Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 19: Biệt Nữu Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 19: Biệt Nữu Nhất


Chỉ còn cách lều hai thân cây và hơn chục nhánh nữa, Lam Hi Thần còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên nghe thấy tiếng quát: “Kẻ nào?” tiếp theo đó nào là tiếng binh khí sắc lẹm bổ vào không khí, đang nửa chừng ngơ ngác thì đã có hai thanh đoản kiếm thẳng đến về phía mình.

Lam Hi Thần rút Băng Di ra đỡ đòn tấn công, trong lòng hoảng hốt kêu thầm “Hỏng rồi!”.

Mà thực ra y có đỡ đòn cũng không được bao lâu, phút nôn nóng lại nghĩ mình phải quay người nhảy xuống, tránh làm cho người bên dưới tưởng mình là gian tế ra tay mạnh hơn, ai ngờ vừa trượt chân một cái, đã rơi thẳng từ trên cành cao xuống.
Cành cây ấy quả thực rất cao!
Chỉ nghe tiếng gió quất bên tai vun vút….phen này….phen này ngã thể nào cũng ra thịt băm.
Nhưng mà đột nhiên cơ thể như bị cái gì quấn chặt lấy ở phần eo, cả người lại giống như lơ lửng ở khoảng không.

Thử mở mắt ra nhìn phát hiện bản thân từ lúc nào đã bị hai sợi dây leo quấn lủng lẳng.

Lam Hi Thần tự hỏi xem hai cái dây leo này từ đâu mà có, bởi vì cái cây y ngã xuống vốn không hề có dây leo, nhưng ngay sau đó không kìm được mà ngỡ ngàng bừng tỉnh nhìn người trước mắt.
Khoảng cách giữa chân với mặt đất không xa, nhưng lại đủ gần để đối diện Nhiếp Hoài Tang.

Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm y một lúc lâu, trên mặt viết rõ ba chữ “Không hài lòng”.
Tối nay xuất quân sao mà xui rủi! Trước đó đã đụng độ Tống Lam, sau đó lại gặp Nhiếp Hoài Tang.
Nhiếp Hoài Tang thu lại hai thanh Mộc phù đoản kiếm, rảo bước đi tới.

Lam Hi Thần thấy mình tốt nhất nên nói gì đó, nhưng nghĩ một đằng lại thốt một nẻo “Hoài…..Mộc Phù tinh quân, buổi tối tốt chứ?”.
Nhiếp Hoài Tang chậm rãi kề một đoản kiếm lên cổ y, tỉnh bơ nói “Rất tốt cho đến khi ta bắt được một kẻ lảng vảng gần lều của đế quân”.
Lam Hi Thần sống lưng lạnh một trận, cười trừ, nói “Cái này….ta không phải gian tế đâu”.
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày “Thế à? Không rõ Băng Di tinh quân ngươi đêm khuya lén lút tới chỗ đế quân có việc gì?”.

Vừa nói, hắn vừa nhúc nhích lưỡi kiếm.

Trời ơi! Lưỡi kiếm sắc lẹm kề ngay sát cổ họng, chỉ e một chốc lát thôi, cái thứ ấy sẽ rạch toác yết hầu.

Lam Hi Thần hoảng hồn, toàn thân đều nổi gai ốc.
Nhưng y nào có ngu thế, ngu mới kể cho hắn mục đích y đến tìm Nhiếp Minh Quyết là để tính sổ.

Cơ mà sau đó lại phân vân.


Nhiếp Hoài Tang để bụng y lâu như vậy, nếu mà bây giờ lừa hắn quả thật ngày sau càng khó sống.

Thế là y nửa thật nửa đùa, đáp “Ta đến để thỉnh tội với đế quân”.
Có lẽ chuyện Nhiếp Minh Quyết trừng phạt hai người kia để gián tiếp bắt y tới thỉnh tội thì Nhiếp Hoài Tang cũng biết, tuy nhiên biểu cảm trên mặt hắn vẫn cái kiểu đó, hắn chậm rãi hạ lưỡi kiếm xuống, lại phất tay một cái làm hai sợi dây leo buông Lam Hi Thần ra, khiến y được phen té ngửa xuống đất.

