Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 8: Hồi Ứctam
Họ lại gặp nhau, một năm sau đó.
Nhưng không phải là thời điểm thích hợp để hai đứa trẻ vui đùa như trước.
Lần đó Kỳ Sơn Ôn thị tổ chức Thanh Đàm Đại hội, Lam Khải Nhân ban đầu không dự tính sẽ dẫn theo hai đứa cháu nhỏ nhưng Thanh Hành Quân nói rằng, Lam Hi Thần là tông chủ tương lai của Lam thị, cần thường xuyên ra ngoài để tận mắt nhìn và học được nhiều thứ khác.
Lam Vong Cơ lại cứ đeo dính lấy Lam Hi Thần không rời.
Cuối cùng, Lam Khải Nhân đành quyết định dẫn theo cả hai.
Nhưng có lẽ lão và Thanh Hành Quân không ngờ, đó sẽ là một sai lầm và là nguyên nhân dẫn đến thảm hoại của Vân Thâm sau này.
Kỳ Sơn Ôn thị là đại gia tộc tự cho là đứng đầu Tu Chân giới lúc này, gia văn lấy mặt trời làm chủ đạo, ngụ ý là đại tộc đứng trên tất cả.
Tiên phủ Bất Dạ Thiên Đô cũng như tên gọi, không bao giờ bị bóng đêm bao phủ, lúc nào cũng hừng hực cái ánh sáng như nóng rát của mặt trời.
Đoàn người đến bên cửa Viêm Dương Điện, Lam Khải Nhân khẽ thở dài, quay sang nhìn Lam Hi Thần nói “Hãy cẩn trọng, đừng làm mất tác phong của Lam gia “.
Lam Hi Thần gần như nhận ra nỗi lo lắng nào đó trong ánh mắt của Lam Khải Nhân, vội kính cẩn nói “Dạ vâng, thưa thúc phụ “.
Đoạn quay sang đệ đệ nói ” Vong Cơ, đệ phải theo sát ta nhé!”.
Đứa bé gật đầu, vội nắm chặt lấy tay ca ca, một bộ vô cùng ngoan ngoãn.
Lam Hi Thần mỉm cười, dẫn đệ đệ theo sau thúc phụ.
Khi tiến vào trong sảnh lớn, Lam Hi Thần khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.
Quan khách đến dự rất đông, còn đông hơn tiệc tùng ở Bất Tịnh Thế lần trước, cũng có rất nhiều công tử thế gia.
Lam Hi Thần thoáng buồn, những công tử thế gia đó điều trông lớn tuổi hơn cậu, vì thế, sẽ không ai cùng nói chuyện với y.
Có điều, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
Lo lắng, sợ hãi, khó chịu và đủ thứ cảm xúc khác.
Y không biết tại sao họ lại như vậy, chỉ thầm đoán có lẽ mọi người đều không thích đến đây thì phải ?
“Hi Thần, dẫn Vong Cơ vào chỗ ngồi đi”.
Tiếng gọi của Lam Khải Nhân làm cho Lam Hi Thần giật mình, nhận ra mình đã lơ đãng, vội cúi đầu “dạ” một tiếng, nắm tay Lam Vong Cơ dắt vào khu vực dành cho Lam thị đã được sắp xếp.
“Hai đứa trẻ đó là ai thế?”.
“Không biết sao? Đứa lớn tên là Lam Hi Thần.
Đứa nhỏ tên Lam Vong Cơ.
Đều là con của gia chủ Lam thị, Thanh Hành Quân”.
“Thảo nào ta nhìn mạt ngạch của chúng lại có họa tiết vân mây giống với Lam tiên sinh”.
“Thật là hai đứa bé tuyệt diễm, lớn lên chắc chắn sẽ mỹ mạo vô song”.
“Chà, hai đứa trẻ trông cứ như hai giọt nước ấy”.
“Ta thấy dễ phân biệt mà, ngươi không thấy cái mặt đứa nhỏ lúc nào cũng nghiêm như băng sao? Nhìn là biết khó gần rồi.
Mặt gì mà lúc nào cũng như đưa đám ấy”.
“Có lẽ vậy, nhưng nói đến khó gần, ta lại nghĩ đứa nhỏ kia không bằng con trai lớn của Nhiếp tông chủ đâu”.
“Đúng đúng đúng.
Thằng nhóc ấy mới tí tuổi đầu đã cáu gắt khó chịu, y như người khác lúc nào cũng sai trái với nó.
Khó ưa chết đi được”.
“Kể ra khó gần thì cũng là cứng rắn nghiêm lãnh, chẳng như Kim công tử nhà Kim gia tính tình vô cùng kiêu ngạo.
Kim Quang Thiện sẽ không chiều hư đứa con trai đó chứ ?”.
“Ai biết được.
