Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 79: Nổi Sóng Tứ
Nhiếp Minh Quyết nói như thế nào, chẳng những làm như thế ấy mà còn làm gấp mười lần thế ấy.
Miệng thì nói là canh năm gần sáng dừng lại, rốt cuộc qua giờ Mẹo một khắc mới chịu dừng, xong rồi sau đó còn bày ra vẻ mặt vô tội, bình thản buông ra một câu “Ta đâu có rảnh mà để ý sắc trời!”.
Kết quả? Hiển nhiên là Lam Hi Thần phải gắng gượng lê thân xác đau ê ẩm, chân đứng suýt không vững cùng nét mặt tiều tụy do một đêm không ngủ xuống giường chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, vội vã đến thở không ra hơi chạy tới từ đường.
Lúc này tuy nghi lễ đã tiến hành, nhưng vẫn chưa tới lúc tặng kỷ vật, Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy đều đang đọc tuyên thệ, người bên trong có mặt cũng không nhiều, chủ yếu là trưởng bối và người có quan hệ mật thiết với hai vị tiểu Song Bích như y cùng đôi phu phụ Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần lúc này mới thở phào một hơi, chờ tới lúc mình với Lam Vong Cơ bước ra tặng kỷ vật là xong.
Món quà của Lam Vong Cơ là một túi gấm nhỏ có thêu văn vân, gần giống với túi Càn Khôn, chỉ là không biết bên trong đựng cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt Lam Tư Truy vui như người nghèo nhặt được vàng, nhất định bên trong là thứ mà cậu ta thích nhất, xem ra Lam Vong Cơ đối với đứa nhỏ duy nhất được nuôi bên người này vô cùng tỉ mỉ quan tâm.
Nhìn lại bên người mình hiện tại không phải một mà là hai, đối xử với đứa nào tốt hơn cũng khiến đứa còn lại nảy sinh hờn trách, Lam Hi Thần quả thực có chút đau đầu.
Buổi lễ lập danh cũng không phải lễ lớn trong đại tộc, đương nhiên không có quá nhiều nghi thức và thời gian cũng không kéo dài lâu, mọi người sau khi đồng khấu đầu trước linh vị tổ tiền đều lui ra chuẩn bị việc ai người nấy làm.
Lam Hi Thần trong lúc đỡ Lam Diệp bước ra từ đường, ngoài miệng nói mấy câu với Lam Vong Cơ, trong đầu tính toán trở về phòng rồi nhất định phải ngủ một giấc thật ngon để bù lại cho đêm qua.
Bất ngờ một điều, trên con đường nối giữa Từ đường với Lan thất, Lam Vĩnh Thuận cùng phụ thân hắn đang đứng nói chuyện với Nhiếp Hoài Tang, nhớ không lầm thì hôm nay Nhiếp Hoài Tang là đưa sính lễ tới.
Có điều, thấy hắn nói chuyện với Lam Vĩnh Thuận thái độ vui vui vẻ vẻ, giống hệt như lúc xưa đối với chính mình, y cũng biết hai người đó trước giờ qua lại bình thường chứ không có vì cái chết của Nhiếp Minh Quyết kiếp trước mà nảy sinh khúc mắc, nhưng trong sâu thẳm, Lam Hi Thần vẫn cảm thấy thật tiếc nuối đau lòng.
Nếu bây giờ y cùng Nhiếp Hoài Tang vẫn là huynh đệ tốt như lúc xưa, nếu bây giờ vẫn đối với nhau là Hi Thần ca ca cùng tiểu hài tử thì thật tốt biết bao?
Tuy rằng có thể nhờ chỗ Nhiếp Minh Quyết nói mấy câu, nhưng như thế chẳng phải làm cho Nhiếp Hoài Tang cảm thấy y không thực lòng muốn hòa giải, ngược lại là muốn dùng ca ca hắn bức ép hắn.
Lúc này đã đi tới gần, hai bên chạm mặt, Lam Hi Thần cũng không thể không chào hỏi một tiếng “Nhiếp tông chủ”.
