Đọc truyện Ma Đao Sát Tinh – Chương 18: Người thiếu phụ khó hiểu
Trong cánh rừng tùng trước cửa ngôi cổ tự im phăng phắc, chỉ nghe tiếng lá tùng reo trong gió, vi vu buồn bã.
Các tăng nhân người nào người nấy đêu đứng trơ ra như một tượng gỗ, đưa mắt nhìn vị ác Di Lặc Trúc Tây đổ mô hôi nhễ nhại, nhưng không có ai nghĩ ra được cách gì để cứu y cả.
Mọi người biết lão ta đang vận dụng chân lực trong người để chống lại chất độc, nên không dám nói lớn tiếng, sợ làm kinh động của lão ta.
Riêng Đoàn Thừa Tiên, Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý, tuy không còn sức chống cự được nữa, nhưng các tăng nhân có mặt vì nghe theo mệnh lệnh của Trúc Tây nên cũng không ai ra tay sát hại ba người.
Qua một khoảng thời gian độ một chén trà nóng, thì từ một góc trời xa xăm, bỗng vọng lên một tiếng hú dài trong ngần. Tiếng hú ấy vang dội cả trời cao, gây thành những tiếng hồi âm không dứt.
Các tăng nhân vừa nghe qua thì sắc mặt đều biến hẳn, ai nấy cũng thủ thế đê phòng, đưa mắt chăm chú nhìn vê hướng có tiếng hú vọng lại.
Trong khi dư âm của tiếng hú chưa dứt, thì bên ngoài khu nmg tùng bỗng bước đến một chàng thiếu niên phong lưu tuấn tú, mặt sáng như ngọc, thái độ khoan thai. Chàng thiếu niên ấy chậm rãi bước thẳng tới trước mặt Trúc Tây.
Số tăng nhân đứng chung quanh trông thấy thế, liền đưa ngang cây trượng, chân trước mặt chàng thiếu niên quát to :
– Thí chủ định làm gì thế ?
Chàng thiếu niên khẽ mỉm cười :
– Người xuất gia sao lại có vẻ hung hăng như vậy ? Tại hạ đến đây không phải có mục đích gây sự, mà chỉ có ý hỏi thăm tung tích của một người…
Nói đến đây, chàng thiếu niên đưa mắt quét qua một lượt, rồi lộ sắc kinh dị, tiếp rằng :
– Xem ra vừa rồi, đã xảy ra một cuộc ác chiến tại đây thì phải ? Chắc là con quỉ già này đã gây ra chứ còn ai nữa ?
ác Di Lặc Trúc Tây vốn đang nhắm nghiền đôi mắt, nghe thế liền mở to đôi mắt ra, vận dụng chân khí trong người nói :
– Có phải thí chủ muốn tìm con quỉ già Hổ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải chăng ?
Chàng thiếu niên đáp :
– Đúng vậy ! Xin đại sư vui lòng chỉ cho. Trước đây hai tiếng đông hô, tại hạ trông thấy bóng của tên lão tặc đó, nhưng vì tại hạ không quen thuộc địa hình, nên để hắn chạy mất ! Trúc Tây lắc đầu, cười đau đớn :
– Thí chủ đã đến chậm một bước, nên bân tăng đã bị Đào lão tặc xuống tay thanh toán. Hiện giờ chẳng rõ hắn đã bỏ đi đâu rồi ! Chàng thiếu niên tuấn tú ấy chính là Đào Gia Kỳ. Sau khi nghe câu trả lời của Trúc Tây, thì chàng không khỏi lộ vẻ thất vọng, cất tiếng than :
– Hắn không còn ở đây nữa hay sao ?
Chàng đưa mắt nhìn chăm chú vào Trúc Tây, hỏi tiếp :
– Đại sư đã bị trúng một thứ ám khí gì ? Có thể cho tại hạ xem qua hầu tìm cách cứu nguy giúp không ?
Trong đời có ai là người không sợ chết bao giờ ? Bởi thế, ác Di Lặc Trúc Tây nghe qua, thấy có hy vọng sống, nên lộ sắc vui mừng, đưa cánh tay lên :
– Chỉ e rằng thí chủ không có cách gì cứu được đó thôi ! Đào Gia Kỳ nắm lấy cánh tay bị thương của ác Di Lặc Trúc Tây, đưa mắt chăm chú nhìn kỹ, rồi không khỏi biến sắc mặt :
– Thì ra đây là Sách hồn châm, cũng may chân lực của đại sư dồi dào, nên mới kéo dài được mạng sống đến giờ phút này. Nhưng nếu chậm trễ hơn thì không làm sao cứu được nữa ! Trúc Tây hết sức vui mừng :
– Thí chủ bảo thế, có nghĩa là thí chủ trị được vết thương do Sách hồn châm gây ra hay sao ?
Đào Gia Kỳ mỉm cười gật đâu, rồi dời tia mắt về phía Đoàn Thừa Tiên nói :
– còn vị này, có lẽ cũng bị hại bởi Sách hồn châm của tên lão tặc Đào Như Hải chăng ?
Trúc Tây ho một tiếng khô khan, sắc mặt có vẻ luống cuống :
– Cậu ấy đã bị Tử lân mang của bần tăng đánh bị thương nguyên chỉ là một sự hiểu lầm nhau. Nhưng thuốc giải độc của bần tăng đã vừa dùng hết…
Đào Gia Kỳ cất tiếng than :
– Chỉ vì một chuyện nhỏ, mà đã gây sự chém giết nhau, thực không khỏi phụ lòng hiếu sinh của trời đất ! Câu nói của chàng hết sức chân thành và cảm động. Nhưng sau đó, chàng bỗng cất tiếng to :
– Xin phiên vị đại sư nào lấy giúp cho một cái tô mang ra đây ! Liền đó, có một tăng nhân lên tiếng đáp lời, rối lao mình lướt nhanh vào trong chùa.
ác Di Lặc Trúc Tây nói :
– Bân tăng còn có thể kéo dài mạng sống được ít tiếng đông hô nữa, xin thí chủ hãy lo cấp cứu cho Đoàn thí chủ trước ! Lão ta vốn có ý muốn nói, món ám khí Tử lân mang của mình hết sức độc, không tin Đào Gia Kỳ có thể cứu chữa được. Nhưng sau đó, lão ta lại có ý nghĩ là Đào Gia Kỳ đã có thể trù được chất độc của Sách hồn châm thì chất độc của Tử lân mang tại sao lại không trừ được, do đó mới thay đổi lại câu nói như vừa rồi.
Đào Gia Kỳ liền bước đến cạnh Đoàn Thừa Tiên, trông thấy y hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tím bầm, hơi thở mong manh, bèn thò tay điểm thẳng vào Thần đình huyệt của y một lượt.
Nên biết Đào Gia Kỳ khi đã xem qua kinh sách gì thì nhớ mãi không khi nào quên. Bởi thế, đối với pho Giáng Long kinh, những tuyệt nghệ trong thiên môn mà Đạt Ma Tổ Sư đã để lại, chàng xem qua thì đã thuộc nằm lòng. Võ học ghi chép trong pho Giáng Long kinh hết sức uyên thâm, nhưng khi chàng tiếp tay với Diệp Hồng Tảo lấy bụi cỏ Thuần Dương tục đoạn thảo thi đã suy ngẫm và lĩnh hội được toàn bộ pho kinh ấy. Hơn nữa, nhờ chàng có một thiên bẩm trời ban, nên từ đó đến nay không lúc nào là không tiếp tục tìm hiểu sâu thêm đối với các môn võ học trong pho Giáng Long kinh và đã tiêu hóa tất cả những võ công ghi chép trong pho kinh vào trong cơ thể của mình.
Bởi thế, chỉ pháp của chàng vừa sử dụng, tuy bê ngoài coi hết sức bình dị, nhưng thực ra bên trong ngầm chữa mấy luồng kình lực nặng nhẹ phải vừa đúng, không thê sai chạy một ly.
ác Di Lặc Trúc Tây trông thấy thế không khỏi kinh hoàng, thâm nghĩ:
“Làm như vậy, chẳng phải khiến cho nạn nhân càng mau chết hay sao ?
Nếu nạn nhân hộc ra một búng máu độc thì dù cho Đại La Thiên Tiên cũng không tài nào cứu sống được ! “.
Nghĩ vậy, lão ta hết sức lo lắng.
Nhưng ngay lúc đó, Đào Gia Kỳ bỗng nhảy lui nhẹ nhàng ra sau. Đoàn Thừa Tiên đã dần dần trở thành hồng hào chứ không còn tái nhợt như khi nãy nữa. Trúc Tây thấy thế không khỏi sửng sốt.
Vừa lúc đó, người tăng nhân đi vào trong chùa lấy tô cũng vừa chạy ra đến nơi. Đào Gia Kỳ đưa tay cầm lấy cái tô sứ, rồi hỏi vị tăng nhân ấy :
– Có dòng suối nào gần đây không ?
Người tăng nhân đáp :
– Có một dòng suối tại phía trái ngôi chùa, để tiểu tăng đến đó lấy nước cho! Đào Gia Kỳ lắc đầu :
– Không cần, để tại hạ tự đi được rồi ! Nói đoạn, chàng liền lao người lướt thẳng về phía ấy.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã trông thấy Đào Gia Kỳ chạy trở lại.
