Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 49: Rào Cản Ngũ
Mấy ngày sau, Đàm Triết lại mặt dày tới xin quả uyên ương, đúng lúc Lam Hi Thần đem chuyện này từ đầu đến cuối tâm cho cậu ta, Đông Phương Trường Nguyệt, Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh nghe, tất nhiên là bọn họ đều giữ khoảng cách nhất định với y, để tránh làm cho Chính Chương Thánh đế không vừa ý.
Nhưng Lam Hi Thần không mấy bận tâm, bởi hiện tại y thật sự không thể giấu nổi hạnh phúc chứa chan trong lòng, ôm mặt chớp mi như một thiếu nữ đang mộng mơ kể về giây phút đẹp nhất với lang quân của đời mình.
Ấy thế mà Đàm Triết nghe xong liên tục ôm trán thở dài.
Đông Phương Trường Nguyệt chỉ tinh tế che miệng cười.
Bắc Đường Lạc Vi nghe xong thì ôm bụng cười nghiêng ngả, vất vả lắm nàng ta mới bình tĩnh lại, phe phẩy quạt cảm thán “Tội nghiệp cho cái dạ dày của đế quân, à không, phải nói là ta thấy tiếc cho số lượng tu vi mà đế quân dùng để tiêu hóa được mấy món ngươi nấu”.
Lam Hi Thần như mèo giẫm phải đuôi, lập tức phồng má hỏi “Ý của điện hạ là sao chứ?”.
Ôn Ninh đặt tay lên vai nàng ta, lắc đầu “Trân Ly à, nói như vậy là hơi quá đáng rồi!”.
Ngay lúc Lam Hi Thần xúc động, chuẩn bị cảm ơn vì hắn đã chịu cảm thông cho mình, nào ngờ hắn lại thủng thẳng nói tiếp “Ta từ nhỏ theo tỷ tỷ học y thuật nên biết được chút kiến thức.
Nếu mấy món kia được nấu kỹ hơn, thì sẽ có rất ít khả năng đế quân bị ngộ độc, phải không Tuệ Trang điện hạ?”.
Lần này thì cả Đàm Triết lẫn Bắc Đường Lạc Vi đều cười đến cả người gập lại như tôm.
Lam Hi Thần cúi gằm mặt, bờ vai không ngừng run rẩy, hai tay siết chặt lên dải lụa quấn tay.
Cả ba người kia thấy y bày ra bộ dạng đó lập tức ngưng cười, đồng loạt vào tư thế cảnh giác chuẩn bị chạy biến, Đàm Triết tái mặt lẩm bẩm “Lại chuẩn bị khóc ầm lên như mọi khi!”.
Nhưng không.
Lam Hi Thần ngay lập tức ngẩn lên với phong thái vui vẻ, còn giơ hai ngón tay lên để khẳng định “Không có đâu! Hi Thần ta hôm nay là Hi Thần trưởng thành”.
Y hướng Bắc Đường Lạc Vi vẫy tay “Nói nghe nè Phách Xương công chúa, ngươi có thể dạy ta một vài thứ không?”.
Nàng ta bỗng dưng linh cảm bất an “Dạy ngươi cái gì?”.
Lam Hi Thần nghiêm túc “Bản lĩnh! Ta muốn học theo bản lĩnh hiên ngang của ngươi, để cho người khác cảm thấy ta vô cùng có uy nghiêm, một chút cũng không dám bắt nạt ta”.
Rồi y đảo mắt tới Ôn Ninh “Và Ôn công tử, ngươi hãy tiếp tục dạy ta nấu ăn như hôm trước, có được không?”.
Ôn Ninh lắp bắp “Dạy….!dạy….!nấu ăn sao?”.
Lam Hi Thần cười “Đơn giản mà phải không? Ta đã đặt ra mục tiêu rồi! Ta phải thật hoàn hảo để tới gần Minh Quyết của ta nhiều hơn nữa”.
Sau đó nháy mắt với Đàm Triết “Thiếu quân ơi, những thần tiên mới đăng vị như ta, muốn gây ấn tượng thì phải làm như thế nào?”.
Đàm Triết trợn mắt “Gây ấn tượng hả?”.
Lam Hi Thần gật đầu rồi quay qua người thứ tư, chắp tay nài nỉ “Tuệ Trang trưởng công chúa, xin ngươi hãy dạy ta y thuật.
