Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 177: Sắc Phai Tam


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 177: Sắc Phai Tam


Lam Hi Thần cắn chặt môi cố nén cảm giác muốn khóc, trong lòng kịch liệt kinh hô “Không phải! Ta lúc đó không phải dã thú khó thuần! Ta lúc đó không phải cố ý chọc giận ngươi! Ta còn muốn tìm cách xin lỗi ngươi! Ta còn vì ngươi mà đi tìm đá ngọc anh, vì ngươi mà cổ tay vẫn còn một vết sẹo dài, ta đã muốn xin lỗi ngươi! Thế nhưng ta lại làm không được.

Chỉ vì ta không còn thời gian…..”.

Ôi! Giá mà lúc ấy thời gian có thể kéo dài thêm một ngày nửa, thậm chí là nửa đêm thôi, y nhất định có thể giải thích với hắn.

Rồi đột nhiên Lam Hi Thần cảm thấy hắn nói đúng.

Lam và trắng đều rỗng tuếch.

Thật sự rỗng tuếch giống như đầu óc y lúc này, vì hắn không có ấn tượng gì mà sinh ra thất vọng nặng nề, giống như chiếc lá bay vô định trong gió.
Gió chiều xào xạt thổi, có một bóng người đứng lặng im sau lưng một người khác, vành mắt dần dần ánh lên sắc hồng đỏ.

Hai bàn tay túm một mớ tóc đan lại với nhau, lúc vô tình một tay lướt xuống, đụng phải một sợi dây mảnh trong tay áo.

Như chợt nhớ ra một chuyện, Lam Hi Thần phấn chấn lên hẳn.
À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất mục đích tới đây không chỉ có việc khiến hắn nhớ ra.
Ngụy công tử, ta nhất định sẽ làm như lời ngươi nói, không khiến hắn nhớ ra thì nên cạo đầu để cho hắn làm hòa thượng từ nay vô cảm vô xúc! Nếu trong đầu hắn không có mình, thì biến cho đầu hắn “trống rỗng” đúng nghĩa luôn!
Lam Hi Thần mười phần hạ quyết tâm, khẽ nhích nhích ngón tay luồn vào ống tay áo mở túi càn khôn, lại còn lục lọi xem đâu mới là dao mổ gà đem ra.

Nếu bây giờ có một cái gương ở đây, Lam Hi Thần thật muốn nhìn xem mặt mình có bao nhiêu tươi cười mãn nhãn.
Cơ mà nên cạo từ đâu đây? Y hết huơ mũi dao qua trái lại qua phải.

Lúc đi vội quá, quên hỏi Ngụy Vô Tiện cạo đầu là phải cạo như thế nào.

Hay là…..
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên trầm trầm hỏi “Ngươi đang làm cái gì đấy?”.

Lam Hi Thần ngớ người “Sao ạ?”.
Nhiếp Minh Quyết không ngẩn lên cũng không quay qua, chỉ thấp giọng nói “Bản quân kêu ngươi cột tóc, không có kêu ngươi cầm dao đi cắt tóc”.
Lam Hi Thần không nghĩ là mới kề lưỡi dao lên một nhúm tóc trước trán, hắn đã đoán ra ý đồ của mình, còn sợ tiếp theo sẽ trị bị tội rất nặng, nhất thời sợ xanh mặt rụt tay về, lắp bắp “Đế….đế quân…..tiểu tiên đang…..!đang định….à….ừm…..tiểu tiên xin lỗi….là thế này…..tại vì tóc của đế quân vừa đen vừa dài, còn mặc bộ y phục gần giống màu đen làm tiểu tiên tưởng ngài là con ngựa, đang muốn tỉa cái bờm một chút chứ không có ý định cạo…..à nhầm….là cắt tóc đâu….!Đúng rồi! Chính là như vậy đó đế quân! Tiểu tiên thực không định cạo đầu….à không là tỉa bờm…không không không….là cắt tóc ngươi đâu! “.
Bởi vì đường đột cùng sợ hãi, y không biết lời biện hộ vụng về này của mình có bao nhiêu lộn xộn cùng ngớ ngẩn.

Nhưng này có tính chưa lâm trận đã ngã ngũ không?
Nhiếp Minh Quyết “…….”.
Sau đó hắn cũng không bắt bẻ cái sự vụng về đó mà chỉ thở hắt ra một hơi, tỏ rõ sự bực mình rồi đứng lên, cầm Băng Di trong tay vỗ vỗ, nói “Kiếm này sửa chữa đã gần xong, ngày mai nung nó trong lửa tam muội suốt ba ngày ba đêm là hoàn thành.

