Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 91: Họa Khởi Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 91: Họa Khởi Nhất


Ngụy Vô Tiện dừng bước lại, khí định thần nhàn nhìn Kỷ Phương Hoa.

Nàng ta bấy giờ giống như bị người một hơi giáng cho hơn trăm cái tát, hoàn toàn ngu ngơ.

Lam Uẩn Thanh không mấy quan tâm tới cảm xúc của nữ nhi, cười trừ nói tiếp “Ta nghĩ nha đầu này tính tình tùy hứng, ở nơi đông người sợ không thể tuân theo quy tắc của Lam gia được……”.

Kỷ Phương Hoa trong đầu trống rỗng, thì thào kêu “Mẫu thân…..”.

Sao nàng lại là tính tình tùy hứng cho được? Rõ ràng trước kia còn xuất hiện trong cả yến tiệc hoàng thất kia mà?
Sau khi tùy ý đưa ra cái cớ, Lam Uẩn Thanh không tiện để ý suy nghĩ của nữ nhi bảo bối, trực tiếp phất tay ra hiệu với tỳ nữ “Được rồi, Phương Hoa, hôm nay sắc mặt ngươi không được tốt, ta trước hết cho người đưa ngươi trở về, chờ tàn tiệc sẽ tới thăm ngươi sau”.

Một người là thứ nữ khó khăn lắm mới xuất các có được thân phận Vương phi, nhờ nhan sắc thì ít mà nhờ thực lực hơn người mới nhiều, vì vậy Lam Uẩn Thanh cho tới bây giờ chưa từng để ai vào mắt.

Nhưng xét cho cùng, trong môn sinh nội tộc của Lam gia, người duy nhất Lam Uẩn Thanh để bụng chỉ có một mình Lam Vong Cơ mà thôi.

Tài mạo như vậy, dù biết rõ tiền đồ có hạn, lại không cùng là nữ tử nhưng vẫn không khỏi kiêng kị.

Huống hồ, nếu Ngụy Vô Tiện ở trước mắt đã là đạo lữ của Lam Vong Cơ, con người nhất định không phải hạng dễ đối phó.

Một Lam Vong Cơ đã là cánh cửa lớn nhất, hiện tại còn tòi ra thêm một Ngụy Vô Tiện, Lam Uẩn Thanh không thể không nghĩ về sau muốn bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ so với trước đây khẳng định gian nan.

Cũng may Lam Vong Cơ không phải tông chủ! Nếu không thì vạn nhất một lời nói một cử chỉ không thuận mắt, chẳng sợ Lam Uẩn Thanh có muốn trông cậy vào nhà mẹ đẻ để lấy tiếng trước mặt nhà chồng hoàng gia, Lam Vong Cơ cũng chưa chắc đã cho người biểu cô như bà một đường náu thân.

Lại nói Kỷ Phương Hoa sắc mặt tái nhợt nhìn mẫu thân đại nhân đang ngồi trên kim ỷ.

Nàng hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng chuyện này là thế nào.

Nàng có ngạo mạn thì không sai, thế nhưng dù gì là ái nữ bảo bối của mẫu thân lại còn là một quận chúa cao quý trong mắt người đời, thế nhưng mẫu thân gọi nàng tới trước mà giờ quay đầu lại bảo nàng trở về, đây là một chút mặt mũi cũng không để ý sao?
Kỷ Phương Hoa đột nhiên nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn, trái tim như rơi xuống băng vực.

Nàng mơ hồ cảm thấy bị hố chết, mà hết lần này tới lần khác cái hố này là chính nàng tự nhảy vào, giờ phút này chỉ còn lại cảm giác uất ức khóc không ra nước mắt.

Mắt thấy Lam Uẩn Thanh muốn gọi người đến ngầm cưỡng chế, Kỷ Phương Hoa giật mình một cái rồi kịp phản ứng lại.

