Ma Ảnh Huyền Cơ

Chương 30: Gậy ông đập lưng ông


Đọc truyện Ma Ảnh Huyền Cơ – Chương 30: Gậy ông đập lưng ông

Ở đời thường có câu “Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”, Bạch Thiếu Hồng có lo cũng không xong. Chàng vừa mới nghĩ vậy thì đã nghe có tiếng tà áo lạch phạch, riêng bước chân một nặng một nhẹ chứng tỏ ngoài tên trung niên chủ quán còn có một cao thủ đi kèm.

Ngay lúc đó âm thanh của Ôn Tứ Hải vang lên :

– Có thực ngươi đã cho đúng liều lượng Nhuyễn Cân Tán chưa?

Giọng nói thô hào của tên chủ quán đáp trả :

– Bẩm sư phụ, đời nào đệ tử sơ sẩy, lúc cho Nhuyễn Cân Tán vào rượu đã cố ý gia thêm một lạng nữa đấy.

Tiếng nói của Ôn Tứ Hải có vẻ bực bội và ngạc nhiên :

– Thế thì lạ thực, đáng lẽ với liều lượng đó hai tên ác nhân phá hoại An Hoa tửu lâu của ta phải ngã lăn ra rồi mới phải.

Tên đệ tử sợ hãi tìm cách biện minh :

– Sư phụ lão gia thấy đó, địch nhân công lực thật ghê gớm nên mới có thể bỏ chạy được sau khi trúng Nhuyễn Cân Tán. Biết vậy đệ tử trút hết gói thuốc này cho xong.

Ôn Tứ Hải cười khẩy một cái, lấy giọng bề trên dạy dỗ :

– Trần Môn Tử ngươi chớ hành động sai lời ta dặn dò. Nên biết là loại Nhuyễn Cân Tán này ta có pha cả Ảo Muội Hương vào, nếu quá liều địch nhân sẽ bị điên loạn thần trí hỏng hết đại sự đấy.

Tên họ Trần “dạ dạ” nhưng vẫn cố vớt vát :

– Theo ý ngu muội của đệ tử thì, đã là địch nhân thì ta cứ thẳng tay hạ độc, lỡ điên đảo thần trí cũng chẳng sao cơ mà.

Ôn Tứ Hải cười “xì” một cái :

– Thực ra ngươi nói cũng đúng, song ở đây Thuần đại thúc của ngươi cần người tỉnh táo chứ không cần người điên đâu.

Đột nhiên lão đổi giọng quát lớn :

– Hay là ngươi đã lộ hình tích ra rồi, vì vậy địch nhân giả vờ uống hết rồi cao bay xa chạy?

Gã họ Trần trả lời bằng một giọng cực kỳ kinh hoảng :

– Không phải, không phải. Đệ tử đứng ra phụ trách cái quán này đã lâu chẳng để lộ tí gì mình là người trong giới giang hồ cả. Vả lại đệ tử mắt thấy rõ ràng hai tên cười nói uống luôn mấy chung nên mới yên tâm bỏ đi bẩm báo sư phụ cơ mà.

Ôn Tứ Hải lẩm bẩm “lạ thật, lạ thật” rồi trầm giọng nói lớn :

– Ta tin ngươi nói thật do đó địch nhân có công lực cao siêu đến đâu cũng ngã lăn quanh quẩn đâu đây thôi, mau lên ngọn cây quan sát xem.

Bạch Thiếu Hồng nghe tiếng gió nhảy lên thì thở phào một cái vởi vì quả tình Nhuyễn Cân Tán pha trộn với Ảo Muội Hương tuy là không có tiếng tăm mấy nhưng rất khó dồn ép nó chạy thoát ra. Mấy lần cứ đến gần huyệt Thúc Cốt nó chợt tản mạn theo chân khí chạy ngược trở lại Đan Điền ẩn trốn. Chàng đã thế, tất nhiên Thiên Quân lão nhân khó khăn hơn nhiều, mồ hôi toát ra đầy người mà tứ chi chẳng thể nào cục cựa lấy một tí. Nên nhớ chữ Cân chính là gân thịt, do đó độc chất thấm vào từng sớ gân sẽ rất khó cho chân khí chui qua trục xuất, nạn nhân tê liệt năm bảy ngày cũng chưa cử động được bình thường.

