Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 88: Khinh Thị Tứ


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 88: Khinh Thị Tứ


Ông trời, hôm nay là ngày gì thế? Hết Lam Vong Cơ muốn y thoái hôn, bây giờ lại đến Nam Cung Nguyên Khang khuyên y lui thân, một ai đó làm ơn giải thích chuyện gì đang diễn ra cho y hiểu với!?
Mất một lúc lâu, Lam Hi Thần rũ mi mắt xuống, đáy lòng dần dần lên cảm giác không vui, trong miệng nói “Đa tạ Nguyên Khang huynh có lòng, hắn đối với ta rất tốt, bọn ta trải qua nhiều gian nan mới có thể lưỡng tình tương duyệt, ta cảm thấy không có gì phải đặt ra giới hạn với hắn”.
Trong số bốn người bạn tâm giao, Đàm Triết cùng Bắc Đường Lạc Vi sát cánh với y nhất, Đông Phương Trường Nguyệt thấu hiểu y nhất, Nam Cung Nguyên Khang ngược lại là thích giáo huấn y nhất.

Tuy rằng thời điểm hắn đưa ra lời khuyên đều rất hợp tình hợp lý, nhưng lần này động tới quan hệ giữa y với Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần thật khó mà chấp nhận.
Nam Cung Nguyên Khang lắc đầu, cười “Ngươi có tình ý với đế quân thật đấy!”.

Mặt Lam Hi Thần hơi đỏ lên, còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã nói tiếp “Hắn là quân chủ của vạn vật, trước sau trái phải tình huống đều không giống Đế Tuấn năm xưa, ta chỉ e có một số việc hắn khó lòng đảm bảo ngươi được hoàn hảo như Hi Hòa”.

Hắn từ từ thở dài, nở một nụ cười có nét trong sáng “Kỳ thật ta thấy chính mình cũng thực may mắn, không ngồi trên vị trí quá cao, tránh được rất nhiều bất đắc dĩ phiền nhiễu có khả năng không cần liên quan quấn lấy mình”.
Lam Hi Thần chợt thấy buồn cười “Thí dụ như có khả năng cưới nhiều thê thiếp mà không phải chịu ảnh hưởng của chính sự.

Nam Cung Ma quân là người hòa nhã tuấn lãng, chỉ sợ là rất nhiều nữ nhân xuân khuê trong mộng người đâu”.
Nam Cung Nguyên Khang ngưng cười, kim quan trên cánh áo lắc lư như sóng, tiện đà nghiêm nghị, nói “Ta chỉ tưởng có một người trong lòng làm bạn, không cần có nhiều kiều thê mỹ thiếp”.

Thấy y giơ tay áo che lại tươi cười, nói “Ngươi không tin lời ta nói? Ta cho rằng nếu như cưới nhiều thê thiếp chỉ gây ra tranh chấp, chỉ nhìn đến hậu cung của Đông Phương huynh chỉ có trái phải hai nàng Ma phi thôi mà đã đủ nhức đầu.

Chính vì thế, nếu như đã thật tình đối đãi với một người nhất định sẽ không khiến cho người đó đau lòng”.
Lam Hi Thần nghe vậy hơi ảm đạm thất thần, hắn thấy thế liền vỗ trán, nói “Không biết vì sao, đối diện với việc ngươi sắp trở thành Thánh hậu ta lại nói rất nhiều như mê sảng.

Hi Thần, ngươi chớ để ở trong lòng”.
Y nghiêm mặt, nói “Nếu đúng như lời ngươi thì Nam Cung Ma hậu tương lai sẽ là người rất may mắn.

Ta nhất định sẽ long trọng chúc phúc”.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, u buồn như có như không, nháy mắt, giống như gió bỗng nhiên nổi lên dẫn theo loại không cách nào hình dung, khiến tinh thần chán nản “Ta còn muốn tiêu diêu tự tại, không có mong ngươi chúc phúc loại tình huống đó đâu.

Kỳ thật bởi vì là người ngoài cuộc, ta cũng không nên nhiều lời.

Chỉ là……!bạn bè với nhau, bản thân ta thật không hy vọng đế quân quá mức sủng ái ngươi, khiến cho ngươi có một ngày theo gót Yêu hậu Hi Hòa, làm người bị cả thế gian khinh rẻ.

