Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 4: Hư Tình Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 4: Hư Tình Nhất


Lam Hi Thần nhìn cái bát men trắng sứ, lại ngẩn ra nhìn Lam Vong Cơ “Ý ngươi là….!Diên Ân Thiên Nữ kia hạ độc ta?”.
Lam Vong Cơ trầm ngâm “Chỉ là phán đoán, nhưng trước mắt là vậy, vốn dĩ đồ ăn từ đó mà đến”.
Nam Cung Nguyên Khang nghiêng đầu “Ngươi nói canh đó là cô ta mang đến cho Hi Thần? Sao tự dưng lại mang đến?”.
Ngụy Vô Tiện nhún vai đi tới, cầm lấy bát một trong hai bát canh còn lại, mở nắp ra khuấy khuấy, nói “Ai mà biết? Còn bảo là canh đặc biệt làm cho huynh trưởng nữa cơ.

Nếu không có bằng chứng, thật khó tin cô ta không hạ độc”.
Lam Vong Cơ ngăn lại bàn tay đưa bát canh kia lên miệng “Đừng uống!”.
Ngụy Vô Tiện đậy nắp canh lại “Ngươi cho rằng trong canh này có độc?”.
Lam Vong Cơ nói “Phải tra rồi mới biết, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn”.
Hai người đồng loạt nhìn qua Nam Cung Nguyên Khang, hắn như có sở giác, xua tay lia lịa “Đừng có nhìn ta! Ta không phải thầy thuốc! Không biết thử độc cái quái gì đâu! Lúc nãy chẳng qua ta dùng phép mới tống độc ra khỏi người Hi Thần, ta thậm chí còn không có châm cứu hắn nữa là, hai ngươi bỏ qua ta đi.

Còn nữa, thay vì ở đó kêu ta thử độc sao các ngươi không nghĩ xem người hạ độc có mục đích gì?”.
Lam Hi Thần nói “Nhắc tới ta cũng hồ nghi lắm! Ta cùng Diên Ân Thiên Nữ kia không thù không oán, mà nếu có thì phải là “ân”.

Nhưng ta còn không mong nàng ta trả, nàng ta ngược lại hạ độc ta để làm gì?”.
Ngụy Vô Tiện nói “Ta lại đang nghĩ cái khác.

Hôm trước trong quân doanh cũng có vụ gian tế hạ độc, liệu có liên quan đến nàng ta không?”.
Lam Hi Thần nói “Ta nghĩ chắc không phải đâu.

Nàng ta hay những tiên nga dưới bếp đều tận tâm làm việc, thậm chí còn có lòng tốt giúp chúng ta, nên không thể là các nàng được”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Sao ngươi nghĩ vậy?”.
Lam Hi Thần nói “Bởi vì ta chợt nhớ ra một chuyện”.
Lam Vong Cơ nói “Là chuyện gì?”.
Lam Hi Thần nói “Vào đêm mà quỷ tộc tập kích, thật ra trước đó ta đã ở dưới bếp, cùng một tiên nga làm việc múc canh, khi đó ta thấy cô ấy đổ một loại nước lạ vào trong nồi, hỏi qua thì mới biết đó là một loại tinh chất bồi bổ, để có được tinh chất đó rất kỳ công.

Các ngươi nói xem, vất vả như vậy như thế nào ,à hịa chúng ta? Gian tế quỷ tộc phải là người khác mới đúng”.
Ngụy Vô Tiện nói “Cứ cho là vậy, nhưng chuyện hạ độc ngươi hôm nay, đích danh là từ chỗ Diên Ân Thiên Nữ đưa tới, nói thế nào cũng thấy nàng ta khả nghi”.
Lam Hi Thần nói “Cũng có thể do gian tế mạo nhận? Nếu không thì nàng ta làm hại ta để được lợi gì? Ta với nàng ta cùng lắm chỉ nói mấy câu nhờ vả, ta còn vô tình cứu nàng ta, không lẽ nàng ta là người nhà trời mà cũng làm ơn mắc oán?”.

