Đọc truyện Ma Ảnh Kiếm – Chương 36: Vuốt râu hùm vờn mặt rồng
Đổng Tiếu cất giọng nhẹ khàn nói với Minh chủ Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ không quá nóng vội chờ tiểu sinh chứ?
– Bổn nhân không nóng, nhưng lạ một điều là tại sao ngươi có lá gan lớn như vậy. Hình như ngươi không biết phân biệt chỗ nào của Hắc đạo, chỗ nào của Bạch đạo. Và cũng chẳng biết sống chết. Bổn nhân tưởng đâu ngươi là kẻ có võ công tối thượng, không còn ai là đối thủ nên muốn làm gì thì làm.
Đổng Tiếu quệt mũi đáp lời:
– Nếu nói về võ công thì tiểu sinh chẳng thế nào bì với Thượng tôn minh chủ. Minh chủ chỉ cần phủi tay một cái thì tiểu sinh tan mạng ngay lập tức. Thậm chí Minh chủ chẳng cần phải phủi tay, mà chỉ xịt ra một cái tiểu sinh cũng bò lăn bò lốc, thậm chí không đứng lên nổi.
Đôi chân mày của Chung Hảo Kiệt chau lại. Lão cười khẩy rồi nói:
– Tiểu tử nói cái gì bổn nhân chẳng hiểu nổi. Thế nào là “xịt” ra một cái.
Đổng Tiếu gãi đầu, ôn nhu đáp:
– Ý của tiểu sinh là nói Minh chủ chỉ cần chưởng tiểu sinh là tiểu sinh mạng vong.
– Thế sao ngươi vẫn ngang nhiên đến tổng đàn võ lâm.
Đổng Tiếu ôm quyền, mỉm cười nói:
– Tiểu sinh nghĩ đi nghĩ lại rồi. Chỉ có tổng đàn võ lâm là chỗ an toàn nhất để trao bức mật thư của Thập Tứ Lang cho Minh chủ. Tiểu sinh đến bằng phong thái của giới Bạch đạo, quang minh chính đại, chẳng lẽ lại bị xử bằng lối thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Còn nếu như tiểu sinh cho chết ở đây bởi tuyệt công của Minh chủ, thì không biết Minh chủ sẽ nói sao với quần hùng Bạch đạo.
Chàng chắc lưỡi:
– Ngoài mặt thiên hạ tất nhiên vẫn khép nép trước uy phong của Minh chủ nữa. Họ sẽ nói Minh chủ thị vào võ công tối thượng mà bức hiếp một gã tiểu tử võ công xoàng xỉnh chẳng đáng để cho Minh chủ ra tay chút nào. Thứ hai không chừng thiên hạ lại cho Minh chủ là kẻ tiểu nhân, bỉ ổi, không biết lễ nghi, lấy đạo chính thống tiếp tiểu sinh khi người được lợi mà vẫn có ác tâm. Còn nhiều chuyện người ta đồn đãi lắm. Tiểu sinh biết chắc Minh chủ nghe chẳng lọt lỗ tai chút nào.
Hảo Kiệt khoát tay:
– Tiểu tử, ngươi nói như thế đủ rồi.
– Minh chủ không muốn tiểu sinh nói ư?
– Lời nói của ngươi ta chẳng nghe lọt lỗ tai chút nào.
– Vậy sao Minh chủ không lấy lẽ thượng khách đãi tiểu sinh để được lời hay ý tốt trong giới võ lâm giang hồ.
– Một Minh chủ bạch đạo lại lấy lễ thượng khách đãi ngộ một gã tiểu tử Hắc đạo sao?
– Hê Tiểu sinh có phân nửa Hắc đạo, phân nửa Bạch đạo. Minh chủ quên rồi sao?
Chính miệng Minh chủ cho tiểu sinh được vào giới Bạch đạo mà.
Chung Hảo Kiệt thở hắt ra một tiếng.
Đổng Tiếu mỉm cười.
Mặt của Hảo Kiệt nhủn lại khi phải tiếp nhận nụ cười mỉm của Đổng Tiếu.
Lão miễn cưỡng nói:
– Được, bổn nhân sẽ lấy lẽ thượng khách đãi ngươi.