Nàng không xin Lam Uẩn Thanh, ngược lại nuốt một cục nghẹn đi tới quỳ xuống trước mặt hai người Ngụy Vô Tiện cùng Lam Hi Thần, miễn cưỡng nói “Hi Thần biểu ca, Ngụy……biểu tẩu, ta sai rồi”.

Co được dãn được, đối với một nữ nhân lớn lên trong hoàng thất mà nói, hoàn toàn không tính là gì.

Thấy Ngụy Vô Tiện không có phản ứng, Kỷ Phương Hoa nuốt thêm một cục nghẹn nữa, hít một hơi thật sâu rồi dập đầu, đỏ mắt nói “Là ta ăn nhiều phân, miệng quá thúi, không nên chọc hai vị tức giận, Ngụy biểu tẩu tha thứ cho ta đi”.

Lần đầu trước bao nhiêu vương công quý tộc nàng đã ném mất mặt mũi thật lớn, lúc này nếu như lại bị mẫu thân đưa về, về sau nàng chỉ sợ không thể ra cửa phòng được nữa.

Tiếng bốp bốp bốp vỗ tay của Ngụy Vô Tiện vang lên, Lam Hi Thần mặt không cảm xúc nhìn một màn này, không nói gì.

Coi như trút được cơn giận có người làm nhục tiên mẫu vừa nãy.

Lam Uẩn Thanh ngược lại vui mừng vì bộ ba nhi nữ – cháu trai họ – cháu dâu họ cùng đối đầu, tuy nhiên ngoài miệng lại là than thở “Nhị chất tức, ngươi xem Phương Hoa như vậy đã đủ thành ý chưa? Khải Nhân biểu đệ, ngươi có thể nói một câu không? Dù sao Phương Hoa cũng không phải môn sinh từ nhỏ lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tùy hứng cũng là lẽ thường thôi mà, có lý nào ngươi để nhị chất tức phạt nặng đứa cháu gái họ này của ngươi…….”.

Người là bà gọi đến, bị Lam Vong Cơ ép tiễn cùng với Ngụy Vô Tiện đánh mặt của mình không có gì khác nhau, nhưng hết lần này tới lần khác bà ta lại chỉ có thể tiếp nhận.

Hiện tại Kỷ Phương Hoa càng hạ thấp tư thái, Lam Uẩn Thanh càng tỏ ra bối rối, liền càng có vẻ Ngụy Vô Tiện cố tình gây sự.

Loại tình huống này, khoan hãy đề cập xem người đời nhìn nhận thế nào, Lam Uẩn Thanh không tin rằng lọt vào mắt một người cổ hũ coi trọng thể diện gia tộc như Lam Khải Nhân lại có thể ngấm được, trở về nếu lời qua tiếng lại mà Lam Vong Cơ còn ra mặt, đích phòng nói liền trở thành một vũng nước không tự khuấy cũng trở đục.


Bất ngờ, Lam Khải Nhân đột nhiên liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, thở phì một hơi, nhìn chỗ khác, không lạnh không nhạt nói “Phạt như vậy ngược lại là nhẹ”.

Lam Uẩn Thanh sửng sốt, liền nghe Lam Khải chậm rãi nói tiếp “Nếu Minh Châu quận chúa có ở trước mặt Hi Thần phát ngôn không đoan chính, ta liền không làm người mù.

Huống hồ biểu tỷ còn là môn sinh nội tộc, dù xuất các rồi thì vẫn không thể quên quy tắc mà không dạy nhi nữ được”.

Lam Khải Nhân với ngữ khí từ tốn, ánh mắt mơ hồ mang theo một tia cứng ngắc, hoàn toàn chẳng vì cháu gái họ suy xét.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, suýt nữa cười to ra tiếng.

Đánh cược thành công!
Hắn ta biết ngay Lam Khải Nhân sẽ đồng tình.

