Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 64: H
Hai ngày đầu tiên trong mười bốn ngày vội vàng qua đi, đêm thứ ba rơi vào ngày hai mươi tháng Sáu, Lam Hi Thần phát hiện ra một chuyện kỳ diệu.
Chẳng là, buổi sáng hôm đó Nhiếp Minh Quyết nói hắn thèm ăn bánh quế hoa, y liền vội một mình xuống núi mua một ít bột ngô về làm nguyên liệu, vô tình lại bắt gặp một đám rước dâu nhạc kèn thổi tưng bừng, mà cuối đoàn rước dâu lại có một thanh niên vóc dáng thư sinh đang nước mắt ngắn dài nhìn theo kiệu cưới.
Sẵn tính tò mò, lại thấy thư sinh kia đáng thương, Lam Hi Thần tốt bụng chạy đến hỏi cậu chàng có phải không được mời đi ăn cưới nên mới nhìn theo kiệu đỏ mà ấm ức khóc lóc? Cậu thư sinh kia đang đau lòng muốn chết, nghe thế liền ném cho Lam Hi Thần ánh mắt hận không-thể-chôn-sống-y-tại-chỗ, lại nhìn chiếc kiệu đỏ kia thở dài “Nhìn xác pháo hồng như ngỡ gặp lại ái nhân, bởi thế mới sinh đau thương”.
Lúc trở về nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết đang ngồi trong sân, đứng đối diện là một cô nương vận y phục thêu gia văn Nhiếp thị, mà cô nương kia kiểu nào cũng là đang dùng ánh mắt đau thương nhìn Nhiếp Minh Quyết của y, cái mầm trong lòng bắt đầu có chút bốc khói…
Thế là nhằm ngay lúc cô nương kia kề tai Nhiếp Minh Quyết định nói gì đó, một thân ảnh lam y đã nhảy vào túm lấy cánh tay vị nữ nhân lôi ra chỗ khác.
“Không được lại gần Minh Quyết của ta!”.
Cô nương kia há hốc nhìn y, giống như quá bất ngờ trước một mỹ nam bề ngoài ngây ngô nhưng khí thế vô cùng dữ tợn.
Nàng ta nhíu nhíu mày một lúc rồi reo lên “Đây có phải là Hi Thần ca ca không?”.
Lam Hi Thần nghe nàng gọi mình quen thuộc như vậy, vừa ngạc nhiên vừa lo sợ “Cô là ai? Làm sao biết ta?”.
Nàng ấy cười “Hi Thần ca ca không nhận ra ta sao? Ta là Ngọc Ngôn đây.
Lúc nhỏ khi ngươi tới Bất Tịnh Thế, chúng ta có gặp nhau vài lần”.
Lam Hi Thần bán tính bán nghi nhìn Nhiếp Minh Quyết, hắn phì cười, xoa đầu y, giải thích “Nàng ta là biểu muội của ta cùng Hoài Tang.
Lúc nhỏ đúng là có gặp qua ngươi, nhưng có lẽ do quá ít, cộng thêm do không thường ra ngoài nên ngươi mới không nhận ra”.
Nhiếp Ngọc Ngôn quan sát hai người, như nhận ra cái gì đó bèn cười tủm tỉm, bỗng nhiên “a” một tiếng, cuống quít nói “Hi Thần ca ca, ngươi có thể lánh mặt một chút được không? Ta và đế quân đang có chuyện quan trọng phải bàn bạc”.
Lam Hi Thần giậm chân “Ngươi lừa ta!”.
Rồi vừa lùi vừa đẩy Nhiếp Minh Quyết vào trong phòng “Ngươi đừng tưởng ta không biết!”.
Nhiếp Ngọc Ngôn ngẩn người “Biết…biết cái gì ạ?”.
Lam Hi Thần hậm hực “Ngươi chính là thương Minh Quyết nên vừa rồi mới đau khổ nhìn hắn! Ngươi đừng hòng! Hắn là của ta!”.
Cánh cửa đóng sầm.
Sau đó cũng im lặng tuyệt đối.
Một lúc sau, người-bị-cướp-đi khẽ tằng hắng “Ta nghĩ nha đầu kia chắc cũng hóa đá rồi, có lẽ Hoán nhi nên làm gì đó để nàng yên bình ra đi”.
