Ma Đao Sát Tinh

Chương 41: Biến động tại thanh phong


Đọc truyện Ma Đao Sát Tinh – Chương 41: Biến động tại thanh phong

Trên một phiến đá to, sắc đen lóng lánh trong Thanh Phong Giáp, một vị lão tăng gầy gò và hai cô gái mặc áo xanh xinh đẹp tuyệt trần, đang ngồi xếp bằng theo hình chân vạc.

Trước mặt vị lão tăng, đang để pho Giáng Long kinh. Lão ta cất tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu giảng giải từng chữ, từng câu một, rất tỉ mỉ cho hai cô gái nghe.

Hai cô gái mặc áo xanh tập trung tinh thần, nghiêng tại lắng nghe lời giảng giải và cố gắng tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của pho kinh.

Nhưng bên ngoài Thanh Phong Giáp cũng như tại Ái Vân Đình, không khí đang căng thẳng đến mức chỉ cần khẽ va chạm là bùng nổ ngay một cuộc ác chiến.

Số quần hùng võ lâm nghe phong thanh kéo nhau đến vùng này tấp nập. Cạnh bờ sông cách Thanh Phong Giáp mấy mươi dặm có một bóng người bí mật bỗng xuất hiện trên đường cái quan. Đôi chân người ấy bước nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, cơ hồ như không động đến một hạt bụi trên mặt đường, mới xem như đi rất chậm nhưng kỳ thực thì hết sức nhanh chóng, nhằm hướng Thanh Phong Giáp đi rút tới.

Người ấy mặt được che kín bằng một miếng lụa đen, chỉ để lộ đôi tròng mắt, thân hình mặc một chiếc áo dài đen tuyền, cắt rất vừa vặn, dáng điệu hết sức khoan thai tuấn tú.

Vì trên đường cái quan có từng tốp nhân vật giang hồ, kéo nhau hướng đến Thanh Phong Giáp, nên bước đi của người ấy mỗi lúc một cũng khác nhau. Trong khi có đông người thì người ấy lại đi rất chậm chạp rồi tìm đường tắt vượt qua mặt họ. Trái lại nếu không có ai cả, thì người đó lại đi nhanh như gió hốt.

Bỗng nhiên từ phía sau lưng người ấy bất thần có tiếng vó ngựa vang lên. Người ấy bèn đưa mắt nhìn quanh bốn phía bỗng thấy phía sau lưng mình có ba kỵ mã đang phi nhanh tới như bay. Phía sau lưng những con ngựa đó, cát bụi tung bay mù mịt.

Trong khi ấy sau lưng của ba con ngựa, lại có hai bóng đen nữa, cũng đang chạy như bay giữa đám cát bụi mịt mù.

Người thiếu niên che mặt đa nhìn rõ số người ngồi trên mình ngựa.

Đấy chính là Kiếm hoàn song tuyệt Lữ Vô Uý, chưởng môn phái Hoài Dương, Nhất bút chấn thiên La Tiềm Tổng trại chủ của ba mươi sáu trại tại Sào Hồ, và một người đàn ông to lớn, sắc mặt đỏ gay, râu ria xồm xoàm, trên lưng giắt một cặp Tử kim hổ đầu song câu. Người ấy đã to lớn, mà lại cưỡi một con ngựa cao nên xem rất oai vệ.

Nhưng hai bóng người nữa đang chạy bộ ở phía sau, bước chân lại còn nhanh nhẹn hơn cả ngựa nữa nên chẳng bao lâu là họ đã đuổi theo kịp ba người kỵ mã. Thân pháp của họ thật hết sức phi thường, ai nhìn thấy cũng phải hãi hùng.

Người che mặt đưa mắt liếc qua, thì thấy hai người ấy gồm có một lão già thân hình lùn thấp, khuôn mặt tròn trịa, và một người nữa mặt đen thui như lọ chảo, phía trước ngực có một chòm râu đen mượt, không ngớt lay động, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt râu, có vẻ oai vệ lắm.

Người che mặt vừa liếc mắt nhìn qua, là đã nhìn thấy được hình dáng của lão già mặt đen như đít chảo kia rất quen mặt, nên không khỏi sửng sốt. Kế đó, chàng ta cũng đã nghĩ ra được người ấy là ai nên thầm nói:

– Bất luận là người giả dạng cải trang như thế nào, nhưng ngươi vẫn không che dấu được dáng điệu và cử chỉ hàng ngày, nên không làm sao qua được đôi mắt sắc bén của ta.

Nghĩ thế nên người ấy mỉm một nụ cười lạnh lùng!

Ba người ngồi trên mình ngựa đã hay được là có người bám sát theo dõi mình. Do đó người đàn ông to lớn mặt đỏ gay kia liền gò mạnh sợi cương tơ lại, rồi nhún đôi chân bay người khỏi yên ngựa, dùng thế Mãnh long ma vân lao vút đến trước mặt hai người ở phía sau lưng, quát lên như sấm rằng:

– Này, sao lại bám sát mãi theo chúng tôi như thế?

Lão già lùn thấp liền phì cười nói:

– Chẳng phải ba vị định đi đến núi Nhạc Lục hay sao?

Gã đàn ông mặt đỏ nghe qua, không khỏi sửng sốt nói:

– Phải, chúng tôi đang đi đến núi Nhạc Lục đây.

Lão già lùn thấp liền cất tiếng cười nói:

– Như thế là được rồi. Già đây cũng đang đi riết đến Nhạc Lục để xem truyện vui. Ngựa của các hạ có đến bốn chân, mà lại chạy thua hai chân của chúng tôi, vậy mà còn trở lại đây trách già lý do gì?

Gã đàn ông mặt đỏ thầm nghĩ:

Phải đấy, đó là lẽ tự nhiên, sao lại trách người ta được?

Nghĩ thế nên y tươi cười trở lại.

Trong khi đó Lương Vô Uý và La Tiềm cũng đã quay đầu ngựa trở lại. Họ bèn chắp tay thi lễ nói:

– Ông bạn này của tôi có ý ăn nói ngay thẳng, nên không khỏi có điều xúc phạm, mong nhị vị hãy tha thứ cho.

Lão già lùn thấp nói:

– Lời nói ấy phải lắm.

Câu nói này tỏ ra hết sức ôn hòa, nhưng trong tia mắt lại tràn đầy sát khí.

Lão già mặt đen như lọ chảo bỗng lên tiếng nói:

– Kẻ thực sự theo dõi ba vị chẳng phải bây giờ đã đến rồi hay sao?

Trong khi đó quả nhiên ở về đầu đường phía sau lưng họ đang có một bóng người chạy bay đến như tía chớp.

Gã đàn ông mặt đỏ và hai lão già kia nghe thế thì không khỏi giật mình. Chẳng mấy chốc sau, bóng người ấy cũng chạy sắp đến nơi. Lương Vô Uý đưa mắt nhìn, thì thấy đó chính là Thiết chỉ thư sinh Lữ Khưu Mộ Bình.

Lữ Khưu Mộ Bình vừa trông thấy số người của Lương Vô Uý bỗng dưng dừng chân đứng lại, đưa đôi mắt sâu hiểm lạnh lùng nhìn thẳng vào La Tiềm.

La Tiềm cười nhạt nói:

– Lữ Khưu quả là một người biết giữ chữ tín, đi một mình đến Nhạc Lục để so tài với Châu Nhân Ký. Theo ý của La mỗ, thì các hạ không nên đến đấy là hơn, vì Châu Nhân Ký là môn đồ giỏi của Đào Như Hải, chẳng phải là người dễ gây sự, bằng trái lại thì chắc chắn sẽ bị chết dưới lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký mà thôi.

Lúc ấy, người che mặt đã nhanh nhẹn ẩn kín mình sau một gốc cây to bên vệ đường, nghe qua lời nói đó, thì chàng không khỏi tức cười thầm.

Thiết chỉ thư sinh nghe câu nói khích của đối phương thì trong lòng không khỏi tức giận, đỏ mặt tía tai cười nhạt nói:

– La đương gia lại bắt chước theo lối ăn nói lẻo mép của đàn bà trẻ con, vậy chẳng sợ cho người ta cười hay sao?

Lão già mặt đen như đít chảo kia, bỗng đôi mắt lộ đầy sắc ngạc nhiên, quay sang La tiềm nói:

– Việc Châu Nhân Ký là môn nhân của Đào Như Hải chẳng rõ có đúng không? Tại sao già này lại chẳng biết chi về việc ấy cả.