Bạch Thiếu Hồng mừng rỡ không lâu bởi vì ngay lúc đó tên họ Trần lớn tiếng bẩm báo :

– Sư phụ, quanh đây mấy dặm đệ tử đều thuộc làu từng gốc cây ngọn cỏ hết.

Chắc chắn địch nhân không lẩn trốn về phía này đâu, có khi dùng thủ đoạn cao siêu chạy thẳng hướng Bắc để đánh lạc sự truy tầm của chúng ta đó.

Ôn Tứ Hải cất tiếng cười gian hiểm :

– Ta chưa biết mình nổi nhưng biết người thì thừa sức, với đầu óc của hai địch nhân này thế nào cũng chạy ngược trở lại chứ không sai. Ngươi chịu khó tìm thật kỹ đi.


Bạch Thiếu Hồng được người ta khen mà ngấm ngầm kêu khổ, tính ra sự khôn ngoan của chàng chỉ là hạt bụi trong túi lão họ Ôn, chưa vội nói đến cao nhân Tái Gia Cát nổi tiếng giang hồ còn thủ đoạn đến đâu nữa.

Càng lo lắng chân khí thiếu chuyên nhất lập tức Nhuyễn Cân Tán chạy hết vào Đan Điền, từng nấc một từ từ xông lên não óc khiến suýt nữa chàng rơi vào trạng thái mơ màng, bất tri bất giác.

Đúng là họa vô đơn chí chẳng sai, ngay lúc đó tên họ Trần quả quyết nói lớn :

– Đệ tử xem xét rất kỹ, quyết địch nhân chẳng có lẩn trốn quanh vùng này.

Ôn Tứ Hải “ạ” khan một tiếng, trầm giọng cắt ngang :

– Nếu ngươi là tiểu tử vừa rồi, lưng bận cõng thêm lão già thì trốn đâu là hay nhất, ít bị nghi ngờ nhất?

Với câu hỏi khó này, tên họ Trần lúng túng thấy rõ, ậm ừ trong miệng rất lâu mới buột miệng nói ra :

– Đệ tử ngu xuẩn tính toán bằng lão sư phụ thế nào được, nếu bế tắc quá có lẽ… có lẽ… sẽ chui vào trang thờ Cô Hồn này là tiện nhất.

Bạch Thiếu Hồng đang giật mình toát cả mồ hôi thì Ôn Tứ Hải cất tiếng cười ngất :

– Hay lắm, có thế mà ngươi cứ ngập ngừng mãi, theo ta xuống lục soát mau.

Không cần nói ra cũng biết Bạch Thiếu Hồng kinh hoang tới mức nào. Chàng cấp tốc dùng chân khí phong bế tất cả huyệt đạo ra vào Đan Điền, tạm thời xoay chuyển đầu óc đối phó với hiện trạng nguy cấp sắp xảy ra. Đảo lộn hàng trăm ý tưởng mà hoàn toàn bế tắc, Bạch Thiếu Hồng thầm than dài :

– “Có lẽ số mạng của ta và Thiên Quân tới đây đã hết nên mới xui khiến gặp hai tên ác nhân, tinh ma đến mức như vậy”.

Chàng không thể nối tiếp tư tưởng được nữa bởi vì đã có tiếng chân tên đệ tử chạm đất. Chưa đến một tích tắc hắn đã thất thanh la lớn :

– Địch nhân ở đây rồi, sư phụ quả là thần cơ diệu toán thực.

Nước đến chân không nhảy cũng chết, Bạch Thiếu Hồng thấy tên họ Trần chẳng úy kỵ tí nào tiến sát trang thờ liền nghiến răng xuất phát một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn. Liều mình dùng chân khí lúc này tức là mở rộng cửa huyệt đạo cho độc chất tha hồ hoành hành nhưng chàng chẳng có cách nào hay hơn.