Nữ tử trong Lục giới nhiều như vậy, sợ rằng ngoại trừ Trường Nguyệt tỷ cùng Lạc Vi ra, khẳng định không có ai là không muốn cái bảo tọa ngươi sắp ngồi vào đâu”.

Ánh mắt hắn chợt trở nên thâm trầm khó đoán “Còn nữa, ta vẫn nhắc nhở ngươi lời khuyên kia: ngươi đối với đế quân chỉ nên yêu thích, không nên lụy ái”.
Lam Hi Thần nhìn hắn chằm chằm, như có trực giác, buộc miệng hỏi thẳng “Nguyên Khang huynh, ngươi nói cho ta biết, gần đây bên ngoài đã xảy ra chuyện gì phải không?”.
Nếu không, Lam Vong Cơ sẽ không đột nhiên thay đổi thái độ, Nam Cung Nguyên Khang cũng sẽ không đột nhiên nói nhiều lời bi quan như vừa rồi.
Khoảng thời gian này Lam Hi Thần một mặt học lễ nghi, một mặt rơi vào mâu thuẫn của y và Lam Cảnh Nghi, không có ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Đàm Triết cùng Bắc Đường Lạc Vi tâm tư bây giờ lại đặt hết vào chuyện của Đông Phương Trường Nguyệt, đối với thế sự bên ngoài y quả thực không có khả năng nghe ngóng cái gì.
Nam Cung Nguyên Khang hơi sững sờ, rất nhanh liền miễn cưỡng cười khan, chuyển đề tài “Thêm một lời khuyên dành cho ngươi nữa đây: ở bên cạnh quân chủ chí tôn, nhạy cảm quá cũng không tốt đâu”.

Y còn đương muốn hỏi thêm, hắn đứng dậy, hơi khom người, hòa nhã nói “Diệu U đô còn có việc, ta phải trở về xử lý, đại hôn kia của ngươi ta nhất định sẽ tham dự, cáo từ”.
Tuy rằng không nhận được câu trả lời rõ ràng, nhưng hắn đã nói như thế, bản thân y cũng vô phương hỏi tiếp, đành làm rộn tiễn hắn ra cửa.
Nhưng con người Lam Hi Thần trước nay là người tò mò, gặp khúc mắc lớn nếu không giải đáp được thì đêm về sẽ ngủ không ngon.
Lúc sau, y đem câu hỏi trong đầu mình đi hỏi thẳng Nhiếp Minh Quyết, bởi vì y tin tưởng hắn có thể giấu diếm nhưng nhất định sẽ không lừa dối mình, chí ít cũng sẽ nói vài câu hợp lý trấn an.


Nhưng không.

Lấp đầy một đầu rỗng tuếch của y chính là câu nói “Ta làm gì cũng đúng, ta nói gì cũng không sai, việc của ngươi là phải nghe theo” kèm ánh mắt “Còn tò mò, lập tức đem ngươi đi móc tim, sau đó tru di cửu tộc cả nhà ngươi đại tội bất kính đa nghi quân chủ”.
Cuối cùng, Lam Hi Thần đành phải lấy mấy trăm mạng người của Lam gia thành động lực nuốt xuống nghi hoặc, chung quy vẫn phải mở miệng nói câu chuyện khác “Lương Ngọc hôm nay đã bị đưa đến chỗ của Dương Mi tiền bối, ngươi có thời gian thì đến xem nàng một chút.

Đứa nhỏ này khó nuôi, chỉ sợ tiền bối phiền lòng”.
Nhiếp Minh Quyết hơi hơi tức giận “Có chuyện này? Tại sao đến bây giờ ta mới biết?”.
Lam Hi Thần gật đầu, hơi oán trách “Còn không phải do ngươi ở bên ngoài từ sáng đến tối mới về?”.
Nhiếp Minh Quyết xoa nắn gương mặt y, cường điệu nói “Ta cả ngày ở bên ngoài cũng không phải toàn ăn với chơi, lỗ tai mấy ngày nay đều bị Thiên Đình cùng Đông Phương chi tộc làm cho lùng bùng lắm rồi, con thỏ ngốc tốt nhất không nên giống bọn họ càm ràm ta!”.
Lam Hi Thần phỉ phui “Ta cũng chỉ kêu ngươi đi xem Lương Ngọc một chút, không có nói cái gì khó nghe, ngươi buồn bực gì chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết lười tranh luận, nói một câu chấm dứt căng thẳng “Biết rồi, ngày mai liền đi xem.