Nhưng nói đến nuông chiều, Giang công tử của Giang tông chủ không phải cũng được nuông chiều đó sao ? Ngu phu nhân cũng đâu có thiên vị con trai con gái nhưng ta lại thấy bà ấy quản tiểu công tử kia khá là nghiêm đấy chứ “.
“Không nghiêm sao được.
Ngươi còn không nghe nói đến tính tình Ngu phu nhân thế nào à?”.
“Nói mới để ý, sao không bao giờ thấy Kim Giang hai nhà dẫn theo Công tử nhà mình theo vậy?”.
“Ai biết.
Chắc là muốn Bảo Ngọc Tất Tàng* ấy mà”.
*Bảo Ngọc Tất Tàng: Ngọc quý cần phải giấu đi.
“……”.
Hàng tá những lời bàn tán xì xầm bên tai khiến Lam Hi Thần có chút khó chịu.
Nói gì thì nói, những người này cũng quá là soi mói người khác đi.
Lam Hi Thần thật không thích điều đó chút nào.
Nhưng đột nhiên y lại nghe thấy cuộc bàn tán chuyển sang nhân vật khác.
“Này, mấy đứa trẻ này dù đẹp xấu, hay cười hay gắt thế nào nhưng ta nghĩ cũng sẽ không hống hách bằng hai đứa con của Ôn Nhược Hàn đâu “.
“Đúng a.
Ngươi nói ta mới nhớ.
Bọn trẻ ranh ma ấy mới tí tuổi đầu đã suốt ngày không lên mặt thì cũng phá phách, chỉ e sau này sẽ cùng phụ thân bọn nó làm loạn Tu Chân giới cho xem”.
“Nói sau này chi cho xa xôi, sắp đến Lam thị thính giảng, ta là lo nhi tử gửi đến đó sẽ phải học cùng bọn nó, nhất định sẽ bị ức hiếp a”.
“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Vậy phải làm sao đây?”.
“Sao ngươi không nói luôn ngày mai tổ chức săn bắn, ai mà vượt mặt chúng nó chắc chắn sẽ rắc rối to”.
“Hầy, ta thấy con trai của Nhiếp tông chủ kia sẽ là đứa gặp rắc rối đầu tiên”.
……
“Tiên đốc đến”.
Tiếng hô lảnh lót vang lên cắt ngang mọi cuộc nói chuyện.
Tất cả như chìm vào im lặng, không một ai nói gì, đồng loạt hướng mắt về phía bảo tọa cao nhất của Viêm Dương điện.
Không khí như đang đợi chờ một vị vua xuất hiện vậy!
Rồi một bóng dáng cao lớn, vận bộ y phục Thái dương văn đỏ chói, tư thế vô cùng hiên ngang mà cao ngạo xuất hiện.
Lam Hi Thần khẽ đưa mắt nhìn, người đàn ông đó nhìn có vẻ lớn tuổi, có lẽ bằng hoặc lớn tuổi hơn thúc phụ mình một chút.
Ánh mắt ông ta sắc lẻm như mắt diều hâu, nhìn một lượt tất cả mọi người như một loài vật cao quý nhìn xuống những con vật thấp bé, sẵn sàng mổ xẻ bọn họ ra từng mảnh nếu dám mạo phạm ông ta.
Và Lam Hi Thần chợt thấy, khi ánh mắt ông ta chạm đến thúc phụ mình, đôi mắt ấy hòa hoãn xuống một chút nhưng rất nhanh trở lại sắc bén và chuyển hướng.
Lam Hi Thần cũng khẽ đưa mắt nhìn thúc phụ.
Lam Khải Nhân hai mày có hơi nhíu chặt, nhịp thở có phần gấp, thái độ dường như đang rất khó chịu.
Cụ thể là thế nào, Lam Hi Thần không thể đoán ra.
“Các vị, mời nhập tiệc “.
Giọng nói trầm đục mà nghiêm nghị vang lên.
Mọi người cùng nói “Tạ tiên đốc “.
Từ đó, Lam Hi Thần mới biết, người đang ông kia chính là tông chủ Ôn thị, Ôn Nhược Hàn, người mà trên đường đến đây cậu đã nghe ít nhiều lời đồn không hay về ông ta.
Mưu mô, ranh mãnh, đáng gờm.
Thực ra, y cũng không mấy để tâm.
Nhưng lúc này gặp mặt, y cảm thấy những lời đồn kia lại có phần đúng.
Tiệc diễn ra sau một lúc, lại nghe Ôn Nhược Hàn cất giọng “Các vị, hôm nay bổn tiên đốc ta mời các vị đến đây, một là dự tiệc, hai là ngày mai Ôn thị tổ chức săn bắn, ba là muốn nhân đây có vài lời nói với các vị “.