Khi đó việc của ngươi ở đây cũng xong rồi, đã có thể rời đi, đừng tiếp tục ở lại gây rắc rối cho bản quân nữa”.
Mắt thấy hắn toan rời đi, chẳng biết thế nào mà y lại duỗi tay ra, kịp thời bắt lại một góc tay áo của hắn.
Nhiếp Minh Quyết không có quay lưng lại xem xét, chỉ lạnh lùng hỏi “Có chuyện gì?”.
Lam Hi Thần do dự mãi, rốt cuộc mới dám hỏi “Đế quân có thể cho tiểu tiên biết, đế quân thích nhất là màu gì không?”.
Nhiếp Minh Quyết chỉ hơi nghiêng nửa mặt, nhưng cũng đủ thấy hắn đang chau mày “Ngươi hỏi để làm gì?”.
Lam Hi Thần liếc mắt thấy mấy chậu hoa trong vườn, thấp giọng “Tiểu tiên thắc mắc….!chỉ có thế thôi…..!nhưng…..!nhưng vẫn mong đế quân có thể cho tiểu tiên biết, sau này tiểu tiên xin dâng tặng một món đồ nào đó có màu yêu thích của đế quân, xem như cảm tạ đế quân giúp tiểu tiên phục hồi thần khí”.
Nhiếp Minh Quyết phất tay “Không cần!”.
Lam Hi Thần không cam lòng, gọi với theo “Đế quân, thật sự rất cần…”.
Nhiếp Minh Quyết ung dung, vừa đi vừa nói “Màu trời trên cao dội xuống mặt biển thành màu gì, bản quân liền thích màu đó”.

Vậy rồi hắn một mạch rời đi, để lại cho y một bóng lưng lạnh lùng và vô tâm.
Lập tức, Lam Hi Thần hồi hộp chạy ngay xuống chân núi, đến gần bờ biển, ngước lên nhìn trên trời hồi lâu mới dám cúi xuống nhìn màu sắc trên biển.

Và rồi, khoảnh khắc ấy, thời gian tựa như ngưng đọng, y cũng cảm thấy bản thân mình như bị đóng băng từ tâm hồn đến thân xác.
Mặt biển dập dềnh từng con sóng bạc đầu, trong ánh nắng rực rỡ của mặt trời ban trưa, phản chiếu từ màu xanh lam của bầu trời quang đãng ít mây.

Thế nhưng khi dội xuống mặt biển, màu xanh lam ấy nhạt dần, nhạt dần, cuối cùng loãng ra thành một màu ngọc bích.
Phải.


Là màu ngọc bích.

Y không phải hoa mắt nhìn lầm.

Màu ngọc bích.

Rõ ràng chính là màu ngọc bích, không phải xanh lam.
Rốt cuộc thì vẫn là người kia! Mình có nỗ lực thế nào cũng không bằng được người kia dù chỉ một chút.
Trên đời này có bao nhiêu mức độ của sự thật mà người ta không thể chấp nhận nổi, thì hiện tại, Lam Hi Thần nghĩ rằng mình đang ở mức độ cao nhất.

Y cũng chẳng biết mình cam chịu như thế nào, chỉ nhớ ngày hôm đó, trước mặt biển đầy sóng ngồi ôm mặt rất lâu, rồi đến đêm có một trận mưa tầm tã trút xuống, y liền mượn nước mưa để rửa sạch nước mắt.

Y ấm ức nhìn bầu trời đen kịt, chum tay nói lớn với vị Long Vương nào đó đang tạo mưa rằng nước mưa ít quá, nên lớn thêm chút nữa, nếu không rửa mãi cũng chẳng sạch, rửa mãi mà mỗi vệt nước chảy xuống môi đều là vị mặn chứ chẳng thấy vị nhạt thường có nào cả.

Mưa tối đó rất lớn.

Lam Hi Thần cũng không có tìm nơi tránh đi.

