Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 187: Duyên Kỷ Ngũ


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 187: Duyên Kỷ Ngũ


Lời này nói xong, tất cả len lén trố mắt nhìn nhau.
Nhiếp Hoài Tang là người đầu tiên phản ứng, đứng bật dậy nói “Thưa đế quân, với tư cách là thủ hạ, tiểu tiên lớn gan không đồng ý việc này”.
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày, cười nhẹ “Tại sao lại không?”.
Nhiếp Hoài Tang nói “Đế quân thân phận cao quý, không nên hạ mình cùng dùng bữa với thần tử, nhất là ở những nơi ngoài trời như thế này”.
Nhiếp Minh Quyết bật cười, xua tay “Mộc Phù tinh quân, ngươi phép tắc quá rồi.

Bản quân ngược lại cảm thấy, quân thần cùng dùng bữa với nhau sẽ vui hơn.

Huống chi, bản quân cũng thấy đói, cho nên mới bất chấp chạy thật nhanh tới đây để ăn một bữa, nếu không để mất sức thì phải làm sao? Cũng giống như Băng Di tinh quân vậy đó.

Đói quá liền trở nên yếu ớt, ngay cả một lực đẩy tay cũng không có, nói gì đến làm việc lớn?”.

Mấy chữ cuối cùng, hắn nhấn mạnh từng chữ một, đuôi mắt lạnh lùng liếc sang Lam Hi Thần.
Y cảm thấy sống lưng lành lạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán, cười trừ “Đế quân thật biết nói đùa! Tiểu tiên cũng có sức lắm chứ? Nhưng mà tại……”.
Vốn định nói tại người nào đó chỉ biết giỏi áp chế mới khiến y lâm vào tình huống “vạn bất đắc dĩ”, nào ngờ chiếc đang ngồi “vù” một tiếng như bị ai kéo sang, nhanh và mạnh đến nỗi Lam Hi Thần suýt bổ nhào xuống đất, kết quả cả người lại nhào vào người của Đông Phương Trường Nhật, sau đó mới phát hiện mình cùng hắn đột nhiên lại ngồi chung một bàn một ghế.
Nhiếp Minh Quyết thu lại ý cười, nhìn một lượt những cái lồng tre nhỏ trên bàn, quay sang nói với Bích Điệp “Ngươi giúp bản quân dọn lên một phần”.

Nàng ta vân mệnh định rời đi, hắn lại nói thêm “Không cần dọn phần ăn như của bọn họ.

Đem lên năm trứng gà luộc chín là được rồi, à, luộc trong vòng nửa khắc, cũng không cần phải bóc vỏ sẵn”.
Bích Điệp có hơi lúng túng “Thưa đế quân, nghĩa phụ ban lệnh cho thần nữ phải trông coi cẩn thận hậu phương, ngoài các vị tinh quân và quân chủ Ma tộc, cần đặc biệt chú trọng tới đế quân cùng biểu huynh Nhị Lang chân quân.

Nay đế quân ăn uống giản dị như vậy, lỡ truyền tới tai nghĩa phụ, thần nữ thật sự gánh không nổi hai chữ “tắc trách” đâu ạ.

Xin để thần nữ dọn lên phần kia……”.
Nhiếp Minh Quyết xua tay “Ngươi không phải lo, cứ làm như bản quân nói.

Còn chỗ Ngọc đế, bản quân sẽ giải thích với hắn”.
Bích Điệp mang vẻ mặt miễn cưỡng rời đi, Đông Phương Trường Nhật liếc mắt, mỉa mai một tiếng “Nghĩa phụ? Biểu huynh? Chỉ là một cái Thiên Nữ, từ lúc nào xem mình trở thành đương kim công chúa luôn rồi? Cũng không biết, nếu Long Kiết công chúa nghe được sẽ có bao nhiêu tức giận?”.
Nhiếp Minh Quyết gõ gõ ngón tay lên mặt bàn “Nàng ta đã được Phong Thần, lập làm Hồng Loan tinh quân chuyên ban phước lành nhân gian, lý nào lại mang lửa giận vào người, làm trái mệnh chức vụ?”.
Đông Phương Trường Nhật cười nửa miệng “Vậy sao? Bất quá, bản nghĩ có vài chuyện: nhìn vậy mà không phải vậy”.

