Ma Ảnh Kiếm

Chương 42: Hoạt sát


Đọc truyện Ma Ảnh Kiếm – Chương 42: Hoạt sát

Thiên kiếm Hầu Lịnh Cương thả bước đến trước ngôi miếu thần hoàng. Y đứng ngoài cửa cổ miếu nhìn vào trong. Thiệu Ân đang đứng chắp tay đứng trước bệ thờ thần hoàng. Phong thái của y trông thật tao nhã ung dung tự tại.

Hầu Lịnh Cương bước vào trong cổ miếu thần hoàng. Y dừng bước hỏi Thiệu Ân:

– Dương công tử hẹn ta vì đại cuộc võ lâm.

– Đúng.

Thiệu Ân vừa nói vừa quay mặt nhìn lại Hầu Lịnh Cương. Trên miệng y xuất hiện nụ cười mỉm cầu tình xởi lởi. Y từ tốn nói:

– Hầu tôn giá hẳn thỏa mãn với sự chăm sóc của Mẫu Đơn Chi Hoa chứ?

Khuôn mặt lạnh lùng của Hầu Lịnh Cương nheo lại. Y gằn giọng nói:

– Dương thiếu hiệp mời Hầu mỗ đến đây không phải chỉ để hỏi chuyện kín của mỗ chứ?

Thiệu Ân gật đầu:

– Tất nhiên rồi, tại hạ mời tôn giá đến đây để trao cho tôn giá toàn bộ sơ đồ bày trí trong ngày chúc thọ của Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.

Đôi mắt cá chết của Hầu Lịnh Cương sáng hẳn lên:

– Dương thiếu hiệp đã có rồi à?

Thiệu Ân gật đầu.

Y lấy trong ống tay áo ra một phong thư đưa đến trước mặt Hầu Lịnh Cương.

– Tất cả nằm trong phong thư này. Hầu tôn giá giao nó lại cho ai, bang chủ Cái Bang Khưu Chí Viễn, hay Võ Đang chân tử Giác Hải đạo trưởng, hoặc Tung Sơn chưởng môn Tạ Kiểng.

– Hầu mỗ sẽ trao nó lại cho Tạ Kiểng chưởng môn phái Tung Sơn.

– Tạ chưởng môn đang ở đâu?

– Tạ chưởng môn đang ở tại biệt xá của Tung Sơn phái.

Thiệu Ân gật đầu:

– Tại hạ nhờ Hầu tôn giá trao phong thư này lại cho Tạ chưởng môn.

Hầu Lịnh Cương gật đầu.

Y vừa gật vừa đưa tay cầm lấy phong thư. Tay của Hầu Lịnh Cương vừa chạm vào phong thư thì y cũng kịp nhận ra nụ cười cùng ánh mắt tàn độc của Thiệu Ân. Chớp thấy nụ cười và ánh mắt tàn độc vô tâm của Thiệu Ân, Hầu Lịnh Cương giật mình khi nhận ra điều đó. Nhưng sự phát hiện của Thiên kiếm Hầu Lịnh Cương quá muộn màng. Ngay trong một cuộc giao đấu quang minh chính đại thì Hầu Lịnh Cương cũng đâu phải là đối thủ của Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân, còn trong hoàn cảnh này thì y đúng là một con cừu non của Thiệu Ân mà thôi.

Nụ cười mỉm trên hai cánh môi Thiệu Ân vụt tắt, Hầu Lịnh Cương rùng mình thì chớp bạc sáng ngời lóe sáng làm lóa cả mắt y. Cùng với sự xuất hiện của ánh chớp bạc sáng ngời đó là cảm giác giá buốt ngay trên yết hầu của Hầu Lịnh Cương.

Thiên Kiếm Hầu Lịnh Cương ôm lấy yết hầu thối liền ba bộ. Máu từ yết hầu gã trào qua kẻ tay nhuộm đỏ vạt áo trước. Y nhìn Thiệu Ân bằng ánh mắt thất thần.

Trung Nguyên Thiên Kiếm Hầu Lịnh Cương cố lắm mới bật ra được lời nói như thốt ra từ trong cuống họng:

– Sao ngươi lại làm vậy?

Thiệu Ân bước tới trước mặt Hầu Lịnh Cương. Y chậm rãi nói:

– Đã có sự thay đổi trong kế hoạch của ta.

Toàn thân Thiên Kiếm Hầu Lịnh Cương run rẩy, mắt y hoa lên nhìn Thiệu Ân lúc tỏ lúc mờ. Chân y cũng run bần bật:

– Ngươi phản bội Thốt được đến đây thì Hầu Lịnh Cương khụy gối quỳ xuống ngay trước mũi giày của Thiệu Ân.

Đặt tay lên đỉnh đầu của Hầu Lịnh Cương, Thiệu Ân chậm rãi nói:

– Ngươi mới là kẻ phản bội.

Vừa nói Thiệu Ân vừa nắm búi tóc của Hầu Lịnh Cương kéo lên. Hai tay của Hầu Lịnh Cương cố ghì lấy thủ cấp nhưng cuối cùng thì phải buông ra, để Thiệu Ân nhấc thủ cấp y ra khỏi cổ. Máu trào lên như dòng nham thạch phủ xuống thể pháp y.

Thiệu Ân thả thủ cấp của Thiên kiếm Hầu Lịnh Cương xuống sàn cổ miếu.