Đổng Tiếu ôm quyền:
– Tiểu sinh vô cùng cảm kích sự độ lượng của Thượng tôn minh chủ. Phàm những ai có chức vị cao trọng như Minh chủ phải có lòng khoan dung độ lượng mới khiến kẻ bề dưới tâm phục, khẩu phục. Bằng như không có sự độ lượng bao dung mà giữ chức vụ cao trong võ lâm thì chỉ khiến người ta sợ hãi bề mặt, còn bên trong thế nào họ cũng chửi cha, chửi mẹ người đó à.
Mặt Hảo Kiệt sa sầm:
– Ngươi Đổng Tiếu vồn vã nói:
– Tiểu sinh không dám thất lễ với Minh chủ. Quả thật tiểu sinh không dám. Chỉ tại vì tiểu sinh sống với Hắc đạo nô nhân, quen miệng mà thốt ra những lời khó nghe thôi.
Hừ nhạt một tiếng, Hảo Kiệt nghiêm trang nói:
– Tiểu tử cũng là bậc hậu sinh. Ta nghĩ ngươi nên biết dùng ngôn từ để đối đáp với ta.
– Tiểu sinh sẽ nhớ lời dạy của Minh chủ.
Lườm Đổng Tiếu, Chung Hảo Kiệt mới vỗ tay một tiếng.
Bốn ả cung nữ bước vào đại sảnh đường. Lão phán lịnh:
– Bày đại yến thết đãi Đổng công tử.
Lịnh được phán ra, ngay lập tức đại yến được bày ra ngay trong đại sảnh. Đổng Tiếu nhìn bàn đại yến với tất cả những món cao lương mỹ vị tỏa mùi thơm.
Chàng chấp tay đi quanh bàn đại yến như thể muốn dùng mắt thẩm chứng những món ăn ngon được bày trên bàn. Vừa đi Đổng Tiếu vừa nói:
– Có như thế chứ! Tiểu sinh biết thế nào Minh chủ cũng bày đại yến đãi tiểu sinh. Thập Tứ Lang kiếm chủ được Minh chủ tiếp bằng lễ thượng khách thì tiểu sinh cũng phải được như vậy. Dù sao tiểu sinh cũng đã rửa được nhục cho giới võ lâm Bạch đạo, bắt Thập Tứ Lang phọt ra quần mà.
Chàng ngồi xuống bàn đại yến.
Nhìn lên Chung Hảo Kiệt, Đổng Tiếu nói:
– Minh chủ không ngồi chung bàn với tiểu sinh à?
– Tiểu tử cứ tự nhiên dùng.
– Gia chủ không tiếp khách thì sao gọi là lễ thượng khách được. Nếu Minh chủ không dùng với tiểu sinh thì e rằng tất cả những món ngon này lẫn hảo tửu đã bị tẩm độc.
Đổng Tiếu ôm quyền, ôn nhu nói:
– Tiểu sinh nghe nói bọn Hắc đạo dùng thủ đoạn độc công là chính, nếu như tiểu sinh lỡ trúng độc ở đây không biết tòa tổng đàn võ lâm này là của Hắc đạo hay Bạch đạo. Và tôn giá – Tiểu tử, ngươi khéo nói lắm. Và đủ ngôn từ để nói. Nhưng ngươi có biết chính cái miệng ngươi đã hại ngươi đó.
Đổng Tiếu giả lả cười, rồi nói:
– Không phải riêng tiểu sinh khổ vì cái miệng của mình đâu, mà bất cứ ai sinh ra trên đời này cũng đều khổ vì cái miệng của mình hết.
Chàng quệt mũi, chắc lưỡi rồi nói:
– Tiểu sinh nói ra điều đó, Minh chủ sẽ cho tiểu sinh là kẻ hồ đồ, ngơ ngẩn, nhưng nếu chỉ cần Minh chủ xét kỷ một chút tất sẽ nhận ra lời nói của tiểu sinh rất thâm thúy à.
Chàng vỗ vào miệng mình rồi nói tiếp:
– Người ta chỉ có một cái miệng thôi mà nhét mãi vẫn không đầy. Thậm chí thiên hạ tranh giành quyền lợi, kim lượng cũng cốt chí phục vụ cho cái miệng mình. Bởi thế mới có những kẻ vì cái miệng quá mà bị bội thực, chết không kịp ngáp.
Hảo Kiệt nghe những lời này của Đổng Tiếu, chỉ còn biết lắc đầu:
– Đủ rồi.
Y miễn cưỡng ngồi vào bàn đối diện với Đổng Tiếu. Đổng Tiếu bưng tịnh rượu toan chuốc ra chén thì Hảo Kiệt cản lại:
– Không cần, bổn nhân tự rót cho mình.