Nhiếp Hoài Tang thu liễm ý cười, biểu tình không lạnh không nhạt, đáp lễ “Lệnh chủ không cần xem trọng tiểu tiên như thế, ít nhất, sau này tiểu tiên còn phải gọi ngươi một tiếng “tẩu tử”, ngươi câu nệ như vậy quả thực khiến tiểu tiên có chút bất an”, sau đó làm lơ y, quay qua chào hỏi với Lam Diệp mấy câu.
Lam Hi Thần thấy dù sắp làm người một nhà nhưng hắn vẫn cứ xa cách mình như vậy, buồn bã trầm mặc không nói thêm nữa.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền lên tiếng “Nhiếp tông chủ, ngươi cùng biểu ca có quen biết sao? Ta thấy vừa rồi các ngươi nói chuyện rất thân thiết a!”.
Nhiếp Hoài Tang cười như không cười, điềm đạm nói “Ngụy huynh quên rồi sao? Ta từ nhỏ đã theo ca ca mình tới đây, đương nhiên có quen biết với Vĩnh Thuận huynh”.
Theo Lam Hi Thần thấy, Lam Mặc Đình hiếm thấy được thái độ tốt như hôm nay, mắt nhìn tới y không hề khó chịu, trái lại chỉ niềm nở hướng Nhiếp Hoài Tang, nói “Đâu chỉ có vậy, thời gian đế quân còn là Xích Phong Tôn qua đời do bạo phát, vẫn là Vĩnh Thuận dù ở xa nhưng vẫn thường xuyên lui tới Bất Tịnh Thế an ủi Nhiếp tông chủ, đâu có như người nào đó mang tiếng là huynh đệ tâm giao mà toàn đi lo cho kẻ ở Kim Lân đài làm hại gia đạo nhà người ta”.
Lam Hi Thần lại càng trầm mặc.
Biểu thúc này của y xem ra có rất nhiều cách để bức bách mình a!
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày “Thường xuyên lui tới?”.
Lam Mặc Đình muốn nói tiếp, Lam Vĩnh Thuận lại lên tiếng trước “Lúc đó bởi vì ta nghĩ tới ân tình đế quân hồi còn nghe học ở đây có không ít lần giải vây giúp ta khỏi đám Ôn thị, với lại quan hệ của ta cùng Hoài Tang không tệ, thời gian đó hắn lại ngã bệnh, truyền y sư bên ngoài sẽ càng làm thể diện của Nhiếp gia nhạt đi, vậy nên ta tới một là thắp cho đế quân nén hương, hai là kê cho Hoài Tang mấy đơn thuốc bổ, coi như làm trọn nghĩa tình giữa hai nhà với nhau.
Hoài Tang, ngươi nói có đúng không?”.
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói “Câu này mà hỏi Nhiếp tông chủ, có vẻ thừa rồi”.
Nhiếp Hoài Tang vỗ vỗ xương quạt trong lòng bàn tay, bâng quơ hỏi “Lam nhị huynh, thứ cho ta không hiểu ngươi nói thế nghĩa là sao?”.
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, nói “Nhiếp tông chủ đa mưu túc trí, năm xưa còn âm thầm trả được thù cho đế quân, có lẽ nào không hiểu ý ta? Hay là….”.
Nhiếp Hoài Tang hơi ngạc nhiên “Hay là cái gì?”.
Ánh mắt Lam Vong Cơ liếc qua Lam Vĩnh Thuận, lại dừng trên mặt Nhiếp Hoài Tang, ngữ khí trầm như hố băng “Hay là trong những năm tháng đó, không bởi ngươi có bản lĩnh, mà là có người khác nữa âm thầm chỉ điểm?”.
Nét cười trên môi Lam Vĩnh Thuận kín đáo thu về.
Nhiếp Hoài Tang ngược lại phất quạt che nửa mặt, đôi mắt như ngọc tạc kia hơi nheo lại thể hiện ý cười, thản nhiên hỏi ngược lại “Lam nhị huynh, ngươi xem thường ta đến vậy sao? Ngay cả khi bản lĩnh bùng phát do huyết hận với Mạnh Dao cũng không tính là có?”.
Lam Vong Cơ bình đạm nói “Ta chỉ tiện miệng hỏi, Nhiếp tông chủ không cần kích động.