Lúc đó, Đoàn Thừa Tiên cũng vừa tỉnh lại. Đào Gia Kỳ không nói gì cả, vạch bàn tay của y ra, dùng đá nam châm hút lấy Tử lân mang ra ngoài rồi bỏ vào tô nước hai viên thuốc, bảo Đoàn Thừa Tiên uống đi một nửa.
Chàng tươi cười nói :
– Anh hãy ngôi lên, điều hòa hơi thở trong chốc lát thì sẽ khỏi ngay ! Nói dứt lời, chàng liền quay người bước thẳng đến trước ác Di Lặc Trúc Tây lo cứu chữa cho lão ta.
Đào Gia Kỳ cứu chữa cho Trúc Tây xong thì ngửa mặt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng trên vai.
Trong khi ấy, chàng bỗng nghe Đoàn Thừa Tiên lên tiếng nói :
– Ơn cứu mạng của ông anh thật to lớn như cái ơn tái tạo, tại hạ xin có một lạy này để tỏ lòng biết ơn ! Đào Gia Kỳ liên quay người lại, trông thấy Đoàn Thừa Tiên đang sụp lạy sát đất, thì hối hả đưa hai tay ra đỡ y đứng lên nói :
– Trong võ lâm, hễ gặp việc hoạn nạn thì ai cũng có nhiệm vụ tương trợ cho nhau, đấy là lẽ tự nhiên, tôi đâu dám nhận đại lễ như thế ?
Sắc mặt của Đoàn Thừa Tiên lộ đầy vẻ cảm kích, chắp tay xá một xá thực sâu, nói :
– Tại hạ còn có việc phiền đến ông anh, đấy là hai vị thúc phụ của tại hạ cũng đang bị nội thương trầm trọng, xin phiên ông anh hãy ra tay cứu chữa cho luôn thể ! Đào Gia Kỳ ngạc nhiên nói :
– Hai vị ấy ở đâu, sao tại hạ không trông thấy ?
Thì ra, vì lúc đó Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý đang nằm chung với những xác chết của số tăng nhân trong chùa nên Đào Gia Kỳ không để ý đến.
Song, lời nói ấy của Đào Gia Kỳ là thực sự chàng không trông thấy hay cố tình giả vờ thì chỉ có trong lòng chàng mới biết mà thôi.
Đoàn Thừa Tiên dẫn Đào Gia Kỳ bước đến trước hai nạn nhân. Chàng đưa mắt nhìn qua bèn nói :
– Đấy là vì nạn nhân đã dùng sức quá nhiêu, nên bị kiệt sức đó mà thôi ! Nói dứt lời, chàng bèn lần lượt đỡ Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý ngồi dậy, đưa chưởng vỗ nhẹ vào Mệnh môn huyệt tại sau lưng của mỗi người một lượt. Tức thì, cả hai cùng ho lên một tiếng to, rồi nhổ ra một bãi nước bọt lẫn lộn máu bầm. Kế đó, cả hai liền mở mắt bừng tỉnh trở lại. Họ trông thấy không khí chung quanh khác thường, thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Đoàn Thừa Tiên vì vừa rồi bị ngất, nên không biết việc Đào Gia Kỳ xuất hiện, sau đó nhờ nghe qua lời thuật lại của ác Di Lặc Trúc Tây, thì y mới được biết mọi việc vừa xảy ra. Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý nghe xong liên lên tiếng cảm tạ không ngớt.
Đào Gia Kỳ sau một vài câu nói khiêm tốn, bèn tiếp :
– Hiện giờ tôi cần phải truy tìm gấp tung tích của tên lão tặc ấy, nên không thể lưu lại đây lâu được, nhưng mong rằng vê sau chúng ta còn có dịp gặp mặt lại nhau ! Nói đoạn, chàng liền vòng tay thi lễ, rồi hối hả bỏ ra đi.
ác Di Lặc Trúc Tây liền to tiếng :
– Xin thí chủ hãy chậm bước, bần tăng còn có lời này muốn nói với thí chủ ! Đào Gia Kỳ lộ vẻ ngạc nhiên hỏi :
– Đại sư còn có điêu gì muốn nói nữa ?
Trúc Tây cười buồn bã :
– Bần tăng là Trúc Tây, tuy bấy lâu nay được mọi người xem là một trong Thập ác của võ lâm, nhưng những năm gần đây, bần tăng đã biết thận trọng trong mọi việc làm, cắt đứt hẳn liên hệ với số đồng đạo trước kia. Tuy nhiên, qua mấy việc biến động to tát, làm rung chuyển cả võ lâm vừa rồi, đã làm cho bần tăng có ý nghĩ muốn dấn bước lại trong giới giang hồ, để dự phần vào cuộc tranh đoạt báu vật của võ lâm. Ngay lúc ấy, thì Hổ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải bất thân tìm đến đây khuyến dụ bân tăng cùng mưu đại sự với hắn, nhưng bân tăng từ chối và bảo thẳng cho hắn biết là cá tính của bần tăng chỉ thích hành động đơn độc một mình mà thôi. Không ngờ vì thế, tên lão tặc đó lại thâm oán hận bân tăng, gây ra mối họa như ngày hôm nay…
Nói đến đây, lão ta dừng lại trong giây lát, mặt lộ sắc chân thành, nói tiếp :
– Bân tăng đã mang ơn thì cân phải báo đáp. Vậy bân tăng sẵn sàng nói rõ cho các hạ biết ít nhiêu tin tức vê Đào Như Hải, mà chính bần tăng đã hiểu được. Vừa rồi, tên lão tặc ấy dường như đi về hướng núi Đại Ba Sơn.
Có lẽ hắn đến tìm một cao thủ mà bần tăng không được biết danh tính, ở tại Kim Ngân Giáp thuộc vùng Đại Ba Sơn, để trả mối thù cũ. Bần tăng chỉ được biết có bấy nhiêu thôi ! Đào Gia Kỳ hết sức vui mừng chắp tay nói :
– Tại hạ xin đa tạ sự chỉ bảo của đại sư ! Nói đoạn, chàng vung mạnh hai cánh tay, vọt thăng lên không bảy tám trườn, rồi xoay mình lướt thẳng đi như một ánh chớp, chỉ trong nháy mắt là mất hút.
ooo Bóng tịch dương đã bắt đâu xuống núi. Vùng Đại Ba Sơn màu cây xanh đã trở thành xám nhạt, bóng tối chập chờn đó đây… Các ngọn núi dính liên nhau, chạy dài vô tận.
Trong Kim Ngân Giáp, xác chết nằm ngổn ngang, có đến mười mấy người. Số xác chết ấy đêu bị vỡ ngực rách bụng, tạng phủ tuôn cả ra ngoài, máu loang đỏ đất, trông hết sức ghê rợn.
Bóng tịch dương le lói, nhợt nhạt, gió rùng vèo vèo, xác chết rải rác đó đây, khiến cảnh sắc tại Kim Ngân Giáp trông thực thê lương, kinh rợn.
Ngay lúc ấy, có một bóng người từ trên không trung xẹt thẳng xuống.
Bóng người ấy chính là Đào Gia Kỳ. Chàng đưa mắt nhìn khắp bốn bên, đôi mày lưỡi kiếm không khỏi nhường cao, tia mắt tràn đầy sắc căm tức, nói lẩm bẩm :
– Ta lại đến chậm một bước ! Tên lão tặc này quả thực tàn ác vô cùng, xem ra chắc không có ai được sống sót. Đây lại là một vụ án hoàn toàn bí mật ! Chàng buột miệng than dài, rồi thâm nghĩ:
“Chuyến đi đến đây của ta, thực là phí công vô ích ! Ta vốn có ý định gạn hỏi tên lão tặc này vê lý do Lê Kim Hành đã bỏ cả trang trại mà rút lui, nhưng chăng ngờ lại chậm chân hơn kẻ địch. Quả nhiên là dục tốc bất đạt. Vậy, chi bằng ta sẽ đi đến Ngũ Hành Cốc tại Gia Lăng trước, rồi từ từ sẽ tìm hiểu việc này sau, chắc cũng có ngày sự thật được phơi ra ánh sáng”.
Trong lòng chàng đã quyết định, nên liền men theo sơn cốc đi tới.
Lúc ấy, trăng sáng đã lên, chung quanh ngoài tiếng gió thổi rì rào, còn thì đêu phẳng lặng, vắng ngắt. Đào Gia Kỳ đi ra khỏi khe núi, trèo qua hai đỉnh cao, tiến vào giữa một khu rừng trúc rậm rạp.
Bỗng nhiên, chàng nghe giữa cánh nmg trúc cách đấy khá xa có tiếng rên rỉ yếu đuối vọng lại. Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt, nhắm hướng có tiếng rên vọt người lướt thẳng tới. Đến nơi, chàng thấy tại đấy trúc mọc dầy đặc, tiếng rên cũng không còn nghe nữa, lục lạo tìm kiếm khắp nơi cũng không trông thấy gì lạ.
Đào Gia Kỳ thâm nói:
“Đôi tai ta thính lắm, chắc chắn là nghe không lầm, đấy rõ ràng là tiếng người rên rỉ, thế tại sao tìm không thấy gì cả ?” Sau đó, chàng lại đưa mắt tìm kiếm khắp mọi nơi, nghiêng tai lắng nghe thật kỹ. Qua một lúc lâu, quả nhiên chàng lại nghe có tiếng rên rỉ. Lần này, chàng nghe lại càng rõ ràng hơn lần trước, nên tức khắc tràn thẳng người vê phía ấy. Đến nơi, chàng trông thấy sau một khóm trúc rậm rạp, có một thiếu phụ mặc áo đen, tuổi trên dưới ba mươi, đang ngồi dựa lưng vào khóm trúc.