Ngờ đâu Nhuyễn Cân Tán được tháo cũi sổ lồng ồ ạt chạy theo chân khí ra huyệt Lao Cung. Do đó nghe “bùm” một tiếng, tên đệ tử họ Trần lập tức rú lên thảm thiết, thân hình bắn thẳng về sau hơn trượng rồi rơi xuống đất “sầm” một cái. Cứ theo hiện trạng đó hắn đã vong mạng thẳng cẳng mà chẳng biết bẩm báo thế nào với Diêm Vương.

Bạch Thiếu Hồng liều lĩnh xuất chưởng đinh ninh sau đó mình sẽ bị Nhuyễn Cân Tán bộc phát nhũn cả gân cốt liền, ngờ đâu thân thủ lại có vẻ nhẹ bớt mới thực kỳ lạ.

Vì vậy chàng ngơ ngẩn mất vài giây phút, lúc đó Ôn Tứ Hải đã hạ thân kịp thời.

Lão chưa vội động thủ kinh ngạc quát trầm :

– Tiểu tử giỏi thật, ngươi đã trúng Nhuyễn Cân Tán và Ảo Muội Hương mà vẫn đánh chết người của ta thì ghê gớm thực. Hà, tội ác đáo đầu ta không tha thứ cho ngươi được nữa.

Bạch Thiếu Hồng coi sống chết không ra gì, lúc nãy lại nghe lão gian tặc nói có ý định bắt sống mình nên hững hờ cười khẩy một cái :

– Không tha thứ được thì ngươi làm gì ta nào, có giỏi thì đánh chết ta đi?

Ôn Tứ Hải thoáng sửng sờ và bối rối, đôi mắt cứ đảo quanh hoài, vô tình liếc thấy thân hình thấp thoáng sau tấm màn của cái trang thờ. Lão chợt lạnh hẳn sắc mặt :

– Tiểu tử táo gan dám thách thức Tứ Hải Đại Vương thì ngu ngốc vô cùng. Ngươi tưởng ta không dám sát hại hay sao? Hà hà, nói thực cho ngươi biết, ta hành động thế nào Thuần nghĩa huynh cũng không dám trách cứ ta đâu. Huống hồ gì không có ngươi thì vẫn còn Đông Môn Song và Thiên Quân thừa đủ cho ta và Thuần nghĩa huynh học hỏi rồi.

Bạch Thiếu Hồng thoáng chấn động kinh hoảng. Chàng vội chu lưu chân khí thấy nó chỉ giảm bớt chứ tứ chi chưa nhũn liệt thì hơi yên tâm cười nhạt :

– Ngươi nói hay lắm, chỉ sợ miệng lớn mà tay mềm mà thôi.

Ôn Tứ Hải vốn là kẻ cường đạo rất tàn nhẫn, mười mấy năm nay đóng vai chủ quán nhịn nhục đã nhiều nên bây giờ sát khí nổi lên đùng đùng. Lão không nói không rằng hữu chưởng đánh chéo qua một bên bằng chiêu Nhược Tiên Mộ Quyển, trong Xa Luân thần chưởng. Chân khí đi vòng từ trái sang phải ồ ạt như sấm động không những tấn công cả ngực chàng mà còn uy hiếp luôn mấy đại huyệt sau lưng nữa.


Dĩ nhiên còn nước còn tát, đời nào Bạch Thiếu Hồng chịu chết một cách dễ dàng.

Chàng nghiến răng dùng toàn lực xuất chiêu “Xuân Phong Hướng Thủ” ra chống đỡ.

Tuy rằng chân khí không được hùng hậu như trước nhưng vẫn còn ghê gớm hơn cả các tay cao thủ hạng nhất giang hồ. Chàng đinh ninh phải duy trì được vài chiêu thức, ngờ đâu chỉ nghe âm thanh “bụp” một cái giống như tiếng trống. Bao nhiêu chân khí Càn Khôn Huyền Cơ đều bị lôi kéo vào khoảng không mất tích, trong khi chưởng lực đối phương vẫn tồn tại một ít âm thầm đánh thẳng vào ngực mình “bốp” một cái thực mạnh.