Lại nói trong lúc đó, hắn bình thản đỡ Lam Hi Thần ngồi dậy ngay ngắn, một tay lần nữa quàng qua vai hàm trụ không cho y đứng dậy rời đi, một tay giở lồng tre lên, lại cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén, đẩy tới trước mặt Lam Hi Thần, không lạnh không nhạt nói “Ăn đi! Thức ăn sắp nguội hết rồi!”.
Lam Hi Thần trố mắt nhìn một bàn thức ăn bốn món bao gồm hai mặn, một ngọt và một chay trước mặt.

Màu sắc vô cùng đẹp, mùi cũg rất thơm, nhưng mà mùi vị…..!ít nhất là đối với Lam Hi Thần, món nào cũng sẽ ngon nếu như y có thể ăn được chúng dù chỉ một miếng nhỏ.
Bên kia, Lam Vong Cơ cũng đã hiểu ngay lập tức khi vừa mở cái lồng tre ra.


Ngụy Vô Tiện thấy hắn chần chừ nhìn mấy món ăn, liền hỏi “Sao vậy Lam Trạm?”.
Lam Vong Cơ nhìn qua phía Lam Hi Thần, quả nhiên thấy y không hề cầm muỗng múc ăn trong khi Đông Phương Trường Nhật hết gắp rồi lại gắp cho đầy bát, hắn thở dài, nói nhỏ với Ngụy Vô Tiện “Huynh trưởng không ăn được những món này”.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt “Hả? Không ăn được? Này toàn là đậu phụ với rau cải, cũng không có mùi vị cay nồng như ta với ngươi hay nấu, lại không phải dầu mỡ thịt tanh.

Huynh trưởng…..kén ăn đến vậy sao?”.
Có một điều Ngụy Vô Tiện và mọi người không biết, chẳng phải chỉ có đậu phụ hay rau cải, mà còn có gần cả trăm thứ Lam Hi Thần đều không ăn được.

Đơn cử như đậu phụ không ăn loại chiên sẵn có lớp da cứng bên ngoài mà chỉ ăn loại màu trắng, đã vậy còn phải nấu chín, nếu ăn sống thì y đành thua.

Không ăn rau cải đắng.

Không ăn cà rốt.

Không ăn củ cải trắng.

Không ăn trái khổ qua.

Không ăn trái mướp.

Không ăn trái cà chua.

Không ăn cà tím.

Không ăn măng.

Không ăn giá đỗ.

Không ăn dưa chuột.

Không ăn củ nghệ.

Không ăn bạc hà.

Không ăn hành lá.

Không ăn gừng nhưng trà gừng thêm đường đỏ thì được.

Không ăn quả bí đao, bí xanh, bí đỏ.


Không ăn các loại nấm.

Không ăn hạt hạnh nhân.

Không ăn các món ăn có liên quan đến đậu.

Không ăn mỡ.

Không ăn bơ.

Không ăn chả thịt các loại.

Không ăn trứng chiên, trứng kho nhưng trứng luộc thì vẫn được.

Không ăn tôm, cua, ếch, ngao, sò.

Không ăn thịt mà có mỡ vằn vân.

Không ăn thịt gà, vịt, cá nếu chưa bỏ da.

Không ăn thịt bò, dê, cừu.

Không ăn cháo quá lỏng hoặc quá đặc.

Không ăn quả cam.

Không ăn quả dưa hấu.

Không ăn quả hồng.

Không ăn quả quýt.

Không ăn quả thạch lựu.

Không ăn quả xoài.


Không ăn quả me.