Đôi mắt của Hầu Lịnh Cương vẫn mở trừng trừng. Điểm nụ cười mỉm, Thiệu Ân nói:

– Hầu tôn giá hãy yên tâm ra đi với ảo tưởng mình là võ lâm Minh chủ.

Thiệu Ân rời cổ miếu, một mình đi trong đêm. Sương giá trời đêm khiến cho Thiệu Ân cảm thấy thư thái và hưng phấn lạ thường. Y nghĩ đến cuộc giao tình với Thục Á Di, mặc dù vừa mới ra tay giết một mạng người.

Thiệu Ân dừng bước trước cổng vào biệt xá của Tung sơn phái.

Hai gã giáo đồ Tung Sơn nhận ra ngay Thiệu Ân. Cả hai liền ôm quyền xá:

– Dương thiếu hiệp đang đêm sao đến Tung Sơn biệt xá.

Thiệu Ân mỉm cười từ tốn nói:

– Tại hạ muốn gặp Tạ chưởng môn.

– Thiếu hiệp hãy ở đây để tại hạ vào báo cho Tạ chưởng môn.

Thiệu Ân khoát tay:

– Tạ chưởng môn có ở trong biệt xá à?

Hai gã giáo đồ Tung Sơn gật đầu.

Thiệu Ân gật đầu nói:

– Nhị vị huynh đài không cần báo với Tạ chưởng môn. Tại hạ không muốn làm kinh động đến người.

Y vừa nói vừa ôm quyền.

Thấy Thiệu Ân ôm quyền, hai gã liền ôm quyền đáp lễ. Nụ cười mỉm lại xuất hiện trên hai cánh môi của Thiệu Ân, nụ cười vụt tắt thì ánh chớp bạc lóe lên.

Hai gã giáo đồ Tung Sơn thả tay xuống, khụy gối, thủ cấp rời khỏi cổ rơi xuống đất.

Họ chết mà tuyệt nhiên chẳng kịp thốt ra tiếng nào, cũng chẳng kịp hiểu vì sao mình phải chết. Cái chết của họ quá nhanh bởi mật kiếm của Thiệu Ân, nên chỉ có Thiệu Ân mới có thể giải trình cho hai gã đó biết vì sao họ chết.

Chắp tay sau lưng, Thiệu Ân bước qua xác hai gã giáo đồ Tung Sơn phái đi thẳng một mạch đến tòa biệt xá.

Y bước vào cửa biệt xá thì chạm mặt với một vị trưởng lão phái Tung Sơn.

Thiệu Ân ôm quyền:

– Tại hạ muốn diện kiến Tạ chưởng môn.

– Dương thiếu hiệp hẳn có chuyện gấp mới tìm Tạ chưởng môn lúc này. Tạ chưởng môn đang luyện công Có chuyện gì Dương thiếu hiệp hãy nói với lão phu.

Thiệu Ân nhìn lão trượng đó từ đầu đến chân. Y nheo mày nói:

– Tại hạ và Tạ chưởng môn vốn có quan hệ rất sâu thế mà tại hạ lại không biết tôn tưởng lão.

– Lão phu là Hoạch Cơ, đại tổng quản của Tung Sơn phái. Lão phu ít khi xuất hiện ngoài giang hồ, chỉ khi nào Tạ chưởng môn thật cần, lão phu mới đi cùng với Tạ chưởng môn.

Thiệu Ân ôm quyền:

– Tạ chưởng môn trọng Hoạch tiền bối như vậy, hẳn tiền bối là một đại cao thủ trong Tung Sơn phái.


– Nếu nói lão phu là đại cao thủ của Tung Sơn phái thì cũng hơi quá đáng. Lão phu không dám nhận lời tâng bốc đó. Nhưng nếu nói Tạ chưởng môn rất coi trọng lão phu thì điều đó quả không sai.

Hoạch Cơ vuốt râu nhìn Thiệu Ân nói:

– Dương thiếu hiệp, lão phu có nghe danh tiếng của thiếu hiệp lẫy lừng khắp võ lâm giang hồ. Nay lão phu mới được gặp thiếu hiệp, vinh hạnh cho lão phu vô cùng.

– Danh tiếng của tại hạ chẳng qua chỉ nhờ vào oai phong của Thượng tôn minh chủ mà có, chứ thực tài thì chẳng có gì.

– Thiếu hiệp khách sáo.

– Tại hạ không dám ngoa ngôn với kẻ bề trên như tiền bối.

Lão Hoạch vuốt râu:

– Dương thiếu hiệp có chuyện gì cần gặp Tạ chưởng môn?

Thiệu Ân ôm quyền:

– Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, tại hạ chỉ muốn gặp Tạ chưởng môn có chút việc thôi. Nhưng Tạ chưởng môn đang bận luyện công, tại hạ không dám làm phiền Tạ chưởng môn.

Thiệu Ân ôm quyền hướng về phía Hoạch Cơ:

– Cáo từ tiền bối.

Hoạch Cơ ôm quyền:

– Lão phu không tiện tiếp thiếu hiệp.

– Tại hạ không dám làm phiền tiền bối.

Y sực nhớ ra điều gì đó, rồi nói:

– Tại hạ nhớ ra rồi, tiền bối có phải là vị trưởng bối có nội lực cao thâm nhất trong Tung Sơn phái với ngoại hiệu Đa Công?