Ngụy Vô Tiện nói “Huynh trưởng, đừng nhìn vậy mà tưởng là vậy.

Nếu như trên đời không phải việc làm nào cũng có mục đích, thì năm xưa Tô Thiệp hãm hại ta để làm gì chứ? Năm đó ngươi cũng nghe Tô Thiệp chính miệng nói ra còn gì?”.
Bên ngoài đúng lúc có tiếng người vọng vào cắt ngang “Ngụy Vô Tiện!”.
Kêu luôn cả họ tên như vậy, ở nơi này ngoại trừ Giang Trừng ra thì cũng chỉ còn một người.
Ngụy Vô Tiện chống hông đi ra, vén mành cửa hỏi “Tiểu tử Kim Lăng ngươi! Làm gì mà rống họ tên ta như đòi nợ vậy? Không cùng cậu ngươi tập kiếm sao?”.
Kim Lăng nhướn mày, hất cằm “Tập gì mà tập? Có việc cấp bách rồi! Đế quân cho triệu tất cả đến lều nghị sự.

Chỉ còn thiếu mỗi các ngươi nên mới sai ta đến đây thông báo”.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên “Chuyện cấp bách? Cấp bách thế nào?”.
Kim Lăng nhăn mặt “Nghe nói là chuyện gian tế của Quỷ tộc mấy hôm trước”.
Ngụy Vô Tiện xùy một tiếng, phất tay “Tưởng to tát lắm, chỉ là được một cái gian tế thôi mà”.
Kim Lăng ôm kiếm, cường điệu nói “Nếu không muốn tới, vậy các ngươi đi mà giải thích với đế quân lý do vắng mặt”.
Ngụy Vô Tiện trợn mắt “Tiểu tử, đừng lấy đế quân ra hù dọa bọn ta nha!”.
Kim Lăng nhún vai “Ông đây không rảnh, cũng không dám hù dọa cựu Di Lăng lão tổ ngươi! Thế rốt cuộc các ngươi có đi không thì bảo?”.
Ngụy Vô Tiện lẩm nhẩm “Bỏ đi bỏ đi, không chấp nhất với trẻ con”.
Kim Lăng hậm hực “Ngươi nói ai trẻ con? Biết thế đã chẳng lê thân tới đây!”.
Ngụy Vô Tiện còn định đôi co thì Lam Hi Thần đã bước xuống giường, nói “Nếu đã là thế, chúng ta hãy mau đi thôi”.
Lam Vong Cơ chạy tới đỡ y ra, khuyên nhủ “Huynh trưởng vừa mới trị độc, hãy ở lại tịnh dưỡng”.
Ngụy Vô Tiện cũng nói “Đúng đó! Cùng lắm chỉ là đi xem mặt gian tế, ta với Lam Trạm đi là đủ rồi, vắng ngươi cũng không to tát gì cả, vả lại bay giờ ngươi đi gặp đế quân….!có phải sẽ….!khó xử không?”.
Lam Hi Thần biết hắn muốn ý chỉ điều gì, lắc đầu nói “Trước mắt là việc chính sự, cái kia thì tạm gác qua một bên đi.

Coi như ta vì chính sự mà nhường hắn tiện nghi lần này”.
Lam Vong Cơ miễn cưỡng “Huynh trưởng muốn là được”.
Ngụy Vô Tiện chợt quay qua hỏi “Nam Cung Ma quân, ngươi không đi cùng bọn ta?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Ta còn có việc phải làm! Các ngươi cứ tới đó trước đi”.
Bởi vì thế sự gấp gáp, bọn họ cũng không nói nhiều mà kéo nhau đi tới lều nghị sự.

Lúc bước vào, không gian bên trong thật khiến người ta khó chịu.


Ở giữa chính gian rộng lớn, một nhóm tiên nga quỳ mọp dưới đất, loáng thoáng còn kèm theo tiếng khóc rấm rứt.