Bạch Thiếu Hồng không sao nhịn nổi đau đớn phải kêu lên “ối chà” một cái, lảo đảo thối lui năm sáu bước. Rốt cuộc “oẹ” chút máu tươi và ngồi “bịch” xuống đất mới hóa giải được hết chấn động trong người.

Ôn Tứ Hải từ từ bước tới, diện mạo méo mó theo nụ cười độc ác trông thực rùng rợn :

– Bây giờ ngươi đã biết trời cao đất dày là gì chưa?

Bạch Thiếu Hồng không thèm trả lời bởi vì chàng đột nhiên có cảm giác Nhuyễn Cân Tán chạy loạn xạ trong kinh mạch. Có lẽ nó bị chấn động nên cực kỳ kinh hoảng, chớp mắt đã xô nhau chạy về Đan Điền ẩn núp. Nhờ vậy chàng tụ tập được một chút chân khí, trong lòng xoay chuyển tìm cách đả thương địch thủ trước khi chết mới hả dạ.

Chàng đã có chủ ý nên khi Ôn Tứ Hải đưa cao tay sửa soạn đánh xuống vẫn lẳng lặng nhắm mắt chứ không đối phó.

Lão gian tặc không vì thế mà động lòng, vừa cười ghê rợn vừa đập tay thẳng cánh, thậm chí không thèm dùng tới Xa Luân thần chưởng hoặc Hồi Tâm chưởng cho mất công. Bao nhiêu chân khí dồn hẳn vào lòng bàn tay biến thành cái chùy sắt, Ôn Tứ Hải quyết chỉ một đòn này là đủ đưa hồn địch nhân về chín suốt.

Bạch Thiếu Hồng tính toán rất chính xác, ngấm ngầm chuyển toàn lực ra tay tuy lúc đó Nhuyễn Cân Tán ồ ạt chạy theo chân khí vẫn không chú ý lắm. Vừa lúc chưởng lực của Ôn Tứ Hải chỉ còn cách ngực chàng hai tấc, chàng mau như chớp đẩy ngược chưởng lực của mình lên cùng với cái cười gằn đầy sát khí.

Bạch Thiếu Hồng đã tính kỹ nên không dám đánh vào bụng hoặc ngực mà nhắm thẳng vào mặt mũi, nếu không đủ sức giết chết lão cũng đủ hủy hoại toàn bộ dung mạo.

Mặt mũi đã méo mó thì rất khó sửa chữa, lão họ Ôn này sẽ chịu đựng cảnh ê chề khi chường mặt ra giang hồ. Vì vậy Ôn Tứ Hải kinh hoảng vô cùng, nhưng may là Xa Luân thần chưởng đã quen chuyển đảo quái dị nên trong lúc bất ngờ vẫn kịp đưa lên một phần chân khí cong ngược lên đánh bạt chưởng lực của chàng qua một bên.

Tất cả cử động cùng suy nghĩ đều mau như chớp nhoáng, do đó chỉ nghe hai âm thanh “bộp” giống nhau nhưng khác về kết quả. Nửa phần chưởng lực của Ôn Tứ Hải đánh trúng ngực chàng, tuy không mạnh lắm song lúc đó chàng không còn chân khí bảo vệ nên xương cốt kêu lên răng rắc hầu như muốn gãy nát ra hết. Bạch Thiếu Hồng này cực kỳ gan lì, chỉ “hự” lên một cái rồi ngã bật ra sau chết giấc chứ không hề rú thảm như thường lệ. Riêng tiếng “bộp” kia là do hai luồng chưởng lực đụng chạm hóa giải nhau, Ôn Tứ Hải chỉ bị dư phong tát trúng mặt đau rát như kim châm mà thôi, chẳng hề bị tổn hại da thịt chút nào.

Đang tức giận lại còn bị đau, Ôn Tứ Hải cất tiếng cười ngất tỏ ý hung dữ tới cực độ, chầm chậm bước lên nửa thước nhìn Bạch Thiếu Hồng khen mỉa :

– Ta nói tiểu tử này ngoan cố chẳng sai, bây giờ có giỏi thì chống đối nữa xem nào.

Trong khi nói, lão mau lẹ đưa tay lên cao chứng tỏ lời nói chỉ là thuận miệng, thực sự giết ngay chàng mới hả giận.

