Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 179: Ngọc Lam Nhất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 179: Ngọc Lam Nhất


Đông Phương Trường Nguyệt có điểm nghi hoặc “Dùng sau cùng? Có phải đế quân đã nghĩ ra cách gì trước đó?”.
Nhiếp Minh Quyết gõ gõ ngón tay lên tay vịn, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười âm trầm “Nếu như muốn nổi loạn, bản quân liền để chúng nổi loạn tùy thích, nhưng phải xem được bao lâu đã”.
Trong một khoảnh khắc, Lam Hi Thần đột nhiên thấy hắn thật đáng sợ.

Ngày trước chỉ có người khác thấy hắn đáng sợ, nhưng không biết từ bao giờ, chính mình cũng thấy hắn rất đáng sợ.
Lý Thiên vương đứng lên, nói “Vậy chẳng hay đế quân có thánh ý gì xin nói cho chúng thần được rõ, thần cùng Nhị Lang chân quân sẽ trở về bẩm báo với Ngọc Đế chuẩn bị quân tướng trợ lực”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Không cần rắc rối như vậy đâu, ngươi chỉ cần trở về nói với Ngọc Đế chuẩn bị giúp bản quân một chiếc thuyền lớn là được rồi, về phần quân tướng, Ma tướng ở chỗ tà khí vẫn chống chọi tốt hơn thần tướng, cho nên bản quân hy vọng tứ quân có thể cho mượn khoảng một trăm quân”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Một trăm quân? Như vậy có quá ít không thưa đế quân?”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Bản quân tính toán vừa đủ, dù sao cũng không có đem bọn họ ra trận.

Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.

Thất vị tinh quân các ngươi hãy về chuẩn bị, ngày mai theo bản quân xuất phát đến Hà Chi đảo”.
Tôn Ngộ Không nói “Hà Chi đảo? Nơi đó chẳng phải phụ cận với Kim Ngao đảo của lệnh sư sao? Vậy đế quân cứ mượn đại chỗ của lệnh sư là được rồi”.
Nhiếp Minh Quyết nói “Trận này tuy không dữ dội, nhưng sẽ đánh lâu dài, hơn nữa còn phải lập quân doanh, bản quân không muốn làm phiền tới Thông Thiên giáo chủ.

Về chuyện Kim Bát Vu, đại thánh cứ về nói lại với Tây Phương Nhị Thánh cùng Thích Ca Như Lai hãy yên tâm, bản quân sẽ giải quyết ổn thỏa”.
Tôn Ngộ Không nghe vậy, cười hà hà, cung tay nói “Vậy lão Tôn sẽ đi ngay, chắc bọn họ đang mong tin này lắm.

Lúc đánh trận, nếu đế quân có gì khó khăn cứ cho người tới, lão Tôn nhất định sẽ giúp”.

Nói rồi liền nhảy vù ra ngoài, ngự cân đẩu vân bay đi mất.
Chuyện quân vụ bàn thế là xong, thế nhưng Lam Hi Thần lại gặp phải chuyện khác, chính là Lam Vong Cơ, đợi tan đại sự liền túm lấy Lam Hi Thần kéo ra một góc, nửa lo lắng nửa trách cứ “Huynh trưởng, ngươi thật là hồ đồ”.
Đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ dùng loại thái độ này nói chuyện, đủ cho thấy hắn tức giận đến mức nào.

Lam Hi Thần nhìn qua Ngụy Vô Tiện, thấy hắn đang mang biểu tình vặn vẹo khổ sở thì hiểu ra Lam Vong Cơ đã biết chuyện mình đem Giáng Vân chặt đứt Băng Di làm cớ, rốt cuộc y chỉ có thể cười trừ “Vong Cơ, ta hứa sẽ không có lần sau đâu!”.
Lam Vong Cơ nghiêm mặt “May mà thần khí không có ảnh hưởng gì tới chủ nhân, nếu không ngươi biết mệnh hệ mình sẽ xảy ra cái gì không?”.
Lam Hi Thần xuýt xoa “Ta biết, ta biết mà, chính vì nó không can hệ tới tính mạng nên ta dám mới dùng tới biện pháp đó chứ”.
Ngụy Vô Tiện cũng nói vào “Lam Trạm ngươi đừng tức giận nữa, thực ra huynh trưởng chỉ quá vội vàng mới nghĩ không thông thôi.

