai người sóng vai tiến đến, Kỷ Phương Hoa nhân tiện nói “Hai người tới thật muộn, ta cũng nhịn không được muốn đi tìm các ngươi rồi đó”.

Hôm qua sau khi bị Ngụy Vô Tiện hung hăng vả mặt, Kỷ Phương Hoa rõ ràng đã thu liễm rất nhiều.

Lam Hi Thần cong môi cười “Biểu cô an bài nơi ở quá dễ chịu, ngủ đến nỗi không muốn dậy”.

Kỷ Phương Hoa nhịn không được bĩu môi, xem y trong cái nhìn của nàng quả nhiên thật là một người da mặt dày, thế mà có thể nói ngủ nướng đến quang minh chính đại như thế.

Lam Uẩn Thanh lại cười khẽ “Nếu đã ở dễ chịu ta liền an tâm, các ngươi khó có dịp tới, lần này tất nhiên phải bồi ta ở thêm ít ngày mới được”.

Lam Vĩnh Thuận vui vẻ hưởng ứng “Đó là đương nhiên, bình thường biểu cô về không về nhà được, chúng ta tới vừa vặn bồi ngươi giải sầu.

Chưa kể lần này tới còn vì chính sự giữa huyền môn và thế tục”.

Lam Uẩn Thanh mắt cũng không quét Lam Vĩnh Thuận bên này lấy một cái, như lơ đãng nhìn về phía Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần vừa muốn há miệng, bị Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đụng tay một cái, y liền mím mím môi, tạm thời ngừng ý định mở miệng.

“Biểu tỷ, hôm nay chúng ta có phải là nên yết kiến Hoàng đế hay không?”.

Nghe Lam Khải Nhân nói như vậy, Lam Vĩnh Thuận liền nói vào “Đúng nha, hôm qua vừa tới bận yến tiệc cả ngày thì cũng thôi đi, sáng nay chúng ta nếu còn không lộ diện, Hoàng đế ắt sẽ trách người của Lam gia không tôn trọng thiên tử, sau này nhìn cô cô ánh mắt lại không cao”.

Thấy Lam Khải Nhân cùng Lam Vĩnh Thuận đều nói như vậy, Lam Uẩn Thanh cười nói “Ta vốn đang chờ hại vị chất nhi tới rồi cùng đi”.

Lam Khải Nhân nhíu “Vậy chẳng phải chúng ta tới trễ rồi sao?”.

Nói xong, lão quay qua nhìn hai người Lam Hi Thần với vẻ không vui.

Ngụy Vô Tiện tùy hứng thì đành, sao đến y đột nhiên cũng trở nên không tuân theo phép tắc?
Có điều, sực nhớ không lâu nữa Lam Hi Thần chỉ dưới một người mà trên vạn người, phép tắc mấy hôm trước đã có người dạy riêng, phép tắc của Lam gia nhất định không dùng được với chiếc ghế kia, thế nên ông không để tâm nhiều trách phạt.

Lam Hi Thần nhìn thúc phụ, nhớ tới âm mưu mà hai gã sai vặt rò rỉ đêm qua, vô thức nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện, thần sắc có chút bất an.

Lam Uẩn Thanh lấp lửng nói “Cũng không trễ.

Hoàng thượng là người khoan dung, lại bận rộn quốc sự, buổi sáng đã phải thiết triều bốn, năm canh giờ.

Các phủ đại thần vẫn luôn quy củ đều là dùng xong bữa sáng rồi mới vào cung”.

Lam Khải Nhân nhìn như thở dài một hơi “Vậy là tốt rồi”.

Lam Uẩn Thanh dò quét bốn người vài lần, cười nói “Dùng cơm đi”.

Lam Vĩnh Thuận nhìn quanh, hơi ngạc nhiên “Cô cô, vương gia không cùng dùng bữa sáng với mọi người sao?”.

