Đọc truyện Ma Đao Sát Tinh – Chương 14: Chất độc vô hình
Hung Tăng ngờ là ngọn gió trời từ ngoài thổi vào, nên cũng không để ý nhưng bỗng lão ta nhìn thấy tia mắt của Lâu Độc rất khác thường, bèn cất giọng nham hiểm cười nói :
– Lâu huynh cũng có ao ước được viên Phích độc bảo châu chăng ?
Lâu Độc hơi biến sắc mặt, nhưng giả vờ cười tự nhiên đáp :
– Lâu mỗ dù cho bấy lâu nay có ước ao viên bảo châu này, thì tuyệt đối cũng không khi nào lại cướp đoạt từ trên tay của đại sư, ngoại trừ trùng hợp, đại sư để thất lạc vào tay kẻ khác, thì Lâu mỗ mới ra tay một cách danh chính ngôn thuận được ! Pháp Vũ cười nhạt nói :
– Nếu có ai muốn ra tay cướp đoạt với bân tăng, thì người ấy tự đi tìm cái chết, chẳng khác nào con thiêu thân tự nhảy vào lửa vậy ! Lời nói ấy rõ ràng ngầm chứa một sự đe dọa.
Lâu Độc mỉm cười nói :
– Đại sư nếu có lòng nghi ngờ Lâu mỗ, thì chớ lấy viên bảo châu ra cũng được ! Hung Tăng xoay đôi tròng mắt một lượt, cười nhạt nói :
– Bần tăng đâu lại chịu tỏ ra kém cỏi trước mặt ông anh như thế.
Trên mái ngói tòa tháp, Đào Gia Kỳ vẫn không ngớt vung chưởng quét nhẹ ra, khiến ngọn đèn bên trong khi tỏ khi mờ như muốn tắt hẳn.
Hàn Thanh Quân không hiểu Đào Gia Kỳ định giở trò gì, trong lòng không ngớt băn khoăn suy nghĩ, nhưng không dám lên tiếng hỏi vì sợ động.
Trong lúc đó, Hung Tăng từ từ móc ra một viên bảo châu to cỡ hạt nhãn, ánh sáng màu tím chiếu lập lòe, để giữa lòng bàn tay, mỉm cười nói :
– Bần tăng bấy lâu nay được mọi người gọi là Độc Thủ, nhưng trong võ lâm thực ra còn có hai người nữa xử dụng chất độc vô hình rất nguy hiểm, có thể khiến cho người khác bị nhiễm chất độc mà chẳng hề hay biết, đợi đến ba ngày sau, chất độc mới phát ra và giết chết nạn nhân, trong khi mọi người chung quanh vẫn chẳng hiểu nạn nhân chết vì lẽ gì…
Lâu Độc không hiểu được nghĩa bóng của lời nói ấy là gì, nhưng nghe qua Hung Tăng cho biết trong võ lâm còn có hai cao thủ xử dụng chất độc càng lợi hại hơn, mà mình từ trước đến nay không hề nghe nói đến, nên không khỏi lấy làm lạ, hỏi rằng :
– Hai người ấy là ai ? Tại sao Lâu mỗ chẳng hề hay biết được ?
Hung Tăng khẽ mỉm cười nói :
– Hai người ấy từ trước đến nay chưa hề lộ mặt trong chốn giang hô, nên tên tuổi chẳng được ai nhắc đến. Nhưng, hai người ấy gân đây đang chuẩn bị tham dự vào việc tranh đoạt Hàn Thiết Quan âm và Giáng Long kinh. Người bạn chí thân của bần tăng là Vô Tình Tú Sĩ đang có ý định kéo hai người ấy về phe mình, nhưng khổ nỗi là không có kế chi để thực hiện được ý định đó. Nhưng hiện nay, viên Phích độc bảo châu đã lọt vào tay bần tăng rồi, thì việc lôi kéo hai người ấy có lẽ không còn thành vấn đê nữa! Hung Tăng nói một hơi dài, nhưng Lâu Độc vẫn không hiểu hai người ấy là ai cả. Bởi thế, y bèn cất tiếng cười to nói :
– Đại sư, ông chưa nói cho tôi biết hai người ấy là ai kia ! Hung Tăng bỏ một chiếc đùi gà vào miệng nhau nhồm nhoàm, nghe thế liên hối hả nuốt, rồi cười :
– Cây từ dưới gốc mọc lên, nước từ trên nguồn chảy xuống, suốt trong đêm nay thời giờ còn dài, bần tăng sẽ lần lượt kể rõ lại cho Lâu huynh nghe.
Lâu huynh cũng là người được Vô Tình Tú Sĩ tức Lệ lão sư mời đến để tiếp tay, sau này tất chúng tôi còn phải nhờ đến Lâu huynh rất nhiều…
Hung Tăng bưng ly rượu lên uống ừng ực một hơi, rồi mới nói tiếp :
– Hai người ấy là một đàn ông và một đàn bà. Một người thì ẩn cư tại Ngũ Hành Cốc thuộc hạ du sông Gia Lăng, tên gọi là Ngôn Như Băng. Ông ấy chẳng những võ công khác biệt hơn người, thành hẳn một môn phái rất độc đáo, mà y thuật lại thần thông, hiểu biết uyên bác. Vê kỳ môn độn giáp, bói toán, xem sao, xem tướng, nhất nhất đêu am hiểu. Trong sơn cốc của ông ta, từ một bụi cây, ngọn cỏ, đều được bố trí thành những cạm bẫy nguy hiểm, người ngoài không tài nào vượt qua được. Ngôn Như Băng thực đáng gọi là một tay quỉ thuật trong thiên hạ…
Hung Tăng ngừng lại trong giây lát :
– Nhưng đáng tiếc là tính tình của Ngôn Như Băng rất quái dị, lão ta vô cùng lạnh nhạt và oán ghét thế tục, suốt tháng năm ẩn kín trong Ngũ Hành Cốc, chẳng hề hỏi đến thế sự, quả đúng với cái tên của ông ấy. Vô Tình Tú Sĩ Lệ lão sư đã mấy lần đến Ngũ Hành Cốc đêu thối lui trở vê, không làm sao gặp mặt được Ngôn Như Băng…
Lâu Độc lấy làm lạ nói :
– Với tài nghệ như Vô Tình Tú Sĩ mà vẫn không cách nào tiến vào Ngũ Hành Cốc, đều có rải một chất độc tối nguy hiểm hay sao ? Lệ lão sư làm thế nào lại chịu mất thể diện to lớn của ông ấy trực Ngôn Như Băng ?
Nhưng giờ đây, đã có viên Phích độc bảo châu này rồi, thì tất nhiên có thể tiến vào Ngũ Hành Cốc một cách dễ dàng…
Nói đến đây, lão ta bỗng hạ thấp giọng, mặt lộ vẻ trịnh trọng nói tiếp :
– Trong Ngũ Hành Cốc có một vật làm cho ai nấy cũng phải thèm rỏ dãi, đấy là một chai Cửu chuyển phản hồn đơn của Ngôn Như Băng đã luyện nên. Loại thuốc ấy có rất nhiêu công dụng, nhưng riêng người học võ công uống vào thì có thể đả thông được kỳ kinh bát mạch, tài nghệ gia tăng gấp bội. Lệ lão sư có ý muốn đánh cắp lọ thuốc ấy, để bắt ép Ngôn Như Băng phải bằng lòng tiếp tay đối phó với phái Thiếu Lâm ! Lâu Độc nói :
– Còn một người kia nữa là ai ?
Hung Tăng ho một tiếng, rồi đáp :
– Còn một người nữa là Thang Bà Tử, tuổi đã ngoài lục tuần, tóc bạc như bông, bần tăng chưa hê được gặp, mà chỉ nghe Lệ lão sư nói đến mà thôi. Bà ta hiện ẩn cư tại một địa điểm cách Khai Phong không xa. Nhưng riêng địa điểm ấy là nơi nào, thì cần phải đợi ba hôm nữa Lệ lão sư đến đây mới biết đích xác được ! Lâu Độc đưa mắt chăm chú nhìn viên bảo châu chói ngời ánh sáng màu tím giữa lòng bàn tay của Hung Tăng, hỏi rằng :
– Viên Phích độc bảo châu này có công dụng kỳ diệu chi, đại sư có thể chỉ dạy cho biết được chăng ?
– Cất viên bảo châu trong người, trăm loại độc đêu không xâm phạm được Cả mãnh thú và những côn trùng có nọc độc như rắn rết đêu phải sợ hãi tránh xa. Nếu bỏ vào nước cho người bị trúng chất độc uống vào, thì có thể giải độc ngay. Hơn nữa, nếu lăn nó khắp đại huyệt quan trọng trong người, thì trăm thứ bệnh trong mình ta đêu được chữa lành đi cả ! Bỗng khi ấy, một ngọn gió từ ngoài cuốn vào trong tháp, khiến ngọn đèn tắt thụp, thế mà ngọn gió vẫn thổi vào liên tiếp, làm cho Hung Tăng bực tức quát to như sấm.
Lúc ấy, lại nghe tiếng Lâu Độc ngạc nhiên nói :
– Đại sư, ông quát gì thế ?
Ngọn đèn trong ngôi tháp tuy đã bị gió thổi tắt, nhưng ánh trăng sáng từ bên ngoài vẫn soi đến bên trong ngôi tháp. Nhưng, khi ngọn đèn mới tắt thì tia mắt của mọi người đêu bị hoa lên. Chỉ trong thời gian chớp mắt đó, viên Phích độc bảo châu giữa lòng bàn tay của Hung Tăng đã không cánh mà bay đi mất.
Trước khi ngọn đèn bị tắt, Hung Tăng đã thoáng thấy năm ngón tay của Lâu Độc, nhanh như chớp, chụp thăng vào lòng bàn tay của mình, nên đinh ninh là Lâu Độc đã cướp mất viên bảo châu. Do đó, lão ta vung chưởng xô thẳng vê phía Lâu Độc.