– Ngoại hiệu đó do bằng hữu tặng cho lão phu. Họ tặng thì lão phu buộc phải nhận chứ không dám tự cho mình có nội lực cao thâm.

– Tiền bối khách sáo quá. Nếu được tiền bối chỉ giáo một vài chiêu, tại hạ rất hoan hỷ.

Tại hạ mong được đấu nội lực với tiền bối.

Hoạch Cơ nhướng mày vuốt râu, cười khẩy rồi nói:

– Dương thiếu hiệp không khách khí với lão phu chứ?

– Tại hạ đâu dám ngoa ngôn với tiền bối.

Nói dứt câu Thiệu Ân ôm quyền trịnh trọng nói:

– Mời tiền bối.

Y ngồi ngay xuống sàn gạch trong tư thế kiết đà, rọi mắt nhìn Hoạch Cơ như khích lệ lão. Nụ cười lại nở ra trên hai cánh môi của Thiệu Ân, nhưng lần này nụ cười đó như một lời thách thức với Hoạch Cơ khiến lão bước đến ngồi xuống đối mặt với Thiệu Ân.

Lão trang trọng nói:

– Giao đấu nội lực cũng như đấu đao kiếm, có điều chi sơ xuất, thiếu hiệp bỏ qua cho lão.

– Tại hạ không khách sáo đâu.

Nói rồi Thiệu Ân vận công đẩy song thủ đến trước. Hoạch Cơ vội vận công đối chưởng với Thiệu Ân. Đôi bản thủ vừa hít chặt lấy nhau thì nụ cười xởi lởi trên miệng Thiệu Ân vụt biến mất mà thay vào đó là ánh mắt tàn nhẫn vô tâm.

Y từ tốn nói:

– Tiền bối tới số rồi.

Lời của Thiệu Ân vừa thoát ra khỏi cửa miệng, Hoạch Cơ toan mở lời đáp thì lưỡi mật kiếm giấu trong ống tay áo như một con rắn chờ sẵn lao vụt tới xuyên qua yết hầu Hoạch Cơ nhanh không thể tưởng. Lão giật nảy người, một âm thanh thoát ra từ cổ họng như tiếng khò khè của một con rắn.

Thiệu Ân lắc cổ tay rút mật kiếm về, đồng thời lách người sang bên để né tránh vòi máu tuôn ra xối xả cùng với những âm thanh khò khò. Hoạch Cơ ôm lấy yết hầu. Lão muốn thét lớn để đánh động cho Tạ Kiểng nhưng khốn nổi chẳng thể nào thét được ngoài những tiếng khèn khẹt như tiếng khỉ gọi đàn.

Thiệu Ân thản nhiên đứng lên trong khi Hoạch Cơ vẫn mở to hai mắt hết cỡ nhìn y. Lão ngã vật ra sau đập ót xuống sàn gạch biệt xá Tung Sơn.

Nhìn xác Hoạch Cơ, Thiệu Ân thản nhiên nói:

– Ai cũng có một kết cục như vậy cả.

Nói rồi Thiệu Ân thả bước chậm rài về phía gian biệt phòng. Y dừng trước cửa suy nghĩ và lắng nghe những động tĩnh bên trong.

Y gõ cửa.

Tiếng của Tạ Kiểng cất lên:

– Ai?

Thiệu Ân từ tốn nói:

– Tại hạ là Dương Thiệu Ân muốn gặp Tạ chưởng môn.

Cửa dịch mở, Tạ Kiểng trong bộ đồ ngủ xuất hiện. Y nhìn Thiệu Ân:

– Dương công tử hẳn có tin gì muốn nói với Tạ mỗ.

Thiệu Ân nhìn Tạ Kiểng:

– Tại hạ có một tin rất quan trọng muốn nói với chưởng môn.

– Tin gì quan trọng mà công tử phải tìm đến bổn chưởng môn trong lúc này.

Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi của Thiệu Ân. Y ôn nhu nói:

– Tại hạ mang đến cho Tạ chưởng môn tin của thần chết.

Tạ Kiểng ngơ ngẩn với câu nói đó của Thiệu Ân. Lão còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời nói kia thì bất thình lình chớp bạc nhoáng lên. Tạ Kiểng giật mình. Lão phản xạ cực kỳ nhanh, thoái bộ về sau ba bước, buột miệng nói:

– Tại sao?

Mặc dù lão đã phản xạ nhanh như ánh chớp bạc vẫn cắt ngang qua người lão. Thốt ra được câu hỏi “tại sao” thì Tạ Kiểng phải ôm lấy ngực. Máu loang đỏ chiếc áo ngủ của Tạ Kiểng.

Tạ Kiểng biến sắc tái nhợt, thoái bộ liên tục, dựa lưng vào vách biệt phòng.

Nhìn sửng Thiệu Ân, chưởng môn Tung Sơn Tạ Kiểng nói:

– Ngươi, ngươi muốn giết ta?

Nụ cười vẫn hiện trên hai cánh môi của Thiệu Ân. Y chắp tay sau lưng bước vào. Nhìn Tạ Kiểng bằng ánh mắt thật ôn nhu từ tốn, Thiệu Ân nói:

– Nếu Tạ chưởng môn không muốn chết, hãy nói cho tại hạ biết bang chủ Cái Bang Khưu Chí Viễn đang ở đâu.

Vừa nói Thiệu Ân vừa đưa hữu thủ lên cho Tạ Kiểng thấy. Giữa hai ngón chỉ của Thiệu Ân là chiếc ám khí hình cánh sao.