Ta muốn trở thành một người còn hơn cả Hoa Đà giống như ngươi”.
Đông Phương Trường Nguyệt ngẩn ra “Ngươi muốn học y thuật?”.
Lam Hi Thần co nắm đấm đặt trước ngực, chưa bao giờ cảm thấy có quyết tâm lớn như hiện tại “Chỉ cần lĩnh hội thêm những yếu tố trên, vậy là ta sẽ thực sự xứng đáng với hắn”.
Đàm Triết bỗng dưng đứng bật dậy, vừa cười vừa lùi bước, nói “Thật xin lỗi! Ta chợt nhớ là ta còn có việc phụ quân giao cho vẫn chưa làm xong! Ta đi trước, lần sau ta sẽ tới lấy quả uyên ương”.
Ôn Ninh cũng đứng dậy đi về phía nhà bếp, nói nhanh như ma đuổi “À, ta vẫn chưa nấu bữa trưa cho Trân Ly! Lát nữa chúng ta gặp lại sau!”.
Lam Hi Thần nhìn bọn hắn vừa nói xong đã chạy đi mất, trong lòng có chút hụt hẫng, gọi với theo “Ơ kìa thiếu quân, Ôn công tử……”.
Đông Phương Trường Nguyệt có chút không đành lòng, bèn cất lời khuyên nhủ “À! Như thế này đi: Băng Di tinh quân, ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu ngươi học một trong số những điều cơ bản trước, đó là cách phân biệt đâu là cỏ mọc dại và đâu là thảo dược dùng để làm thuốc, rồi sau đó hãy…..”.
Nàng ta còn chưa nói xong, Bắc Đường Lạc Vi đã chồm tới ấn vai nàng ta, khẩn thiết cắt ngang “Được rồi Nguyệt tỷ tỷ, hắn chỉ đang bất thường như mọi khi thôi”.
Lam Hi Thần giậm chân “Phách Xương công chúa, ngươi nói thế nghĩa là sao?”.
Bắc Đường Lạc Vi thè lưỡi trêu y một cái, hung hăng nói “Khi ta chỉ cho ngươi cách để trừng trị mấy tên bắt nạt ngươi, hoặc là Đàm Triết dẫn ngươi đi giao tiếp để nhận dạng tính cách người khác, ta và hắn đã nói rất rất rất là nhiều lần rồi nhưng ngươi không bao giờ chịu hiểu.
Lúc ngươi muốn A Ninh dạy cho ngươi nấu ăn, ngươi còn không thèm để ý coi hắn bỏ bao nhiêu lượng muối vào thức ăn.
Hay kể cả khi ngươi theo Nguyệt tỷ tỷ đòi mở mang kiến thức về thảo dược, ngươi luôn bỏ trong vòng ba canh giờ để chạy đi tìm đế quân.
Tuy rằng chúng ta xem nhau như bạn bè tốt, nhưng vì ngươi không chịu nghiêm túc nên mọi người đã chán lắm rồi! Vì vậy, trở thành tiên sinh hay ma ma để giáo huấn ngươi là điều sẽ không có ai muốn hết”.
Dừng một chút, nàng ta hất mặt “Ngươi tự về mà kiểm điểm lại đi! Có thể trong tình huống này, đế quân sẽ cảm thấy hắn không đủ rộng lượng để đón nhận một người vừa hậu đậu lại vừa ngốc nghếch như ngươi”.
Rồi sau cái thè lưỡi trêu chọc lần thứ hai, nàng ta đã kéo luôn Đông Phương Trường Nguyệt đi, bỏ lại một mình Lam Hi Thần đứng đó thẫn thở một hồi cho đến khi hai mắt long lanh đẫm lệ.
Đó là lý do y muốn cố hết sức, nhưng bọn họ…..!thậm chí bọn họ…..!lần này y thực sự nghiêm túc mà!
Tối hôm đó, không thấy Lam Hi Thần nấu thêm bữa ăn, Nhiếp Minh Quyết có điểm hồ nghi hỏi han, y liền khóc nức nở “Nấu làm chi? Mọi người đều chán ghét ta, có nấu cũng chưa chắc đã có người muốn ăn”.
Nhiếp Minh Quyết không vui “Vớ vẩn! Ngươi chỉ cần quan trọng ta có thích hay không, để ý kẻ khác làm gì chứ?”.