Hắn làm vậy là còn nhẹ đấy, nghe nói hồi trước ngươi còn vì ta mà làm ra không ít chuyện tưởng không nổi, lúc đó huynh trưởng cũng có trách ngươi đâu? Bây giờ không nên nặng nhẹ với hắn mới đúng!”.
Lam Vong Cơ khẽ liếc mắt sang Ngụy Vô Tiện, giọng có hơi dịu lại một chút nhưng vẫn rất băng lãnh “Chuyện này còn không phải ngươi một tay giúp sức? Ngươi không trộm Giáng Vân, hắn có thể làm sao?”.
Ngụy Vô Tiện phút chốc cứng đờ cả nụ cười, nhìn Lam Vong Cơ mặt như mất sổ gạo rời đi, hắn phỉ phui “Thì ta cũng là bất đắc dĩ chứ bộ!”, lại lẩm nhẩm “Ngươi còn không kiên cường nổi trước lời năn nỉ của hắn, ta có thể hơn ư?”.

Lam Hi Thần làm như không nghe thấy mà áy náy nói “Ngụy công tử, thật xin lỗi, đã làm liên lụy tới ngươi cũng bị Vong Cơ trách”.

Dừng một chút, y khều khều sau gáy “Nhưng mà chuyện ngươi bày vẽ với ta, ta vẫn chưa làm được.

Ta đã tính lén lút cạo đầu hắn, cơ mà hắn lại phát hiện được, nên là…..ta thất bại rồi.

Ngươi còn cách nào khác không?”.
Ngụy Vô Tiện một tay ôm nửa mặt, một tay xua lia lịa “Thôi thôi thôi đừng nhắc tới mấy chuyện đó nữa.

Chỉ vì lỡ miệng nói đùa với ngươi mà ta bị Lam Trạm “chỉnh đốn” không nhẹ hết mấy ngày”.

Rồi hắn dùng ngón trỏ giơ qua giơ lại trước mặt y, ngữ điệu vô cùng kiên quyết “Ta thề, từ nay về sau ta tuyệt đối không bao giờ dám nói đùa với ngươi dù chỉ một chữ.

Huynh trưởng ơi là huynh trưởng, ngươi thực sự không phân biệt được đâu là nói thật, đâu là nói đùa hả?”.
Lam Hi Thần tròn mắt “Thế ra hôm đó ngươi nói đùa với ta? Ta còn tưởng ngươi thật thông minh, lại nghĩ ra được một diệu kế cơ đấy!”.
Ngụy Vô Tiện “!!!!!…..”.
Ngay ngày hôm sau, Nhiếp Minh Quyết cưỡi Thủy Kỳ Lân đạp sóng biển đi trước, lục vị tinh quân đạp thuyền theo sau.

Tất nhiên, chỉ có sáu người, bởi vì Băng Di kiếm nằm trong hỏa lò vẫn chưa nung xong cho nên Lam Hi Thần buộc phải ở lại.

Dù rằng y đã nói mình vẫn còn Liệt Băng và phù triện, thế nhưng Nhiếp Minh Quyết lại nhướn mày “Vụng về như ngươi, ra chiến trường có khi lại mở màn thua trước, tốt hơn vẫn là nên ở đây giúp bản quân trông coi nhà cửa.

Sáu người bọn họ đi là đủ rồi” làm cho y vô cùng ấm ức nhưng lại không thể không nghe theo.
Nghĩ lại, hắn nói cũng có lý.