Thiệu Ân nói:

– Tạ chưởng môn hẳn biết Tinh Vân phi tiễn của tại hạ.

Hai cánh môi của Tạ Kiểng mấy máu. Lão đã bị trọng thương, máu đang tuôn ra ướt đẫm cả chiếc áo ngủ. Lão miễn cưỡng nói:


– Dương công tử, tại sao lại có hành động này?

– Đừng hỏi những câu hỏi thừa. Hãy trả lời cho tại hạ biết bang chủ Cái Bang đang ở đâu.

Tạ Kiểng còn lưỡng lự thì cổ tay Thiệu Ân lắc nhẹ một cái. Chiếc ám tiễn thoát ra nện thẳng vào đan điền của vị chưởng môn phái Tung Sơn:

– Phập Tạ Kiểng khom người rồi khụy gối.

Thiệu Ân bước đến, ngọn mật kiếm giấu trong ống tay áo nhú ra điểm vào yết hầu Tạ Kiểng.

Tạ Kiểng rít giọng nói:

– Ngươi hành thích bổn chưởng môn bằng hành động đê tiện.

Không màng đến lời nói của Tạ Kiểng, Thiệu Ân chích mũi mật kiếm vào yết hầu họ Tạ:

– Tại hạ không có nhiều thời gian để nghe những lời nói này của tôn giá. Nếu tôn giá không muốn chết bởi mật kiếm của Thiệu Ân thì hãy nói cho tại hạ biết Khưu Chí Viễn đang ở đâu.

– Ngươi có thể đến Tam Tông miếu, tổng đàn Cái Bang mà tìm.

Mũi mật kiếm chích sâu vào hơn:

– Đừng trả lời tại hạ bằng những lời như vậy, nếu muốn có cơ hội trả thù.

Mồ hôi rịn ra trán Tạ Kiểng. Lão lắp bắp nói:

– Ngươi chắc chứ?

Lưỡi mật kiếm lại rút vào trong ống tay áo của Thiệu Ân.

Tạ Kiểng thở hắt ra rồi nói:

– Nếu ngươi muốn tìm bang chủ Cái Bang Khưu Chí Viễn hãy đến Tửu lầu của Ngạc Viên Hạnh ma ma.

Thiệu Ân khẽ gật đầu:

– Đó mới là câu trả lời mà tại hạ cần.

Y điểm nụ cười mỉm, nói tiếp:

– Chắc chắn Tạ chưởng môn rất thắc mắc về hành động bất ngờ này của tại hạ. Để đáp lại sự thành thật của Tạ chưởng môn, tại hạ nói cho người biết, trên cõi nhân sinh này bất cứ lúc nào cũng có sự thay đổi. Hành động của tại hạ cũng khởi phát từ sự thay đổi đó.

Nụ cười vụt tắt và Thiệu Ân quay bước đi ra cửa.

Nhìn theo sau lưng Thiệu Ân, Tạ Kiểng từ từ thở ra. Tiếng thở ra vừa dứt trên hai cánh môi của lão thì một chiếc ám tiễn tinh sa đã bất ngờ từ tay Thiệu Ân đập thẳng vào tam tinh lão.

Uy lực của chiếc tinh sa phi tiễn khoét ngay một lỗ giữa tam tinh Tạ Kiểng, hất đầu lão nện vào vách biệt phòng, rồi bật trở ra kéo theo cái xác đổ sầm đến trước.

Thiệu Ân quay mặt lại nhìn xác của Tạ Kiểng:

– Tạ chưởng môn không chết bởi mật kiếm của tại hạ thì phải chết bởi ám tiễn. Cái nào cũng dẫn đến cái chết.

Nói rồi y mới ung dung thả bước bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại.

Tiếng cười khành khạch của bang chủ Cái Bang Khưu Chí Viễn từ trong gian phòng thượng khách vọng ra đập vào thính nhĩ của Thiệu Ân. Sau tiếng cười đó là giọng nói của Chí Viễn cất lên:

– Ngạc nương, nàng tin đi không còn bao lâu nữa ý lang quân của nàng sẽ không còn là một lão ăn mày chúa mà sẽ trở thành một Thượng tôn minh chủ cửu đỉnh trong thiên hạ.

Khưu Chí Viễn vừa nói dứt câu thì Thiệu Ân đẩy cửa bước vào.

Y nhận ra Ngọc Viện Hạnh ma ma chỉ có mỗi chiếc yếm trên người. Chiếc yếm quá nhỏ không đủ để khỏa lấy vùng nhũ hoa to quá khổ, mặc dù Viên Hạnh ma ma cũng đã ngoài tứ tuần.

Thiệu Ân nhìn Khưu Chí Viễn ôm quyền nói:

– Tại hạ không đến nỗi đường đột làm mất cuộc vui của bang chủ chứ?

Trong khi Thiệu Ân nói thì Ngạc ma ma vội khoác lại ngoại y của mình. Khưu Chí Viễn thở hắt ra rồi nói:

– Dương công tử sao biết bổn bang chủ ở đây?

– Tạ chưởng môn nói cho tại hạ biết.

Khưu Chí Viễn vuốt râu khẽ gật đầu:

– Mời Dương công tử ngồi.

