Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 58: Khuynh Vũ Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 58: Khuynh Vũ Nhất


Trong đài im ắng không tiếng động, gió lạnh ngẫu nhiên thổi bay nửa cuốn màn trúc trong điện, loáng thoáng mùi thơm ngát của một loại phấn hương truyền tới, nếu tinh tế hơn thì sẽ phát hiện trong mùi phấn hương đó là sự kết hợp giữa ba mùi hoa: nhài, cúc và sen đầu mùa.

Khứu giác của Lam Hi Thần rất nhạy cảm, vừa ngửi một hơi đã hắt xì liên tục, nhưng rồi bỗng giật mình kèm theo một chút lo lắng nhận ra: mùi hương này……không phải là khí tức trên người của…..nữ nhân đó sao?
Đàn sáo vang lên, đột nhiên có vô số bươm bướm bay ngợp trời, sau đó tụ lại thành một khối vuông thẳng đứng, cuối cùng là sau một tiếng trống thì chúng tản hết ra để lộ một thân ảnh bích y từ trên không vừa múa vào đáp thân xuống lễ đài.
Quả nhiên là Bích Điệp!
Nhưng Bích Điệp hôm nay lại không giống Bích Điệp của ngày trước, thay vì chỉ có yếu đuối mong manh, hiện giờ trông nàng ta còn tăng thêm mấy phần hoạt sắc quyến rũ.

Bích y trên người tuy thanh nhã nhưng lại rất hợp với lễ đài Thượng Dương được bao quanh bởi sen hồng chín cánh trải dài năm dặm.

Mái tóc nàng ta búi cao, cài hai chiếc trâm hồ điệp tung cánh cùng một bên.

Khuôn mặt nàng ta tuy không đánh phấn thoa son, nhưng cơ bản vẫn là môi hồng răng trắng mắt hạnh mày ngài, nốt ruồi đỏ bên đuôi mắt lại giống như một điểm nhấn, nhìn qua không thể không nói là rất xinh đẹp.

Đôi bàn tay như bạch ngọc điêu luyện, không ngừng biến ảo ra các loại tư thế uyển chuyển, giáo nhân thần vì đoạt này.

Vòng eo nhỏ như bó buộc, dáng người như lụa mảnh phất phới.

Có lẽ do bị hấp dẫn bởi mùi hương, theo từng động tác của nàng ta mà đám bươm bướm cũng hợp quanh người phụ họa vờn theo.

Đôi mắt nàng ta trong lúc múa đa phần khép hờ, nhìn lạnh nhạt mà u nhã……Tóm lại khiến cho người ta không cách nào dời mắt được.
Nếu như giữa tòa lễ đài rộng lớn này, chỉ tính riêng nữ nhân, cộng thêm Đông Phương Trường Nguyệt không có mặt và Thường Nga vừa lui ra thì Bắc Đường Lạc Vi là người nổi trội nhất, lấy tư sắc thắng khí thế.

Bích Điệp kia có thể không đẹp bằng một phần mười, nhưng thần thái lại cao hơn rất nhiều, rất có ý động lòng người, chính là khí thế thắng tư sắc.
Khi tiếng trống càng lúc càng gấp, Bích Điệp xoay tròn chín vòng, dải lụa trong tay nàng ta kéo theo một đám hồ điệp tung bay khắp chốn.

Chúng khuấy động sen mọc quanh đài, làm cho những cánh hoa nương theo sức gió và những đôi cánh bé nhỏ kia chuyển động không ngừng, dần bay về phía tay áo của Bích Điệp.

Ở vòng xoay cuối cùng, nàng ta nâng cả hai tay lên cùng một phía, những cánh sen đó từ từ rơi xuống quần tụ lại thành một đóa sen lớn, còn đám hồ điệp kia cũng bay gộp lại thành một cơn xoáy nhỏ dần từ trên không hạ xuống, khi đáp lên đài sen trên tay nàng ta lại biến thành một chiếc ly bạc.

Ấy cũng là lúc Bích Điệp kết thúc điệu múa, vô cùng nghiêm trang nâng bông sen kia lên trước ngực, nhún người bái chào hướng bên trên lễ đài ba cái, bộ dáng đoan chính chuẩn mực không giống khi hành vũ yểu điệu uyển chuyển, cất giọng thanh thúy “Thần nữ Diên Ân, thỉnh an Thất vị Thánh Nhân, thỉnh an dưỡng phụ và dưỡng mẫu, cùng tất cả chư vị tham dự Hội Bàn Đào.