Y lắng nghe tiếng mưa cùng tiếng sóng biển vỗ ầm ầm, chỉ muốn nó lớn lại càng thêm lớn, để tiếng mình phát ra không ai có thể nghe thấy, nhất là người ở điện Tiêu Thái kia có năng lực thánh cảm nhận hết mọi sự biến hóa trong thế gian.
Nếu mà để hắn thấy mình khóc, thật sự rất mất mặt!
Nhưng là, nếu hắn có thể thấy, lại tốt biết bao!
Qua một màn mưa vần vã, những giọt sương long lanh sẽ đọng lại trên những ngọn cỏ xanh, nhưng chỉ cần một cơn gió thoáng qua là sẽ bị thổi rơi toàn bộ, cũng giống như có một vài sự việc, trải qua một đêm không bình lặng mà sẽ tan dần vào ngày mới, sau đó chỉ còn là chút ghi nhớ mờ nhạt.
Đợi đến khi mở mắt, đã phát hiện mình nằm trên giường, trong một căn phòng nhỏ, còn có tiếng của Tự San ngay bên cạnh “Tỉnh rồi hả?”.
Lam Hi Thần chống tay ngồi dậy, cảm thấy đầu óc nặng trịch, ấn ấn vào thái dương mấy cái, nhận lấy chén canh gừng từ tay của Tự San, hỏi “Đây là đâu thế? Tại sao ta lại ở đây?”.
Tự San tặc lưỡi “Chỗ này là một gian điện nằm ngay phía sau Tiêu Thái điện, ta vừa dọn dẹp xong ngày hôm trước thì hôm qua ngươi đã chọn phòng đầu tiên”.

Lam Hi Thần ngơ ngác nhìn hắn, hắn miễn cưỡng giải thích “Chính là tối qua đế quân có việc đi Nam hải, không ngờ ra đến bờ biển thì thấy ngươi nằm ngất ở đó, đế quân ra lệnh cho ta mang ngươi vào đây.

Mà ta nói, ngươi rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì thế? Làm không ít chuyện ngớ ngẩn.

Lần trước dùng đến cấm thuật đã đành, lần này lại đi dầm mình trong mưa.

Đúng là khó hiểu phàm nhân các ngươi”.
Lam Hi Thần dè dặt hỏi “Vậy bây giờ đế quân đâu rồi? Đã về chưa?”.
Tự San chỉ ngón cái hướng về phía cửa phòng “Về rồi, về từ lúc hừng đông.

Mà ngươi đó, ít gây chuyện một chút đi.

Dạo gần đây ngươi cũng thấy sự vụ rất nhiều, đế quân hắn rất là mệt lại còn phải vướng bận ngươi, at đây còn thấy phiền huống chi là hắn?” Rồi cậu ta nhướn người lại góc bàn gần đó mang tới một chén nước, nói “Thôi, uống miếng canh gừng đi, kẻo lại bị phong hàn thì mệt nữa”.
Lam Hi Thần nhận chén canh “Đa tạ”.
Tự San xua tay “Không cần đa tạ, ta cũng chỉ y lệnh mà làm thôi.

Ngươi cảm tạ chính là đế quân mới đúng, hắn nói ngươi thể trạng dầm mưa sẽ bị phong hàn nên sai ta nấu canh gừng….”.

Cậu ta đang nói nửa chừng liền khựng lại, đặt tay lên môi như đang suy nghiệm cái gì đó.
Lam Hi Thần bất giác nhìn cậu ta “Ngươi vừa nói….!đế quân kêu ngươi nấu canh gừng? Hắn…..!hắn làm sao biết ta dầm mưa sẽ mắc phong hàn?”.
Đây là chuyện chỉ có người trong nhà Lam thị biết, lúc trước Nhiếp Minh Quyết cũng biết, nhưng hiện tại hắn ngay cả ký ức về mình đã quên sạch, làm thế nào có thể nhớ ra chuyện này?
Tự San vẫy vẫy tay trước mặt y, nói “Không có gì lạ hết! Đế quân cũng từ miệng đệ đệ ngươi mới biết thôi.

Lúc hừng đông, Giáng Vân tinh quân có vào đây hỏi thăm một chút, nhưng ta xem sắc mặt hắn không được tốt lắm, hiện giờ đang ở ngoài Tiêu Thái điện cùng đế quân và các vị tinh quân khác”.
Lam Hi Thần giật mình “Vong Cơ sao? Bọn họ đến đây làm gì?”.
Tự San nhún vai “Ta đâu có biết, nhưng nghe nói ngoài lục vị tinh quân ra còn có thêm tứ quân của Ma tộc, Nhị Lang thần, Lý Thiên Vương, cả Tề Thiên Đại Thánh cũng có mặt.