Thiệu Ân thả bước đến ngồi đối diện với Khưu Chí Viễn. Chí Viễn chuốc rượu ra chén của lão và của Thiệu Ân. Vừa chuốc rượu lão vừa nói:

– Tạ chưởng môn tin cho Dương công tử đến tửu điếm của Ngạc nương hẳn là có chuyện quan trọng rồi.

– Tại hạ mang đến cho bang chủ một tin rất quan trọng mà Tạ chưởng môn không thể nào giải quyết được.

Ngạc ma ma ngồi xuống tràng kỹ tò mò nhìn hai người. Thiệu Ân không màng đến mà chỉ chú tâm vào Khưu Chí Viễn.

Y bưng chén rượu nói:

– Tại hạ không ngờ Khưu bang chủ của Cái Bang lại có phong thái của một người phong lưu, đa tình như vậy.

Khưu Chí Viễn cười khẩy rồi nói:

– Tất cả mọi người trong giang hồ đều nghĩ bang chủ Cái Bang chỉ là những lão ăn mày chúa, chứ có biết đâu cơ nghiệp của Cái Bang còn hơn cả các phái lớn trong giang hồ. Bổn bang có thể mua được tất cả mọi thứ trên đời này.

Thiệu Ân mỉm cười nói:

– Chỉ có những kẻ không biết gì mới cho Cái Bang tầm thường, nhưng tại hạ thì không.

Bởi vì tại hạ biết Cái Bang là thiên hạ đệ nhất bang.

Nghe Thiệu Ân tâng bốc mình trước mặt Ngạc Viện Hạnh, Khưu Chí Viễn càng lộ vẻ tự mãn và không khỏi cao hứng phấn khích. Lão bưng chén rượu:

– Nghe Dương công tử nói, bổn bang chủ phải kính công tử một chén rượu.

– Cung kính không bằng tuân mệnh. Mời bang chủ.

Khưu Chí Viễn cao hứng gật đầu rồi dốc chén rượu trút vào miệng.

Lão vừa ngửa đầu ra sau để trút rượu vào miệng thì lưỡi mật kiếm xuất hiện điểm vào yết hầu lão.

Khưu Chí Viễn cảm nhận được ngay mũi kiếm giá lạnh điểm vào tử huyệt mình. Lão như thể hóa thành đá, tay vẫn bưng chén rượu nhưng không nuốt nỗi số rượu vừa trút vào miệng.

Bang chủ Cái Bang miễn cưỡng nói:

– Dương công tử làm gì vậy?

– Tại hạ muốn bảo cho bang chủ một cái tin. Bang chủ có thích nghe không?


– Tin gì?

– Thiên kiếm Hầu Lịnh Cương, chưởng môn Tung Sơn Tạ Kiểng, hai người đang chờ bang chủ.

– Hai người đó chờ lão phu? Nhưng có gì mà công tử lại điểm kiếm vào tử huyệt của lão phu chứ?

– Tại sao bang chủ không hỏi tại hạ họ đang chờ bang chủ ở đâu?

Khưu Chí Viễn buột miệng nói:

– Chẳng lẽ hai người đó chờ Khưa mỗ dưới a tỳ.

Vừa thốt dứt câu thì Khưu Chí Viễn chợt rùng mình, mồ hôi tuông ra ướt đẫm. Lão giật mình vì nghiệm ra cái gì sắp đến với mình. Nụ cười xởi lởi hiện trên hai cánh môi của Thiệu Ân:

– Bang chủ đã trả lời dùm cho tại hạ. Đúng là hai người đó đang chờ bang chủ dưới a tỳ.

Hai cánh môi của Khưu Chí Viễn mấy máy. Lão muốn nói câu gì đó nhưng không thể thốt được thành lời. Thiệu Ân khẽ lắc đầu:

– Tội nghiệp cho bang chủ không trọn vẹn cuộc vui này.

Lời nói của Dương Thiệu Ân như đánh động bản năng tồn sinh của Khưu Chí Viễn. Khi y thốt dứt câu thì vị bang chủ Cái Bang cũng bước được lời nói của mình:

– Tha cho lão phu. Lão phu biết tội của mình đối với Thượng tôn minh chủ lão phu đáng chết nhưng công của lão phu giúp Thượng tôn minh chủ đưa giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh vào tử địa ải Nhạn Môn có thể đổi lấy mạng của lão phu.

Đôi chân mày của Thiệu Ân nhíu lại. Thần quang của y bỗng chốc sáng hẳn lên:

– Bang chủ đã giúp gì cho nghĩa phụ hại Lâm Chí Khanh.

– Lão phu đã thông tin giả đến Lâm Chí Khan, để y đến ải Nhạn Môn gặp thánh cô hắc đạo.

Thiệu Ân mỉm cười:

– Cái công đó nhỏ quá.

– Lâm Chí Khanh giang hồ kỳ hiệp chỉ tin vào mỗi lão phu mà thôi. Bởi vì lão phu là bằng hữu chi giao với Lâm đại hiệp.

Thiệu Ân gật đầu:

– Vậy cũng có công lớn. Thế bang chủ biết tại hạ là gì của Lâm Chí Khanh không?

– Không biết.

– Tại hạ là con của giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh đó.

Mặc dù giọng nói của Thiệu Ân rất ôn nhu nhưng lại khiến Khưu Chí Viễn giật mình.

Lão tròn mắt nhìn y thì mũi mật kiếm cũng từ từ xuyên vào yết hầu lão như người ta lấy que xuyên vào một con cá để nướng.