Cánh cửa trước mặt Nhiếp Ngọc Ngôn lại mở toạt, một con gà từ bên trong đập cánh phành phạch bay nhào vào lòng vị cô nương dung mạo thanh tú.
“Đóng cửa, thả gà!”.
Cánh cửa lại đóng sầm.
Cả không gian nhuốm một màu hoàng hôn thơ mộng, có bóng người thục nữ đứng như hóa đá trên sân.
Trên trời lông gà bay lả tả, dưới đất chỉ còn thiếu chó chạy sủa vòng vòng…..
Nhiếp Minh Quyết ở trong phòng thử đoán biểu tình của người bên ngoài, tức cười đến hai đầu vai đều run lên, thuận lợi chọc cho Lam Hi Thần phồng má “Ngươi còn cười được? Ta cất công chạy đi mau đồ về làm bánh cho ngươi, còn ngươi thì một mình ở đây tòm tem với người khác!”.
Nhiếp Minh Quyết lại càng cười lớn hơn, sau đó đi tới cốc đầu y một cái, tặc lưỡi “Cái con thỏ ngốc này! Chưa rõ trắng đen đã vội vàng kết luận.
Nàng ta tới tìm ta đúng là có chuyện quan trọng”.
Lam Hi Thần cắn môi, nói “Chuyện quan trọng gì?”.
Nhiếp Minh Quyết hất cằm “Muốn biết thì tự ra ngoài mà hỏi! Nhưng ta e khi ngươi biết được, chắc là sẽ xấu hổ tới mức ngất luôn ấy chứ!”.
Sau đó thì phải xem Lam Hi Thần khóc lên khóc xuống, giãy nãy cấu véo đến kiệt sức thì hắn mới chịu nói rõ ràng.
Mà đúng thật là khi biết được, y liền cảm thấy xấu hổ muốn ngất đi.
Thực ra Nhiếp Ngọc Ngôn kia chẳng phải đến để tình tứ gì cho cam, mà vì trước kia Nhiếp Minh Quyết đã hứa cho vị biểu muội này một lời đáp ứng về hôn sự của nàng ta với ý trung nhân, vừa hay lần này trở về lập hôn sự với Lam Hi Thần, hắn liền kêu biểu muội tới hỏi chuyện cho rõ rồi mới làm chủ hôn cho nàng ta luôn một thể, nhưng chưa hỏi được gì thì Lam Hi Thần đã ào ào xông đến, rốt cuộc chẳng ra đâu vào đâu.
Còn y sau khi biết rõ cớ sự, chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm Nhiếp Ngọc Ngôn xin lỗi.
Chưa thành thân đã làm phật lòng người nhà của đạo lữ, điểm trừ của Lam Hi Thần trong mắt Nhiếp thị sau hôm nay nhất định là đã không còn gì để trừ.
Buổi tối sau khi ăn hết một dĩa bánh quế hoa đủ vị coi như lời xin lỗi của Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết lại hỏi y vì sao cho rằng Nhiếp Ngọc Ngôn có ý với hắn, y liền đem phát hiện của mình thông qua chàng thư sinh đưa dâu kia nói cho hắn biết, lại còn vì nhớ lại mấy câu khó hiểu Nhiếp Hoài Tang nói với y trước đây mà trợn mắt phồng má, bảo con hổ là hắn tốt nhất nên ăn rau chay tịnh, tuyệt đối không được ăn bất kỳ ai khác!
Chén rượu Nhiếp Minh Quyết uống cũng vì thế mà đổ hết nửa ra ngoài, tính luôn sặc mửa thì hắn chẳng uống được giọt nào trong cái chén ấy.
Đợi đến khi lấy lại phong thái điềm đạm, hắn ngồi vuốt mặt Lam Hi Thần một hồi lâu, mắt đượm niềm si mê lẫn nỗi buồn man mác.
Khi gió đêm bên ngoài thổi vào khiến ánh nến mờ ảo lay động, chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của Lam Hi Thần, yết hầu Nhiếp Minh Quyết khẽ động, cúi xuống khẽ thì thầm vào tai y “Tiếc thật, nếu miếng thịt dâng tới miệng là con thỏ ngốc, là Hoán nhi bảo bối thì ta không nghĩ tới chuyện ăn chay suốt đời đâu”.
