Đọc truyện Ma Ảnh Kiếm – Chương 9: Hoang mộng dị tình
– Đổng công tử là ai vậy?
Thiệu Ân nhìn Thục Á Di nói:
– Một gã công tử thuộc giới Hắc đạo, được đặc ân của nghĩa phụ.
– Y là người của Hắc đạo à. Đã là người của Hắc đạo sao hắn lại đi chung với huynh?
– Y được may mắn hơn những gã Hắc đạo khác.
Nàng nhìn Thiệu Ân mỉm cười rồi nói:
– Hình như Dương huynh không thích y lắm.
– Bất cứ một gã Hắc đạo nào cũng đều không có trong tầm mắt của Thiệu Ân này.
– Phụ thân của muội cũng thường nói như huynh.
– Phi Yến trang chủ là người được giới võ lâm Bạch đạo ngưỡng mộ vì cả tính cương trực và hào phóng của người.
– Dương huynh ngưỡng mộ phụ thân của muội?
Thiệu Ân gật đầu:
– Rất ngưỡng mộ. Những người như trang chủ ta đều rất ngưỡng mộ. Ở Trang chủ có sự phân định rõ ràng Hắc đạo và Bạch đạo.
Thục Á Di nhìn Thiệu Ân, từ tốn nói:
– Phụ thân được Dương huynh ngưỡng mộ, muội vô cùng hoan hỷ. Nhưng …
Nàng lưỡng lự rồi nói:
– Nhưng có lúc, muội thấy phụ thân không thể đánh mất chính đạo của mình. Người trở nên tàn nhẫn đến lạnh lùng.
Thiệu Ân nhướng mày nhìn nàng:
– Tàn nhẫn lạnh lùng là sao?
– Ơ … thì nhiều khi muội thấy phụ thân quá ư tàn bạo với những nô nhân Hắc đạo trong Phi Yến trang.
Thiệu Ân nhìn nàng điểm nụ cười mỉm. Y nhún vai nói:
– Hành động của Phi Yến trang chủ khiến muội áy náy.
Nàng gật đầu:
– Thỉnh thoảng muội cũng áy náy khi tận mắt chứng kiến lão nhân gia hành hình những nô nhân Hắc đạo.
Thiệu Ân dốc chén rượu uống cạn rồi nhìn Á Di nói:
– Muội không phải áy náy làm gì. Tất cả bọn nô nhân Hắc đạo đều đáng bị trừng phạt cả. Đó là sự phân định giữa Hắc đạo và Bạch đạo.
– Nhưng dù sao họ cũng là con người như chúng ta.
Thiệu Ân lắc đầu:
– Muội đừng xem chúng là con người như chúng ta. Nếu độ lượng thì muội chỉ nên xem chúng như những nô nhân thấp hèn. Nhìn chúng bằng ánh mắt đó đã là may mắn cho bọn chúng rồi.
Thiệu Ân nhìn Á Di nói tiếp:
– Ngày mai, huynh sẽ đến tham kiến Phi Yến trang chủ.
Thục Á Di nhìn Thiệu Ân:
– Huynh nói đến thì phải đến đó.
– Nhất định huynh sẽ đến mà.
– Muội sẽ báo với lão nhân gia chuẩn bị nghênh tiếp Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân, sát tinh của bọn ma đạo.
Thiệu Ân nhướng đôi chân mày lưỡi kiếm. Nhân diện khôi ngô anh tuấn của Thiệu Ân đập vào mắt Á Di. Nàng bẽn lẽn nói:
– Phụ thân thế nào cũng mở dạ yến khoảng đãi Dương huynh.
– Dương Thiệu Ân này không muốn làm phiền Phi Yến trang chủ đâu.
– Sao huynh lại nói vậy? Huynh ghé thăm Phi Yến trang là điều vinh hạnh cho Phi Yến trang mà.
– Muội về nhớ cho huynh gởi lời chúc vấn an đến lão trang chủ.
