Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 25: Trúc Mai Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 25: Trúc Mai Nhất


Bọn họ đi thêm một quãng nữa, Nhiếp Minh Quyết nheo mắt định hình, bấm đốt ngón tay, nói “Chỉ cần thêm một đoạn nữa là sẽ tới tế điện”.
Tôn Ngộ Không tạm dừng việc bổ đất, phấn khởi nói “Thế thì tốt rồi! Phải mau mau ra chiến đấu mới được.

Khi lão Tôn bí mật tới đây đã nghe thấy tình hình bên ngoài rất căng thẳng rồi”.
Nhiếp Minh Quyết “ồ” một tiếng, nhưng lại không mấy kinh ngạc, hỏi “Đều đang vào thế giằng co đi?”.
Tôn Ngộ Không gật đầu, chỉ vào Lam Hi Thần, nói “Khi đó Quỷ hậu đã nhốt được đế quân và hắn vào trong trận pháp rồi, nên đã dùng tính mạng hai người đòi đổi lấy Quỷ quân, bằng không sẽ khởi động trận pháp khiến cả hai tan xương nát thịt.

Nhưng lão Tôn biết ả nói là nói thế thôi, đế quân thì không nhằm nhò gì cái trận đó, mấu chốt là Quỷ hậu muốn đánh động tới Băng Di tinh quân, khiến cho những thủ hạ còn lại của đế quân bất đồng với quân của Thần tộc vốn không chịu giao mà sinh loạn.

Ai ngờ Đông Phương Ma quân cũng không vừa gì, hắn nói nếu Quỷ hậu dám không đem Hoán Hoán gì đó ra nguyên vẹn cho hắn, liền lập tức lấy đầu Quỷ quân trước mặt ả.

Ừm, đoán chừng bây giờ hai người đó vẫn khẩu chiến đấy! Nếu chúng ta không nhanh lấy cái cây gì gì đó ra uy hiếp buộc Quỷ tộc đầu hàng, với tính khí có tiếng của Đông Phương Ma quân, hắn nhất định sẽ cho đồ sát toàn bộ Quỷ tộc, mà việc này đối với quyền uy của đế quân ngươi chỉ có hại chứ không lợi”.
Nhiếp Minh Quyết niết mấy ngón tay thon nhỏ kẹp bên hông, đáy mắt liếc qua Lam Hi Thần, cường điệu nói “Nghe chưa Băng Di tinh quân? Đông Phương Ma quân sắp diệt luôn cả một giới chỉ vì ngươi đấy, còn nhân danh Hoán Hoán nữa cơ, nghe thân mật ghê gớm”.
Lam Hi Thần vô cùng ủy khuất trước mấy lời này của hắn, dẩu môi quay đi chỗ khác không thèm để ý nữa.
Nhiếp Minh Quyết hậm hừ một tiếng, nghiêm túc nói “Vậy thì không nên chậm trễ, Đại thánh cố một chút nữa”.
Tôn Ngộ Không xoa cổ tay cười mấy tiếng rồi tiếp tục cầm gậy bổ rồi lại đập, chẳng bao lâu sau, khi lớp đất cuối cùng bị phá nát, một không gian mới mở ra.
Trước mặt là một lớp sương mù dày đặc, ở giữa lại là vực sâu không thấy đáy.
Tôn Ngộ Không chớp mắt vài cái, hỏa nhãn kim tinh chiếu thẳng qua phía đối diện rồi thu lại.

Hắn cười, nói “Đế quân, lão Tôn thấy phía bên kia là một dãy hành lang, có lẽ là đường dẫn tới tế điện”.
Lam Hi Thần nhìn đáy vực rồi nhìn lớp sương mù bên trên, lo lắng hỏi “Nhưng chúng ta qua bên đó bằng cách nào đây?”.

Nói xong mới phát hiện mình không nói thì thôi, ngược lại nói ra mới thực xấu hổ.


Bây giờ Nhiếp Minh Quyết lẫn Tôn Ngộ Không đều chẳng hề hấn gì, riêng phần y chẳng còn lấy một tia linh lực, hỏi vậy có khác nào nói thẳng y chính là gánh nặng làm đình trệ bước chân của họ?
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi gỡ tay, lại xoa đầu y, an ủi “Không sao, ta cũng đang kiệm sức, không định sẽ đằng vân qua đó, bắt một cây cầu là được rồi”.

Hắn quay qua hỏi “Gậy Như ý biến lớn, chắc không vấn đề chứ?”.
Tôn Ngộ Không nhún vai “Không vấn đề” rồi hạ gậy xuống đất, so đó đọc chú làm cây gậy hóa thành một khúc gỗ vừa dài vừa to, đủ để một người đặt chân bước lên.