Sau đó, trước sự nghi vấn to đùng của con thỏ nào đó, thì con hổ nào đó đã giải thích bằng hành động đẩy ngã con thỏ xuống tấm lông thú trắng tinh trải trên chiếc giường đá, khiến con thỏ giật mình nhỏ giọng gọi một tiếng, còn con hổ lại tỏ ra vô cùng khao khát.
“Ta không đợi được nữa rồi”.
Tóc đen rơi trên má, cúi người môi áp vào môi.
Lúc đầu, Lam Hi Thần vì còn băn khoăn chuyện ăn rau với ăn thịt nên ra sức giãy dụa, nhưng dù sao thì sức của Nhiếp Minh Quyết cũng mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã khiến y xụi lơ bằng vòng tay siết chặt và nụ hôn không ngớt trút xuống kèm theo làn hơi thở dồn dập và nóng bỏng.
Hôn càng sâu, lý trí càng mất dần khống chế.
Không hiểu vì sao tối nay hành động của hắn lại mãnh liệt khác thường, ôm y trong ngực, cánh tay vòng quanh bao lấy y, giống như thể y là bảo vật tuyệt thế không thể mất đi.
Ngoài cửa sổ gió đêm vẫn thổi mạnh không ngừng, mà cái ôm thốt nhiên lại ấm hơn so với tưởng tượng.
Một lúc lâu sau, Lam Hi Thần cảm thấy hai bên cổ áo bị kéo trễ xuống để lộ bờ vai trần nõn nà, còn chưa thích ứng với khí lạnh đã bất ngờ bị một đôi tay chạm tới, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mượt giống như lụa kia, làm cho người ta cứ muốn lưu lại dấu vết thô bạo ở trên đó.
Từ hai lần trước đây, Lam Hi Thần đã có hiểu biết tiếp theo sẽ xảy ra cái dạng tình huống gì, y nhân lúc còn nắm giữ được tia lý trí cuối cùng, vội vàng chống đỡ lên bả vai người kia, thanh âm vì lo sợ và cảm giác không tên nào đó mà trở nên run rẩy, nhủ vào tai người đang mê mẩn cắи ʍút̼ cần cổ của y, lưu lại trên đó những dấu vết hồng ngân “Minh Quyết…..!ngươi đã hứa với ta……!chuyện này……”.
Động tác quả nhiên dừng lại, nhưng không giống như hai lần trước đây hoặc là dừng hẳn hoặc là tỏ thái độ muốn tiếp tục, Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng nửa người trên dựa vào tay trái chính mình, còn tay phải nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt tuyệt đẹp dưới thân rồi chuyển dần xuống thắt lưng, vừa kéo dải trân châu buộc trên thắt lưng kia ra vừa cất thanh âm trầm đục “Chuyện ta hứa, đương nhiên ta sẽ thực hiện.
Có điều, ta là hứa cùng ngươi viên phòng đêm đại hôn, còn bây giờ, là ngươi đang chữa bệnh cho ta.
Hai chuyện này, không liên quan với nhau”.
Lam Hi Thần lúc này y chẳng còn tâm trí để xem đai lưng cùng áo choàng của mình bị ném xuống đất, nâng biểu tình khiếp sợ mà nhìn hắn “Chữa bệnh? Cái gì mà chữa bệnh?”.
Nhiếp Minh Quyết lật người lại ngay ngắn, chậm rãi chống cả hai tay áp bên trên Lam Hi Thần, nhìn sâu vào mắt y, cất tiếng êm ái đến dọa người “Ngươi còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”.
Rồi cũng không đợi y trả lời, hắn tiếp tục với thanh âm lộ rõ sự thô cát trầm thấp “Ngày hai mươi tháng Sáu cách đây mười sáu năm, giờ Thìn hai khắc, ngươi từ trong Phương Phỉ điện ở Kim Lân đài chạy ra Đấu Nghiên Sảnh, sau đó thì ngã quỵ một góc nhìn ta bạo phát”.
Câu này nói ra, cứ như một tiếng sét đánh xuống đầu.
Cả người bỗng chốc như hóa đá, đôi mắt màu nâu thẫm dán lên cặp huỳnh kim dị nhãn kia không chớp mắt, sống mũi và hốc mắt giống như bị tạt một thùng ớt cay đến không chịu được, cổ họng nghẹn đến đau rát.