– Muội sẽ nói, nhưng huynh phải nhớ đến đó.
Thiệu Ân gật đầu:
Thiệu Ân tiễn Á Di ra đến tận cửa khách điếm. Thiệu Ân nói:
– Muội bảo trọng.
– Huynh không cần phải lo. Bây giờ chúng ta có thể đi đêm về tắt cũng không sao. Bởi tất cả bọn ma đạo đều đã bị Bạch đạo khắc chế cả rồi.
– Huynh thích sự an bình của những ngày này.
Nàng liếc Thiệu Ân bằng ánh mắt gợi tình rồi nói:
– Muội sẽ đón huynh.
– Huynh sẽ đến.
Thục Á Di đi rồi, Thiệu Ân mới thả bước đến bên cổ xe. Y không thấy Đổng Tiếu ngồi trên ghế xà ích liền lên tiếng:
– Đổng Tiếu …
Đổng Tiếu vén rèm thò đầu ra:
– Sao lại ra đây?
– Ngươi hỏi ta câu ngớ ngẩn như thế à?
– Tại hạ những tưởng đâu Thượng đẳng nhân cùng với Á Di cô nương ở trong khách điếm đó suốt đêm chứ?
– Nam nữ thọ thọ bất thân.
Thiệu Ân vừa dứt lời thì Đổng Tiếu buông luôn một câu:
– Mỡ dâng tới miệng mèo mà còn bày đặc chê.
Nghe Đổng Tiếu thốt ra câu này, mặt Thiệu Ân nóng bừng lên. Y miễn cưỡng nói:
– Cách sống của bọn hạ nhân Hắc đạo đúng như ngươi nghĩ. Còn những người thuộc giới Bạch đạo không như ngươi tưởng đâu.
– Thế ư … Nếu không có cách sống của bọn hạ nhân Hắc đạo, e rằng hổng có Bạch đạo thượng nhân đâu. Còn nếu như Thượng đẳng nhân nói Bạch đạo là những con người khí khái.
Hê … nếu như Thượng đẳng nhân nghe được những lời Nhâm Đạt Hoa nói với Hạ đẳng nhân Đổng Tiếu này thì sẽ nóng rần cả mặt đó.
Đổng Tiếu quệt mũi rồi phủ rèm xuống. Vừa phủ rèm Đổng Tiếu vừa nói:
– Trong khoang xe này rất chật chội, Thượng đẳng nhân mà vào trong này với Hạ đẳng nhân coi chừng lây cái mùi của hạ đẳng nhân đó. Với lại khi hạ đẳng nhân ngủ thì thường trung tiện … mùi đó càng khó ngửi lắm.
– Dương mỗ không bao giờ ngủ chung với ngươi.
Đổng Tiếu vén rèm:
– Đa tạ … đa tạ … mùi của hạ đẳng nhân không sao ngửi được như mùi của Thượng đẳng nhân đâu.
Đổng Tiếu nói đến đây thì lão điếm chủ hối hả bước ra.
Đổng Tiếu mỉm cười nói:
– Hê … Thượng đẳng nhân đã trao ngân lượng chưa mà lão hối hả chạy ra kìa.
Thiệu Ân cau mày sa sầm mặt.
Lão điếm chủ hối hả bước đến, ôm quyền khom người trước mặt Thiệu Ân:
– Dương công tử, tiểu nhân đã chuẩn bị gian phòng thượng khách cho công tử. Mời công tử …
Thiệu Ân khẽ gật đầu:
– Tại hạ đa tạ điếm chủ.
– Thượng đẳng nhân đi đến đâu cũng có người hậu dịch, ai mà không thích nhỉ. Hê, lão có lòng thì đem cho tại hạ vài vò rượu ngon và ít thức ăn nóng nhé.
Lão điếm chủ rối rít nói:
– Lão sẽ đem ra ngay.
– Tại hạ chờ lão điếm chủ.
Lão nhìn lại Thiệu Ân:
– Mời Dương công tử.