Ngươi cũng không cần cuống lên như thế.

Lương Ngọc tuy rằng khó nuôi, chung quy cũng xuất phát từ sự ngang bướng của tiểu hài nữ.

Nàng lại ở dưới mí mắt ta một thời gian ngắn học qua không ít bản lĩnh, chẳng sợ khó sống cũng tự nhiên sẽ biết ứng phó trước thái độ của Dương Mi.

Ông ta còn muốn dùng nữ hài này làm quân cờ khống chế ta, theo lý sẽ không bạc đãi con bé đâu”.
Lam Hi Thần cắn răng, nói “Sẽ như thế?”.
Nhiếp Minh Quyết bình tĩnh nhìn y, ngữ điệu vững vàng “Đương nhiên! Nếu như Lương Ngọc dễ bị bắt nạt như vậy, ta nhận nuôi nàng mới thực là uổng công a!”.
Lam Hi Thần ủ dột “Ngươi đã nói thế thì tức là thế”.
Nhiếp Minh Quyết chép miệng cười “Có vậy chứ!”.

Hắn cũng không ngại tận dụng mọi thứ di dời lực chú ý của Lam Hi Thần, quét mắt một cái liền chỉ vào giá ý treo gần đó “Hỷ phục đã đưa đến rồi, ngươi thấy hài lòng không?”.
Lam Hi Thần gật gật đầu “Hài lòng”.
Nhiếp Minh Quyết tấm tắc “Thế thì tốt! Nếu không hài lòng, ta liền bảo Chức Nữ may lại cái khác”.
Lam Hi Thần cảm thấy không hợp lý “Ngươi cho rằng ta sẽ nói “không” sao? May giá y đó nhìn sơ thôi cũng biết tốn không ít công sức, Chức Nữ lại là người của Thiên Đình, bắt nàng ta làm việc riêng cho ngươi thật không hay tí nào”.
Nhiếp Minh Quyết nhún vai “Có gì mà không hay? Đại hôn chúng ta định vào ngày Thất tịch, ta cố ý cho ngày đó kéo dài hơn bình thường để nàng ta gặp Ngưu Lang lâu chút, nàng ta quỳ rạp tạ ơn còn không kịp, huống hồ những cái vặt vãnh này cần thiết phải hết sức làm ta vui”.
Lam Hi Thần cuối cùng cùng phì cười, vỗ mặt hắn một cái nhẹ “Ngươi cái gì cũng có thế nói được! Nhưng…..vì sao giá y lại chọn màu xám?”.
Nhiếp Minh Quyết tỉ mỉ nói “Hỗn Độn Sơ Khai mọi thứ đều là cát bụi không có màu sắc, ta từ trong thế giới ấy mà xuất hiện, đại hôn để ngươi cùng ta mặc chung một sắc áo, còn không phải nói chúng ta vĩnh kết đồng tâm sao?”.
Vĩnh kết đồng tâm.
Phải rồi, là vĩnh kết đồng tâm.

Trước đó là vậy, bây giờ hay sau này đều nên là như vậy.
Có một lời này, đột nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Trước đó ai nói cái gì, Lam Hi Thần căn bản quên rồi cũng không muốn nhớ lại, một đường dựa lên vai hắn tìm ấm áp.

Giống như nói đến chuyện hỷ phục, hắn thoải mái, y lại càng thấy hứng thú “Vậy còn hỷ văn cùng lam vũ trên áo?”.
Nhiếp Minh Quyết dựa gần vào y, trên người toả ra cỗ chiên đàn hương quen thuộc, tặc lưỡi cười “Này còn phải hỏi đến? Ta đã từng nói ngươi thế gian này trăm hoa đua nở chẳng có hoa nào bằng thụy hương, ngươi trong mắt ta chính là như vậy.

Về phần lam vũ kia, Lam Phù là tọa kỵ của ngươi, lấy lông của nó làm trang sức thêu lên áo ngươi thì có gì to tát đâu? Ngươi mặc lên, mới đúng nghĩa là “bách điểu triều Phượng, Lam Phù chi quân””.