Người phía trên vô cùng hài lòng với biểu cảm này của Lam Hi Thần, thuận thế y đang ngây ngốc chìm đắm trong cảm giác hối hận mà vòng một tay ra sau lưng nâng người lên một chút, một tay chậm rãi kéo tuột hai lớp ngoại sam và áσ ɭóŧ ra khỏi nửa thân trên của y, trong khi miệng vẫn đều đều phát ra tiếng nói “Hoán nhi bảo bối của ta, ngươi có biết lúc đó ta đau lòng đến mức nào không? Hận Mạnh Dao kia thì ít mà oán ngươi thì nhiều.
Giá mà lúc đó ngươi chạy ra ôm lấy ta một cái, nói không chừng ta sẽ lập tức bình phục ngay”.
Sau đó cúi người ghé vào bên tai y, vừa đưa tay chính mình xuống phía dưới nâng hông kéo những lớp vải cuối cùng trên người y ném xuống đất – và nếu không phải vì muốn làm người mất cảnh giác, hắn đã sớm xé sạch những thứ vướng víu này chứ không cần mất thời gian – trong khi ở bên tai y dụ dỗ “Bởi vì lần đó không chỉ bị Loạn Phách Sao khiến cho hỗn loạn kinh mạch mà chết, ngược lại còn có cơn đau lòng tụ lại trong tim, lâu lâu thường tái phát khiến ta khó chịu vô cùng.
Gần đây còn vì ngươi mà làm một số chuyện, nguyên khí bị tổn hại không ít.
Nếu còn không mau chữa, e rằng ta khó tránh khỏi gặp bất trắc a!”.
Nói xong liền cúi xuống ngậm một bên ngực mềm, đầu lưỡi liếm qua nhũ tiêm, hết xoay tròn rồi lại ngậm, hàm răng khẽ cắn nhũ mềm mịn, hắn lần lượt liếʍ ʍúŧ hai bên khuôn ngực, bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt mịn màng như bột, rồi dần dần đưa tay xuống tìm kiếm nơi mẫn cảm của mỹ nhân.
Lam Hi Thần lúc này mới bừng tỉnh, nhưng không kịp có thời gian để ý bản thân vừa bị lột sạch lẫn chiếm tiện nghi, tay vỗ lên bả vai hắn như một cách thức ra hiệu cho hắn ngừng lại, hé môi mấp máy tìm đường thoát chết “Nhưng ngươi nói là ngâm linh tuyền…..ta…..ta không phải linh tuyền, không thể chữa bệnh cho ngươi bằng cách này được”.
Bên tai truyền đến tiếng cười ha hả, liền thấy Nhiếp Minh Quyết ngẩn đầu nhìn y, cất giọng không thể nào tà mị hơn “Sao lại không thể? Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, tương tự, muốn trị bệnh phải dựa vào nguồn gốc của mầm bệnh.
Ngươi khiến cho ta mắc bệnh nhiều năm như vậy, đương nhiên ngươi chính là phương pháp trị bệnh hữu hiệu nhất”.
Lúc này, Nhiếp Minh Quyết ngồi thẳng dậy, không nhanh không chậm cởi hết y phục trên người, để lộ thân hình màu đồng cường tráng, giống như lần trước hai người da thịt thân cận nhất, lại toát ra vẻ như si như dại “Hoán nhi, ngươi chính là loại thuốc tốt nhất trên thế gian này.
Ngươi để bản thân làm thuốc, cho ta ngâm vài lần là ta sẽ khỏe mạnh liền”.
Lam Hi Thần vốn định mở miệng nói thêm gì đó, bỗng nhiên trợn trắng mắt do cảm nhận đau đớn từ phía sau, thu được chính là một ngón tay vừa dài vừa thô ráp tiến vào nơi tư mật mang theo khó chịu dị thường.
Ngón tay thứ hai, thứ ba, thậm chí cả ngón thứ tư cũng liên tiếp chen vào, sau đó bốn ngón tay không ngừng di chuyển bên trong.
Thân thể khẽ run lên, trong màn đêm yên tĩnh, y giống như bị hắn thôi miên, hoặc là ăn phải mê dược, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, lý trí trong đầu hoàn toàn trôi dạt tận phương nào, chỉ còn lại…tình cảm quấy phá.
Nhiếp Minh Quyết càng kéo dài bao nhiêu, Lam Hi Thần càng kìm lòng không được bấy nhiêu.
Những gì y có thể làm là nhắm đôi mắt lại, hàng mi cong vút khẽ run rẩy, thân thể nóng bỏng mà thơm ngát.