Vừa rồi thần nữ nếu có vụng về, những mong chư vị rộng lượng bỏ qua”.
Tây Môn Ma quân là người đầu tiên vỗ tay hô “Không vụng về chút nào, ngược lại đẹp không từ nào tả xiết”.
Nghe một tiếng hừ nhẹ, Lam Hi Thần lén nhìn qua thì thấy Nhiếp Hoài Tang đang nâng mắt nhìn người được gọi là “sư phụ” của hắn, trên mặt không lộ rõ biểu cảm gì mà rất nhanh ũ rụp cụp mắt, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay.
Những người ngồi xem múa cũng bắt đầu hưởng ứng, không ngớt trầm trồ.

Tây Vương Mẫu và Ngọc đế xem chừng rất hài lòng nhìn nàng ta.

Ngay đến Thích Ca Như Lai bất dung bất nạp với hồng trần thế sự cũng phải lên tiếng khen “Đã mấy ngàn năm qua, Hội Bàn Đào chưa từng có kinh ngạc lớn như vậy.

Xem ra phần phá lệ này của Vương Mẫu nương nương, không quá đáng một chút nào”.
Hãn Lương Ngọc nghe vậy một đống người khen lấy khen để, liền bỉu môi, lẩm bẩm “Múa máy vài vòng, có gì ghê gớm đâu chứ? Xách được kiếm ra đấu vài trận mới xem là hay!”.
Lam Hi Thần liền ra hiệu cho tiểu nha đầu không được nói lớn tiếng, trong lòng không khỏi than thở: Thần tộc quả nhiên đáo để!
Tây Vương Mẫu cười nhẹ “Bản cung chỉ muốn trợ hứng, không nghĩ tới Diên Ân lại làm tốt hơn mong đợi”.

Sau đó quay qua, đưa mắt nhìn Bích Điệp, nở một nụ cười đầy ẩn ý “Hãy mau đem dâng Hồng Đào mỹ tửu đặc phẩm của Thần tộc cho Chính Chương Thánh đế, bày tỏ lòng tôn kính tri ân đối với đế quân”.
Bích Điệp cung kính “Dạ” một tiếng, hai tay bưng đóa sen lớn trên có ly bạc kia từ lễ đài chầm chậm bước về phía Nhiếp Minh Quyết.

Y phục màu ngọc bích của nàng ta bị gió tiên thổi lộng, tay áo phất phơ, khiến cho bóng hình nàng ta có phần nhỏ bé yếu ớt như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng giống như nhụy hoa tung bay trong gió mát, thanh tao thanh lệ khó tả.
Ánh mắt Lam Hi Thần vô tình chạm tới một trong hai chiếc trâm hồ điệp ngọc anh cài trên đầu của nàng ta, chiếc trâm không có sợi châu rũ xuống chính là chiếc trâm mà năm đó Nhiếp Minh Quyết đã vô tình làm bể, đã cất công đi tìm đá ngọc anh về mài trả nàng ta, sau đó thì bản thân y phải chịu liên lụy một sự cố không đáng có xung quanh chuyện mài trâm vuốt ngọc kia.


Lúc đó bản thân bị biến thành một tiểu hồ ly, không thể nói năng, ngày ngày quanh quẩn tẻ nhạt trong phòng củi, bị oan ức cũng không thể mở miệng thanh minh.

Nếu như năm đó, Bích Điệp liêm chính một chút, ngay thẳng nói một tiếng thì Lam Hi Thần đã không bị đem bỏ xuống dưới chân núi, chịu đói chịu rét chịu cơn sốt hành hạ, mà chung quy vẫn cứ phải ôm ấp hy vọng mong manh là được gặp người thương lần cuối trước khi trở về hình người.

Nghĩ tới đây, trong lòng của y nổi lên một tia buồn bực khó chịu, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi.

Khi Nhiếp Minh Quyết thấy y, ánh mắt hắn có tia khó xử, y còn phải giật mình.

Nhớ lại đến giờ hắn vẫn chưa biết sự việc năm đó ở Bích Du cung y chính là tiểu hồ ly kia, đáy lòng càng thêm muộn phiền, lặng lẽ quay đầu đè nén cảm xúc.
Lại nói Bích Điệp lúc này đã đi tới trước mặt Nhiếp Minh Quyết, cúi mặt nhún gối, hai tay nâng đóa sen kia lên ngang nửa mặt, nhẹ giọng “Hồng Đào mỹ tửu hãy còn bén hơi nóng, xin kính dâng đế quân tỏ tấc lòng thành”.
Nhiếp Minh Quyết chỉ khẽ ậm ờ một tiếng, vươn tay, cầm lấy ly bạc kia, cân nhắc một chút rồi chậm rãi đưa lên miệng.

Lam Hi Thần không biết bên trong ly bạc đó có phải là Hồng Đào mỹ tửu hay không, chỉ nghe hắn lười nhác nói “Đúng là hơi men còn nóng, bản quân phải cảm tạ Vương Mẫu chu đáo chuẩn bị rồi”.
Tây Vương Mẫu tươi cười “Đế quân quá khen, thật ra phần chuẩn bị này đều do tiểu nữ Diên Ân đó của ta làm, ngay cả điệu múa Điệp Vũ Cửu Thiên vừa rồi cũng do nàng dốc lòng biên soạn.