Mặc dù thái độ lão đối với hắn từ khi thành thân cùng Lam Vong Cơ không quá mức cải thiện, thế nhưng động tới phép tắc gia quy, vẫn là người ngoài không so được với người trong nhà, nhất là khi cùng một gia phòng.

Lam Uẩn Thanh nghe Lam Khải Nhân nói xong nhất thời ngây người, chờ phản ứng lại trực tiếp la lớn “Khải Nhân…..!ngươi….!ngươi nói cái gì?”.

Lam Khải Nhân vẫn rất nghiêm túc nói “Ta cảm thấy Ngụy quân phạt Minh Châu quận chúa thế là còn nhẹ.

Phải ta, dù nàng có là kim chi ngọc diệp thì vẫn phải bị trồng chuối chép phạt”.

Lam Uẩn Thanh suýt nữa thì giậm chân kêu trời “Khải Nhân, Phương Hoa tuy không mang họ Lam nhưng do ta thân sinh thì cũng coi như trực hệ, huống hồ còn là một cái nữ nhi, so với nha đầu Nhu Thủy ngày trước quả thực không hoàn mỹ bằng, cơ mà ngươi có cần đối với nó khắc kỷ như vậy……”.

Lam Khải Nhân nhíu mày “Nàng xác thực không bằng Nhu Thủy, vì vậy mới đắc tội Hi Thần, cho nên mới nói để Ngụy quân lấy thân phận tiền bối trước phạt quỳ sau nói một câu xin lỗi là đã nhẹ, biểu tỷ cảm thấy trừng phạt này vẫn không hợp lý? Thế ngươi có nhớ điều thứ một trăm lẻ hai trong gia quy nói gì không?”.

Lam Uẩn Thanh run rẩy bờ môi không dám nói tiếp nữa.

Vạn nhất bà ta nói không hợp, Lam Khải Nhân đích thân trừng phạt sau đó vì chuyện không vui này mà đem chuyện qua lại giữa hoàng thất với Lam gia hủy đi, vậy chẳng phải là xong rồi?
Lam Khải Nhân ngữ khí trịnh trọng hỏi lại “Vinh Vương phi cảm thấy trừng phạt này nhẹ hay không?”.

Lam Uẩn Thanh sắc môi trắng bệch, cật lực khắc chế cảm xúc muốn sụp đổ “Ngụy quân làm tiền bối của Phương Hoa, hắn xử trí tự nhiên là hợp lý nhất”.

Lam Khải Nhân chậm rãi gật đầu “Biểu tỷ có thể nghĩ như vậy thì tốt.

Nếu đã là môn sinh của Lam gia, dù là ai đi nữa phạm lỗi cũng phải nhận trừng phạt, như thế mới hợp lẽ, bằng không đá gia quy kia liền trở thành phế thải”.

Lam Uẩn Thanh một hơi suýt nữa không lên nổi.

Hợp lẽ cái rắm! Bà biết ngay cái chức tiên sinh làm lâu nên đầu óc đã có chút không bình thường!
Cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, Lam Uẩn Thanh cười khan “Biểu đệ, phạt cũng đã phạt rồi, hay là ngươi bảo nhị chất tức chừa cho Phương Hoa chút mặt mũi đi! Còn nữa, hôm nay ngươi cho các vị ở đây mắt thấy tai nghe cái phong phạm nghiêm khắc, chỉ sợ làm bọn họ thấy việc mở học đường ở kinh thành cần suy nghĩ lại a.

Dù sao người đến học phần lớn là dòng dõi quyền quý…..”.

Lam Khải Nhân nghiêm mặt “Biểu tỷ lời này nói sai rồi.

Cô Tô Lam thị bao lâu nay coi trọng gia quy, thân là người trong bổn tộc thì càng phải tuân theo, nếu không khó mà dạy cho người ngoài.

Ta không phải loại người tùy hứng, không thể vì cái gọi là tình nghĩa gia đạo mà thiên vị làm trái gia quy”.