Khi đôi môi hắn ấn xuống, y đã quên hết thảy đạo đức luân lý, quên mất thân phận của hai người, quên hết thảy những người liên quan, lẳng lặng ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tuỳ ý để hắn cắn nuốt hương thơm thuộc về riêng mình.
Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể Lam Hi Thần, hơi thở của Nhiếp Minh Quyết cũng càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem người bên dưới hoà tan vào đó.
Thân hình mềm mại trong ngực hắn lại không hề có chút sức lực phản kháng khiến toàn thân hắn bắt đầu khó tự chủ, đôi môi tà mị nóng rực ép lên đôi môi mềm mại của y lại từ từ dời xuống.
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy đầu óc căng trướng, lý trí cũng theo cảm giác vừa đau vừa nóng kia mà trở nên mơ hồ.
Một nụ hôn nóng bỏng nữa lại đặt lên phần cổ của y, khiến trong nháy mắt, các tế bào trong cơ thể dường như đều mở ra, sẵn sàng nghênh đón hơi thở đang xâm nhập kia.
Mà thân thể y lúc này, một chút cũng không thể cử động, cũng không muốn động, dường như muốn hoà tan vào hơi thở nóng rực đó.
Nụ hôn của nam nhân bên trên chuyển từ cổ áp xuống đầu vai trơn mịn, da thịt của y có chút như bị phỏng, thân thể y không khỏi run lên…
Sự run rẩy nhỏ bé này của Lam Hi Thần như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng Nhiếp Minh Quyết, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng, lên đôi môi anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát khiến yết hầu hắn bất giác lên xuống, rốt cuộc vẫn không thể nhịn thêm nữa mà rút tay ra, đồng thời đem hai đôi chân thon dài hữu lực kia quấn quanh hông mình.
Đôi môi kiêu bạc khẽ lướt khắp gương mặt như ngọc toàn bích dưới thân, khiêu khích đặt lên vành tai y một nụ hôn nhè nhẹ, bàn tay kia bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại, thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng, cuối cùng đặt vòng eo mềm dẻo từ từ nâng lên.
Tâm tư Lam Hi Thần theo sự di chuyển của tay hắn mà lên đến đỉnh điểm.
Y có chút sợ hãi loại cảm giác này, đến tột cùng không biết cái gì đang chờ đợi mình.
Y không biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ, mang theo khát vọng cùng hưng phấn khó nói thành lời, lại có chút bất lực phó mặc cho tất cả.
Nhưng Lam Hi Thần lại không biết ánh mắt như hổ phách của mình lúc này toát lên vẻ mê hoặc.
Y nhìn hắn, nhìn ngắm hình dáng gương mặt cương nghị, lại nhìn đến ánh mắt nóng bỏng tựa như muốn thiêu người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Thẳm sâu trong thân thể theo ánh nhìn chăm chú của hắn mà trở nên nóng rực, giống như có một luồng nhiệt lớn điên cuồng thôn tính toàn thân nàng, đem tất cả hoà tan…
Y không hiểu sao bản thân mình lại trở nên như vậy, chỉ bởi vì ánh mắt chăm chú của hắn, mà chính mình bắt đầu trở nên khát vọng, trở nên…không cách nào chi phối bản thân.
Như hiểu được suy nghĩ trong y, Nhiếp Minh Quyết cúi người hôn lên mi tâm vẫn còn in dấu “phượng vỹ thụy trang” do chính tay hắn vẽ, thở một hơi nặng nề, không quên dỗ dành “Đừng sợ! Ta sẽ không trầm mình lâu đâu, rất nhanh sẽ kết thúc”.
Sự ngọt ngào bất ổn này của hắn, mùi chiên đàn hương quen thuộc của hắn như một tảng đá đè bẹp, khiến Lam Hi Thần không còn đường cử động dù chỉ là mộ ngón tay.
Y khẽ nhắm hờ đôi mắt lại, đôi đồng tử màu nâu hổ phách tuyệt đẹp sóng sánh nước, ẩn dưới hàng lông mi thật dài khẽ run rẩy dường như khảm sâu vào lòng hắn, hắn liền quyết định, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Thấy ánh mắt mỹ nhân chìm trong màn sương mê ly, nam tử đứng đầu vạn vật khoé môi vừa dứt lời, ngay sau đó, cúi người xuống, bàn tay to lớn giữ chặt eo nhỏ của kia, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới.