Lão muốn rống lên nhưng khổ nỗi không thể rống được bởi lưỡi kiếm đã chém ngang thanh quản. Bang chủ Cái Bang đập tay xuống bàn.

– Rầm Cái đập tay của lão khiến Ngạc Viện Hạnh giật mình. Ngạc ma ma muốn biết vì sao Chí Viễn lại đập tay xuống bàn, nhưng khốn nổi lưng của Thiệu Ân lại che mất tầm mắt của mụ.

Sau cái đập tay, chân diện của Chí Viễn giẫy đành đạch, đồng thời phát một tiếng trung tiện. Thiệu Ân rút mạnh lưỡi kiếm về. Lười mật kiếm vừa rút ra khỏi yết hầu Khưu Chí Viễn thì lão nhảy dựng lên, rồi bổ đầu xuống bàn rượu – Bộp.

Hai tay lão ôm lấy bàn rượu. Máu xối xả tuôn ra loang đỏ cả sàn biệt phòng tửu điếm.

Ngạc Viện Hạnh muốn thét lên nhưng cổ họng lại bị chặn ngang khi tiếp nhận hai luồng sát nhãn của Dương Thiệu Ân. Y chấp tay sau lưng bước đến trước mặt Ngạc ma ma.

– Ma ma biết vì sao tại hạ phải lấy mạng lão ăn mày chúa Khưu Chí Viễn không?

Ngạc ma ma lắc đầu:

– Ngạc nương không biết không biết.

Thiệu Ân buông tiếng thở dài, rồi nói:

– Ngạc nương đừng sợ, tại hạ không làm hại Ngạc nương đâu.

Câu nói này của Thiệu Ân được thốt ra bằng chất giọng rất ôn nhu, hòa nhã khiến cho Ngạc Viện Hạnh cảm thấy yên tâm phần nào. Viện Hạnh lấm lét nhìn lên Thiệu Ân, nụ cười xởi lởi, cầu tìn lại hiện ra trên hai cánh môi của y.

Tiếp nhận nụ cười, và nhận ra vẻ khôi ngô anh tuấn của Thiệu Ân, Ngạc Viện Hạnh mới buông tiếng thở phào.

Thiệu Ân nhỏ nhẻ nói:

– Ngạc nương hết sợ rồi chứ?

Ngạc Viện Hạnh gật đầu, lí nhí hỏi:

– Vì sao công tử lại lấy mạng Khưu bang chủ?

– Bởi vì lão ăn mày chúa có Ngạc nương, còn tại hạ thì không.

Câu nói này của Thiệu Ân chẳng biết tác động thế nào đến Ngạc Viện Hạnh mà bất giác sắc diện của Ngạc ma ma ửng hồng e thẹn. Điểm một nụ cười thứ hai khích lệ Ngạc Viện Hạnh, Thiệu Ân nói tiếp:

– Ngạc ma ma hẳn đã hiểu ý của tại hạ.

Ngạc Viện Hạnh gật đầu nhưng vẫn miễn cưỡng hỏi:

– Chẳng lẽ công tử đã để mắt đến Ngạc nương.

Thiệu Ân gật đầu:

– Từ lâu rồi, Ngạc nương đã khiến tại hạ tơ tưởng đó.

Sắc diện của Ngạc ma ma ửng hồng, Viện Hạnh nhỏ giọng nói:

– Ngạc nương không ngờ mình lại có may mắn đó, nhưng cho dù công tử có để mắt đến Ngạc nương, cũng không nên giết bang chủ Cái Bang. Công tử đã tự làm phiền cho mình rồi.

– Đi tìm nửa phần còn lại của mình thì chẳng có gì sợ phiền hà cả. Vậy Ngạc nương quyết định xem, giữa tại hạ và lão ăn mày chúa Khưu Chí Viễn, Ngạc nương sẽ chọn ai nào?

– Tất nhiên công tử hơn hẳn lão ăn mày chúa.

– Vậy đêm nay Ngạc nương sẽ tiếp tại hạ chứ?

Ngạc Viện Hạnh gật đầu:

– Công tử muốn Ngạc nương tiếp gì?

– Tại hạ chỉ muốn được ngắm Ngạc nương thôi.

Ngạc ma ma gật đầu.

Sau cái gật đầu đó, Ngạc Viện Hạnh tự trút bỏ trang phục của mình. Chẳng mấy chốc, Ngạc ma ma đứng trần truồng trước mặt Thiệu Ân. Y lỏ mắt nhìn thể pháp Ngạc ma ma từ trên xuống dưới rồi nói:

– Thể pháp của Ngạc nương chỉ xứng với Khưu bang chủ mà thôi.

Ngạc nương còn chưa hiểu câu nói của Thiệu Ân thì ánh chớp bạc nhóa lên làm lóa mắt thị. Cảm giác rát bỏng nơi yết hầu xuất hiện cùng với khối than hồng chẹn ngang cổ. Ngạc Viện Hạnh ôm lấy yết hầu lỏ mắt nhìn Thiệu Ân, từ từ ngồi xuống tràng kỹ. Trước khi trút hồn ra khỏi xác, Ngạc Viện Hạnh kịp thấy nụ cười xởi lởi cầu tình hiện trên hai cánh môi mỏng của Thiệu Ân và ý niệm mơ hồ lóe trong tầm thức mụ:

“Dương công tử đáng cho ta hầu hạ lắm Chàng đúng là trang mỹ nam tử mà ta đi tìm trong cuộc đời này.”.