Thiên Quân trải qua thời gian đã hơi cử động được tí chút, cố gắng đạp chân lê người ra trang thờ Cô Hồn, miệng lắp bắp tìm lời ngăn cản nhưng lực bất tòng tâm.

Thân hình chẳng xê dịch thêm tí nào nữa và lời nói cũng thều thào như hơi gió chẳng ai nghe thấy.

Bàn tay Ôn Tứ Hải hạ xuống lưng chừng chưởng phong bắt đầu rít lên ù ù thì đột ngột lão ta giật nảy mình lên một cái. Âm thanh ù ù tắt hẳn cùng với hai đầu gối chợt nhũn ra như người không xương, lão đảo té quị xuống đất. Diễn biến kỳ lạ và bất ngờ khiến Thiên Quân lão nhân cứ trợn tròn mắt nhìn giống như đang mơ ngủ. Mãi sau nghe lọt tiếng thều thào của Ôn Tứ Hải mới hiểu ra mọi việc :

– Nguy rồi, ta bị Nhuyễn Cân Tán quất ngược trở lại chứ chẳng sai.

Thì ra vừa rồi bao nhiêu Nhuyễn Cân Tán cộng với Ảo Muội Hương chưa kịp phát tác, vẫn còn nguyên hiệu lực theo chân khí của Bạch Thiếu Hồng xâm nhập ngũ quan Ôn Tứ Hải mà lão không hay. Lão gian tặc lại cố sát nên dồn chân khí ra chưởng lực toàn bộ huyệt đạo thân thể bỏ trống nên độc chất tha hồ phát tán thực mau lẹ. Dĩ nhiên Ôn Tứ Hải có thuốc giải vì vậy sau khi ngồi bệt xuống đất, mau lẹ sờ vào ngực tìm kiếm giải dược liền. Tiếc rằng gân cốt tứ chi đã nhũn liệt trong chớp mắt nên cử động của lão cực kỳ vụng dại, bàn tay sờ soạng hoài mà vẫn chưa thò vào được miệng túi. Lão nghiến răng nghiến lợi khiến gân mặt nổi lên xanh lè, cố gắng điều khiển bàn tay cử động thật chính xác mãi mà không xong.

Tuy nhiên đây lại là cuộc chạy đua với thời gian, Bạch Thiếu Hồng tỉnh dậy trước thì Ôn Tứ Hải táng mạng, ngược lại lão ác ma tìm được giải dược trước thì chàng thiếu niên mười phần khó sống. Vì vậy Thiên Quân lão nhân cực kỳ bối rối và kinh hoảng, chẳng biết khí lực do đâu phát sinh rốt cuộc cũng lăn người rớt khỏi trang thờ. Lão tiền bối tự xưng là Đế Quân cực kỳ kiêu ngạo hiện tại phải dùng cả tứ chi bò lết như rắn trườn, vô cùng thảm hại, vậy mà mãi chưa tới được chỗ Ôn Tứ Hải đang ngồi vận khí mò mẫn.

Trong lúc đó đầu óc ông ta cũng xoay chuyển không ngừng chẳng biết rồi đây tới nơi sẽ dùng cái gì đánh chết được địch nhân. Chân khí tiêu tan, tứ chi rũ liệt giống như trẻ sơ sinh thì có võ khí trong tay cũng chưa chắc hạ thủ được huống hồ gì hai tay trắng.

Do đó lúc bò qua xác tên đệ tử họ Trần, Thiên Quân lão nhân chợt thấy gói thuốc trong ngực hắn rơi ra liền động tâm la thầm :

– Chắc chắn đây là Nhuyễn Cân Tán, chi bằng ta dùng nó làm võ khí là tiện nhất.

Nghĩ thế nào Thiên Quân lão nhân lập tức thi hành, sực lực nhờ ở sự hưng phấn tăng cường thêm một chút, thoáng mắt đã bò tới trước mặt Ôn Tứ Hải.


Thiên Quân lão nhân bất giác sực cười, thều thào nói chẳng ra lời :

– Hôm nay là lần đầu tiên ta tự tay phục thuốc cho người khác đấy, chỉ tiếc rằng nó không phải bổ dược mà thôi.