La tiềm cười đáp:

– Đây chỉ là lời đồn đại mà thôi nhưng về kiếm pháp của Châu Nhân Ký thì ai nấy đều được tận mắt chứng kiến, đấy chính là Thiên khu cửu thức! Đào Như Hải là người lấy được đường kiếm học Thiên khu cửu thức trong pho Hàn thiết quan âm, vậy Châu Nhân Ký nếu không được Đào Như Hải truyền dạy cho thì còn có ai vào đây nữa?

Lão già mặt đen nghe thế, thì sắc mặt không khỏi khẽ thay đổi, nói:

– Về việc ấy thì thực già đây không biết được. Nhưng già rất muốn được nhìn thấy tận mắt Châu Nhân Ký một lần. Hắn ta tên tuổi rung chuyển cả võ lâm, có lẽ con người cũng chẳng phải tầm thường.

Nói đến đây lão ta bèn đưa tia mắt nhìn về phía Lữ Khưu Mộ Bình nói tiếp:

– Các hạ có lẽ là Thiết chỉ thư sinh Lữ Khưu đại hiệp, một người mà bấy lâu nay được cả võ lâm tán tụng đấy chăng?

Lữ Khưu Mộ Bình nói:

– Chả dám! Đấy là những bằng hữu trong giới giang hồ thương mến, nên khen ngợi quá lời mà thôi.

Lão già mặt đen tươi cười nói:

– Nếu thế thì già đây thực là thất lễ. Gần đây nghe mọi người đồn đại, bảo các hạ đã sát hại Trầm Ứng Thái, trang chủ của Thê hà sơn trang. Bởi thế, Lệ sơn lão yêu xem các hạ như cây định trước mắt, vậy lần đi đến Nhạc Lục này, các hạ phải đề phòng mới được. Theo già đây được biết, thì các cao thủ của phái Lệ sơn hiện đều tập trung ở Nhạc Lục cả.

Thiết chỉ thư sinh nghe qua mặt không khỏi biến sắc, nói:

– Sự chỉ giáo của tôn giá, tại hạ xin ghi nhận, nhưng đây chẳng qua là việc không nói có mà thôi. Việc Trầm Ứng Thái bị giết, chính là do ba mũi Tam tuyệt khiếp hồn châm của Đào Như Hải, và những mũi Ngũ vân xà đầu đinh của Lỗ Công Hành gây ra.

Lão già mặt đen bỗng phá lên cười to nói:

– Chuyện này già là người ngoại cuộc, nên dù ai phải ai sai cũng không bận tâm chi đến già, nhưng nói ra các hạ chớ trách cho, Lệ sơn lão yêu nào chịu tin là những mũi Tam tuyệt khiếp hồn châm và Ngũ vân xà đầu đinh ấy không phải là do các hạ đã ném ra. Vì trong đời này không ai không biết Đào Như Hải và Lỗ Công Hành là hai người có mối thù sống chết với nhau, vậy thử hỏi họ làm sao xuất hiện cùng một lúc được?

Thiết chỉ thư sinh nói:

– Chính mắt được mục kích, còn cho đó là giả dối thay, vậy thì chỉ nghe người ta đồn đại, làm sao tin là thực được? Bởi thế tại hạ không muốn tranh biện làm gì.

Lão già mặt đen cất tiếng than dài nói:

– Tính tham danh lợi của con người thực chẳng khác chi một lũ ruồi bám theo mật. Vì danh lợi mà để lỡ sa chân, thì thực đành ôm hận nghìn thu. Đêm hôm nay sự biến động tại núi Nhạc Lục chính là do pho Giáng Long kinh và Ngô câu kiếm đã gây ra. Vậy biết đầu Đào Như Hải lại không đem thân vào dự cuộc tranh đoạt này? Các hạ chính bị nguy về chỗ đó.

Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng từ phía vệ đường có tiếng cười nhạt rất khẽ vọng lại. Lão già mặt đen biến hẳn sắc mặt quát to rằng:

– Ai thế?

Tiếng quát vừa dứt, thì lão ta đã nhanh như chớp, lao thẳng đến gốc cây, nơi có người che mặt đang ẩn mình.

Nhưng lão ta mới đi được phân nửa đường, thì bất thần thì từ phía sau gốc cây có một bóng đen nhắm thẳng ngay cánh đồng lúa mạch sát cạnh đấy bay vút đi như một mũi tên bắn, chỉ trong chớp mắt là đã chạy xa hằng bảy tám trượng rồi.

Lão già mặt đen trông thấy thế, nhất định truy đuổi không chịu bỏ.


Lão già thấp lùn kia cũng lao thoắt người đi đuổi theo riết, chẳng mấy chốc là đã lướt đi tít mù xa, và cuối cùng lẩn khuất giữa bóng hoàng hôn mịt mù.

Thiết chỉ thư sinh bèn quay về số người của Lương Vô Uý cất tiếng cười nhạt, rồi cũng lao mình lướt thẳng tới nhanh như điện xẹt.

Trong khi đó Đổng Tung Hầu, Tống Thu Trạch và một số người nữa đã đi đến núi Nhạc Lục trước rồi, hơn nữa, vì quyết tranh đoạt chokỳ được pho Giáng Long kinh nên Thiết chỉ thư sinh cũng không muốn sanh sự dọc đường, trễ nải cả thời gian đi.

Lương Vô Uý nói:

– Lão già mặt đen ấy lai lịch ra sao thế? Thân pháp của lão ta rất lạ lùng, chứng tỏ lão ta là một cao nhân rất có tên tuổi trong võ lâm.

Nhưng trong ký ức của già thì khắp võ lâm lại không có một cao nhân nào hình dáng giống lão ta cả.

La tiềm nói:

– Dù ai cũng thế, theo ý của tiểu đệ, thì chúng mình nên đuổi theo gấp để xem qua cho rõ.

Lương Vô Uý gật đâu nói:

– Cũng được.

Tuy Lão già mặt đen ấy, đã bỏ chạy mất dạng từ lâu, nhưng chắc chắn hướng đi của họ vẫn là núi Nhạc Lục. Do đó ba người đồng lên ngựa, rồi ra roi chạy bay tới trước.

Trần Phù và Trần Dung đang ngồi yên trong Thanh Phong Giáp tập trung tinh thần lắng nghe Quả thiện trưởng lão giảng giải về pho Giáng Long kinh. Đôi tai của Trần Dung rất thính, nên nàng bỗng nghe ở phía sau lưng mình có tiếng chéo áo rũ trong gió và tiếng chân người đáp lên mặt đất rất khẽ, nên bất giác quay đầu nhìn lại.

Liền đó nàng trông thấy một quái nhân mình mặc áo đỏ đôi mắt lõm sâu, thân hình khô đét như que trúc, đang đứng sững cách lưng mình ngoài năm trượng. Đôi mắt của quái nhân ấy chiếu ngời như hai bó đuốc, ai nhìn đến cũng phải kinh tâm khiếp đảm. Trên hai khóe miệng của hắn ta, đang hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Bởi thế Trần Dung không khỏi giật bắn mình, thầm nói:

Hắn ta làm thế nào mà tiến vào Thanh Phong Giáp được?

Khắp chung quanh Thanh Phong Giáp đã được bố trí Tuyền cơ mê trận do vô số cao thủ trấn giữ. Vậy quái nhân này tiến vào được, chắc chắn là kẻ có võ công cao cường tuyệt đỉnh. Nhưng tại sao trước khi hắn tới đây lại chẳng hề trông thấy có một sự động tĩnh nào cả? Ít ra là số người được bố trí xung quanh cũng lên tiếng báo động, khi trông thấy hắn ta vừa xâm nhập vào đây mới phải?

Nghĩ thế nên nàng không khỏi hết sức lấy làm lạ, tâm trạng vô cùng hoang mang dao động.

Quả thiện trưởng lão cũng đã nhận thấy quái nhân ấy nên khẽ nói rằng:

– Hãy giữ bình tĩnh như thường, để hắn sanh lòng ngờ vực, không dám xuống tay làm liều. Trong vòng năm trượng lại đây, dù cho hắn có muốn xâm nhập cũng không phải là chuyện dế. thời gian trôiqua thì sẽ mất đi, vậy hai người nên lẳng lặng nghe già giải thích tiếp.

Lúc bấy giờ, Trần Phù cũng đã trông thấy được sự hiện diện củaquái nhân ấy nên không khỏi kinh hoàng. Nhưng khi nàng nghe qua câu nói của Quả thiện trưởng lão, thì cố giữ sự bình tĩnh để tiếp tục nghe lời giảng giải. Tuy nhiên trong khung cảnh đó, thực ra muốn giữ tâm trạng bình thản cũng như muốn giữ tinh thần hoàn toàn tập trung nào phải là một chuyện dễ, bởi thế trong lòng nàng vẫn thấy phập phồng không yên.