Người thiếu phụ đó đang bị thương rất trâm trọng, đôi mắt lờ đờ. Qua bóng trăng loang lổ, chàng trông thấy khuôn mặt của thiếu phụ ấy tựa hồ như rất xinh đẹp. Nàng có một khuôn mặt trái xoan, vành môi anh đào, tóc buông rũ phủ vai, mũi cao mắt sáng, không có một khuyết điểm nào.
Người thiếu phụ trông thấy Đào Gia Kỳ xuất hiện, thì đưa đôi mắt nhìn đăm đăm vào chàng, tựa hồ như hết sức ngạc nhiên, mà cũng tựa hồ như bị dáng điệu hào hoa, khuôn mặt tuấn tú của Đào Gia Kỳ hấp dẫn.
Khi Đào Gia Kỳ nhận ra người đang bị trọng thương là một thiếu phụ tuyệt đẹp, thì không khỏi lộ vẻ đắn đo, do dự một lúc lâu mới nói :
– Tại hạ bất ngờ đi ngang qua đây, nghe được tiếng của cô…
Nhưng tiếng sau cùng chàng không nói ra hết vì không biết phải xưng hô như thế nào cho hợp.
Người thiếu phụ cười buồn bã :
– Dù các hạ xưng hô ra sao, tôi cũng không hề buôn phiền đâu ! Đào Gia Kỳ do dự một lúc, mới dõng dạc nói :
– Cô nương có phải đã bị thương không ?
Người thiếu phụ nói :
– Trong người tôi đang bị mười ba vết thương vì chưởng lực, rồi lại bị hai vết thương vì ám khí, thêm vào đó, lại chạy một lúc thật lâu, nên khí huyết trong người đều cuộng loạn. Nếu tôi chẳng nhờ nội công thâm hậu, thì có lẽ hồn đã vê chầu Diêm Vương rồi ! Đào Gia Kỳ nói :
– Nếu nói thế, thì cô nương còn có thể cứu được ! Thiếu phụ cười tự nhiên. Nụ cười của nàng xinh đẹp duyên dáng như hoa nở mùa xuân, nhưng cũng đầy vẻ ảo não.
Đào Gia Kỳ không khỏi ngây ngất. Chàng cảm thấy nụ cười của người thiếu phụ này, xinh đẹp tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành.
Người thiếu phụ lắc đâu nói :
– Cũng có ba phần hy vọng ! Nhưng dù cho có thể cứu được đi nữa, thì vì thời gian cách cái chết quá ngắn ngủi, vẫn không thể làm thế nào được một võ công cao tuyệt cùng một thứ linh dược hiếm có trên đời. Vậy anh hãy đi đi, tôi may mắn được nằm vĩnh viễn giữa lòng núi non xinh đẹp này, cũng là mãn nguyện lắm rồi, có gì đáng sợ ?
Đào Gia Kỳ sững sờ một lúc lâu :
– Dù cho cô nương không sợ chết đi nữa, nhưng riêng tại hạ không thể thấy nguy mà lại không ra tay cứu giúp cho người khác ! Đôi tròng mắt của người thiếu phụ bỗng sáng lên :
– Anh muốn cứu tôi ?
Đào Gia Kỳ nghiêm sắc mặt :
– Tại hạ tự biết tài nghệ của mình kém cỏi, nhưng đem hết sức mình ra xem sao ?
Người thiếu phụ đưa mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt :
– Nghe qua lời nói của anh, bỗng khiến tôi lại có ý định ham sống.
Thôi cũng được, ở phía Nam trái núi này, có một sơn động, có thể ẩn mình được, anh hãy bồng tôi đi đến đó trước đã ! Đào Gia Kỳ nghe thế, sắc mặt không khỏi bừng đỏ, nhưng vì việc cứu người là hệ trọng nên chàng bèn nói :
– Nếu thế, xin cô nương hãy tha thứ cho về chỗ tôi phải đụng đến thân người của cô nương ! Dứt lời, chàng thò hai tay bồng lấy người thiếu phụ, đi thẳng vê hướng Nam. Chàng cảm thấy thân hình người thiếu phụ nhẹ nhàng như thân một con chim yến, mềm mại như bông, da thịt thoang thoảng mùi thtjl~l dịu dàng, nên tâm thần không khỏi xúc động, vội vàng tự trấn tĩnh, đưa mắt nhìn thẳng vê phía trước, tiếp tục bước tới.
Trong khi đang đi, bỗng chàng nghe người thiếu phụ nói :
– Anh không hỏi vê danh tánh, lai lịch của tôi, cũng như ai đã đánh bị thương tôi hay sao ?
Đào Gia Kỳ đáp :
– Cứu người là vì lòng nhân, dù gặp ai cũng phải cứu cả. Nếu hỏi ra lắm khi lại có nhiêu chỗ khó xử, chi bằng không hỏi thì hơn ! Người thiếu phụ im lặng không nói gì nữa.
Đi chẳng bao lâu, quả nhiên chàng trông thấy một cái hang đá ẩn mình kín đáo dưới vách núi rất nguy hiểm. Đào Gia Kỳ liên bồng người thiếu phụ đi thẳng vào trong. Qua ánh sáng lờ mờ, chàng trông thấy bên trong hang núi có bài trí đủ các vật dụng thường ngày, như giường, ghế, tựa hồ hang núi ấy là nơi có người ở.
Bỗng người thiếu phụ lên tiếng :
– Anh hãy để tôi nằm lên giường. Trên bàn có một ngọn đèn dầu, anh hãy đốt ngọn đèn ấy cháy lên đi ! Đào Gia Kỳ bèn làm y như lời, đặt người thiếu phụ nằm xuống chiếc giường, rồi lấy viên đá lửa đốt cháy ngọn đèn trên bàn.
Người thiếu phụ bỗng nói :
– Tôi có một lời yêu cầu, nếu anh bằng lòng, thì mới chữa trị cho tôi được ! Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt, quay mặt lại nói :
– chỉ cân sự yêu câu ấy nằm trong khả năng của tôi, thì chắc chắn tôi sẽ bằng lòng ngay ! Người thiếu phụ nói :
– Tôi muốn giữa tôi và anh sẽ kết làm chị em với nhau. Vì bình sinh tôi không hề lấy sắc để mê hoặc ai, mà cũng không hề hiến dâng tấm thân này cho ai cả. Giờ đây, ở giữa rừng hoang vắng vẻ, anh đã trông thấy được chân diện mục của tôi, cũng như đã bông ẵm tôi, da thịt đụng vào nhau, nếu không kết làm chị em thì sau này làm thế nào thanh minh được với mọi người ?
Đào Gia Kỳ trâm ngâm một lúc, liền khẳng khái nói :
– Tại hạ bằng lòng như vậy ! Người thiếu phụ mỉm cười buồn bã, mặt lộ vẻ thẹn thùng :
– Vậy đệ đệ hãy cởi bỏ lớp y phục của tỷ tỷ ra, thì mới có thể trông thấy rõ được nơi nào bị thương tích. Tỷ tỷ tin rằng đệ đệ là một người đứng đắn, quân tử ! Nói dứt lời, nàng liền nhắm nghiền đôi mắt lại.
Đào Gia Kỳ cảm thấy hết sức lúng túng, không biết nên hành động ra sao, thò tay ra rồi lại rút trở vê, thầm nghĩ:
“Cứu người là việc hệ trọng.
Lòng dạ ta cứ giữ bình thản là được, phương chi, ta nào có ý lợi dụng sự nguy cấp của kẻ khác ? ” Chàng nghĩ thế, nên trong lòng cảm thấy thản nhiên trở lại. Thò tay cởi hết xiêm y của người thiếu phụ ấy ra. Thân hình của người thiếu phụ không khỏi khẽ run rẩy, bàn tay của Đào Gia Kỳ cũng tự nhiên run lên.
Một tấm thân ngọc ngà, hiện nguyên dưới mắt, khiến Đào Gia Kỳ phải dùng hết nghị lực, mới có thể chế ngự được ngọn lửa dục tình cháy rục trong lòng. Chàng trông thấy phía dưới nhũ bộ bên trái và phần dưới bụng nàng đêu có vết thương của Ngũ vân xà đầu đinh. Chung quanh đấy, hiện lên một quầng tím bầm. Ngoài ra, lại còn mười ba vết chưởng ở trên vai, nách, đùi, lưng của cô gái nữa.
Đào Gia Kỳ không khỏi kinh hãi, thầm nói:
“Nếu chẳng phải nhờ ta đã lĩnh hội được toàn bộ tuyệt học trong pho Giáng Long kinh, cũng như nếu không có số linh đơn của ân sư bào chế thì e rằng không làm sao cứu nguy cho người thiếu phụ này được ! ” Chàng vừa nhìn thấy Ngũ vân xà đầu đinh, thì liên biết đấy chính là do Đào Như Hải gây ra. ác Di Lặc Trúc Tây có nói là Đào Như Hải đến vùng núi Đại Ba Sơn để tìm kẻ thù, có lẽ cô gái này chính là kẻ thù của Đào Như Hải ?