Không có thần khí trong tay, Liệt Băng với mấy tấm phù triện có thể ăn thua được bao nhiêu? Cơ mà không được đi, cứ có cảm giác mình thật vô dụng làm sao đó.

Cho nên y tích cực thổi lửa trong hỏa lò thật lớn để rút ngăn thời gian nung, sao đó nghĩ rằng Tự San đãng trí quên mất Nhiếp Minh Quyết căn dặn, thế là vừa nung xong y không có để hắn đem Băng Di đi phơi nắng trước rồi mới ngâm trong nước băng được Huỳnh Cân Lực Sĩ lấy từ Băng vực mà làm ngược lại, ngâm nước băng trước rồi mới phơi nắng sau, kết quả lấy ra thanh kiếm vốn nguyên vẹn như trước, nhưng không hiểu vì sao Tự San lại bày ra nụ cười đông cứng méo mó.
Cần phải nói thêm trong lúc đợi Băng Di ngâm nước phơi nắng, Lam Hi Thần mượn Tiêu Thái điện ngồi vẽ một bức chân dung để gϊếŧ thời gian.

Bức chân dung đó đương nhiên chính là vẽ Nhiếp Minh Quyết, vẽ bộ dáng hắn mặc chiến giáp ngồi trên lưng Thủy Kỳ Lân, tóc cột lên cao, áo choàng phấp phới càng nhìn càng oai phong lẫm liệt đến không thể nào rời mắt.

Y tính rồi, xong việc này, chính mình sẽ đem bức chân dung cất ở đầu giường, ngày nào cũng sẽ lôi ra ngắm nghía cho đỡ….thương nhớ.


Y cảm thấy chủ ý này của mình rất không tệ!
Hai ngày sau Lam Hi Thần khăn gói đi Hà Chi đảo, Tự San nói y không biết đường thì cứ lướt trên mặt biển, gặp con rùa hay bầy cá nào bơi gần mặt nước thì cứ việc hỏi, bằng không thì tấp lên bờ, giậm chân liền ba cái gọi Thổ Địa để dò đường.
Khổ một nỗi, Lam Hi Thần rất thật thà chịu khó, mắt thấy rùa bơi gần mặt nước bị y lơ lửng trên không làm giật mình chìm nghỉm, y cũng lặn xuống theo, còn mò tít vào trong kẹt đá, ngồi hai ba canh giờ chỉ để gọi nó thò đầu ra hỏi đường.

Xem bầy cá thấy mình ngẩn ngơ lặn nốt, y cũng lặn theo xuống dưới đáy biển, có đuổi theo cho bằng kịp để hỏi.

Gặp lão Thổ Địa ăn cơm chưa xong, y rất bình thản ngồi đợi lão trồi lên rồi chui xuống hai lần, sau đó mới hỏi.

Trên đường đi khát thì tấp lên đảo nhỏ uống nước suối, đói thì hái quả rừng mà ăn.

Y còn bất ngờ phát hiện ra một hoang đảo có sinh trưởng cây thảo môi, nhớ tới Nhiếp Minh Quyết tinh thần luôn căng thẳng mà thảo môi phơi khô nấu uống có thể làm thư giãn đầu óc, ngoài ra còn có tác dụng trị thương, rất cần ở chỗ hậu phương cho nên Lam Hi Thần không nghĩ nhiều, hái lấy hái để một túi càn khôn, nhiều đến mức cái túi chứa không nổi phình lớn trên đất, buộc phải kéo đi chứ không thể thu nhỏ, kết quả bị bầy chim đuôi phát ra lửa đuổi chạy đứt hơi.