Lam Hi Thần mặt đầy hắc tuyến “Ngươi nhổ lông trên người Lam Phù, chính là để thêu lên áo cho ta?”.
Nhiếp Minh Quyết ngạc nhiên “Phải, thì sao?”.
Lam Hi Thần thiếu chút nữa quỳ lạy người trước mặt “Doãn lang, ngươi không định biến ta thành tội đồ trong mắt con vật đó chứ?”.
Thêu lên giá y, lấy cái gì không lấy lại đi lấy lông vũ của Lam Phù! Đây chính là hại y khó sống với Phượng Hoàng ấu nữ nha! Thảo nào ngày hôm đó chở y đến Hội Bàn Đào, ánh mắt Lam Phù nhìn y dọa người đến vậy.
Nhiếp Minh Quyết ngược lại bậc cười ha hả, chốc lát sau liền nói “Không sao! Đây là tội sống mà nó phải chịu, ai bảo nó lúc trước dám làm con thỏ ngốc của ta bị thương? Ta không đem nó ra làm gà bảy món đã là nhân từ lắm rồi”.
Lam Hi Thần sửng sốt, nhìn hắn nắm tay trái y nhẹ nhàng nâng lên, hôn vào vết sẹo dài ở cổ tay.

Thay vì hạnh phúc đến trắng mắt, y lại là khủng hoảng đến đỏ mắt, chờ phản ứng lại trực tiếp run rẩy bờ môi “Ngươi…..ngươi đã biết…..”.
Nhiếp Minh Quyết tựa hồ tâm tình rất tốt, vui vẻ tiếp lời “Tiểu lam hồ ly lúc đó chính là ngươi”.

Nói đến đây, trong đôi con ngươi hai màu kia bất giác dâng lên sự áy náy thấy rõ “Lúc đó ta thực không biết, nên mới làm ngươi chịu nhiều ủy khuất.

Nếu như ta biết sớm hơn, vết sẹo này cũng sẽ không vì ta mà có”.
Lam Hi Thần lẳng lặng nín thở, cả người ngây ra như phỗng, nhưng mắt thấy hắn xoa ngón cái trên mặt sẹo, lập tức la lớn “Đừng xóa!”.
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày “Tại sao? Để lại vết sẹo này, mỗi lần nhìn tới đều thấy khó chịu”.
Lam Hi Thần suy nghĩ một chút rồi nói “Vong Cơ trên ngực vì Vô Tiện có một vết sẹo, ta cũng muốn vì đạo lữ chi tâm lưu lại một vết sẹo nha!”.

Y tản mản cười “Nếu ngươi vẫn muốn xóa, trừ phi không thèm ta cả người biến xấu”.
Nhiếp Minh Quyết khóe môi giật giật, ghé vào tai y cười tủm tỉm “Nói vậy tức là khắp người ngươi ta chiêm ngưỡng đã bỏ sót nơi nào rồi, bằng không lúc nào cũng thấy cực kỳ hoàn mỹ, bây giờ để ta đi kiểm chứng lại cái đã”.
Trong nháy mắt Lam Hi Thần một đầu đều nóng lên, quay người đã bị đè xuống giường lưu loát bị kéo sạch y phục, hiển nhiên tiếp theo bị tên sắc lang nào đó không thương tiếc mà mạnh mẽ chiếm đoạt.
Lam Hi Thần có chút si ngốc thuận theo.

Bọn họ tới thời điểm này không biết lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, vậy mà mỗi lần bắt đầu đều như nắng hạn gặp mưa rào.

Nam nhân này lại quá thô bạo, làm y tăng bao nhiêu hoạt khoái.

Hết một lần lại một lần, đến khi không chịu nổi mới được buông tha.
Giữa đêm khi đã mệt nhoài chuẩn bị chìm vào mê man, nam nhân phía trên rốt cuộc cũng chịu dừng lại, vừa tính đặt lưng nằm xuống, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp rút, liên tục gọi “Đế quân! Đế quân….”.
Hai người ở bên trong – ít nhất là Lam Hi Thần dù mệt muốn thở không ra hơi nhưng vẫn cố – căng mắt nhìn nhau.

Thanh âm kia quá quen thuộc, chính là của Tự San.