Nhiếp Hoài Tang nói gọn “Đi đi”, sau đó lại bồi thêm một lời nhắc nhở “Tốt nhất là khi đế quân nói xá tội, ngươi liền ra khỏi lều ngay cho ta”.
Lam Hi Thần cười khổ gật đầu, khúm núm tiến về phía trước, bỗng nhiên Nhiếp Hoài Tang nói “Khoan đã!”.
Lam Hi Thần lắp bắp “Có….!có chuyện gì thế?”.
Nhiếp Hoài Tang duỗi ngón trỏ ra “Cửa chính của lều nghị sự không phải ở bên đó, ở đằng này mới đúng”.
Lam Hi Thần thẹn quá hóa giận, âm thầm nguýt hắn một cái, thế nhưng hắn lại âm trầm đi thẳng, như thể không hề thấy cái lườm vừa rồi của y.
Công sức lên kế hoạch, chẳng nhẽ bị bắt quả tang hai lần phải bỏ? Lam Hi Thần dĩ nhiên sẽ không.

Y buộc lòng đi theo hướng Nhiếp Hoài Tang vừa chỉ, nhưng lúc đến cửa chính, mắt thấy hắn đã sớm không còn ở gần đó liền hí hửng vòng qua phía bên kia của lều.

Một gian lều có hai ô cửa sổ đối xứng.

Vốn là y muốn xông vào từ ô bên phải bởi vì nó gần giường ngủ, ra tay sẽ nhanh gọn hơn, nhưng mà tối nay không thuận lợi, cho nên chỉ còn nước vào bằng ô còn lại, tránh bị phát hiện.
Ô cửa không lớn lắm, nhưng nếu gập người lại thì vẫn có thể chui lọt qua.

Lam Hi Thần lẳng lặng rón rén từng bước, tốt, không ai phát hiện ra y.

Y mon men vào trong chính gian.
Nhiếp Minh Quyết ngồi ở phía trái chính gian, trên một nhuyễn tháp, một tay cầm sách, một tay chống đỡ thái dương, hai mắt lim dim nhắm lại.

Chắc là hắn buồn ngủ lắm! Càng tốt!
Góc gian có châm một ngọn đèn, ánh nến hư ảo mịt mùng đổ bóng lên vách lều, tựa sóng nước dập dềnh khẽ vỗ.

Lam Hi Thần nín lặng lừ lừ bước đến gần nhuyễn tháp, chầm chậm vòng ra sau lưng Nhiếp Minh Quyết, cẩn thận không gây ra bất kì tiếng động nào.

Nhưng mà không ngờ, vừa mới nhích Băng Di ra khỏi vỏ một tấc đã có tiếng nói “Ở đằng sau cũng chẳng tránh được bản quân đâu”.

Lam Hi Thần giật cả mình, sau đó vỗ trán tặc lưỡi, tự trách mình tính toán cho lắm, cuối cùng lại quên mất hiện tại tu vị của hắn ở mức nào, một con kiến còn không thoát nổi hắn thì y có thể âm thầm tiếp cận hắn sao?
Giữa lúc đó, hắn hơi nghiêng mặt qua, dửng dưng hỏi “Đường chính không đi, lén la lén lút vòng sau lưng bản quân làm gì?”.
Phải nói khuôn mặt Nhiếp Minh Quyết nhìn thẳng thì cũng tạm được, hắn chẳng qua là có cái khí thế ngất trời khiến người ta thán phục bù vào, nhưng nếu nhìn nghiêng mới phát hiện thật ra hắn cũng anh tuấn lắm chứ, nhất là khi ánh nến đổ bóng lên ngũ quan, từng nét lại từng nét vuông vức sắc bén.

Thoáng cái, Lam Hi Thần nhìn đến ngẩn người, quên mất cái ý định lén lút ở sau lưng là muốn trói hắn thành cái bánh ú khổng lồ rồi giã một trận cho bõ tức.
Nhiêp Minh Quyết nửa cười nửa không, liếc y, nói “Cuối cùng cũng chịu xách người tới thỉnh tội? Bản quân còn tưởng ngươi cứng rắn lắm, để cho hai đệ nhà ngươi chép phạt tới khi trở về chứ?”.
Lam Hi Thần thoáng cái đã nhớ ngay chuyện hắn dùng ức hiếp mình ra sao, còn bắt Lam Vong Cơ chép phạt chỉ để hành hạ tinh thần của y.