Thiệu Ân được lão điếm chủ đưa đến một gian phòng thượng khách cách biệt hẳn với tòa khách điếm của lão.
Lão nhìn Thiệu Ân:
– Dương công tử, có người đang chờ công tử trong phòng.
– Ai chờ ta?
– Lão cũng không biết.
Thiệu Ân nhìn lão điếm chủ:
– Được rồi, Dương mỗ sẽ biết người đó là ai thôi.
– Có cần gì công tử cứ sai bảo tiểu nhân.
Thiệu Ân khẽ gật đầu.
Chờ lão điếm chủ đi rồi, Thiệu Ân mới mở cửa bước vào. Vừa bước vào căn phòng, đập ngay vào mắt Thiệu Ân là tấm kim bài lệnh chủ của Minh chủ Chung Hảo Kiệt. Dọi mắt nhìn về phía tràng kỹ, phía sau tấm rèm lụa màu hồng, Thiệu Ân thấy bóng người nằm duỗi dài trên đó.
Y tự hỏi thầm:
“Ai nằm sau tấm rèm kia? Chẳng lẽ nghĩa phụ theo chân mình?” Vừa nghĩ Thiệu Ân vừa thả bước đến trước tấm rèm. Y chợt đứng như pho tưọng nhìn vào tấm rèm lụa màu hồng. Một dáng nữ nhân quen thuộc nằm sau đó.
Thiệu Ân từ tốn nói:
– Minh chủ phái cô đến đây đưa tin gì cho tại hạ?
Cánh tay nõn nà thò ra từ từ vén tấm rèm lụa lên, nữ nhân cố ý làm từ từ để Thiệu Ân có thể nhìn thấy đôi chân trần thon thả, và cân đối của nàng.
Thiệu Ân cau mày vì khi tấm rèm được vén lên hẳn rồi, khuôn mặt lả lơi nhưng lại rất xinh đẹp của Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh đập vào mắt y.
Y nhìn Triệu Vị Thanh thấy nàng mặc mỗi chiếc ngoại y mỏng tanh, có thể nhìn xuyên qua để thấy những đường cong của cơ thể.
Thiệu Ân sượng sùng, phải quay mặt chỗ khác né tránh.
Y đanh giọng nói:
– Sao lại là nàng?
Vị Thanh nhỏ nhẻ ôn nhu nói:
– Thiếp và chàng đã là người cùng một con đường rồi, sao chàng còn tránh mặt thiếp?
Thiệu Ân lắc đầu nói:
– Ai nói ta và nàng chung một con đường.
– Thiếp giờ đã là người của Minh chủ, đã là người của Bạch đạo rồi. Đâu còn là người của Hắc đạo nữa.
Thiệu Ân buông tiếng thở ra, rồi nói:
– Trong mắt của Dương Thiệu Ân này, Ngọc Diện Hồ Ly vẫn là người của Hắc đạo, cho dù nàng có được nghĩa phụ thâu nạp vào Bạch đạo, thì trong nàng vẫn có dòng máu Hắc đạo gớm ghiết và đáng kinh tởm.
Triệu Vị Thanh chỏi tay từ từ ngồi lên:
– Chàng quá cố chấp rồi. Nếu thiếp là người của Hắc đạo thì sao được Minh chủ ban cho lệnh bài của người để thỏa mãn ước nguyện của mình.
Thiệu Ân thở ra, rồi nói:
– Nghĩa phụ trao cho nàng tấm lịnh bài Minh chủ, phái nàng đến để truyền đạt điều gì với Dương mỗ?
Triệu Vị Thanh thả chân xuống tràng kỹ, đôi chânc ủa nàng như thể xé tấm ngoại y ra làm hai để phơi vùng đùi non trắng nõn. Vị Thanh ôn nhu nói:
– Minh chủ chẳng truyền đạt gì với chàng cả.
– Nghĩa phụ không truyền đạt gì với ta ư?
– Không!