Lam Uẩn Thanh có chút cứng ngắc cười “Tối qua vương gia đột nhiên đau đầu, ngủ không ngon nên không dậy sớm, hắn nói mọi người cứ tự nhiên”.

Trong lòng Lam Hi Thần cười lạnh.

Đau đầu? Chỉ sợ đêm qua bị Ngụy Vô Tiện dọa một trận, lúc này hồn vía còn chưa nhập hết vào xác đâu.

Rất nhanh bọn hạ nhân nối đuôi nhau mà vào dọn bữa sáng.

Bách bao chỉ bạc cuộn, cháo tôm bóc vỏ, bánh bao hấp, cá bạc ngâm rượu, dấm trộn mộc nhĩ đủ loại món ăn bày đầy bàn, mỗi một món số lượng cũng không nhiều, nhưng thắng ở tinh xảo.

Một nhà mấy người yên lặng dùng xong bữa sáng, vào lúc Lam Uẩn Thanh đề cập bọn họ chuẩn bị yết kiến Hoàng đế, Ngụy Vô Tiện chợt nói “Có thể gặp thiên tử là phúc khí của chúng ta, có điều vãn bối chỉ sợ không thể ở lại cùng quý phủ vào cung rồi”.

Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức an tĩnh lại.

Lam Uẩn Thanh đem hơn phân nửa lực chú ý đặt ở trên người Lam Hi Thần chợt kinh ngạc mà nhìn Ngụy Vô Tiện, mà Lam Khải Nhân thì mắt chứa buồn bực.

Ngụy Vô Tiện tựa như không cảm giác được bất luận áp lực gì, cười hì hì, nói “Biểu cô thứ lỗi, vãn bối là người sống theo kiểu hành tẩu giang hồ, cư xử trước giờ đều tùy hứng cẩu thả, sợ lát nữa ở trước mặt Hoàng đế sẽ khiến hắn không vui, làm mất thể diện Lam gia.

Nên hiện tại bản thân muốn được đi về trước”.


Lam Khải Nhân còn không kịp tạ ơn trời đất vì “cháu dâu” đột nhiên hiểu chuyện, lập tức tán đồng “Nếu là thế, xác thực không tiện miễn cưỡng”.

Lam Uẩn Thanh ban đầu hoảng lên, nhưng nghe tới hai chữ “bản thân”, lập tức lấy lại tinh thần, ôn hòa cười “Nhị chất tức đã muốn về, biểu đệ cũng đã cho phép thì ta không ngăn trở làm gì.

Chờ một lát ta liền an bài xe ngựa đưa ngươi trở về”.

Ngụy Vô Tiện giương môi cười “Đa tạ biểu cô”.

Hắn rất nhanh chỉ vào Lam Hi Thần “Nhưng còn phiền biểu cô chuẩn bị xe ngựa rộng rãi một chút.

Đợi lát nữa ta với huynh trưởng cùng nhau trở về”.

Nét mặt Lam Uẩn Thanh cứng đờ, chầm chậm nói “Các ngươi hôm qua mới đến, ngươi bởi vì không tiện ra mắt Hoàng đế nên chỉ có thể đi về trước, nhưng huynh trưởng ngươi mới ở một ngày, lại còn là tông chủ, ta còn nghĩ phải lưu hắn ở ít lâu nữa để giải quyết việc xây dựng học đường”.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn qua Lam Khải Nhân “Không phải còn có thúc phụ à? Tuy huynh trưởng làm tông chủ, nhưng các trưởng bối như ông ấy cũng rất có tiếng nói đấy!”, vừa nói xong thì thoải mái kéo Lam Hi Thần lộ ra cánh tay cho mọi người nhìn.

Trước mặt mọi người xắn tay áo, dù ở đây đều là người trong nhà, thì hành động này cũng có chút khiếm nhã.

Cổ tay nam tử trắng như tuyết, bên trên lại có mười mấy cái chấm đỏ.