Lam Hi Thần vừa nấc vừa nói “Nhưng mà không có sự thừa nhận của người khác, ta cảm thấy bản thân mình thật không xứng với ngươi.
Thậm chí khi ta nói bản thân mình muốn học nấu ăn, người khác đều nghĩ ta rốt cuộc vẫn không thể làm tốt”.
Nhiếp Minh Quyết xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi vỗ về “Thì ra ngươi buồn vì chuyện này? Không sao! Ta đã nói rồi, ngươi trông rất tuyệt theo cách mà ngươi làm.
Về điểm này, ngươi có thể dùng hành động chứng minh cho bọn họ thấy”.
Lam Hi Thần đưa mắt nhìn hắn “Hành động? Ta phải hành động như thế nào?”.
Nhiếp Minh Quyết tặc lưỡi “Thế này đi, ngày mai ngươi hãy nấu một bữa thật hoành tráng, ta sẽ kêu tất cả cùng ngồi xuống ăn, ta tin bọn họ cũng sẽ như ta: sau khi ăn sẽ không ngớt mồm khen ngươi”.
Lam Hi Thần lập tức phấn chấn trở lại.
Vậy nên sáng sớm hôm sau đã chạy ùa xuống bếp, y quyết tâm không cần nhờ vả tới Ôn Ninh để làm món mới mà chỉ nấu những món giống hệt lần trước nấu cho Nhiếp Minh Quyết.
Lúc y cùng Tự San đang gượng gạo không biết nên khóc hay nên cười bưng thức ăn lên, vô cùng hào hứng nói “Xong rồi đây! Xong rồi đây! Xin chân thành đa tạ mọi người vì đã chờ đợi! Còn bây giờ, xin mời mọi người dùng bữa.
Toàn bộ đều là do ta nấu hết đấy!”.
Bắc Đường Lạc Vi bấu chặt vào Ôn Ninh, cười gượng “Băng Di tinh quân à, ta thực sự rất bất ngờ vì ngươi đã chịu khó dậy sớm để nấu ăn cho mọi người, nhưng mà xin lỗi vì hiện tại ta chợt nhớ mình có việc phải cùng A Ninh đi trước, cho nên sợ là không thể ăn được rồi.
Ngươi thông cảm!”.
Mắt thấy nàng ta định đứng dậy, Đàm Triết cũng chuẩn bị xin cáo lui, Nhiếp Minh Quyết vừa rút Hỗn Nguyên kiếm ra lau, vừa bâng quơ “Đi đâu mà vội vàng thế? Phách Xương công chúa, Hoán nhi đã không ngại vất vả nấu như thế, các ngươi thân là bằng hữu, chẳng lẽ một đũa cũng không thể dành chút thời gian ăn sao? Bản quân cảm thấy dạo này có vài lời dị nghị chê bai Hoán nhi, cảm thấy thật ngứa tai, lại nghĩ các ngươi đều là người quen, lời của các ngươi sẽ vô cùng đáng giá.
Vì thế, mục đích bản quân muốn các ngươi ngồi đây ăn là để công nhận tài năng này của Hoán nhi, để cho hắn không còn phải buồn tủi vì nghĩ mình không giỏi giang trong mắt người khác”.
Hắn nhìn một lượt, tay hơi chuyển động một chút khiến ánh kiếm Hỗn Nguyên đều phản chiếu vào những người ngồi bên dưới, bản thân hắn cười đầy thâm ý “Việc này đơn giản quá mà phải không? Bản quân tin các ngươi ai cũng làm được”.
Một lời này, một hành động này đã dọa cho Bắc Đường Lạc Vi tái mặt ngồi bệt xuống, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Những người khác cũng ngấm ngầm hiểu: một là nuốt thức ăn để sống, hai là bị Hỗn Nguyên kiếm kề cổ để chết.
Nhiếp Minh Quyết đưa mắt nhìn Tự San, cậu ta lập tức hiểu ý, cười trừ, nói “Được rồi, đồ ăn mà nguội thì sẽ không ngon, các ngươi mau nhón đũa ăn nhanh đi”.
Kim Lăng trợn mắt nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng hỏi “Những thứ này…..có thể….!ăn được sao?”.
Bỗng nhiên nhận thấy Nhiếp Minh Quyết liếc mắt nhìn mình, khiến cậu ta co rúm người không dám nhúc nhích.