Lời khen của đế quân nên dành cho nàng mới đúng”.
Nhiếp Minh Quyết vừa ngắm nghía ly bạc trên tay, vừa nhạt giọng “Vậy sao? Diên Ân, thì ra ngươi vẫn luôn chu đáo như vậy.

Làm khó bản quân suy nghĩ, một màn vừa rồi là do Ngọc đế và Vương Mẫu cũng khỏi phải hao tâm tổn trí để trợ hứng cho bản quân”.
Ngọc đế và Tây Vương Mẫu ý cười đông cứng, sắc mặt cũng khẽ biến liên tục.

Duy chỉ có Bích Điệp là vẫn bình tĩnh, mỉm cười điềm đạm, nói “Đa tạ đế quân khen ngợi.

Thần nữ được hưởng thiên ân, cho nên không bao giờ dám có sai sót.

Huống hồ, vũ khúc vừa rồi không chỉ là trợ hứng cho yến tiệc, không chỉ là lời hậu tạ của Thần tộc mà còn là chút tài mọn của thần nữ dùng để cảm tạ ân tình cứu giúp của đế quân lúc trước”.
Nhiếp Minh Quyết vô tình mà hữu ý, nói “Lâu ngày không gặp, trông ngươi dạn dĩ hơn trước nhiều rồi đấy!”.
Bích Điệp mỉm cười trong veo như tuyền, hơi có vẻ xấu hổ, đôi má ửng hồng như quả lựu khiến người ta thấy mà muốn yêu, lí nhí đáp “Thần nữ cũng cảm thấy như vậy”.
Nhiếp Minh Quyết không nói thêm mà chậm rãi đặt ly bạc về chỗ cũ, Bích Điệp lại tiện tay nâng đóa sen kia đến gần hơn, khiến cho cảnh bàn tay của hắn khi đặt ly bạc xuống lại giống như đang chạm vào lòng bàn tay của nàng ta.

Lúc thu tay về, vài cánh hoa sen mỏng manh bết dính vào tay áo của hắn mà hắn lại hoàn toàn không để ý.

Mọi người thấy thế thì mặt không khỏi kinh ngạc, duy chỉ có Ngọc đế cùng Vương Mẫu vẫn giữ nụ cười hài lòng, bình tĩnh nhìn mà không nói.
Nữ Oa sau một lúc im lặng thì khẽ mỉm cười “Nghe nói lúc trước Ngôn Huyền đạo hữu cùng Diên Ân Thiên Nữ đã từng gặp nhau tại Bích Du cung, khi còn ở chiến trường chinh phạt Quỷ tộc lại hết lòng chiếu cố lẫn nhau”.
Tất cả mọi người “ồ” lên một tràng dài, Tây Vương Mẫu cũng vội phụ họa “Đâu chỉ có như thế, một trong hai chiếc trâm hồ điệp cài trên đầu của Diên Ân còn do đế quân đích thân mài tặng.

Có phải không?” Trong lúc nói lại đưa mắt nhìn Bích Điệp, nàng ta xấu hổ hơi quay người đưa lưng xuống lễ đài để giấu mặt, không biết vô tình hay cố ý mà đưa tay vén tóc, ngón tay chạm lên cây trâm không có lưu tô trân châu đính lên.
Nữ Oa làm ra vẻ ngạc nhiên “Còn có chuyện này nữa sao?”.
Bích Điệp ấp úng một lát rồi cuối cùng mới lí nhí đáp “Lúc ấy đế quân so tài cùng đại đệ tử của Chân Võ đại đế, vô tình làm bể một cây trâm ngọc do dưỡng mẫu tặng, có lẽ do thần nữ thiể hiện sự tiếc nuối quá lớn, do đó…!do đó…”.

Nàng ta không nói tiếp nữa nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu, chỉ là thay vì hiểu theo cách mài lại trâm mới để tạ lỗi như bình thường, sự ấp úng kia lại khiến người ta hiểu thành Nhiếp Minh Quyết vừa áy náy vừa có hảo ý muốn tặng cho nàng ta.
Tây Vương Mẫu thở dài “Nha đầu ngốc này, có thế mà cũng không dám nói!” Bỗng “A” một tiếng, thảng thốt hỏi “Bản cung nhớ không nhầm thì khi đó Diên Ân đang được lánh nạn tại chỗ của Linh Bảo Thiên Tôn.

Chuyện này xảy ra ở Bích Du cung, Linh Bảo Thiên tôn hẳn cũng biết rõ?”.