Vậy là thời gian người ta đi nửa ngày từ Bồng Lai đảo đến Hà Chi đảo, Lam Hi Thần đi mất năm ngày.
Lúc Lam Hi Thần tới, trước mắt đã có một trang quân doanh, không quá lớn, nhưng lại rất kiên cố, có lẽ gần với Kim Ngao đảo nên Thông Thiên giáo chủ cho người tới đây giúp xây một chút.
Gặp Lam Hi Thần đầu tiên là Kim Lăng, hôm nay cậu ta muốn tìm một nơi yên tĩnh tập kiếm phổ thì đúng lúc y tới nơi.

Mắt thấy y kéo theo một túi lớn trên đất, cậu ta trợn tròn mắt “Băng Di tinh quân, ngươi đây là…..đem theo lương khô ăn hay sao mà nhiều quá vậy?”.
Lam Hi Thần nhìn cái túi bị mình kéo lê trên đất, xua tay “Không phải lươn khô đâu, cái này là thuốc đó, rất quý hiếm nha”.
Kim Lăng biểu tình có chút cảm thương “Ngươi mất công đem tới làm gì? Ở đây đã có người đưa thuốc tới rồi, ngoài ra còn có rất nhiều vật dụng cần thiết nha”.
Lam Hi Thần cười gượng “Chính là nơi này gần Kim Ngao đảo, Thông Thiên giáo chủ sẽ lo hậu cần thật tốt mà”.
Kim Lăng ngẩn ra “Phải không? Nhưng ta lại thấy người lo đến là một vị tiên nữ, nàng ta gọi là cái gì mà…..!à…..!là Diên Ân Thiên Nữ, phụng chỉ của Ngọc đế và Vương mẫu ở lại đây lo sự vụ hậu cần, mang đồ từ Thiên đình đến Kim Ngao đảo, rồi từ Kim Ngao đảo điều phối sang đây.

Nói tới, nàng ta cũng thật là chu đáo, tuy rằng nhìn qua có hơi lạnh lùng xa cách nhưng lại…..!Băng Di tinh quân…..!ngươi đi đâu đó?”.
Lam Hi Thần buồn bực kéo lê cái túi đi một mạch, không ngoái đầu nhưng nói vọng lại “Ta đi nấu thuốc”.
Đem đồ tới thì sao? Đem đồ tới thì có thuốc giúp an thần không? Chắc chắn là không! Nhất định chỉ có thuốc trị thương này nọ! Bích Điệp chắc chắn sẽ không nghĩ tới Nhiếp Minh Quyết tinh thần căng thẳng mà đem thuốc an thần tới, mà kể cả có, thuốc đó uống vào làm sao có tác dụng tốt bằng thảo môi mình tìm thấy? Đúng rồi, khẳng định là không có!
Tuy rằng biết rõ Bích Điệp là phụng chỉ mà tới, vì dù sao nàng ta là thiên nữ cũng như một nửa công chúa của Thần tộc, nhận lệnh Ngọc đế cùng Vương Mẫu lo liệu là chuyện rất bình thường, giả như Long Kiết công chúa còn đó, người lo cũng là nàng ta mà thôi.

Ai cũng vậy.

Nhưng vì là Bích Điệp, dù mắt thấy nàng ta rõ ràng không có ý với Nhiếp Minh Quyết, nhưng hắn lại có ý với nàng ta, hắn bây giờ không nhớ mình, chỉ nhận ra nàng ta, khoảng thời gian này bọn họ ở gần nhau, tiếp xúc với nhau, vậy chẳng phải……
“Khó chịu! Thật là khó chịu mà!”.

Lam Hi Thần bất mãn đến mức phát ra tiếng, cây sáo trên tay vỗ “bịch bịch” xuống đất, lửa nung trong bếp lò theo đó mà phực lớn thật lớn.
Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh, nhìn Hỏa Vũ bị y không thương tiếc gõ xuống đất mà rát cả ruột, cũng không biết làm sao cướp lại, chỉ có thể khổ sở khuyên “Huynh trưởng bình tĩnh! Có gì từ từ nói, Hỏa Vũ điều khiển lửa, ngươi gõ mạnh như thế lửa trong bếp cháy sẽ lớn tới mức đốt trụi quân doanh đấy!”.
Lam Hi Thần càng nghe càng thấy bất mãn, đánh xuống càng mạnh “Đốt thì đốt! Đốt cho cháy không còn gì để về nhà, ở đây làm gì chứ? Cũng không biết là đi đánh trận hay là tận dụng thời cơ nữa”.
Ngụy Vô Tiện nhìn lửa phực càng lúc càng lớn, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn thật sai lầm khi không giữ chặt Hỏa Vũ.