“Ưʍ…”.
Lam Hi Thần đột ngột trừng lớn hai mắt.
Sự đau đớn kịch liệt bất ngờ xuất hiện bao trùm thân thể cơ hồ khiến y hôn mê bất tỉnh.
Thân thể bất giác thẳng tắp, lại không tự chủ được, đau đớn hét thành tiếng, nước mắt thi nhau chảy xuống, tràn tới khoé mắt, nhanh chóng thấm ướt tấm lông thú giường.
Y cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác nào đau đớn như vậy.
Sức mạnh khổng lồ cơ hồ muốn đem chính mình xé thành hai nửa.
Thân thể thon gầy không chịu nổi sự xâm lược mạnh bạo, trực tiếp muốn đem y nối liền, hơn nữa còn không cho y chút thời gian thích ứng, thật sâu đem thân thể y chiếm giữ.
Khung cảnh trước mắt khiến cả người Nhiếp Minh Quyết bất giác run lên.
Sau một khắc, kinh ngạc nhìn về thân thể mềm yếu trong ngực, hắn dường như không thể tin được mà nhìn chăm chú vào nơi hai người gắn kết, trên tấm thảm lông bạch hồ trắng tinh trải giường hiện lên một màu đỏ chói mắt.
Thời gian như ngừng lại, tất thảy mọi vật rơi vào trạng thái bất động.
Trên chiếc giường lớn, thân thể Lam Hi Thần hai tay bấu chặt đến mức gần như đâm thủng bả vai người áp đảo phía trên, giương đôi mắt bồ câu to tròn sống động nhìn không chớp mắt, châu thủy thi nhau chảy dài theo khoé mắt trượt xuống thấm ướt đẫm thảm lông bạch hồ trải giường.
Hương thơm, nước mắt phảng phất trong không khí hoà cùng mùi máu, tạo nên một cảm giác vô cùng khó tả.
Mà Nhiếp Minh Quyết lúc này, cả thân thể cao lớn cũng cứng ngắc, hệt như một khối thiết bản.
Rốt cuộc cũng có được……
Có được chính là lần đầu tiên……
Đây là thực hay mơ……..
Những suy nghĩ này khiến trong lòng Nhiếp Minh Quyết nổi lên một cảm giác khó nói thành lời.
Dường như có chút cảm kích, dường như có chút vui sướng, dường như……Các loại cảm xúc đan xen cùng lúc giống như lửa nóng thiêu đốt, nhanh chóng lan ra toàn thân, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Càng khiến hắn khó chịu hơn chính là thân thể bên dưới hết sức co lại khiến hắn như muốn nổ tung.
Hắn không thể không thừa nhận: nam nhân trời sinh đối với những chuyện gọi là “lần đầu tiên” đều có một loại cảm giác si mê điên cuồng, dù bản thân hắn là Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.
Chưa kể đến, hắn trước giờ là người có khả năng hô phong hoán vũ, đương nhiên tính chiếm hữu lại càng mãnh liệt.
Cùng với Lam Hi Thần đã từng trải qua một kiếp dang dở, hắn thật không ngờ thời gian, con người, vô số rào cản vẫn không hề lấy đi sự kỳ diệu này.
Chỉ cần nghĩ đến bản thân là người đầu tiên và cũng là người duy nhất có được vưu vật dưới thân, đáy mắt của Nhiếp Minh Quyết so với lúc bình thường càng trở nên thâm thuý, huỳnh kim dị nhãn dường như u tối hệt như bầu trời giữa ngày và đêm đều mất đi ánh sáng, lóe lên ham muốn thôn tính tựa dã thú.
Nhìn Lam Hi Thần nước mắt ròng ròng nằm bên dưới vì đau đớn mà theo bản năng bấu chặt lấy thân mình, hàng lông mày cương nghị của Nhiếp Minh Quyết khẽ nhăn lại.
Không cần nói hắn cũng biết, y căn bản không chịu đựng nổi sự to lớn của hắn.
Nhưng cũng là lần đầu tiên hắn chìm sâu vào y như thế, cảm thấy tâm hồn dâng trào như sóng, khí huyết sôi sục cực điểm.
Con ngươi một trắng một vàng có chút thoả mãn nhìn vào ánh mắt rưng rưng của kia, dáng vẻ như thể mãnh thú đối nghịch với ấu vật.