Lúc bấy giờ, người con gái đang nhắm nghiền đôi mắt. Nàng cất giọng run run hỏi :
– Thương thế của tôi, đệ đệ xem có cứu được không ?
Giọng nói của nàng mỗi lúc nghe càng yếu dân.
Đào Gia Kỳ nói :
– Tiểu đệ xem có hy vọng cứu được. Tỷ tỷ chớ nên nói chuyện nhiêu, kẻo hao tổn chân lực có hại ! Vừa nói, chàng vừa thò tay vào áo, lấy ra ba chai thuốc nhỏ, mở nút trút ra lòng bàn tay mỗi thứ bảy viên. Ba loại thuốc ấy, có ba màu xanh, đỏ và lam khác nhau, nhưng thứ nào cũng thơm ngào ngạt.
Chàng cho người thiếu phụ lân lượt uống hết hai mươi mốt viên thuốc rồi nhanh nhẹ vung chỉ, điểm thẳng vào hai trăm mười sáu huyệt đạo quan trọng khắp người cô gái. Cuối cùng, chàng lại cẩn thận nhổ hai mũi Ngũ vân xà đầu đinh ra, nặn hết số máu bầm nơi miệng vết thương, rồi bóp nát chín viên linh đơn, rịt vào nơi đó. Sau cùng, chàng lại lấy viên Phích độc bảo châu, lăn qua khắp người nàng.
Người thiếu phụ vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cất tiếng khẽ rên rỉ, đông thời, nàng lại thỉnh thoảng hé mắt nhìn mọi cử động của Đào Gia Kỳ. Nàng trông thấy dáng điệu của Đào Gia Kỳ hết sức trang trọng, sắc mặt bừng đỏ, mồ hôi nhễ nhại, thì thầm nghĩ:
“Từ trước đến nay, ta chưa hê trông thấy một người thiếu niên nào lại thành thực và cẩn trọng đến như thế ! Hơn nữa, tâm tính lại bình thản như mặt nước hồ thu, không hê xúc động trước thân thể của mình ! ” Lúc ấy, Đào Gia Kỳ đã lật người thiếu phụ nằm yên lại, rồi dồn chân khí ra đôi chưởng, đè lên hai huyệt Mệnh môn và Khí hải của nàng. Tức thì, một luồng chân khí nóng như lửa đốt, liên xuyên qua huyệt đạo tràn vào cơ thể, dẫn số linh dược uống vừa rồi đi khắp các kinh mạch.
Trên đâu của Đào Gia Kỳ khói trắng đã từ từ bốc lên, sắc mặt vốn hồng hào của chàng cũng từ từ trở thành tái nhợt.
Sau hai tiếng đồng hồ, Đào Gia Kỳ cất giọng yếu ớt hỏi :
– Tỷ tỷ đã khỏe chưa ?
Nói đoạn, chàng bèn ngôi bẹp xuống đất, nhắm đôi mắt để điều tức qui nguyên…
Không rõ đã qua bao lâu, khi Đào Gia Kỳ mở to đôi mắt ra, thì đã trông thấy một người thiếu nữ nhan sắc tuyệt trân đang đứng sững trước mặt mình.
Trước sau vẫn là một người, thế nhưng giờ đây, cô gái ấy trông như trẻ lại hằng mười tuổi. Làn da của nàng trắng như tuyết, thân hình vừa vặn, nhếch môi cười để lộ đôi hàm răng trong như ngọc, đưa đôi mắt trong veo như làn thu thủy, ngó đăm đăm vào chàng nói :
– Đệ đệ, thật tôi làm phiền đến đệ đệ nhiều quá ! Đệ đệ đã học được từ đâu bao nhiêu võ công trác tuyệt như vậy ?
Đào Gia Kỳ không khỏi chưng hửng, liên đứng phắt dậy, nói :
– Tiểu đệ hiện giờ cân giữ kín, đợi thời cơ đến nơi, tất tiểu đệ sẽ nói cho tỷ tỷ hay. Võ công của tiểu đệ rất phức tạp, quá nửa là học trộm của kẻ khác.
Người thiếu nữ cười tự nhiên :
– Đệ đệ không chịu nói, thì tỷ tỷ cũng chăng hỏi làm gì ! Đã là chị em kết nghĩa với nhau, vậy chắc đệ đệ có thể nói cho tỷ tỷ biết vê tính danh và gia thế chứ ?
Tiếng nói của nàng dịu dàng như tiếng chim oanh, nghe véo von vui tai vô cùng.
Đào Gia Kỳ nói :
– Tiểu đệ tên là Đào Gia Kỳ, trước đây ở hầu trong phủ của tên lão tặc Đào Như Hải, vê sau bất ngờ gặp được kỳ duyên, nên được ân sư dạy cho võ công…
Nói đến đây, bỗng chàng xoay đâu đề câu chuyện, hỏi :
– Tỷ tỷ, vừa rồi chị đã bị hai mũi Ngũ vân xà đầu đinh đánh trúng. Thứ ám khí ấy là của riêng Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành, không khi nào đem dùng một cách cẩu thả. Hiện nay, ông ấy sống chết ra sao chưa rõ, hai mũi xà đâu đinh này, chắc chắn không phải chính Lỗ Công Hành đã sử dụng, trái lại, rất có thể là kẻ khác lạm dụng món ám khí ấy của ông ta. Qua sự kiện này, đã thấy kẻ ấy là một kẻ đang có âm mưu to lớn, đồng thời, cũng thấy tỷ tỷ là một người lai lịch không phải tầm thường trong võ lâm ! Cô gái tươi cười lắng nghe, chờ cho Đào Gia Kỳ nói hết, mới đáp :
– Tỷ tỷ họ Tô, tên gọi Chỉ Quỳnh. Nếu bảo là tỷ tỷ có một lai lịch không phải tâm thường, cũng không đến nỗi sai sự thực. Nhưng trong võ lâm rất ít ai được biết cũng như được gặp qua tỷ tỷ… Kẻ đánh trọng thương tỷ tỷ chính là một tên ác ma đầu xỏ hết sức nham hiểm trong võ lâm. Hắn tưởng đâu tôi đã chết thực sự rồi, nhưng nào ngờ trời đã đưa đến một vị cứu tinh, khiến hành động ác độc của hắn đành trôi theo dòng nước, không thu được kết quả gì ! Đào Gia Kỳ gật đầu, cười đáp :
– Tên ma đầu mà tỷ tỷ vừa nói có lẽ là Hổ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải chăng ?
Sắc mặt của Tô Chỉ Quỳnh tràn đầy sát khí cất giọng lạnh lùng :
– Đúng thế, chính là hắn ! Dứt lời, nàng bỗng tươi cười nói :
– Thôi, chúng ta chớ nên nhắc đến việc ấy làm gì nữa. Tỷ tỷ có ý muốn được sống gần đệ đệ ba hôm, rồi sau đó mạnh ai nấy đi và xem nhau như người qua đường xa lạ. Đệ đệ dù có gặp tôi, cũng không nhận là tỷ tỷ nữa.
Đào Gia Kỳ ngạc nhiên nói :
– Cái gì ? Quỳnh tỷ nói chơi hay sao, có đâu gặp nhau mà lại không nhìn ?
Tô Chỉ Quỳnh cười buồn bã :
– Sau này rồi sẽ biết ! Đào Gia Kỳ “hừ” một tiếng :
– Quỳnh tỷ dù có biến thành tro bụi, tiểu đệ vẫn nhận ra được kia mà ! Đôi mày của Tô Chỉ Quỳnh nhường cao, nghiêng đầu qua một bên, có vẻ liến thoắng :
– Có thực như thế không ? Kỳ đệ đã có ý trung nhân chưa ?
Đào Gia Kỳ không khỏi đỏ bừng sắc mặt :
– Chẳng dám giấu Quỳnh tỷ, tiểu đệ tuy đã có mấy người bạn má hông xem như tri kỷ, song vẫn chưa thể gọi là ý trung nhân… ! Nói đến đây, thái độ của chàng bạo dạn tiếp :
– Nếu có thì ngoài Quỳnh tỷ ra, thử hỏi còn ai nữa ? Chúng ta đã tương cứu trong hoạn nạn, da thịt gần kê…
Câu nói chưa dứt, thì đôi mắt của Tô Chỉ Quỳnh đã đỏ bừng, trách :
– Không cho phép đệ đệ nói bừa bãi…
Nhưng nàng lại phì cười rồi tiếp :
– Giờ đây, để tỷ tỷ đi ra sau sơn động lo rượu thịt, chắc giờ này đệ đệ cũng đã nói rồi ?
Dứt lời, nàng bước đi lững thững thăng ra phía sau.
Đào Gia Kỳ thong thả bước ra ngoài sơn động, đưa mắt lên nhìn, mới hay là mình đã ở yên trong sơn động suốt một ngày một đêm liên. Lúc bấy giờ đã là đêm thứ hai.
Khắp ngọn núi, đâu đâu cũng là trúc xanh xinh đẹp. Một vầng trăng tròn đang lơ lửng trên không, đêm khuya phăng lặng, có lẽ đã vào canh ba.