Này thì chép phạt! Lam Hi Thần mãnh liệt rút kiếm ra khỏi vỏ, nghiến răng cười “Đế quân đoán đúng rồi đấy! Tiểu tiên chịu không được nữa nên mới tới thỉnh tội!”.
Vậy mà hẳn chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt, mà còn khẽ bật cười “Thì ra người phàm các ngươi có đặc điểm thật thú vị: cầm vũ khí đi thỉnh tội”.
Lam Hi Thần kề sát lưỡi kiếm vào cổ hắn “Tiển tiên đã tới thỉnh tội, đế quân hài lòng rồi chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết nhích dần lên phía sau “Ngươi tới thỉnh tội thì bản quân phải tha cho ngươi chắc?”.
Lam Hi Thần trợn mắt “Cái gì chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết chép miệng “Ngươi trả treo với bản quân là tội thứ nhất, tiếp xúc qua lại với quân chủ khác mà không có sự cho phép của bản quân là tội thứ hai, học theo thái độ quân chủ khác chống đối bản quân là tội thứ ba thẳng miệng mắng danh xưng bản quân là tội thứ tứ, đi thỉnh tội còn mang theo vũ khí hành thích là tội thứ năm.

Trong năm tội ấy, tội thứ hai là nặng nhất.

Tuy nhiên…..”.

Hắn cười âm hiểm, hạ thấp giọng “Cả năm tội ấy luận ra đều chung một ý khi quân phạm thượng.

Xét theo quy tắc của Thiên đình do Ngọc đế cai quản Nhân giới, cứ khi quân phạm thượng là tội chết đáng bị chém đầu.

Nếu bây giờ bản quân có đem Hỗn Nguyên kiếm chém tại chỗ, cũng không ai dám nói gì đâu”.

Vừa nói xong liền động tay, chuẩn bị đem Hỗn Nguyên kiếm vắt vẻo cạnh giường bay tới.
Lam Hi Thần vừa nghe xong đã mềm nhũn người, vội lồm cồm bò ra phía trước, quỳ xuống trước nhuyễn tháp, níu lấy vạt áo Nhiếp Minh Quyết, hai mắt ngấn lệ, run rẩy nói “Đế….!đế quân…..!tiểu tiên biết sai rồi…”.

Ở trong lòng lúc này cũng không ngừng kêu gào: Phật tổ gia gia có nghe được xin mau cứu con với! Làm ơn độ trì cho con với! Con không muốn đầu rời khỏi chỗ chút nào!

Nhiếp Minh Quyết đột nhiên biểu hiện kỳ quặc, giống như là phát giác cái gì đó, hơi cúi xuống nhìn hai tay của Lam Hi Thần run rẩy níu vạt áo trước ngực hắn.

Hít sâu một hơi, làm như không chú tâm, khép hờ mắt, nói “Nhưng nếu ngươi có biểu hiện tốt, có khi bản quân sẽ nghĩ lại”.
Lam Hi Thần thút thít nói “Nhưng tiểu tiên đã tới thỉnh tội…..”.
Nhiếp Minh Quyết huơ huơ ngón trỏ “Bản quân đổi ý, không tính”.
Lam Hi Thần ấm ức định vùng lên thì hắn ném cho y một cái nhìn với hàm ý “Ngươi còn dám ý kiến?”, buộc lòng y phải cắn răng chịu thua, thảm thương hỏi “Vậy đế quân hiện tại muốn thế nào?”.
Nhiếp Minh Quyết chẳng u hử gì, chỉ vươn tay chọc chọc ngón trỏ lên một bên má của Lam Hi Thần, lại ngửa tay, vẫy vẫy ngón trỏ chỉ ngược vào người hắn.
Lam Hi Thần ngẫm một lúc, cuối cùng mới hiểu ý hắn muốn ám chỉ cái gì, mặc dù hơi bất mãn nhưng lại là cơ hội cầu cứu duy nhất không thể không làm.