Ai biết được Lam Hi Thần vừa xuất hiện, không nói không rằng mượn của hắn Hỏa Vũ chạy đi thổi lửa nấu nước, Lam Vong Cơ đã cùng Giang Trừng và Tống Lam dò thám tình hình trận địa bên kia không có mặt, hắn bắt buộc phải để mắt tới vị huynh trưởng bồng bột này, vạn nhất y lại gây chuyện thì khổ không gì bằng.
Bất quá không để hắn phiền muộn lâu, nước trên ấm đã sôi sùng sục.

Lam Hi Thần ném Hỏa Vũ lại cho hắn, đứng lên xách cái ấm đổ nước vào ly đã bỏ sẵn thảo môi rồi đưa lên miệng.
Ngụy Vô Tiện tưởng y muốn uống ngay, lập tức ngăn “Vẫn còn nóng!”.
Nhưng Lam Hi Thần hướng hắn cười cười, sau đó đậy nắp, nhướn mày “Đừng lo! Không phải ta uống đâu, ta là nấu cho tên đế quân kia uống, để hắn có thể bình tâm lại chứ đừng để đầu óc liên miên chuyện khác, xao nhãng thế sự trước mắt”.
Bỏ lại Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, y cầm cái ly đi một mạch.

Ngụy Vô Tiện than thầm “Huynh trưởng, người cần bình tâm là ngươi mới đúng!”, lại cảm thấy không an tâm, hắn vội vã đuổi theo.

Như dự đoán, Lam Hi Thần vội vã ra ngoài nên không biết Nhiếp Minh Quyết đang ở đâu, thế là y túm Nam Cung Nguyên Khang đang ôm một đống văn thư giữa đường tra hỏi “Ngươi có thấy đế quân đâu không?”.
Nam Cung Nguyên Khang bị hành động của y làm cho bất ngờ, quên cả hỏi y tới khi nào, theo phản xạ chỉ chỉ ngón tay “Ở…ở…bên kia”.
Lam Hi Thần ngắn gọn nói “Đa tạ” rồi đi thẳng hướng đến chỗ bờ suối cạnh chiếc lều bạt của Nhiếp Minh Quyết.

Vốn đang đầy hưng trí dự tính sẽ bắt hắn uống liền một mạch, xem hắn bị nóng bỏng miệng đến chảy nước mắt sẽ thú vị ra sao, có dè cách mươi bước chân thì phải khựng lại, phát hiện mình tới có bao nhiêu sự không đúng lúc.
Chính là….!hắn đang cùng Bích Điệp nói chuyện, cũng chẳng biết nói cái gì mà lại nói rất say sưa, rất chăm chú, dầu cho Bích Điệp khuôn mặt biểu tình nghiêm túc vẫn không đổi, có lúc chỉ gật đầu rồi thôi.