Một vị tông chủ khác mình mặc y bào Kim tinh tuyết lãng, chính là Kim Quang Thiện của Lan Lăng Kim thị, ông ta hướng Ôn Nhược Hàn kính cẩn nói “Không biết tiên đốc có điều chi cần nói ?”.
Ôn Nhược Hàn cao giọng như muốn nhấn chìm toàn bộ những người có mặt trong từng lời nói của lão “Cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Như các vị đã biết, Tu Chân giới chúng ta có một tên đạo nhân là Tiết Trọng Hợi, hắn luyện tà đạo đã tạo ra Âm Thiết, không cần ta nói chắc các ngươi cũng biết sức mạnh của Âm Thiết như thế nào rồi.
Vật này mấy năm trước bị lưu lạc tứ tán, có thể là đã rơi vào thế gia nào đó.
Hôm nay, bổn tiên đốc có đôi lời muốn nhắc nhở: Âm Thiết này vô cùng nguy hiểm, các ngươi không nên cất trong nhà, nếu ai có giữ thì hãy giao cho Kỳ Sơn Ôn thị ta, để chúng ta làm phép trấn áp.
Ôn Nhược Hàn ta đại diện cho Ôn thị là đại tộc đứng đầu Tu Chân Giới vì bình an của các huyền môn thế gia.
Nếu ai có giữ mà bất chấp không giao chính là mưu đồ sai trái làm loạn Tu Chân giới, chống đối với Kỳ Sơn Ôn thị ta, chừng đó để bọn ta tra ra được, đừng trách Ôn Nhược Hàn ta không thủ hạ lưu tình “.
Ôn Nhược Hàn vừa nói, ánh mắt sắc bén liếc qua một lượt đại điện.
Dù không hiểu gì nhưng Lam Hi Thần cũng có thể cảm thấy, lời nói kia ngoài mặt là ra vẻ quan tâm nhưng thực chất chính là một lời đe dọa.
Dường như mọi người bị lời nói của Ôn Nhược Hàn tác động, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng khó coi.
Kim Quang Thiện đột nhiên đứng lên tươi cười nói “Tiên đốc xin cứ an tâm.
Ôn thị của ngài đứng đầu Tu Chân giới, luôn dốc lòng bảo hộ đến các thế gia.
Nay tiên đốc đã nói như vậy, tất nhiên ai có sẽ đem đến cho Tiên đốc”.
Ôn Nhược Hàn có vẻ hài lòng, giọng nói có dịu đi đôi chút “Hy vọng như lời Kim tông chủ nói “.
Kim Quang Thiện cười nói “Tất nhiên” rồi ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Ôn Nhược Hàn cầm ly rượu trên tay định uống, lại đột ngột hỏi “Hôm nay, sao không thấy Thanh Hà Nhiếp thị đến dự tiệc?”.
Im lặng.
Không ai rõ lý do.
Dù có, cũng không ai dám nói.
Một vị gia phó đứng bên cạnh Ôn Nhược Hàn run rẩy nói ” Bẩm tông chủ, lúc sáng có người đến nói Bất Tịnh Thế có việc, Nhiếp tông chủ bận nên không đến kịp.
Nhưng ngày mai đại hội săn bắn diễn ra, Nhiếp tông chủ nhất định sẽ tới “.
Ôn Nhược Hàn bỗng bóp nát ly rượu trên tay khiến gia phó kia run bắn lên.
Ánh mắt ông ta đỏ lên vì giận dữ, một lúc lâu mới âm trầm nói “Bổn tiên đốc có việc, đi trước đây.
Các vị, cứ tự nhiên.
Ngày mai là đại hội săn bắn, hy vọng các vị đến đủ “.
Nói rồi đứng dậy, nhìn mọi người một lượt rồi phất tay áo rời đi.
Lúc này trong điện không khí mới trở nên dễ thở.
“Không đến cũng đúng, với tính tình Nhiếp tông chủ kia, đến đây e là sẽ xảy ra một trận cơm không lành canh không ngọt “.
Đối diện chỗ của Lam thị, một vị tông chủ áo tím khẽ cười nói.
Đó là tông chủ của Vân Mộng Giang thị, Giang Phong Miên.
Kim Quang Thiện phe phẩy quạt trên tay, cười “Nhiếp tông chủ kia cũng quá liều đi.
Mời mười lần thì hết tám lần viện cớ không đến, hai lần kia thích thì ngồi lâu không thích thì uống một ly rượu rồi đứng dậy đi về, không nói năng gì hết.
Lại còn Thanh Đàm hội không mời Tiên đốc, người ta không để bụng mà còn mời lại.
Cho dù không ưa cỡ nào, chịu khó tới ngồi uống một chút, có cần làm ngài ấy mất mặt không chứ? Này là muốn rước phiền phức mà?”.