Lam Vong Cơ là người đầu tiên có bản lĩnh cầm đũa, tiếp theo là Ngụy Vô Tiện hồ hởi nói “Phải rồi! Đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa, mọi người đều đói bụng, hãy ăn thật ngon vào”.
Dứt lời, hắn gắp một đũa bỏ vào miệng.
Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía hai người với biểu tình dò xét, đợi yết hầu hai người động đậy chứng tỏ thức ăn đã được nuốt xuống bụng, sau đó chỉ cần nhìn mặt là biết được kết quả.
Không ngờ Lam Vong Cơ cúi gằm mặt xuống khiến cho không ai thấy được biểu cảm của hắn, nhưng hai bàn tay đều đã co lại thành nắm đấm kèm theo một chút run rẩy.
Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa nhăn mày, lát sau mồ hôi nước mắt tuôn ra như suối.
Nhiếp Minh Quyết nhấn giọng hỏi “Sao? Hỏa Vũ, Giáng Vân, đồ ăn huynh trưởng các ngươi nấu có ngon không?”.
Lam Vong Cơ vẫn không ngẩn đầu lên mà chỉ lặng lẽ giơ lên ngón cái ra hiệu, Ngụy Vô Tiện mặt dù gân xanh nổi đầy trán nhưng vẫn gật đầu rối rít “Dạ ngon! Ngon lắm! Ngon đến mức ta rất muốn khóc vì lần đầu tiên được nếm hương vị giống như vậy!”.
Nhiếp Minh Quyết đưa mắt nhìn qua, thấy Lam Hi Thần bừng bừng hạnh phúc thì hài lòng nói tiếp “Vậy thì những người khác cũng ăn đi”.
Hết cách, mọi người đều phải nhìn vào Hỗn Nguyên kiếm mới có động lực ăn một ít.
Chờ đã, vẫn còn thiếu một người, Đông Phương Trường Nguyệt.
Nhưng tất cả đều chẳng biết tại sao nàng ta lại được Nhiếp Minh Quyết đặc cách không cần ăn cùng bọn họ.
Sau đó, cũng vào một ngày đẹp trời nào đó, tháng tốt lành nào đó và năm bình yên nào đó, trong một tòa cung trang không quá xa hoa tráng lệ nhưng lại uy nghiêm trang nhã nào đó lần nữa xảy ra thảm họa khủng khiếp.
Nhưng lần này không phải thiệt hại về của, mà thiệt hại về người lại vô cùng nặng.
“Nguyệt tỷ tỷ! Nguyệt tỷ tỷ cứu ta với! Bụng của ta đau chết mất thôi!”.
“Chết rồi? Mũi ta bị chảy máu rồi! Nhất định là tại chén canh đầy tiêu với hoa hồi như địa ngục ban nãy!”.
“Tuệ Trang điện hạ! Còn thuốc không? Nhanh nhanh cho ta một ít!”.
“Giang Trừng! Hồi nãy ngươi ăn ít nhất, vậy thì nhường thuốc cho ta uống trước đi!”.
“Các ngươi đừng làm ầm ĩ nữa! Đợi thuốc sôi lên rồi thì ai cũng có phần!”.
“Trời ơi! Sao thuốc lâu sôi quá vậy? Còn cách nào nhanh hơn không? Ngụy Vô Tiện, ngươi mau thêm lửa đi chứ!”.
“Kim Lăng, ngươi không thấy sao? Ta còn sức đâu mà thêm? Lam….Lam Trạm…!ngươi còn sống không vậy? Lẽ nào đau bụng đến tắt thở rồi? Trả lời ta đi! Ta không muốn làm góa phụ đâu!”.
“Không thể tin được, bản thân thành tiên rồi mà không thể chịu nổi cơn đau này”.
“Cái món tôm kia mặn chết đi được! Lam Hi Thần rốt cuộc đã bỏ mấy chục thùng muối vào thế? Cổ họng ta hình như cũng bắt đầu đau luôn rồi! Thuốc! Thuốc! Một ai đó làm ơn cho ta thuốc!”.
“Ta mà biết được kẻ nào bép xép làm đế quân bắt ta chịu khổ thế này, ta nhất định phải băm vằm hắn thành trăm khúc”.
Thật không biết, nếu Nhiếp Minh Quyết nhìn thấy cảnh này, liệu hắn có thấy tội lỗi không?