– Minh chủ khó quá! Không cho tiểu sinh làm phận hậu bối của mình, hay Minh chủ sợ trong móng tay của tiểu sinh có độc công.
– Bổn nhân tự chuốc rượu được.
– Minh chủ không thích, tiểu sinh cũng không ép. Ngại lắm, sợ Minh chủ cho tiểu sinh là người bợ đỡ. Thấy người ta là đương kim võ lâm minh chủ rồi giở trò hạ nhân nịnh hót đặng kiếm chút tài lộc. Mà cũng có sao đâu, ai mà chẳng muốn người khác bợ đỡ nịnh hót mình.
Chàng ngoáy lỗ tai:
– Những lời nói đó khiến cho người ta thích thú vô cùng.
Hảo Kiệt buông tiếng thở dài, rồi nói:
– Đổng Tiếu, ngươi đến đây để trao cho bổn nhân bức thư của Thập Tứ Lang hay để bởn cợt bổn nhân. Ngươi nói cho bổn nhân biết.
Đổng Tiếu ôm quyền từ tốn nói:
– Minh chủ thừa biết tiểu sinh đến trao bức thư của Thập Tứ Lang cho Minh chủ.
– Vậy hãy trao nó cho ta.
– Tất nhiên rồi, nhưng tiểu sinh muốn thỉnh giáo Thượng tôn minh chủ vài điều trước khi trao bức thư đó.
– Tiểu tử muốn hỏi gì bổn nhân.
– Thứ nhất đó là chuyện xảy ra tại ải Nhạn Môn, thứ hai tiểu sinh muốn biết bào huynh của mình đang ở đâu. Minh chủ đã làm gì bào huynh của tiểu sinh.
Hảo Kiệt từ từ đứng lên.
Đổng Tiếu không màng đến thái độ của y, mà bưng tịnh rượu chuốc ra chén của mình.
Hảo Kiệt nói:
– Tiểu tử đã suy nghĩ chưa mà mỏi ta câu hỏi đó.
– Nếu không suy nghĩ thì tiểu sinh không tìm đến tổng đàn võ lâm thỉnh thị cao kiến của Minh chủ. Tiểu sinh nghĩ Minh chủ biết tất cả mọi chuyện năm xưa, khi tóc tiểu sinh còn để chỏm.
Cười khẩy một tiếng, Chung Hảo Kiệt nói:
– Tại sao ngươi muốn biết chuyện đó?
– Tiểu sinh muốn biết thân phận của mình đó mà. Biết đâu chừng Thượng tôn minh chủ là thúc thúc của tiểu sinh và Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân là bào huynh. Nếu đúng như tiểu sinh đoán thì xem như tiểu sinh cũng có vai vế trong giang hồ đó chứ. Chỉ cần biết đúng như vậy, tiểu sinh đã có thể vỗ ngực xưng “thúc thúc của ta là võ lâm Minh chủ Chung Hảo Kiệt, bào huynh của ta là Ngọc diện tử sát, ai dám làm gì ta à”. Chỉ cần nghe tiểu sinh thốt ra câu nói đó thôi, mấy cái gã càn rỡ thường hay bức hiếp tiểu sinh sẽ tái mặt, cụp mắt chẳng dám mạo phạm đến tiểu sinh nữa.
– Vậy bổn nhân hỏi tiểu sinh tin vào bổn nhân không?
– Lời nói của Minh chủ là lời nói của bậc trưởng thượng trong võ lâm, không tin thì tin vào ai bây giờ?
Hảo Kiệt vuốt râu rồi nói:
– Tiểu tử, ngươi nghĩ như thế thì tốt lắm. Ngươi đến đây trao cho bổn nhân bức thư của Thập Tứ Lang, xem như đã hoàn thành cuộc trao đổi trước đây giữa ta và ngươi. Đúng không?
Đổng Tiếu ôm quyền:
– Minh chủ nói rất đúng à. Minh chủ không giống như cái lão Thục Tùng Nhẫn ôn dịch.
Nói một đường làm một nẻo.
– Bổn nhân luôn giữ chữ tín của mình. Nếu ngươi đã tin bổn nhân, bổn nhân và tiểu tử làm một cuộc trao đổi nữa. Nhưng không biết ngươi có đủ dũng lượt không?