Quả thiện trưởng lão trái lại, tỏ ra rất bình tĩnh, xem như chẳng hề có mặt đối tượng.

Đôi tròng mắt chiếu ngời ánh sáng và trông vô cùng ghê rợn của quái nhân áo đỏ bỗng lại bừng sáng hơn nữa. Hắn có vẻ hết sức lấy làm lạ trước thái độ bình thản của ba người trước mặt.

Bởi thế hắn ta không khỏi sanh lòng ngờ vực nên thái độ cũng trở thành do dự, không biết nên hành động như thế nào?

Nước cờ của Quả thiện trưởng lão thực cao sâu khó lường, làm cho quái nhân áo đỏ phải kiêm dè chùn bước.

Quái nhân áo đỏ là người vốn hiểu biết được tất cả mọi sự bố trí trong Thanh Phong Giáp và hết sức coi thường đối với sự bố trí đó.

Nhưng giờ đây hắn ta bỗng cảm thấy lúng túng tiến thối lưỡng nan!

Tiếng gió thổi rì rào qua những cánh dồng phong, không ngớt vang lên trong đêm vắng.

Quái nhân áo đỏ đứng trơ người ra như một pho tượng gỗ, song đôi tròng mắt sâu hiểm của hắn ta thì không ngớt xoay tròn.

Bỗng nhiên sắc mặt của Quái nhân áo đỏ ấy bất thần biến, hắn đưa chân chậm rãi bước tới ba bước rồi lại đứng yên không đi tới nữa.

Quả thiện trưởng lão đang ngồi trên phiến đá to, vẫn điềm nhiên như thường, không xem hành động của quái nhân ấy vào đâu cả, chăm chỉ lo tiếp tục giảng giải về pho Giáng Long kinh. Tuy nhiên đôi môi của Quả thiện trưởng lão lúc ấy không ngớt mấp máy, tuy quái nhân áo đỏ chẳng hề nghe thấy chi cả nhưng chắc chắn đấy là một phương pháp chế ngự chi của lão ta.

Quái nhân thầm nghĩ:

Đã bước vào đây, thì đâu lại chịu trở về tay không hay sao? Dù cho lão ta có sử đụng đến phương pháp chế ngự vô hình nào thì cũng làm sao ngăn chặn được lão phu? Cần hành động thì nên hành động ngay, nếu e dè kéo dài mãi, thì tất cả sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối.

Đã quyết định như vậy, nên quái nhân ấy liền từ từ thò cánh tay phải ra, vận dụng chân lực sẵn sàng tấn công.

Bỗng nhiên có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:

– Ông bạn ơi, hãy chậm đã. Kẻ nhìn thấy được tất phải có phần, đâu lại đoạt lấy một mình hay sao?

Quái nhân áo đỏ ấy không khỏi bật rùng mình, nhanh như chớp thu cánh tay trở về, rồi quay phắt người lại. Hắn ta đưa mắt nhìn lên, thì trông thấy đấy là một lão già bé nhỏ, trên đầu láng trơn chẳng hề có một sợi tóc, đang mỉm cười sâu hiểm nhìn thẳng về phía mình, nên không khỏi biến hẳn sắc mặt quát rằng:

– Tiểu bối kia người định liều lĩnh bẻ răng cọp phải không? Đấy thực là muốn tìm cái chết.

Lão già đầu hói híp đôi mắt lại, rồi cất tiếng cười khanh khách, nói:

– Ai định tìm cái chết chưa biết được! Ông nào chẳng hiểu kẻ đến được nơi đây thì chẳng phải là tầm thường. Vậy nếu muốn nuốt chửng một mình pho Giáng Long kinh thì thực là hết sức điên rồ.

Quái nhân áo đỏ bỗng từ bên sườn rút ra một lưỡi Long lân nhuyễn kiếm, quát to rằng:

– Muốn giành mồi trước miệng cọp, thì chớ trách lão phu đây là người tâm địa độc ác.

Tiếng “ác” vừa mới nói ra khỏi miệng, thì hắn đã vung lưỡi nhuyễn kiếm lên, dùng thế Nộc bộ duệ không chém thẳng về phía ngực của lão già đầu hói nhanh nhẹn như một luồng điện chớp.

Tức thì ánh thép xanh ngắt lóe lên hoa cả mắt mọi người, hơi lạnh buốt cả da thịt, rõ đấy là một lưỡi kiếm được trui rèn công phu.

Lão già đầu hói trông thấy đối phương bất thần tấn công về phía mình, thì trong lòng hết sức giận dữ nói:

– Lão già ngông kia, Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn ta chẳng hề xem ngươi vào mắt đâu.

Nói đoạn, lão ta liền lách mình tránh ngang, rồi nhanh nhẹn vung cánh tay phải ra, lòn vào phía dưới lưỡi kiếm chụp thẳng về phía địch.

Thế võ ấy của lão ta, thực sâu xa khó lường, khiến Quái nhân áo đỏ không khỏi thầm kinh hãi nghĩ rằng:

Thực không ngờ lão già này lại chính là Quỷ Ảnh Tử, một tay cường đạo khét tiếng trong giới giang hồ trước đây hai mươi năm, thảo nào võ công hắn lại phi thường như vậy.

Riêng lão Quái nhân áo đỏ này cũng là một ma đầu trong võ lâm, võ công hết sức trác tuyệt, thế kiếm hết sức vững vàng, nhanh nhẹn nhắm chém thẳng vào cổ tay thò tới của Quỷ Ảnh Tử.

Lưỡi kiếm của hắn ta vừa chém tới, thì ánh thép xanh ngắt lóe sáng ngời khắp cả vùng, đi với hàng nghìn đốm sao lạnh buốt, chứng tỏ thế kiếm ấy vô cùng kỳ tuyệt.

Khi luồng kiếm quang bay đến sát cổ tay của Cao Thiết Sơn thì bỗng nghe Cao Thiết Sơn cất tiếng cười lạnh lùng rồi lách người bay đi mất hút.

Cao Thiết Sơn quả là một người danh bất hư truyền, khiến Quái nhân áo đỏ không khỏi hãi hùng. Trong khi hắn ta còn đang ngơ ngác, thì bỗng cảm thấy ở phía sau lưng có một luồng kình lực mạnh mẽ từ trên giáng xuống, chẳng thua chi núi đồi sụp đổ.

Bởi thế đôi mắt của quái nhân liền chiếu ngời lửa giận, cất tiếng to thét lên rằng:

– Hay lắm!

Tức thì hắn ta bèn xoay ngược lưỡi kiếm chém trở ra phía sau, với thế võ Kim ty điếu ngao vô cùng lợi hại.

Thế là ánh kiếm chiếu ngời xanh biếc, liền lóe dài ra như một chiếc cầu vồng, nhắm quét thẳng vào luồng kình lực vô hình đang cuốn tới.

Qua một tiếng rít ghê rợn nghe như tiếng xé lụa tức thì đã thấy Quỷ Ảnh Tử mang thương tích nặng nề, loạng choạng bước thối lui ra sau liên tiếp bảy tám bước, sắc mắt tái nhợt hẳn.

Nhưng trong khi đó thì Quái nhân áo đỏ cũng bị hất bắn ra sau năm sáu bước, và cảm thấy máu huyết trong lồng ngực đang cuồng loạn quay cuồng.

Sau đó bốn tia mắt của hai đối thủ nhìn thẳng vào nhau tràn đầy sự căm thù oán hận.

Độ một khoảng thời gian dùng xong một chén trà nóng trôi qua, thì cả hãi bỗng lại quát to lên, rồi nhanh như chớp xáp vào nhau, giao tranh hết sức nhanh nhẹn và ác liệt.

Thế kiếm của quái nhân ấy ồ ạt chẳng khác chi phong ba ngoài bể khơi, bắt đầu từ trên cao tuôn thẳng xuống, trong khi thân người của hắn thì di động nhẹ nhàng tung kiếm rít vèo vèo không ngớt bên tai.

Thế chưởng của Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn cũng dày đặc như núi, thân hình lẹ làng như một bóng ma, luồn theo các khe hở của đối phương, tràn tới tấn công tới tấp.

Các cao thủ đánh nhau, thường tranh lấy phần chủ động để thủ thắng, nên chỉ trong chớp mắt là thế võ đã diễn biến không biết bao nhiêu mà kể.