Bất quá, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh do huyết hận bùng phát, thực ra lại khiến ta thấy nhẹ nhõm không ít.
Ta cũng mong, ngươi thực sự là “huyết hận bùng phát” chứ không phải là con rối bị lợi dụng”.
Nhiếp Hoài Tang kéo quạt xuống, gập lại rồi liên tục đánh mạnh vào lòng bàn tay một tiếng rõ to, không nói năng gì, chỉ thu hẹp con ngươi nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Diệp hắng giọng, lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt trước mắt “Nhiếp tông chủ hiện tại đến, phải chăng là mang theo lễ vật cầu thân?”.
Nhiếp Hoài Tang sắc mặt bình tĩnh trở lại, gật đầu nói “Sính lễ ta đã cho người mang tới trước cổng tiên môn, lát nữa phiền Ngụy huynh ra kiểm tra một lượt.
Còn hỷ phục là do ca ca chuẩn bị, có thể là nội trong hôm nay sẽ được mang tới Hàn thất.
Trách nhiệm của ta cũng đã xong, xin cáo từ”.
Đợi Nhiếp Hoài Tang rời đi, Lam Mặc Đình vì không muốn trước mặt Lam Diệp cùng với đích phòng tranh chấp nên tìm cớ cáo lui.
Lam Diệp lúc này mới vuốt râu, chậm rãi nói “Vĩnh Thuận ngươi cũng tốt thật, cất công ở xa đến an ủi cửa người khác, riêng nhà mình ngay cả một nén hương cho Nhu Thủy cũng không thấy ngươi thỉnh thoảng quay về thắp, thế mà lúc nào cũng mở miệng tưởng nhớ nàng.
Chuyện này đến tai đế quân, khẳng định hắn sẽ rất tán thưởng tấm lòng của ngươi a!”.
Lam Vĩnh Thuận mím môi cười, làm như không nghe thấy mà quay sang Lam Hi Thần, ân cần hỏi “Đại biểu đệ, lễ lập danh đã xong rồi sao?”.
Lam Hi Thần gật đầu “Vừa mới xong”.
Lam Vĩnh Thuận thở phào “Vậy thì tốt! Ơ kìa! Ta xem mí mắt ngươi thâm quầng, nhất định là hai hôm nay lo liệu việc đặt tên và chọn kỷ vật cho Cảnh Nghi vất vả lắm, chẳng trách Cảnh Nghi cảm động yêu thích ngươi như vậy, đến cả quà phụ thân ta mua cho nó cũng không màng đến”.
Lam Hi Thần bối rối “Biểu ca, thực ra thì….”.
Lam Vĩnh Thuận nắm tay y, thâm tình nói “Được rồi, ngươi không cần phải lo lắng giải thích, ta hiểu hết cả mà, phụ thân cũng không có ý trách ngươi.
Dù sao chúng ta còn phải thay mặt tỷ tỷ cảm ơn ngươi một tiếng”.
Ánh mắt hắn hơi lướt qua Lam Cảnh Nghi ở phía sau Lam Hi Thần, ôn nhu nói “Nhìn ngươi quan tâm Cảnh Nghi hao hết tâm tực như thế, đến cả ta cũng phải cảm động chứ đừng nói thân sinh như của nó là tỷ tỷ.
Một đứa nhỏ không phải cốt nhục của mình mà còn như thế, không biết nếu là cốt nhục mình thì vất vả đến thế nào nữa? Ngoài ra dưới chân đế quân còn có một dưỡng nữ, tuy nói là con nuôi nhưng so với cháu trai lại càng mật thiết hơn.
Ta nghĩ tới thôi mà cảm thấy khó thay cho đại biểu đệ, phải một thân lo cho cả hai đứa.
Nếu quan tâm Cảnh Nghi hơn thì sợ đế quân phiền lòng với dưỡng nữ, nhưng nếu quan tâm Thụy Mẫn công chúa hơn thì Cảnh Nghi nó sẽ tủi thân.
Quả thực không phải là chuyện dễ dàng a!”.