Không uống sữa bò nếu chưa nấu thật nóng.

Không uống được huyết yến.

Mùa hè nóng nực cũng không uống được nước mơ chua……..vân vân và mây mây hàng tá loại khác mà chính Lam Hi Thần cũng không nhớ nổi trừ phi đưa tới trước mặt.
Thật ra cũng chẳng phải Lam Hi Thần thích ăn sơn hào hải vị gì cho cam mà kén ăn.

Nguyên nhân là vì lúc nhỏ y không uống sữa, chỉ nuôi bằng nước cháo cho nên không được khỏe mạnh như Lam Vong Cơ, thường hay bệnh liên miên, phải nói là mẫu thân cực kỳ vất vả mới nuôi qua được một tuổi, và thúc công cũng không kém khi phải trông nom bên người tới khi lên mười.

Nhiều lúc Lam Diệp vẫn thường nhắc vui, nói rằng từ lúc Lam gia sáng lập đến nay, Lam Hi Thần là đứa nhỏ khó nuôi nhất.

Cái gì cũng ăn không được, uống không đặng.

Cho nên thực đơn của Lam Hi Thần tại Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được nấu riêng.

Có một người đầu bếp nức tiếng trong dân gian, năm xưa muốn đi thi để vào hoàng cung làm ngự thiện, Lam Diệp không ngại bỏ ra một rương vàng để mời ông ta về làm đầu bếp riêng của y cho đến tận bây giờ.
Lam Hi Thần cũng biết, cái tính kén ăn này chẳng những làm phiền tới mọi người, mà còn khiến y nếu bước ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ thì sẽ rất cực khổ, giống như là hiện tại.
Bụng bắt đầu đói cồn cào, một bàn đầy đồ ăn nóng hổi trước mắt mà không cách nào động đũa cho vào miệng được.

Ôi! Còn gì khổ sở hơn nữa?
Khiến xui, Đông Phương Trường Nhật không thấy y động đũa, lấy làm lạ “Ngươi không ăn? Thức ăn đã nguội hết rồi!”.
Lam Hi Thần cười gượng, khẽ đẩy cái bát về phía hắn “Đây là đồ ăn của Ma quân, tiểu tiên không dám dùng, hay là Ma quân cứ dùng đi.

Lát nữa tiểu tiên sẽ tự nấu cho mình ăn sau”.
Đông Phương Trường Nhật nhíu mày “Bản quân đã nói, đồ ở trước mặt bản quân, không nhất thiết phải là bản quân ăn.

Vả lại, bản quân không giống ngươi, không ăn cũng chẳng sao.

Ngươi vẫn còn thể chất phàm nhân.

Cần phải ăn mới được.

Nào, há miệng ra…..”.

Hắn gắp một miếng đậu phụ lên, đưa tới gần miệng y, nhưng thấy y trưng ra vẻ mắt “không muốn và cũng không cần hắn phải làm vậy”, hắn không quan tâm những người ở đó, bình thản cười nói “Ngươi không thể tự ăn, hay là muốn bản quân mớm cho ngươi?”.
Lam Hi Thần đỏ bừng mặt, những người bên kia có người chống tay che mặt ăn, có người quay mặt đi chỗ khác, toàn bộ đều muốn nuốt không trôi lời vừa rồi của Đông Phương Trường Nhật.

Mắt thấy hắn bỏ miếng đậu phụ kia vào miệng, tay vẫn còn đang hàm trụ vai di chuyển lên trên, giữ cái ót của Lam Hi Thần kéo đến, mà gương mặt của hắn cũng bất động, trực tiếp tiến gần.

Lam Hi Thần giật cả mình vội giơ tay lên, kịp khiến cho hai cánh môi mỏng của hắn vừa vặn chạm vào lòng bàn tay của y, còn y lại bất đắc dĩ hét lên “Mấy cái này tiểu tiên đều ăn không được!”.
Xung quanh đột nhiên một mảng tĩnh lặng, gần như có thể nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của Lam Hi Thần.