Ngay khi ấy bống có một bóng người từ trên không rơi nhẹ nhàng trở xuống. Người ấy không ai khác hơn chính là Thiết chỉ thư sinh Lữ Khưu Mộ Bình.

Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy hai người đang đánh nhau không kể sống chết, thì liền mỉm một nụ cười sâu hiểm rồi từ từ đưa chân bước thẳng về phía Quả thiện trưởng lão và hai cô gái, đồng thời bất thần xô mạnh đôi chưởng ra.

Sau một tiếng ầm thực to, Thiết chỉ thư sinh cảm thấy hai cánh tay đều bị sức dội lại làm cho tê buốt, nhưng vị lão tăng và hai cô gái kia lại ngồi điềm nhiên như thường, chẳng hề bị thiệt hại chi cả.

Thiết chỉ thư sinh trông thấy thế không khỏi vừa kinh hoàng vừa tức giận, vận dụng Huyền môn lưỡng nghi chân khí ra đôi cánh tay rồi từ từ xô thẳng đôi chưởng ra.

Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn và quái nhân áo đỏ, đã trông thấy được sự có mặt của Lữ Khưu Mộ Bình. Họ biết đối phương thừa lúc đôi bên đánh nhau quyết liệt định cướp pho Giáng Long kinh đi nên trong lòng hết sức cuống quít. Nhưng cả hai người đều không ai nhường ai, nếu để sơ hở một tý, thì có thể bị thiệt thân ngay. Chính vì vậy mà dù họ cuống quít cũng vẫn không làm sao được.


Lữ Khưu Mộ Bình sử dụng đến lưỡng nghi chân khí thì liền thu được kết quả, đánh lui được vòng chế ngự vô hình nhanh nhẹn tràn vào phía lão tăng và hai cô gái nhanh như mọt luông điện chớp.

Trần Phù và Trần Dung cất giọng trong trẻo nạt to, rồi nhanh nhẹn quay phắt lại, vung chưởng đánh ra.

Khi hai luồng kình lực của đôi bên chạm thẳng vào nhau, thì hai cô gái cảm thấy luồng chân lực của mình đã bị một sức hút mạnh mẽ hút lấy, muốn thu trở lại hay tiếp tục đánh tới cũng đều khó khăn cả. Bởi thế hai cô đều kinh hoàng thất sắc.

Trong khi ấy thì sắc mặt của Thiết chỉ thư sinh đang đỏ gay, lồng ngực phập phồng không ngớt, chứng tỏ y sử dụng lưỡng nghi chân khí thì sức trong người bị hao hụt nặng nề.

Trong giờ phút đó thực hết sức quan trọng, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt đi, thì không sao tìm lại được nữa, do đó Thiết chỉ thư sinh không ngại chi nguy hiểm, cứ tiếp tục tăng cường luồng lưỡng nghi chân khí để giằng co với đối phương.

Mặt ngọc của hai cô gái cũng lần lượt trở thành tái nhợt, trên vừng trán mồ hôi lạnh đã toát ra như mưa.

Quả thiện trưởng lão trông thấy thế thì không khỏi thầm than dài, nhắm nghiền đôi mắt lại như chẳng hề trông thấy tình trạng đang xảy ra hầu giữ tâm trạng khỏi bị bối rối.

Giữa lúc hai cô gái đang lâm vào vòng nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, thì từ trên không trung bỗng có ba bóng người xẹt nhanh xuống. Thì ra dấy là Kiếm hoàn song tuyệt Lương Vô Uý chưởng môn phái Hoài dương và Nhất bút chấn thiên La Tiềm tổng trại chủ ba mươi sáu trại ở Sào hồ và một gã đàn ông to lớn mặt đỏ gay, râu xồm xoàm, trên lưng có giắt một đôi hổ đầu song mâu.

Lương Vô Uý vừa đứng yên đôi chân trên mặt đất, thì liền vung ném ra ba ám khí chiếu rực ánh sáng mầu đỏ.

Thứ ám khí đó goi là Lục dương hoàn, là loại ám khí bấy lâu nay từng làm rung chuyển cả giới giang hồ, chung quanh được đúc bằng một thứ thép có hình tam giác và rất bén. Thứ thép ấy là do Tử kim sa và thép Miến điện hòa lại làm nên, nó có hiệu lực phá vỡ được lớp cương khí che chở chung quanh thân người.

Hơn nữa về thủ pháp ném ám khí của lão ta cũng hết sức cao tuyệt, nên ba món ám khí ấy mới bay ra sếp theo hình chân vạc nhưng khi bay được nửa chừng, chiếc thứ hai bỗng nhiên lao nhanh về phía trước và chiếc thứ ba cũng vượt khỏi chiếc thứ nhất và tự động thay đổi vị trí cho nhau, nhắm ba huyệt đạo Linh đài, Chí thất, và Điện môn của Thiết chỉ thư sinh bay vèo tới như những vì sao sa.

Lương Vô Uý vừa mở đầu cuộc tiến công thì La Tiềm cũng liền vung ngọn Phán quan bút lên dùng thế Độc long cầm huyệt đánh tới nghe vèo vèo.

Gã đàn ông mặt đỏ cũng vung song câu lên dùng thế Thu phong lạc điệp đánh thẳng ra, khiến ánh thép lóa lên sáng ngời, nhắm ngay hai đùi của Thiết chỉ thư sinh chặt thẳng xuống.

Cả ba người hợp lực vây đánh khiến Thiết chỉ thư sinh dù là người có võ công cái thế, cũng không thể không lo đến việc bảo toàn tánh mạng. Chính vì vậy y đã hối hả thu luồng lưỡng nghi chân khí trở về, rồi vọt thẳng người bay lên không, co hai chân lại rồi mới quay phắt trở về phía địch, vung chưởng đánh ra nhanh chẳng thua chi gió hốt.

Gã đàn ông mặt đỏ giáng thẳn đôi song câu lướt qua đế giày của Thiết chỉ thư sinh.

La Tiềm thì trái lại, bị luồng chưởng phong của Thiết chỉ thư sinh quét ra hất bay ngọn phán quan bút của lão đang công tới.

Còn ba món lục dương cang hoàn của Lương Vô Uý cũng bị luồng lưỡng nghi chân khí của Thiết chỉ thư sinh hất mạnh và bay lui trở lại.

Thế là sự vây đánh của ba người không thu được kết quả chi cả.

Cũng may là võ công của Thiết chỉ thư sinh hết sức cao cường, nếu chẳng thế thì nào có thể thoát khỏi vòng hiểm nguy?

Ba người trong bọn Lương Vô Uý trông thấy thế đều không khỏi giật mình sửng sốt.

Bỗng ngay lúc đó, Gã đàn ông mặt đỏ quát to lên một tiếng rồi vung nhanh song câu lên, tràn tới tấn công một lần thứ hai.

La Tiềm và Lương Vô Uý trông thấy thế cũng đồng loạt tràn tới tấn công một lần nữa chẳng để cho Thiết chỉ thư sinh một giây nào rảnh tay để nghỉ ngơi.

Thiết chỉ thư sinh liền cất tiếng cười nhạt, giương thẳng mười ngón tay trên đôi chưởng lên, lắc mạnh một lượt tức thì mười ngón tay rắn như sắt của y liền bay ra, qua một thế võ cao sâu khôn lường vừa chụp vừa điểm vừa khóa vừa quét.

Trần Phù và Trân Dung trông thấy Thiết chỉ thư sinh bị ba người vây đánh giải nguy cho hai nàng thì lấy làm mừng rỡ. Nhưng chân lực trong người của hai nàng cũng bị tổn hao nặng nề, nên vội vàng điều hòa hơi thở để cho máu huyết trong người vận chuyển lại được bình thường. Tuy nhiên đôi mắt của hai nàng vẫn nhìn chăm chú vào trận ác chiến, trong lòng hết sức phập phồng lo sợ.

Hai cô đoán biết số người xâm nhập vào Thanh Phong Giáp hôm nay, đều có mục đích tranh đoạt pho Giáng Long kinh nên dù cho ai thắng ai bại, đều bất lợi cho mình cả.

Trần Dung là người có nhiều mưu lược, nên bèn hạ giọng nói nhỏ với Trần Phù rằng:

– Tỷ tỷ, khi hai chị em chúng ta được khôi phục thì sẽ do tiểu muội cất giữ pho Giáng Long kinh còn tỷ tỷ kẹp lấy Quả thiện tiền bối để chúng mình nhanh nhẹn rời khỏi nơi đây. Xem ra mê trận của chúng ta bố trí bên ngoài không làm sao ngăn chặn được lũ yêu tà này đâu.