– Nếu không có tí chút liều mạng, không sợ chết thì tiểu sinh không dám vác cái mặt đến trao thư cho Minh chủ ngay tại võ lâm tổng đàn. Chẳng lẽ tiểu sinh lại tự leo mình lên thớt chờ đao hạ xuống à?
Hảo Kiệt gật đầu:
– Rất chí khí.
– Đa tạ lời khen của Minh chủ.
– Bổn nhân sẽ cho ngươi một cơ hội để biết tường tận mọi việc trong dĩ vãng.
Chung Hảo Kiệt vỗ tay hai tiếng.
Một gã đại hán cầm khoái đao bước vào. Y có bộ mặt lạnh như tiền. Chỉ nhìn qua đã nhận ngay sát thần toát ra từ bộ mặt băng giá đó.
Hảo Kiệt vuốt râu nhìn Đổng Tiếu:
– Đổng tiểu tử, bổn nhân cho ngươi biết y là ai nhé. Y là Sát thủ lãnh diện vô tâm.
Người đã từng thắng Thập Tứ Lang, nếu như hôm nay ngươi thắng được gã, những gì ngươi muốn biết bổn nhân sẽ nói với ngươi.
Đổng Tiếu gượng cười nhìn Chung Hảo Kiệt, nói:
– Thượng tôn minh chủ không quá à.
Đôi chân mày Hảo Kiệt nhíu lại:
– Ngươi nói vậy có ý gì?
– Đây là cái mẹo “Tà đao sát nhân”. Nếu như tiểu sinh chết bởi đao của vị đại ca này thì Minh chủ chẳng mang tiếng gì cả, tự tiểu sinh đi tìm cái chết mà. Minh chủ thừa biết tiểu sinh võ công như bọn múa võ sơn đông, bán cao hoàn tán, làm sao là đối thủ của Lãnh diện vô tâm được.
– Vậy ngươi hãy rút lại câu hỏi của mình.
Đổng Tiếu gãi đầu:
– Tiểu sinh không muốn rút lại những câu hỏi của mình, thế mới khốn chứ.
Chung Hảo Kiệt nhún vai:
– Thế ngươi sẽ làm gì để ta trả lời câu hỏi của ngươi?
Đổng Tiếu quệt mũi rồi lòn tay vào ngực áo lấy bức thư đặt lên bàn:
– Thư của Thập Tứ Lang đây. Tiểu sinh mạn phép trao lại cho Minh chủ.
Chàng trịnh trọng dâng bức thư bằng hai tay.
Chung Hảo Kiệt đón lấy bức thư. Lão vừa đón bức thư vừa nói:
– Bây giờ thì tiểu tử đã biết chỗ nào là đất sống, chỗ nào là đất chết rồi à?
– Tiểu sinh nhờ Minh chủ chỉ giáo mới nhận ra điều đó. Tiểu sinh mạn phép Minh chủ cho tiểu sinh hỏi vị đại ca Lãnh diện vô tâm một vài câu được không ạ?
– Ngươi cứ hỏi.
Đổng Tiếu đứng lên nhìn lại gã đao thủ sát nhân lãnh diện vô tâm. Bộ mặt lạnh như tiền của gã đập vào mắt chàng.
Nặn nụ cười giả lả, Đổng Tiếu hỏi:
– Đại ca có đúng với cái tên Lãnh diện vô tâm không?
Y buông một câu cộc lốc:
– Kim Chấn này luôn tự thị vào ngoại danh mà Minh chủ ban cho.
– Đúng rồi, thảo nào bộ mặt của đại ca cứ đăm đăm như người ta đang bị mắc vậy.
– Ngươi nói gì ta không hiểu?
– Tại hạ biết nói sao cho đại ca hiểu nhỉ. Ý của tại hạ là những người bị thổ tả không đúng lúc cũng có bộ mặt như đại ca. Còn sát thủ Lãnh diện vô tâm không thể có bộ mặt như đại ca được.
Hai hàm răng của Lãnh diện vô tâm Kim Chấn nghiến lại, phát ra âm thanh ken két như gã đang nghiến một khúc xương trong miệng. Gã gằn giọng nói:
– Ngươi muốn thử đao của ta chứ?
– Thập Tứ Lang tôn giá thì tại hạ có thử qua kiếm của y rồi. Y đúng là một kiếm thủ sát nhân, nhưng không biết đại ca có giống như Thập Tứ Lang không? Nếu đại ca muốn tại hạ thử đao của đại ca thì hãy cho tại hạ xem qua ngọn khoái đao của đại ca trước đã.