Lam Uẩn Thanh suýt nữa quỳ lạy Lam Khải Nhân, trong đầu thầm than: biểu đệ, cầu xin ngươi tùy hứng một chút đi, ngươi như vậy làm người ta không thể sống a!
Lam Khải Nhân bắt đầu mất kiên nhẫn “Biểu tỷ, ngươi không cần cầu tình.


Nghe ta khuyên một câu, con cháu làm sai, bị phạt mới không mất thể diện”.

Lại nói phỗng với Ngụy Vô Tiện “Ngươi coi làm sao thì làm!”.

Lam Uẩn Thanh đen mặt.

Lam Hi Thần âm thầm cảm thán, thúc phụ quả nhiên là thúc phụ, lão cổ hủ số hai không ai dám số một, lúc nào cũng phải tuân theo gia quy mới chịu!
Ngụy Vô Tiện như được mở cờ trong bụng, đột nhiên hỏi một câu “Biểu muội thật sự không muốn rời đi?”.

Kỷ Phương Hoa vô ý thức lắc đầu “Ta muốn dự tiệc chung với các ngươi a!”.

Ngụy Vô Tiện lười diễn tiếp “Nếu biểu muội đã thực hiện đánh cược, vậy thì tùy ngươi đi”.

Thấy hắn nhả ra, Lam Uẩn Thanh thuận nước đẩy thuyền, cười nói “Được rồi, đều là huynh muội trong nhà, nào có chuyện không giải được mâu thuẫn đâu, vẫn là cùng nhau dự tiệc mới tốt”.

Đúng lúc này ngoài cửa đại sảnh có tiếng bước chân vang lên, một nam tử xấp xỉ lão niên cười đi vào “Khách đã đông đủ chưa? Bản vương vào cung…..”.

Nói được nửa câu, nam nhân tựa như mới nhìn thấy mấy người Lam Hi Thần, câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt.

Kỷ Phương Hoa là người thứ nhất đứng lên, ủy khuất gọi “Phụ vương”.

Lam Hi Thần theo mấy người còn lại cùng nhau vấn an nam tử.

Vị nam tử già nua xấp xỉ Lam Khải Nhân có dáng người hơi gầy, sắc mặt có mấy phần tái nhợt này chính là Vinh vương gia Kỷ Bằng.

Do không phải người tu tiên, tuổi tác tuy rằng chỉ hơn Lam Uẩn Thanh khoảng ba bốn tuổi nhưng nét mặt lại già nua nhăn nheo đúng hình hài một lão đầu hơn sáu mươi.

Có điều người này lúc trẻ là chiến tướng tung hoành sa trường nên thân thể hãy còn sót lại những đường nét cứng cỏi, cộng thêm khí thế trong hoàng thất nên nhìn cũng không đến nỗi thua kém Lam Khải Nhân, ít nhất là Vinh vương này còn cười nhiều hơn.

Một loạt người cúi đầu thỉnh an, Vinh vương lại không lên tiếng, nhân cơ hội này ánh mắt trực tiếp dán chặt vào trên người Lam Hi Thần.

Không biết trực giác xui khiến thế nào, Lam Hi Thần bất giác lén nhìn lên, phát hiện ngoài cái thần sắc nghẹn họng nhìn trân trối ra còn có cái yết hầu ở cổ họng dịch chuyển lên xuống, tựa như đang ám chỉ cái du͙ƈ vọиɠ thèm thuồng cuồng nhiệt tuyệt đối khiến cho y đột nhiên lạnh sống lưng, khắp người như bị kim châm, cảm giác so với bị một đống ánh mắt ban nãy dán vào còn khó chịu gấp bội lần, ngoài ra còn có một chút….!sợ hãi
Đối với đứa cháu vợ mỹ mạo xuất chúng này, bắt đầu từ lần đầu tiên Vinh vương nhìn thấy ở đại hôn với Lam Uẩn Thanh, lão liền nhớ mãi không quên.