Thông Thiên giáo chủ không được tự nhiên, nhìn qua Nhiếp Minh Quyết, giống như lâm vào tình thế vô cùng khó xử “Ờm……thật ra thì……”.
Nguyên Thỉ hơi nghiêng đầu, tấm tắc nói “Thông Thiên sư đệ cũng thật tình, chuyện này ngươi biết sớm sao lại không chịu nói ra? Tuy rằng Thánh Nhân chúng ta sớm đã định là không được dính dáng đến tình duyên, Tam Thanh chúng ta thì không, Tây Phương nhị Thánh lại càng không, nhưng Ngôn Huyền và Nữ Oa là hai người ngoại lệ”.

Ông ta nhìn qua Nhiếp Minh Quyết “Huống hồ, Thái Cực có Dương thì phải có Âm, Càn Khôn này có chủ thì cũng phải có mẫu, mà vị trí Thánh hậu của Linh Chiếu cung hãy còn đang bỏ trống.


Theo bản tọa thấy, hiện giờ Lục giới đã ổn, Thiên đạo trách nhiệm nặng nề, Ngôn Huyền đạo hữu có phải đã đến lúc cần lập một vị đạo lữ song tu để cùng ngươi san sẻ bớt gánh nặng?”.

Ánh mắt ông ta kín đáo mà chậm rãi liếc tới Lam Hi Thần “Đương nhiên, đạo lữ của ngươi xuất thân cũng không thể từ một tộc nhân tầm thường.

Quỷ tộc thì khỏi cần nhắc đến, Yêu tộc và Ma tộc khoan hãy nói đến nhưng còn Nhân tộc thì nhất quyết không được.

Bởi vì Ngôi vị Càn Khôn chi mẫu không phải ai muốn ngồi là có thể ngồi, đặc biệt là người bước ra từ tộc nhân do Thần tộc cai quản.

Ngôi vị này yên ổn thì thôi không nói, nhưng một khi cái ghế Thánh hậu bị lung lay, Lục giới ắt sẽ đại loạn, đến chừng đó ai gánh hết trách nhiệm, hẳn là đạo hữu biết rõ hơn bản tọa”.
Ngọc đế thì ba phần nhún nhường, bảy phần hớn hở “Nguyên Thỉ thiên tôn nói chí phải! Đế quân tuy là nắm giữ thế gian trong tay, nhưng Lục giới trăm công nghìn việc, chưa kể điều khiển Bàn Cờ Âm Dương Mệnh Cách lại vô cùng vất vả, khó tránh khỏi khiến cho đế quân lao tâm lao lực, cần thiết phải có người ở bên cạnh vừa giúp đỡ vừa chăm sóc.

Diên Ân Thiên Nữ là dưỡng nữ của ta cùng Vương Mẫu, cũng được xem là một nửa danh phận công chúa của Thần tộc, nếu nàng có thể ở bên cạnh vì đế quân phân ưu thì cũng giống như Thần tộc được góp một phần sức lực cho đế quân bình ổn thế gian, đối với đế quân mà nói giống như là một mối lương duyên tốt”.

Dứt lời liền đưa mắt nhìn một vị lão tiên mặc áo đỏ ngồi trong hàng ngũ chư tiên của Thần tộc.
Vị lão tiên áo đỏ kia sau khi nhận được ánh mắt, giống như hiểu ra được chuyện gì đó liền đứng dậy, chắp tay tâu rằng “Thần – Nguyệt Hạ lão nhân – cũng cho rằng đây là một mối lương duyên tốt.

Đế quân là trang tuấn mãnh quyền uy chí tôn, Diên Ân Thiên nữ lại là người đoan trang tháo vát, thần se mối lương duyên cho hai cõi Thần tộc và Nhân tộc bao lâu nay, cảm thấy đế quân và điện hạ quả thực giống với câu: Quân tử kiêu hùng, thục nữ đài các!”.
Hãn Lương Ngọc thấy Lam Hi Thần trầm mặt, cho rằng y cũng giống con bé, không thích bên cạnh Nhiếp Minh Quyết đột nhiên xuất hiện một nữ nhân thích dùng quyền uy ra lệnh bắt phải làm thế này thế nọ.

Bèn nắm tay y tỏ vẻ đồng cảm như người lớn, lại còn trề môi, tỏ ý khinh miệt “Nói nửa ngày trời, chẳng qua là muốn cái ghế Thánh hậu kia do Diên Ân Thiên Nữ ngồi vào, để Thần tộc thuận lợi xen vào quá trình cai quản Lục giới của đế quân thôi.

Hừ! Thần tộc hết người rồi hay sao? Cô ta mà cũng xứng?”.
Lam Vong Cơ thì chậm rãi hớp một ngụm rượu nhỏ, ít nhất thì tửu lượng của hắn so với Lam Hi Thần tốt hơn nhiều, trong miệng âm trầm lầu bầu “Bây giờ đã chịu lộ mặt rồi!”.
Lam Hi Thần vẫn như cũ trước sau không nói, trong đầu không ngừng suy nghĩ những lời vừa rồi của Nguyên Thỉ Thiên tôn.