– Không? Vậy thì ta cáo từ.
Nói rồi, Thiệu Ân sải bước về phía cửa nhưng Triệu Vị Thanh đã đứng lên, gắt giọng nói:
– Đứng lại.
Thiệu Ân dừng bước, gay gắt nói:
– Nàng đừng quên trong mắt ta nàng vẫn là người Hắc đạo, cho dù nàng có được nghĩa phụ thâu nạp thì ta vẫn không quên nàng là người Hắc đạo.
Nói dứt câu Thiệu Ân lại toan bước, nhưng Ngộc Diện Hồ Ly đã nhanh hơn, lướt qua mặt, dang tay chận ngay trước cửa căn phòng. Thân thể nàng như phơi ra trước mặt Thiệu Ân.
Thân thể nàng không thể nói là xấu được, mà ngược lại ngồn ngộn sức quyến rũ gợi tình.
Từ khuôn mặt, đến vùng thượng đẳng có đôi nhũ hoa tròn căng, vùng tiểu yêu nhỏ nhắn phối hợp với đôi chân thon dài, tất cả tạo nên một sức quyến rũ lạ thường. Nhưng đối với Thiệu Ân, y lại hết sức dửng dưng với những đường nét đầy sức quyến rũ dục tình đó.
Mặt Dương Thiệu Ân như đanh hẳn lại. Y gằn giọng nói:
– Nàng muốn gì?
Từ từ thả tay xuống, buông thỏng theo thân mình, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn vào Thiệu Ân, Triệu Vị Thanh như thể muốn nuốt chửng nhân dạng của họ Dương vào đôi thu nhãn của mình.
Nàng ôn nhu nói:
– Minh chủ nói với thiếp bất kể người nào là ai, miễn là người của Bạch đạo, nếu thấy tấm lịnh bài của Minh chủ thì xem như thấy người và phải tuân theo những chỉ ngôn của người giữ tấm lịnh bài đó. Chàng đã thấy tấm lịnh bài Minh chủ, chẳng lẽ lại muốn chống lại ý của Minh chủ ư?
Thiệu Ân lắc đầu:
– Tại hạ không bao giờ có ý chống lại nghĩa phụ.
– Thế sao chàng lại vội vã bỏ đi khi nghe thiếp nói.
Thiệu Ân đanh giọng:
– Tại hạ đã hỏi nàng rồi. Nghĩa phụ có khấu lịnh gì sai khiến tại hạ không?
– Nghĩa phụ Minh chủ của chàng không có khấu dụ, nhưng thiếp thì có.
Thiệu Ân nạt ngang:
– Không thể được, nàng muốn ra khẩu dụ chỉ huấn cho tại hạ à?
Y cười khẩy:
– Điều đó không thể được. Trong con mắt của ta, nàng vẫn là ma đầu Hắc đạo.
Triệu Vị Thanh thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Thiếp là người đang giữ lịnh bài của Minh chủ.
Thiệu Ân miễn cưỡng hỏi:
– Tại sao nàng lại có tấm lịnh bài Minh chủ của nghĩa phụ.
– Chính tay Minh chủ trao cho thiếp.
Thiệu Ân lắc đầu:
– Ta quá đổi bất ngờ.
Triệu Vị Thanh mỉm cười:
– Bất ngờ và thậm chí ngạc nhiên, nhưng chàng có chống lại lệnh của kim bài này không?
Thiệu Ân im lặng.
Triệu Vị Thanh bước lại cầm lấy tấm lịnh bài Minh chủ đưa đến trước mặt Thiệu Ân:
– Thiệu Ân, nếu như nhà ngươi không chống lại kim bài lịnh của Minh chủ thì hãy nghe ta truyền khẩu dụ.
– Thiệu Ân ta sẵn sàng nghe khẩu dụ của Minh chủ.
Vị Thanh mỉm cười nói:
– Dương Thiệu Ân, nghe khẩu dụ của Minh chủ đây.
– Thiệu Ân đang lắng nghe.
Rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực, Triệu Vị Thanh nghiêm giọng nói:
– Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh yêu Dương Thiệu Ân, si tình và say đắm phong thái cũng như dung mạo của Dương Thiệu Ân, nên đã lập ra những chiến tích mà những người khác không làm được. Nay Minh chủ muốn Thiệu Ân đáp lại tình của Triệu Vị Thanh.
Triệu Vị Thanh sẽ là hôn thê của Dương Thiệu Ân.
Thiệu Ân lắc đầu nói:
– Không được …
Vị Thanh gắt giọng nói:
– Chàng cãi lại kim bài lịnh Minh chủ ư?
Thiệu Ân bối rối nói:
– Ta không dám chống lại lịnh của Minh chủ.
– Thế sao chàng lại dám chống lại ý của thiếp?
Thiệu Ân bặm hai cánh môi im lặng không đáp lời nàng. Y buông tiếng thở dài, nhỏ giọng nói:
– Ta không dám chống lại lịnh của nàng, nhưng con đường diệt trừ Hắc đạo, Thượng tôn chính đạo buột tất cả những người thuộc Hắc đạo phải quay lại đúng chỗ của chúng trong cõi nhân sinh này còn dài. Chức nghiệp của ta chưa hoàn thành, do đó ta không muốn lập thê tử để gây vướng bận.
Y buông tiếng thở ra rồi nói tiếp:
– Ngoài kia còn một gã Hắc đạo ngang nhiên, ung dung tự tại trong cõi đời này, ta đâu thể vì bản thân mình.
Nghe Thiệu Ân thốt ra câu nói này bằng chất giọng thật nhu hòa và có phần khuất phục, Triệu Vị Thanh liền điểm nụ cười mỉm, trả tấm kim bài lịnh của Minh chủ vào giá gỗ đặt trên bàn rồi ôn nhu nói:
– Thiếp không làm khó cho chàng đâu, và cũng không hề bắt chàng phải xem thiếp là vị hôn thê.
Nàng bước đến trước mặt Thiệu Ân, ngẩng đầu nhìn y, và nói tiếp:
– Thiếp chỉ mong muốn mỗi một điều, chàng hãy đối xử tốt với thiếp là được rồi.
Thiệu Ân im lặng.
Hai người đối nhãn nhìn nhau, nếu ánh mắt của Triệu Vị Thanh long lanh gợi tình bao nhiêu thì đôi thần nhãn của Thiệu Ân khô hoảnh bấy nhiêu.
Khác hẳn với vẻ bình nhật hàng ngày, Thiệu Ân có khuôn mặt đa tình, gọi mời, cuốn hút nữ nhân thi bây giờ là những nét lạnh lùng, nhạt nhẽo đến bất ngờ, y như đã trở nên băng giá.
Y không đáp lời của Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh mà cứ đứng trơ ra như một pho tượng trước sức cám dỗ và sự quyến rũ toát ra từ thể pháp nàng.
Triệu Vị Thanh nhìn Dương Thiệu Ân gần như không chớp mắt. Nàng từ từ trút cả ngoại y của mình. Chiếc ngoại y bằng lụa mỏng còn lại duy nhất từ trên người nàng từ từ trôi tuột xuống sàn gạch.
Thân thể của nàng trong một trạng thái đầy phấn khích, tuôn trào nhựa sống dục tình, và chẳng còn mảnh vải nào trên người, lại được tôn tạo lên bằng ánh sáng từ hai ngọn đèn hắt vào. Thế nhưng Thiệu Ân vẫn dửng dưng bất động.
Vòng tay của Triệu Vị Thanh vòng qua bá lấy cổ Thiệu Ân. Nàng vồn vã nói:
– Thiếp yêu chàng … Thiếp yêu chàng nhiều lắm … Thiếp có thể làm tất cả mọi việc vì chàng.