Trần Phù lộ sắc lo lắng nói:

– Rút lui là thượng sách nhất, hiện giờ chỉ còn có một con đường đó mà thôi. Nhưng tỷ tỷ e rằng bên ngoài bọn cường địch đã vây chặt lấy, dù có gắn cánh cũng khó bề bay thoát được. Ôi, vòng đai phòng ngự vô hình đã bị phá vỡ thì chúng ta còn biết nương nhờ vào đâu nữa!

Trần Phù nói:

– Cần phải xông vào cái chết để tìm lấy một con đường sống, như thế vẫn còn hơn là ngồi yên chờ cái chết đến với mình. Vậy chúng ta hãy mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây rồi nói chi sẽ nói sau.

Trong khi hai nàng còn đang nói chuyện, thì bỗng thấy một lão già mặt đen như lọ chảo, tràn nhanh tới thò cánh tay ra chụp thẳng vào pho Giáng Long kinh đang để trước mặt Quả thiện trưởng lão nhanh như điện xẹt. Sau đó lão ta lại vung hai cánh tay lên, vọt người bay thẳng lên không định bỏ chạy đi.

Hai cô gái bèn cất giọng nạt to, rồi cùng vọt người lên, vung cả bốn chưởng ra đánh vút tới.

Lão già ấy vừa vọt lên cao độ bảy tám trượng, bỗng thấy hai cô gái đuổi theo tấn công, thì liền phất mạnh tay áo phía trái ra quát to như sấm rằng:

– Trở xuống mau.

Tức thì hai cô gái như bị trúng một thế đánh nặng nề, từ trên rơi thẳng xuống đất như hai con diều bị đứt dây.

Trong khi lão già mặt đen vung tay áo quét ra, thì bỗng trên không lại có một bóng người bay xẹt đến, thò cánh tay phải cướp mất đi pho Giáng Long kinh của lão ta vừa lấy được.

Tài nghệ của bóng người ấy quả nhanh nhẹn phi thường, năm ngón tay vừa đè lên pho Giáng Long kinh là đã cướp đi một cách dễ dàng.

Lão già mặt đen giận dữ quát lên rằng:

– Khá khen cho lũ chuột này.

Vừa quát lão ta vừa vung chưởng trái lên, nhằm ngay ngực người ấy vỗ mạnh tới.

Thế là đối phương tuy đã chụp được pho Giáng Long kinh vào tay, nhưng bị lão già mặt đen đánh trúng thẳng một chưởng vào ngực, nên không khỏi buột miệng gào to một tiếng, rồi phun ra một búng máu tươi. Trong khi đó pho Giáng Long kinh đang nằm trong lòng bàn tay của y cũng bị sút tay buông rơi trở xuống đất, rồi lướt thẳng người bỏ đi mất hút.

Đôi mắt của Lão già mặt đen rất nhanh nhẹn, nên đã trông thấy rõ được người cướp lấy pho Giáng Long kinh là một chàng thiếu niên che kín mặt bằng một vuông lụa đen.

Nhưng lão ta không đuổi theo ngay, mà trái lại buông người rơi trở xuống, nhanh nhẹn thò tay chụp lấy pho Giáng Long kinh vừa đánh rơi trên đất.

Nào ngờ ngay lúc đó có một lão già đôi mão nho sinh mặc áo xanh, bỗng từ đâu bay xẹt tới nhanh hơn lão ta một bước, rồi chụp lấy pho Giáng Long kinh lao người bay vút đi mất.

Lão già mặt đen trông thấy bảo vật ấy đã lọt vào tay mình, thế mà bị kẻ khác cướp đi mất, nên bất giác thét lên một tiếng căm hờn rồi vọt người lên không, nhắm hướng lão già mặc áo xanh rồi vọt người lền không đuổi theo nhanh như một luồng địên chớp.

Tất cả những sư diễn biến đột ngột đó, làm cho ba người của Lương Vô Uý và Thiết chỉ thư sinh cũng như quái nhân áo đỏ và Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn đều dừng tay lại nhìn nhau ngơ ngác.

Lương Vô Uý quay về phía Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn nói:

– Vừa rồi các hạ đã đi chung với Lão già mặt đen ấy, vậy chắc các hạ biết được lai lịch của lão, xin chỉ dạy cho tôi được hiểu.

Cao Thiết Sơn sắc mắt xanh như chàm lắc đầu nói:

– Chỉ gặp nhau dọc đường, cùng đi cho có bạn chứ nào ai được biết tên tuổi lai lịch của lão ta.

Lương Vô Uý cười nhạt nói:

– Già đây không tin là các hạ không biết được danh hiệu của lão ta.

Cao Thiết Sơn nói:

– Tên họ thì nào có thể tin chắc được, chính lão ta đã tự xưng là Phạm Đồng Minh, vậy các hạ là người lăn lóc trong giới giang hồ lâu năm, tất cũng sẽ hiểu rõ trong võ lâm có ai gọi Phạm Đồng Minh hay không?

Lương Vô Uý nghĩ ngợi một lúc thấy cũng rất hữu lý, nên thầm nghĩ rằng:

Nếu ta đây thay đổi y phuc và hóa trang lại, cũng như sửa giọng nói đi, thì dù cho người quen biết đến đâu e rằng cũng khó nhận ra ta được.

Tuy vậy lão ta vẫn không tin là Cao Thiết Sơn thực sự không biết được lai lịch của lão già mặt đen đó. Lão ta trông thấy lão già mặt đen ấy rất có thể là người đã cải trang, nên không cật vấn Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn nữa, mà tự mình đã thầm nghĩ ra một kế hoạch tìm hiểu riêng.

Bởi thế lão ta liền quay mặt về phía La Tiềm hỏi rằng:

– Không hiểu lão già đôi mão nho sinh mặc áo xanh vừa cướp đi pho Giáng Long kinh ấy là ai thế?

Thiết chỉ thư sinh bèn cười nhạt nói:

– Ông là người cầm đầu một môn phái, mà ngay đến Ngôn Như Băng, cốc chủ Ngũ hành cốc mà cũng không biết?

La Tiềm cất tiếng cười ha hả nói:


– Có lẽ ông đã nếm mùi đau đớn dưới tay Ngôn Như Băng rồi nên mới nhớ dai đến bực đó?

Lữ Khưu Mộ Bình nghe thế, không khỏi đỏ bằng sắc mặt đôi mắt thoáng hiện một làn sát khí.

Quái nhân áo đỏ bống lên tiếng nói lẩm bẩm rằng:

– Thì ra hắn chính là con quỷ già Ngôn Như Băng.

Nói đọan bỗng hắn ta vọt người bay bổng lên không, rồi lướt đi mất hút.

Tiếp đó từ một hướng khác, bỗng có bóng người nhanh nhẹn như một con ó, từ trên không đáp nhẹn nhàng xuống mặt đất.

Lương Vô Uý vừa trông thấy người ấy liền chắp tay cười nói:

– Thần Cái từ ngày xa cách đến nay ông vẫn được khỏe mạnh chứ?

Lữ Khưu Mộ Bình và Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn vừa trông thấy Cửu Chỉ Thần Cái xuất hiện thì sắc mặt không khỏi biến hẳn, cả hai đồng loạt lao vút lên không rồi lướt đi mất.

Lương Vô Uý vội quay về La Tiềm nói:

Hãy may đuổi theo Cao Thiết Sơn để dò xét về y, nên dùng ám hiệu để liên lạc với nhau.

La Tiềm và người đàn ông mặt đỏ liền phi thân đuổi theo đối phương, chẳng mấy chốc là dã mất hút.

Trần Phù và Trần Dung đều cau chặt mày liễu, cất bước đi thẳng tới, nói qua giọng buồn bã rằng:

– Lão tiền bối, pho Giáng Long kinh đã bị Ngôn Như Băng cướp mất đi vậy phải làm thế nào? Mọi sự bố trí xung quanh Thanh Phong Giáp đều là hoài công cả?

Cửu Chỉ Thần Cái lộ sắc kinh hãi hỏi:

– Lão ta cũng nhúng tay vào việc này nữa sao?

Nói đến đây Cửu Chỉ Thần Cái cất tiếng than dài, rồi nó tiếp rằng:

– Ngôn Như Băng là người võ nghệ cao cường, học vấn uyên thâm, vậy thử hỏi Truyền cơ mê trận làm thé nào ngăn được lão ta? nhưng không thể nói là hoàn toàn vô dụng, vì ít nhất quá nửa số cao thủ trong hai phe hắc bạch đều bị chặn lại cả bên ngoài Thanh Phong Giáp, chẳng hề dám mạo hiểm xông vào.