Lam Khải Nhân vuốt râu, bình thản nói “Kim tông chủ đâu phải không biết tính tình Nhiếp tông chủ.
Hắn không muốn đến, chính là ghét phải nhìn thấy cảnh người người nịnh nọt tâng bốc cái xấu trước mắt hắn thôi “.
Lam Khải Nhân vừa nói xong, Kim Quang Thiện liền im bặt, ú ớ vài câu vội cầm ly rượu lên uống.
Một lúc sau, Lam Khải Nhân đứng dậy, nói vài câu cáo từ rồi ra hiệu cho Lam Hi Thần theo sau.
Do Kỳ Sơn cách xa Cô Tô nên đoàn người Lam thị phải ở lại Bất Dạ Thiên một đêm, Lam Khải Nhân dặn dò vài môn sinh ở lại quán trọ trông coi hai đứa cháu, sau đó một mình rời đi.
Lại nói đến Lam Vong Cơ lúc này đang tuổi ấu niên, tuy lúc nào cũng lãnh đạm nhưng kỳ thực vô cùng hiếu động.
Từ cửa sổ phòng trọ, cậu bé nhón người lên, đưa mắt nhìn xung quanh một cách chăm chú.
Lam Hi Thần biết ý, đến gần đệ đệ cười nhẹ nhàng hỏi “Vong Cơ, đệ muốn đi dạo một vòng có phải không ?”.
Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Hi Thần khẽ nói vào tai cậu bé “Vậy…!ta sẽ dẫn đệ đi”.
Lam Vong Cơ nhìn y, trong ánh mắt hiện lên niềm vui vẻ, nhưng lại ngập ngừng nói “Thúc phụ…..đã dặn phải ở đây”.
Lam Hi Thần véo nhẹ cái má bầu bĩnh của đệ đệ, cười nói “Không sao đâu, ta sẽ nói với thúc phụ sau”.
Rồi nắm tay dẫn Lam Vong Cơ ra khỏi phòng, môn sinh thấy vậy hỏi “Đại công tử, hai ngươi là muốn đi đâu?”.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói “Ta dẫn Vong Cơ ra ngoài một lát.
Không cần đi theo bọn ta đâu”.
Môn sinh kia luống cuống “Đại công tử, không được đâu.
Các ngươi là lần đầu tiên tới đây, lỡ mà bị lạc, chúng tôi không biết nói sao với Lam tiên sinh.
Hay là để bọn tôi đi cùng”.
Lam Hi Thần cảm thấy cũng là chuyện tốt, dù sao mình mới tới đây lần đầu tiên, vốn không biết đường đi.
Nhưng Lam Vong Cơ lại níu chặt tay Lam Hi Thần, lắc lắc đầu, một bộ chính là vô cùng không muốn.
Mà Lam Hi Thần lại cực kỳ yêu thương đệ đệ nên tất nhiên sẽ phảng kháng ý định của môn sinh.
Chỉ khi y khẳng định hai người sẽ chỉ đi gần chỗ này và sẽ trở về trước hoàng hôn ba khắc thì môn sinh kia mới yên tâm.
Có lẽ, người kia cũng nhớ ra, Lam Hi Thần vẫn là có linh lực và kiếm thuật rất cao, tin rằng sẽ không có gì xảy ra.
Vả lại, hai đứa trẻ ở Vân Thâm lúc nào cũng nhốt mình ngồi đọc sách nên muốn đi đó đây là chuyện dễ hiểu!
Bất Dạ Thiên không nhộn nhịp tấp nập như Bất Tịnh Thế, chỉ có mấy quầy hàng bày bán đơn giản, nhiều nhất là bán đèn lồng.
Mà nói tới đèn thì vẫn là Thanh Hà làm đèn đẹp nhất.
Lần trước ở Bất Tịnh Thế, Nhiếp Minh Quyết mua cho hai huynh đệ Lam Hi Thần hai chiếc đèn kéo quân rất đẹp, Lam Vong Cơ thích đến độ ngày nào cũng đem ra ngắm nghía.
Lại nói đến lúc này, nghe thấy có một người rao lên, Lam Hi Thần liền mua cho Lam Vong Cơ một cái kẹo hồ lô vì nghe nói trẻ nhỏ rất thích ăn đồ ngọt.
Hai huynh đệ tìm một góc vắng cạnh một bờ hồ ngồi xuống.Lam Vong cơ cắn một miếng kẹo, chính là cảm thấy ngon, ánh mắt hiện lên niềm vui.
Lam Hi Thần khẽ xoa đầu cậu bé, ôn nhu hỏi “Có ngon không?”.
Lam Vong Cơ gật đầu, hỏi “Huynh trưởng, đây là gì?”.
Lam Hi Thần nói “Là kẹo hồ lô”.
Lam Vong Cơ lại hỏi “Nó làm từ bột như bánh mẫu thân làm đúng không?”.