– Sao ngươi muốn xem đao của ta?
– Sát thủ như đại ca dụng đao giết người thì đao phải bén lắm. Nhưng tại hạ ngờ ngợ nó không được bén cho lắm, nên muốn nhìn qua. Nếu như đại ca có thanh đao tốt, chém sắt như chém bùn thì mới đúng là sát thủ lãnh diện vô tâm.
Đổng Tiếu lắc đầu, từ tốn nói:
– Bằng như đao của đại ca chỉ dụng để bổ củi thì tại hạ đành phải thối thác không thể giao thủ với đại ca được.
Chàng nhìn lại Chung Hảo Kiệt:
– Minh chủ đồng ý với tiểu sinh chứ?
– Tiểu tử sợ cái danh của người vừa mới hạ được Thập Tứ Lang sớm lụi tàn trong tay Kim Chấn.
Đổng Tiếu ôm quyền:
– Tiểu sinh chưa bộc bạch ý của mình, Minh chủ đã nói dùm tiểu sinh. Trên đời này ngoài song đường sinh ra tiểu sinh, chỉ còn có mỗi một mình Thượng tôn minh chủ là hiểu tiểu sinh. Tiểu sinh vô cùng cảm kích cảm kích Chung Hảo Kiệt nhìn lại Kim Chân:
– Hãy cho Đổng công tử xem qua đao của ngươi.
– Tuân lệnh Minh chủ.
Đổng Tiếu chỏi tay lên bàn, hơi chồm đến trước:
– Minh chủ có ý lấy mạng tiểu sinh thật à?
– Lần thứ hai bổn nhân muốn chứng kiến ngươi vượt vũ môn. Lần trước ngươi có thời gian lập kế, lần này chính ngươi bước qua vũ môn chứ không nhờ ai khác.
Lão vuốt râu nói tiếp:
– Mẫu Đơn Chi Hoa không có ở đây giúp ngươi đâu. Ả muốn giúp cũng không có đủ thời gian để giúp ngươi.
– Nói như Minh chủ thì tiểu sinh chết chắc rồi. Xem như bít đường sinh lộ.
Chàng thở hắt ra một tiếng rồi nhìn Kim Chấn:
– Đao của đại ca bén chứ?
– Đủ bén chặt đứt đầu ngươi.
– Nếu nó bén thì chỉ một đao là đứt thôi, còn như không bén thì đau lắm. Tại hạ phải xem qua mới được.
Nói rồi Đổng Tiếu rời bàn đại yến bước đến trước mặt Kim Chấn. Chàng đặt ngón tay vào lưỡi khoái đao, từ từ vuốt dọc lên dốc đao. Đổng Tiếu chắc lưỡi nói:
– Đại ca rèn đao ở đâu mà tốt quá vậy.
Kim Chấn gằn giọng đáp lời:
– Ngươi xuống Y chưa kịp nói hết câu thì hữu thủ của Đổng Tiếu cũng thộp vào hổ khẩy tay đao của gã.
Bằng một bộ pháp thần ky giống như Băng Phương Vũ, chàng lách bước, lòng người qua khỏi mặt đất, rồi nện lưng xuống sàn đại sảnh.
– Huỵch Kim Chấn buông ngọn khoái đao, buột miệng thốt:
– Ối Gã chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Đổng Tiếu điểm vào tịnh huyệt nằm đờ ra dưới sàn gạch.
Đổng Tiếu nhảy đổng lên, quay ngoắc lại phía Chung Hảo Kiệt:
– Tiểu sinh đã vượt vũ môn bằng tay mình, Minh chủ không được nuốt lời đó.
Sắc diện Chung Hảo Kiệt đỏ rần. Lão vừa thẹn vừa tức giận. Lão rít giọng nói:
– Đúng là lũ vô dụng.
Một ánh chớp bạc vụt thoát ra khỏi ống tay áo của Chung Hảo Kiệt. Ánh chớp đó khiến cho Đổng Tiếu lóa mắt, giật bắn cả người. Khi chàng lấy lại được thần tình thì ánh chớp cũng không còn nhưng thủ cấp của Lãnh diện vô tâm Kim Chấn đã bị lìa khỏi cổ lăn lông lốc.