Sau khi chắc chắn đâu bên kia của gậy tiếp đất, Tôn Ngộ Không nhảy lên cầu gỗ, thúc giục “Tốt rồi! Mau! Mau lên nào!”.
Nhiếp Minh Quyết cầm tay dắt Lam Hi Thần đi lên cầu, nhưng vừa mới đi được một bước, y choáng váng thế nào lại trượt chân, may mà hắn vẫn còn nắm chặt tay, dụng lực cũng lớn, bằng không y rơi cái tạch xuống đáy vực.
Hắn lo lắng “Ngươi làm sao thế?”.
Y lắc đầu “Ta không sao! Đi tiếp thôi…”.
Hắn nhíu mày “Ta lại thấy ngươi rất có sao là đằng khác”.
Không nói một lời, hắn trực tiếp kéo y trở lại bờ, tùy ý kiếm một chỗ đem y nửa đặt nửa ép ngồi xuống, bấm vào cổ tay như y sư chẩn mạch.
Tôn Ngộ Không sớm đã qua bờ bên kia, lâu không thấy người liền quay trở lại, thấy thế liền hỏi “Đế quân, lại có chuyện gì vậy?”.
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi nói “Nơi này sát khí rất lớn, bản quân và Đại Thánh một là Hỗn độn chi khi, một là kim cang bất hoại nên mới không bị ảnh hưởng, nhưng là Hoán nhi của bản quân là người phàm, lại không có linh lực, y không thể chịu nổi sức ép của Bách Quỷ giới, cơ thể e là đã bị tổn hại nguyên khí, nếu cứ như vậy mà đi tiếp càng sợ không ổn”.
Tôn Ngộ Không tặc lưỡi “Thế lại không ổn, đích đến đã ở trước mắt rồi kia mà”.
Lam Hi Thần vội nắm tay Nhiếp Minh Quyết, nói “Hay là ngươi cùng Đại thánh đi trước lo đại sự, ta sẽ ngồi ở đây chờ các ngươi.

Bao giờ xong việc, ngươi quay lại đón ta cũng không muộn”.
Nhiếp Minh Quyết chần chừ một chút rồi quay qua nói với Tôn Ngộ Không “Đại thánh qua đó dò đường trước, bản quân truyền cho hắn chút linh khí rồi sẽ theo tới ngay”.
Tôn Ngộ Không ngẩn ra nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó đột nhiên cười khanh khách, trêu chọc hỏi “Nghe nói năm xưa Hồng Quân Đạo tổ vì gặp phải La Hầu Ma tổ mà suýt để trượt Tạo Hóa Ngọc Điệp, sau này lại thêm Đế Tuấn vì gặp Hi Hòa nương nương mà dang dở việc thiết lập bức Hà Đồ Lạc Thư, không biết hiện tại Chính Chương Thánh đế gặp phải ai cản bước?”.
Nhiếp Minh Quyết quay đầu lại, nhìn Lam Hi Thần, mím môi cười, chép miệng “Tâm ma! Dính chặt như sam, gỡ thế nào cũng không ra được.

Tuy rằng phiền thật đấy nhưng bản quân cũng hết cách, ai bảo cái “tâm ma” này đối với bản quân lại là điều không thể thiếu?”.
Tôn Ngộ Không vỗ vai hắn, nói “Thế lão Tôn đi trước”, lại cười khanh khách mấy tiếng rồi xoay người đi vào trong màn sương.

Lam Hi Thần đỏ mặt, áy náy bảo “Minh Quyết, ta thực sự không sao, ngươi nên….ngô……”.

Nửa câu sau của y nhanh chóng bị người kia dùng môi chặn lại.

Cho dù trước đó trong mộng cũng đã là y chủ động một lần, nhưng so với thực tại thì vừa chấn động vừa bỡ ngỡ, mà so với trong mộng dù là chủ động hay bị động, lần này Nhiếp Minh Quyết mạnh bạo hơn rất nhiều, cứ như hắn trong chớp mắt biến từ một vị đế vương đạo mạo oai phong sang một gã thợ săn lưu manh chỉ hận không thể nuốt trọn con mồi.
Vốn định mở miệng trách hắn giờ này không lo đại sự mà vẫn còn tâm trạng để….!làm chuyện xấu hổ, không ngờ chỉ hơi hé ra một chút thì người nào đó liền mau chóng tận dụng cơ hội, một tấc lại một tấc đi sâu vào trong, tham lam chiếm hết tiện nghi.

Cả người Lam Hi Thần còn không kịp giữ lại sợi dây tỉnh táo nào đã bị hắn đè ép vào vách đất phía sau lưng, cơ ngực Nhiếp Minh Quyết lấn tới như một cái khung sắt, đem người trước mặt kìm hãm trong lòng, sau đó lại là một màn chiếm đoạt tân hương ngọc dịch một cách không thương tiếc.
Không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì, Lam Hi Thần chỉ có thể cắn vào môi hắn như cắn một quả sơn trà.