Nhiếp Minh Quyết ngồi trên vị trí chủ tọa, nét mặt toát ra khí sắc lãnh tĩnh, Đông Phương Trường Nhật ngồi ngay bên dưới cũng lãnh tĩnh không kém, Dương Tiễn cùng Lý Tịnh ngồi dãy ghế bên trái, nhìn thấy nhóm người Lam Hi Thần bước vào thì hiện ra một tia ý vị khó đoán.

Đông Phương Trường Nhật vừa quay đầu đã gọi “Hoán Hoán, ngươi đến rồi! Lại đây, ngồi cạnh bản quân nào!”.
Lam Hi Thần cắn răng lắm mới miễn cưỡng cấp cho hắn một cái cười trừ đáp lễ, đoạn, bước lên gần ghế chủ tọa, đáy mắt hơi nhìn qua liền trông thấy Bích Điệp cũng đang quỳ, mà cả người nàng ta lúc này thẳng tắp, thậm chí còn có mấy phần hiên ngang khác hẳn ngày thường.

Y cũng không quá chú tâm, chỉ lo hành lễ “Tiểu tiên bái kiến đế….”.
Nhiếp Minh Quyết chẳng đợi y nói xong đã lớn tiếng nói “Khỏi hành lễ!”.

Như sợ người ta nghe không rõ, hắn hơi nhướn người từ trên cao nhìn xuống Lam Hi Thần, trợn mắt trầm giọng nói từng chữ một “Băng Di tinh quân, ngươi khỏi cần hành lễ! Bản quân lãnh không nổi, để cho ngươi chào Đông Phương Ma quân trước vậy!”.
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, cong khóe môi cười lạnh “Vậy thì bản quân không khách sáo với đế quân! Nào Hoán Hoán, đừng chỉ mãi đứng đó, bản quân miễn lễ cho ngươi, lại đây ngồi đi”.
Lời nói xong thì hành động cũng lập tức đi theo, chính là cả người Lam Hi Thần bị hắn vươn tay kéo xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

Lam Hi Thần phản ứng không kịp với hắn, định thần lại nhìn lên trên đã thấy Nhiếp Minh Quyết nhìn mình bằng ánh mắt sắc lẻm.
Ánh nhìn như là dọa dẫm, ẩn chứa còn có điểm bực bội.

Hắn lại bị cái gì nữa đây? Rốt cuộc y còn chưa đả động gì tới hắn nữa mà!
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn nhau rồi đồng cung tay hành lễ, Nhiếp Minh Quyết chỉ lẳng lặng phất tay ban ngồi.

Để không tiếp tục dấn thân vào loại không khí đáng sợ sắp diễn ra, Ngụy Vô Tiện vội nói “Đế quân, các vị, xin thứ lỗi ba người bọn ta tới trễ.

Không biết chuyện điều tra gian tế Quỷ tộc sao rồi? Còn Diên Ân Thiên Nữ và các tiên nga sao lại xếp hàng quỳ dài thế kia?”.
Lam Hi Thần không thấy ai trả lời, muốn giải vây cho Ngụy Vô Tiện nên nhướn người một chút, thấp giọng hỏi Bích Điệp “Thiên Nữ điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Bích Điệp chỉ hơi nhìn sang y một cái, sau đó lặng thinh không nói, chỉ thủy chung cúi gằm mặt xuống, loáng thoáng còn có tiếng nức nở.
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng với vẻ chán ghét, lại quay qua, dịu giọng “Để bản quân minh bạch lại cho Hoán Hoán nghe.


Chẳng là vì chuyện Hũ Cửu Lê mà Yêu quân được triệu đến, sau khi rõ ràng Hũ Cửu Lê từ sau trận Huyết Sát Vực vẫn luôn được bảo quản cẩn mật bên người của hắn, chứng tỏ hai con quỷ thú kia có được là do trước đây Hãn Thanh Thương còn giữ vật kia trong tay.