Nhưng nửa đêm nửa hôm hắn chạy tới đây réo người để làm gì?
Nhiếp Minh Quyết mặc lại trung y bước xuống giường, đi tới đẩy cửa ra một khoảng nhỏ vừa đủ thấy nửa người hắn, rất không vui hỏi gọn hai chữ “Việc gì?”.
Khoảng trống bên ngoài không lớn, sớm đã bị nửa người Nhiếp Minh Quyết che lại, thanh âm Tự San cơ hồ cũng là nói nhỏ hết mức có thể, giống như một việc hệ trọng không nên cho người thứ ba nghe được.

Lam Hi Thần tuy rằng tò mò nhưng sớm đã không đủ sức ngồi dậy đi tới cửa nghe ngóng, đành nén lại chút buồn bực chờ Nhiếp Minh Quyết về giường rồi hỏi sau.
Ngoài dự liệu, hắn vừa về giường đã vớ áo choàng mặc lên người, chỉnh lại đầu tóc một chút chuẩn bị rời đi.
Lam Hi Thần kinh ngạc “Ngươi định đi đâu?”.
Nhiếp Minh Quyết cúi người kéo tấm chăn trên người y lại một cách ngay ngắn, thuận miệng nói “Trên Thiên Đình có đại sự, ta phải tới đó xử lý một phen.


Ngươi trước ngủ một giấc đi, ngày mai ta sẽ nói Bạch Hạc Lão nhân không phải tới dạy nữa”.

Nói xong lại hôn lên má y, sau đó rời khỏi cùng Tự San.
Vừa nghe hai chữ “Thiên Đình”, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cỗ bất an cùng không vui.

Có điều, sắc mặt Nhiếp Minh Quyết lúc rời đi vô cùng nghiêm trọng, y đàng tự nhủ chính mình nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi sáng ngày thứ sáu kể từ hôm Nhiếp Minh Quyết tới cầu thân, ba chiếc xe ngựa được kéo sẵn chờ dưới chân núi.
Lam Mặc Đình từ mấy ngày trước bị thu quyền lợi, vừa ngại ra ngoài mất mặt vừa không thích chung một chỗ với Ngụy Vô Tiện nên từ chối không đi kinh thành Vương phủ, nhưng lúc đưa mọi người xuống núi có nắm tay nói với Lam Khải Nhân “Biểu đệ, ta không có đi cùng, ngươi giúp ta chiếu cố Vĩnh Thuận một chút, đừng để nó lạc quẻ giữa mấy môn sinh đích phòng”.
Lam Khải Nhân từ sau chuyện Hãn Lương Ngọc làm ầm ĩ trước cổng sơn môn hôm nọ, đối với biểu ca này lão không còn được bao nhiêu thân thiết, nhẹ nhàng rút tay về, lạnh nhạt nói “Vĩnh Thuận trước giờ đều ở bên ngoài hành y cứu người, chẳng sợ khắp nơi đều đã in dấu chân hắn, cũng không đến phiên ta làm chuyện dư thừa.

Biểu ca nếu không yên tâm liền tự đi theo làm phụ thân tốt vậy”.
Vì kính trọng tiền bối, Lam Khải Nhân ngồi riêng một xe đi trước, hai xe còn lại nhóm người Lam Hi Thần tự chia nhau phân phó.

Ban đầu định là để Ngụy Vô Tiện với Lam Tư Truy ngồi chung một xe, còn lại ba người Lam Hi Thần, Lam Vĩnh Thuận cùng Lam Cảnh Nghi ngồi chung một xe.

Nhưng Lam Cảnh Nghi lại mở miệng nói muốn ngồi chung với Lam Tư Truy, Lam Vĩnh Thuận đối với Lam Hi Thần sau chuyện hôm qua cũng thấy ngại giáp mặt nên rộng rãi nói mình ngồi chung với hai hậu bối cũng không sao, thế là đổi lại trình tự một chút.
Một đường từ Cô Tô đến kinh thành, trong khoang xe không lớn, bầu không khí lại không tốt đẹp như vậy.
“Huynh trưởng, Cảnh Nghi vẫn chưa chịu làm hòa với ngươi sao?”.
Ngụy Vô Tiện đối với ngắm hoa ngắm cảnh hay kết giao với một đám vương công quý tộc ăn no rửng mỡ kia không có chút hào hứng nào, lần này xuất môn chẳng qua là ứng phó việc phải làm thôi.