Cuối cùng, nhà bếp của Linh Chiếu cung luôn luôn có người canh chừng để cấm cửa Lam Hi Thần bước vào, với lý do: đồ ăn ngươi nấu “quá ngon”, nên chúng ta muốn chờ những dịp đặc biệt mới thưởng thức, nếu không ngày nào cũng ăn sẽ phát ngấy.
Thật ra, đồ ăn của Lam Hi Thần nấu vô cùng sáng tạo bởi cách kết hợp nguyên liệu, nhưng lại vô tình trộn những loại thực phẩm kỵ nhau hoặc nêm nếm “không cẩn thận”, khiến lục phủ ngũ tạng của người ăn chịu đả kích không nhỏ.
Đúng là bái phục.
Sớm biết như thế, lúc còn tham gia Xạ Nhật Chi Chinh, bọn họ đã để Lam Hi Thần dùng cách này làm vũ khí tiêu diệt Ôn thị cho rồi, đỡ mất công hao binh tổn khí.
Bữa ăn này cực kỳ đau khổ, nên chẳng ai muốn nhắc tới.
Như vậy, việc Phách Xương công chúa, Yêu tộc thiếu quân cùng lục vị tinh quân bị ngộ độc thức ăn tại Linh Chiếu cung đã trở thành một giai thoại bí ẩn mà về sau cả Lục giới thắc mắc đến mức lưu vào ký sử Thiên Địa, để cho những thế hệ sau đó đi tìm lời giải.
Ngược lại với nỗi ám ảnh của mọi người, Lam Hi Thần cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Rốt cuộc cũng được mọi người công nhận, coi như hoàn thành bước đầu tiên trong chặng đường trở thành người hoàn hảo để xứng đáng ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết.
Nói đến, lần này có thể nhận được thiện cảm của mọi người đều là nhờ chủ ý của Nhiếp Minh Quyết, cho nên y đối với hắn tình cảm càng thêm sâu dày, trong đầu theo đó cũng suy tính xem nên đền đáp lại cho hắn một cái gì đó thật bất ngờ.
Sực nhớ ra lần trước hắn đề cập đến khăn tay, Lam Hi Thần định tâm sẽ đáp lại bằng món quà đó.
Khổ nỗi y hậu đậu quá, khi bắt đầu công việc thì cứ loay hoay mãi.
Tìm được cái nọ thì thiếu cái kia, se được chỉ thì chưa có kim, cắt vải rồi lại không đạt kích thước bốn góc, vẽ hình lên vải thì bị đổ mực phải cắt lại cái khác, đưa kim vào thì khung thêu lại hỏng, đến nỗi đã hai ngày trôi qua mà y chỉ mới thêu xong chiếc lá bé xíu bằng lóng tay, trong khi các cô nương thạo việc người ta chỉ mất ba canh giờ là đã hoàn thành.
Nhưng Lam Hi Thần không hề thoái lòng nản chí.
Y chuyên chú thêu mãi, thêu mãi, vừa ngủ dậy đã thêu, lúc ăn cũng thêu, đêm tối Nhiếp Minh Quyết ngủ rồi mà y vẫn lén lút bò xuống giường thêu tiếp.
Cho tới ngày thứ mười lăm kể từ lúc y bắt đầu làm, từ giữa tháng Sáu đến ngày đầu tiên của tháng Bảy, rốt cuộc chiến khăn tay thêu hình thỏ thêu chỉ bạc nhỏ nhắn đang ôm một củ cải, dưới hình thỏ lại có tên của Nhiếp Minh Quyết đã có thể cắt sợi chỉ cuối cùng.
Lúc đi tìm hắn để tặng món quà này, y thực sự rất hồi hộp.
Thời điểm hắn cầm chiếc khăn kín cẩn nhét vào trong ngực, lại vui vẻ nói “Ta rất thích”, y thực sự vui đến phát khóc luôn.
Thật kỳ lạ! Rõ ràng người ăn quả uyên ương là hắn, cớ sau người ngày càng lưu luyến lại biến thành y vậy nhỉ?
Chuyện Lam Hi Thần thêu khăn tặng Nhiếp Minh Quyết không lâu sau ai cũng biết.
Ngọn nguồn là do một lần bàn chính sự, Nhiếp Minh Quyết vô tình đem chiếc khăn đó ra dùng trước mặt Lam Vong Cơ.