Lam Uẩn Thanh tươi cười cứng lại.

Ngụy Vô Tiện chép miệng “Nói thật với biểu cô, huynh trưởng vãn bối da thịt trời sinh mẫn cảm, đặc biệt là với hương hoa, cộng thêm đột nhiên đổi hoàn cảnh liền dễ nổi bệnh sởi.

Đêm qua lúc ngủ, gió đêm đưa mùi hoa thược dược trong vườn vào phòng, ta ngủ cách một gian phòng đã lo lắng điều này, không nghĩ tới sáng nay vừa nhìn huynh trưởng quả nhiên đã thành bộ dạng này a!”.

Hắn thận trọng nhấn mạnh “ Cho nên vương phủ tuy tốt, nhưng huynh trưởng không có biện pháp ở lại, bằng không rất nhanh thì sẽ toàn thân ngứa ngáy không cách nào ngủ yên.

Vãn bối được Lam Trạm giao phó phải để tâm huynh trưởng, không thể không lo tốt, nên hiện tại muốn xin biểu cô để hai người bọn ta trở về trước.

Chúng ta mới tới một ngày ta liền trở về, nếu giấu chuyện huynh trưởng bị sởi, người biết rõ biết bọn ta là có khó khăn không tiện ở lại, kẻ không biết còn tưởng rằng là bọn ta chọc biểu cô mất hứng đâu.

Cho nên liền để huynh trưởng cùng theo ta trở về, như vậy sẽ không có ai lắm lời nữa”.

Ngụy Vô Tiện nhanh mồm nhanh miệng, nói ra lại có mấy phần đạo lý.

Lam Uẩn Thanh không tiện phản bác, ngắm Lam Vĩnh Thuận một cái.

Lam Vĩnh Thuận cơ hồ là trong nháy mắt liền hiểu ý tứ của cô cô mình.

Lam Uẩn Thanh đây là muốn để hắn bồi Ngụy Vô Tiện trở về.

Dựa vào cái gì là hắn?
Lam Vĩnh Thuận vừa nghĩ đến, liền không kịp thời lên tiếng.

Lam Uẩn Thanh đè xuống bất mãn, đành phải mở miệng nói “Đã như vậy, không bằng để A Thuận trở về cùng ngươi đi”.

Ngụy Vô Tiện cười khoát tay “Một chuyện không phiền hai chủ, ta đã nói với huynh trưởng rồi, và huynh trưởng cũng đã đáp ứng, mà biểu ca lại thân cận với biểu cô hơn, sao có thể để cho hắn theo ta trở về được?”.

Lam Uẩn Thanh hận không thể cầm khăn tay chặn miệng hắn lại “Đại chất tử khó có dịp đến một chuyến, mà A Thuận về sau tùy thời đều có thể đến…….”.

Ngụy Vô Tiện trước sau vẫn là người ngoài, dù đã bước vào đích phòng, bà ta vẫn không cho rằng cần cảnh giác cao như Lam Vong Cơ, nhưng không nghĩ tới hắn bây giờ thế mà muốn phá hư chuyện của mình!
Lam Uẩn Thanh không cần nghĩ cũng biết, một khi Ngụy Vô Tiện dẫn theo Lam Hi Thần cứ thế mà đi, Vinh vương sẽ nộ khí xung thiên như thế nào.

Ngụy Vô Tiện không chút khách khí đánh gãy lời Lam Uẩn Thanh “Lời này của biểu cô ta thật không thích nghe.

Chẳng lẽ biểu cô cảm thấy chúng ta là cô cháu họ, biểu ca và ngươi là cô cháu ruột, cho nên với ta và huynh trưởng mới khách khí như vậy?”.

Người ta thường thường đối với người một nhà sẽ không khách khí, mà đối với người có quan hệ xa lại cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.


Ngụy Vô Tiện vừa nói như vậy, Lam Uẩn Thanh tức thì nghẹn họng.