Khi đó tiểu tử này đương độ nam hài mười một phấn điêu ngọc trát, đứng chung một chỗ với bọn huynh tỷ đệ trong nhà, nhã nhặn mà e thẹn, giống như nụ hoa ngọc lan vừa chớm nở, loại mỹ lệ mềm dịu này vừa lúc gãi ngứa đáy lòng một nam nhân đương lúc tuổi trẻ tráng niên lại ham thích cái đẹp.

Lúc ấy Vinh vương liền nghĩ, tiểu tử này mình không sớm thì muộn cũng phải đoạt tới tay, từ lần đầu nhìn thấy đó đã bẵng đi hơn nửa đời người, bây giờ nhìn dáng vẻ trưởng thành so với lúc nhỏ càng vượt xa trăm dặm kia, Vinh vương đột nhiên sôi trào ý niệm phải thực mong muốn đã bỏ lỡ trước đây, như thế trước khi chết mới không uổng phí một thời nam nhân.

Lam Uẩn Thanh nhìn thấy phu quân mình như vậy, tức giận đến đầu muốn bốc khói.

Trải qua nhiều năm hôn nhân như địa ngục, đối với việc trong lòng nam nhân này khát khao đại chất tử như thế nào bà hoàn toàn không để bụng, nhưng không có nghĩa là bà có thể khoan nhượng Vinh vương bày ra cái vẻ si mê ngớ ngẩn trước mắt bao người.

Lam Uẩn Thanh đã ngỏ lời mời mấy người Lam Hi Thần đến, nếu như để Vinh vương vì kìm lòng không được mà thật sự xảy ra chuyện gì tai tiếng, khoan nói tới cái khác, trước tiên Lam Diệp không nghi ngờ sẽ ăn tươi nuốt sống bà ta luôn.

Vinh vương trên mặt đầy ý cười, từng bước tiến lại gần “Ngươi đây là Hi Thần? Lâu lắm rồi bản vương mới thấy được ngươi”.

Lam Hi Thần lấy làm cảnh giác, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lùi về sau liền mấy bước, cười trừ lấy lệ “Gặp qua biểu cô trượng”.

Vinh vương giơ tay ra định bắt lấy đầu vai y, Ngụy Vô Tiện cơ hồ là dựa vào bản năng tiến lên nửa bước ngăn Lam Hi Thần ở phía sau “Biểu cô trượng, lần đầu gặp a!”.

Vinh vương hãy còn đang si dại nhìn lam y nam tử, ngay cả để ý Ngụy Vô Tiện là ai cũng không có hứng thú, hai ba bước đi tới đã muốn kéo Ngụy Vô Tiện dạt qua một bên.


Lam Uẩn Thanh vội bước nhanh đi đến sát bên người Vinh vương, mượn ống tay áo che chắn mà lặng lẽ nhéo vào tay lão dê già một cái “Quên mất kêu người đi nói với vương gia một tiếng, đoàn người đây là người nhà của thần thiếp, họ đến đây từ sớm”.

Vinh vương lúc này mới hoàn hồn, đình chỉ bước chân, vẻ mặt thần thanh khí sảng “Không biết Lam gia các vị tới, là ta đường đột.

Thanh, ngươi cẩn thận chiêu đãi bọn họ, vừa nãy cùng Hoàng thượng bàn quốc sự có hơi mệt, ta đi thư phòng nghỉ một lát”.

Dừng một chút lại nói thêm, ngữ khí hơi hơi nhấn mạnh “Nhớ bố trí nơi ở tốt, để người nhà của ngươi tàn tiệc nghỉ dưỡng sức rồi về”.

Trong lúc nói, Vinh vương có giơ tay nắm lấy cánh tay Lam Uẩn Thanh, giống như là bị siết nên bà ta hơi nhăn mặt, rất nhanh cúi đầu, thở dài một hơi “Vâng, vương gia đi thong thả”.