Lam Hi Thần lắc đầu “Không phải đâu, bánh mẫu thân làm là từ bột nếp, còn cái này làm từ quả sơn trà ?”.
Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày nhìn cây kẹo, tự lẩm bẩm “Sơn trà, sơn trà, quả sơn trà “.
Lam Hi Thần cười “Chính là thứ quả mà đệ từng đọc trong Nguyệt lệnh đấy, có nhớ không?”.
Lam Vong Cơ như hiểu ra, gật gật đầu, lại đưa cây kẹo lên môi Lam Hi Thần, nói “Huynh trưởng cũng ăn đi “.
Lam Hi Thần mỉm cười, cắn một miếng, nói “Đúng là ngon, mùi vị không khác lần đầu ta thử “.
Lam Vong Cơ nhướn mày hỏi “Huynh trưởng ăn rồi?”.
Lam Hi Thần gật đầu, cậu bé tò mò hỏi tiếp “Khi nào vậy? Mẫu thân cho huynh ăn một mình?”.
Lam Hi Thần bật cười “Không phải đâu, là lúc trước ở Thanh Hà, Minh Quyết huynh từng mua cho ta một cây kẹo như thế này.
Nên ta mới biết đó là kẹo hồ lô”.
Lam Vong Cơ cắn tiếp một viên kẹo, hàm hồ nói ” Là người tốt “.
Lam Hi Thần nghe vậy, có chút mông lung nói “Phải, hắn rất tốt a “.
Lam Hi Thần chống cằm, ngồi nhìn đệ đệ đang ăn kẹo một cách ngon lành, lại chuyển tầm mắt nhìn sang mặt hồ xanh biếc kia.
Đột nhiên, một vài âm thanh truyền đến đằng sau bụi cây, Lam Hi Thần vội cảnh giác lại nghe hình như có tiếng bước chân truyền đến, mà lại thỉnh thoảng dậm xuống đất vài cái, dường như người đó rất bực mình.
Chợt một giọng tiểu hài tử vang lên”Ca ca, đừng uống nữa, mau đi về thôi”.
Lại có giọng một thiếu niên khác hậm hực nói ” Ngươi thích thì cứ về trước “.
Hài tử kia nói “Nhưng….!nhưng ta sợ….!lúc nãy ta theo ngươi trốn tiệc, phụ thân nhất định đang nổi giận a”.
Thiếu niên kia bực bội quát “Sợ sợ sợ, sợ cái gì ? Ai bảo ngươi theo ta? Ngươi là con của Ôn tiên đốc quyền lực nhất Tu Chân giới, sợ còn ra thể thống gì, mà không phải ngày thường ngươi hống hách lắm sao?”.
Lúc đầu, Lam Hi Thần còn tưởng hai giọng nói kia là Nhiếp Minh Quyết và Nhiếp Hoài Tang, suýt chút nữa là kêu lên, sau nhớ lại Nhiếp thị hôm nay không đến, vả lại từ cuộc nói chuyện kia, cậu thầm đoán kia chắc là hai đứa con của vị Ôn tiên đốc kia.
Để tránh rắc rối, tốt nhất là không nên chạm mặt.
Linh tính cho Lam Hi Thần biết, người vô tình giáp mặt này, sẽ không dễ nói chuyện như Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần đứng dậy, nói khẽ với Lam Vong Cơ “Chúng ta về thôi”.
Lam Vong Cơ gật đầu, nắm lấy tay cậu, hai người dự định rời đi thì nghe tiếng quát “Mẹ kiếp, có im đi không?” kèm theo đó thì “vèo” một cái, ngay sau đó Lam Vong Cơ “A” một tiếng, Lam Hi Thần hoảng sợ nói “Vong Cơ, đệ có sao không?”.
Hóa ra, tiếng quát kia vừa dứt, một chiếc bình bay từ sau bụi cây bay tới trúng vào đầu Lam Vong Cơ.
Có lẽ người kia quá tức giận nên mới dự định ném nó xuống hồ, chẳng ngờ lại trúng huynh đệ bọn họ đứng đó.
May mắn là ở khoảng khá cách xa nên khi chiếc bình bay tới chỉ sượt qua bên mép tai Lam Vong Cơ, nhưng sưng tấy lên là điều không tránh khỏi.
“Kẻ nào đó?”.
Lại là tiếng quát khác, lúc này, sau bụi cây có hai thân ảnh xuất hiện.
Lam Hi Thần đang xoa vết bầm cho đệ đệ nên đưa lưng về phía họ, mà Lam Vong Cơ đang nhăn mặt nhắm mắt nên cũng không nhìn thấy.
Giọng hài tử giễu cợt nói “Còn tưởng là ném trúng ai? Ra chỉ là hai tên tiểu tử thôi mà”.