Cần phải nói thêm bởi vì lúc nhỏ đám trẻ con tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học rất đông, nhưng không có ai thích chơi với hắn, thường xuyên lén lút bắt nạt hắn, đặc biệt là Ôn Triều.
Có lần, Ôn Triều ra tay rất nặng, khiến cho Lam Vong Cơ bị đánh đến rách tay áo, vì sợ giao cho hạ nhân sẽ kinh động tới thúc phụ, Lam Vong Cơ chỉ còn biết cầu cứu tới huynh trưởng.
Thật ra khi đó, Lam Hi Thần chỉ quýnh quáng chắp vá may cho có lệ, bản thân cũng do nhìn trộm mẫu thân rồi làm theo nên đường may không đẹp lại không quá tỉ mỉ, phải thêm nhiều năm sau mỗi khi Lam Vong Cơ đụng độ với mấy thiếu niên khác, Lam Hi Thần mỗi lần đều giúp hắn may lại quần áo, dần dần tay nghề cũng có tiến bộ, song về mặt thẩm mĩ thì vẫn không bằng nổi mấy tiểu thư khuê các.
Nhờ vậy, từng đường kim mũi chỉ trên chiếc khăn kia đều được Lam Vong Cơ tinh tế nhìn ra, hắn chẳng qua chỉ tiện miệng khen mấy câu, hôm sau Ngụy Vô Tiện đã hồ hởi chạy đến muốn Lam Hi Thần dạy hắn thêu khăn, nói là cũng muốn tặng cho Lam Vong Cơ một cái.
Cùng là người một nhà, đương nhiên y sẽ không ngại chỉ cho hắn, nhưng chẳng biết Ngụy Vô Tiện làm cách nào mà mới chỉ hắn vài mũi kim xong, lát sau Bắc Đường Lạc Vi, Đông Phương Trường Nguyệt cùng Đàm Triết đã kéo nhau tới một lượt.
Bọn họ câu trước nào là xin lỗi vì đã xem thường y, câu sau đã ồ ạt đòi y dạy như Ngụy Vô Tiện, nếu không sẽ nhận định y chính là người bất công chi biết người nhà chứ biết bằng hữu.
Dù rằng có ra sức từ chối, nói mình kỹ thuật thêu thùa rất non kém, rốt cuộc bị áp bức quá, Lam Hi Thần chỉ có thể bất lực đồng ý.
Ngụy Vô Tiện với Bắc Đường Lạc Vi thì không nói, nhưng riêng hai người còn lại thì quả thật đáng chú tâm.
Nếu xét về mặt chủ đích, ai cũng có đối tượng để tặng khăn, nhưng chỉ có Đàm Triết thì không, hoặc chí ít đến giờ vẫn chưa có ai biết rõ nhân vật được ăn quả uyên ương, được nhận khăn tay do đích thân thiếu quân của Yêu tộc trao tặng là kỳ nhân phương nào.
Nếu xét về mặt kết quả, mọi người lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc Tống Lam có nhận món quà này của Đông Phương Trường Nguyệt.
Cho nên thời điểm nàng ta lấy hết dũng khí đi tặng, mọi người đều lén lút rình rập quan sát từ đằng xa, vừa hóng chuyện vừa tránh để hai người đó thấy ngại như lần trước.
Lúc này Tống Lam đang ngồi cạnh ao sen trong nội cung, nếu tóc hắn không búi cao thì có lẽ đã bị những gió thu se lạnh thổi cho rối tinh rối mù.
“Tinh Trần”.
Chỉ hai chữ ngắn gọn mà giống như tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, ngăn cản bước chân của Đông Phương Trường Nguyệt.
Có lẽ Tống Lam vẫn chưa ý thức có người sau lưng, giọng nói như vẫn chìm trong miên man.
“Mỗi khi gió thu thổi, ta cứ ngỡ như lần đầu gặp ngươi”.
Đông Phương Trường Nguyệt vẫn đứng im, nhưng không hiểu sao, nhìn bóng lưng của nàng ta lúc này lại trở nên vô cùng đơn bạc, mỏng manh và yếu đuối.
Ôn Ninh cảm thán “Không ngờ Tống huy lại nặng lòng như vậy! Hiểu đạo trưởng đã ra đi nhiều năm, chút hồn phách cuối cùng đã nhập vào Toàn Phong kiếm vĩnh viễn không còn quay lại thế gian, nhưng Tống huynh vẫn luôn mong chờ”.