Tuy tay chân mới phục hồi khí lực được hai phần, Thiên Quân lão nhân hành sự rất mau lẹ, một tay bóp mũi Ôn Tứ Hải, một tay tống luôn gói thuốc vào miệng. Lão gian tặc này đã chẳng còn khí lực la lối lại bị nghẹt thở đành nuốt ực vào bụng rồi lăn quay ra bất động luôn. Thiên Quân lão nhân thở phào một cái giống như người vừa khiêng khối đá, thân hình bất giác cũng nhũn cả ra lăn xuống đất nằm thở cùng với Bạch Thiếu Hồng và Ôn Tứ Hải.

Thời gian trôi qua rất mau, mãi đến giờ Thân mà ba thân người vẫn nằm xếp lớp chưa ai đứng dậy nổi. Đáng lẽ ra Bạch Thiếu Hồng phải là người lai tĩnh trước bởi vì nội thương không đến nổi nặng lắm song trong trường hợp này có cả Nhuyễn Cân Tán kết hợp nên thiếp đi rất lâu. Thiên Quân lão nhân cũng tương tự như vậy, việc trục xuất Nhuyễn Cân Tán chưa xong đã vội vàng vận khí vô hình chung để độc chất xâm nhập mạnh hơn, tất nhiên thời gian hóa giải sẽ tăng lên gấp đôi gấp ba.

Rất may là cả hai không nhận ra Ôn Tứ Hải lồm cồm bò dậy, nếu không lại một phen chấn động cực kỳ kinh hoảng nữa. Lão gian tặc này chẳng hiểu vì sao cử động rất thong thả, liếc nhìn ba cái xác bất động nằm la liệt nhíu mày “ủa” một cái :

– Sao lại có người nằm ngoài đồng hoang mà ngủ được kìa?

Hình như Ôn Tứ Hải quên hết mọi chuyện quá khứ vỗ trán dậm chân cố nhớ hoài mà không xong. Rất lâu sau lão chợt sáng mắt lên lẩm bẩm :

– Đúng rồi, ta phải hạ sát hắn ngay mới được.

Thì ra Thiên Quân lão nhân vô tình cho lão uống Nhuyễn Cân Tán và Ảo Muội Hương quá liều lượng khiến nó kích thích não bộ cực mạnh biến thành điên loạn mê muội chẳng nhớ được quá khứ nữa. Duy nhất ý nghĩ phải giết cho bằng được địch thủ là ý nghĩ cuối cùng nên lão gian tặc còn nhớ lờ mờ mà thôi. Lão chợt “ủa” một cái kinh ngạc lẩm bẩm :

– Đúng là phải giết nhưng giết ai mới được chứ?

Càng suy nghĩ đầu óc càng thêm rối rắm, Ôn Tứ Hải lần lượt ngắm nghía diện mạo từng người, rốt cuộc vẫn thấy xa lạ hoàn toàn nên thở dài ngồi dựa gốc cây ngơ ngác nhìn ra tứ phía.

Thêm một giờ nữa trôi qua, sương lam lạnh lẽo của sơn lâm bắt đầu phủ xuống, nhớ đó Bạch Thiếu Hồng và Thiên Quân lão nhân cùng tỉnh dậy một lượt. Cả hai bắt gặp cái nhìn chăm chú của Ôn Tứ Hải thì kinh hoảng giật bắn cả người nhìn nhau thất vọng.

Ngay lúc đó lão gian tặc đội lốt chủ nhân An Hoa tửu lâu trầm trầm hỏi trước :

– Các ngươi là ai, tại sao nằm đây ngủ say như chết, không sợ thú dữ ăn thịt sao?

Dĩ nhiên Bạch Thiếu Hồng và Thiên Quân lão nhân đâu có biết nguyên ủy, ngơ ngác nhìn nhau lần nữa.

Ôn Tứ Hải không thấy trả lời sầm mặt quát lớn :

– Các ngươi có phải địch nhân hay không mà chẳng chịu trả lời ta?