Võ Đang chân tử Giác Hải đạo trưởng ngồi kiết đà, nhìn Thiệu Ân bước vào thảo xá. Y ôm quyền xá Võ Đang chân tử:

– Đạo trưởng có thể bồi tiếp tại hạ được không?

Võ Đang chân tử Giác Hải mở mắt nhìn Thiệu Ân:

– Thiếu hiệp tìm bần đạo có việc gì?

Thiệu Ân ôm quyền nói:

– Tại hạ không dám dấu đạo trưởng, Thiên kiếm Hầu Lịnh Cương, bang chủ Cái Bang Khưu Chí Viễn và Tạ chưởng môn đều đã chết.

Lời nói này của Thiệu Ân chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai Võ Đang chân tử Giác Hải. Giũ ngọn phất trần, lão bật đứng lên:

– Sao? Ai giết họ?

Thiệu Ân nhìn Võ Đang chân tử, từ tốn nói:

– Đạo trưởng nghĩ xem ai đã giết ba người đó.

– Bần đạo làm sao biết được.

– Đạo trưởng không biết nhưng tại hạ biết người giết ba người đó.


– Thiếu hiệp biết, vậy người đó là ai?

Thiệu Ân điểm nụ cười mỉm rồi nói:

– Ngoài đạo trưởng ra thì không còn ai khác?

Võ Đang chân tử biến sắc, phẫn uất nói:

– Ai nói với thiếu hiệp bần đạo lấy mạng ba người đó?

Thiệu Ân chắp tay sau lưng:

– Trước khi Khưu Chí Viễn bang chủ chết đã nói cho tại hạ biết kẻ thù ác độc giết lão bang chủ Cái Bang chính là đạo trưởng. Đạo trưởng vì muốn mình là người duy nhất chấp chưởng quyền lực tối thượng của võ lâm nên không ngần ngại giết họ.

Võ Đang chân tử lắc đầu:

– Không thể nào như vậy được!

– Đạo trưởng, chỉ có một cách duy nhất, tại hạ và đạo trưởng đến gặp Chí Thiện đại sư để làm sáng tỏ chuyện này – Được, bần đạo và công tử sẽ đến gặp đại sư Chí Thiện.

Hai người rời thảo xá, Võ Đang chân tử Giác Hải dẫn Thiệu Ân đến ngôi tịnh thất Từ Quan.

Thấy Thiệu Ân và Võ Đang chân tử cùng sánh bước, những chư tăng của tịnh thất Từ Quan không một chút nghi ngờ. Họ đưa Thiệu Ân và Giác Hải đạo trưởng đến gian thảo cốc của Chí Thiện đại sư.

Thiệu Ân chờ cho vị tiểu tăng kia đi rồi mới nhìn sang Võ Đang chân tử Giác Hải.

Nụ cười xởi lởi lại hiện trên hai cánh môi của y:

– Phận sự của đạo trưởng đến đây thôi.

Đôi chân mày của Giác Hải đạo trưởng nhíu lại:

– Ý của thiếu hiệp là thế nào?

– Tại hạ muốn nói lời đa tạ đạo trưởng đã đưa tại hạ đến gặp Chí Thiện đại sư.

Y nói dứt câu liền bất ngờ xuất thủ. Ánh chớp bạc cắt một đường vòng cung nhanh hơn chớp trời cắt qua yết hầu Võ Đang chân tử Giác Hải.

Võ Đang chân tử không ngờ sự biến đột ngột như vậy. Cho dù lão đạo trưởng là một đại cao thủ của Võ Đang phái với Thái cực lưỡng nghi kiếm pháp cũng không thể nào kịp phản xạ ứng phó với sát chiêu này của Thiệu Ân.

Cho dù lão đạo trưởng Giác Hải có dụng đến Thái cực lưỡng nghi kiếm pháp với sở học “phá kiếm thức” cũng chưa chắc đã thắng được Ngọc diện tử sát. Huống chi Thiệu Ân ra tay quá bất ngờ.

Lão đạo trưởng Võ Đang chỉ kịp thấy ánh chớp bạc đó thì yết hầu đã bị tiện đứt lìa. Lão thối liền bốn bộ rồi ngã nhào xuống đất. Tứ chi gồng cứng lên, mắt chăm chăm nhìn Thiệu Ân.

Mãi một lúc lâu lão mới thốt được một lời:

– Ngươi Khi nụ cười tắt trên hai cánh môi Thiệu Ân thì hồn lão cũng lìa khỏi xác.

Lấy mạng Võ Đang chân tử Giác Hải rồi, Thiệu Ân chắp tay sau lưng tiến thẳng đến trước cửa gian thảo cốc:

– Dương Thiệu Ân đến tham vấn đại sư.

– A di đà phật, lão nạp đang chờ Dương thí chủ.

Thiệu Ân đẩy cửa bước vào nhưng vẫn mơ hồ với câu trả lời của Chí Thiện đại sư.

Lão cao tăng Thiếu Lâm ngồi trên bồ đoàn trong tư thế kiết đà, tham thiên nhập định.

Thiệu Ân nhìn Chí Thiện đại sư, ôm quyền nói:

– Đại sư biết tại hạ sẽ đến tìm đại sư?

– A di đà phật! Hẳn bần tăng là người cuối cùng mà Dương thí chủ tìm đến?