Bản quân muốn đích thân vì chuyện này mà sẵn đó tra ra gian tế của Quỷ tộc trong quân doanh.

Thiết nghĩ trong thức ăn có độc thì mười phần vấn đề nằm ở dưới bếp.

Vậy nên phát lệnh đem toàn bộ những người có liên can dưới bếp đến tra xét.

Kết quả….”.

Sắc mặt hắn lạnh băng, cầm vào bát nước màu xanh sẫm trên bàn ném thẳng vào người Bích Điệp, nói “Người của bản quân tìm được thứ này trong kho lương, chính là thứ độc hòa trong đồ ăn đêm hôm đó.

Diên Ân Thiên Nữ, ngươi giải thích sao về chuyện này?”.
Dương Tiễn đập bàn đứng dậy, quát “Đông Phương Ma quân, chuyện này nói sao cũng không rõ ràng.

Ma quân không được tùy tiện đối đãi người của Thần tộc như thế”.
Đông Phương Trường Nhật ung dung tựa vào lưng ghế, nhướn mày “Không rõ ràng? Như thế nào là không rõ ràng? Cái thứ dơ bẩn đó ở trong kho lương, mà người thường xuyên ra ngoài phụ trách chuyển lương thực là ai? Nhị Lang chân quân, ngươi còn muốn biết rõ hơn bản quân nhiều đó”.
Dương Tiễn liếc hắn một cái, lại quỳ xuống nói với Nhiếp Minh Quyết “Xin đế quân suy xét kỹ, Diên Ân thân là nghĩa nữ của Ngọc đế và Vương Mẫu, rõ ràng là người của Thần tộc, có lý nào lại làm chuyện để tự bôi nhọ thanh danh của mình như vậy? Mạt tướng cho rằng, suy đoán của Đông Phương Ma quân cực kỳ phi lý”.
Lý Tịnh cũng quỳ xuống “Đế quân, thần đồng tình với Nhị Lang chân quân, không phải vì cùng là Thần tộc mà bênh vực tộc nhân.

Nhưng có hai điều thần cho rằng Đông Phương Ma quân phi lý.

Thứ nhất, giống như lời Nhị Lang chân quân nói, Diên Ân Thiên Nữ tuyệt đối sẽ không phản bội Thần tộc.

Thứ hai, phàm hạch tội người khác thì phải có đầy đủ tang chứng lẫn nhân chứng.

Nếu chỉ có một trong hai thì không thể đưa ra kết quả cuối cùng.

Cho nên, trừ phi Đông Phương Ma quân có thể đưa ra nhân chứng chứng minh Diên Ân Thiên Nữ đồng phạm gian tế, bằng không mạt tướng cũng sẽ phản đối suy đoán của Ma quân.

Mặt khác, thần lại nghĩ có thể suy đoán của tất cả chúng ta đều sai.

Gian tế có thể không có đồng phạm trà trộn.


Chỉ đáng giận là kẻ đó ẩn mình quá kỹ, nhằm lúc sắp bại lộ thì ngụy tạo chứng cứ đổ tội lên người khác để có thể tiếp tục an toàn trong bóng tối mà thôi”.
Nói đến câu cuối, ánh mắt Lý Tịnh lướt hết một vòng những người trong chính gian, sau cùng dừng tạo trên người Lam Hi Thần đầy ý vị.

Y ngơ ngác ngẩn ra, không hiểu rốt cuộc ông ta muốn ám chỉ cái gì.
Lời của Lý Tịnh dõng dạc liền một mạch như vậy, khiến cho tâm tư từng người nhanh chóng xao động.

Duy chỉ Đông Phương Trường Nhật chống tay đỡ thái dương, tặc lưỡi “Ồ! Nếu cho rằng lời của bản quân phi lý, thế các ngươi chứng tỏ cho bản quân xem suy nghĩ hữu lý của các ngươi đi”.
Lý Tịnh không nhìn hắn mà vẫn hướng Nhiếp Minh Quyết nói tiếp “Mạt tướng dám lấy danh dự mình ra đảm bảo, chuyện này tuyệt đối có hiểu lầm, tuy rằng có chứng cứ đó, nhưng vẫn chưa nghe Thiên Nữ điện hạ phân minh.