Chàng đưa mắt nhìn đăm đăm vào một áng mây nhỏ, đang trôi lơ lửng trên nên trời cao, đầu óc nghĩ ngợi miên man không ngớt. Với một con người tài hoa tuyệt thế, tâm trí như chàng, mà vẫn không làm sao đoán ra được lai lịch của Tô Chỉ Quỳnh…
Suốt ba ngày, Tô Chỉ Quỳnh và Đào Gia Kỳ lúc nào cũng gần gũi bên nhau, nói nói cười cười vui vẻ ấm cúng như một cảnh gia đình.
Qua đến sáng sớm ngày thứ tư, khi Đào Gia Kỳ vừa tỉnh giấc thì trông thấy bên cạnh mình có một bức thư viết rằng :
“Trăng có khi mờ khi tỏ, khi tròn khi khuyết, người có khi buồn vui ly hợp, những việc ấy từ xưa đến nay, chẳng ai có thể tránh khỏi được. Chúng ta đã sống chung ba hôm, tất không khỏi quyến luyến, nhưng giờ thì vẫn phải xa nhau ! Khi xa rời nhau đã khó khăn, mà muốn gặp lại nhau cũng khó khăn không kém. Vậy chúc đệ đệ khỏe mạnh và thận trọng trong mọi việc Quỳnh tỷ lưu bút”.
Tô Chỉ Quỳnh thực chăng khác nào một bóng ma, Đào Gia Kỳ gặp được nàng trong một khung cảnh hết sức đột ngột, nhưng giờ đây nàng bỏ đi cũng rất bất ngờ.
Đào Gia Kỳ cảm thấy như mình nằm một giấc chiêm bao, tay nắm chặt cánh thư, đứng trơ trơ giữa sơn động bâng khuâng như bị mất một cái gì quí báu.
Khi chàng bước ra khỏi sơn động, thì mặt trời đã lên cao, cảnh vật chung quanh một màu xanh biếc, mịt mù hằng vạn dặm. Chàng quyết định trở lại Kim Ngân Giáp một lần nữa, nên liên vọt người lên, lướt nhanh như một cơn gió.
Tại Kim Ngân Giáp khung cảnh im phăng phắc, hoa nmg nở rộ nơi nơi, nước khe chảy róc rách, nghe như tiếng đàn. Tất cả những xác chết mà chàng trông thấy trước đây, giờ chẳng còn đâu nữa, ngay một dấu vết nhỏ vê cuộc giết người đẫm máu ấy, cũng chẳng còn sót lại ! Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt, đưa chân bước đi chậm rãi chung quanh trong khe núi, nghĩ ngợi suy đoán những điêu bí mật trong việc này, nhưng vẫn không tìm được mảy may nào cả.
Đột nhiên, có ba bóng người thoáng qua thực nhanh trong cánh rùng thưa, rồi dừng lại thì thầm nói nhỏ với nhau. Đào Gia Kỳ là người can đảm và tài nghệ cao cường, nên liền thoắt người đến và buông mình rơi xuống cách số người đó độ ngoài một trượng.
Khi tia mắt của đôi bên vừa chạm vào nhau, thì ba người nọ liên kêu lên một tiếng mừng rỡ, đồng thời, có một người liên nhanh nhẹn chạy thẳng đến trước mặt Đào Gia Kỳ nói :
– Thì ra là ông anh ! Anh em của tại hạ đã tìm kiếm ông anh suốt ba hôm liên ! Ba người ấy không phải xạ lạ, mà chính là Đoàn Thừa Tiên, Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang và Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý.
Đào Gia Kỳ cười :
– Té ra ba vị cũng đến đây ! Có lẽ ba vị đã trông thấy một điểm đáng ngờ rồi chăng? Nếu chẳng phải thế thì tại sao lưu lại Đại Ba Sơn đến ba hôm ?
Sắc mặt của Đoàn Thừa Tiên tràn đây vẻ hối tiếc :
– Vùng núi Ba Sơn rộng không dưới mấy ngàn dặm, bọn chúng tôi không quen đường đất, hơn nữa, thuật khinh công của ông anh lại nhanh như chớp, nên khiến chúng tôi không làm sao đuổi theo kịp. Trong khi đó, chúng tôi lại không biết địa điểm Kim Ngân Giáp tại đâu nên kiếm suốt ba hôm vẫn không gặp, cuối cùng may mắn được dân cư trong vùng chỉ cho, nên mới tìm được đến đây. Chẳng hay ông anh có gặp được tên lão tặc Đào Như Hải không ?
Đào Gia Kỳ lắc đầu :
– Tiểu đệ cũng đến chậm một bước, nên tên lão tặc ấy đã thoát đi rồi.
Nhưng, đấy cũng chẳng qua là tiểu đệ phán đoán thế thôi, chứ kỳ thật thì không tìm thấy một manh mối gì cả. Chính vì lẽ đó, tôi mới trở lại đây một lần nữa, hy vọng có tìm ra được một dấu vết gì chăng… ?
Nói đến đây, chàng tươi cười rối tiếp :
– Chẳng rõ lời nói của ác Di Lặc Trúc Tây có man trá không ? Nếu lão ấy phỉnh gạt chúng ta thì chúng ta đến đây quả hoang phí thì giờ ! Trình Nam Giang nói :
– Trúc Tây tuy là một trong hàng Thập ác, nhưng trong khi nói chuyện với thiếu hiệp, thái độ của lão ta, từ ngôn ngữ tới dáng điệu đêu tỏ ra hết sức chân thành, chắc chắn không sai. Ôi ! Tên lão tặc này ngày nào chưa được trừ, thì ngày ấy võ lâm chưa yên ổn ! Đoàn Thừa Tiên nói :
– Trình thúc phụ làm thế nào biết được lời nói của lão hung tăng ấy là đúng sự thực?
Trình Nam Giang vuốt râu cười to :
– Già đây suốt nửa đời người lăn lóc trong chốn giang hô, tiếp xúc với đủ hạng người, thì nào lại không biết nhận xét vê điêu đó ?
Đoàn Thừa Tiên cất tiếng than dài :
– Giờ đây, nhị vị thúc phụ dạy tôi phải làm sao ?
Ngu Vạn Lý nói :
– Hiền diệt chớ quá sốt ruột, hiện nay võ lâm đều xôn xao, mâm loạn đã hiện rõ. Nếu truy nguyên việc này thì thấy tất cả đều do tên lão tặc ấy mà ra. Tại sao hắn phải làm như vậy ? Theo tôi nghĩ, thì chẳng qua vì trước đây hắn không còn chỗ đứng trong võ lâm, bắt buộc phải gác đao qui ẩn…
Nói đến đây, ông ta dừng lại trong giây lát, đưa mắt nhìn về phía Đào Gia Kỳ một lượt, rồi tiếp :
– Tên lão tặc ấy là một tên gian hùng số một. Suốt mười lăm năm qua, không lúc nào là hắn không sắp đặt một kế hoạch trả thù. Một sự sắp đặt cẩn mật suốt trong vòng mười lăm năm đằng đẵng, lẽ tất nhiên là vô cùng thâm độc, nhằm làm cho cả võ lâm rối loạn tơi bời, chém giết liên miên, trong khi đó, hắn có thể đứng ở ngoài vòng để thủ lợi. Nhưng, chẳng ngờ một nước cờ đi sai thì lại hỏng cả bàn. Trong hành động của hắn, hắn đã sơ hở, để cho Nhất Chân Tử phát giác được việc cả nhà Lỗ Công Hành thảm sát, pho Hàn Thiết Quan âm bị lấy mất đi và ngay đến Lỗ Công Hành sống chết thế nào, đến nay vẫn chưa có ai biết rõ. Hơn nữa, có người mục kích tên lão tặc ấy đang câm pho Hàn Thiết Quan âm tại Đại Vũ Lãnh ! Đào Gia Kỳ mỉm cười :
– Chính vì vậy mà tên lão tặc ấy phải luống cuống cả tay chân, kế hoạch thâm độc sắp đặt trong mười lăm năm qua cũng bị đình hoạn lại ! Ngu Vạn Lý gật đầu nói :
– ý kiến của thiếu hiệp tương đông với ý kiến của già đây. Đến sau này, khi Thanh Lai phiêu cục nhận áp tải món hàng bí mật và đi ngang qua dưới chân núi Thái Sơn….
Nói đến đây, ông ta đưa mắt nhìn về phía Đoàn Thừa Tiên một lượt rối nói :
– Người bạn chí thân của già là Thất Bộ Đoạn Hồn Đoàn Vĩnh Thọ cũng vì việc ấy mà bị tên lão tặc đó, bày mưu mượn tay kẻ khác để sát hại, chết thảm thiết dưới những mũi Ngũ vân xà đầu đinh ! Đoàn Thừa Tiên nghe thế thì lệ ngấn quanh tròng, rối trào xuống đôi má. Đào Gia Kỳ hết sức cảm động :
– Đoàn huynh chớ quá bi thương, lưới trời lồng lộng, nhưng mà khó lọt Tên lão tặc ấy rồi sẽ có ngày bị bắt sống. Chừng ấy, ta sẽ đem hắn đến tế trước phân mộ của Đoàn lão tiền bối hâu hương hôn của lão tiền bối được ngậm cười nơi chín suối ! Đoàn Thừa Tiên tự biết mình không giữ được sự điềm tĩnh, nên gạt lệ vòng tay cám ơn :
– Tôi chỉ mong được như lời ông anh đã nói ! Đào Gia Kỳ nói tiếp :
– Ngu lão anh hùng căn cứ vào đâu để phán đoán là Thanh Lai phiêu cục, do chính tay của tên lão tặc ấy bày mưu ?