Bạch Thiếu Hồng vốn tính nóng nảy đã toan gằn giọng xác nhận rồi đến đâu cũng mặc. Ngay lúc đó Thiên Quân lão nhân vội vã xen lời đáp luôn :

– Dĩ nhiên là không phải, sở dĩ bọn ta không trả lời là vì trong người còn rất mệt mỏi.

Ôn Tứ Hải “ạ” một cái nghiêng đầu hỏi tiếp :

– Được lắm, các ngươi mệt mỏi vì ngủ quá nhiều phải không?

Bạch Thiếu Hồng và Thiên Quân lão nhân nhìn nhau cười như mếu, cả hai cùng mẫn tiệp nên nhận ra sự khác lạ liền. Sau khi gật đầu ra hiệu đã hiểu ý, Bạch Thiếu Hồng liền nhân câu nói vừa rồi trả lời luôn :

– Không phải đâu, bọn tại hạ bị địch nhân đánh bị thương nên mới mệt mỏi đấy chứ.

Nhắc tới hai tiếng “địch nhân” nhãn quang Ôn Tứ Hải chợt rực sáng, đứng dậy gật đầu một cái :

– Hay lắm, ta cũng đang tìm kiếm địch nhân, chẳng hay tên họ của địch nhân là gì?

Bạch Thiếu Hồng thở phào một cái, cứ theo tình trạng này thì chàng và Thiên Quân hoàn toàn thoát khỏi tai nạn bất ngờ, miễn là đừng để Ôn Tứ Hải điên cuồng tấn công là được. Cùng với ý nghĩ đó, Thiên Quân lão nhân chợt hạ giọng nói nho nhỏ :

– Tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngươi đừng tự ái đấy.

Thực ra Bạch Thiếu Hồng không bao giờ dùng tới thủ đoạn xảo quyệt nhưng trong tình trạng này đành phải gật đầu trả lời Ôn Tứ Hải :

– Địch nhân của bọn tại hạ họ Thuần tên Ngọc Giao, ngoại hiệu là Tái Gia Cát.

Ôn Tứ Hải giật bắn người lên chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vui mừng :

– Đúng rồi, Thuần Ngọc Giao Tái Gia Cát nghe quen lắm, chính là địch nhân của ta rồi.


Lão sầm mặt quay lại quát hỏi ầm ĩ :

– Hiện giờ Thuần Ngọc Giao ở đâu, ngươi có biết không?

Câu trả lời của Bạch Thiếu Hồng vừa rồi nếu có người nghe được cũng không thể bắt bẻ chàng gian xảo khích bác vì chính là sự thực một phần. Chẳng ngờ đầu óc điên loạn của Ôn Tứ Hải khi được nhắc đến danh tự này thì liền nhớ ra, lẩn lộn với ý nghĩ quyết tâm hạ sát địch nhân thành ra trớ trêu rất kỳ lạ.

Thiên Quân lão nhân sợ rằng chàng từ chối không nói nên vội đỡ lời :

– Hiện giờ Thuần Ngọc Giao ở Thanh Khê sơn trang, ngươi có biết nơi đó không?

Ôn Tứ Hải nhíu mày lục lọi trí nhớ, miệng cứ lẩm bẩm bốn chữ “Thanh Khê sơn trang”. Đột nhiên lão ta rú lên một tiếng rùng rợn :

– Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Ta phải đến đó giết chết địch nhân Thuần Ngọc Giao mới được.

Tâm thần càng thêm hỗn loạn vì sát khí thôi thúc, rú xong Ôn Tứ Hải lắc người một cái rất đẹp mắt, thân hình còn lơ lửng trên không đã nghiêng người vọt về phía trước nhanh như chớp giật.

Thiên Quân lão nhân bất giác phải khen lớn :

– Quỷ Điện Khinh Phát thượng thừa thật.

Bạch Thiếu Hồng trầm tư với ý nghĩ khác, trầm giọng hỏi Thiên Quân lão nhân :

– Nếu Ôn Tứ Hải điên cuồng giết chết Thuần Ngọc Giao thì e rằng Thuần cô nương oán trách tại hạ mất, chúng ta đuổi theo ngăn cản đi.