Vì khoảng cách quá gần, chưởng phong lại quá mạnh mẽ, hơn nữa, chỉ và chưởng của Pháp Vũ đêu ngầm chứa một chất độc vô cùng nguy hiểm, nên Lâu Độc không khỏi hết sức kinh hoàng, ngã ngửa người ra sau, lao thẳng vê phía chân tường để tránh rồi mới vùng đứng dậy, gằn giọng quát hỏi lý do của Hung Tăng đã tấn công mình.
Đôi mắt của Hung Tăng tràn đầy sát khí, cười ghê rợn nói :
– Trả lại viên bảo châu cho ta, thì ta sẽ tha chết cho ngươi ! Lâu Độc ngạc nhiên, trợn mắt nói :
– Lâu mỗ nào lại có hành động tiểu nhân như vậy hay sao ? Vừa rồi ngọn gió rất lạ lùng, chắc chắn là đã bị ai đó cướp đi mất rồi ! Hung Tăng cất tiếng cười khanh khách nói :
– Bân tăng có mắt chứ không phải đui, rõ ràng vừa rồi ta đã thấy ngươi thò tay chụp lấy, thế mà còn đặt điêu giá họa cho kẻ khác ! Ha ha, ngươi định gạt bân tăng bước ra ngoài tìm kiếm để ngươi có thể trốn thoát một cách dễ dàng phải không ? Ngươi chớ mong gạt ta dễ dàng như vậy được ! Lâu Độc hết sức bực tức, đôi mắt trợn to như muốn tét cả đôi khóe, gắn giọng nói :
– Lâu mỗ vẫn còn đứng đây, nào có chạy trốn đi đâu, mà ông lại những lời nói ngậm máu phun người như thế ? ông có thể lục soát khắp người Lâu mỗ để xem cho biết sự thật ! Hừ, đêm nay Lâu mỗ giải được mối oan này rồi thì thê từ đây vê sau sẽ không tiếp xúc với ông nữa ! Đôi mắt của Hung Tăng chiếu ngời ánh sáng ghê rợn, cười sâu hiểm nói :
– Được, để bần tăng lục soát ngươi. Còn chuyện vê sau thì sau này sẽ biết ! Nói đoạn. lão ta liên thò năm ngón tay ra định lục soát khắp người của Lâu Độc.
Lâu Độc vừa nhìn thấy bàn tay màu xanh biếc của Hung Tăng, thì không khỏi ớn lạnh cả người, bởi thế , một ý nghĩ đã lóe nhanh lên trong óc của y :
– “Pháp Vũ có tiếng là một kẻ hung ác hiểm độc, nếu để hắn lục soát trong người ta, rồi bí mật hại ta thì chắc chắn mình phải lâm vào một cảnh vô cùng nguy khốn. Nhất định ta không thể để cho y mó đến người của ta được ! ” Vì nghĩ thế, nên Lâu Độc liên nhảy xéo ra sau ba bước, đưa chưởng lên thủ thế và cười nhạt nói :
– Chậm đã, để Lâu mỗ tự vạch áo trút túi cho ông xem, không phiền ông phải cực nhọc ! Hung Tăng cười nhạt nói :
– Ngươi tự vạch áo thì có ý nghĩa gì ? Rõ ràng là ngươi có lòng gian nên mới sợ sệt như thế ! Nói dứt lời, thì năm ngón tay của lão ta đã chụp tới như điện chớp.
Lâu Độc vung chưởng quét ra một luồng kình khí mạnh mẽ và thân người cũng lao ra khỏi tháp, buông rơi luôn xuống đất nhanh như một cơn gió.
Hung Tăng lách mình tránh khỏi luồng chưởng phong, rồi nhanh nhẹn vọt người đuổi theo. Khi thân người của lão ta còn đang lơ lửng trên không thì đã quát to rằng :
– Ngươi trốn đâu cho thoát ?
Chân hai người vừa chạm đất thì Hung Tăng tràn tới tấn công ngay, thế võ nào của lão ta cũng đêu hiểm hóc vô cùng.
Lâu Độc tức giận chửi bới om sòm, rồi vung chưởng ra đỡ thẳng vào thế công của địch. Cả hai, người tiến kẻ lùi, khi nhảy lên cao khi rùn thế, chưởng phong cuốn cát sạn tung bay mù mịt, cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Trên đỉnh tháp, Hàn Thanh Quân trông thấy thế, không đè nén được sự lạ lùng kinh ngạc trong lòng, nên quay vê phía Đào Gia Kỳ hỏi :
– Kỳ đệ, viên Phích độc bảo châu của hắn đâu rồi ? Có phải em đã giở trò phá lão ấy không ?
Suốt từ nãy giờ, Đào Gia Kỳ vẫn không hề rời khỏi ngọn tháp. Hàn Thanh Quân chỉ trông thấy Đào Gia Kỳ vung chưởng quạt nhẹ ra một cách chậm rãi, cuối cùng ngọn đèn bên trong bị tắt đi, gây nên sự xung đột giữa hai tên ác ma, chừng ấy nàng mới biết là viên bảo châu của họ đã bị mất.
Đào Gia Kỳ lắc đầu nói :
– Nào ai có biết viên Phích độc bảo châu của họ biến đi đâu ?
Hàn Thanh Quân sốt ruột nói :
– Có lẽ đã bị luông chưởng phong của đệ đệ quét rơi xuống đất rồi. Ta hãy vào trong tìm kiếm xem ! Đào Gia Kỳ giả vờ làm ra vẻ bất đắc dĩ nói :
– Thì tôi nghe theo ý của tỷ tỷ vậy ! Thế rồi hai người từ trên nóc ngọn tháp, buông tay lao vút vào bên trong nhanh nhẹn và nhẹ nhàng như hai con vượn. Hàn Thanh Quân lục lạo tìm kiếm khắp mặt đất, nhưng vẫn không thấy dấu vết của viên Phích độc bảo châu.
Riêng Đào Gia Kỳ cũng giả vờ cúi xuống tìm viên ngọc, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm.
Hàn Thanh Quân kêu liên tiếp lên rằng :
– Lạ thực ! Lạ thực ! Sao chẳng thấy đâu cả thế ?
Đào Gia Kỳ nhún vai nói :
– Thực ra thì ai còn lạ gì viên ngọc ấy ? Tiểu đệ đã dùng kế ly gián làm cho hai tên ác ma ấy xung đột nhau. Trận chiến này sẽ đưa tới cả hai đêu kiệt sức, thảm bại nặng nê y như nhau. Này Quân tỷ, giờ thì chúng ta có thể trở vê khách điếm, nhưng chị hãy nhớ là tuyệt đối không nên tiết lộ ra ngoài vê mọi việc xảy ra đêm nay, để tránh khỏi cái họa sát thân cho mình ! Hàn Thanh Quân gật đầu, nhưng đôi mắt chiếu ngời ánh sáng kinh ngạc nói:
– Kỳ đệ, làm thế nào đệ lại biết Hung Tăng đang bị nội thương chưa khỏi và cũng làm thế nào được biết dùng phương pháp ấy có thể đưa đến một cuộc xung đột giữa hai tên ác ma ? Hai lão ấy đêu là cao thủ trong võ lâm, thế tại sao không nhận ra được sự lạ lùng của ngọn gió từ ngoài thổi vào làm tắt pháp ngọn đèn đang cháy ? Đấy thật là một chuyện quái lạ, tỷ tỷ không làm sao hiểu nổi ! Đào Gia Kỳ nói :
– Võ công của tiểu đệ tuy kém, nhưng trí khôn và tâm quan sát, tiểu đệ có thể dám nói là vượt hơn hẳn bọn họ một bậc. Chính vì vậy, mới có thể bù đắp cho sự kém cỏi vê võ công của mình ! Hàn Thanh Quân cười dịu dàng nói :
– Lần này đệ đệ mới chịu nói thực được phân nửa ! Hừ, bảo là võ công kém, đâu lại gạt được tỷ tỷ đây chứ ? Thôi, chúng ta hãy đi ! Liên đó, hai người nhanh nhẹn ra khỏi ngọn tháp, chạy vút trở vê khách sạn, ai vào phòng nấy, đóng cửa lại ngủ yên như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Chẳng mấy chốc sau, Đào Gia Kỳ lại lách người bước ra ngoài. Lần này Hàn Thanh Quân đã ngủ ngon giấc, nên chẳng hê hay biết gì cả. Dưới ánh trăng mông lung, một bóng đen đang lao vút trên không tiến nhanh tới trước Dưới ngọn Thiết Tháp, Hung Tăng và Lâu Độc đánh nhau tới mức đôi bên đêu kiệt sức, đêu bị trọng thương như nhau. Trước tiên họ đã dùng lối đánh chớp nhoáng ô ạt và dây hiểm hóc, nhưng dân dân đôi bên đều dùng nội lực để đấu với nhau. Bởi thế, mỗi thế võ của họ đều ô ạt mạnh mẽ, rít gào ầm ĩ trên không, thực chẳng khác nào trời long đất lở, mặc dù thế đánh của họ đã trở thành chậm chạp hơn trước.
Hai tên ác ma sắc mặt đều tái nhợt, mô hôi ướt đẫm cả mấy lớp áo, thân hình không ngớt lắc lư lảo đảo.
Cả hai đêu có tính cứng cỏi, nên không ai bằng lòng chịu tỏ ra sút kém hơn đối phương.
Đột nhiên, giữa lúc ấy có một bóng đen bất thân xẹt tới, buông người rơi xuống đứng giữa hai tên ác ma ấy, rồi hai tay xô mạnh ra, mười đầu ngón tay siết chặt vào Khúc trì huyệt của hai địch thủ.
Hai tên ác ma ấy không khỏi kinh hãi, ngửa mặt nhìn lên thì trông thấy đó là một lão bà tóc trắng như tuyết. Đôi mắt phượng của bà ta chiếu ngời ánh sáng lạnh ngắt, khiến ai trông thấy cũng phải khiếp sợ. Bà ta gằn giọng hỏi :
– Hai ngươi có phải là Độc Thủ La Hán Pháp Vũ và Sư Diện Thiên Vương Lâu Độc không ?