Lam Hi Thần như có sở giác quay ra sau, nhìn thấy Lam Cảnh Nghi thần sắc hơi kích động, cắn chặt môi, cơ mặt khẽ giật liền mấy cái.
Y cuống quít nói “Không đâu không đâu, trong lòng ta phân vị của hai đứa nó ngang nhau, ta sẽ không thiên vị đứa nào hết”.
Lam Vĩnh Thuận gật đầu, dịu giọng khuyên nhủ “Cảnh Nghi, tuy rằng ngươi không thích tiếp xúc với người cữu cữu như ta, nhưng ta vì mong muốn ngươi được vui vẻ nên vẫn phải nhiều lời nói một câu: sau này tuyệt đối không được cùng Thụy Mẫn công chúa tranh chấp, làm đại biểu cữu ngươi phải khó xử, chất tử thì cũng như dưỡng nữ cả thôi”.
Ngụy Vô Tiện nhịn không được buộc miệng nói “Cảnh Nghi bây giờ đã có danh xưng, chứng tỏ nó đã trưởng thành và hiểu chuyện, sẽ không làm huynh trưởng khó xử.
Nó để tâm nhất là thể diện trước mặt Kim tông chủ, nếu mà để Kim tông chủ biết được, khẳng định sẽ bị chọc cười đến rụng răng cái thói xấu: lớn đầu rồi mà còn hơn thua với một đứa bé.
Ta nói có đúng không, Cảnh Nghi?”.
Lam Cảnh Nghi cúi gằm mặt, đáp giọng nhẹ tênh một chữ “Phải” ngắn gọn, nghe không rõ tư vị gì trong đó.
Lam Vong Cơ khẽ hừ một tiếng, sẵn giọng “Chất tử hay dưỡng nữ không quan trọng, mà quan trọng ở chỗ cả hai có muốn được huynh trưởng nuôi dưỡng hay không.
Nếu muốn thì huynh trưởng chịu một chút khó xử đã tính là gì? Còn phúc khí của biểu ca chắc quá tốt cho nên mới không cần sợ lâm vào thế khó như huynh trưởng, mới nhìn ra lúc nào cũng tiêu sái phong trần như vậy, đâu ai biết là ngươi đến giờ vẫn đơn độc có một mình”.
Ngụy Vô Tiện vuốt mũi cười tủm tỉm, nhanh miệng phụ họa “Đúng rồi, đúng rồi.
Biểu ca có được sự tiêu sái như vậy, là điều không phải ai cũng có a! Như ta với Lam Trạm chỉ quan tâm một mình dưỡng tử là Tư Truy thôi, dù nó hiểu chuyện hơn Cảnh Nghi một chút, nhưng lúc nào cũng phải vì nó lo lo lắng lắng mà đã mệt thở không ra hơi chứ đừng nói hai tay hai đứa như huynh trưởng.
Nhưng biểu ca chớ nên đắc ý, ngươi thoạt nhìn lớn lên không tồi, giỏi y thuật lại tốt tính như thế, sau này nhất định sẽ phải nuôi dưỡng đứa nhỏ chính mình thân sinh, e rằng còn phải đau đầu hơn bọn ta ấy chứ!”.
Lam Vĩnh Thuận nghe khẩu khí bên ngoài nhắc nhở nhưng bên trong châm chọc này, đầu mày hơi giật nhẹ nhưng cũng không tức giận, chỉ cười cười “Nếu được như nhị biểu tức nói, ta đây tối về nhất định sẽ mong chờ đến ngủ không được ấy chứ!”.
Ngụy Vô Tiện thấy hắn phản ứng như vậy thì thôi không cười nữa, chép miệng hai ba cái rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lam Diệp quay qua nói với Lam Khải Nhân “Ngươi dẫn Cảnh Nghi với Tư Truy đi bái kiến các trưởng bối đi, đừng để bọn họ tưởng hai đứa nhỏ này không có mắt, sẽ dị nghị những lời không hay”.
Sau đó quay qua Lam Vĩnh Thuận, nghiêm mà hòa, đều đều cất giọng “Sau này ngươi cũng bớt nói mấy câu như thế trước mặt Cảnh Nghi đi! Cái gì mà chất tử, cái gì mà dưỡng nữ? Nếu đã nhận nuôi thì điều quan trọng nhất là phải dốc lòng bồi đắp đứa nhỏ lớn lên là người tài đức, kể chi đến chuyện huyết thống hay phân huyết?”.