Ngu Vạn Lý cất tiếng than và nói :
– Hồ Vân Bằng bị chết một cách thê thảm, thế tại sao Thanh Lai phiêu cục lại giải tán đi. Tất cả số người trong phiêu cục đang đêm đã bỏ đi mất biệt, chứng tỏ rằng việc ấy có điêu đáng nghi. Già đây đã tốn hết một năm để theo dõi dò xét, bất ngờ cứu nguy được cho một võ sư tại bán đảo Lôi Châu ở Thiên Nam. Do đó, vị võ sư ấy vì cảm ơn già nên thấu lộ mọi việc của Thanh Lai phiêu cục vừa qua…
Đôi mắt của Đào Gia Kỳ liên sáng rực :
– Bên trong việc ấy thế nào, xin lão anh hùng nói rõ ra cho biết ?
Ngu Vạn Lý cất tiếng than :
– Người anh em kết nghĩa của tôi là Đoàn Vĩnh Thọ đã chết một cách oan uổng, vì bên trong đó có nhiều điều uẩn khúc. Vị võ sư ấy cũng chỉ biết một vài khía cạnh mà thôi, nên nói cũng không rõ ràng và già chỉ căn cứ vào những tiểu tiết đó để phán đoán mà thôi…
Nói đến đây, Ngu Vạn Lý trâm ngâm suy nghĩ trong giây lát, nói tiếp :
– Đào Như Hải từ ngày trông thấy Yến Nam Tam Kiệt và quần hùng hai phe hắc bạch tập trung vê vùng Dự Chương, thì hắn đứng ngồi không yên, bèn sai bọn thủ hạ thân tín lén mang pho Hàn Thiết Quan âm đưa đến Thanh Lai phiêu cục. Người chủ hiệu của phiêu cục này là Đàm Anh Hào, một người bạn kết nghĩa của Đào Như Hải. Đào Như Hải đã sai hắn áp tải như một món hàng kín đem giao cho một người ở tại Yên Kinh.
Đào Gia Kỳ nói :
– Đưa đến cho ai ở Yên Kinh ?
Ngu Vạn Lý lắc đầu :
– việc ấy thì không được biết. Nhưng khi tên môn hạ trung thành của Đào Như Hải đang đi trên đường đến Thanh Châu thì chẳng ngờ bị một cặp cường khấu trứ danh trong giới giang hồ trộm biết được…
Đào Gia Kỳ nói :
– Có phải Truy Phong Thần Viên Lê Bỉnh và Lục Nhĩ Thần Di Vu Trọng không ?
Ngu Vạn Lý gật đầu nói :
– Đúng thế ! Thân Châu Song Viên trông thấy người đang phi ngựa có vẻ khả nghi, nên theo dõi đến Thanh Lai phiêu cục và lắng nghe được một phần cơ mật, nên vội vàng lui ra khỏi phiêu cục, trở vê khách điếm bàn kế hoạch đánh cướp. Bọn chúng đã quyết định sẽ đón đường tại một địa điểm cách ngoại ô thành Thái An mười dặm vê phía Tây để đoạt số hàng áp tải bí mật đó. Nhưng nào ngờ vách có tai, người anh em kết nghĩa của tôi là Đoàn Vĩnh Thọ biết được…
Đào Gia Kỳ thở phì ra một hơi dài, nói :
– Thì ra bên trong có một nguyên nhân như vậy. Nhưng người dùng khăn đen che mặt ấy là ai ?
Ngu Vạn Lý gượng cười đáp :
– Theo già thì chính điểm ấy là một điểm khúc chiết và phức tạp. Sau khi Hồ Vân Bằng bị chết thảm thiết thì Đàm Anh Hào cũng bị ám hại mất mạng tại Thanh Lai phiêu cục. Trong khi ông ta hấp hối thì bảo tất cả thủ hạ Ở trong phiêu cục phải dời bỏ cửa hiệu ngay tức khắc, và từ đó vê sau không được dấn thân vào chốn giang hô nữa, hâu tránh mang họa vào thân…
Nói đến đây, Ngu Vạn Lý cất giọng cười bực tức tiếp :
– Nếu già đoán không lầm, thì Cô Tùng Cư Sĩ ở tại Cô Tùng Cốc thuộc vùng Hắc Long Đàm, không phải là Hà Trùng Uy, trái lại, chính là có một người khác đã mạo danh Hà Trùng Uy thôi. Vê sau, khi Bắc Quốc Song Ma dẫn quân hùng trở lại Cô Tùng Cốc và trông thấy một xác chết của Cô Tùng Cư Sĩ, nhưng xác chết lại không phải chính là xác chết của người đã giả mạo Hà Trùng Uy. Trong nội vụ này, đầy dấy n~lũlg sự man trá, thế mà trong võ lâm hầu hết lại tin là thực đấy, mới là một chuyện lạ ! Đào Gia Kỳ mỉm cười :
– Hiện trong võ lâm, vốn phân lớn sự việc đều gian dối khó hiểu, nhưng nếu ta thấy một việc kỳ lạ mà vẫn giữ được vẻ tự nhiên, thì việc ấy sẽ không còn kỳ lạ gì với ta nữa. Lời nói của Ngu lão sư và sự phán đoán của riêng tại hạ, tuy khác nhau nhưng cũng đi đến cùng một kết luận. Tuy nhiên, sự phán đoán ấy vẫn còn có chỗ chưa hoàn toàn phù hợp với sự thực.
Đấy là việc con người bí mật mặc áo đen che kín mặt, cướp lấy được pho Hàn Thiết Quan âm từ trong tay của Hô Vân Bằng, chạy thẳng lên núi Thái Sơn, từ đó, pho Hàn Thiết Quan âm, một bảo vật đã làm rung chuyển cả võ lâm, không còn trở vào tay của Đào Như Hải nữa ! Ngu Vạn Lý, Trình Nam Giang và Đoàn Thừa Tiên nghe thế, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau ! Trình Nam Giang ngạc nhiên nói :
– Có phải thiếu hiệp muốn nói, con người mà Đào Như Hải phái đi làm chuyện ấy đã phản bội cướp mất đi pho Hàn Thiết Quan âm không ?
Đào Gia Kỳ gật đầu.
Ngu Vạn Lý lộ vẻ nghi ngờ :
– Thiếu hiệp làm thế nào biết được ?
– Số người ở tại Cô Tùng Cốc đều bỏ đi, trong khi đó xác chết ngổn ngang khắp cả sơn cốc, vậy không phải là một sự giải thích cụ thể hay sao ?
Đào Gia Kỳ nói đến đây, bèn mỉm cười rồi tiếp :
– Hiện giờ tuy bê ngoài không thấy Đào Như Hải có hoạt động gì cả, nhưng thực sự bên trong hắn đang bôn ba khắp chốn, tìm lại pho Hàn Thiết Quan âm.
Đột nhiên, khi ấy có một âm thanh của một vật nặng va chạm vào gỗ, vọng đến bên tai của mọi người. Tất cả đêu sửng sốt đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Đoàn Thừa Tiên trông thấy trước tiên, một mũi tên từ đâu bay tới, cắm phập vào một gốc cây to, cách đấy trên dưới mười trượng. Sau đuôi mũi tên ấy, có treo một cuộn giấy nhỏ tròn.
Đoàn Thừa Tiên liên nhanh nhẹn lao người tới, thò cánh tay ra, nhổ lấy mũi tên, rối chụp ngay lấy cuốn giấy mở ra xem, thấy bên trong có mấy dòng chữ thảo, viết bằng một thứ đá đỏ trong núi :
“Muốn biết tin tức của Đào Như Hải, xin hãy đến Vân Nam và Qúi Châu. Nơi ấy núi non có nhiều sài lang, nmg âm u ẩn kín nhiều tên ma đạo ! ” Xem qua xong, Đoàn Thừa Tiên liên trao cho Đào Gia Kỳ và hai vị thúc phụ của y cùng xem. Dòng chữ ấy tuy viết rất rối, nhưng Đào Gia Kỳ vừa nhìn qua thì cũng có thể đoán được đấy là bút tích của Tô Chỉ Quỳnh.
Bởi thế, đôi mày lưỡi kiếm của chàng không khỏi khẽ cau lại thầm nói:
“Quỳnh tỷ tại sao lại cố ý tránh không chịu gặp mặt ta như thế ?”. Trong lòng chàng bất giác cảm thấy nỗi buồn bã khó tả.
Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang cũng cau đôi mày rậm lại nói :
– Người viết những dòng chữ này là ai ?
Ngu Vạn Lý nói :
– Chắc chắn là một đối thủ với tên lão tặc họ Đào, hoặc cũng có thể là kẻ thù với số bạn bè của tên lão tặc ấy ! Vừa nói đến đây, ông ta bỗng ngửa mặt lên trời, cười to tiếp :
– Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đi đến vùng Vân Nam và Qúi Châu một chuyến, hầu mời một số bạn bè tri kỷ mà bấy lâu không có dịp gặp gỡ, ra tiếp tay với chúng ta ! Sau đó, ông ta bỗng quay qua Đào Gia Kỳ hỏi :
– Hiện giờ tại hạ có việc cần phải đến vùng phía Tây đất Tứ Xuyên ! Đoàn Thừa Tiên hết sức vui mừng :
– Vậy chúng ta cùng đi được không ?