Thiếu niên lên tiếng “Phiền phức”.
Cả hai xoay người định rời đi thì Lam Hi Thần đứng lên, nghiêm giọng nói “Khoan đã”.
Thiếu niên kia vừa xoay người lại, vừa khoanh tay cao giọng hỏi “Cái gì nữa đây?”.
Lam Hi Thần chỉ vào Vong Cơ, ngữ khí có ba phần giận mà nói “Công tử vừa ném chiếc bình lúc nãy phải không?”.
Tên nhóc nhỏ vênh mặt nói “Đúng.
Thì sao nào?”.
Lam Hi Thần cau mày nói “Công tử làm đệ đệ ta bị thương rồi, ngươi cần xin lỗi đệ ấy “.
Đứa nhóc kia chống nạnh nói “Xin lỗi? Các ngươi là thứ gì bắt chúng ta phải xin lỗi.
Nói các ngươi biết, bọn ta đây chưa bao giờ biết đến hai từ “xin lỗi” là gì?”.
Lam Vong Cơ nói “Vô phép tắc “.
Đứa nhóc kia trừng mắt gằn lên “Ngươi nói gì cơ? Dám mắng bổn công tử?”.
Lam Vong Cơ liếc mắt sang chỗ khác, thái độ coi thường này chính là động vào tự ái của một đứa trẻ cao ngạo.
Nó đứng đó, mặt đỏ lên vì giận dữ, vội quay sang thiếu niên ấm ức nói “Ca, đừng nói nhiều, mau đánh bọn chúng đi.
Chúng vô lễ với chúng ta mà, mau…..”.
Nói nửa câu liền im bặt, bởi cái người được gọi là “Ca ca” kia hiện giờ không chú ý đến nó, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm Lam Hi Thần.
Gương mặt đang tức giận của cậu ta dần ngưng lại, chuyển sang âm trầm dò xét.
Đứa nhóc vẫn lải nhải kêu “Ca, ca làm sao vậy? Mau đánh chúng nó đi”.
Lam Hi Thần nhìn vào hai huynh đệ nhà này thầm đánh giá , cả hai đều mặc y phục có gia văn của Ôn thị, cộng thêm cuộc nói chuyện lúc nãy thì chắc chắc mười phần là con của Ôn Nhược Hàn rồi.
Thiếu niên đang nhìn y, cao lớn như Nhiếp Minh Quyết nhưng lại không có cái khí thế anh dũng của cậu ta mà lại rất hung bạo, đứa nhỏ kế bên nhìn lớn tuổi hơn Vong Cơ một chút, bộ dáng vô cùng hống hách.
Cả hai đều rất không có thiện cảm, chính là đem so với huynh đệ nhà họ Nhiếp kia khác một trời một vực.
Chợt thiếu niên kia bước lại gần Lam Hi Thần, hất mặt lên đầy kiêu ngạo hỏi “Ngươi tên là gì?”.
Lam Hi Thần cũng không nao núng trước cái nhìn ấy, trái lại còn rất bình tình nhìn thẳng vào mắt người đối diện, từ tốn đáp “Lam Hi Thần”.
Thiếu niên nhướn mày “Họ Lam, ngươi là người Lam gia?”.
Lam Hi Thần gật đầu, đứa nhóc kia bỉu môi “Thảo nào lại bắt người ta xin lỗi, Lam gia đúng là lễ nghĩa rườm rà, lại còn không biết điều”.
Rồi nhìn thấy cây kẹo vẫn còn mấy viên trên tay Lam Vong Cơ, nó bỗng reo lên “A, kẹo hồ lô.
Mau đưa cho ta”.
Nói xong liền đưa tay lên định giật lấy.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nhanh nhẹn giật cây kẹo trở về, thằng nhóc tức tối liền kéo luôn cây kẹo kia, Lam Vong Cơ cũng không chịu buông ra, hai đứa cứ giằng qua giằng lại như vậy.
Lam Hi Thần nhìn thiếu niên kia nói “Công tử, phiền ngươi nói với đệ đệ mình buông tay.
Đó là kẹo của đệ đệ ta mà “.
Đứa nhóc kia la lên “Ta không buông đấy thì sao?”.
Thiếu niên đối diện cau mày quát “Buông ra đi.
Một cây kẹo, giành với người khác còn ra thể thống gì?”.
Giống như chịu ấm ức đến tột cùng, đứa nhỏ kia rốt cuộc giơ một tay còn lại lên, một bộ chính là muốn đánh Lam Vong Cơ.
Nhưng còn chưa hạ đòn, tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.
“Ban ngày ban mặt muốn ức hiếp người khác.
Ôn thị các ngươi là loại hèn hạ vậy sao?”.