Chỉ là mắt thấy Lam Cảnh Nghi lúc phân chia xe ngựa rõ ràng có ý từ chối chung một chỗ với Lam Hi Thần, hắn nhịn không được quan tâm vài câu, nhân tiện nói chuyện phiếm giét thời gian.
Nhắc đến đứa nhỏ kia, Lam Hi Thần có chút đau đầu “Ân, từ hôm qua ta đã không gặp hắn, sáng nay vừa gặp thì ngươi cũng thấy thái độ hắn rồi đó.

Ngay cả chào hỏi cũng là cứng nhắc, ứng phó vội vàng cho xong, không còn quyến luyến bám ta như trước nữa!”.

Y thở dài một hơi nặng nề “Bên người ta có hai đứa nhỏ, một đứa về sau muốn gặp mặt cũng phải cầu xin người khác cho phép, một đứa thì dần dần xa cách như người dưng nước lã, ta…….ta không biết vì sao lại thành ra thế này nữa…..”.
Ngụy Vô Tiện trấn an “Không sao đâu, về Thụy Mẫn công chúa thì ta không dám có lời bàn luận, nhưng về Cảnh Nghi tiểu hài tử dưỡng lớn có chút tâm sự cũng là chuyện bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Lam Hi Thần cười khổ “Mong được như ngươi nói”.
Ngụy Vô Tiện như nghĩ ngợi đến chuyện gì đó, chốc lát sau cẩn trọng hỏi “Huynh trưởng, ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện”.
Lam Hi Thần nhìn hắn “Đệ tức cứ hỏi”.
Ngụy Vô Tiện bặm môi quan sát biểu tình của y một chút mới nói ra nghi vấn “Kỳ thực, ngươi nợ mẫu thân của Cảnh Nghi món nợ lớn đến mức nào, vì cái gì luôn dung túng cho hắn, lại còn nhúng nhường trước người của thứ phòng?”.
Lam Hi Thần im lặng hồi lâu mới thấp giọng hỏi ngược lại “Năm đó, Giang cô nương dưới loại tình huống nào chết trước mặt ngươi, ta cùng với biểu tỷ còn muốn thê thảm hơn rất nhiều”.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc trợn trắng mắt.
Lam Hi Thần đưa tay vén rèm cửa sổ, nhìn tia nắng sớm yếu ớt chiếu bên ngoài, tựa hồ giống như một buổi sớm tang thương của hai mươi ba năm trước.
Xạ Nhật Chi Chinh nổ ra được bốn tháng, tứ đại gia tộc dẫn quân chiếm đóng ở các vùng trọng yếu.

Cô Tô Lam gia khi đó đóng quân ở Hoành Giang, cách Lang Tà và Hà Gian rất xa.

Quân doanh khi đó không giống như ba nhà còn lại đóng thành một vòng tròn lớn mà phân thành hai khu vuông vức, song song và cách nhau bởi dòng Hoành Giang.

Bởi địa thế phía trước là Yến Tử trấn giáp ranh với quân doanh của Kỳ Sơn, phía sau lại là một rừng cây rộng lớn hoang vu, nếu như đánh nhau ở phía trước thua trận, bước đường cùng vẫn có thể rút lui về phía sau ẩn nấp vào trong rừng chờ cứu viện.
Lần đó Lam Vĩnh Thuận cầm cương trấn ở khu phía trước, Lam Hi Thần cùng những người khác trấn ở khu phía sau.

Trận chiến đang hồi khốc liệt nhưng lợi thế vẫn nghiêng về phía Lam gia, dựa theo tình hình thì chỉ cần đánh thêm một trận nữa là có thể đánh thẳng vào quân doanh.

Chỉ là khi đó hai bên đều đã tổn hại về người rất lớn, muốn nổ ra trận kết thúc kia thì dù quân doanh Ôn gia có bị chiếm, Lam gia cũng không còn lại bao nhiêu người.