Sát chiêu của Chung Hảo Kiệt thi triển ra khiến Đổng Tiếu bất thần cả người. Tim chàng đập còn hơn trống trận và theo bản năng vô thức đưa tay rờ cổ mình.
Chàng tò mò nhìn lại tay của Chung Hảo Kiệt nhưng chẳng thấy chiếc binh khí nào.
Đổng Tiếu nhớ lại cái chết của Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương, mà hai cánh môi khô hẳn lại với vị đắng như có mật trào ra miệng chàng.
Đổng Tiếu cứ nhìn Chung Hảo Kiệt một lúc rồi nói:
– Tiểu sinh không dám hỏi nữa Không dám hỏi nữa Hảo Kiệt lắc đầu:
– Tiểu tử đã hỏi và đã vượt vũ môn, bổn nhân phải trả lời cho ngươi để ngươi không tò mò nữa. Nhưng khi ngươi nghe câu trả lời của bổn nhân rồi thì ngươi sẽ không còn chỗ đứng trên cõi Trung Nguyên.
Lời nói này của Chung Hảo Kiệt càng khiến cho Đổng Tiếu hồi hộp hơn. Chàng có cảm tưởng đó là phán ngôn của tử thân, của diêm chúa ban cho mình.
Chung Hảo Kiệt từ từ đứng lên nói:
– Đổng tiểu tử, ngươi biết quá nhiều. Chính vì ngươi biết quá nhiều mà ta phải đặt ngươi vào tử lộ. Bổn nhân phải thừa nhận ngươi là một tiểu tử có trí thông minh. Nhưng sự thông minh của ngươi chỉ đặt ngươi vào chỗ chết.
– Minh chủ không lấy mạng tiểu sinh trong lúc này chứ?
– Ngươi đã vượt vũ môn lần thứ hai, tất bổn tọa cho ngươi rời khỏi đây.
Đổng Tiếu thở dài, ôm quyền:
– Tiểu sinh đa tạ lòng độ lượng của Minh chủ.
– Đừng nhắc với ta hai chữ độ lượng và vị tha. Hãy nghe ta nói đây.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:
– Bào huynh của ngươi đúng là Dương Thiệu Ân. Còn kẻ đặt bẫy buột cha mẹ ngươi phải nhảy xuống vực thẳm trên ải Nhạn Môn chính là bổn nhân.
Đổng Tiếu chau mày nhìn Chung Hảo Kiệt:
– Một mình Minh chủ chẳng thể làm gì được phụ thân của tiểu sinh. Bởi tiểu sinh nghe nói võ công của phụ thân cao thâm hơn Minh chủ rất nhiều.
– Bổn nhân không phủ nhận. Nhưng một khi trong tay bổn nhân có Thánh cô tiên tử Hà Tịnh Cơ thì giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh phải trao lại “Huyết thủ Lịnh” cho bổn nhân.
Tất cả những gì ngươi tò mò muốn biết, bổn nhân đã nói cho ngươi biết. Tiểu tử đã có thể rời tổng đàn võ lâm của bổn nhân được rồi chứ.
Đổng Tiếu nhìn Chung Hảo Kiệt:
– Tiểu sinh mạn phép hỏi Minh chủ một câu được không?
– Ngươi cứ hỏi – Minh chủ có cảm nhận sự áy náy khi hành sự không?
Hảo Kiệt phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
– Vị độc bất trượng phu Đổng Tiếu nghe lão nói mà cảm nhận ngực mình đau nhói một cái khiến phải nhăn mặt lại.
Chàng ôm quyền xá:
– Tiểu sinh cáo từ.
– Tiểu tử cố mà giữ lấy mạng mình.
Gượng nặn nụ cười, Đổng Tiếu ôn nhu nói:
– Tiểu sinh cố giừ mạng mình để vượt qua vũ môn lần thứ ba. Nhưng hôm nay Minh chủ lấy mạng tiểu sinh thì Minh chủ tự hủy hoại danh phận mình.
– Tiểu tử dựa vào đâu mà thốt ra câu nói đó.
– Minh chủ thừa nhận tiểu sinh là kẻ thông minh, tất tiểu sinh đến đã chuẩn bị trước cho mình một con đường để đi ra. Cho dù Minh chủ không muốn cũng phải chấp nhận để một đường sinh lộ cho tiểu sinh.
– Nói cho bổn nhân biết sinh lộ của ngươi ở đâu.