Lam Vĩnh Thuận nhẹ nhàng hít thở, chậm chạp nói “Thúc công, ta tự thấy mình chưa trải đời nhiều như ngươi, nhưng bao năm qua ta lăn lộn bên ngoài cũng học được không ít chuyện.
Ví như trên đời này có vài đạo lý, dù chúng ta có dùng bao nhiêu thời gian và tâm sức cũng không thể nào thay đổi được.
Tỷ như mối quan hệ trong bổn tộc, luôn luôn là một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Cho dù nước lã kia có đột nhiên biến thành cam lộ tiên dược hòa vào giọt máu đào kia thì vẫn còn sót lại chút ít cợn cạo.
Đã không cùng bản chất thì sao có thể hợp nhất làm một được? Huống gì con người chúng ta vốn mang cảm tính rất lớn.
Đối với một đứa trẻ, người dốc hết công sức nuôi nấng nó khôn lớn, chưa chắc đã quan trọng bằng người có cùng huyết thống.
Chưa kể, nếu còn có thêm sự tác động bên ngoài thì thúc công nghĩ xem, đứa trẻ đó sẽ chọn ai nào?”.
Giọng hắn êm ái, tiếp tục nói “Cảnh Nghi tuy là hoạt bát thích nói nhưng chung quy lại rất nhạy cảm, ta cũng chỉ sợ là sau này đại biểu đệ gặp khó xử.
Dù sao, công dưỡng dục không phải lúc nào cũng lớn hơn nghĩa sinh thành”.
Trong lồng ngực Lam Hi Thần chợt cảm thấy lạnh, nhất thời ngẩn ra.
Giữa lúc rối rắm đó, Lam Vong Cơ lạnh lùng nói “Biểu ca có lòng nghĩ cho huynh trưởng, Vong Cơ thực sự thay hắn cảm kích ngươi.
Chỉ là……” Nói đến đây lại nhìn phía sau Lam Vĩnh Thuận có hai thân ảnh đang lôi lôi kéo vừa vặn đi tới, cung tay thi lễ, nói “Lời nói của biểu ca ta vừa rồi có mạo phạm tới Giang tông chủ, Lam nhị công tử ta thay biểu ca tạ tội với ngươi, mong rằng Giang tông chủ đừng trách móc”.
Thân ảnh tử y đi tới quả đúng là Giang Trừng, hắn lần đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ cấp cho mình cái lễ lớn như vậy, nhất thời sửng sốt suýt nữa thì ngã luôn ra đất “Cái gì?”.
Lam Vong Cơ mỉm cười, trịnh trọng nói “Biểu ca ta vừa mới nói ơn dưỡng dục không phải lúc nào cũng lớn hơn nghĩa sinh thành, lời này không phải là mượn chuyện của huynh trưởng ta gây tổn hại tới Giang tông chủ sao? Giang cô nương mất sớm, Giang tông chủ thay nàng nuôi lớn Kim tông chủ, lời này của biểu ca quả thực đã động tới ngươi.
Lam Vong Cơ này thay mặt biểu ca thỉnh tội với ngươi một tiếng”.
Lời nói xong thì liếc mắt nhìn qua Lam Vĩnh Thuận, nhướn mày “Biểu ca quan hệ tốt với Nhiếp tông chủ, sao lại không biết đến chuyện này, làm vừa rồi đắc tội với Giang tông chủ kìa”.
Lam Vĩnh Thuận lần đầu lộ ra thần sắc kinh hoàng, như không nghĩ tới mình nói lỡ, cẩn thận liếc mắt nhìn Giang Trừng, rồi lại tự trấn tĩnh mỉm cười “Giang tông chủ chớ giận, cũng đừng trách Vong Cơ.
Đều tại ta không xuất ngôn hồ đồ, nhưng nếu sớm biết chuyện Giang tông chủ cũng là ngươi nuôi chất tử từ Hoài Tang thì ta đã không nói ra câu vừa rồi”.