Đúng là dù cho y và Nhiếp Minh Quyết lưỡng tình tương duyệt, nhưng nếu không có tộc nhân cao quý làm bệ đỡ, bản thân cũng chỉ là một tiên nhân nhỏ nhoi, ở bên cạnh hắn lâu dài không chừng sẽ gây ra họa thật.

Mặc dù y không hề ao ước gì đến chiếc ghế Thánh hậu kia, và chỉ cần mỗi trái tim cùa người mình yêu là đủ, nhưng xem ra chuyện không hề đơn giản như y tưởng tượng.
Lúc ủ rũ ngẩn lên, y bắt gặp ánh mắt thương hại của Đàm Triết, còn Bắc Đường Lạc Vi rốt cuộc nhịn không được, phe phẩy quạt, cười khúc khích “Nói ra thì Diên Ân Thiên Nữ đúng là may mắn! Nếu được ngồi vào vị trí Thánh hậu bên cạnh Chính Chương Thánh đế thì phải nói là phong quang vô hạn, nói không chừng đến Nữ Oa nương nương cũng không bằng”.

Dừng một chút, che quạt nửa mặt, đáy mắt sóng sánh lưu chuyển “Cho nên bản công chúa cảm thấy, nếu bây giờ đế quân mà đồng ý lập hậu thì Diên Ân à, ngươi phải mau mau xách váy tới khấu đầu tạ ơn rồi xin lỗi Hồng Loan tinh quân, à không, phải nói người đã từng là Long Kiết công chúa trước đây.

Bởi vì phần phúc hôm nay của ngươi, nếu không phải do trước đây sơ xuất phạm lỗi thì nó đã là của nàng ta rồi đấy! Bây giờ nàng ta mà còn là công chúa, thì cho dù ngươi có được lòng của đế quân thì cũng chỉ là Thánh phi mà thôi”.

Nàng ta cố ý nhấn mạnh lần nữa “Là Thánh phi đấy! Mà đã là phi, chưa chắc đế quân đã có ý muốn lập”.
Lời này nói ra không chỉ có ý mỉa mai mà còn khinh thường không nhẹ, hơn nữa nếu tinh ý một chút còn có thể phát hiện bên trong lời nói hàm chứa ẩn ý ly gián nội bộ.

Lam Hi Thần vừa cảm kích vị bằng hữu này lại vừa thán phục tài xuất khẩu của nàng ta.

Không hổ là Phách Xương công chúa, ghét ai đều không cho người đó mặt mũi, dù chút mặt mũi đó có bé xíu như hạt mè.

Bích Điệp vì lời này mà thẹn đến tái mặt, lúng ta lúng túng không biết phải đáp lời ra sao.

Ngọc đế, Vương Mẫu cũng trở nên cứng người, liên tục đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn nàng ta đầy bất mãn.
Nhiếp Minh Quyết cũng im lặng từ đầu tới cuối để mặc cho bọn họ muốn nói gì thì nói, khi thì thản nhiên gỡ mấy cánh hoa sen dính trên ống tay áo xuống, lúc thì như người vô hình bốc trái cây trên bàn ăn thong thả, bên môi thấp thoáng ý cười như có như không.
Ngọc đế thấy hắn không nói gì bèn cố bồi thêm “Nếu bắt đầu tính từ lúc ở Bích Du cung đến nay cũng đã lâu lắm rồi, tính theo thời gian ở dưới phàm giới thì cũng đã gần hai năm.


Chờ thêm hai năm nữa chắc đế quân lại phải mất công khắc thêm một vật gì đó, lẽ nào tới khi đó ngươi còn không chịu nói ra ư, Diên Ân?”.
Bích Điệp thấp giọng, nửa buồn nửa tủi “Thần nữ không dám với cao, chưa kể…..”.

Nàng ta len lén nhìn Nhiếp Minh Quyết, bi ai nói “Nghe nói đế quân từ lâu đã có người trong lòng, cho nên dù trong lòng thầm ái mộ đế quân, nhưng cũng không muốn phá hỏng tình cảm của đế quân và người kia”.
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên đưa mắt nhìn nàng ta, Lam Hi Thần cũng bất ngờ nhìn nàng ta, mà lúc này Bích Điệp cúi đầu buồn bã, chỉ khác với lúc trước là không yếu đuối đến rưng rưng nước mắt.

Nhiếp Minh Quyết định mở miệng nói gì đó thì Nữ Oa đã chen ngang “Nha đầu này quả thực là ngốc! Đế quân khong quản vất vả mài trâm tặng ngươi, người trong lòng không phải ngươi thì là ai?”.

