Đọc truyện Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy) – Chương 39: Yul – Người Sói Muốn Học Nấu Ăn
Sáng nay, tôi đã đi săn, chiến lợi phẩm là một con nai khá to. Tôi muốn đích thân chăm sóc cho Mie, cho cô ấy những thứ gì ngon nhất, tốt nhất mà tôi đã cất công lựa chọn.
Trước khi về làng yêu sói, tôi ghé vào một ngôi nhà nơi cô từng sống trước đây, nhờ bà chủ nhà nấu giúp tôi số thịt vừa săn được. Bởi lẽ, bản thân tôi chẳng biết làm sao để miếng thịt tươi còn ngậy mùi máu ấy có thể thành thức ăn được?
– Số thịt này trông khá ngon đấy! – Bà ấy nhìn và tấm tắc ngợi khen.
– Vậy thì nhờ bà rồi! Hãy làm cho nó trở thành một món ăn ngon nhất có thể giúp tôi.
– Được rồi, vậy món nai sốt cay thì sao?
– Không! Không phải cho tôi, cay quá thì cô ấy sẽ không ăn được!
– À, thì ra là cho bạn gái của cậu? – Bà ta như hiểu ý, chọc ghẹo tôi.
Cuối cùng thì cũng xong, chiếc hộp chứa món cháo thịt nai được trao cho tôi. Người ở đây thật tốt bụng, sẵn sàng giúp người khác. Nếu Mie không gặp phải chuyện như bây giờ thì nơi đây thật đáng để cô ở lại. Vì thật không gì hơn là ta có những người hàng xóm tốt, sẵn lòng giúp đỡ ta những lúc khó khăn.
– Cô gái đó thật may mắn vì có được người yêu như cậu! – Trước khi tôi rời đi, bà ấy đã kịp nói một câu như thế.
– Cảm ơn bà vì món cháo này nhé, cô ấy chắc sẽ thích lắm!
– Nhưng cậu nên tập nấu ăn dần đi! Dù gì chính tay mình nấu những món ăn ngon cho người yêu thì chắc sẽ hay hơn, nhỉ?
– Được, tôi sẽ lưu ý!
Hiện tại, tôi đang có một mơ ước đây. Tôi ước gì những lời bà chủ nhà nói lúc nãy sẽ là sự thật. Bản thân tôi là đang chuẩn bị thức ăn cho cô bạn gái bé nhỏ trong lúc cô ấy đang đợi tôi trở về. Rồi tôi sẽ cố gắng học nấu ăn, để có thể làm ra những món ăn mà cô ấy thích. Có lẽ, những thứ ấy chỉ là hư ảo, nó chẳng bao giờ thành sự thật được đâu!
– Mie, cô đang làm gì thế này? – Tôi hốt hoảng khi thấy cô ấy đang làm gì đó.
– Chào Yul, tôi chỉ muốn nấu chút gì đó cho bữa sáng thôi!
– Xin lỗi, tôi về muộn quá! Để cô phải chờ lâu rồi.
– Ý anh là sao?
– Uhm thì có bữa sáng cho cô rồi đây. Ăn nhé?
Tôi chìa hộp thức ăn ra trước mặt Mie, đôi mắt cô tròn lên trông thấy :
– Ôi, nhìn ngon quá! Là anh làm đó sao?
– Không! Tôi nhờ người khác đấy. Vì tôi không biết những việc như thế này! – Tôi đang ngượng quá đi mất.
Rồi Mie mỉm cười không nói gì cả, lẳng lặng mở hộp thức ăn ra. Cô bắt đầu ăn trong khi tôi đang hồi hộp chẳng biết cô ấy có thích không nữa.
– A, nóng quá! – Mie nhăn mặt.
– Sao không cẩn thận gì hết vậy? Để tôi thổi giúp cho!
Không hiểu sao tôi lại nói thế nữa. Có lẽ tôi muốn tự tay mình chăm sóc cho cô từ những việc nhỏ nhặt nhất.
– Thế nào? Đã ổn chưa?
– Uhm, ngon lắm! – Cô ấy cười, một nụ cười khiến động tác của tôi trở nên lúng túng.
– Thế… thế thì ăn nhiều vào nhé!
Được một lúc thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Kèm với một giọng nói quen quen :
– Mie! Tôi muốn vào, được chứ?
Là tiếng của Anna, cô ấy đến đây làm gì chứ? Mie trả lời :
– Uhm, cô vào đi!
Anna mở cửa, tự ý bước vào. Cô bé này, tính tình ngang bướng từ nhỏ đến giờ vẫn không sửa được. Thấy tôi, Anna có vẻ ngạc nhiên lắm :
– Ơ, anh làm gì ở đây mà sớm thế? Ở đây suốt đêm qua à?
– Cái con bé này..
– Không đâu em, Yul chỉ vừa đến đây thôi!
– Tôi không hỏi chị! – Anna liếc nhìn cô ấy rồi quay sang tôi – Đây là gì vậy anh?
– Bữa sáng cho Mie, anh vừa nhờ người ta làm giúp đấy!
– Chị tốt số thật nhỉ? Anh, em chưa từng thấy anh đối xử với ai tốt như vậy nha?
– Anna, em quá đáng lắm rồi đó! – Tôi bực mình nói.
– Anh còn bênh vực cho chị ta? Có phải là anh đã yêu cô ả này rồi không?
– “Bốp!” – Tôi tát Anna, một cái rõ đau – Anh không cho em xúc phạm cô ấy!
– Yul! – Mie nắm chặt lấy cổ tay tôi, tránh việc tôi vì quá kích động mà sẽ lại đánh Anna.
– Anh, hôm nay anh tát em chỉ vì cô ta? – Anna có vẻ căm tức, trừng mắt nhìn tôi.
– Em mà còn xúc phạm đến Mie nữa thì coi chừng anh đấy! – Tôi cảnh cáo.
Anna bật khóc và chạy ra ngoài, còn Mie lo lắng hối thúc tôi :
– Yul, mau chạy theo cô ấy đi!
– Không cần đâu, đây không phải là lần đầu tiên cô bé cư xử như thế!
– Sao cơ?
– Cô bé luôn muốn ở bên tôi, với những hành động vô cùng kì quặc.
– Vậy rất có thể Anna đã…
– Không! Không có chuyện đó đâu. – Tôi cắt ngang câu nói của Mie, vì thực sự tôi không muốn nghe câu ấy.
– Xin lỗi, vì tôi mà hai người bất hoà! – Mie bắt đầu rơm rớm, làm tôi lo lắng vô cùng.
– Tôi đã bảo là không sao rồi mà! Tôi chắc chắn cô bé sẽ nhanh chóng quên chuyện này thôi. – Tôi nhỏ nhẹ nói.
– Thật không?
– Uhm, một lúc nữa tôi sẽ tìm gặp và nói chuyện với Anna. Rồi mọi chuyện sẽ lại ổn thôi!
Trông Mie có vẻ yên tâm hơn một chút. Nhưng bữa sáng lại vì chuyện này mà chẳng thể tiếp tục được, tôi thấy tiếc vô cùng. Dù cho Mie nói rằng không có vấn đề gì, bản thân sẽ ăn tiếp phần còn lại. Nhưng tôi cảm thấy thực không đành lòng, không muốn cô ấy ăn tiếp hộp thức ăn đã nguội lạnh đó.
Đành phải vứt đi. Và tôi đã hạ quyết tâm rằng mình sẽ cố gắng học nấu ăn cho bằng được. Thấy Mie hàng ngày ăn thức ăn do mình nấu, chính là ước mơ lớn nhất của tôi lúc này.