Đọc truyện Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy) – Chương 47: Jay – Đứa Trẻ Và Sợi Dây Chuyền
Làng yêu sói, đã lâu rồi tôi cũng không đặt chân đến đây…
Những lần trước đến đây nếu không vì đánh nhau thì cũng là vì giao chiến. Duy chỉ có lần này là tìm người. Phải, đến để tìm người!
Mọi người nhìn tôi, trông họ chẳng có ý gì là muốn đánh nhau cả. Sao thế? Gia tộc người sói và ma cà rồng đã hoà rồi sao? Không đánh giết nhau nữa à? Vậy cũng tốt, bây giờ mục đích tôi đến đây là để tìm chị, không phải vì mấy cái trò giao chiến vô bổ, mãi cũng chẳng tìm thấy lối ra kia.
Vòng vòng mãi từ sáng đến trưa mà chẳng biết được một chút tin tức nào về chị. Uhm thì có lẽ bản thân tôi lại một lần nữa mắc chứng ảo tưởng, chị đã chết rồi thì làm sao mà gặp được chứ? Ngốc quá! Hình ảnh của chị cứ mãi lấp đầy tâm trí tôi làm đầu óc tôi cũng trở nên nhiễu loạn mất rồi.
Nếu thật là chị đã chết thì tôi mong muốn mình sẽ tìm được mộ chị. Tôi sẽ xin chị tha thứ, xin lỗi khi đã để chị phải chịu khổ vì yêu tôi… Xin lỗi…
Trên đồi, tôi đang đứng trên một ngọn đồi nhỏ. Nếu như có thể, tôi hi vọng sẽ tìm thấy chị ở đây. Nhưng có lẽ phán đoán của tôi đã quá sai lầm rồi, bằng chứng là tôi tìm ở đây suốt cả buổi chiều mà chẳng thấy nấm mồ nào mang tên chị cả. Mie không có ở đây ư?
Kia là một đứa bé, tôi thấy bé con đang ngồi loay hoay tìm cái gì đó. Một loại cảm xúc lạ kì trào dâng trong tôi, như vô hình, nó mang tôi lại gần đứa trẻ ấy :
– Chào cô bé! Con đang tìm gì đấy?
Đứa trẻ chắc đang nghĩ tôi là một kẻ xấu đang hù dọa trẻ con nên khép mình lùi lại phía sau.
– Đừng sợ… Ta muốn giúp con mà?
– Con đang tìm một sợi dây chuyền, con đã lỡ làm đánh rơi nó! – Con bé có một giọng nói ngọt ngào, nghe cực kỳ êm tai.
– Nói cho ta biết con tên là gì rồi ta sẽ tìm giúp con…
– Mẹ gọi con là cục cưng, ba thì gọi con là bé May, mẹ Anna thì gọi con là bé Kẹo ạ! – Cô bé cười, nụ cười có muôn phần trong sáng.
– Chà… Nhiều như vậy sao?
– Vâng, chú là người con mới gặp nên phải gọi con là Jasmine đấy nhé!
– Jasmine?
– Đó là tên của những người hàng xóm gọi con và bạn của con cũng gọi thế đấy!
– Thế cô bé xem chú là bạn à?
– Vâng, mẹ dặn là phải xem mọi người là bạn, không được đánh nhau!
– Con ngoan lắm! – Tôi xoa đầu cô bé, ánh mắt trong veo kia chợt làm tôi nhớ đến một người.
Thế là tôi cùng cô bé loay hoay tìm sợi dây chuyền.
– Bé Kẹo ơi, con đang ở đâu? – Có người đi lại, là một cô gái.
– Mẹ Anna! – Cô bé nhìn lên, chợt – A, thì ra nó nằm ở đây!
– Đã tìm thấy rồi sao? – Tôi hỏi.
– Vâng ạ! Chú xem này! – Cô bé đung đưa sợi dây chuyền trước mặt tôi, khiến tôi giật mình.
Thực sự, nó rất giống…
– Cho chú mượn xem nó một tí được không?
Vốn dĩ đã cầm được sợi dây chuyền đó thì cô gái kia đã đi đến, bế cô bé lên :
– Anh là ai?
– Mẹ Anna, đây là bạn con, chú ấy đã giúp con tìm được sợi dây chuyền này đấy!
– Vậy sao? Cảm ơn anh nhé! – Cô gái là đang nói chuyện với tôi.
– Không có gì đâu! Con bé dễ thương lắm!
– Về thôi con, chắc mẹ con đang đợi chúng ta ở nhà đấy!
Nói rồi cô gái bế đứa trẻ rời đi. Cô bé dễ thương không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu về phía tôi :
– Tạm biệt chú! Ngày mai chú lại đến đây chơi với con nhé!
Tạm biệt con, đứa trẻ đáng yêu.
Chợt, tôi có một suy nghĩ : nếu bé con của tôi còn sống, chắc cũng đã lớn đến chừng này rồi.
Sao tôi toàn nghĩ đến những chuyện không vui thế này? Hết Mie rồi đến bé con. Nếu như hai người họ còn sống, nhất định cả nhà ba người chúng tôi sẽ thật vui vẻ, thật hạnh phúc cho mà xem.
Tôi vừa nghĩ vừa cười nhạo bản thân. Chính tôi đã không bảo vệ được gia đình mình thì làm gì còn tư cách mà mơ đến hai từ “hạnh phúc” kia chứ?