Kim Lăng lúc nãy cũng nghe được, có chút không lọt tai, trào phúng nói “Ở đâu ra cái đạo lý chó ăn xương, mèo ăn thịt ngược ngạo như thế chứ?”.
Giang Trừng hơi hơi biến sắc, nhưng nghe trong câu vừa rồi của Lam Vĩnh Thuận nhắc đến Nhiếp Hoài Tang, phút chốc ẩn nhẫn nộ khí, ha ha cười lạnh hai tiếng, như vừa tự hỏi mình rồi lại hỏi Lam Vong Cơ “Công dưỡng dục không bằng nghĩa sinh thành?”.
Lam Vĩnh Thuận nghe giọng của hắn có vẻ không tốt, định mở miệng nói thêm gì đó nhưng Giang Trừng đã cướp lời, lớn tiếng nói “Sinh thì sao? Nuôi thì đã sao? Có bản lĩnh thì kiếm ra được một đứa trước đã.
Còn nếu không thì cùng lắm chỉ có cái miệng mà thôi.” Nói xong, ánh mắt hắn ta sắc bén đảo qua mặt Lam Vĩnh Thuận.
Sắc mặt Lam Vĩnh Thuận lúc đỏ lúc trắng, chung quy không còn có thể nói thêm gì nữa.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nói “Ngươi nói rất có lý.
Con ruột, con nuôi hay cháu, có được vẫn là chuyện tiên đề cái đã”.
Giang Trừng nhìn tới hắn thì đã không còn muốn nhiều lời nói về cái đề tài này nữa, hỏi thẳng “Sao các ngươi còn đứng đây? Lễ lập danh không phải cần người đỡ đầu của môn sinh chủ trì?”.
Chưa nhận được câu trả lời, một luồng tiên khí mạnh mẽ từ trên không đáp xuống, rất nhanh hiện ra bóng hình một thiếu niên lao tới Lam Hi Thần, ngó trái ngó phải hỏi “Hi Thần, Tư Truy đâu? Làm lễ chưa? Ta tới có vừa kịp không?”.
Lam Hi Thần cười trừ “Đàm Triết thiếu quân, thật tiếc quá! Các ngươi đều đến trễ, lễ kia kết thúc đã lâu rồi!”.
Đàm Triết với Giang Trừng đồng thanh kêu lớn “Kết thúc lâu rồi?”.
Giang Trừng hậm hực với Ngụy Vô Tiện “Sao sớm vậy? Trong thư ngươi nói với ta giờ Thìn sẽ bắt đầu, bây giờ chỉ mới qua đầu giờ Tỵ”.
Ngụy Vô Tiện uể oải đáp “Ta làm sao biết được lễ nghi này nhanh gọn liền kết thúc như thế? Ta cũng chỉ lần đầu tham gia, làm sao biết rõ tường tận?”.
Giang Trừng hất cằm “Thế sao ngươi không hỏi Lam Vong Cơ?”.
Ngụy Vô Tiện đi tới quàng vai hắn, xua tay “Thôi được rồi, qua dịp này thì còn dịp khác, với lại Kim Lăng cũng đâu nhất thiết phải học theo Tư Truy làm lễ thì mới bộc lộ cốt cách uy phong của nó chứ”.
Giang Trừng kéo tay hắn ra, buồn bực nói “Ngươi làm như ngươi hiểu nó nhất không bằng! Thôi, ta không ở đây nhiều lời với ngươi nữa”.
Hắn quay qua Lam Hi Thần, nói “Lam tông chủ, Hoài Tang hẳn là đang ở Hàn thất nói chuyện với đế quân? Ta đến đó một lúc chắc ngươi không phiền chứ? Hiện tại ta đang có chuyện quan trọng, rất cần nói với hai người đó”.
Lam Hi Thần từ cười trừ chuyển sang cười gượng “Giang tông chủ, cái này….!Hoài Tang đã rời đi trước đó luôn rồi!”.
Giang Trừng trợn mắt “Vô lý! Ta mới thấy vài tên môn sinh Nhiếp thị ngoài cổng tiên môn!”.