Có thể nàng biết được điều gì nhưng vẫn chưa kịp nói”.
Nhiếp Minh Quyết cau mày nhìn ông ta rồi lại nhìn Bích Điệp, lúc này mới lên tiếng hỏi “Diên Ân, chuyện Đông Phương Ma Quân tìm được độc dược từ chỗ của ngươi, ngươi có nghĩ hắn đang vu vạ cho mình không?”.
Sắc mặt Bích Điệp đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào.

Nàng ta hoang mang quỳ xuống, lắp bắp nói: “Thần nữ không dám nghi ngờ Đông Phương Ma quân, nhưng mà…..!nhưng mà….” Sau đó lại ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng ánh lệ, trông đáng thương vô cùng.
Đông Phương Trường Nhật không kìm được cơn tức giận, gằn giọng quát hỏi “Nhưng mà cái gì? Nói rõ ràng!”.
Bích Điệp bị tiếng quát này làm cho kinh sợ, nước mắt mấy giọt dài đã lăn trên đôi má thắm, còn mấy tiểu tiên nga thì như chết quỳ tại chỗ, không ai dám hó hé một chữ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhiếp Hoài Tang thấy thế thì có chút bất bình “Đông Phương Ma quân, đây là chính gian nghị sự, dù sao trên kia cũng còn đế quân ngự tọa, Ma quân hà tất phải biến nó thành cái lao ngục tầm thường?”.
Tây Môn Úc Khanh nãy giờ vốn ngồi yên uống trà cũng lên tiếng “Đông Phương huynh, đồ nhi của ta nói đúng rồi.

Ngươi làm như thế, há chẳng phải bay vào mắt Thần tộc từ tra xét biến thành bức ép khẩu cung sao? Quả thực không ổn!”.
Đông Phương Trường Nhật lấy lại bình tĩnh, cười lạnh như băng “Bản quân nhất thời không chịu nổi cái kiểu quanh co lòng vòng mà thôi.

Diên Ân, ngươi nên tranh thủ lúc tâm trạng bản quân còn nhẫn nại thì nói cho mau cho lẹ, bản quân ghét nhất là tốn thời gian vào chuyện vô bổ, và thường thì kẻ gây ra việc đó cho bản quân kết cục không được đẹp lắm đâu”.
Lý Tịnh hừ một tiếng, nói với Bích Điệp “Đông Phương Ma quân đã nói như vậy, điện hạ cũng mau giải bày đi thôi, có gì thì nói đó.

Đế quân ở trên kia, sẽ vì Ngọc đế và Vương Mẫu không làm khó dễ ngươi”.
Nhiếp Minh Quyết nghe xong mấy chữ cuối, đáy mắt bỗng nhiên tối lại, nhưng rất nhanh sau đó đã tan biến.
Bích Điệp sợ đến nỗi không biết phải làm sao, đành run rẩy đáp: “Thần nữ biết rồi!” Sắc mặt nàng ta trông hệt như một con thú nhỏ đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng “Bẩm đế quân, các vị, đúng là thần nữ quản việc ăn uống lương thực trong quân doanh, nhưng chuyện độc dược tìm được ở chỗ kho lương, thần nữ thực sự không biết”.

Vì chén độc dược lúc nãy Đông Phương Trường Nhật ném đi, nước văng tung tóe lên vào người, vào búi tóc của Bích Điệp liền làm nó rũ hẳn xuống, những sợi tóc đen nhánh lập tức xõa đầy mặt nàng ta, trông thảm hại vô cùng.

Bích Điệp lúc này lộ rõ vẻ hoang mang thất thố, cúi đầu khóc rấm rứt, chính gian lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của nàng ta, chứa chan nỗi bi thương tột độ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.