Ngụy Vô Tiện rất là biết rèn sắt khi còn nóng, khẽ chào Lam Khải Nhân “Thúc phụ, ta cùng huynh trưởng hiện tại liền tạm biệt trước, dù sau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trước lễ Thất tịch sẽ rất bận rộn a, ta cũng không thể để đại hôn của huynh trưởng có sơ xuất”.

Những lời này hiển nhiên là nhắc khéo Lam Khải Nhân: ở nhà có người đang đợi Lam Hi Thần.

Lão hơi giật mình, vội xua tay “Vậy được, các ngươi trên đường nhanh một chút.

Biểu tỷ, ngươi mau an bài đi.

Hi Thần hiện giờ không thể không về nhà sớm a!”.

Ngày hôm qua cứ lo nghĩ đến tương lại chạy ngược chạy xuôi đi dạy học làm tinh thần vừa mệt mỏi vừa phấn khích, thế mà lại quên bén cái vấn đề hệ trọng nhất.

Nhiếp Minh Quyết thường ngày vẫn luôn ở Hàn thất, một đêm qua lão lại là người muốn Lam Hi Thần ngủ xa nhà một đêm.

Người nay đã khác xưa, nếu còn không để Lam Hi Thần mau mau trở về, cho lão một trăm cái mạng lão cũng không gánh nổi cơn thịnh nộ của Càn Khôn chi chủ!
Ngụy Vô Tiện với Lam Hi Thần cùng nhau thi lễ “Dạ, thúc phụ”.

Lúc đi ngang qua Lam Cảnh Nghi, Lam Hi Thần ngần ngại hỏi “Cảnh Nghi, ngươi sẽ về với ta chứ?”.

Lam Cảnh Nghi thoáng trầm ngâm rồi nhạt giọng “Ta cùng Tư Truy sẽ về sau với tam tiên sinh”.

Lam Hi Thần rõ ràng thất vọng trước cái cớ này, mang theo tâm trạng muộn phiền đi ra ngoài.

Lam Uẩn Thanh ráng chống đỡ ý cười dẫn mấy người khỏi chỗ ở của mình, sắc mặt rất nhanh trầm xuống “Nhị chất tức về sớm cũng đúng, nếu ngay trước mặt Hoàng đế, ngươi nói quá nhiều liền không tốt”.

Ngụy Vô Tiệm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội vạ “Ta không nhiều lời nha, chỉ là nói cho biểu cô biết nguyên nhân ta phải đi về thôi.

Á, chẳng lẽ biểu cô trách ta lôi kéo huynh trưởng cùng trở về?”.

Lam Uẩn Thanh mím môi nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện bật cười “Biểu cô, ngươi thật kỳ quái nha! Huynh trưởng cùng ta trở về so với biểu ca cùng ta không phải đều giống nhau sao? Đều là con cháu, chẳng lẽ bởi vì huynh trưởng dung mạo đẹp mắt nên ngươi cưng chiều hơn chút? Vậy thì thật bất công với Lam Trạm, hắn rõ ràng chỉ thua huynh trưởng năm phần, nhưng còn ưa nhìn hơn biểu ca nhiều lắm”.

Lam Uẩn Thanh bị nghẹn gần chết, Lam Vĩnh Thuận nằm không cũng trúng đạn cũng tức giận đến bốc khói.

Nghênh tiếp đôi mắt cười nhẹ nhàng của Ngụy Vô Tiện, trong lòng Lam Uẩn Thanh run lên.

Chẳng lẽ đêm qua Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra cái gì?
Nam nhân của mình mơ ước cháu trai nhà mẹ đẻ vốn cũng không phải chuyện vui sướng gì, vì mắt không thấy tâm không phiền, nên đêm qua bà ta cũng không để ý động tĩnh ở Đông Khóa viện, thậm chí còn ước thúc các hạ nhân sớm nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù không để ý tới, bằng vào hiểu biết của mình với Vinh vương liền có thể đoán được, tên biếи ŧɦái đó tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội đêm thăm dò mật phòng.