Nói xong liền dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn qua Nhiếp Minh Quyết “Ngôn Huyền đạo hữu, có người đã nặng tình với đạo hữu như vậy, nếu không đáp lại quả thực không hay chút nào”.
Bích Điệp vội quỳ xuống, khẩn cầu “Nữ Oa nương nương xin đừng làm khó đế quân.

Thần nữ đến cùng chỉ là quản sự tiên nữ, không phải là công chúa chính danh của Thần tộc, quả thực không xứng với đế quân.

Thần nữ biết là nương nương xót thương thần nữ, nhưng thần nữ quả thực không để ý tới danh phận, mong nương nương chớ nên bận lòng quá”.
Nữ Oa than thở “Cũng không phải bản cung muốn sinh chuyện thị phi.

Nhưng bản cung là nữ nhân, lại còn là nữ nhân đứng đầu vạn vật, cho nên thấy hoàn cảnh của ngươi, không khỏi khiến bản cung rũ lòng thương xót, lại vì tương lai của Lục giới, ngôi vị Càn Khôn chi mẫu không thể không có người mau chóng ngồi lên.

Về chuyện danh phận thì đơn giản thôi, Ngọc đế cùng Vương Mẫu có thể liệt tên ngươi vào tiên phả, xem ngươi làm con ruột, trở thành tiểu muội của Long Kiết công chúa, để cho ngươi được gả vào Linh Chiếu cung làm Thánh hậu với thân phận công chúa của Thần tộc”.
Mọi người không kìm được đưa mắt nhìn nhau.

Bắc Đường Lạc Vi đập quạt xuống bàn, cười lạnh “Nực cười! Xưa nay thần tiên các ngươi chỉ có thể tấn phong dần lên từng cấp một, nhưng không có chuyện được nhập vào tiên phả của Ngọc đế cùng Vương Mẫu.

Thiên Đình là như thế, ta nghĩ Linh Chiếu cung của đế quân cũng không khác.

Bản công chúa lấy tư cách là một trong tứ quân tương lai của Ma tộc, tuyệt đối không thể chấp nhận việc một tiên nga làm Thánh hậu được, nhỡ truyền ra ngoài không chỉ làm mất mặt đế quân, ngay đến Thần tộc các ngươi cũng mất mặt theo vì lai lịch của Càn Khôn chi mẫu là do Thần tộc chọn bừa để tiến cử cho đế quân”.

Lại ngúng nguẩy vuốt tóc, nói “Nghĩ cũng lạ thật, các ngươi cứ như không thích phàm nhân ngồi trên mình, nhưng lại chấp nhận bản thân ngồi dưới chỉ là một “tổng quản cung đình” không hơn không kém.

Thật khiến Ma tộc chúng ta mở mang tầm mắt a!”.
Đàm Triết cũng chép miệng nói vào “Nữ Oa nương nương tuy có lòng thương Diên Ân Thiên Nữ, nhưng cũng nên có chừng mực thôi.

Sau này quân chủ sáu cõi vào cung Linh Chiếu cung triều kiến, lẽ nào nàng ta sẽ trở thành Thánh hậu mà ngồi trên đầu của bọn ta ư?”.

Đoạn, ánh mắt cậu ta nhìn qua Lam Hi Thần, hứng thú nói “Nhưng nếu đổi lại là người khác tốt hơn thì còn được”.
Biết là hai người họ có ý tốt muốn bênh vực mình, Lam Hi Thần thực sự cảm kích khôn cùng, điều y không mong muốn tuy không thể nói rõ thành lời, nhưng ít nhất có hai người bạn tốt như vậy, chính mình lúc này lại như được an ủi phần nào.
Tây Vương Mẫu nhíu mày, trầm giọng “Phách Xương công chúa, dù ngươi có là một trong tứ quân tương lai của Ma tộc, thì chuyện này không đến phiên ngươi chen vào.

Đế quân rước người vào cửa làm Thánh hậu là chuyện riêng của Linh Chiếu cung, không phải chuyện của Bắc Đường chi tộc, không ai có quyền lên tiếng”.
Bắc Đường Lạc Vi uất đến tận cổ, toan cãi lại thì bất chợt có âm thanh trầm đục cười phá lên.

Mọi người giật mình, phát hiện chính Nhiếp Minh Quyết là người vừa mới cất tiếng cười, mà theo sự nhạy cảm thời gian qua của Lam Hi Thần, giọng cười nửa hứng thú nửa bất cần quan tâm này một khi phát lên, tiếp theo khẳng định là một màn “Chưa kịp thấy quan tài đã đổ lệ”.
Thông Thiên giáo chủ đoán chừng cũng cảm giác tiếp theo không lành, cẩn trọng hỏi han “Ngôn Huyền đạo hữu, sao lại đột nhiên cao hứng như thế?”.
Nhiếp Minh Quyết lúc này đã ngưng cười, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh nhưng trên miệng hãy còn tủm tỉm, quét mắt nhìn một lượt toàn bộ lễ đài, xuýt xoa nói “Vương Mẫu nói đúng, rước ai vào làm Thánh hậu cửa là chuyện riêng của bản quân, không ai được phép lên tiếng.