Hung Tăng vừa thấy hình dáng của bà lão thì không khỏi ớn lạnh cả tâm can, cười ghê rợn nói :
– Bần tăng chính là Pháp Vũ đây ! Lão bà cất tiếng cười lạnh lùng, rồi buông lỏng đôi bàn tay ra nói :
– Già đây muốn hỏi ngươi để mượn một vật cân thiết ?
Hung Tăng không khỏi sửng sốt nói :
– Bà muốn hỏi mượn vật gì ?
Lão bà cười sâu hiểm nói :
– Ta muốn hỏi mượn viên Phích độc bảo châu ! Ta đi dọc đường bất ngờ gặp được bọn người của Lương Thiên Yến, nên mới biết ngươi có vật ấy ! Hung Tăng cười nhạt :
– Bà là ai mà lại dám hỏi bần tăng mượn bảo châu như thế ? Có lẽ bà là một nhân vật rất có tên tuổi trong võ lâm, sao không chịu nói rõ ra cho bân tăng được biết ?
Đôi mắt của lão bà sáng quắc như điện, cười nhạt :
– Ngươi đã chết đến nơi mà còn không biết ! Cả hai ngươi hiện giờ đều bị trúng chất độc vô hình nguy hiểm của già đây rồi, qua bảy hôm tất cả các ngươi sẽ tan thành máu mủ… ! Câu nói chưa dứt thì Pháp Vũ đã sợ hãi đến mặt mày tái nhơn nói :
– Có phải bà chính là Thang Bà Tử không ?
Lão bà gằn giọng nói :
– Ngươi không lâm đâu ! Đã có thể biết tên tuổi của già đây thì nên sớm đưa viên Phích độc bảo châu ấy ra, tất sẽ được già giải trù chất độc giúp cho ! Độc Thủ La Hán Pháp Vũ lúc ấy không còn vẻ hung tợn như trước mà đã thò đầu rút cổ như một con gà bị mắc mưa, rụt rè cười gượng nói :
– Bà đã đến chậm một bước rồi ! Viên ngọn ấy đã bị Lâu Độc vừa cướp mất! Thang Bà Tử vụt quay mặt vê phía Lâu Độc trợn mắt hỏi :
– Có phải ngươi đã cướp mất không ?
Lâu Độc cũng hết sức kinh hoàng, nhưng y có vẻ là kẻ ngay thẳng nên không quá sợ hãi như Hung Tăng.
– Đấy là sự vu oan vô cớ, nhưng Lâu mỗ không làm sao giãi bày cho rõ được Bà cứ bảo Pháp Vũ nói lại mọi việc vừa rồi thì sẽ biết Lâu mỗ có cướp viên bảo châu ấy hay không ?
Thang Bà Tử trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rồi đưa mắt chú ý nhìn Pháp Vũ nói :
– Ngươi hãy nói rõ mọi sự thật vừa xảy ra cho ta nghe, nếu có một lời nào xuyên tạc hoặc che giấu, thì ngươi tất sẽ bị mất mạng ngay ! Hung Tăng đang lâm vào cảnh hùm dữ sa cơ, trong lòng hết sức căm tức, nhưng chẳng còn cách nào khác hơn, buộc phải kể rõ hơn mọi việc xảy ra vừa rồi. Lão ta cho rằng chính mắt đã trông thấy Lâu Độc thò tay chụp lấy viên bảo châu, nhưng Lâu Độc vẫn một mực chối cãi, vì thế mới xảy ra cuộc xô xát Thang Bà Tử ngẫm nghĩ một lúc, thấy bên trong việc này rất đáng nghi, nên liên quay người nhảy thẳng vào ngọn Thiết Tháp, chạy riết lên tầng chót đỉnh tháp, định tìm ra một dấu vết của sự thực.
Nếu nói bên ngoài ngọn tháp có người lén cướp viên ngọc ấy mang đi, thì tại sao Pháp Vũ và Lâu Độc không hay biết gì cả ? Họ đêu là những người võ công thượng thặng, chứ nào phải tay tầm thường ? Dù cho ở bên ngoài ngọn tháp có người, thì người ấy cũng nhất định phải xuất hiện mới cướp đoạt được viên ngọc ấy, chứ có đâu lại âm thầm hành động hoàn toàn bí mật như thế được.
Song, nếu Pháp Vũ đoán là do Lâu Độc cướp đi, thì tại sao hắn không bỏ trốn mà lại ở đây làm gì.
Suy nghĩ tới lui, bà ta nhận thấy rằng việc này chắc chắn không phải là Lâu Độc đã ra tay, mà chứng tỏ có một nhân vật bí mật đã hành động khôn khéo. Nhưng, người ấy đến bằng cách nào, bỏ đi ra sao, thực hết sức khó hiểu.
Bởi thế, bà ta lại vội vàng buông người nhảy thẳng xuống ngọn tháp, quay vê hai tên ác ma gằn giọng nói :
– Ai phải ai trái, già đây không cân biết đến, nhưng ta kỳ hẹn cho hai người trong vòng bảy hôm, phải tìm cho được viên Phích độc bảo châu, mang đến tận tay già ! Hiện tại ta đang ở tại Thủy Nguyệt Am phía Đông Châu Tiên Trấn, cách thành Khai Phong sáu mươi dặm vê phía Nam.
Nói đến đây, bà ta tạm dừng lại trong giây lát, rối lại tiếp rằng :
– Ngôi am ấy rất dễ nhận ra, nó nằm tại giữa một cái hô rộng độ hai mẫu, chung quanh có trúc xanh bao bọc. Nếu các ngươi biết tiếc tính mệnh của mình thì tuyệt đối chớ nên quên đi lời dặn dò này của ta ! Nói đoạn, bà ta liên lắc mình lao vút đi, chỉ trông chớp mắt là không còn thấy hình bóng đâu nữa.
Hai tên ác ma đều trợn mắt há mồm, đứng trơ trơ như khúc gỗ.
Lâu Độc gượng cười nói :
– Đây rõ ràng cả hai chúng ta đêu bị thảm bại tất cả. Quả là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ! Ta để chờ xem đại sư có biện pháp gì cho biết! Lâu mỗ lòng dạ ngay thẳng, bảy hôm nữa sẽ tìm đến Thủy Nguyệt Am giãi bày sự thật, tin rằng Thang Bà Tử cũng không nỡ giết chết Lâu mỗ đâu! Còn ông. ..ha ha.. .Thực hậu quả không thể tưởng tượng được ! Nói dứt lời, hắn bèn quay người chậm rãi bước ra khỏi ngôi tháp.
Riêng Pháp Vũ sắc mặt không ngớt thay đổi, đứng trơ trơ như khúc gỗ Lão ta suy nghĩ trong giây lát, thì cảm thấy mình thực sự đã nghi oan cho Lâu Độc. Nhưng ngoài Lâu Độc ra, thì còn ai là người…
Hung Tăng cảm thấy thực bí lối. Khi hắn nhớ lại thân hình đã bị nhiễm chất độc vô hình tối nguy hiểm, thì không khỏi ớn lanh cả tâm can, cất tiếng than dài, rồi quay người bước n~lũlg bước loạng choạng đi thẳng trở vào ngôi Thiết Tháp.
Khi hắn vừa đi đến gân ngọn tháp thì bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi to rằng :
– Này Pháp Vũ ! Hung Tăng không khỏi kinh hoàng biến sắc, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, trông thấy một chàng thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, mặt sáng như ngọc, dáng điệu phong lưu đang đứng sững ở phía sau lưng mình.
Lão ta cảm thấy mình đã có gặp chàng thiếu niên này ở đâu rồi, nhưng vì giữa lúc hoang mang hoảng sợ nên không làm sao nhớ ra được trong trường hợp nào mình đã gặp đối phương. Hung Tăng đã như một con chim bị tên bắn hụt, tâm trạng đang khiếp sợ kinh hoàng bèn lên tiếng :
– Tại sao thí chủ biết được danh hiệu hèn mọn của bân tăng như thế ?
Chàng thiếu niên cười to nói :
– Thật là người quái nhân lúc nào cũng lắm chuyện bận rộn, nên quên đi tất cả những việc nhỏ nhặt. Ngày hôm qua, chính ông đã đón đường định gây sự với bọn ba người của Dương Thiên Hành trên quan lộ Thương Khẩu và tại hạ chính là một trong số ba người ấy, thế sao ông lại chóng quên như vậy ?
Nói đến đây, sắc mặt chàng bỗng sa sâm, rồi cười nhạt tiếp :
– Chăng phải ông đã nói là một giờ sau, sẽ tìm gặp lại bọn chúng tôi đó chăng ? Thế tại sao giờ đây tại hạ tự đến để nạp mạng mà ông lại lơ là như Hung Tăng cười lạnh lùng nói :
– Việc ấy bân tăng đã gác qua. Đây là lân thứ nhất trong đời bân tăng không làm đúng theo lời nói của mình… ! Vừa nói đến đây, thì thân hình của lão ta lảo đảo suýt té khuy xuống đất Đôi mắt của Đào Gia Kỳ rất lanh, nên buột miệng “úy” lên một tiếng, nói :
– Pháp Vũ, dường như ông đang bị nội thương trầm trọng lắm ?
Hung Tăng không khỏi giật mình, thầm nghĩ:
“Đôi mắt của thằng bé này vô cùng lợi hại, chắc chắn không phải là kẻ tầm thường ! ” Đôi mắt của lão ta bèn xoay nhanh qua một lượt. Lão ta là một con người sâu hiểm gian manh nên ngay sau đó đã nghĩ ra được một cách mượn tay kẻ khác để sát hại đối phương, bèn gượng cười nói :
– Bần tăng chẳng những đang bị trọng thương mà còn bị trúng chất độc vô hình hết sức nguy hiểm, chỉ bảy hôm sau là chất độc ấy sẽ nổi dậy tác quái, giết chết bần tăng đi ! Người bạn thân của bần tăng là Lâu Độc cũng bị trúng chất độc vô hình và đã đi đến Thang Bà Tử để van xin cứu chữa.