Vinh vương ý vị thâm trường liếc nhìn Lam Hi Thần một cái rồi xoay người đi ra phía cửa sảnh, dần dần đi xa, không quay đầu lại
Không có không ổn, tựa như chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ bình thường.

Vinh vương vừa đi, bầu không khí lại thoáng đãng hơn.

Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng đã biến mất kia một lát, nhếch miệng cười khẩy, quay đầu hỏi Lam Hi Thần “Vừa rồi dọa sợ ngươi phải không?”.

Lam Hi Thần trầm ngâm, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Kỳ thực nếu nhìn qua thì Vinh vương hơi gầy, dưới sự phụ trợ của trường sam xanh nhạt có một vẻ trong cương có nhu làm lòng người kính trọng.

Nhưng khi nhớ tới cái nhìn của lão, cộng thêm mấy trăm cái xác nam hài chôn ngoài vườn kia….!Mặc kệ vì lý do gì, một người như vậy, ai có thể nghĩ tới sẽ làm ra chuyện thiên lý bất dung như thế đâu?
Trong đại sảnh lại bắt đầu nhịp điệu lao xao của yến tiệc.

Vừa rồi tình huống Vinh vương đối diện Lam Hi Thần như thế nào, đều bị người thu hết vào mắt, nhưng đa phần không có ai để ý cái bất thường.

Lam Uẩn Thanh đối với việc này ngay cả mí mắt cũng không nhấc, quay trở về kim ỷ bưng một chén thanh trà chậm rãi nhấm nháp.

Kỷ Phương Hoa bị một trận mất mặt vừa rồi, vừa uất ức vừa nóng lòng lấy lòng mẫu thân, thuận thế vị trí hai người ngồi sát nhau nên một tay dựa tay vịn có ý riêng, nghiêng người nói nhỏ “Hi Thần biểu ca lớn lên thật kinh diễm, có thể trên đời này không có ai vượt qua hắn được a!”.

Phụ thân yêu thích cái đẹp, lại là Vinh vương thân phận cao quý đến cả đương kim Hoàng thượng cũng nể vài phần, nàng không tin mẫu thân vừa rồi nhìn thấy lại không khẩn trương.

Phải biết bằng vào tướng mạo của Lam Hi Thần đừng nói nữ tử, liền ngay cả nam tử nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn lâu hơn một chút.

Lam Uẩn Thanh đặt chén trà lên trên bàn vàng, không hề nhìn Lam Hi Thần đang nói chuyện với Ngụy Vô Tiện ở một góc.

trong bụi hoa dưới núi, ngược lại bình tĩnh nhìn nhi nữ chính mình sinh ra.

Kỷ Phương Hoa dần dần có chút không được tự nhiên, không biết nơi nào lại nói sai.

Lam Uẩn Thanh đột nhiên cười một tiếng “Đúng nha, đừng nói ở trong nội tộc Lam gia chúng ta, chính là phóng nhãn khắp thế gian, trên dung mạo có thể thắng được vị biểu ca này của ngươi chỉ sợ cũng khó tìm”.

Bà nói nhẹ nhàng rồi quét về phía Lam Hi Thần “Có một cháu trai họ dung mạo cực phẩm, làm biểu cô hắn thì ta cũng cùng được hưởng lây”.

Trong đầu đột nhiên nghĩ thêm mấy câu “Nhưng xưa nay nữ tử quá đẹp thành ra giáng họa cho người khác, còn nam tử quá đẹp ngược lại tự rước họa vào chính mình.

Cái nào cũng đều thê thảm a!”.

Kỳ thực bà không có gì áy náy cả, Vinh vương là con người thế nào bà còn không biết? Bà chỉ đang đau đầu lão dê già kia hấp tấp, làm không khéo mà vỡ chuyện thì chịu liên lụy cũng như thiệt thòi nhất chính là bà ta.

Mắt thấy mẫu thân đáp như thế, Kỷ Phương Hoa ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nói lung tung nữa, trong lòng bất mãn với mẫu thân mình lại tăng thêm mấy phần.