Lão ta dừng lại trong giây lát rồi tiếp rằng:

– Châu Nhân Ký quả không hổ là người tên tuổi rung chuyển cả giang hồ. Những đường kiếm pháp của hắn quả cao sâu khó lường, uy lực vô song, đánh bị thương liên tiếp hai mươi tám cao thủ, nhưng về lai lịch của hắn, già đây thực lấy làm ngờ vực, không biết hắn phải thực sự là môn hạ của Tuyền Cơ Tử hay không?

Trần Dung đáp rằng:

– Riêng cháu thì biết chắc y chính là môn đồ nối nghiệp của Tuyền Cơ Tử.

Cửu Chỉ Thần Cái hết sức lấy làm lạ nói:

– Nếu vậy thì thực là lạ lắm.

Trần Phù nói:

– Có điều chi không phải hay sao?

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Châu Nhân Ký và Thất Tôn Giả của phái Lệ Sơn đánh nhau vô cùng ác liệt. Chỉ một mình y mà đối địch đến bảy người. Do đó không thể nào dùng sức mạnh để thủ thắng được nên y đã sử dụng ám khí liên tiếp làm cho Thất Tôn Giả bị thương hết ba người. Nhưng khi Thần đao tôn giả nhổ ám khí ra, thì thấy rõ ràng là Bạch hổ tiêu, một thứ ám khí riêng của Đào Như Hải, và chính tên lão tặc đó cũng rất ít khi dùng đến.

Chính vì lẽ ấy nên đã gây ra một trận phong ba to tát. Các cao thủ trong hai phe hắc bạch đều căm tức, xúm vây lại tấn công Châu Nhân Ký. Trong khi đó Lệ sơn lão yêu cũng kịp thời đến nơi, tiếp tay đánh Châu Nhân Ký trọng thương bỏ chạy. Nhưng Lệ sơn lão yêu quyết đuổi theo đến cùng không chịu buông tha, riêng lão hóa tử biết hắn là môn đồ của Đào Như Hải nên đứng ngoài vòng không ra tay cứu nguy cho hắn làm gì!

Trần Phù và Trần Dung cất giọng kinh hoàng đồng thanh nói:

– Như vậy là các cháu đã hại anh ấy rồi, vậy chúng ta phải mau đi lo tiếp tay với anh ấy mới được. Xin lão tiền bối hãy chỉ giúp cho về phương hướng bỏ chạy của Châu Nhân Ký.

Cửu Chỉ Thần Cái bỗng sa sầm nét mặ nói:

– Tự mình lo cho mình còn chưa xong, có đâu lại nói đến việc cứu nguy cho kẻ khác. Vậy các cháu hãy mau đỡ lấy vị hòa thượng này, đi khỏi nơi đây ngay. Riêng về pho Giáng Long kinh thì lão hóa tử sẽ lo liệu giúp cho.

Nói đoạn lão ta không ngớt hối thúc hai cô gái lánh đi, rồi lại tiếp rằng:

– Bất luận là pho Giáng Long kinh đã bị mất đi thực sự rồi chăng, nhưng các cháu cũng biết được khá nhiều bí mật trong ấy rồi, nên bọn yêu tà chắc chắn là không khi nào chịu buông tha cho các cháu.

Hai cô gái không dám cãi lời, quay người lại đỡ lấy Quả thiện trưởng lão rồi bươc sthẳn vào cánh rừng phong rậm rạp.

Cửu Chỉ Thần Cái cất tiếng than và nói:

– Lữ Khưu Mộ Bình vừa rồi đã cùng với bọn người của Đổng Trung Hầu tụ tập tại Ái Vân Đình. Bọn họ đứng ngoài khoanh tay nhìn nên lão hóa tử tưởng là trong đêm nay y không nhúng tay vào việc này.

Nhưng nào ngờ mọi việc lại xảy ra hết sức lạ lùng, chỉ trong chớp mắt là lão hóa tử không còn trông thấy hình bóng của y đầu nữa, nên đoán biết y đã tìm cách lẻn vào Thanh Phong Giáp rồi. Lúc đầu, lão hóa tử vẫn tin rằng Tuyền cơ ma trận có thể ngăn chặn được đối phương xâm nhập nhưng thực không ngờ cốc chủ Ngũ Hành cốc nhúng tay vào việc này. Chính vì có chỗ sơ thất đó, nên pho Giáng Long kinh mới bị mất đi.

Nói đến đây thì sắc mặt của lão ta tỏ ra vô cũng xấy hổ.

Lương Vô Uý mỉm cười nói:

– Chuyện ân oán trong võ lâm, cũng như mọi diễn biến trong giới giang hồ, lúc nào cũng oái ăm khó hiểu, Thần Cái chỉ biết có Ngôn Như Băng xuất hiện tại nơi đây nhưng nào biết vừa rồi, còn có cả hai cao thủ không ai biết tên tuổi cũng đã lẻn vào Thanh Phong Giáp nầy. Cuộc xung đột vừa rồi, thực đúng là cò ngao đánh nhau, để cho ngư ông là Ngôn Như Băng đắc lợi.

Cửu Chỉ Thần Cái hết sức ngạc nhiên nên yêu cầu Lương Vô Uý nói rõ đầu đuôi sự việc ấy lại cho mình nghe.

Lương Vô Uý bèn đem việc trên đường đi mình đã gặp lão già mặt đen và Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn cũng đang hối hả kéo nhau về phía núi Nhạc Lục. Và sau đó lại thấy Thiết chỉ thư sinh cũng đi một mình đến nơi.

Lương Vô Uý là người mà trong cả võ lâm, ai cũng có ý định bắt sống lão ta, vì lão ta chính là người có hiểu biết nhất về mối ân oán bí mật giữa Lỗ Công Hành và Đào Như Hải. Bởi lẽ trước đây lão ta đã cứu nguy cho Nhất Chân Tử.

Do đo, khi Lương Vô Uý vừa trông thấy lão già mặt đen ấy cũng như thấy có cả Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn và Thiết chỉ thư sinh thì đoán biết không làm sao tránh được một việc xô sát …

Nhưng bất ngờ lão già mặt đen bị một tiếng cười nhạt từ bên vệ đường vọng lại khiến lão ta phải đuổi theo bóng người đó chạy đi mất luôn. Riêng Thiết chỉ thư sinh thấy vậy cũng nhắm hướng núi Nhạc Lục chạy bay đi.

Lương Vô Uý và hai người bạn đồng hành liền nhảy lên ngựa, tra roi đi thẳng. Trong khi đó họ lại phát giác Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn và lão già mặt đen đang nhắm hướng Thanh Phong Giáp lướt nên cả ba đồng bỏ ngựa âm thầm theo dõi ở phía sau.

Bọn ba người họ trông thấy lão già mặt đen xông thẳng vào cánh rừng phong ở phía trước và ra tay đánh nhau với số người ở đó. Lão ta đã điểm ngã liên tiếp năm người một cách dễ dàng. Bởi thế số người của Lương Vô Uý hết sức kinh hãi, ẩn mình núp kín sợ lão già mặt đen vào đến Thanh Phong Giáp thì biến cố đã xảy ra …

Lương Vô Uý kể lại đại lược câu chuyện mà mình đã gặp, khiến Cửu Chỉ Thần Cái nghe qua hết sức kinh ngạc. Lão ta không biết được lão già mặt đen ấy là ai, cũng như không làm sao đoán ra được lai lịch của người quái nhân áo đỏ.

Bỗng ngay lúc đó, từ trong cánh rừng phong cạnh đó, có nhiều bóng người ùn ùn lướt tới, khi ai nấy nhìn rõ, thì thấy đấy là một số đông có đến mấy mươi người, gồm có cả ba vị tăng của phái Thiếu lâm, Ngũ Đài Si thiền đại sư và Vô tình tú sĩ. Bọn họ trông thấy Lương Vô Uý đứng đối diện với Cửu Chỉ Thần Cái nói chuyện thì không khỏi đều cảm thấy sửng sốt.

Cửu Chỉ Thần Cái cười nhạt nói:

– Đáng tiếc là các vị đã đến chậm một bước, nên pho Giáng Long kinh đã bị Ngôn Như Băng cướp đi mất rồi.

Si thiền đại sư không khỏi sững sờ nói:

– A di đà phật, lời nói của thần cái có đúng sự thật hay không?