Đào Gia Kỳ mỉm cười :
– Trên đường lữ thứ, nếu có bạn đồng hành thì đỡ buồn, vậy tại sao lại không được?
Thế là tất cả bốn người cùng lao mình lướt đi, rời bỏ vùng Kim Ngân Giáp tiến thẳng vào biên cảnh đất Tứ Xuyên.
Vùng Tứ Xuyên nhiều núi non, nên bốn người mới đi được ngoài bốn mươi dặm, thì bóng mặt trời đã gối đỉnh non Tây, bóng hoàng hôn mờ mịt đây đó Suốt dọc đường đi, nhà cửa dân cư thưa thớt, đâu đâu cũng núi hoang đồi vắng, vách đá cao vút, hố sâu hiểm nghèo, trông cảnh thật là hoang vu buồn bã.
Ngu Vạn Lý đưa tay lên chỉ vê hướng một cánh rừng đen ngòm dưới chân núi nói :
– Có một làn khói trắng từ lùm cây bay lên, chắc nơi đây có nhà, chúng ta hãy tạm tìm đến đó xin ngủ nhờ một đêm rồi sáng mai sẽ lên đường được không ?
Đào Gia Kỳ biết số người của Ngu Vạn Lý đã hai ngày một đêm chưa ăn uống gì cả, nên liên tán đồng ý kiến của ông ta.
Bởi thế, bốn người liên chạy nhanh xuống núi, nhằm hướng khu nmg mờ mịt ấy tiến tới. Chẳng bao lâu sau, họ trông thấy có một ngôi chùa hoang ẩn hiện trước mắt.
Khi đi đến gân, thì họ trông thấy cổng chùa đã bị sụp đổ quá nửa, khắp mặt đất mảnh gạch mảnh ngói bừa bãi, trông hoang dại vô cùng. Dưới bóng hoàng hôn mờ tỏ, cảnh hoang dại ấy trông lại càng có vẻ âm u lạnh lùng hơn ! Khi họ bước vào đến cửa chùa, thì thấy ngôi bảo điện rong rêu phủ kín mặt đất, ngoài sân cổ thụ cao chọc trời, những pho tượng thờ bên trong điện cũng đã gãy đổ thảm thương, từng bầy dơi không ngớt bay lượn, tung cánh nghe rèn rét.
Nhìn qua cảnh này, chẳng cần hỏi ai cũng đủ biết, đây là một ngôi chùa bỏ hoang đã lâu không còn tăng lữ trú ngụ nữa. Bởi thế, Ngu Vạn Lý không khỏi sửng sốt :
– Trong chùa không có người ở, thế tại sao lại có khói bốc lên ? Việc này quả là lạ lắm, để già đi xuống bếp xem qua cho biết ! Nói đoạn, ông ta liên lao thẳng người đi nhanh như gió.
Khi Ngu Vạn Lý vừa tiến đến nhà bếp của ngôi chùa, thì mặt mày không khỏi biến sắc, trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đứng trơ ra như một pho tượng gỗ.
Thì ra, trong gian nhà bếp này được quét tước sạch trơn, dọn dẹp gọn gàng Trên một chiếc bàn vuông đã bày sẵn tám món thức ăn ngon lành, chén đũa cơm rượu đêu đầy đủ, thức ăn nghi ngút khói, mùi thơm bay ngào ngạt.
Trên bàn bày vừa vặn bốn cái chén, bốn đôi đũa, đông thời lại có một phong thư, ngoài phong bì đê :
“Kính gửi Đào thiếu hiệp” Bên dưới phong thư không có đê rõ tên người gửi.
Trong gian nhà bếp ấy vắng ngắt, không có một bóng người, nhưng xem qua thức ăn còn nóng hổi, thì có thể biết những thức ăn ấy mới vừa được nấu nướng. Người đã đứng ra nấu nướng những thức ăn đó, mới bỏ đi chăng bao lâu.
Suốt nửa đời người, Ngu Vạn Lý đã lặn lội trong chốn giang hô, nhưng một việc lạ như thế này, thực ra ông ta mới được gặp lần đầu. Do đó, với một con người võ công thượng thặng, kiến thức rộng rãi như ông, cũng không khỏi điên đầu trước một sự việc kỳ lạ như thế này. Bởi thế, ông liên nhanh nhẹn chạy trở ra, thuật rõ cho số người Đào Gia Kỳ nghe qua mọi điêu chính mình đã trông thấy.
Đào Gia Kỳ nghe xong, thì đã hiểu được một phân nào đối với sự kiện lạ lùng ấy, nên vội vàng chạy thẳng xuống nhà bếp. Chàng thấy nét chữ ngoài phong bì, lại chính là nét chữ của Tô Chỉ Quỳnh nên nhanh nhẹn xé ra xem một mình, rồi cất kỹ vào áo.
Khi ba người kia bước đến nơi, thì Đào Gia Kỳ bèn cười nói :
– Những thức ăn này chính là do một người bạn của tại hạ đã nấu nướng. Cá tính của người bạn ấy thích bày trò rắc rối để trêu cợt bạn bè, ba vị đã đói bụng, thì chúng ta hãy ngồi vào cùng ăn một bữa no say đã.
Số người của Ngu Vạn Lý vì đã sẵn lòng tin phục Đào Gia Kỳ, nén không nghi ngờ gì, vui vẻ ngôi cả vào bàn ăn uống.
Rượu thịt đêu ngon miệng, nên ai nấy cũng ngợi khen. Khi ăn được nửa bữa, thì Trình Nam Giang bỗng sinh nghi, lên tiếng :
– Ngôi chùa hoang này ở sâu giữa núi rừng vắng vẻ, chắc chắn là cách xa xóm làng chợ búa, muốn nấu nướng được bấy nhiêu thức ăn, cũng chẳng phải là một việc dễ. Hơn nữa, người bạn thân của thiếu hiệp làm thế nào biết trước được chúng ta sẽ đến nghỉ tạm tại nơi cảnh chùa hoang này ?
Đào Gia Kỳ chỉ mỉm cười nhưng không trả lời. Trong lòng chàng không khỏi thầm khen ngợi Trình Nam Giang là một người giang hồ già giặn, tiên đoán mọi việc rất hữu lý và chính xác. Riêng chàng đối với việc này, nào phải không có lòng nghi, song trải qua sự suy nghĩ tỉ mỉ, chàng đã đoán ra một phần lớn sự việc, nên mới giục mọi người ngồi vào bàn ăn uống. Đoàn Thừa Tiên cười to :
– Ngu thúc phụ thực lẩm cẩm quá ! Đào thiếu hiệp là một con người phi thường, người bạn của anh ấy cố nhiên cũng là một nhân vật phi thường, do đó, mới có thể hành động được một cách phi thường như vậy, nào chi lạ ?
Ngu Vạn Lý cũng cười to :
– Đúng lắm ! Đúng ! Thế tại sao già lại không nghĩ tới, thực là đáng trách !.
Đêm đã vào canh ba, trăng lạnh treo lơ lửng trên trời, khiến không gian trong vắt như sương. Bốn người sau khi ăn uống no say, còn đang quây quần đàm luận vê những việc lớn của võ lâm, thì bỗng nghe bên ngoài cửa có một giọng cười lạnh lùng sâu hiểm truyện đến.
Trình Nam Giang không khỏi biến hẳn sắc mặt, lướt nhanh ra khỏi phòng, quát to :
– Kẻ nào lại dám trêu chọc trước mặt lão phu như vậy ?
Trong khi thân hình ông ta từ trên trời rơi xuống, đứng nhẹ nhàng trên đất, thì trông thấy tại hành lang có ba người mặc áo đen, mặt mày lạnh lùng sâu hiểm, đang đứng sát nhau. Ba người ấy cao thấp không đêu, nhưng tướng mạo đêu hết sức xấu xí, đôi mắt chiếu ngời không thua ánh chớp.
Người đứng bên phía trái, đầu to như cái thúng, miệng đầy răng nanh, cất tiếng cười khanh khách nói :
– Bọn các ngươi ăn vụng rượu thịt của ta, lại còn dám tự xưng là lão phu, thì quả thực là kẻ muốn tìm cái chết ! Trong khi ấy, Đào Gia Kỳ, Ngu Vạn Lý và Đoàn Thừa Tiên cũng vừa tràn ra đến nơi. Đào Gia Kỳ nghe câu nói của quái nhân ấy thì cười lạnh lùng, hỏi :
– Có phải thực sự đấy là thức ăn của Xuyên Trung Tam Xú các ông hay không ?
Xuyên Trung Tam Xú không khỏi sửng sốt. Trình Nam Giang và Ngu Vạn Lý cũng giật mình vì Xuyên Trung Tam Xú là những nhân vật có thể nói rất có tiếng tăm trong phe hắc đạo ở miên Tây Nam, nhưng từ trước đến nay rất ít ai gặp được bọn họ, thế tại sao Đào Gia Kỳ vừa trông thấy là đã nhận ra được họ ngay ?
Kế đó Đào Gia Kỳ quay về phía quái nhân đâu to như cái thúng cười nói :
– Nếu tôi đoán không lầm thì ông chính là Đại Đầu Quỉ Phán Tang Hướng Lương chứ gì ?
Nói đoạn, chàng lại đưa tay chỉ vê phía quái nhân mặt dài như ngựa, đôi má hõm sâu nói :
– Còn ông chắc là Xú Vô Thường Dương Công Lượng chứ gì nữa ?