Riêng bân tăng thà chết chứ không chịu nhục, nên chẳng bằng lòng cùng đi với ông ấy. Người trong võ lâm, hễ làm việc ác nhiêu thì tất cũng có ngày chịu quả báo. Bần tăng đây, giết người quá nhiêu, hôm nay gặp phải việc này, dù chết đi cũng không còn gì đáng hối tiếc. Nhưng, rồi đây một vụ án bí mật trong võ lâm, nghìn năm sau sẽ không ai tìm hiểu sự thực được nữa ! Đào Gia Kỳ trông thấy đôi mắt gian manh của Hung Tăng không ngớt xoay chuyển, trong lòng đã đoán biết lão ta đang tính mưu gian, nhưng bê ngoài chàng vẫn giả vờ điềm nhiên nói :
– Chất độc vô hình ấy là do ai gây ra ?
Pháp Vũ cất tiếng than dài, nói :
– Người ấy tên gọi là Thang Bà Tử, võ công trác tuyệt không kém gì Vũ Nội Bát Kỳ, lại giỏi sử dụng chất độc vô hình. Từ trước đến nay, Thang Bà Tử không hê lộ mặt ra chốn giang hồ, thế mà nay bà ta bỗng nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ có không biết bao nhiêu cao thủ chính phái bị hại dưới độc thủ của bà ta. Bà ta hiện nay đang ở trong Thủy Nguyệt Am, giữa một cái hồ phía Đông Châu Tiên Trấn ! Đào Gia Kỳ cười nhạt :
– Ông nói rõ nơi cư ngụ của Thang Bà Tử, phải có ý muốn tôi trả thù giúp ông không ?
Hung Tăng bị Đào Gia Kỳ hỏi như thế, vô tình đã vạch trần ý định gian manh của y, nên không khỏi thâm kinh hãi. Tuy nhiên, bề ngoài y vẫn làm ra vẻ bình tĩnh cười nhạt, nói :
– Võ lâm ngày hôm nay sóng gió tơi bời, ấy là chỉ vì pho Hàn Thiết Quan âm quí báu và hiếm có trên đời. Hàn Thiết Quan âm đi về đâu, cũng như nghi án tại Cô Tùng Cốc ở Thái Sơn, đêu có một mình Thang Bà Tử được mục kích ! Câu nói chưa dứt, thì Đào Gia Kỳ đã phá lên cười to, ngắt lời :
– Hàn Thiết Quan âm tuy là vật quí báu và hiếm có trên đời, nhưng ta đây không khi nào ao ước. Nếu ông còn tiếp tục dùng lời gian manh cũng vô ích thôi, không phỉnh gạt được tôi đâu ! Này, tôi hỏi ông, sở dĩ ông làm khó dễ Dương Thiên Hành, chắc chắn là do âu Nguyên Hoài xúi giục. Vậy âu Nguyên Hoài hiện giờ ở đâu ?
Hung Tăng thấy chàng đã phá vỡ được mưu gian định mượn tay người khác để hạ đối phương của mình, thì trong lòng không khỏi thầm than dài, hết sức thất vọng. Kịp khi nghe hỏi, lão ta liên đáp :
– Bần tăng cũng không gạt chi thí chủ, trước đây trong một dịp tôi đi ngang qua Liêu Thành, có nghe âu Nguyên Hoài bị treo lủng lẳng trước huyện đường, rồi sau đó bị nhốt vào ngục tử tù. Bần tăng liên nhân lúc đêm tối, lẻn vào ngục cứu thoát y ra. Trong dịp đó. y có kể lại cho bần tăng nghe mọi sự đã xảy ra, yêu câu bân tăng trả thù giúp cho. Hiện nay, âu Nguyên Hoài đang lẩn trốn trong gia đình Chu Hàn ở thành Lai Phong để dưỡng thương ! – Chu Hàn là ai thế ?
– Ông ta là một cường hào ở Lai Phong và là một người bạn sống chết với âu Nguyên Hoài.
Đào Gia Kỳ cất tiếng cười nhạt, rồi xòe to chiếc quạt đang câm trong tay. Tức thì, lão Hung Tăng liên cảm thấy ngũ quan đêu tê dại, ngã lăn ra đất chết tốt.
Đào Gia Kỳ nhanh nhẹn quay người lại, vượt mình lướt nhanh như Từ trong phòng, có tiếng cười to của Dương Thiên Hành vểnh ra :
– Già đã thức dậy từ lâu rồi ! Vừa nói Dương Thiên Hành vừa mở cửa bước ra, đưa mắt chú ý nhìn vê phía cửa phòng của Đào Gia Kỳ.
– Sao Đào thiếu hiệp đến giờ này vẫn chưa dậy ?
Hàn Thanh Quân vội vàng bước đến trước cửa phòng của Đào Gia Kỳ, đưa tay gõ nhẹ luôn mấy cái.
Nhưng, nàng gõ mãi vẫn không nghe tiếng trả lời, lại thấy cánh cửa khẽ lay động, nên không khỏi sửng sốt, đưa tay xô mạnh thì cánh cửa liên mở to, vì nó chỉ khép hờ mà thôi.
Hàn Thanh Quân đưa mắt nhìn vào trong, thấy trên giường chiếc mền vẫn xếp y nguyên như cũ, chứng tỏ suốt đêm qua Đào Gia Kỳ không có nằm ngủ. Chắc chắn chàng thừa lúc nàng đang ngủ mê lại lẻn ra đi.
Dương Thiên Hành trông thấy sắc mặt ngạc nhiên của Hàn Thanh Quân thì đã đoán biết Đào Gia Kỳ không có mặt trong phòng. Ông ta không hay biết gì vê việc làm của Đào Gia Kỳ và Hàn Thanh Quân trong đêm vừa qua, nên cất tiếng cười to :
– Có lẽ Đào thiếu hiệp đã đi mua thức ăn sáng rồi, chỉ một chốc nữa đây là trở vê ngay.
Hàn Thanh Quân im lặng không nói gì cả. Qua một lúc sau mới ngửa mặt lên hỏi :
– Đại thúc, chú có dám quả quyết là Thanh Vân Thân Ni sẽ xuất hiện tại Trung Châu này không ?
Dương Thiên Hành không khỏi sửng sốt đáp :
– Đấy chỉ là lời phán đoán của Trạch đại hiệp, chứ chưa phải là lời khẳng định. Nhưng gió mưa tám hướng rồi đây sẽ dồn cả vê Trung Châu, vậy lời phán đoán của Trạch đại hiệp cũng hữu lý lắm ! Hàn Thanh Quân đưa đôi mắt đầy vẻ nghi ngờ, nhìn qua Dương Thiên Hành một lượt, nói :
– Đại thúc, chú có gặp Thanh Vân Thân Ni lân nào không ? Nếu cháu đây xin làm môn hạ của Thần Ni, thì cần phải trải qua bao lâu mới học nên tuyệt nghệ để lo trả mối đại thù được ?
Dương Thiên Hành lắc đầu nói :
– Già đây chưa có dịp nào được gặp mặt Thần Ni cả, mà khắp trong thiên hạ cũng chỉ có mấy người được gặp mặt bà ấy mà thôi. Võ công của Thần Ni suýt soát với Vũ Nội Bát Kỳ, hay cao hơn một bậc. Nếu cháu vào làm môn hạ của Thần Ni và ráng chịu khó nhọc rèn luyện học hành, thì tất có ngày sẽ trả được mối đại thù ấy ! Bỗng nhiên, ngay lúc đó từ ngoài sân có sáu người bước vào, hai người đi trước và bốn người đi sau. Hai người đi trước mặc áo gấm trông rất xinh đẹp.
Hai người ấy, có một người đầu hói tai nhỏ, mặt nhọn má hóp, dưới cằm trơn láng không một sợi râu, sắc mặt âm u lạnh lùng, trên lưng giắt một ngọn thương, lập lòe ánh sáng lạnh ngắt. Dưới đầu ngọn thương có một lá cờ tam giác bằng gấm màu đen, bên trên có thêu một bộ xương người màu trắng.
Còn người kia, thì trông thật hung ác, tóc dựng đứng, lỗ tai to như cây quạt, mũi ó, môi trê để lộ hàm răng khỉ trắng toát, trên vai cũng có giắt một cây thương ngắn lập lòe ánh thép. Dưới đầu ngọn thương, cũng có một lá cờ gấm trắng hình tam giác, nhưng bên trên thêu hình Thái Tuế Sát Tinh trông rất ghê sợ.
Bốn người đi sau lưng họ, vẻ mặt đêu lạnh lùng hung dữ, đôi mắt sáng quắc Sáu người cùng bước vào, khiến Dương Thiên Hành không khỏi biến hẳn sắc mặt.
Đôi mắt của lão già đầu hói, tai nhỏ lạnh lùng đến khiếp người, nhìn thẳng vào Dương Thiên Hành và Hàn Thanh Quân dò xét một lượt rồi lạnh lùng quát:
– Yến Nam Tam Kiệt có phải ở đây không ?
Dương Thiên Hành chắp tay thi lễ, tươi cười :
– Việc ấy tại hạ không được biết ! Lão già hói đâu cười lạnh lùng :
– Ông và Yến Nam Tam Kiệt cùng ở chung một dãy phòng, thế mà lại nói không biết, nghe có lạ không ?
Hàn Thanh Quân không biết cặp quái nhân ấy là ai, nên tức giận quát :
– Muốn tìm Yến Nam Tam Kiệt, sao các ông không tự đi tìm lấy, mà lại hỏi chúng tôi làm gì ?
Lão già hói đâu cười sâu hiểm :
– Con bé kia, ta nghĩ về chỗ ngươi còn nhỏ tuổi, chưa biết lão phu là ai nên không làm khó dễ gì. Trái lại, nếu là kẻ khác thì tất sẽ lãnh lấy cái họa to vào thân rồi ! Hàn Thanh Quân cười nhạt nói :
– Tôi cần gì biết các ông là ai ? Các ông hãy mau đi khỏi dãy phòng này cho tôi ! Dương Thiên Hành không khỏi kinh hoàng, quát :
– Không được vô lễ như thế !