Cửu chỉ Thần nghiêm sắc mặt nói:

– Trong bình sinh lão hoá tử không khi nào biết nói dối. Nhưng rất tiếc là lão hoá tử cũng đến chậm một bước. Số người đuổi theo Ngôn Như Băng gồm có Thiết chỉ thư sinh, Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn cùng một quái nhân mặc áo đỏ và một lão già mặt đen mà chẳng ai được biết tênb tuổi cả.

Quần hùng nghe qua ai nấy đều lộ sắc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, rồi xầm xì bàn tán không ngớt.

Si thiền đại sư chắp tay nói:

– Bần tăng tất nhiên là rất tin theo lời của Thần cái song Thần cái có biết được lai lịch của quái nhân mặc áo đỏ và lão già mặt đen ấy không?

Cửu Chỉ Thần Cái cười to ha hả nói:

– Nếu lão hoá tử biết được, thì nào lại giấu kín làm gì? Lão hoá tử đến đây chẳng qua là có mục đích xem cuộc tranh đấu vui mắt này chơi thôi, chớ chẳng hề có ý chi đến pho Giáng Long kinh ấy cả.

Si thiền đại sư sắc mặt không khỏi đỏ bừng nói:

– Xin hỏi Thần cái, hai cô gái áo xanh và Quả thiện trưởng lão giờ đã bỏ đi đâu? Thần cái có thể dậy cho biết hay không?

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Việc ấy mà còn cần chi phải hỏi nữa? Chắc chắn là họ đã tìm đến Ngũ Hành cốc tại miền Tây đất Tứ Xuyên rồi, hầu tìm Ngôn Như Băng để đòi lại pho Giáng Long kinh.

Quần hùng nghe thế liền ùn ùn hỏi rằng:

– Ngôn Như Băng tại sao lại mưu đoạt pho Giáng Long kinh ấy?

Câu hỏi đó rõ ràng không phải cốt để hỏi Cửu Chỉ Thần Cái mà chẳng qua là họ cùng hỏi nhau vì họ chưa hoàn toàn tin những việc ấy chưa xảy ra, nên mới muốn tìm một sự giải đáp hữu lý hơn mà thôi.

Cửu Chỉ Thần Cái cũng lười không muốn nói nhiều đến vấn đề đó đối với số quần hùng trước mặt nên quay qua Lương Vô Uý nói:

– Lương chưởng môn, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây vậy.

Lương Vô Uý đáp:

– Lương mỗ xin tuân lệnh.

Bỗng ngay lúc đó, Si thiền đại sư trợn mắt giận dữ, nhìn thẳng về phía Vô tình tú sĩ nói:

– Món nợ ấy bần tăng chưa thanh toán dứt khoát, vậy gặp được ở đâu thì hãy thanh toán ở đó cho rồi.

Vô tình Tú Sĩ cười nhạt đáp:

– Lệ mỗ xin sẵn sàng.

Cửu Chỉ Thần Cái vội vàng quay về phía Lương Vô Uý nói:


– Một địa điểm lắm việc thị phi như vậy. Chớ nên nán lại lâu, đi mau.

Dứt lời, hai người vội vọt người bay lên, lướt thẳng người ra khỏi cánh rừng phong.

Bóng trăng đã lặn, núi rừng đã chìm trongbóng tối lờ mờ, thành Trường sa chạy dài uốn khúc cũng đã hiện ra trước mắt. Hai người liền vọt người nhanh nhẹn bay lên đầu thành.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Lương chưởng môn giờ đây định đi đâu? Ông chẳng biết là đêm nay rất nguy hiểm đối với ông hay sao?

Lương Vô Uý kinh ngạc nói:

– Lương mỗ có điều chi nguy hiểm, xin thần cái giãi bày rõ cho biết?

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Vừa rồi ở trong Thanh phong giáp, lão hoá tử nhận thấy có mấy mươi tia mắt của các cao thủ trong hai phe hắc bạch không ngớt liếc nhìn về phía Lương chưởng môn. Bao nhiêu cặp mắt đó đều có vẻ bất lương cả có lẽ chính vì Lương chưởng môn, là người biết được nhiều điểm bí mật xung quanh pho Hàn thiết quan âm.

Câu nói chưa dứt thì Lương Vô Uý đã mỉm cười nói:

– Đó chính là việc ngoa truyền cả, Nhất Chân Tử thực sự có được Lương mỗ cứu nguy nhưng suốt thời gian đó Nhất Chân Tử lúc nào cũng bị hôn mê, và đã được môn nhân của ông ấy đến mang đi lo việc cứu chữa. Bởi thế cho đến ngày hôm nay, Lương mỗ vẫn chưa biết được Nhất Chân Tử ra sao và đang ở đâu.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Chuyện thị phi trong võ lâm thực không biết ra sao mà nói. Bởi vậy Lương mỗ chỉ cần giữ tâm trạng mình cho bình tĩnh mà thôi, dù cho có nơm nớp lo sợ thì vẫn không làm sao tránh được mọi sự rắc rối xảy đến.

Nói đoạn lão ta cất tiếng cười to, rồi lại tiếp rằng:

– Nhất bút chấn thiên La Tiềm đã bám theo Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn để theo dõi hành động của tên này. Tại Giang thiên trà lâu trong thành Trường sa có thủ hạ của ông ấy tại đấy, vậy đợi khi trời sáng tỏ, chúng ta cùng đến đó xem ông ta có nhắn tin chi lại không?

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– La Tiềm tuy là một nhân vật trong hắc đạo, nhưng không khi nào sát hai người tốt, cũng như tiền tài phi nghĩa thì ông ta không khi nào nhận, lòng dạ ngay thẳng, thực là hiếm có.. Nói đến đây lão ta bỗng lộ vẻ nghi ngờ đưa mắt nhìn về phía Lương Vô Uý một lượt hỏi rằng:

– Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn là người chẳng hề dính dấp chi đến việc pho Giáng Long kinh bị cướp đi, vậy theo dõi hắn ta hoá ra là lạc hướng rồi hay sao?

Lương Vô Uý nói:

– Đấy là vì Thần cái chưa hiểu rõ mà thôi. Trái lại chính Qủy ảnh tử Cao Thiết Sơn mới là người dính dấp quan trọng vụ này. Hắn ta đã cùng lão già mặt đen kéo đến núi Nhạc Lục, rồi chia nhau xông thẳng vào Tuyền cơ trận tại Thanh phong giáp, rõ ràng là có ý muốn đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Hơn nữa theo lời của Cao Thiết Sơn nói thì lão già mặt đen ấy tên gọi là Phạm Đồng Minh bất ngờ gặp gỡ trên đường nên kết làm bạn đồng hành cho vui chứ y không biết chi về lão già ấy cả.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Lương chưởng môn có ý nghi ngờ lời nói của Cao Thiết Sơn là không đúng sự thật?

Lương Vô Uý lộ vẻ rất trịnh trọng, gật đầu nói:

– Chẳng những không đúng sự thực mà còn rất có thể tương quan giữa họ còn sâu sắc hơn nữa.

Hai người ngồi trên đầu thành nói chuyện thực lâu với nhau. Gió sớm mai đang thổi mạnh mang theo cả hơi lạnh của buổi bình minh. Tà áo và râu tóc của họ không ngớt tung bay trước gió.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Nếu thế chắc có lẽ Lương chưởng môn đã đoán biết được lai lịch của lão già tên gọi là Phạm Đồng Minh ấy rồi?

Lương Vô Uý mỉm cười nói:

– Đúng thế Phạm Đồng Minh chính là Đào Như Hải.

Lão ta lúc ở Bạch Hổ Cang đã thầm đoán người che mặt xuất hiện tại đấy chính là Đào Như Hải, mặc dù lúc đó Đào Như Hải đã sửa đổi giọng nói của mình. Lần này, mặc dù Đào Như Hải đã hoá trang thành một lão già mặt đen nhưng vì sơ ý nên giọng nói của lão ta vẫn nói y hệt như giọng nói của người che mặt tại Bạch Hổ Cang do đó Lương Vô Uý mới nhận được chân tướng của lão ta.

Cửu Chỉ Thần Cái nghe qua hết sức kinh hãi nói:

– Thì ra chính là tên lão tặc ấy sao?

Nói đến đây, lão ta bỗng đứng phắt dậy, rồi tiếp rằng:

– Vậy chúng ta hãy cùng đến Giang thiên trà lâu đã.

Ánh bình minh đã ló dạng ở góc trời phía đông, hai người bèn đứng lên đi từ từ xuống bức tường thành.