Ngụy Vô Tiện nhún vai “Chắc là do hắn để lại giữ sính lễ, đang đợi ta ra kiểm tra”.
Giang Trừng nổi nóng “Có vậy mà cũng không nói sớm!” rồi phẩy tay áo bỏ đi một mạch.
Ngụy Vô Tiện ôm trán “Hắn làm sao thế này? Tính khí càng lúc càng thất thường!”.
Kim Lăng ôm kiếm trước ngực, bỉu môi một cái rồi nói “Còn lo ta đến phải đứng ngáp ngắn ngáp dài một lúc, bây giờ thì tốt rồi, đi săn vài ba hung thi vô dụng còn thống khoái hơn”.
Lúc chuẩn bị đi cũng không quên cười mỉa với Đàm Triết “Ngươi cũng rảnh rỗi ghê nhỉ? Chỗ nào có chuyện là chỗ đó có cái bản mặt ngươi vác đến.
Ta thấy ngươi không nên làm thiếu quân Yêu tộc nữa, trực tiếp biến thành Táo quân ở trong bếp nghe chuyện nhà người ta còn có lý hơn”.
Đàm Triết hai cái tai hổ đều muốn dựng ngược lên, hung hăng nói “Kệ ta! Liên quan gì đến ngươi? Cũng có phải hóng chuyện trong nhà ngươi đâu? Quản ta thì ngươi cũng nhiều chuyện luôn rồi đó”.
Kim Lăng chưa bao giờ là đối thủ đấu võ mồm với Lam Cảnh Nghi, đương nhiên càng không thể thắng được Đàm Triết, không thể làm gì hơn sau mỗi lần bị đối phương áp bức là tức giận hóa gió bay đi mất.
Đàm Triết căn bản chẳng thèm quan tâm đến Kim Lăng, đối với Lam Hi Thần trưng ra vẻ mặt thương tâm “Ta không nghĩ là đã bỏ lỡ buổi lễ quan trọng như vậy của Tư Truy, ta còn chưa kịp chứng kiến hắn có được phong thái hiếm có nữa cơ mà”.
Lam Hi Thần nói “Chỉ vì như thế mà ngươi từ Địa Linh Giới bay đến tận đây?”.
Đàm Triết nói “Cũng không hẳn! Ta đến đây còn là để hóng biến lớn a!”.
Lam Hi Thần nói “Biến lớn? Nhưng có liên quan gì đến chỗ của ta? Chẳng lẽ…..”.
Đàm Triết nói “Ngươi không cần hoảng hốt! Biến này một chút cũng không liên quan gì đế nhà ngươi, nhưng bà chằn Phách Xương kia cùng Toàn Phong tinh quân thì có liên quan đấy!”.
Lam Hi Thần nói “Hai người đó thì có thể xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tống huynh lại đắc tội với Phách Xương công chúa?”.
Đàm Triết nói “Kịch tính hơn là đằng khác! Mà thôi, nói không chừng lát nữa hai người đó sẽ kéo nhau tới trước mặt đế quân, lúc đó rồi ngươi sẽ biết.
Ta bây giờ phải đến Đạm thất tìm Tư Truy đây.
Đi trước nhé, lát nữa có gì gặp lại ngươi sau”.
Lam Hi Thần còn chưa kịp nói Lam Tư Truy hiện tại không ở trong Đạm thất thì Đàm Triết đã mất bóng.
Huyên náo tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Trên con đường lát đầy sỏi trắng chỉ còn lại bốn người.
Ngụy Vô Tiện hơi kích động, kéo tay Lam Vong Cơ, vô thức hỏi “Lam Trạm, ta lại không biết vị thiếu quân này lại có giao hảo tốt với Tư Truy như thế nha? Ngươi nói xem, bọn hắn thân thiết như thế từ bao giờ?”.
Lam Vong Cơ bất động thanh sắc “Nhất định là cách đây không lâu lắm”, dứt lời liền có chút hoài nghi nhìn qua Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần ngược lại bối rối cười “Vong Cơ, ngươi đừng nhìn ta như thế! Tuy rằng ta với thiếu quân là bạn bè tốt, nhưng không phải cái gì ta cũng biết đâu!”.