Y chần chừ một lúc mới hỏi “Chỉ cần tiểu tiên thực hiện xong, đế quân sẽ tha tội chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng “Còn tùy”.
Lam Hi Thần giãy nãy “Tùy là tùy thế nào?”.
Nhiếp Minh Quyết ngáp một cái, nói “Tùy ngươi biểu hiện có hết lòng hay không, bản quân xem chừng ngươi không muốn”.
Lam Hi Thần cúi mặt, lí nhí nói “Đúng là….!đúng là có chút không muốn…..”.
Nhiếp Minh Quyết vậy mà cũng nghe được, hắn ung dung nói “Là người mang tội còn không muốn xoa dịu cơn giận của người khác, xem ra ngươi không được dạy dỗ khuyên nhủ cẩn thận, lỗi này nằm ở tộc nhân của ngươi.

Bản quân sẽ không trừng phạt ngươi nữa…”.

Lam Hi Thần trợn mắt ngước lên, còn đang vui mừng không kịp thì lập tức bị hắn dội cho gáo nước lạnh “…ngược lại sẽ trừng phạt tộc nhân của ngươi, xem nào, tru di tam tộc nghe cũng được đó”.
Lam Hi Thần xanh mét cả người.

Trên nhuyễn tháp lúc này vốn đã kê sẵn một cái bàn nhỏ, trên bàn lại có cả giấy bút nghiêng mực, mắt thấy Nhiếp Minh Quyết chấm bút viết ra giấy được hai chữ “Chiếu lệnh”, y mới hoảng hồn tin hắn làm thật, cuống quít nói “Đế quân! Đừng! Làm ơn đừng thảo chiếu! Tiểu tiên thực hiện! Tiểu tiên sẽ dốc hết lòng thực hiện!”.
Nhiếp Minh Quyết tạm thời dừng bút, nhướn mày “Cho bản quân xem”.
Lam Hi Thần cúi xuống nét một hơi uất nghẹn, sau đó ngẩn lên làm vẻ mặt bình thản nhất có thể, hơi nhướn người lên một chút, hướng vào một bên má của hắn tỳ cả môi lẫn mũi lên đó rồi hít mấy hơi thật mạnh, trong đầu mường tượng như đang hít một cục tức giận xuống phổi.

Chẳng phải y không dám liều với hắn, nhưng mà hắn là Hỗn Nguyên Thánh Nhân một thân bất tử, y chết thì đã đành còn phải kéo theo ba thế hệ.

Thật là tội lỗi! Lam Cảnh Nghi, Lam Tư Truy vẫn còn tuổi trẻ đầy sức sống ở phía trước.

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hạnh phúc còn chưa tới mười năm.

Thúc phụ già rồi, chẳng lẽ chưa được hưởng phúc ngày nào đã phải gánh tội thay y? Không được! Tuyệt đối không được! Vì bọn họ…..y phải nhịn….!nhịn và nhịn…..
Được một lúc, Lam Hi Thần bỗng thấy có gì đó bất thường, rồi không biết từ lúc nào, tay Nhiếp Minh Quyết đã luồn đến thùy tai của y, rồi thì sau đầu đã bị ghì chặt, không cho phép y kịp định thần, hắn bất thình lình nghiêng mặt qua, đảo ngược tình thế, đem môi hắn đặt lên má của y.

Lam Hi Thần có chút bất ngờ, định hỏi là y xin lỗi hắn, sao lại biến thành hắn xin lỗi y? Nhưng lần này không phải là tỳ môi, là hít mũi mà là….!gặm! Hắn cứ thong dong gặm, như thể đang mân mê một cái bánh bao trắng, hơi thở bên tai có điểm gấp rút.


Lam Hi Thần vừa ngứa lại vừa đau, khó chịu không sao nói được, đến nỗi toàn thân nhũn ra chẳng còn tí sức lực nào, thậm chí kiếm trên tay cũng bị hắn tuốt mất.
Bàn tay vẫn ghì chặt sau gáy, Lam Hi Thần bị siết đến nỗi không cựa quậy được, rồi đột nhiên cơ thịt trên má bị cắn một phát thật mạnh, hại y hét lên trong sự túng quẫn “Đau! Đau quá! Ngươi bỏ ra! Không bỏ tiểu tiên liền gọi người, để bọn họ thấy rõ ngươi ức hiếp người khác đấy!”.
Nhiếp Minh Quyết lúc này mới chậm rãi buông người, hài lòng nhìn dấu răng trên má của y, cười, nói “Ngươi cứ gọi! Ngươi gọi cả quân doanh này đến, bản quân cũng không để ý đâu.