Lam Uẩn Thanh bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện, trong lòng xuất hiện vô vàn suy tính.

“Biểu cô?”.

Lam Uẩn Thanh hoàn hồn, kéo khóe miệng cười cười “Nhị chất tức nói đùa, các ngươi đều là con cháu ta, ta đối đãi với các ngươi tâm là giống nhau”.

Tâm tư bà ta giữ Lam Hi Thần ở lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, mấy điệt tử chất tử đều lớn rồi, rất có mắt nhìn.

“Vậy là tốt rồi, xem ra là ta nghĩ nhiều.

Ta nhận lỗi với biểu cô.

Đúng rồi, xe ngựa lúc nào chuẩn bị xong vậy?”.

Lam Uẩn Thanh tâm tình nặng nề tiễn hai huynh đệ lên xe ngựa, nhìn thấy Lam Vĩnh Thuận thần sắc nhẹ nhàng mà bà ta giận không chỗ phát tiết.

Nên đi không đi, nên ở không ở, thật sự là bực mình!
“Đây là muốn đi đâu?”.

Vinh vương đang từ bên trong ngái ngủ đi ra, nhìn thấy xe ngựa dừng ở cổng liền ấm giọng hỏi.

Không chờ Lam Uẩn Thanh trả lời, màn xe cửa sổ đột nhiên bị nhấc lên, Ngụy Vô Tiện lộ ra một khuôn mặt tiêu sái ý cười, thân thiện nói “Chất tức có việc, phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi”.

Thấy là Ngụy Vô Tiện, Vinh vương kéo khóe miệng nhỏ không thể thấy “Vậy sau khi ngươi hồi gia nhớ xử lý tốt”.

Ngụy Vô Tiện cười cười “Biểu cô trượng yên tâm đi, ta về làm sẽ tốt thôi”.

Nói xong thầm mắng một tiếng mặt người dạ thú.


Ý cười trên môi Vinh vương hơi dừng lại.

Lời này nghe sao khó chịu thế nhỉ?
Nhưng mà để Ngụy Vô Tiện rời đi ngược lại rất tốt.

Thứ nhất không có người cản trở lão đêm hôm hành sự, thứ hai đêm hôm hành sự càng không sợ bị hù dọa.

Đêm hôm qua đại sự bất thành, sau khi trở về từ chỗ Lam Uẩn Thanh mới biết Ngụy Vô Tiện không phải tu tiên đạo như Lam gia, vậy nên quá nửa đêm qua hắn có thể đã biết ý đồ nên đã cố tình phá hoại.

Ngụy Vô Tiện từ từ buông rèm xuống “Biểu cô trượng mau bồi biểu cô trở về đi, sau này gặp lại”.

Xa phu giơ lên roi ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi.

Bánh xe mới đầu lăn chậm, do vậy người ở trong xe vẫn còn nghe được âm thanh bên ngoài.

Cụ thể là Vinh vương hỏi Lam Uẩn Thanh “Việc gì mà hắn về gấp vậy?”.

Lam Uẩn Thanh hàm hồ nói “Không đáng ngại”.

Giọng Vinh vương nhát mắt chuyển trầm “Sao lại không thấy đại chất tử?”.

Lam Uẩn Thanh cười khan nói “Đại chất tử bồi nhị chất tức cùng nhau về rồi”.

Lúc này xe ngựa đi được một khoảng, không còn nghe thêm gì nữa, cũng không biết lão Vinh vương có biểu cảm gì, Lam Hi Thần mới đưa tay đỡ trán thở phào một hơi “Có thể rời khỏi chỗ dơ bẩn đó rồi”.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười khổ, chỉ vào cánh tay nổi mẩn đỏ của y, trầm ngâm nói “Lam Trạm tính toán cũng chuẩn xác quá.