Bọn họ tề tựu đông đảo như vậy chắc hẳn có chuyện lớn lắm”.
Lam Hi Thần cảm thấy có chuyện không ổn liền vén chăng xuống giường, cất giọng mệt mỏi “Để ta đến xem”.
Tự San có ý cản “Nhưng ngươi có ổn không đó? Hay là nằm thêm chút nữa, lỡ ra ngoài mà bị ngất còn thảm hơn đó?”.
Lam Hi Thần lắc đầu “Không sao đâu.


Nhiều người đến như vậy chắc chắn có chuyện lớn, ta cũng là một tinh quân, sao lại không có mặt cho được? Nếu không đế quân sẽ cho rằng ta không chỉ phiền phức mà còn vô dụng mất thôi”.
Tự San cũng không có ý ngăn cản, cậu ta vẫn còn nhiều việc phải làm cho nên nhân tiện rời đi, Lam Hi Thần một mạch đi thẳng đến Tiêu Thái điện.
Mọi ngày nơi này trống vắng yên tĩnh, bây giờ lại đông đúc nặng nề.

Tôn Ngộ Không đi qua đi lại giữa đại điện, bộ dáng lo được lo mất.

Lục vị tinh quân ngồi một bên, người của Thần tộc và Ma tộc ngồi một bên.

Bất quá, vị trí mà lần trước Lam Hi Thần ngồi gần Nhiếp Minh Quyết hiện tại đã bị Nhiếp Hoài Tang ngồi vào, chỉ còn một chiếc ghế trống ở giữa Kim Lăng và Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần bước vào, không quá để tâm mọi người nhìn mình mà cung tay, hướng Nhiếp Minh Quyết ngồi trên cao, thi lễ “Tiểu tiên gặp qua đế quân, tiểu tiên đến trễ, xin đế quân thứ tội”.
Nhiếp Minh Quyết hơi nhíu mi tâm, đè thấp giọng khiển trách “Băng Di tinh quân, bản quân không hy vọng ngươi sẽ có lần sau”.
Lam Hi Thần cúi gằm mặt “Tiểu tiên xin nhớ”.
Lam Vong Cơ đợi y ngồi bên cạnh mới hỏi nhỏ “Huynh trưởng có ổn không?”.
Lam Hi Thần cười gượng, trấn an hắn “Ổn chứ, ta tất nhiên ổn mới có thể ra đây”.
Lam Vong Cơ nhìn y, ngập ngừng “Huynh trưởng, ngươi…..”, rồi như có cái gì đó muốn nói mà lại thôi”.
“Hi Thần”.
Một giọng quen thuốc cất lên từ phía bên kia chỗ ngồi, Lam Hi Thần ngẩn mặt, cùng Nam Cung Nguyên Khang ngồi phía đối diện trau đổi gật đầu, không tiện cùng hắn tiếp chuyện.

Chỗ bên đó trừ bỏ có hai người quen biết là Đông Phương Trường Nguyệt ngồi đầu hàng, tiếp đến Nam Cung Nguyên Khang, rồi tới một nam tử thanh y mặt mày thanh tú nhưng phảng phất chút hào hoa phong độ giống như bọn mặc khách thường lui tới chốn phong nguyệt, kế nữa là một lão nhân trung niên nhìn rất có thiện cảm.

Đoán chừng một trẻ một già kia là Ma Quân của hai chi tộc còn lại, Tây Môn và Bắc Đường.

Cuối cùng là Nhị Lang thần và Lý Thiên Vương.
Nam tử thanh y chống cằm, nhìn Lam Hi Thần, khóe môi khẽ cong lên, nhướn mày hỏi “Thì ra đây chính là Băng Di tinh quân, hảo bằng hữu của Nam Cung Ma quân và Phách Xương công chúa sao? Ngươi tên là Hi Thần hả? Tên đẹp đấy, đọc cũng thuận miệng.

Ngươi cùng Giáng Vân tinh quân giống nhau thật, nhưng mà ngươi nhìn lại đẹp mắt hơn nhiều.

Kim chi ngọc diệp, trâm anh thế phiệt của Nhân giới bản quân thấy đã không ít, nhưng đặc biệt như ngươi là lần đầu thấy qua….”.
Nam Cung Nguyên Khang nhíu mày, quay qua cắt ngang “Tây Môn Ma quân! Bớt nói lại đi, chúng ta ở đây là đang bàn chính sự, không có nhiều thời gian cho ngươi nói chuyện ngoài lề đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.