Bắc Đường Lạc Vi không đồng tình “Nặng lòng cái gì mà nặng lòng? Rõ ràng chỉ đang hoài công vô ích, không khéo lại làm Nguyệt tỷ tỷ của ta tổn thương.
May cho cái tên Hiểu Tinh Trần đó không còn xuất hiện, nếu để ta gặp được hắn, ta nhất định sẽ thổi bay hắn tới nơi tận cùng của thế gian, để cho hắn không còn là trở ngại với Nguyệt tỷ tỷ nữa.
Nhưng ta thật sự thắc mắc, Hiểu Tinh Trần đó rốt cuộc có gì tốt đẹp, lạo khiến cho tên đầu gỗ kia nhớ mãi không quên”.
Ngụy Vô Tiện thở dài “Phách Xương công chúa, tại ngươi không biết nên mới nói vậy.
Thật ra mối quan hệ giữa Tống huynh và Hiểu Tinh Trần, vừa phức tạp, lại vừa sâu sắc”.
Bắc Đường Lạc Vi xua tay “Ta mặc kệ! Ta không thèm quan tâm trước đây hắn và kẻ kia như thế nào, nhưng nếu bây giờ nếu hắn dám làm tổn thương Nguyệt tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn”.
Lam Hi Thần cười trừ “Thật ra ngươi cũng không cần lo lắng đâu! Lần trước hắn đã ăn quả uyên ương, ít nhiều đáy lòng cũng sẽ phát sinh tình cảm.
Minh Quyết cũng có nói: người trải qua sóng gió đau thương như Toàn Phong tinh quân, muốn tiếp nhận tình cảm của một người là chuyện rất dài, nhưng cũng không phải là không có khả năng”.
Bắc Đường Lạc Vi phe phẩy quạt, tạm thời xuôi tai nên không nói gì nữa.
Mà lúc này, Đông Phương Trường Nguyệt bên kia rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, khẽ hắng giọng một tiếng, cất lời nhẹ nhàng như nước, thanh âm nửa đùa nửa dỗi “Không thể tin được, Toàn Phong tinh quân bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc, thế mà cũng có lúc ngồi sầu não một mình”.
Thấy Tống Lam giật mình quay lại, nàng ta vui vẻ nói tiếp “Ngươi cứ như thế mãi thì không được đâu.
Theo ta quan sát, trong số bảy người thì đế quân tin cậy nhất chính là ngươi, cho nên phải làm rạng rỡ chí khí anh hùng, chớ nên tìm được không gian riêng thì lại chìm vào muộn phiền thế nhân.
Dẫu gì, người đi cũng đã đi rồi, nhiều khi vương vấn lại khiến hồn phách người đó không an ổn”.
Tống Lam mặt không biểu cảm, cung tay nói “Đa tạ điện hạ quan tâm! Tiểu tiên sẽ ghi nhớ”.
Đông Phương Trường Nguyệt dường như vui mừng “Ngươi hiểu là tốt rồi! Ta chỉ muốn khuyên ngươi dằn niềm bi thảm, bởi chuyện sinh ly tử biệt là thường sử của vạn vật trong thế gian.
Chúng ta đều không phải Thánh Nhân, không thể bất tử mà chống chọi được, vậy thì phải nghĩ thoáng một chút để đối diện với tương lai mới được”.
Tống Lam muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lặng đi hồi lâu, hắn mới ngẩn lên nhìn nàng ta, chậm rãi hỏi “Không biết điện hạ tìm ta có việc gì?”.
Đông Phương Trường Nguyệt hơi cao giọng “Chẳng lẽ có chuyện ta mới được phép đi tìm ngươi?”.
Tống Lam vội cúi mặt, cung tay cao hơn “Tiểu tiên không có ý đó”.
Đông Phương Trường Nguyệt bật cười khúc khích, rảo bước đi tới đỡ tay hắn, dịu dàng nói “Được rồi! Ta không phải người câu nệ tiểu tiết, ngươi đừng mỗi cái mỗi hành lễ với ta.
Nhưng…..!đúng là ta đang có việc mới tìm ngươi thật”.
Nói rồi lấy ra chiếc khăn tay màu vàng đưa trước mặt hắn, giọng nhỏ dần “Cái này ta vừa mới làm xong, tặng ngươi đấy!”.