Mẫu thân nàng là đánh giá thấp dung mạo kia của Lam Hi Thần, hay là tự tin bản lĩnh làm chủ mẫu nhiều năm nên mới đứng nói chuyện không đau eo?
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nàng cũng không tin nếu phụ vương tiếp xúc nhiều cùng Lam Hi Thần sẽ không động tâm, đến lúc đó rồi xem mẫu thân khóc lóc thế nào.

Trong lòng Kỷ Phương Hoa không thiếu ác ý nghĩ, giống như đã thấy sự tình phát sinh, thấy thật thống khoái.

Bởi vì vương công quý tộc chèo kéo quá nồng nhiệt, yến tiệc phải đến chiều tối mới tàn, Lam Khải Nhân còn đang lưỡng lự không biết có nên ra về luôn hay lại phải ngủ một đêm đến khi trời sáng rồi về sớm, Lam Uẩn Thanh liền thuyết phục nếu về sớm cũng đã là nửa đêm, đi lại bất tiện thì chi bằng tá túc lại vương phủ một đêm, huống chi người đã mất công đến, ở lại thêm một ngày nữa để ra mắt Hoàng đế cũng tiện.

Suy đi tính lại, Lam Khải Nhân rốt cuộc vẫn là tiên phong theo ý của Lam Uẩn Thanh.


Lam Hi Thần ban đầu còn muốn cùng Ngụy Vô Tiện hai người đạp gió bay về trước, nguyên nhân là vì Hàn thất và Tĩnh thất đều có người đợi, nhưng y chợt nhớ đầu đêm qua Nhiếp Minh Quyết một mạch đi Thiên Đình, ngay cả lý do là gì cũng không có nói rõ ràng, y đối với việc này đã là khó chịu, đó là chưa kể trường hợp Nhiếp Minh Quyết đi vì có liên quan đến người nào đó.

Y quay qua nói với Ngụy Vô Tiện “Vong Cơ nhất định đang đợi, ngươi đêm nay về trước một mình đi”.

Ngụy Vô Tiện chưng hửng nhìn y “Gì chứ?”.

Lam Hi Thần phỉ phui đáp “Ta nghĩ lại rồi, ngủ một đêm ở đây rồi về cũng chả sao”.

Còn chưa có thành thân mà người kia đã nửa đêm nửa hôm rời phòng mình trong khi không có lý do chính đáng, Lam Hi Thần quả thực không thể nào thông suốt.

Tuy nói niềm tin của mình đối với Nhiếp Minh Quyết so với kiếp trước của hắn tăng lên không ít, nhưng hành động đêm qua không thể không khiến y nghi ngờ.

Nếu đã vậy, tại sao y lại không thử lớn gan một chút? Trước tiên trả đũa, sau thì “đòi công đạo”.

Ngụy Vô Tiện hơi hơi nhíu mày, vuốt cằm suy nghĩ, sau đó xua tay “Vậy thôi, ta cũng ở lại”.

Lam Hi Thần lập tức phản đối “Như vậy không được! Nhỡ đâu Vong Cơ tức giận thì sao?”.

Ngụy Vô Tiện nhún vai “Thế thì ta sẽ gửi hạc giấy truyền tin cho hắn.

Dù sao cũng là Lam Trạm nhờ ta đi theo để mắt tới ngươi, nếu bây giờ ta quay về trước, đêm nay để ngươi ở lại một mình sẽ rất không ổn”.

Lam Hi Thần cười gượng “Nhưng ngươi đêm nay không về, ta ngược lại mới thấy không ổn”.

Tình hình là có thể vào giữa đêm nay, Lam Vong Cơ sẽ xách kiếm chạy tới vương phủ đòi người a!
Ngụy Vô Tiện dường như nhìn ra y đang lo lắng cái gì, tâm tình tốt vỗ vai y trấn an, cười khanh khách “Không sao đâu, ta lần này ra ngoài cũng không phải la cà phơ phất, chủ yếu đi vì đại sự, lại còn là đại sự do chính miệng Lam Trạm nhờ vả, tự nhiên hắn sẽ không hành động bất thường.

