Bạn đang đọc M.s.w – Ba Nữ Sát Thủ Xinh Đẹp: Chương 30
Vậy là cả bốn người nhanh chóng lên máy bay đến Scotland một vùng đất nằm ở phía bắc của UK. Chuyến bay nhanh chóng đến nơi và họ thẳng tiến đến một ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi vắng. Ngôi nhà đã khá cũ kỹ và còn có nhiều dây leo nữa. Trước nhà có một khu vườn chia làm hai bên ở giữa là lối đi. Một người đàn ông khoảng đã 60 gì đó đang tưới cây.
– Là ông……
Mei thốt lên thì ông ta ngước lên nhìn bốn người.
– Là mấy nhóc sao?
Ông ta nhận ra Mei và Rin ngay nhưng vẫn thấy thiếu thiếu vì không thấy Ari đâu cả. Ông ta mời họ ngồi xuống một cái bàn gỗ khu vườn nhỏ bên kia đối diện nơi ông ấy vừa tưới cây. Ông ta rót trà mời họ.
– Ông còn nhớ chúng tôi sao?
– Tất nhiên rồi làm sao mà quên được nhưng con bé lắm chuyện đâu rồi?
– Con bé lắm chuyện?
Peter và James đồng thanh, Mei lên tiếng.
– Vì vậy mà chúng tôi mới đến tìm ông đây. Cậu ấy bị mất tích rồi.
– Vậy sao?
– Ông còn nhớ cái này chứ?
Mei đặt một tấm ảnh có hình QS và BM lên bàn rồi đùn về phía ông ta. Ông ta cầm lên thì khá ngạc nhiên rồi hỏi.
– Cái này thì sao?
– Ông biết chủ nhân của viên BM này chứ?
– Đó là của tiểu thư, cô ấy đã bị thất lạc từ lúc vừa trào đời. Cậu chủ và ông chủ luôn tìm kiếm nhưng hình như vẫn chưa tìm được.
Ông ta nhìn bốn người kia thì Rin hỏi.
– Vậy ông biết chỗ ở của họ chứ?
– Là một hòn đảo.
Họ nhìn nhau rồi nhìn ông ta. Ông ta nói tiếp.
– Đó là một hòn đảo, cậu chủ đã xây một thành phố ở đó. Nhưng để vào được nó thì các người phải có thẻ.
– Ông có thể giúp chúng tôi chứ?
Peter nói ngay, ông ta mỉm cười.
– Có một điều kiện.
– Điều kiện?
Họ nhìn ông ta thì ông ta lên tiếng.
– Khi các người đến đó và gặp con bé lắm chuyện đó thì hãy nói rằng “thế giới như tảng băng”.
– Được chúng tôi sẽ nói.
Vậy là ông ta đưa cho họ một cái máy định vị hòn đảo và cả bốn tấm thẻ nữa. Họ nhanh chóng lên máy bay và thẳng tiến đến hòn đảo đó. Thật may cho họ là qua được vùng kiểm soát ở phía cảng. Tiến thằng vào thành phố bằng ô tô và Rin là người lái, họ phải cải trang. Ngồi trong ô tô họ khen ngợi nơi này.
– Ai mà ngờ được một thành phố lớn lại ở một khu rừng như vậy chứ?
– Thật là tuyệt.
– Nhưng rốt cuộc Ari đang ở chỗ nào?
Họ tiến đến trung tâm nghiên cứu và từ từ tiến vào cái thang máy. Đi cùng thang máy đó còn có hai cô y tá nữa.
– Cái cô gái mới chuyển đến thật là kỳ lạ. – y tá 1
– Phải đó, không những cậu chủ rồi cả ông chủ cũng quan tâm cô ta đặc biệt nữa. – y tá 2
– Nghe đâu cô ta bị mất trí nhớ đó. – y tá 1
Cô y tá 2 ghé sát tai cô y tá 1 và nói.
– Tôi nghe thấy bảo là cô gái đó chính là tiểu thư đấy.
– Thật sao?