Ngẫm lại, đúng là đã tới lúc bản quân nên lập Thánh hậu rồi.

Nếu Thần tộc đã có ý tốt, vậy bản quân sao lại không nhận cho được? Vậy thì kêu Thái Bạch Kim Tinh chọn một ngày lành, đưa Diên Ân Thiên Nữ bước vào Linh Chiếu cung như các ngươi mong muốn”.
Thượng Dương đài như bị một tiếng trống vô hình đánh cho bừng tỉnh, nhất thời một trận kinh hỷ chiếm hơn nửa không gian.

Tây Phương Phật Môn thì chỉ niệm Phật hiệu, Yêu tộc cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, Ma tộc thì gần như xem thường ra mặt.

Duy chỉ có Thần tộc là thiếu điều muốn gióng trống khua chiêng.
Lam Hi Thần cũng bị loại không khí hỗn tạp này làm cho cứng người.

Y khẽ mím môi, đưa mắt nhìn lên nam nhân hối y cao cao tại thượng phía trên cao.

Vô số suy nghĩ cùng xuất hiện trong đầu y.


Có chấn động, có đắng chát, còn có cả thất vọng, đến bản thân y cũng chẳng rõ suy nghĩ nào chiếm phần hơn.

Lại nghe thấy Hãn Lương Ngọc hậm hực nói nhỏ gì đấy, tiếng Lam Vong Cơ bóp nát ly rượu bằng vàng bên cạnh, cùng tiếng ho khan của Ngụy Vô Tiện cách đó chừng hai trượng.
Bích Điệp thì khỏi phải nói, nàng ta vui mừng khôn xiết, thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, lát sau lại đưa mắt qua nhìn Nhiếp Minh Quyết chờ xem hắn có phản ứng thế nào, lại kín kẽ đảo mắt nhìn xuống Lam Hi Thần bằng ánh mắt phức tạp khó đoán.
Tây Vương Mẫu cùng Ngọc đế hoan hỷ lộ rõ nhất, còn cùng nhau nói “Muôn phần tạ thánh ân của đế quân”, Tây Vương Mẫu lại quay sang Bích Điệp dặn dò “Diên Ân, ngươi còn không mau cảm tạ đế quân? Sau này vào Linh Chiếu cung rồi thì phải tậm tâm lo chu toàn mọi việc, chớ để cho đế quân phiền lòng”.
Bích Điệp đang định mở lời thì Nhiếp Minh Quyết đã lạnh giọng nói trước “Không cần cảm tạ đâu! Bản quân cũng đang rất háo hức vì sắp có được một chưởng sự cung nữ mới”.
Tây Vương Mẫu cứng đờ “Chưởng…..!chưởng sự cung nữ?”.
Nhiếp Minh Quyết gật đầu “Đúng vậy! Bản quân cũng sắp lập Thánh hậu rồi, một mình Tự San quản sự thì không thể lo toan mọi việc.

Bản quân đang có ý muốn tìm một tiên nữ của Thiên Đình xuống làm chung chức quản gia, vừa hay có Diên Ân Thiên Nữ do Thần tộc các ngươi tiến cử.

Nàng ta đúng là rất tháo vát và chu đáo, nhất định sẽ làm cho Thánh hậu tương lai của bản quân hài lòng, mà bản quân cũng thấy rất tốt”.
Giây phút đó, Bích Điệp buông người ngã ngồi trên sàn lót thảm mây, gương mặt nàng ta trắng bệt không còn chút hoạt sắc như vừa rồi.

Mà Lam Hi Thần lại khẽ thở ra một hơi, nơi đáy lòng vừa mừng rỡ lại vừa hối hận, nhưng xét cho cùng như thế đã là rất tốt rồi.
Tây Vương Mẫu vội kéo áo của Ngọc đế, Ngọc đế liền nói “Đế quân, hình như đế quân đang nhầm lẫn gì rồi phải không?”.
Nhiếp Minh Quyết cười tươi “Hiểu lầm? Bản quân hiểu lầm chuyện gì? À, có phải hiểu lầm cái tư tưởng cũ rích của Nguyệt lão không? Thế thì Ngọc đế ngươi mới lầm đấy! Sẵn đây bản quân nói luôn, bản quân không tin cái gì mà “Quân tử kiêu hùng, thục nữ đài các” đâu.

Bản quân chỉ biết rằng “Thanh mai xứng đôi trúc mã”, thế thôi”.
Nhiếp Minh Quyết nói như vậy, người ngốc cũng hiểu ý tứ bên trong là gì, vậy mà Ngọc đế vẫn còn chưa cam lòng “Nhưng mà đế quân, việc này…..”.
Nguyên Thỉ đột nhiên lên tiếng cắt ngang “Được rồi, ý của đế quân như thế nào, Ngọc đế hãy cứ tuân theo đi”.