Lam Hi Thần nhìn thân ảnh xuất hiện bên cạnh, tự nhiên mừng rỡ nói “Minh Quyết huynh, ngươi tới khi nào vậy?”.
Nhiếp Minh Quyết nhìn Lam Hi Thần lại liếc sang hai huynh đệ kia nói “Vừa tới ta liền thấy một màn này, thiệt là chướng mắt.
Hi Thần, ngươi đem Vong Cơ tránh ra để ta dạy dỗ bọn chúng một trận “.
Cái siết tay càng chặt,
đứa nhỏ kia đau quá la lên một tiếng, thiếu niên đứng cạnh nó trừng mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết nói “Bỏ tay ngươi ra “.
Nhiếp Minh Quyết chỉ vào tay đứa nhỏ đang nắm cây kẹo, gằn giọng nói “Nói hắn bỏ tay ra, ta sẽ buông “.
Nhưng không đợi thiếu niên kia nói, đứa nhóc đã chịu không nổi mà buông tay ra.
Lam Vong Cơ thành công lấy lại cây kẹo trên tay, nhìn Nhiếp Minh Quyết như muốn nói “Cảm ơn” rồi ôm chặt lấy tay Lam Hi Thần.
Nhiếp Minh Quyết cũng buông tay ra.
Đứa nhóc kia tức tưởi nói “Ca ca, mau đánh hắn đi, hắn ức hiếp ta”.
Lam Hi Thần dù khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói “Tiểu công tử, là ngươi làm sai trước.
Còn chưa có xin lỗi? Tại sao lại đòi đánh người khác nữa? “.
Đứa nhóc hất mặt nói “Kệ ta, ngươi nghĩ mình là ai mà dám lên mặt dạy đời ta? Ta không nhịn nữa đâu “.
Nói rồi xoắn tay áo lên bổ tới, một bộ chính là muốn đánh nhau, nhưng còn chưa có xuất chiêu gì đã bị thiếu niên bên cạnh túm lấy cổ áo, nói “Đủ rồi.
Đừng hồ nháo nữa “.
Nó vẫn tấm tức nói “Nhưng mà ca ca…”.
Thiếu niên kia nhìn nó, quát “Ta nói ngươi có nghe không ? Hay muốn ta đá ngươi xuống cái hồ kia ngay bây giờ?”.
Bị bộ dáng ca ca nó dọa như vậy, tiểu tử kia đành hậm hực im lặng.
Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết nói “Nhiếp Minh Quyết, ngươi giỏi lắm.
Nếu lần này ta không phải đang lén phụ thân bỏ tiệc thì ngươi chết với ta rồi.
Đừng để ta gặp lại ngươi.
Lần sau ta sẽ không bỏ qua đâu “.
Nhiếp Minh Quyết cười khinh bỉ “Vậy sao? Vậy nếu lần sau ta gặp ngươi, đừng để ta trong cơn giận mà đánh ngươi không có sức lết thân về Phục Ma Điện”.
Ôn Húc trừng mắt “Thế thì xem ngươi có bản lĩnh không đã”.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau, ba người còn lại có thể cảm nhận được tia lửa tóe ra trong cái trừng mắt đó.
Lam Hi Thần tổng cảm thấy tình hình không ổn, vội can “Được rồi, các người đừng nhìn nhau nữa.
Minh Quyết huynh, chúng ta đi thôi.
Đừng đôi co với họ”.
Nhiếp Minh Quyết thu lại tầm mắt, hầm hực kéo Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đi.
Ba người rời đi được mấy bước thì thiếu niên kia kêu lên “Hi Thần”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên quay lưng lại hỏi “Vị công tử này, không biết còn chuyện gì nữa ?”.
Thiếu niên lãnh đạm nói “Tên ta là Ôn Húc, đại công tử của Ôn thị.
Hi Thần, gặp lại ngươi sau”.
Nhiếp Minh Quyết cau mày nói “Ai cho ngươi gọi hắn là Hi Thần? Ngươi phải gọi hắn là Lam đại công tử”.
Ôn Húc nhướn mày thách thức nói “Ta thích gọi đấy thì sao? Ngươi làm gì ta? Vừa nãy ngươi gọi được, bây giờ ta cũng gọi được”.
Nhiếp Minh Quyết tức giận nói “Ta khác, ngươi khác.
Ngươi không phải bạn hắn, không được gọi tên hắn như thế?”.
Ôn Húc trừng mắt, điệu bộ vô cùng chọc tức nói “Thế thì mặc kệ ngươi.
Ta cứ thích gọi như thế đấy.
Hi Thần, có được không hả Hi Thần?”.
Nhiếp Minh Quyết sôi máu lên, xoắn tay áo lên một bộ muốn xông tới đánh người kia.
Lam Hi Thần vội nắm lấy cánh tay Nhiếp Minh Quyết nói “Được rồi Minh Quyết huynh, chỉ là một cái tên thôi mà.