Nhưng mà, trên tay nàng ta còn ôm một con sóc béo ú, y liền nhận ra nó là A Dứu mà ngày trước ở Bích du cung Nhiếp Minh Quyết từng nuôi, một thời gian dài không thấy, bỗng nhiên gặp, chuyện xưa ùa tới khiến Lam Hi Thần vừa sợ vừa ấm ức, chần chừ mãi cũng không dám đi lại, chỉ có thể ngồi nấp sau bụi cây chờ Bích Điệp và con sóc hung dữ đó đi.
“Ngươi đang rình mò bọn họ?”.
Lam Hi Thần giật mình suýt đánh đổ chén trà trên tay “Nguyên Khang huynh, ngươi nhỏ tiếng một chút….!Ngụy công tử, ngươi cũng ở đây?”.
Ngụy Vô Tiện cùng Nam Cung Nguyên Khang đứng cúi người phía sau y, nhìn cảnh trước mắt, rồi lại nhìn y, nói “Lam Trạm có dặn ta đi theo “giúp đỡ” ngươi, nên ngươi ở đâu ta phải ở đó, mà không phải ngươi đem trà cho đế quân sao? Còn ngồi ở đây nghe lén cái gì?”.
Lam Hi Thần buồn bực hất cằm về phía trước “Ngươi nhìn cảnh trước mắt xem, ta ra có phải thành đồ thừa không? Cũng phải đợi nàng ta đi rồi mới đem tới được chứ”.
Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng “Bằng không ngươi ngại thì về nằm ngủ một giấc, để ta đưa thay ngươi là được, không cần mất thời gian ở đây đâu”.
Lam Hi Thần lắc đầu “Để ta tự đưa”.
Ngụy Vô Tiện hỏi “Ngươi e ngại Diên Ân Thiên Nữ tới như vậy sao? Ta thấy cô ta cũng bình thường mà?”.
Lam Hi Thần rất muốn nói ngươi không tiếp xúc riêng với cô ta nhiều thì làm sao mà biết được? Còn nữa, ta là ngại con sóc kia hơn…..!mà những lời này vẫn không biết có nên nói hay không.

Bỗng thấy Nhiếp Minh Quyết hơi cong khóe môi, y nhíu chặt mày lẩm bẩm “Nói cái gì mà vui quá vậy chứ? Nói chuyện với cô ấy thực sự khiến hắn thú vị tới mức đó?”.
Ngụy Vô Tiện cười khỏa lấp “Chắc không phải đâu, đế quân xưa nay nghiêm túc, ngoài huynh trưởng ra thì có thể nói cười tùy tiện với ai? Nếu mà có chuyện vui thì hiện tại chắc là nhờ vả cô ta cái gì đó, được đồng ý giúp hoặc là giúp thành toàn rồi cũng nên?”.
Lam Hi Thần cảm thấy có lý, mà cũng vẫn thấy không đúng “Nhưng mà….!hắn cái gì cũng làm được, còn cần cô ấy giúp gì nữa? Theo ta thấy, hắn nhất định là đang tìm cớ nói huyên thuyên để gặp mặt cô ấy thì đúng hơn”.
Ngụy Vô Tiện xuýt xoa “Huynh trưởng làm sao chắc chắn là đế quân tìm cớ nói chuyện? Cũng có thể là cô ta bắt chuyện trước thì sao? Đế quân oai phong lẫm liệt như vậy, nữ nhân muốn tiếp cận là chuyện thường”.


Mắt thấy y vẫn còn muốn phản bác, hắn vội nói “Đừng nghĩ nhiều nữa huynh trưởng, những chuyện này ngươi cũng có thể đoán ra mà”.

Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ “Thật ra có nhiều lúc, ta đối với Lam Trạm cũng nghĩ như ngươi vậy đó”.
Nam Cung Nguyên Khang lay vai y, nói “Hi Thần, bỏ qua chuyện đó đi.

Ngươi chắc là vừa tới đây, còn chưa có quen thuộc địa hình, để ta dẫn ngươi đi một vòng, chỗ này có nhiều nơi thú vị lắm.

Phải thư giãn trước mới có tinh thần chiến đấu với Quỷ tộc được chứ?”.
Lam Hi Thần mắt không rời cặp nam nữ kia, phất tay “Thôi, ta không đi đâu, ta có việc trước mắt rồi, xin lỗi ngươi nha Nguyên Khang huynh!”.
Nam Cung Nguyên Khang nhíu mày “Ngươi….để ý đế quân đến vậy sao?”.
Lam Hi Thần định đáp một tiếng “Tất nhiên” nhưng mắt thấy Nhiếp Minh Quyết cùng Bích Điệp dời bước đến một bóng cây mát gần đó tránh nắng.