Vậy nên kế hoạch này được hòa hoãn chậm lại vài hôm chờ Vân Thâm Bất Tri Xứ điều thêm môn sinh tới tiếp ứng, lúc đó quân doanh Ôn gia cũng đã bị dồn vào thế túng quẫn lương thực quân nhân chỉ có thể ra mà không thể vào, căn bản dời lại kế hoạch cũng không có gì nghiêm trọng.
Nhưng ai biết được, đêm trước ngày Lam Khải Nhân điều thêm người tới, phía Lang Tà đột nhiên xuất hiện bệnh đậu mùa, Lam Vĩnh Thuận y thuật xuất sắc như vậy không thể không qua đó giúp Kim gia một phen.


Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Lam Vĩnh Thuận cho rằng tới Lang Tà xong sẽ về ngay lập tức, nếu như hắn rời đi mà có thông báo cho khu quân doanh phía sau hay biết để tăng cường canh giác, nếu như không đúng vào lúc Lam Vong Cơ dẫn bớt một toán quân đến Cùng Kỳ Đạo…….
Buổi tối định mệnh đó, vào nửa đêm canh ba, Lam Hi Thần vẫn còn đang ngủ quên trên bàn xem xét lại kế hoạch công đánh lần cuối, bên ngoài cư nhiên truyền đến vài âm thanh huyên náo, y còn chưa kịp nhận biết có điềm chẳng lành thì Lam Nhu Thủy cả người thương tích đã vén mành chạy vào, gấp rút nói “Hi Thần, chúng ta bị đánh bất ngờ!”.

Nàng vừa mới dứt lời, cách vách lều đã có một tên Ôn gia cầm kiếm nhảy bổ tới.
Lam Hi Thần tiện tay vung kiếm đâm chết kẻ đó, tái xanh cả mặt, đi tới đỡ Lam Nhu Thủy, run cả giọng “Biểu tỷ, ngươi vừa nói gì?”.
Lam Nhu Thủy lau máu ở khóe môi vừa nắm cổ tay Lam Hi Thần nửa kéo nửa chạy ra ngoài, vừa giận dữ nghiến răng nghiến lợi “Không biết A Thuận đi đâu rồi, đã không báo trước lại để quân doanh phía trước trống không.

Bọn Ôn gia kia càng là không ngờ tối nay xuất hiện quân cứu viện, nhân lúc quân doanh chúng ta vừa tắt đèn một canh giờ đã mò vào đánh úp.

Bây giờ không kịp trở tay, trước mắt vẫn nên rút vào trong rừng, dựa vào cây cối và bóng đêm, ta với ngươi lấy Huyền Sát chi thuật cầm cự một phen”.
Trong lúc vừa nghe nàng giảng giải vừa theo nàng chạy ra khỏi lều, phía bên ngoài đã là quang cảnh hỗn chiến máu đỏ chảy đầy đất, người chết như ngả rạ, lửa đổ lan rộng cháy rực cả một vùng đất.
“Lam đại công tử, lâu rồi không gặp”.
Một bóng đỏ từ trên cao đáp xuống, chắn trước mặt Lam Hi Thần cùng Lam Nhu Thủy.

Kẻ đó không quan tâm lắm biểu tình một kinh hoàng một chướng mắt của hai người, tiếp tục tươi cười đầy vẻ chết chóc.
“Tiếc thật, Ôn đại công tử chết rồi, thủ hạ của hắn sớm cũng bị tiên đốc xử lý, bây giờ tiểu nhân nhất định là có phải tiện tay mang xác ngươi về Viêm Dương điện đệ trình tiên đốc rồi phải không?”.
Lam Hi Thần run bắn người, bấu vào cánh tay Lam Nhu Thủy, trong đầu thực sự muốn hét lên “Ngươi cũng không phải họ Đỉa, sao mà bám dai quá vậy?”.
Kẻ nọ không ai khác là “tiếu lý tàng đao” Ôn Ức Lai, cơn ác mộng không hồi kết đối với y những ngày chạy nạn ở Vân Bình.
Lần đó trên đường bị Ôn Húc đẩy tới Bắc Cương, cứ ngỡ có thể cắt đuôi được hắn, nào có ngờ……
Lam Nhu Thủy cả giận “Ngươi không biết lượng sức à?”.