Ngươi đừng gây chuyện với họ nữa “.
Ôn Húc nghe Lam Hi Thần nói thế, nhếch nửa miệng cười khinh bỉ nhìn Nhiếp Minh Quyết một cái, liền túm lấy đệ đệ hắn xoay người rời đi.
Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Minh Quyết đứng kế bên hậm hực nói “Tốt nhất là đừng để ta gặp lại bọn ngươi “.
Lam Hi Thần cười cười “Minh Quyết huynh, ngươi biết bọn họ sao?”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Dĩ nhiên, trước đây phụ thân từng dẫn ta đến đây vài lần, chạm mặt bọn nó không ít “.
Lam Hi Thần nói “Thảo nào, lúc nãy cái người kia hắn lại nhìn ngươi khó chịu như vậy.
Các ngươi từng xảy ra xô xát à?”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Không hẳn.
Chỉ là gặp nhau liền chính là không thuận mắt”.
Lam Vong Cơ chợt kéo tay áo Nhiếp Minh Quyết, lí nhí nói “Lúc nãy, đa tạ”.
Nhiếp Minh Quyết hơi nhướn mày, lại khom người xuống nói “Không cần đa tạ.
Phải rồi, chỉ vì một cây kẹo, đệ cũng không nên dành với bọn vô lại đó.
Không đáng!”.
Lam Vong Cơ cúi đầu nói “Nhưng là kẹo huynh trưởng mua cho ta”.
Nhiếp Minh Quyết sựng lại, nhìn sang Lam Hi Thần, lại thở dài nói “Ta hiểu rồi.
Hi Thần, đệ đệ ngươi thật thích ngươi đi, lại chẳng bù cho đệ đệ ta.
Thấy ta cứ như thấy cọp”.
Nhớ tới cậu bé hay nhút nhát kia, Lam Hi Thần cười khổ nói “Không đâu, ta lại thấy Hoài Tang cũng rất thích ngươi mà.
Chỉ là….!ngươi quá nghiêm khắc thôi”.
Nhiếp Minh Quyết im lặng một chút mới nói “Phụ thân nói ta cần phải như vậy, mới đủ mạnh trong tương lai để gánh vác gia tộc “.
Lam Hi Thần cũng im lặng.
Y không nghĩ rằng thúc phụ của mình chính là người nghiêm khắc nhất, hóa ra Nhiếp tông chủ kia còn nghiêm khắc hơn nhiều.
Nhắc đến Nhiếp tông chủ, Lam Hi Thần không khỏi tò mò hỏi “Đúng rồi Minh Quyết huynh, ngươi tới đây một mình sao? Không đi cùng Nhiếp tông chủ à?”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Tất nhiên là có, ông ấy và ta ở quán trọ gần đây.
Chắc là đang cùng thúc phụ ngươi và Giang tông chủ thảo luận gì đó quan trọng lắm”.
Ra là vậy, thảo nào thúc phụ lại đi một mình.
Lam Hi Thần hỏi “Các ngươi đến đây, sao không đến dự tiệc?”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Chúng ta không thích đến đó, phụ thân ta cực kỳ ghét lão già ấy”.
Lam Hi Thần nhìn xung quanh, nói khẽ “Nhưng các ngươi không đến, ta thấy Ôn tiên đốc kỳ thực rất tức giận a”.
Nhiếp Minh Quyết khịt mũi, thản nhiên nói “Mặc xác ông ta.
Không cần phải lo lắng”.
Lam Hi Thần muốn nói gì đó thì lại thôi.
Đúng lúc hoàng hôn đến, Lam Hi Thần liền cáo từ muốn đưa Lam Vong Cơ về quán trọ.
Nhiếp Minh Quyết gật đầu, lại ngỏ ý muốn đưa cả hai về.
Trên đường đi, cả hai trò chuyện rất vui vẻ.
Khi về đến quán trọ, thật không may Lam Khải Nhân đã về trước, ngạc nhiên hơn là phụ thân Nhiếp Minh Quyết cũng ở đó.
Lam Khải Nhân vừa nhìn thấy hai đứa cháu trở về, bên tai Lam Vong Cơ lại có vết thương, bộ dạng lão giận đến vô cùng.
Nhiếp Vũ Hạo lên tiếng hỏi, Nhiếp Minh Quyết kể lại chuyện đụng mặt với hai đứa con của Ôn Nhược Hàn, Lam Khải Nhân nghe xong có hòa hoãn đôi chút, nhưng vẫn trách Lam Hi Thần.
Đêm đó, Lam Hi Thần nằm trằn trọc, nhìn Lam Vong Cơ ngủ ngon lành kế bên, y khẽ thở dài cảm phục đệ đệ sao có thể ngủ ngon thế kia?