Lão già hói đâu cất tiếng cười ngạo nghễ, rối hai ngón tay giương ra nhanh như chớp, nhắm thẳng vào huyệt đạo quan trọng nơi cổ họng của Hàn Thanh Quân.
Thế võ của ông ta, thực nhanh nhẹn không thể tưởng tượng được.
Hàn Thanh Quân lách mình liên tiếp mấy lượt, nhưng những ngón tay của đối phương vẫn bám sát theo mãi, không làm sao đi được. Xem ra, chắc chắn nàng phải chịu mất mạng dưới thế đánh của đối phương rối.
Đột nhiên, từ giữa lưng chừng trời, bất thần có một tiếng niệm Phật vọng lại. Tức thì, ai nấy trông thấy có một lão bà tóc trắng như bông, từ trên không lao nhanh xuống và vung mạnh chiếc phất trần ra, khiến một ngọn kình phong mạnh mẽ, cuốn thẳng vào sau lưng của lão già hói đầu.
Lão già đâu hói thấy thế, liền nhanh nhẹn thu chỉ trở về, rối vội vàng lách xéo ra năm thước, quát to :
– Bà là ai thế ?
Lão bà mỉm cười nói :
– Bần ni là Thanh Vân, thí chủ sao lại ra tay ác độc như thế, chẳng sợ mang tội hay sao ? Từ bấy lâu nay ta vẫn ngưỡng mộ Hắc Bạch Song Kỳ là người võ công cao tuyệt, nhưng không ngờ cả hai lại ỷ vào võ công của mình, xuống tay độc ác với một kẻ hậu sinh không oán không thù gì như thế ! Các ông không sợ sự chê cười của mọi người hay sao ?
Hai lão già ấy đúng là Hắc Bạch Song Kỳ, tức Ban Trường Hồng và Không Định Viễn. Khi hai lão nghe qua danh hiệu của Thanh Vân Thần Ni thì không khỏi thầm kinh hãi. Nhưng nghe đến những câu sau cùng thì Không Định viễn không khỏi tức giận, cười ghê rợn nói :
– Thanh Vân, chớ nói chi là bà, mà dù sư huynh của bà là Thất Chỉ Lão Hóa Tử có đến đây, Không mỗ cũng vị tất đã sợ ! Hàn Thanh Quân vừa nghe lão bà tóc bạc kia chính là Thanh Vân Thần Ni, thì không khỏi lộ sắc tươi cười, vui mừng ra mặt.
Lúc ấy, sắc mặt của lão bà lạnh lùng như băng giá, gằn giọng :
– Các ông không nghe bấy lâu nay bần ni oán ghét bọn gian ác như kẻ thù của mình hay sao ? Nếu các ông không biết điêu rút lui sớm, thì chính bần ni không còn nhẫn nhịn dược nữa ! Lúc ấy bỗng từ sau lưng của Song Kỳ, Tất Độ nhanh nhẹ lách mình bước ra, vung lưỡi dao sáng quắc trong tay lên, gây thành chín đốm sao bạc lạnh ngắt, công thẳng vê phía lão bà.
Thanh Vân Thần Ni gằn giọng, nói :
– Khá khen cho đồ nghiệt chướng ! Tức thì, chiếc phất trân liền từ trong cuốn ra, và lưỡi dao của Tất Độ liền bị những sợi tơ trên chiếc phất trân quấn chặt. Tiếp đó, lão bà vung mạnh cánh tay, là đã nghe Tất Độ gào to lên một tiếng, rồi ngã ngửa ra đất, trong khi lưỡi đao thép đã vuột khỏi tay y, bay bổng lên lưng chừng trời ! Song Kỳ trông thấy thế, không khỏi biến sắc mặt. Riêng Tất Độ thì nằm im dưới đất như chết, trong khi trên người chẳng hê có một vết thương tích chi cả.
Thanh Vân Thần Ni nói :
– Người này bị Vô hình kình khí của bần ni đánh trúng, sau một tiếng đồng hồ thì hắn sẽ bình phục như xưa. Bần ni tuy là người cửa Phật, nhưng đối với người yêu ma tà đạo, thì bần ni không khoan dung bao giờ ! Nói đoạn, bà liền vung cây phất trân quét qua, tức thì một gốc liễu cách xa đấy ngoài một trượng, bỗng kêu lên một tiếng “rộp”, rồi gãy ngang như bị một lưỡi dao chặt đứt lìa ! Song Kỳ thấy lão bà vận dụng kình lực dễ dàng theo ý muốn chứng tỏ tài nghệ cao tuyệt, vượt xa mình rất nhiêu. Ban Trường Hồng là người không cứng rắn như Không Định Viễn, biết uyển chuyển theo tình thế hơn, nên liên cất tiếng cười như cuồng dại, nói :
– Tài nghệ của Thần Ni quả hết sức cao minh, tôi vốn có ý định sẽ ra tay lĩnh giáo, nhưng hiềm vì Ban mỗ còn cần phải gặp Yến Nam Tam Kiệt, có việc cấp bách hơn, nên việc hôm nay xin tạm gác lại, chờ sau này gặp nhau đây sẽ thanh toán đó ! Nói đến đây, lão ta quay mặt lại, quát :
– Hãy đi ! Tức thì, Khẳng Định Viễn thò tay chụp lấy Tất Độ, rồi xoay người cùng nhanh nhẹn chạy theo Ban Trường Hồng, bỏ đi tuốt.
Dương Thiên Hành và Hàn Thanh Quân vội vàng ngỏ lời cảm tạ Ơn giải cứu của lão bà, đồng thời, nói rõ là hai người đã lưu lại đây để chờ đón Thân Ni suốt mấy hôm liền.
Lão bà ngạc nhiên, tươi cười nói :
– Thí chủ làm thế nào biết bần ni sẽ tới đây ? Và chờ đón có việc gì ?
Dương Thiên Hành liên đem đầu đuôi việc mình phải tìm đến đây, cũng như việc nghe theo lời dặn dò của Yến Nam Tam Kiệt ở đây chờ đợi nói rõ cho Thanh Vân Thần Ni nghe. Ngoài ra, ông còn ngỏ lời xin Thần Ni thu dụng Hàn Thanh Quân làm môn hạ.
Thanh Vân Thần Ni mỉm cười nói :
– Trạch thí chủ quả đoán trước mọi việc như thân ! Thân Ni đã có đến Tướng Quốc Tự, nhưng chưa được gặp Tam Kiệt, nên định đến đây để tìm….
Thanh Vân Thân Ni bỗng đưa mắt nhìn về nhìn về phía Hàn Thanh Quân :
– Kỷ luật của bân ni rất nghiêm khắc, chẳng hay cô nương có thể chịu đựng nổi sự kham khổ hay không ?
Hàn Thanh Quân nghe thế, hết sức mừng rỡ, sụp lạy nói :
– Con xin lạy sư phụ một lạy để tỏ lòng biết ơn ! Lão bà đưa tay đỡ nàng đứng lên, đôi mắt phượng đầy vẻ hiên hòa nói:
– Hiện giờ sư phụ có việc phải đi gấp, chi bằng con hãy cùng đi với sư phụ một thể ! Hàn Thanh Quân vội vàng quay người chạy vào phòng mang hành lý ra, rồi nghẹn ngào từ biệt Dương Thiên Hành, đồng thời, dặn dò Dương Thiên Hành nói lại cho Đào thiếu hiệp biết.
Lão bà quay về phía Dương Thiên Hành chắp tay cúi đâu nói :
– Xin thí chủ hãy thận trọng trong mọi việc, vê sau sẽ gặp lại ! Nói đoạn, bà ta đưa tay trái ra kéo lấy Hàn Thanh Quân, rồi dùng thế Tiêm long thăng thiên vọt người bay bổng lên không, lướt đi như điện chớp, chỉ trong nháy mắt là đã mất hút.
Khi ấy, Dương Thiên Hành bỗng cảm thấy lòng buôn rười rượi. Ông đã hoàn tất được lời ủy thác của người bạn quá cố, trút nhẹ gánh nặng khỏi đôi vai, đáng lý ra phải vui mừng, nhưng không hiểu tại sao ông bỗng lại có cảm giác không yên tâm tí nào cả.
Chỉ trong chốc lát, Yến Nam Tam Kiệt cũng trở về khách sạn với vẻ mặt đăm chiêu. Dương Thiên Hành liên bước vội tới thi lễ :
– Ba vị đại hiệp đã trở vê đấy à ?
Trạch Kỳ lộ sắc lo lắng nói :
– Số anh em của Trạch mỗ, hộ tống Đạt Nguyên đại sư trở về Tung Sơn để chữa trị vết thương, nhưng dọc đường lại bị kẻ lạ mặt chân đánh.
Bọn ấy đêu là tay võ nghệ tuyệt vời, suýt nữa anh em của Trạch mỗ chôn vùi danh vọng bấy lâu. Nhưng, rất may mắn là các tay cao thủ phái Thiếu Lâm đã kịp thời đến nơi đón Đạt Nguyên đại sư trở vê núi, nên mới cứu vãn được tình thế vô cùng nguy ngập ! Dương Thiên Hành lấy làm lạ hỏi :
– Nếu vậy, thì đối phương chắc hẳn là bọn yêu tà lừng lẫy tăm tiếng, ba đại hiệp có biết bọn người ấy là ai không ?
Trạch Kỳ gượng cười nói :
– Thực chẳng ai được biết cả, vì bọn họ đêu ăn mặc y phục đen như nhau, mặt lại được che kín, nên không làm sao hiểu được lai lịch của họ ! Dương Thiên Hành than dài nói :
– Thảo nào Thanh Vân Thân Ni đến Tướng Quốc Tự mà không gặp mặt được ba vị ! Trạch Kỳ không khỏi sửng sốt nói :
– Thân Ni đã đến rồi hay sao ?
Dương Thiên Hành đáp rằng :
– Mới vừa rồi đây, Thân Ni có đến nơi này. Hàn cô nương đã may mắn được bà thu nhận làm đồ đệ ! Tiếp đó, ông ta bèn đem việc Hắc Bạch Song Kỳ tìm đến gây sự cũng như việc Thần Ni kịp thời đến nơi để giải cứu, nói rõ cho mọi người nghe qua.