Dù gì thì cũng là ngươi đêm hôm lén lút mò vào trong này, với cả cũng chưa chắc toàn bộ người trong quân doanh biết ngươi tới là để thỉnh tội”.
Lam Hi Thần tức đến suýt lịm đi, quá quá quá đáng ghét! Cái gì mà mò vào? Y phen này có tắm một biển nước cam lộ cũng không rửa được cơn giận chạy khắp người.
Nhưng mà mắt thấy hắn đắc ý cười, bụng bảo dạ thế chắc có nghĩa là hắn đã bỏ qua rồi.

Giờ đến lượt Lam Hi Thần trầy trật ngã ngồi xuống hai chân đã tê rần của mình, vật lộn một lúc lâu mãi không đứng lên nổi, lại còn phần má đau chết đi được.

Khoan, còn có cả dấu răng nữa hả? Nhiếp Minh Quyết! Ngươi thật sự bức người quá đáng!
Cố mãi không xong, cuối cùng đành vịn lên nhuyễn tháp đứng lên, ngay lúc này Nhiếp Minh Quyết lại buông lời “Ngươi định đi đâu đấy?”.
Lam Hi Thần kín đáo ngáp một hơi, hồn nhiên đáp “Đương nhiên là về ngủ một giấc, chuẩn bị sức cho ngày mai”.
Nhiếp Minh Quyết đảo sóng mắt, không lạnh không nhạt nói “Đã xong việc đâu mà đi?”.
Lam Hi Thần trố mắt “Không phải đế quân nói chỉ cần….hôn má là xong sao? Vừa nãy tiểu tiên cũng không hề xao nhãng, ngược lại còn bị ngươi…….”.
Chiếm tiện nghi.
Đáng tiếc, ba chữ này thế nào cũng không nói ra được!
Nhiếp Minh Quyết tỏ vẻ thản nhiên “Vừa nãy bản quân chỉ ra hiệu, không hề nói, bây giờ mới là nói đây”.
Lam Hi Thần nổi đóa, chỉ vào mặt hắn, giận đến run người, nói “Sao ngươi lại tráo trở như thế?”.
Nhiếp Minh Quyết chớp mắt “Ngươi không đồng ý?”.
Lam Hi Thần giận quá, thẳng thừng nói “Không”.
Nhiếp Minh Quyết không hề tỏ ra tức giận, ngược lại bật cười ha hả, thư thái cầm bút lên, nói “Vậy lần này là lỗi của ngươi.

Không sao! Cộng thêm một tội, sửa thành tru di cửu tộc cũng không muộn”.

Rồi còn chép miệng “Phen này, Thập điện minh vương sửa lại Sổ Sinh Tử cũng khá là cực đây”.
Lam Hi Thần vội chụp tay cầm bút của hắn, hoảng loạn nói “Làm cái gì đế quân cứ nói, tiểu tiên đều lập tức nghe theo”.
Nhiếp Minh Quyết dẩu môi, càm ràm “Sớm đồng ý thì có phải hay hơn không?”, hắn hạ bút xuống, cằm hất về phía giường, nói “Nhiệm vụ của ngươi đó”.

Thấy y đờ người ra ngơ ngác, hắn thở khì một hơi, giải thích ngắn gọn “Làm mát giường”.
Lam Hi Thần nín nhịn không ném cho hắn một cái lườm, nói “Đế quân lần này không được trở mặt đâu đấy”.
Nhiếp Minh Quyết cong khóe môi, chỉ thốt ra đúng một chữ “Ừ”.
Hết cách, Lam Hi Thần không thể không “nhận lệnh”, tháo giày leo lên giường, lùi tít vào góc trong cùng.

Lần này không chỉ kéo theo thúc công mà còn cả Lam thị, nhịn nào, nhịn nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.