– Trong miếng ngọc thạch mà mẫu thân để lại cho tiểu sinh chỉ ngôn của Thiên cang thần chỉ Thượng Quan Kỳ. Nó là khẩu quyết khắc chữ võ công của “Huyết thủ lịnh”. Chỉ cần trao khẩu quyết này cho bất cứ người nào thì chiếc ngai của Minh chủ sẽ lung lay ngay lập tức.
Sắc diện Chung Hảo Kiệt tím lại, lão gằn giọng nói:
– Khẩu lịnh đó ở đâu, mau trao ra đây cho ta.
– Thượng tôn minh chủ tự nhận mình là kẻ độc tâm. Không có độc tâm thì không trở thành trượng phu. Nếu Đổng Tiếu trao khẩu quyết đó cho Minh chủ thì tự mình đã bít đường sinh lộ của mình.
Chàng chỉ ra cửa đại sảnh đường:
– Trao cho Minh chủ khẩu quyết kia, tiểu sinh khó mà bước ra khỏi cửa đại sảnh đường tổng đàn võ lâm được quá năm trượng. Tiểu sinh quí mạng của mình lắm. Đâu để mất lãng nhách được.
– Ngươi không tin vào ta sao?
– Tiểu sinh đã nghiệm một điều. Mình không nên tin vào người có độc tâm.
– Được, vậy ngươi muốn gì?
– Hãy cho tiểu sinh một sinh lộ.
– Bổn nhân hứa với ngươi.
– Không chỉ một Đổng Tiếu thôi, mà có cả Lục chỉ thần thâu Quách Ngụ nữa.
– Bổn nhân không giữ lão già sáu ngón đó.
– Đến bây giờ mà Minh chủ vẫn chưa phát hiện ra à?
Đôi chân mày của Chung Hảo Kiệt nhíu lại.
Đổng Tiếu nghiêm giọng nói:
– Vì sao tiểu sinh biết được bí mật trong mặt ngọc thạch của mẫu thân để lại, bởi tiểu sinh có Vạn Kiến Sư Giang Hào.
– Thì ra ngươi đã tráo – Minh chủ không tin mắt đó thôi. Phàm người ta có thể thượng phong làm chủ thiên hạ thì luôn có những sơ xuất do bản thân mình tạo ra.
Hảo Kiệt cười khẩy rồi nói:
– Hôm nay bổn nhân mới cảm nhận được sự lanh lẹ của tiểu tử. Ngươi đúng là kẻ ta phải để tâm đến. Thôi được, ta hứa trao cả Lục chỉ thần thâu Quách Ngụ cho ngươi.
Đổng Tiếu ôm quyền:
– Tiểu sinh vô cùng cảm kích.
– Tiểu tử nên trao cho bổn nhân vật ngươi đang giữ.
– Tiểu sinh luôn giữ đúng lời của mình. Nhưng tiểu sinh muốn Minh chủ nói vài lời với quần hùng Bạch đạo đang có mặt bên ngoài đại sảnh đường này.
Hai cánh môi của Chung Hảo Kiệt mím lại. Lão suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Bổn nhân chìu theo ý ngươi.
Hai người cùng sánh bước đi thẳng ra bên ngoài đại đường chính sảnh võ lâm. Nhìn quần hùng Bạch đạo, Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt trang trọng nói:
– Kể từ hôm nay, các ngươi đừng ai mạo phạm đến Đổng công tử. Bởi vì Đổng Tiếu nhìn sang Chung Hảo Kiệt nhỏ giọng nói:
– Vì tiểu sinh là hiền điệt của Minh chủ, gọi Minh chủ bằng thúc thúc. Thúc thúc đâu nỡ hại hiền điệt của mình.
Thở hắt ra một tiếng, Chung Hảo Kiệt nói:
– Mọi người nể kính Đổng công tử, bởi vì y là hiền điệt của bổn nhân.
Đổng Tiếu mỉm cười lấy mặt ngọc thạch đặt vào tay Hảo Kiệt:
– Minh chủ chỉ cần đập mạnh nó xuống sàn gạch, nó sẽ tách ra làm hai như một con sò.
Khẩu quyết ở trong đó. Cáo từ.
Đổng Tiếu ôm quyền xá, rồi ung dung thả bước đi qua trước mặt quần hùng mà chẳng người nào làm gì được chàng. Chàng đi rồi mà Chung Hảo Kiệt vẫn còn bồn chồn, âm ỉ một nỗi bực dọc trong tâm thức.