Thiên Quân lão nhân không có vẻ vội vã, điềm nhiên gật đầu :

– Đương nhiên là phải đuổi theo nhưng chẳng cần ngăn cản làm gì. Chúng ta dùng Ôn Tứ Hải như một công cụ phá quấy Thuần Ngọc Giao và tìm ra Thanh Khê sơn trang một cách dễ dàng hơn.

Bạch Thiếu Hồng vẫn không hết băn khoăn chứng tỏ tình cảm của chàng dành cho Thuần Vân Quyên đã đến mức sâu đậm :

– Tại hạ chỉ sợ Thuần Ngọc Giao sơ hở để lão Ôn tặc hạ thủ bất ngờ thì bao nhiêu bí mật của ông ta chìm sâu vào đất đen hết. Thuần cô nương hiểu cho thì tốt, bằng không sẽ oán hận tại hạ suốt đời đấy.

Thiên Quân lão nhân ngửa mặt nhìn trời, hiện tại màn đêm bắt đầu phủ xuống đen tối cả núi rừng. Ông ta chầm chậm giải thích :

– Ôn Tứ Hải tuy điên đảo đầu óc nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh tất nhiên khó tránh được cảm giác đói khát, chúng ta cứ thong thả đến Bình Lạc Trấn là sẽ gặp ngay chẳng cần phải vội vã.

Lão tiền bối hắng giọng một cái mới chịu nói tiếp vấn đề :

– Riêng việc Thuần cô nương thì ngươi đừng lo. Tiếng là nghĩa huynh đệ song Thuần Ngọc Giao coi Ôn Tứ Hải như thuộc hạ, do đó vẫn để ý đề phòng từng li từng tí.

Lão điên không dễ hạ thủ được Tái Gia Cát lắm thủ đoạn đó đâu, vả lại võ công của lão như Xa Luân thần chưởng hay Quỷ Điện khinh pháp đều do Tái Gia Cát truyền thụ thì biết rõ như lòng bàn tay vậy.

Nghe Thiên Quân lão nhân thuyết lý một hơi, Bạch Thiếu Hồng hơi khoan tâm sóng vai cùng nhau chạy thẳng về hướng Tam Giáp.

Bình Lạc Trấn không cách xa Nhạc Dương mấy nên chưa tới giờ Hợi cả hai đã đến nơi.

Một trấn nhỏ tất nhiên chẳng có bao nhiêu tửu quán, nhất là Ôn Tứ Hải đã quen thói phong lưu trong lốt chủ nhân một đại Tửu Lâu nên hai người thong thả nhắm hướng Tửu Quán sang trọng nhất tên là Cửu Giang bước vào.

Chẳng nhìn đâu xa, Thiên Quân lão nhân bật cười nhỏ một tiếng bởi vì đúng y dự đoán, Ôn Tứ Hải trải qua một ngày mệt mỏi đang ngồi trong góc ăn uống nhồm nhoàng.

Bạch Thiếu Hồng tuy khen thầm Thiên Quân lão nhân nhưng miệng than dài :

– Một lão gia trang nhã của An Hoa tửu lâu giờ mất hết nhân tính, ăn như hổ đói thực là bi thảm vô cùng, chẳng còn tí sĩ diện nào cả.

Thiên Quân lão nhân ngồi xuống ghế xong xuôi mới trầm giọng trả lời, giống như tự cảm thán các hành động của mình trước đây vậy :

– Con người khi đã tham lam thì trước sau cũng sẽ mất dần nhân tính, có gì khác lạ đâu.

Lúc đó Ôn Tứ Hải có nhìn thấy hai người nhưng ánh mắt ngơ ngác lạc thần hình như đã quên sạch mất rồi, cứ cắm đầu ăn uống tiếp.

Rượu vào càng nhiều đầu óc càng muốn nghỉ ngơi, rốt cuộc Bạch Thiếu Hồng và Thiên Quân lão nhân ăn uống chưa xong bữa thì Ôn Tứ Hải đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi từ bao giờ. Thiên Quân lão nhân đành phải gọi tiểu nhị tới thu xếp cho lão một phòng nghỉ ngơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.