Diêm La Phán ứng Triệu Hùng đưa mắt nhìn Trạch Kỳ và Từ Vĩ Quang một lượt, lộ vẻ ngạc nhiên nói :
– Thần Ni là người lựa chọn môn đồ rất kỹ lưỡng, mấy mươi năm qua chính là vì bà quá khắt khe trong vấn đề ấy, nên đến nay vẫn chưa có một môn đô nào để kế nghiệp, thế sao bây giờ lại thu nạp Hàn cô nương quá dễ dàng như vậy ?
Cầu Long Tẩu Trạch Kỳ cũng lộ vẻ nghi ngờ :
– Trạch mỗ cũng chính vì biết như vậy, nên mới dặn Dương lão sư và Hàn cô nương lưu lại nơi này, hầu chờ cơ hội tốt giới thiệu với Thanh Vân Thần Ni. Chắc chắn bà ấy lúc đầu chỉ tạm nhận Hàn cô nương làm người thân cận, rồi sau đó quan sát tâm tính cũng như tư chất của Hàn cô nương, liên tiếp trong ba năm sau mới chính thức nhận làm môn đồ. Nhưng trước đây, không có một người nào chịu nổi giai đoạn ba năm thử thách đó cả.
Những người ấy chẳng những bị đuổi ra khỏi cửa, mà còn bị Thân Ni phế trừ võ công. Hôm nay Thần Ni đâu lại tỏ ra dễ dàng như thế ? Phương chi…
Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn đăm đăm vào Dương Thiên Hành nói tiếp :
– Dương lão sư, ông có thể tả lại hình dáng của Thần Ni cho tôi được biết không ?
Dương Thiên Hành nghe thế, trong lòng hết sức hoang mang sợ hãi, vội vàng tả tỉ mỉ y phục cũng như sắc diện của lão bà vừa rồi cho ba người nghe.
ú.ng Triệu Hùng to tiếng :
– Hỏng rồi ! Thân Ni ngay từ lúc nhỏ đã xuống tóc làm ni cô, đâu còn mớ tóc bạc phơ trên đầu ?
Dương Thiên Hành bỗng cảm thấy như mình bị rơi vào một hố sâu đây băng tuyết, khắp người đêu giá lạnh, qua một lúc thật lâu không nói nên lời.
Trạch Kỳ lộ vẻ lo lắng :
– Các cao nhân trong võ lâm, không ai có hình dáng như vậy cả ! Từ Vĩ Quang nói :
– Hãy mau đuổi theo, may ra còn chặn lại được chăng ?
Dương Thiên Hành mặt lộ sắc giận dữ, đôi vai lắc mạnh, vọt thẳng lên cao năm, sáu trượng, nhắm hướng lão bà mạo danh Thần Ni vừa bỏ đi đuổi theo.
Trạch Kỳ nói :
– Chúng ta cũng không thể đứng ngó được ! Nói đoạn, cả ba liên ùn ùn lao vút người lên không đuổi theo như chớp.
Dưới ánh mặt trời quang đãng, Đào Gia Kỳ trở vê khách sạn với vẻ mặt đầy phong trần. Chàng đã đi đến Lan Phong một chuyến hoàn toàn vô ích, vì nơi đó chỉ có một gian khách điếm trơ trọi, ngoài ra không còn am miếu chi khác nữa, chàng bực tức bỏ trở vê.
Đến nơi, thì chàng thấy Dương Thiên Hành, Hàn Thanh Quân và Yến Nam Tam Kiệt đêu vắng mặt, nên không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ:
“Quân tỷ có lẽ thấy mình bỏ đi mà không nói gì cả, nên có lòng nghi mình trở lại ngôi Thiết Tháp. Có lẽ sau đó trông thấy mình quá lâu không trở vê, nên lo ngại mình đã gặp nguy hiểm, nên mới cùng Dương Thiên Hành đi kiếm rồi chăng ?” càng nghĩ càng thấy có lý, nên chàng lại quay người bỏ chạy thẳng trở ra.
Nhưng trong khi chàng chưa bước ra khỏi sân, thì bỗng trông thấy có bóng người bay thoắt đến, quát to :
– Hãy đứng yên lại ! Chàng vội vàng tháo lui ra sau hai bước, ngửa mặt nhìn lên, thì trông thấy đó là hai lão già diện mạo hung ác, trên vai có giắt hai lá cờ một đen, một trắng, phía sau lại có bốn gã tùy tùng to lớn, mặt mũi dữ tợn.
Vừa thấy hai lão già, thì chàng đã biết đấy là Hắc Bạch Song Kỳ mà bấy lâu nay tên tuổi vang dội, hành động tàn ác. Bởi thế, chàng vẫn buông xuôi hai tay, ngang nhiên cười nói :
– Nhị vị có phải là Hắc Bạch Song Kỳ không ?
Khẳng Định Viễn cười sâu hiểm nói :
– Đôi mắt của người khá lắm, như vậy là nhận đúng được lão phu rồi ! Thanh Vân Tặc Ni và ba con quỉ già Yến Nam đâu rồi ?
Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt nói :
– Xin ông bỏ lỗi cho về chỗ tại hạ không được biết việc ấy ! Khẳng Định Viễn cất tiếng “hứ” qua giọng mũi, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng hung ác, nói :
– Chỉ mới từng ấy tuổi, mà dám trêu ngươi trước mặt lão phu. Ta xem ngươi nên nói thực thì hơn ! Đào Gia Kỳ sa sầm nét mặt :
– Tại hạ thực không biết, bộ Ông định dùng võ công cao tuyệt, ra tay hiếp đáp người ta hay sao ?
Khẳng Định Viễn giận dữ, liền rút ngọn giáo trên vai xuống cười ghê – Con chó nhỏ kia, từ trước tới nay, phàm những ai tỏ ra ngạo mạn vô lễ trước hai lão phu đây, đêu không được buông tha bao giờ ! Thái độ của ngươi, có lẽ chờ khi chết đến nơi mới chịu khiếp sợ phải không ?
Nói đoạn, lão ta liên vung cánh tay đánh thẳng ngọn thương ra.
Tức thì, khắp nơi sao bạc lập lòe, ồ ạt công thẳng vào các huyệt đạo quan trọng khắp châu thân của Đào Gia Kỳ. Thực đấy là một thế võ chẳng những vô cùng ác liệt mà lại vô cùng thâm độc nữa.
Đào Gia Kỳ không muốn để lộ khả năng võ công của mình nên liền ngã ngửa người, rồi dùng thế Ngọa khán xảo vân phóng thẳng ra xa hơn ba trượng.
Khẳng Định Viễn quát to một tiếng, rồi tràn theo như một luông điện xẹt Nào ngờ, Đào Gia Kỳ đã nhanh hơn lão ta, vọt người thăng lên mái nhà, thoáng cái là đã mất hút.
Ban Trắng Hồng nói :
– Lão nhị, sao lại vẫn còn cái tính nóng nẩy như thế ? Vừa rồi bị chịu thiệt thòi, qua con người mạo danh Tặc Ni ấy còn chưa đủ hay sao ?
Khẳng Định Viễn cười nhạt :
– Con chó nhỏ ấy, thì có đáng gì mà ngại ! Vừa nói, nhưng sắc mặt lão ta vẫn còn đây vẻ bực tức.
Ban Trắng Hồng “hừ” một tiếng, nói :
– Trong võ lâm hiện nay, có rất nhiêu mầm non xuất hiện, tài trí phi phàm. Hai ta nếu bực tức mà đánh nhau với chúng, có thắng thì chẳng phải hay, mà nếu thua thì làm trò cười cho thiên hạ. Phương chi, chúng ta đến đây là để tìm kẻ mạo danh Tặc Ni và Yến Nam Tam Kiệt chứ chúng ta có dính dấp tới hắn đâu ?
Khẳng Định Viễn bừng đỏ cả mặt, trong lòng tức giận nhưng nghẹn họng không nói gì được nữa.
Liền đó, bốn gã đàn ông tùy tùng, liền lách mình chạy thẳng vào trong xô các cửa phòng ra xem, thấy quả không có ai cả. Do đó, họ trở ra cùng Song Kỳ rồi kéo nhau bỏ đi.
Riêng Đào Gia Kỳ sau khi vọt người bay đi, liên rơi trở xuống và không ngớt nghĩ ngợi miên man. Chàng cảm thấy lời nói của Khẳng Định Viễn và Ban Trường Hông có nhiều chỗ rất oái oăm. Vì có người mạo danh Thanh Vân Thân Ni tìm đến khách sạn, Song Kỳ đã bị người ấy làm cho mất mặt rồi. Vậy người ấy là ai, thực chàng không làm sao hiểu được.
Bỗng nhiên, chàng trông thấy Dương Thiên Hành đây vẻ ảo não trở về khách sạn. Vừa thấy Đào Gia Kỳ, ông ta liên kéo lấy chàng, kể rõ lại đầu đuôi việc bị một lão bà mạo danh Thanh Vân Thần Ni gạt Hàn Thanh Quân mang đi cho chàng nghe qua.
Đào Gia Kỳ vẫn hết sức bình tĩnh, hỏi rõ tướng mạo của lão bà ấy, rồi suy nghĩ một lúc thì biết ngay đấy là Thang Bà Tử. Bởi thế, chàng mỉm cười :
– Xin lão anh hùng chớ bận tâm lo lắng làm gì. Tại hạ hứa chắc chắn là trong vòng hai hôm, tất sẽ cứu được Hàn cô nương mang trở vê ! Vừa dứt lời, thì chàng đã lao mình lướt đi mất dạng.
Chẳng bao lâu sau, Đào Gia Kỳ đã đến con đường cái quan đi vê Châu Tiên Trấn. Trên đường người ngựa qua lại như mắc cửi. Vì chàng sợ kinh động tới những người chung quanh, nên cất bước đi chậm rãi y như bao nhiêu người khác.