Giang thiên trà lâu tọa lạc tại giữa thành Trường sa, gồm có hai tầng, vì xây cất đã lâu nên có vẻ hết sức cũ kỹ. Trước cửa gian trà lâu có bắc hai chảo dầu thực to đang sôi sùng sục, chiên các loại bánh bay mùi thơm phức.

Hai người thợ làm bánh đang cởi trần trùng trục mồ hôi xuống như mưa. Bốn tên hầu sáng không ngớt chạy tới chạy lui, mồm xướng inh ỏi.

Ở dưới nhà và ở trên lầu, gồm có tất cả mấy mươi chiếc bàn bằng gỗ trắng. Khi trời sáng hẳn, thì khách uống trà đã ngồi chật năm sáu chiếc bàn.

Trước cửa gian trà lâu, những hàng bán thức ăn san sát, tiếng buôn bán ồn ào điếc óc điếc tai.

Trong khi ấy có một người hầu sáng mặc áo xanh ngắn, tuổi ngoài bốn mươi, trong tay đang bưng một mâm bánh chiên nóng hổi, đi tới đi lui rất hối hả, nhưng đôi mắt không ngớt liếc nhìn từng người khách đang ngồi ăn trong tiệm.

Bỗng ngay lúc ấy hắn trông thấy Cửu Chỉ Thần Cái và Lương Vô Uý từ ngoài bước thẳng vào trà lâu nên đôi mắt không khỏi bừng sáng, vội vàng bước thẳng đến trước mặt hai người nói nhỏ rằng:

Trên lầu yên tịnh hơn, vậy nhị vị hãy theo con lên bước lên trên ấy cho tiện.

Khi hai người đi lên tới gian lầu và ngồi yên xuống bàn xong, thì gã đàn ông bèn thò tay vào áo lấy ra một tấm giấy nhỏ, lén trao đến tay Lương Vô Uý và nói khẽ rằng:

La đương gia có dặn con nói lại là Cao Thiết Sơn đường đi nhắm thẳng tới Kim Lăng đi rút tới vậy xin Lương chưởng môn hãy đi mau tới Kim Lăng, trên đường đi La đương gia sẽ có đặt người liên lạc để báo tin.

Lương Vô Uý nói:

– Xin đa tạ ông bạn.

Sau đó Lương Vô Uý mở tấm giấy ra xem thì thấy đó là một bức hoạ đồ chỉ dẫn đường đi của La Tiềm. Ý của La Tiềm muốn bảo Lương Vô Uý đi theo sự chỉ dẫn đó, để cho khỏi mất liên lạc giữa hai người.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

– Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn đi về hướng Kim Lăng thì chắc chắn Đào Như Hải cũng đi theo hướng đó. Vậy có lý nào Ngôn Như Băng lại chưa trở về Ngũ Hành cốc ở vùng tây Tứ Xuyên hay sao?

Lương Vô Uý nói:

– Lời nói của thần cái có phải là muốn bảo Đào Như Hải đang đuổi theo Ngôn Như Băng hay không?

Cửu Chỉ Thần Cái gật đầu.

Lương Vô Uý cất tiếng khẽ than nói:

– Đào Như Hải là một con người lắm mưu mẹo và hết sức thâm độc có thể nói lão ta là người số một trong võ lâm về hai mặt đó. Trước khi hành động một việc gì, lão ta đều xếp đặt kỹ lưỡng, không khi nào làm liều. Lần này bị thất bại tại Thanh Phong Giáp hoàn toàn không phải là vì lão ta thiếu cẩn thân mà chính vì lão ta dè dặt không muốn hành động liều lĩnh theo sự nóng nảy của tình cảm, gây ra sự bất lơi cho mình mà thôi.

Hai người nói chuyện đến đây, thì bọn hầu sáng đã mang thức ăn tới.

Lương Vô Uý thò tay gắp một cuốn chả chiên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến một lúc sau mới nói tiếp rằng:

– Việc này rồi đây sẽ đưa đến một trận phong ba bão táp. Vậy muốn khỏi bị chiến bại thì ta phải nắm vững các nguyên tắc chắc ăn, táo bạo và thâm độc mới được. Ngôn Như Băng cướp đi pho Giáng Long kinh các cao thủ trong hai phe hắc bạch không ai là không biết, và chắc chắn họ không làm lơ. Như vậy Ngũ Hành cốc sẽ là nơi lại xảy ra một cuộc xô sát khủng khiếp, đến chừng ấy Đào Như Hải sẽ chờ cho đôi bên đánh nhau đến kiệt lực, thì lão ta mới nhúng tay vào.

Cửu Chỉ Thần Cái nghe qua những lời nói hữu lý và rất sâu sắc ấy của Lương Vô Uý thì trong lòng hết sức khâm phục nói:

– Nếu nói thế thì giữa Ngôn Như Băng và Đào Như Hải tất sẽ có một người bị chiến bại trong cuộc xô sát đó. Vậy theo như sự phán đoán của Lương chưởng môn, thì bên nào có điều kiện thủ thắng hơn?

Theo Lương mỗ phán đoán, thì chắc chắn Đào Như Hải sẽ là kẻ chiến thắng.

Cửu Chỉ Thần Cái bỗng lộ vẻ lo lắng nói:

– Nếu vậy thì Ngôn Như Băng hành động như vừa rồi là có mục đích gì? Có lý nào lão ta cũng ham muốn về những võ công tuyệt học của Thiền môn trong pho Giáng Long kinh hay sao?

– Không phải thế.

Lương Vô Uý lại gắp một cuốn chả chiên khác, nhai ngấu nghiến rồi sau đó mới nói tiếp rằng:

– Sở dĩ Ngôn Như Băng hành động như vậy, một nửa là xuất phát từ sự háo thắng, còn một nửa là có ý muốn khuất phục Đào Như Hải.

Cửu chỉ Thần cười nói:

– Xin bỏ lỗi cho về chỗ lão hoá tử kém sáng suốt, nên không hiểu được lời nói ấy, vậy Lương chưởng môn hãy nói tách bạch ra cho.

– Năm vừa rồi trong giới giang hồ có lời đồn đại, bảo Ngôn Như Băng chính là Ngoạ long cốc chủ, và Hàn thiết quan âm, Giáng Long kinh cũng như Ngô câu kiếm đều bị ông ta lấy được cả. Do đó mới đưa đến tình trạng quần hùng trong võ lâm tràn đến xâm nhập Ngũ Hành cốc. Chính vì việc ấy mà Ngôn Như Băng căm hận Đào Như Hải đến tận xương tuỷ. Ông ta cho rằng việc ấy chính là do Đào Như Hải đã giá hoạ cho mình, nên mới quyết chí phục thù cho hả cơn tức giận.

Cửu chỉ Thần gật đầu nói:

– Lời nói ấy rất có lý, nhưng tại sao Ngôn Như Băng lại không họp với các đồng đạo võ lâm, để xếp đặt kế hoạch diệt trừ Đào Như Hải, mà trái lại đích thân ra nhúng tay vào việc thị phi đó, thực là kém sáng suốt vô cùng.

Lương Vô Uý buột miệng cười nói:

– Số người kéo nhau đến tranh đoạt pho Giáng Long kinh ngày hôm nay vô cùng phức tạp, vậy Thần cái bảo ông ấy phải hợp tác với ai? Nếu để thời giờ kéo dài thì lại mất cơ hội tốt đi. Phương chi Ngôn Như Băng là người có tính lạnh lùng cô độc, không thích giao du với ai, hơn nữa cá tính ông ta lại ngạo mạn tự cao thử hỏi đâu chịu hạ mình nhờ cậy đến kẻ khác?

Cửu chỉ Thần nghe thế liền phá lên cười to ha hả nói:

– Bất luận thế nào nếu người gây ra lắm điều bất nghĩa thì sớm muộn chi rồi sẽ đưa đến sự thiệt thân cho mình mà thôi. Thói thường kẻ biết lôi giỏi, thì thường hay chết đuối. Đào Như Hải chắc chắn sẽ khó thoát khỏi được ngày đền tội.

Sau khi hai người đã dùng điểm tâm xong, bèn căn cứ theo bức hoạ đồ chỉ dẫn của La Tiềm, cùng kéo nhau đi thẳng tới Kim Lăng.

Suốt dọc đường đi họ được số bộ hạ của La Tiềm tiếp xúc báo tin cho biết, nên chẳng những hiểu được Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn đang đi về Kim Lăng mà đồng thời cũng biết được Châu Nhân Ký đang bị thương rất trầm trọng và đang cùng Lệ sơn lão yêu kẻ chạy người đuổi về hướng Kim Lăng nữa.

Sau khi họ biết được tin như vậy, bèn đi không kể ngày đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.