Lời dứt đi cũng là một đạo kiếm quang xuất tới.
Lam Hi Thần kinh hô “Biểu tỷ! Coi chừng!”.
Đương nàng không để ý, trong lúc Ôn Ức Lai nghiêng người tránh đi kiếm pháp đã xoay đầu nhếch môi cười, khóe miệng giần giật rồi há ra, một lưỡi đao nhỏ trực tiếp bay về phía Lam Nhu Thủy khiến nàng không kịp tránh đỡ.
Keng.
“Chuột trộm gạo mà cũng dám đúc đầu ra ngoài, chứng tỏ học trộm chiêu nụ cười giấu đao này của Võ Lâm Minh chủ, da mặt ngươi cũng thật dày a!”.
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi – phu quân của Lam Nhu Thủy – Dương Cảnh Đức thu song chùy trở về trong tay, cũng may vừa rồi hắn đã kịp lúc đỡ cho hai người một trận ám toán.
Ôn Ức Lai kinh ngạc, rất nhanh cười lạnh “Còn tưởng ai, hóa ra là huynh đệ tốt của Võ Lâm Minh chủ – Độc Bộ giáo chủ đạp đầu người như đạp gió lốc đây mà.

Ngươi thế mà cũng tham gia với đám người này, là đang chán đời muốn nhanh về Tây thiên sao?”.
Dương Cảnh Đức cười cười, đáp lại “Chán đời thì có, nhưng muốn nhanh về Tây thiên chỉ e không phải ta”.
Thanh âm cuối cùng hạ xuống, tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng khinh công cũng cùng lúc xé gió mà đến.
Hai người nọ đánh một lúc, Lam Nhu Thủy lên tiếng “Phu quân, kéo dài lâu không tốt, chúng ta nên rút đi”.
Dương Cảnh Đức đáp ứng, không nói hai lời giáng vào mặt Ôn Ức Lai một quyền khiến cho hắn một bên mắt hõm sâu vào trong, máu xuất ra như lệ quỷ.

Mặc kệ hắn thống hận kêu gào, Lam Hi Thần vừa cùng phu thê biểu tỷ tham chiến với đám quân Ôn gia vừa chỉ thị môn sinh lùi vào sâu trong rừng.
Nửa đêm sương rơi ướt áo, gió thổi lạnh từng đợt, tiếng bước chân của toán quân Ôn gia kia vẫn đều đều trong mọi ngóc ngách, đèn đuốc hừng hực dội tới dội lui, truy tìm những bóng áo trắng tinh giữa màn đêm.
Không thể phát tín hiệu vì sẽ để lộ dấu vết, trực tiếp đối đầu cũng khó thể thắng.
Bấy giờ ai nấy vừa mệt vừa sợ, lần đầu tiên trải qua cảm giác ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ chỉ cầu mong trời mau sáng, quân tiếp ứng của Lam Khải Nhân thật mau xuất hiện.

Rốt cuộc Lam Hi Thần trong bóng đêm định hình không được rõ, toàn bộ đều phải trông cậy hết vào Huyền Sát chi thuật của Lam Nhu Thủy.

Thân ảnh nàng nhanh nhẹn lướt giữa những tán cây, dây đàn bung ra quanh các góc khuất, mỗi lần thu dây về, một cái đầu người của Ôn gia trực tiếp rơi xuống đất.

Ở bên này, Lam Hi Thần cùng Dương Cảnh Đức mang theo môn sinh lùi đến khi nào lưng đụng vào vách núi là ngõ cụt.
Không thể ở trong bóng đêm dụng tốt Huyền Sát chi thuật, Lam Hi Thần chỉ có thể nghĩ tới biện pháp dùng Liệt Băng thổi ra vài tạp âm loạn như tiếng dế kêu, miễn là Lam Nhu Thủy nghe ra được, nàng sẽ phối hợp dùng dây đàn móc nối với tạp âm đó phong bế linh lực của bọn Ôn gia.
Nhưng trời ạ, ngay lúc này Liệt Băng ở trên người lại không thấy đâu!
Dương Cảnh Đức thấy y cứ tự sờ soạng khắp người mình như vậy, vừa cổ quái vừa sốt ruột hỏi “Đại biểu đệ đây là đang làm cái gì? Ngươi tĩnh lặng một chút kẻo bọn chúng phát hiện ra bây giờ, biểu tỷ ngươi còn đang phải tốn sức ngoài kia kìa!”.
Lam Hi Thần lắc đầu “Không phải, ta đang định hiệp trợ biểu tỷ đây, nhưng pháp khí của ta đâu mất tiêu rồi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.