Hai bên đường, cây hòe, cây phong mọc um tùm, nắng vàng ấm áp, gió thoảng nhẹ nhàng. Đây là tiết trời rất thuận lợi cho mọi người đi rong chơi vùng thôn dã. Những người đi đường, trông thấy Đào Gia Kỳ chân bước nhanh, tay phe phẩy quạt cũng không có gì lạ, mà chỉ khen là sao chàng lại đi được nhanh như thế.
Đôi mắt của Đào Gia Kỳ rất sắc bén, từ xa chàng đã trông thấy Sư Diện Thiên Vương Lâu Độc đang đi trước mặt, nên đoán biết định tìm đến Thang Bà Tử. Bởi thế, một ý nghĩ liên thoáng qua óc chàng và một kế tài tình cũng nẩy sinh theo. Nhưng, làm thế nào để gợi chuyện với Lâu Độc ?
Trong khi chàng còn đang suy nghĩ, thì bỗng nghe từ phía sau có tiếng vó ngựa chạy rầm rập như sấm nổ. Chàng quay đầu nhìn lại, thì thấy có ba người cỡi ngựa đang phi nhanh tới. Phía sau những con ngựa, cát vàng tung bay mù trời.
Những con người ấy chỉ trong chớp mắt là đã lướt qua khỏi người chàng. Những người ngồi trên mình ngựa đêu to lớn khỏe mạnh, xem vô cùng oai vệ. Những dải lụa buộc trên chuôi gươm giắt sau lưng họ, không ngớt bay phất phơ trông lại càng hiên ngang ra vẻ.
Khi ba người ấy vừa lướt qua khỏi Lâu Độc thì có một người quay đầu ngó lại , rồi bỗng quát to và gò cương ngựa cùng nhảy xuống đất, rồi nhanh nhẹn chặn ngay trước mặt Lâu Độc.
Đào Gia Kỳ hối hả bước tới mấy bước, đứng yên bên vệ đường đưa mắt chú ý nhìn. Chàng trông thấy người đứng chính giữa thân hình cao lớn, trên trán có một vệt đỏ bầm, tuổi độ ngoài tứ tuần, người ấy cất tiếng cười to :
– Lâu lão sư, không ngờ đường lạ mà lại gặp người quen, nào ai biết trước hôm nay lại còn trùng phùng một lân nữa ? ông có còn nhớ ba anh em tôi là ai không ?
Lâu Độc thầm sợ hãi nghĩ rằng:
“Thực là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, sao hôm nay sao lại gặp bọn họ Ở nơi đây ? ” Nhưng bề ngoài lão ta vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, khẽ nhường đôi mi mắt, sắc mặt lạnh như băng :
– có phải các ngươi định rủa mối hận hai mươi năm trước hay không ?
Hừ, chớ tưởng ba ngươi trốn ra ngoài quan ải, tạo được tiếng Trắng Bạch Tam Hùng bé nhỏ ấy, rồi định tìm đến gây sự với lão phu. Đấy chẳng qua là trứng chọi với đá mà thôi. Lão phu nghĩ tình các ngươi thành danh không phải là chuyện dễ, nên cũng không muốn ra tay hạ các ngươi. Các ngươi hãy mau đi đi ! Người đứng giữa nghe thế, bỗng cất tiếng cười dài, rung chuyển cả trời ca, chẳng khác nào tiếng sấm nổ, núi đồi đêu vang dội không ngớt.
Qua một lúc thật lâu, người ấy ngưng hẳn tiếng cười, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng nói :
– Ông nào biết ta đây chẳng còn phải Vi Hùng Phi hai mươi năm về trước nữa ? Ngay đến Mạnh Thái Thân và Cửu Lâm tức hai hiên đệ của ta đây cũng đã trụi luyện được võ công tuyệt nghệ, không lúc nào quên mối nhục thùa xưa. Này Lâu Độc, lão hãy nạp mạng đi thôi ! Ngay lúc ấy, cánh tay mặt của người ấy vung lên tuốt chiếc đao bằng thép giắt trên lưng ra khỏi vỏ.
Lâu Độc hết sức kinh hoàng, nhưng cười nhạt nói :
– Nếu muốn đánh nhau cũng không khó, song nơi này người qua lại đông đảo chẳng phải là một địa điểm thích hợp cho chúng ta đánh nhau ! Vi Hùng Phi liền đưa mắt ngó về một ngọn đôi cách đấy không xa, cười lạnh lùng :
– Được, vậy chúng ta hãy đến ngọn đôi gân đây để so tài cho biết ! Lâu Độc “hừ” một tiếng, nhưng im lặng không trả lời ra sao cả. Lão ta chỉ đưa chân nhắm hướng ngọn đôi ấy đi thẳng tới.
Vi Hùng Phi và hai người đồng hành cùng quay lại, dẫn ngựa bước theo sau Lâu Độc.
Lâu Độc dừng chân đứng lại trên một sườn đồi đầy cỏ dại, quay người lại khoát tay nói :
– Cả ba người các ngươi muốn xông vào một lúc, hay muốn đánh tay đôi, lão phu sẵn sàng tất cả ! Lúc đó, lão ta đã liều mạng, tuy trong người đang bị nhiễm một chất độc vô hình, hết sức nguy hiểm, nhưng võ công vẫn còn, song chỉ có điều là vận dụng chân lực không còn được như trước nữa mà thôi.
Vi Hùng Phi cất tiếng cười như cuồng dại nói :
– Chỉ một mình Vi mỗ là đủ rồi ! Nói đoạn, y bèn bước tràn tới trước một bước, vung lưỡi đao trong tay, dùng thế Đoạn lưu trảm long chém nhanh tới như một luồng điện xẹt, vừa ồ ạt lại vừa hiểm hóc vô cùng.
Lâu Độc liên lách mình qua, vung chưởng mặt quét thẳng trả lại, gây một luồng kình phong, thổi mạnh vào lưỡi đao của Vi Hùng Phi đang chém tới khiến nó chao qua chao lại mấy lượt.
Lâu Độc biết trận đánh này là trận đánh sống chết của lão ra, nên đã nhanh nhẹn quét ra liên tiếp ba chưởng.
Luông kình phong hết sức mạnh mẽ, đã hất bắn Vi Hùng Phi thối lui liên tiếp ra sau mấy bước.
Tiếp đó, Lâu Độc lại nhanh nhẹn dùng Vân thôn ngũ nhạc đánh thẳng tới khiến cho Vi Hùng Phi cảm thấy như bị ngạt thở, loạng choạng thối lui ra sau, trong khi cánh tay cầm đao bị đau buốt gần như không còn đủ sức siết chặt đao được nữa.
Mạnh Thái Thân và Cửu Lâm trông thấy thế hết sức kinh hãi, cả hai cùng lao tới tấn công vào Lâu Độc. Nào ngờ Lâu Độc vì sử dụng quá nhiêu chân lực trong người, nên khí huyết bắt đầu cuồng loạn, hơi thở tắt nghẽn, hai mắt hoa lên và tối sầm lại.
Trong khi đó, thì hai lưỡi đao của hai kẻ địch đã quét đến nơi. Lão ta thầm nói:
“Mạng của ta thế là hết ! ” Nhưng, trong khi hai mũi đao vừa mới chém tới người của Lâu Độc, thì bỗng cả hai cảm thấy có một ngọn gió hết sức mạnh mẽ, từ trên đỉnh đâu mình chụp xuống. Bởi thế, cả hai đêu kinh hoàng, vội vàng thu thế võ lại, nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau.
Liên khi đó, trước mặt họ đã xuất hiện một thiếu niên mặt xinh như ngọc, cười lạnh lùng nói :
– ỷ chúng hiếp cô, cậy số đông để vây đánh một người là một hành động đáng nhục nhất trong võ lâm. Ba người các ông, rõ ràng là hạng tiểu nhân trong giới giang hồ, nên mới có hành động bỉ ổi như thế ! Mạnh Thái Thân và Cửu Lâm nghe thế không khỏi giận dữ, đồng thanh quát to, rồi vung đao chém thực mạnh vê phía chàng thiếu niên.
Đào Gia Kỳ lách mình, rồi lại tràn tới giữa hai lưỡi đao của đối phương, vung năm ngón tay trái ra, chụp thẳng vào mạch cổ tay của Cửu Lâm.
Thủ pháp của chàng hết sức kỳ diệu và chớp nhoáng. Chàng vừa siết mạnh bàn tay, vừa lật qua rồi lại vung ra, tức thì Cửu Lâm hự lên một tiếng khô khan, buông bỏ ngọn đao thép rơi xuống đất.
Trong khi đó, chân trái của Đào Gia Kỳ cũng đã đá mạnh ra và cánh tay mặt lại vung tròn rồi co khuỷu tay lại thúc vào Tinh thúc đại huyệt nơi eo lưng của Mạnh Thái Thân.
Thế là, cả Mạnh Thái Thân và Cửu Lâm đêu đồng thanh gào lên một tiếng thảm thiết, thân hình bị tung bay bổng lên lưng chừng trời, rồi rớt trở xuống cách đó ngoài hai trượng, miệng trào máu tươi.
Võ công của Đào Gia Kỳ thực vô cùng kỳ tuyệt. Chàng đánh nhanh nhẹn đến nỗi bao nhiêu thế võ cũng chỉ thấy như dính nhau lại thành một thế mà thôi.
Vi Hùng Phi trông thấy vậy, biết mình không phải là kẻ đối địch nổi với Đào Gia Kỳ, nên mặt mày đêu tái nhợt.
Trong khi đó, Lâu Độc đã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn qua võ công xuất quỉ nhập thân của Đào Gia Kỳ, cũng không khỏi hết sức kinh hãi.
Vi Hùng Phi đôi mắt tràn đầy sắc căm hận nói :
– Ông bạn, ba anh em Vi mỗ đến đây rủa lại mối hận xưa với Lâu Độc, không hê có sự Oán cừu chi với ông bạn cả, thế tại sao ông đứng ra ngăn cản, lại xuống tay một cách độc ác như thế ?