Sau cùng, chàng quay vê phía quái nhân thứ ba gằn giọng cười nhạt :
– Còn ông chẳng cân ai bảo cũng biết là Câu Mạng Hôn Sử Thân Lâm chứ còn gì nữa ? Bọn các ông chăng phải chạy theo Vô Tình lão tặc hay sao ? Nay các ông trở vê đất Tứ Xuyên có ý định làm gì thế ?
Tam Xú nghe qua thì mặt đều biến sắc. Tang Hướng Lương đưa mắt nhìn kỹ Đào Gia Kỳ một lúc, trông thấy chàng là một người thiếu niên đẹp đẽ, chẳng có gì chứng tỏ là một nhân vật phi thường cả. Bởi thế, lão ta tự ỷ vào võ công trác tuyệt của mình, cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách :
– Đôi mắt của các hạ quả cao minh phi thường nên đã nhận đúng Xuyên Trung Tam Xú chúng tôi. Nhưng còn điểm này Tang mỗ chưa hiểu được, ấy là tại sao tôn giá lại biết riêng giữa chúng tôi và Vô Tình Tú Sĩ như Đào Gia Kỳ cất tiếng cười to :
– Thói thường việc hay thì không ai nói đến, nhưng việc xấu thì đôn đại thực xa. Bởi thế, nếu không muốn kẻ khác biết được hành động xấu của mình, thì chỉ có cách duy nhất là mình không làm những việc xấu ấy thôi ! Sắc mặt của Tang Hướng Lương bỗng tràn đây sát khí, cất giọng cười sâu hiểm nói:
– Chắc chắn có người đã mách việc ta cho ngươi biết ! Ngôi chùa hoang này là nơi anh em Xuyên Trung Tam Xú chúng tôi ở đã lâu, từ trước đến nay chẳng hê có ai hẻo lánh đến đây. Nếu bọn các người không phải có ý định tìm đến gây sự, thì đâu lại đến đây làm gì ? Vậy tôn giá hãy mau nói rõ lai lịch, vì từ trước đến nay, chẳng có ai bị chết dưới tay của Tang mỗ mà không xưng tên họ bao giờ ! Xú Vô Thường Dương Công Lượng cũng gằn giọng quát :
– Lão đại, anh nên hỏi rõ kẻ nào đã chỉ đường hắn đến đây, bằng không thì hậu quả tai hại khó lường ! Đào Gia Kỳ cười to :
– Giờ chết của ba ngươi đã đến, thế mà còn dám khoác lác ngông cuồng. Nếu ta để cho ba ngươi được sống thì chẳng phải gieo mâm họa to tát về sau ! Nói đoạn, chàng lại cất tiếng cười gằn. Tiếng cười của chàng xuất phát từ nguồn nội công thâm hậu, do đó làm cho không khí bên ngoài không ngớt đảo lộn dữ dội, mái ngói trên đầu tuôn đổ xuống như mưa, tiếng “lộp, độp” vang dội không ngớt bên tai.
Xuyên Trung Tam Xú thấy thế, thì sắc mặt không khỏi biến hẳn. Bỗng nhiên, Câu Mạng Hồn Sử Thân Lâm đôi mắt chiếu ngời ánh sáng hung dữ, nhanh nhẹn rùn thấp người xuống, dùng thế Phi ưng câm thố, giương thẳng mười ngón tay ra, lao vút tới chụp vào người của Đào Gia Kỳ. Thế võ của y hết sức nhanh nhẹn đánh ra lại hết sức chính xác, khiến gió rít nghe vèo vèo, vô cùng nguy hiểm.
Nào ngờ Đoàn Thừa Tiên đã nhận thấy từ trước, tia mắt hung tợn của Thân Lâm, nên đã cảnh giác đê phòng, kịp trông thấy Thân Lâm vung đánh ra, thì liên quát to :
– Đố lũ chuột ngươi dám ! Tức thì, Đoàn Thừa Tiên đã vung trong hai cánh tay, dùng thế Tuyên phong tốc lạc đỡ thẳng ra.
Sau một tiếng “âm” thực to, hai luông kình lực chạm thẳng vào nhau, khiến Đoàn Thừa Tiên và Thân Lâm đều bị hất bắn, bay người ra xa, máu huyết cuộng loạn. Do đó, cả hai đều khiếp sợ trước chân lực mạnh mẽ của đối phương.
Đôi mày lưỡi kiếm của Đào Gia Kỳ cau lại, đưa mắt nhìn Xuyên Trung Tam Xú cất tiếng than :
– Ba vị vẫn còn mơ màng trong giấc mộng đẹp, chứ chưa chịu tỉnh ngộ hay sao ? Vô Tình Tú Sĩ đã lấy cái tên Vô Tình, vậy thử hỏi lão ta nào có thương yêu gì ba vị ? Chuyến đi này nhiệm vụ của ba vị thực nặng nê, là phải tìm hiểu xem trong vùng Tứ Xuyên thực sự có một con người gọi là Ngọa Long cốc chủ hay không ? Ngọa Long cốc chủ là người trong Vũ Nội Bát Kỳ, tiếng tăm vang dội cả Trung Nguyên, nhưng chưa hê có ai trông thấy mặt ông ta cả. Nghe đâu, võ công của ông ta cao cường tuyệt đỉnh, thì chắc chắn ba vị cũng sẽ bị mất mạng ngay. Phương chi, ba vị chỉ mới đi được đến trạm thứ nhất, ba vị nào biết đối phương là nhân vật ra sao ?
Tang Hướng Lương biến hẳn sắc mặt, đôi mắt giương tròn xoe, nói lẩm bẩm:
– Tôn giá tại sao lại biết rõ được mọi việc như thế ? Hành trình của Tang mỗ bí mật vô cùng, thế ai đã để lộ ra ngoài như vậy… ?
Đào Gia Kỳ nghiêm sắc mặt :
– Tang lão sư, ông chớ hỏi ai đã để lộ hành tung của các ông làm gì. Vì như tôi đã nói cho các ông nghe, là tại sao Vô Tình Tú Sĩ lại lấy tên là Vô Tình kia mà ? Qua lời nói của tôi, các ông cũng đã đoán biết được hơn quá nửa rối ! Nếu các ông thành thật làm được việc theo lão ta thì tốt, bằng không thì lão ta sẽ giết quách các ông để giữ kín mọi điêu bí mật ! Tang Hướng Lương nghe qua, liên tái hẳn sắc mặt.
Thân Lâm sau một lúc điều hòa hơi thở, đã khiến số máu huyết trong người ổn định trở lại, nên liên bước tới, cười nhạt :
– Ngươi chớ nên đặt điều gạt gẫm làm gì, Thân mỗ nhất định không chịu tin…
Đột nhiên, từ cánh rừng cổ thụ phía trước chùa, có một giọng cười lạnh lùng vọng đến :
– Ngươi không tin thì cũng có ích gì ?
Liền đó, bỗng mọi người nghe có tiếng một vật gì nặng nề từ trên cao rơi xuống đất.
Thân Lâm liên tràn nhanh vê phía có tiếng động ấy. Lão ta đưa mắt nhìn kỹ, thì trông thấy có một bóng đen đang nằm co trên đất, nên không khỏi sửng sốt, nhanh nhẹn nhảy thẳng đến trước bóng đen ấy, thò tay ra sờ thì thấy đó là xác chết của một gã đàn ông mặc áo đen, tuy đã đứt hơi nhưng thân người chưa cứng.
Thân Lâm lại đưa mắt nhìn kỹ diện mục của gã đàn ông bạc phước kia, thì không khỏi kinh hoàng kêu thành tiếng.
Ngay lúc ấy, Tang Hướng Lương và Dương Công Lượng cũng vừa nhảy đến nơi. Khi họ đã trông rõ diện mục của gã đàn ông nọ, thì cả hai cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Số bốn người của Đào Gia Kỳ cũng nhanh nhẹn bước tới nơi. Đào Gia Kỳ nhìn qua sắc mặt của Xuyên Trung Tam Xú, bèn mỉm cười nói :
– Ba vị nhận ra được người này chăng ?
Tang Hướng Lương “hừ” một tiếng qua giọng mũi :
– Vô Tình tiền bối là một trong Vũ Nội Bát Kỳ, thế mà các ngươi dám giết chết kẻ dưới tay đông đạo của ông ấy, vậy ngày trả lại mối thù này cũng không lâu đâu ! Đào Gia Kỳ nhường mày cười :
– Xin ba vị hãy lục soát trong người nạn nhân kỹ đã, rồi sẽ nói sau cũng chưa muộn ! Tang Hướng Lương lộ vẻ sững sờ một lúc, trong lòng đoán biết có điêu gì bí ẩn trong việc này, nên liên cúi người đưa tay lục soát trong lưng xác chết, lấy ra một miếng đồng dày độ nửa phân. Trên một góc của miếng đông ấy có một lỗ tròn, trét kỹ bằng sơn rất kín đáo. Lão ta bèn lấy một ngón tay đè mạnh nơi lỗ tròn ấy, thì lớp sơn liền vỡ ra, để lộ một cuộn giấy tròn nhỏ.
Lão ta vội vàng rút cuộn giấy ấy ra xem, thì mặt liền biến sắc mô hôi lạnh toát ướt đẫm cả vầng trán…