Lời nói của Chí Thiện đại sư khiến Thiệu Ân không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù ngạc nhiên nhưngThiệu Ân vẫn cứ hỏi:

– Sao đại sư biết tại hạ tìm đến đại sư và đại sư là người cuối cùng.

– Câu trả lời thì sau này thí chủ sẽ nhận được.

Vừa nói nhưng tay của vị cao tăng Thiếu Lâm vẫn tiếp tục lần chuỗi bồ đề.

Thiệu Ân chau mày nhìn đại sư Chí Thiện mà tự hỏi thầm:

– “Sao lão hòa thượng này lại biết được những việc làm của mình trong đêm nay.”.

Thấy Thiệu Ân có vẻ suy tư đắn đó, đại sư Chí Thiện từ tốn niệm phật hiệu:

– A di đà phật, trước khi Dương thí chủ ra tay đưa lão nạp nhập huyết bàn về tây vực âm cổ tự bái kiến phật tổ như lai, lão nạp có mấy điều nói với thí chủ.

Thiệu Ân cau mày với những nét sững sờ. Y buột miệng hỏi:

– Đại lão hòa thượng biết Dương Thiệu Ân đến lấy mạng lão à?

– Ai di đà phật! Nghiệp chướng do bần tăng tạo ra trước đây nay phải tiếp nhận nghiệp chướng đó. Nhưng khi lão nạp viên tịch rồi, thí chủ hãy hứa với lão nạp một điều.

Thiệu Ân ôm quyền:

– Tại hạ đang nghe đại sư nói.

– Thí chủ không được lấy mạng Đổng thí chủ.

Thiệu Ân càng sững sốt khi nghe câu nói này của Chí Thiện đại sư.

Y miễn cưỡng hỏi:

– Sao đại sư không muốn tại hạ lấy mạng Đổng tiểu tử, cho dù hắn có được Thượng tôn minh chủ kết nạp vào giới Bạch đạo thì hắn cũng là người xuất thân của giới Hắc đạo kia mà.

– A di đà phật! Đổng thí chủ là bào đệ của Dương thí chủ.

– Đại sư cũng biết điều đó à?

Thiệu Ân ôm quyền:

– Đa tạ đại sư đã chỉ giáo, nhưng điều đại sư vừa nói thì Dương Thiệu Ân này đã biết rồi.

– A di đà phật Thiệu Ân chờ cho lão cao tăng Thiếu Lâm niệm xong tiếng phật hiệu, mới buông tiếng thở dài nói:

– Đổng tiểu tử chính là bào đệ của tại hạ, nên tại hạ cần phải lấy mạng y. Bởi tại hạ không muốn mình có một chứng tích của nửa dòng máu Hắc đạo trong huyết thống.

Câu nói này khiến cho vị cao tăng Thiếu Lâm biến sắc. Lão lắp bắp niệm phật hiệu:

– A di đà phật! Thí chủ định cắt đứt tình huynh đệ cùng huyết thống ư?

– Nếu không giết Đổng Tiếu thì một ngày nào đó tại hạ phải lộ thân phận của nửa phần Hắc đạo của mình. Mà tại hạ thì không muốn điều đó xảy ra.

– A di đà phật! Nghiệp chướng. Lời nói của Dương thí chủ lão nạp đã nghiệm ra oan nghiệt của cõi nhân sinh này. Lão nạp tự trách mình sao trước đây không nghe thấu chỉ ngôn của Tuệ Thông sư huynh. Lại nghe theo lời sàm ngôn của Chung Hảo Kiệt. Hắc đạo Bạch đạo A di đà phật.

Đại sư Chí Thiện nói dứt câu, liền rùn mình. Sắc diện của lão tái hẳn ra, mắt trợn trừng.

Thiệu Ân cau mày:

– Lão sao vậy.

Y bước đến đặt tay vào mũi Chí Thiện đại sư mới nhận ra vị cao tăng Thiếu Lâm đã tắt thở rồi.

Nhìn thể pháp của Chí Thiện đại sư, Thiệu Ân tự hỏi thầm:

– “Lão hòa thượng Thiếu Lâm chờ ta đến để viên ư?”.

Y xoa tay:

– Ít ra thì ta cũng không bận tay với lão hòa thượng này.

Y nói rồi quay bước trở ra thảo cốc của Chí Thiện đại sư. Thiệu Ân thi triển khinh công rời Tự Quán, trong đầu y vương vấn những câu hỏi:

– “Tại sao Chí Thiện đại sư lại biết hành động của mình đêm nay. Tại sao lão biết chứng tích thân phận của mình. Lão biết tất cả mà lại ngồi chờ cái chết đến với lão.”.

Cố tìm một lời giải trình cho những câu hỏi đó. Nhưng tất cả chỉ là những câu hỏi nối tiếp mà không có lời giải đáp nào.

Trong một đêm, năm đại cao thủ của giới Bạch đạo, những vị kỳ hiệp đã từng dọc ngang trên chốn võ lâm giang hồ, tạo ra bao nhiêu kỳ tích võ lâm, những kỳ tích liên quan đến bao nhiều người trong giới Bạch đạo, khiến cho họ phải ngưỡng mộ, đều chết vào tay Dương Thiệu Ân. Giới võ lâm Bạch đạo sẽ nghĩ gì về việc làm này của Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân. Tất cả đang chờ y ở phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.