Ngụy Vô Tiện toan kéo y lặng lẽ rời đi, Lam Hi Thần lại muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, cho nên bất chấp sự hốt hoảng của Ngụy Vô Tiện và Nam Cung Nguyên Khang, đề thân nhảy vù lên cành cây, chỉ hận mình không có đôi tai dài như thỏ để nghe ngóng.

Bất quá khoảng cách cũng còn xa, hai người kia lại nói quá nhỏ cho nên chữ nghe được cũng là chữ có chữ không.
Được một lúc, sau lưng truyền đến tiếng thở phì phò.

Lam Hi Thần còn tưởng Ngụy Vô Tiện trèo lên cây lôi mình xuống, cho nên không có quay lưng lại nhìn mà chỉ vẫy vẫy tay, nằng nặc nói “Ngụy công tử, ngươi đợi một chút, một chút thôi, để ta nghe……”.
Câu nói lấp lửng giữa chừng khi tay đụng phải một lớp lông mềm mượt như nhung, hơi xê dịch một chút thì đụng phải hai cái lỗ hỏng sát nhau như lỗ mũi, xuống chút nữa hình như là một cái miệng, à, hình như là có hai cái răng nanh.

Mới đầu y còn nghĩ là Thủy Kỳ Lân, nhưng nhớ lại Thủy Kỳ Lân đâu có răng nanh dài như vậy…..Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng gầm gừ, Ngụy Vô Tiện ở dưới đất nói vọng lên “Huynh trưởng cẩn thận!” thì Lam Hi Thần mới bán tính bán nghi từ từ quay lưng lại.
Đối diện với y là một thân hình đen mượt, lớn tầm tám thước, bốn chân móng vuốt rất sắc tưởng như cào một cái là đâm thủng tới xương, cặp mắt vàng trừng trừng mở lớn, hai chiếc răng nanh dài bằng hai ngón tay người lớn ánh lên sắc trắng như bạch kim, khuôn mặt thì trông vô cùng hung dữ, mấy cái ria mép của nó rung rinh đến dọa người.
Một con báo đen.
Lam Hi Thần lúc này chẳng biết mình run rẩy đến mức nào, cũng quên mất phải nhảy xuống ngay lập tức mà chỉ có nước mếu máo sắp khóc, nhìn con báo đen trước mắt, lắp bắp “Đừng……!đừng…..!đừng….”.
Ba chữ “đừng” kéo dài một hồi, con báo đen đó không nghĩ nhiều, mở vòm miệng ra ngáp một cái, vào tư thế của một loài mãnh thú sắp săn được mồi, rồi trong một cái chớp mắt, nó nhảy vồ về trước.
“Áchhhhh…..”.
“Huynh trưởng!”.
“Hi Thần!”.
Xoảng.
Bụp.
Sau một mớ âm thanh hỗn độn, Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, cứ nghĩ mình trượt chân hôn đất nằm dài là cái chắc, nhưng chờ mãi cũng không thấy đau, chỉ thấy rơi vào một khoảng không mềm mại nhưng rắn chắc.

Là mây phải không? Mình chết rồi hả? Ừ nhỉ, chỉ có chết rồi cả người mới nhẹ lâng lâng như thế này.
“Ngươi sợ hãi đến vậy sao?”.
Có tiếng nói truyền từ đỉnh đầu.
Lam Hi Thần lấy can đảm hé mắt ra, phát hiện cả người mình đang nằm trọn trong vòng tay của một nam nhân xa lạ, không phải Nhiếp Minh Quyết, cũng chẳng phải Ngụy Vô Tiện hay Nam Cung Nguyên Khang kịp thời đỡ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.