Dĩ nhiên, sức lực Nhiếp Minh Quyết hiện tại còn có ai đủ làm đối thủ của hắn? Cho nên lực cắn vừa rồi của y chẳng qua là nhẹ như ấn ngón tay vào quả hồng mềm, nhưng hắn lại nhanh chóng đáp trả bằng một sự xâm chiếm cuồng bạo.

Một tay ôm eo, một tay giữ gáy ép át.

Đầu lưỡi hắn ở bên trong khoang miệng hung hăng cuộn lấy, mút, cắn cái lưỡi ngọt ngào ướt đẫm của y, như thể đang trừng phạt cho cái hành động lớn mật vừa rồi.
Hồi lâu sau, khi bị đấm nhẹ liên tiếp trên ngược, Nhiếp Minh Quyết mới chịu rời môi để lại sợi tơ trắng bạc nối liền hai khuôn miệng.

Lam Hi Thần bị hắn trấn lột dưỡng khí, cả người mềm nhũn ra, mắt bồ câu long lanh khép hờ, đôi mi lá liễu hơi run, mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng phập phồng giữa đôi má bầu bĩnh nhuốm hồng vì máu nóng, đem khuôn mặt xưa nay như một bông ngọc lan trắng tinh thuần khiết ẩn giấu nơi thâm đình biệt viện biến thành một đóa thụy hương diễm lệ rực rỡ khoe sắc nơi đồng xanh bát ngát.
Trong lúc y cố sức hít từng ngụm không khí, kẻ xấu xa nào đó lại vô cùng thỏa mãn, đưa ngón cái lau khóe môi, đắc ý cười “Sao rồi? Ngươi thấy khỏe hơn chưa?”.
Lam Hi Thần vừa thẹn vừa giận, nhắm đánh không nổi liền vươn tay nhéo bả vai hắn một cái, bất mãn nói “Khỏe thế nào được? Ta còn tưởng mình sắp chết vì thiếu không khí cơ đấy! Giống như….!giống cá bị bắt khỏi nước đem đi chiên…..”.
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên không vui, lấy hai tau bụm lên má của y, nghiêm giọng “Hoán nhi, ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi muốn so sánh với cái gì đều được, ngoại trừ….”.

Hắn nhấn thật mạnh “Cá”.

Lam Hi Thần bỉu môi “So sánh con nào lại chả như nhau?”.
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt, đem hai cái má của y ép tới ép lui như ép bột, hung hăng cảnh cáo “Bởi vì ta không thích nhất chính là cá.

Nếu ngươi còn ở trước mặt ta nói những việc liên quan đến “cá” thì ta sẽ cho ngươi biết hậu quả đáng sợ thế nào”.

Hắn đột nhiên cười âm hiểm “Hoặc nếu ngươi không sợ, ta sẵn sằng cho ngươi nếm thử ngay tại đây.

Có muốn không?”.
Lam Hi Thần lờ mờ đoán cái hậu quả kia chắc chắn là không có gì tốt lành, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, kịch liệt lắc đầu.
Nhiếp Minh Quyết cực kỳ hài lòng, cơ mặt dãn ra, dùng ngón cái xoa xoa hai cục bột mềm mịn trắng hồng trên mặt y, tặc lưỡi “Phải như vậy chứ! Hoán nhi của ta, con thỏ ngốc của ta, sau này ngươi phải luôn nhớ đến trứng luộc là nhất, chứ không phải cá chiên đâu, biết chưa?”.
Lam Hi Thần kịch liệt gật đầu.
Nhiếp Minh Quyết “Ân” một tiếng, buông tha cho hai gò má đáng thương, chuyển đến cổ tay bắt mạch, an tâm nói “Như thế này thì tốt rồi! Vừa nãy truyền cho ngươi chút linh lực, bây giờ thân thủ ngươi tạm thời sẽ không bị không gian của nơi này ảnh hưởng”.
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ sờ lên môi, không nhịn được đỏ bừng mặt, xấu hổ hỏi “Thì ra vừa nãy là ngươi truyền linh lực, nhưng mà, tại sao lại không dùng kiểu tọa thiền vận truyền*?”.
*kiểu này mà hai người hoặc là xếp bằng đối diện, hoặc là xếp bằng một trước một sau, dùng lòng bàn tay hoặc phía sau bả vai để truyền công lực.
Nhiếp Minh Quyết thản nhiên “Ta thích.

Giúp ngươi là một chuyện, còn lại phải để ta so sánh xem trong mộng và ngoài thực hương vị của ngươi có giống nhau không ấy mà.