Đông Phương Trường Nhật cũng chỉ hơi nhíu mày rồi dãn ra, bù lại vành mắt khẽ cong lên như đang cười, nhưng không hề có dấu lui ra, ngược lại hai cánh môi chạm vào thịt tay của Lam Hi Thần bắt đầu chuyển động, tựa như hôn, mà lại như mút lấy lớp thịt mềm mịn đó.

Lam Hi Thần túng quẫng muốn đẩy hắn ra nhưng phía sau ót bị chế trụ đẩy ngược về trước, nếu bỏ tay ra thì với cái hành động này hắn không phải sẽ chạm luôn tới môi y? Nhưng mà không bỏ, khéo lòng bàn tay y sẽ bị hắn day nhột đến khó chịu.

Đột nhiên y lướt mắt nhìn qua, đám người bên kia đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó đồng loạt chuyển mắt qua hướng Nhiếp Minh Quyết.

Bởi vì tư thế bị ép quay lưng, Lam Hi Thần không rõ biểu tình hắn thế nào, chỉ biết năm người kia lén nhìn xong liền như chìm vào không khí chết chóc, người nào người nấy đều xanh cả mặt mày, Lam Vong Cơ cũng không ngoại lệ.
Giống như lấy hết can đảm, Lam Vong Cơ đứng bật dậy định nói với Đông Phương Trường Nhật cái gì đó, Ngụy Vô Tiện đã lập tức kéo hắn ngồi xuống.

Kim Lăng sau đó cũng nối tiếp đứng dậy, nhưng lại nói với chất giọng hấp tấp “Tiểu tiên đã ăn xong rồi, còn phải đi luyện kiếm, xin cáo từ đế quân cùng chư vị”.
Ngụy Vô Tiện ném cho cậu ta một ánh mắt không thể nào không oán trách, lại hất đầu sang Giang Trừng, nghiến răng ra khẩu hình, hận không thể nói lớn “Ngươi nhanh thật đó! Dám chạy trước cậu ngươi và nhóm tiền bối chúng ta?”.
Từ bả vai của Đông Phương Trường Nhật, Lam Hi Thần nhìn thấy Kim Lăng chắp tay, vừa quay lưng đi vừa ném lại một cái nhìn với hàm ý “Ta hết cách rồi! Các ngươi ở lại “ăn vui vẻ”!”.
Có tiếng rúc rịch đứng dậy, lần này quả nhiên là tiếng của Giang Trừng “Đế quân, tiểu tiên cũng nhớ mình có việc.

Mộc….!Mộc Phù tinh quân……ta……!ta có chuyện muốn nói với ngươi…..ngươi có thể đi cùng ta chứ?”.
Không nghe Nhiếp Hoài Tang trả lời, chỉ nghe hắn gọi “Đế quân!”.
Im lặng.
Nhiếp Hoài Tang gọi lại lần nữa, lớn hơn lần trước “Đế quân!”.
Âm thanh kết thúc lại đi kèm theo một tiếng “rắc” giòn tan, không biết là cái gì bị bẻ gãy, mà sau đó là tiếng của Nhiếp Minh Quyết, tuy thanh âm không cao không thấp, nhưng phát ra còn lạnh hơn một cái hầm băng “Đũa gỗ này thật là yếu, bản quân mới cầm có một chút mà đã gãy rồi”.
Nhiếp Hoài Tang lo lắng, lại gọi một lần nữa “Đế quân!”.
Lam Hi Thần cắn môi, lấy lực đẩy mặt của Đông Phương Trường Nhật ra, mà lúc này hắn cũng không muốn tiếp tục, chậm rãi thu người về sau, y bỏ tay xuống, thấy hắn đang nhìn mình, còn nở nụ cười khá là hài lòng.
Lam Hi Thần vội quay đầu nhìn Nhiếp Minh Quyết, chỉ thấy hắn đối với Nhiếp Hoài Tang một nụ cười vừa cứng vừa bén, ngữ khí y hệt lúc nãy ở lều nghị sự, nói đúng bốn chữ “Bản quân vẫn ổn”.
Lại liếc qua Đông Phương Trường Nhật, hơi cúi mặt, nhướn mắt để lộ cái nhìn không hề dễ chịu “Đông Phương Ma quân, ngươi không thể ép buộc kẻ khác phải ăn đồ ngươi đưa tới trong khi hắn không muốn và không thích”.
Đông Phương Trường Nhật cũng đối Nhiếp Minh Quyết liếc một cái, sau đó quay sang Lam Hi Thần, hất cằm về mấy dĩa đồ ăn trên bàn “Bọn họ đều nấu như vậy cả, ngươi không ăn thì phải làm sao?”.
Lam Hi Thần cười trừ “Chuyện đó…!lát nữa tự tiểu tiên sẽ nấu, không phải phiền tới bọn họ lo liệu.