Nghe Ngọc Diện Hồ Ly nói những lời đó, nhưng Thiệu Ân vẫn như pho tượng vô tri vô cảm mặc nhiên với thực tại đang diễn ra chung quanh mình. Y thản nhiên một cách vô tình.
Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh cũng không màng đến điều đó. Nàng kiễng chân dùng hai cánh môi mọng ướt tình lần tìm đến đôi môi của Thiệu Ân.
Đôi ngọc thủ của Vị Thanh bá cứng lấy cổ y. Mười ngón tay bấu chặt vào lưng họ Dương. Nàng ngấu nghiến đôi cánh môi của gã như thể muốn hòa nhập môi mình vào miệng y. Nàng muốn đôi cánh môi là một, vòng thể pháp thì sẽ phủ lên người, tan ra và hòa nhập vào thân thể của Thiệu Ân.
Toàn thân Triệu Vị Thanh tỏa ra hơi nóng hầm hập, hơi nóng của dục tình, hơi nóng của sự háo hức mà nàng muốn có được. Chỉ mới hôn Dương Thiệu Ân mà Vị Thanh đã cảm thấy được niềm khoái cảm ngọt lịm khỏa lấp toàn bộ tâm trí nàng.
Nàng nhả hai cánh môi của Thiệu Ân, áp đầu vào ngực y:
– Dương huynh, thiếp yêu chàng … yêu chàng nhiều lắm. Ngay từ buổi đầu chàng đến Dị Nhân Cốc … thiếp đã yêu chàng, yêu bằng tất cả trái tim của mình.
Nàng vừa nói vừa kéo Thiệu Ân đến tràng kỹ.
Thiệu Ân chẳng khác nào một xác chết vô hồn vô cảm chìu theo những đòi hỏi của Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh.
Nàng vòng tay bá cứng lấy cổ Thiệu Ân, rồi tự lột bỏ y phục cho y. Thiệu Ân vẫn đứng trơ ra như pho tượng, mặc nhiên với những gì Vị Thanh làm.
Thể pháp của Thiệu Ân cuối cùng rồi cũng chẳng khác gì Vị Thanh.
Nàng nhìn thể pháp y với tất cả sự ngưỡng mộ, mà không sao thốt ra thành lời.
Nàng bá cứng lấy cổ Thiệu Ân, rồi tự ngã người nằm xuống tràng kỹ kéo theo y ngã sấp lên người nàng. Mười ngón tay của Vị Thanh bấu vào lưng Thiệu Ân. Nàng bấu thật chặt như thể muốn xé y thành nhiều mảnh trong sự khích động tột cùng của mình.
Môi nàng lần tìm mọi ngóc ngách trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Thiệu Ân, bất kể với ánh mắt vô hồn, vô cảm của y. Vị Thanh vẫn cuồng nhiệt, mơ hồ nói:
– Chàng là của thiếp … Thiếp muốn có chàng. Chàng hãy ban cho thiếp sự ngọt ngào của chàng đi. Thiếp muốn trao cho chàng tất cả. Thiếp sẽ là nô nhân của chàng … Chết vì chàng, sống cũng vì chàng.
Nàng vừa nói vừa bấu chặt những ngón tay vào lưng Thiệu Ân. Thể pháp nàng phả ra những luồng hơi nóng hầm hập lan cả qua thể pháp Thiệu Ân.
Vị Thanh ưỡng người lên thều thào nói trong hơi thở:
– Chàng hãy cho thiếp … Chàng hãy cho thiếp đi.
Hai hàm răng Thiệu Ân bất giác nghiến lại:
– Ta hận nàng.
Vị Thanh đâu còn nghe được lời nói của Thiệu Ân nữa khi lời nói đó thốt ra thì nàng cũng rơi tọt vào vùng khoái cảm ngọt ngào mà thể pháp đang đòi hỏi. Nàng chẳng khác nào một chiếc vỏ kiếm đầy dục tình, giữ chặt lấy cái gì ở trong đó rồi bật ra những tiếng rên đầy cảm xúc dục tình.