Rồi lại nhấn mạnh đầy ẩn ý “Năm tháng còn dài, ngươi định làm cho Thần tộc tiếp tục mất thể diện sao?”.
Ngọc đế bất đắc dĩ đành phải thối lui, Nữ Oa nhìn nhìn Bích Điệp, nhẹ giọng bảo “Diên Ân, ngươi hãy mau thay đổi xiêm y rồi tới cạnh Tây Vương Mẫu mà nhập tiệc đi”.
Bích Điệp thất thần, mãi một lúc mới ngập ngừng cung tay “Thần nữ tuân mệnh”.
Bấy giờ mặt trời đã dần ngả về chiều, người của Phật môn vừa cáo từ, Hội Bàn Đào không cần quá nghiêm chỉnh, mọi người vì muốn xua tan lớp mây mù vừa rồi mà liên tục nâng cốc ngôn hoan, tâm trạng Lam Hi Thần trong lúc nhất thời không thể hòa nhập diễm cảnh này.

Mà vì tâm tình ảm đạm nên cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.

Sau khi trộm hỏi tiên nga rót rượu bên cạnh, lại thấy mọi người đều đang phấn chấn nâng cốc nói cười, lúc này tiệc đã vào sâu hơn nên căn bản không có ai chú ý, Lam Hi Thần khẽ thở phào, dặn dò Hãn Lương Ngọc vài câu liền lặng lẽ vén gấu áo chuồn ra ngoài tìm nơi rửa mặt cho tỉnh người.
Phải nói tòa Thượng Dương cung này rộng lớn biết nhường nào! Đi bộ nửa canh giờ trên hành lang được xây bao quanh một cái hồ rộng lớn tên là Thanh Thủy, thế mà vẫn còn có thể nghe rõ tiếng sáo nhạc giao hưởng của phía lễ đài truyền đến.

Cung quanh có nhiều cây leo mộc đằng hàng trăm năm tuổi, hoa và cây cảnh tươi tốt, tiên khí cũng rất thịnh thế.

Tiếng giày thêu chạm lên nền đá được lát bằng ngọc nhuyễn tại hành lang gấp khúc, hợp với tiếng váy áo sàn sạt vang nhỏ.
Kết thúc đoạn hành lang kia là dẫn ra đầu nguồn của hồ Thanh Thủy, nơi đầu nguồn lại có dựng một hòn non bộ giả cao ngất lởm chởm, bóng cây dày đặc, mát mẻ.

Mùi hoa cỏ tràn đầy giữa ngự uyển, ánh sáng nhàn nhạt, đông đúc địa đan xen trùng điệp, bao phủ trên một mảnh màu bạc là vầng sáng trong.

Trên hòn non bộ đó lại có một dòng thác chảy xuống mặt hồ, nước xanh biên biếc, thấy rõ tận đáy.

Bốn phía cũng yên tĩnh không có người, vừa hay lại giúp Lam Hi Thần thuận tiện làm việc riêng mà không lo bị ai nhìn chằm chằm.

Thế là y rảo bước đi lại gần mặt hồ, vén áo ngồi bệt xuống, đưa tay vốc một làn nước mát lạnh vẩy lên mặt.
Nơi linh khí thịnh thiêng, đến cả nước lã cũng giống như thần dược.

Nước mát lạnh thấm vào da, khiến cho men rượu trong người nhanh chóng vơi đi.

Sau đó có một cơn gió nhẹ thổi đến, Lam Hi Thần lục lọi mới phát hiện mình không có đem theo khăn lụa tùy thân, bèn dùng hai lòng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt, nương theo luồng gió mà làm cho nước trên mặt nhanh khô hơn.
Giữa hồ có đàn cá hồng bơi ra, tụ lại một góc, bộ dáng giống như người từ dưới nước ngẩn đầu nhìn lên khiến cho y nảy sinh thích thú, đưa một bàn tay xuống nước muốn chạm vào chúng, thế mà bọn chúng lại đồng loạt thả mình lặn xuống mất dạng.

Đương lúc ngay ngẩn không hiểu chuyện gì, từ mặt nước phản chiếu lại một chuỗi vòng cổ kết bằng huyết trân châu, giữa có một mặt hình đuôi phượng khảm ngọc trai phỉ thúy.

Người sáng suốt cũng biết đó là đồ tinh xảo quý giá.

Nhưng Lam Hi Thần lại không còn sáng suốt để ngẫm xem nó quý giá bao nhiêu, ngược lại chỉ lo quay đầu ra sau nhìn người vừa đeo chuỗi vòng kia vào cổ y, bất giác hô “Đông…..Đông Phương Ma quân?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.