Ma quân, chỗ đồ ăn này hay là ngươi cứ việc ăn đi?”.
Đông Phương Trường Nhật nhắm mắt, khẽ nói “Hiểu rồi”, sau đó đứng dậy nói “Ngươi ở đây, chờ bản quân một chút” liền đi mất dạng.
Lam Hi Thần tưởng rằng thoát nạn, khẽ vuốt ngực thở phào một hơi.
Nam Cung Nguyên Khang hỏi “Nè Hi Thần, ngươi có món gì không ăn được mà ta lại không biết thế?”.
Lam Hi Thần đang định trả lời hắn thì Nhiếp Minh Quyết đã lên tiếng “Nếu không có chuyện gì nữa thì các ngươi tiếp tục ăn đi chứ? Đã quá giờ Ngọ rồi, không thấy đói sao? Nếu còn không ăn, sẽ làm Băng Di tinh quân hổ thẹn vì nghe người khác rằng bụng đói quan trọng hơn bất cứ cái gì khác”.

Không quan tâm Lam Hi Thần có bao nhiêu ủy khuất nhìn hắn, hắn lại phất tay, đem đống đồ ăn trên bàn của Lam Hi Thần bay sang bàn của Nam Cung Nguyên Khang, cất giọng nhẹ nhàng như chưa hề có sự việc gì đả động, còn cười cười “Nam Cung Ma quân, ngươi quan tâm Băng Di tinh quân như vậy, sẵn tiện hắn không ăn những đồ ăn đó, Đông Phương Ma quân kia cũng bảo là không phải hắn ăn, thôi thì ngươi ăn dùm hai ngươi họ luôn đi”.
Nam Cung Nguyên Khang mở miệng định nói thì Nhiếp Minh Quyết đã lên tiếng “Nhớ, phải ăn hết và không được dùng phép thuật để tiêu hủy.

Bằng không người của Thần tộc sẽ nghĩ ngươi không xem trọng ý tốt cử người đến giúp đỡ của bọn họ” làm cho Nam Cung Nguyên Khang trợn mắt, nhìn một bàn đầy đồ ăn với vẻ mặt vặn vẹo.

Cho dù hắn không phải người phàm, nhưng với khẩu phần dành cho một người nhưng lại giống hai người, vị chi hai phần là bốn người.

Hắn phải ăn hai phần của bốn người mà không được dùng phép tiêu hủy? Này chắc không phải đang khủng bố tinh thần đi?
Giang Trừng có chút ngớ người, quay sang kéo khẽ áo của Ngụy Vô Tiện, hỏi “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự nhiên ta cảm thấy giống như có bão tố kéo đến?”.
Ngụy Vô Tiện chum tay, nhăn mặt nói “Ta chỉ khuyên ngươi thế này: ngươi muốn an toàn thì ăn nhanh rồi chuồn lẹ cùng bọn ta, đừng nói cái gì nữa hết”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.