Nhìn thân thể tuyệt mỹ của y lúc này thật khiến ma quỷ cũng chẳng thể buông tay, ngược lại càng muốn chiếm hữu thật triệt để.
Nhiếp Minh Quyết nhìn y với ánh mắt nồng cháy nhất, mở miệng, cất tiếng trầm khàn khiến người nghe không khó nhận ra giọng nói của hắn đã sớm bị biến đổi vì du͙ƈ vọиɠ “Có đau không?”.
Lam Hi Thần hô hấp quá mức dồn dập, muốn tránh đi ánh mắt có ý chất vấn của hắn, không biết là bởi uỷ khuất hay vì đau đớn mà nước mắt bất giác lại tuôn trào, run rẩy mãi mới ủy khuất nói được hai chữ “Rất đau…..”.
Nhiếp Minh Quyết cố gắng đè nén dục hoả không ngừng thiêu đốt, đem thân thể cao lớn áp xuống, chỉ chậm rãi ra vào.
Bởi vì tư thế đột ngột thay đổi khiến Lam Hi Thần không cách nào thích ứng, trong cơ thể nhỏ bé cảm giác như bị xé rách hoà trộn với cảm giác sưng tấy khiến y vô cùng đau đớn, gập người kêu lên một tiếng nức nở.
Nhưng âm thanh này lại phát ra không đúng lúc! Nhiếp Minh Quyết vốn định cắn răng “khuấy thuốc” một cách nhẹ nhàng, kết quả âm thanh kia lại cắt đứt luôn sự nhẫn nại cuối cùng của hắn.
Lam Hi Thần đột ngột cảm thấy người phía trên dừng lại, vừa mơ hồ vừa mừng rỡ tưởng quá trình người kia muốn làm đã xong.
Nào ngờ sau khi hắn cúi xuống liếm đi nước mắt của y, thanh âm trầm xuống như thể trong cơn mưa dữ dội phát ra, khiến người dưới thân càng run rẩy kịch liệt với hai chữ ngắn gọn “Mặc kệ!”.
Sau đó Nhiếp Minh Quyết cũng xem mình cũng không cần khắc chế bản thân nữa, thô ráp thở gấp một tiếng, bắt đầu tăng tốc vận động, lần sau còn nhanh và mạnh hơn lần trước, hại Lam Hi Thần cho dù một cử động nhỏ cũng không dám.
Thứ nhất là bởi vì đau đớn trên thân thể, thứ hai là bởi vì động tác cuồng dã của hắn.
Bàn tay xấu xa trên da dẻ mịn màng của y không ngừng vuốt ve rồi niết ngạnh, khiến toàn thân y run lên từng hồi.
Dần dần…
Một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại dường như bao vây toàn thân.
Lam Hi Thần vô thức bật ra tiếng ngân nga khe khẽ, thân thể không có chút kinh nghiệm khiến y thực không biết như thế nào cho phải.
Kiếm pháp, tiên lực, võ công, toàn bộ đều không cánh mà bay, làm y không có cách nào chống lại được sự xâm phạm mãnh liệt này.
“Ưʍ…..Minh….Minh Quyết….!chậm lại đi….ta….!không muốn làm thuốc nữa…..”.
Rốt cục không khống chế nổi bản thân, phát ra tiếng thân ngâm mất hồn, vô thức nói những gì mà chính mình cũng không biết.
Nhiếp Minh Quyết cúi người nhìn xuống, thân thể điều chỉnh chậm rãi di chuyển trong thân thể y, mỗi một động tác đều khiến cho y có một cảm giác vô cùng chân thực.
Nhưng chẳng được bao lâu, khi Lam Hi Thần cho rằng hắn sẽ dừng, hắn lại bắt đầu một đợt tấn công mới, còn dữ dội hơn trước gấp ba lần, đưa tay nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé áp vào ngực, khàn giọng “Muộn rồi! Không muốn cũng phải chịu!”.
Cả người Lam Hi Thần cơ hồ đi theo sự chuyển động mãnh liệt của hắn.
Nếu nói lúc trước là cảm giác êm ái giống như một dòng suối nhỏ len lỏi từng góc tâm hồn, thì vừa rồi chính là cơn sóng mạnh mẽ xô tới.
Lam Hi Thần cảm thấy thân thể bị một cảm giác bành trướng xông phá.
Khi y còn chưa kịp thích ứng với nó, Nhiếp Minh Quyết đã lại tiếp tục dùng cách thức cuồng bạo đó dày vò trên người y.