Ừm, xem ra ngoài thực tuyệt hơn trong mộng rất nhiều”.
Lam Hi Thần suýt nữa hỏa khí công tâm, nghẹn trân trối, mãi một lúc cũng chỉ có thể ấm ức chỉ vào hắn nói đúng một chữ “Ngươi…..”.
Nhiếp Minh Quyết chẳng những không quan tâm y đang thẹn quá hóa giận, ngược lại còn cúi xuống hôn một cái rõ kêu lên mi tâm của y, chép miệng “Con thỏ ngốc, ngươi thay vì ấm ức thì tốt nhất nên biết ơn, bởi vì nếu không phải ta vẫn còn đang luyện dang dở một tầng chân khí, thì ban nãy ta đã đem ngươi đòi lại món nợ tình cảm cả vốn lẫn lời, chứ không chỉ đơn giản là vừa truyền linh lực vừa thưởng thức hương vị đâu”.
Rốt cuộc Lam Hi Thần chỉ có thể bất lực, xụi lơ ra, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Nhiếp Minh Quyết quay lưng nhìn đâm sương mù một cái rồi xoa đầu y, khẽ nhắc “Được rồi, ra khỏi đây mới tính tiếp”.

Đoạn, hắn cởi chiếc áo choàng màu xám tro ra, choàng phủ lên đầu y.

Lam Hi Thần có chút kinh ngạc ngẩn lên, hắn vừa điều chỉnh chiếc áo vừa giải thích “Sương đó cũng có sát khí, không nên rơi xuống đầu ngươi là tốt nhất”.


Kế đó, hắn quay người nửa quỳ nửa ngồi trước mặt y, tự vỗ lên vai mình, nói “Lên đi! Ta cõng ngươi qua đó.

Gậy Như ý tuy là một loại thần khí, nhưng người phàm xáƈ ŧɦịŧ so với thân thể tiên nhân rất nặng, sẽ không giữ được thăng bằng khi bước lên đâu”.
Lam Hi Thần ngơ ngác một lúc rồi mỉm cười gật đầu, bao nhiêu ấm ức vừa nãy đã không cánh mà bay.

Y nhoài người cúi xuống, đem hai tay quàng lên trước vai hắn.

Nhiếp Minh Quyết chỉ chờ có thế, lập tức cắp hai chân thon dài của y hai bên hông, đứng dậy bước lên chiếc cầu gỗ kia.
Trong lúc đi xuyên qua lớp sương dày, Lam Hi Thần hai mi mắt đều trĩu nặng.

Nói thực thì y rất mệt, rất muốn ngủ một giấc, nhưng vì trong lòng có điều lo sợ, cho nên cố hết sức bám chặt vào Nhiếp Minh Quyết, đồng thời căng mắt ra cố nhìn cho rõ cảnh trước mắt xem có vật cản nào không.
Mà chẳng biết làm sao đến cả cảm giác của y, hắn cũng đọc ra được, vậy là nói “Mệt thì ngủ đi! Bây giờ toàn bộ quân tướng của Quỷ tộc đều đã kéo hết ra ngoài chiến tuyến, dù chúng ta có lạc bước vào nội cung thì cũng chẳng kẻ nào phát hiện, ngươi không phải lo đánh nhau”.
Lam Hi Thần khe khẽ lắc đầu.
Nhiếp Minh Quyết hỏi “Vì sao?”.
Lam Hi Thần đáp “Ta sợ”.
Nhiếp Minh Quyết khó hiểu “Sợ cái gì?”.
Lam Hi Thần nói “Ta sợ sau khi mở mắt ra, lại một lần nữa biến thành giấc mơ.

Ngươi sẽ biến mất, hoặc ít nhất là chân chính trở thành Ngôn Huyền, không phải Nhiếp Minh Quyết đã cùng ta giải bày tình cảm”.
Nhiếp Minh Quyết phì cười “Con thỏ ngốc, ta đảm bảo với ngươi, sau khi ngươi thức dậy vẫn sẽ còn trên lưng ta, mà ta thì vẫn là ta của hiện tại, không chỉ lúc sau mà là mãi mãi về sau”.
Lam Hi Thần do dự “Có thật không?”.
Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu qua, thấp giọng nói “Ta đã bao giờ lừa ngươi? Trước giờ đều là ngươi chưa từng lựa chọn tin ta”.
Lam Hi Thần nghe vậy, tâm can một mảnh xao động.

Y thả lỏng người, tựa vào bả vai hắn, rũ mi thì thầm “Lần này ta sẽ tin ngươi! Từ nay về sau, ta cũng đều sẽ tin hết vào ngươi….”.
Rồi giọng y cứ thế nhỏ dần khi hai người chìm sâu vào lớp sương mù dày đặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.