Trước khi đi hắn đưa thuốc bột cho ta, bảo rằng sẽ có việc dùng đến, không ngờ kết quả lại dùng đến thật.

Đêm qua đáng lẽ nên dùng nó hù lão Vinh vương kia, nhưng sợ quá nhẹ, với cả dùng nó làm cái cớ rời đi thì hợp lý hơn.

Chỉ cực cho ngươi thôi, huynh trưởng”.

Lam Hi Thần cũng tự nhìn tay mình, chợt nhận ra so với lúc trước nhắc tới đệ đệ khi nào cũng thấy không bớt lo, bây giờ ngược lại chính là khâm phục tuyệt đối.

Y lắc đầu “Có gì mà cực? Chẳng qua chỉ là thoa lên chút thuốc bột, hơi ngứa một chút nhưng tình trạng không có gì nghiêm trọng, đợi lát nữa liền mất”.

Y không nhịn được chế nhạo một câu “Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, ở nơi đó lâu một khắc ta đều cảm thấy buồn nôn, sớm rời đi là đúng đắn”.

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, gật đầu “Ngươi nói đúng, chỉ là bọn hắn có buồn nôn như thế nào cũng đã liên quan đến chúng ta rồi, về sau chẳng những cách nơi đó xa xa mà còn phải không ngừng đề phòng”.

Lam Hi Thần thắc mắc “Ngươi cùng Vong Cơ dự định làm sao đối phó?”.

Ngụy Vô Tiện hàm hồ nói “Ta kỳ thật còn chưa nghĩ ra, lúc ấy lo ngươi trong lòng sợ hãi, vội vã rời đi vương phủ mới nói như vậy.

Đợi ta trở về cùng Lam Trạm bàn bạc thật kỹ”.

Lam Hi Thần liếc ngang hắn một cái “Đừng coi ta là con nít mà lừa gạt chứ.

Theo như lời của hai tên chôn xác đêm qua, Lam Uẩn Thanh chừng như đang mưu tính gì đó thông qua việc mở học đường trong kinh thành”.

Y ôm ngực, lấp lửng nói “Ta sợ nếu như thúc phụ cũng bị dính vào…..”.

Muốn nói sợ hãi, y biểu hiện so với Ngụy Vô Tiện rõ ràng còn sợ hãi hơn nhiều, mà hắn từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, phảng phất như đêm qua hoàn toàn không biết rõ tình hình.

Thấy lừa gạt không qua, Ngụy Vô Tiện chỉ đành phải nói “Đừng lo, học đường còn chưa xây, thúc phụ sẽ không xảy việc gì đâu.

Cái phương pháp kia tạm thời không tiện đề cập, thành công đến lúc đó lại nói tỉ mỉ với huynh trưởng.

Nếu như không thành…..”.

Xem y đăm đăm nhìn, hắn cười khanh khách, giả vờ trịnh trọng nói “Nếu như không thành, ta với Lam Trạm sẽ tìm Huệ Nguyên Thánh hậu cùng nhau nghĩ biện pháp, nói không chừng lúc đó chỉ cần ngươi xuất ra một từ, cả thảy đều giải quyết nhanh gọn”.

Lam Hi Thần bị chọc cười, thức thời không hỏi tới nữa, buông xuống tâm tình “Cái này còn tạm được”.

Cho tới đây, hai người ngầm hiểu bỏ qua lẫn nhau, tùy ý bắt đầu nói chuyện phiếm.

Xe ngựa chợt dừng lại.

Lam Hi Thần cất giọng hỏi “ Xảy ra chuyện gì?”.

Bên ngoài màn cửa truyền đến xa phu đáp lời “Bẩm, gặp phải đón dâu đó, người xem náo nhiệt quá nhiều, phía trước bị chặn rồi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.