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sự đòi hỏi mãnh liệt của hắn khiến thân thể y còn đang tê dại, đã lại phải tiếp nhận một đợt tấn công mạnh mẽ khác.
Từng cơn sóng lớn liên tiếp xô tới, y tựa như con thuyền nhỏ yếu ớt quay cuồng giữa cơn sóng hung dữ, vô lực kháng cự.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, y thế mà lại bắt đầu có cảm giác………thoả mãn.
Giờ khắc này, y chỉ cảm thấy mỗi lần ra vào của Nhiếp Minh Quyết có thể dùng từ “tận lực” để miêu tả.
Mỗi một lần tiến vào đều khơi lên một cảm giác thật sâu trong thân thể y, khiến từ chỗ sâu thẳm đó sinh ra một phản ứng khác lạ.
Loại phản ứng này giống như nghênh đón lại giống như chống cự làm cho y cơ hồ rối loạn.
Ham muốn của hắn dường như không có giới hạn, như muốn rút sạch toàn bộ sinh lực của y, đem y cuốn vào dòng nước xiết.
Cuối cùng, khi Nhiếp Minh Quyết đỉnh vào nơi mẩn cảm nhất trong cơ thể phía sau, Lam Hi Thần không tự chủ được ôm chặt lấy vai hắn, móng tay cơ hồ xuyên thấu bờ vai to lớn kia, ngửa cổ cong lên như một cánh cung đẹp mắt, kɦoáı ƈảʍ trong người cũng theo đó xuất ra trước bụng hắn, sau đó vô lực nằm xụi lơ như nước hồ mùa thu tĩnh lặng.
“Hoán nhi…..”.
Bên tai nghe thấy có âm thanh ngọt ngào khẽ gọi của hắn, y theo bản năng nâng đôi mắt mờ mịt nhìn lên, chỉ là mắt đã sớm bị một tầng nước che phủ, cho dù gần một ngón tay cũng không nhìn rõ được khuôn mặt người phía trên.
“Gọi ta là Doãn lang!”.
Lần này âm thanh cất lên chuyển sang thô cát, sự chặt khít cùng vô lực của y khiến hắn càng lúc càng điên cuồng.
Hắn phải lấy được tất thảy mọi thứ của y.
Không chịu nổi sự đòi hỏi cuồng dã của hắn, Lam Hi Thần rốt cục kinh hãi đầu hàng, mặc kệ cái tên gọi kia là chỉ ai, trong tiếng nấc mê man thốt ra hai chữ “Doãn lang…”.
Con ngươi rực lửa du͙ƈ vọиɠ của Nhiếp Minh Quyết nổi lên một tia thương yêu “Con thỏ ngốc của ta! Hoán nhi đại bảo bối của ta…..”.
Cánh tay rắn chắc vòng ở thân hình mảnh mai, hắn chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ xinh, lại từ từ di chuyển xuống cái cổ trắng ngần, hít lấy hương thơm mê hoặc.
Lam Hi Thần lúc này không cách nào thanh tỉnh, lý trí đã sớm bay lên chín tầng mây.
Bàn tay thô ráp của hắn không ngừng vuốt ve thân thể nhỏ bé, mang theo ma lực khơi dậy từng hồi kɦoáı ƈảʍ khó cưỡng.
Mà lúc này đây, y vùi mặt trên bả vai hắn, khẽ phát ra tiếng than nhẹ.
Nhiếp Minh Quyết hài lòng nhếch môi, buông cho đôi tay kia được tự do, dưới thân thể không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, môi ẩm ướt miết nhẹ trên gò má mịn màng, Chính Chương Thánh đế thầm thì vào làn da nõn nà đang dần hiện lên văn thân giống cơ thể mình.
Trước khi không chịu nổi mà ngất đi, Lam Hi Thần muốn đưa tay ra sức bấu víu vào nguồn nhiệt phía trên nhưng lại không thể, đâu đó còn thoảng lại giọng ấm áp thì thầm vào tai “Những khi để cảm xúc mất kiểm soát là lúc Sát khí trong người ta dâng ở mức cực thịnh, chỉ e rằng sẽ không thể kiềm chế khi cùng ngươi thân cận.
Ta cũng không muốn làm ngươi đau, nhưng ta hết cách rồi.
Con thỏ ngốc của ta…”.