Trái lại, ta mới là đang lo đêm nay ngươi không về, đế quân nửa đêm tới san bằng cái Vinh vương phủ này đó”.

Lam Hi Thần vừa nghe nhắc tới ai kia, trong bụng nửa thẹn nửa giận, mạnh miệng nói “Mặc xác hắn!”.

Ngụy Vô Tiện nhìn y đầy khó hiểu, vừa hay tỳ nữ do Lam Uẩn Thanh phân phó tới dẫn người đi nội viện nghỉ ngơi “Đông Tây Khóa viện của Vương phủ vẫn luôn trống không, trước khi các vị đến Vương phi đã sai người đem hai viện tử dọn dẹp sạch sẽ.

Đệm chăn màn của Đông Tây thứ gian đều đã đổi mới rồi, cho hỏi hai vị công tử vị nào ở Đông thứ gian, vị nào ở Tây thứ gian?”.

Đông Tây thứ gian đối với Lam Hi Thần mà nói cũng không có gì khác nhau, nhưng vẫn khách khí hỏi Ngụy Vô Tiện “Ngươi muốn ở gian nào?”.

Ngụy Vô Tiện nói lại vượt quá dự kiến của Lam Hi Thần “Hà tất phiền toái như vậy, ta cùng huynh trưởng ngủ chung là được”.

Tỳ nữ kia sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Lam Hi Thần.

Y tưởng mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh trấn định lại, đính chính “Vô Tiện, ngươi không nên đùa như thế a! Ta với ngươi làm sao có thể ngủ chung?”.

Ngụy Vô Tiện trái lại tỏ ra không việc gì “Tại sao không? Ta cảm thấy ở chỗ lạ, ngủ chung sẽ dễ chiếu cố hơn”.

Lam Hi Thần tưởng hắn đùa nhây, nhưng ngại có mặt tỳ nữ ở đó nên tìm cớ thoái thác “Trừ “hắn” ra, ta trước đây chỉ quen ngủ một mình……”.

Ngụy Vô Tiện kéo lại tay Lam Hi Thần, tội nghiệp nói “Nhưng ta đột nhiên đổi chỗ ta có chút không quen, nhất định phải có người quen trong nhà mới có thể ngủ an ổn.

Huynh trưởng, ngươi để cho ta ngủ chung với ngươi đi”.

Lam Hi Thần một bên nghe hắn nài nỉ, một bên nghĩ đến trong hoa viên đáng sợ kia, suýt nữa nhịn không được gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt âm trầm của Lam Vong Cơ, vội vã lắc đầu nói “Ta vẫn cảm thấy hai ta nên ngủ riêng”.

Ngụy Vô Tiện thôi chèo kéo, thở dài một hơi, chép miệng “Đã như vậy, ta ở Đông thứ gian đi”.

Ban ngày gió êm sóng lặng, rất nhanh liền đến thời điểm chăng đèn, Lam Hi Thần rửa mặt mặc chỉnh tề xong, bấm bụng suy nghĩ một lúc rồi biến ra một con hạc giấy màu lam, dùng chút phép ghi vài chữ lên đó rồi gửi hạc giấy bay đi.

Tuy nói là trả đũa, nhưng y cũng biết tính khí Nhiếp Minh Quyết nổi giận lên sẽ đáng sợ đến mức nào, y cũng không dám chọc hắn cực hạn sinh khí, thế nên tốt nhất vẫn là lấy một cái cớ để hắn ngấm đau rồi khai sự thật với y là đủ.

Tính toán xong xuôi, Lam Hi Thần liền lên giường chuẩn bị tháo mạt ngạch nằm xuống, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên ngoài màn cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.