Cô y tá 1 giật thót tim, bốn người kia đã nhận ra ngay đó chính là Ari. Peter lên tiếng hỏi.
– Cho hỏi cô gái mà hai cô nói ở đâu vậy?
– Tầng 4.
Vậy là họ thẳng tiến lên tầng 4 . Nhưng thần may mắn không gõ cửa cho họ lần hai. Ở trước cửa tầng bốn có mấy tên vệ sĩ canh cửa và hình như có cả thiết bị tiên tiến nữa. Một cô hầu gái đang mang thức ăn đến.
– Đứng lại.
Tên gác cửa chặn lại, cô ta lên tiếng.
– Tôi đêm bữa trưa đến cho tiểu thư.
– Đợi một chút.
Hắn bê khay thức ăn và đặt vào máy kiểm tra, khi biết không có nguy hiểm hay chất độc hắn mới cho cô gái đó qua. Cô gái đó mang thức ăn đến phòng của Ari.
– Tiểu thư bữa trưa của người đây.
Cô gái đó nhìn Ari đang ngồi trên giường chơi Rubik. Ari nhìn cô ta.
– Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, à với lại nói với anh trai là tôi muốn ra ngoài.
– Vâng.
Cô gái đó rời đi thì ngay lập tức Ari vất cái Rubik đó qua một bên và lật tấm chăn lên. Ari cầm bức ảnh trên tay và một giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt ấy rồi rơi xuống bức ảnh.
– Anh à…..
Tối đó bốn người bạn đã hóa trang và đi đến chỗ đó.
– Bốn người đến đây làm gì?
Tên canh cửa lại chặn họ lại. Mei lên tiếng.
– Chúng tôi theo chỉ thị của cậu chủ đến để canh trừng phòng của tiểu thư.
– Đem thẻ ra đây.
Cả bốn mang thẻ ra cho hắn coi. Cuối cùng thì họ cũng được vào, cả bốn đứng trước cửa phòng Ari, Mei và Rin vào trong còn Peter và James thì đứng ngoài. Vừa bước vào trong thì….
– Ari……
Mei và Rin chạy đến ôm chầm lấy Ari nhưng cô bé đã đẩy họ ra.
– Các cô là ai vậy?
– Cậu không nhớ sao?
– Tôi đâu có quen mấy người? Có ai không?
Ari định hét lên nhưng bị Mei và Rin bịt mồm lại. Rin nhìn Mei.
– Giờ sao đây?
– Còn sao chăng gì nữa? Đêm cậu ấy ra ngoài rồi tình tiếp.
– Nhưng……
Peter mở cửa và nhìn họ rồi nói.
– Mei, Rin có người đang đến.
– Cứ giả vờ đi.
Họ đi ra ngoài, vừa lúc đó Maria cùng hai giáo sư đi đằng sau. Maria nhìn họ.
– Bốn người là ai?
Vì cả bốn đã cải trang lên Maria không nhận ra chứ trước đó cô cũng gặp họ nhiều lần rồi.
– Chúng tôi được lệnh đến đây để canh trừng tiểu thư.
– Được rồi…
Maria đi vào bên trong và cánh cửa vẫn mở. Maria cúi chào Ari rồi lên tiếng.
– Tiểu thư….cậu chủ nói sẽ cho cô ra ngoài vào ngày mai.
– Anh tôi đồng ý rồi sao?
– Vâng nhưng trước đó chúng tôi cần lấy một ít máu của cô.
– Ừ.
Ari đưa tay cho họ lấy một ít máu. Maria ra lệnh và hai người kia chuẩn bị lấy một ít máu của Ari. Xong việc họ đi ra ngoài cho Ari nghỉ ngơi. Maria nhìn bốn người kia.
– Không cần phải canh chừng nữa, các ngươi quay về nghỉ ngơi đi.
– Vâng.
Thế là bốn vị nhà ta đã phải rời đi, kế hoạch đã thất bại và họ vẫn không cứu được Ari trong khi đó khi họ vừa rời khỏi phòng thì Ari ngồi dậy, cô cầm cái cốc uống trà của mình.
– Cùng chơi nào anh trai…..