Đào Gia Kỳ cười nhạt nói :
– Những sự bất bình xảy ra trên đường đi, thì dù ai cũng phải nhúng tay can thiệp cả. Các ông lấy số đông ba người để đánh một, là đã phạm vào khuôn phép của giới giang hồ. Hơn nữa, dù tôi là người không có ác ý, nhưng đứng trước thái độ sâu độc, muốn đẩy tôi vào con đường chết của hai đồng đảng ông. thì thử hỏi việc tôi xuống tay trừng trị họ như thế, nào có thể oán trách tôi được?
Vi Hùng Phi cười ghê rợn nói :
– Hôm nay Vi mỗ không thể đối địch, nhưng mong rằng sau này sẽ có dịp gặp gỡ lại nhau ! Sắc mặt của Đào Gia Kỳ bỗng trở thành lạnh lùng, rồi nhanh nhẹn tràn người tới trước, vung chưởng lên đánh thẳng vào Thiên phủ huyệt của đối phương.
Vi Hùng Phi hết sức kinh hoàng, vung tay lên đỡ. Nhưng năm ngón tay của Đào Gia Kỳ đã xòe to ra, rồi nhanh nhẹn chụp lấy cánh tay của Vi Hùng Phi vừa đỡ tới, trong khi cánh tay mặt của chàng cũng đánh vút theo.
Đồng thời, chàng cũng nhanh như chớp đá tiếp một đá vào Khí hải huyệt của Vi Hùng Phi.
Thế là, sau một tiếng gào thảm thiết, Vi Hùng Phi đã ngã khuy xuống đất tắt thở chết ngay theo đó.
Lâu Độc trông thấy thế, không khỏi lắc đầu thầm than rằng:
“Người này xuống tay độc ác, thực ít khi trông thấy. Ta so với hắn thực kém sút hơn Liên đó, lão ta bèn từ từ bước tới, chắp tay xá Đào Gia Kỳ một xá thật – Già đây được các hạ ra tay giúp đỡ cho, suốt đời già không khi nào quên được cái ơn to ấy ! Đào Gia Kỳ mỉm cười :
– Không dám ! Nhưng, đôi mắt chàng bỗng sáng rục lên, nhìn khắp từ trên xuống dưới như dò xét Lâu Độc, sắc mặt đầy vẻ nghiêm nghị.
Lâu Độc trông thấy thế hết sức hoang mang, kinh hãi.
Đào Gia Kỳ lộ vẻ ngạc nhiên nói :
– Nếu tại hạ đoán không sai, thì tôn giá dường như đang bị nhiễm một thứ độc hết sức nguy hiểm, không thể nào sống được quá mười hôm nữa ?
Lâu Độc nghe thế, mặt liền biến hẳn sắc đây vẻ kinh hoàng…
Lâu Độc thầm kinh hãi trước sự nhận xét của Đào Gia Kỳ, chỉ nhìn qua là đã biết mình đang bị trúng một chất độc vô hình tối nguy hiểm. Do đó, lão ta bèn nói thẳng cho Đào Gia Kỳ nghe, không hê che giấu mảy may, rồi buồn bã cười nói :
– Tia mắt của tôn giá quả thực là lợi hại ! Đúng thế, già đây bị trúng một thứ chất độc vô hình, nếu chẳng phải vậy, thì lũ chuột ấy nào có thể ngang bướng trước mặt già như thế được ?
Đào Gia Kỳ lộ vẻ ngạc nhiên nói :
– Các hạ đã bị ai ám hại như thế ? Chẳng rõ người ấy có phải là một nhân vật tàn ác khét tiếng trong võ lâm chăng ?
Lâu Độc cười đau đớn nói :
– Người ấy tuy trong võ lâm không ai nghe đến tên tuổi, nhưng võ công vô cùng cao tuyệt, lại thêm giỏi sử dụng chất độc vô hình, có thể đưa người vào cõi chết mà không hay biết chi cả… ?
– Người ấy là ai thế ?
– Chính là Thang Bà Tử ! Đào Gia Kỳ lắc đầu nói :
– Xin ông bỏ lỗi cho, về chỗ kiến thức nông cạn của tôi, thực ra tôi chưa hê nghe đến tên Thang Bà Tử bao giờ ! Chàng dừng câu nói lại trong giây lát, rồi tiếp rằng :
– Tại sao các hạ lại kết thù với Thang Bà Tử ? Chẳng hay có thể nói cho tại hạ biết không ?
Lâu Độc than dài :
– Với cái ơn ra tay giúp đỡ của tôn giá, tôi đâu lại che giấu làm gì ?
Nhưng, tôn giá cần phải giữ kín, hầu tránh phải bị hại đến thân ! Đào Gia Kỳ nói :
– Đấy là lẽ tự nhiên ! Lâu Độc hít vào một hơi dài, rồi thong thả kể lại việc mình đã bất ngờ gặp được Độc Thủ La Hán Pháp Vũ, cùng nhau đi đến vùng Khai Phong.
Chẳng rõ Pháp Vũ cướp được một viên Phích độc bảo châu ở đâu mà lúc ấy còn giữ trong người. Việc đó, mọi người đã đồn đại ra khắp bên ngoài, nhưng Pháp Vũ vẫn không hay biết gì cả. Bởi thế, trong khi mình và Pháp Vũ ẩn mình trên đỉnh ngọn Thiết Tháp cùng đàm đạo, thì Pháp Vũ có lấy viên Phích độc bảo châu ấy ra xem. Bất ngờ có ngọn gió từ ngoài thổi vào làm tắt ngọn nến, liên đó, viên bảo châu ấy bị mất đi. Pháp Vũ sinh nghi cho mình nên cả hai gây sự đánh nhau…
Đào Gia Kỳ cau đôi mày, trong lòng cố nén cơn tức cười, nói :
– Thế rồi sau đó kết quả ra sao ?
Lâu Độc bèn đem việc Thang Bà Tử bất thân xuất hiện, nói rõ lại cho Đào Gia Kỳ nghe.
Đào Gia Kỳ giả vờ nghĩ ngợi, một lúc sau mới ngửa mặt lên nói :
– Như thế, viên Phích độc bảo châu là do ai đã cướp mất đi ?
Lâu Độc lộ vẻ buồn rầu nói ; – Nào có biết được ! Đào Gia Kỳ lại suy nghĩ rồi nói :
– Tại hạ có một phương pháp này, chẳng hay các hạ có bằng lòng nghe theo hay không ? Nếu các hạ bằng lòng, thì Thang Bà Tử tất sẽ giải trù chất độc vô hình trong người các hạ, hay ít nhất cũng sẽ kéo dài thêm thời gian bị chất độc giết chết ! Lâu Độc lộ sắc vui mừng tột độ, nói ; – Xin tôn giá hãy chỉ dạy, Lâu mỗ không khi nào lại chẳng bằng lòng nghe theo.
Đào Gia Kỳ nói :
– Chỉ cân các hạ đổ trút cho Bắc Quốc Song Ma là được. Thang Bà Tử chắc chắn không chịu tin, nhưng các hạ cần phải viện lẽ như vầy, như vầy…
Kế đó chàng lại nói tiếp :
– Hôm nay võ lâm đang nổi cơn sóng gió, thế sự càng ngày càng thêm rối ren, bọn ma quỉ ác ôn xuất hiện giữa ban ngày, nếu không diệt trù sớm đi thì hậu họa thực không thể tưởng tượng được. Như Thang Bà Tử hành động vô cùng ác độc, đối với kẻ không oán không thù, mà lại hạ độc thủ chẳng hê thương tiếc, thực không làm sao tha thứ cho bà ta được. Tại hạ nhất định sẽ đem hết sức mình trợ giúp cho các hạ, các hạ cứ yên tâm hành động như thế đi! Lâu Độc nghe qua, cảm thấy có hy vọng được sống, nên không ngớt cảm tạ:
– Ngày nào già đây còn sống, thì nhất định sẽ báo đáp lại cái ơn to của tôn giá ! Nói dứt lời, lão ta chắp tay xá dài, rồi quay người bước khấp khểnh tiếp tục đi tới ở ngoại ô phía Đông Châu Tiên Trấn, đông ruộng mênh mông. Trên đồng ruộng bao la ấy, lúa mạch xanh um tươi tốt, chạy dài dính liên với chân trời, khiến ai nhìn đến cũng có cảm giác tươi vui, sảng khoái.
Giữa cánh đông bát ngát ấy, có một cái hô nước rộng hơn một mẫu, nước sâu ba thước, trong veo có thể nhìn tới đáy, cá lội có thể đếm từng con một.
ở giữa hô nước, có một cái cù lao nhỏ, rộng độ mấy mươi trượng, trúc xanh bao quanh rậm rạp, nhưng có thể nhìn thấy thấp thoáng một góc nhà tường trắng đứng giữa bên trong.
Giữa cánh đông xanh, bỗng xuất hiện một bóng người, chạy nhanh như bay, rồi lao người đến sát bên hồ nước. Người ấy không ai khác hơn là Thang Bà Tử, một lão bà tóc đã bạc như sương, khét tiếng trong việc sử dụng chất độc.
Liền khi ấy, bà ta bỗng vọt người bay thẳng xuống mặt nước, dùng Lăng ba phi độ, một thuật khinh công tuyệt thế, đi nhẹ nhàng và nhanh nhẹn thẳng đến chiếc cù lao nổi ở giữa hô, rồi lẩn khuất giữa chòm trúc xanh.
Trong khi Thang Bà Tử bước vào Thủy Nguyệt Am, thì bên trong có một cô gái mặc áo xanh đang quét dọn tại am đường.
Thiếu nữ ấy diện mục xinh đẹp, tuy không thể nói là người quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là người dễ cảm mến.
Thiếu nữ ấy vừa trông thấy Thang Bà Tử thì liền buông xuôi hai tay, cung kính hỏi :
– Thưa sư phụ, sao sư phụ lại trở vê nhanh như thế ?
Thang Bà Tử lộ sắc lạnh lùng, “hừ” một tiếng qua giọng mũi nói :
– Sư phụ đã đến ngọn Thiết Tháp một lân nữa, nhưng vẫn không thấy viên Phích độc châu đâu cả. Chắc chắn là có kẻ nào trộm đi rồi, chứ không thể bị gió thổi rơi xuống đất được !.