Đọc truyện Ly Uyên – Chương 16: Dao Kinh | 3
CẬU CHỈ NGHE BÊN TAI, THẬT RÕ RÀNG, CÓ TIẾNG NÓI NỈ NON THÌ THẦM NHƯ GIỌNG NÓI CỦA MỘT NGƯỜI TÌNH, “UYÊN… TA ĐỂ EM ĐI.”
________________________________________________________________________________
Trịnh Uyên còn nhớ rõ, ngày Ngụy Ly đăng cơ, cậu bị Ti lễ trong cung an bài đứng ở góc xa nhất trong điện Vô Lương. Cậu ráng kiễng chân lên nhưng không cách nào thấy rõ bóng dáng của Ngụy Ly. Cậu muốn bước lên một bước, bất cẩn va vào người những thủ vệ đứng phía trước, bị họ tiện tay đẩy ra, chênh chao mấy bước mới đứng vững lại.
Lúc đó chẳng phải là không tủi nhục. Cậu không ham muốn gì, chẳng qua chỉ không muốn bỏ lỡ phong tư thần thái của hắn khi ấy, muốn nhìn hắn vào thời điểm hắn vinh quang rỡ ràng nhất.
Nhưng không được.
Từ hôm ấy trở đi, Trịnh Uyên dần dần hiểu rõ, cậu không còn khả năng chân chính nhìn thấy Ngụy Ly nữa.
Sau khi rời khỏi nước Ngụy, Trịnh Uyên cứ dằn vặt nghĩ mãi về hoàn cảnh họ gặp lại nhau một lần nữa, nhưng sao nghĩ hoài cũng không ra. Mà dù có nghĩ ra thì đã làm sao. Cậu đã chẳng còn thấy sự uy nghiêm của hắn hiển lộ thâm trầm dưới chiếc mão hắc báo long, cũng không thể hiểu những vết màu loang loáng hắt lên trong đáy mắt hắn nữa.
Từng có lúc, cậu muốn lén lút vẽ một bức tranh nhỏ của Ngụy Ly để mang theo bên mình, nhưng lúc định bắt đầu vẽ, chưa kịp cầm bút lên thì nước mắt đã rơi ướt giấy Tuyên, đến khi lòng bằng phẳng lại và có thể bắt đầu vẽ, cậu đã không còn nhớ được đó có phải đúng là khuôn mặt của Ngụy Ly. Dường như, dù Ngụy Ly có để lại một ký hiệu, một đường nét, một tư thế khắc sâu vào trong lòng cậu, nhưng không phải là một con người sống động bằng thịt, bằng máu nữa.
Tình cảnh ấy cứ như một đứa trẻ con tìm trăm phương ngàn cách giấu món đồ chơi nó yêu mến nhất, rồi một thời gian sau lại không nhớ mình đã giấu ở nơi nào.
Tất nhiên, hoàn toàn quên đi là một việc cực kỳ trắc trở, nhưng muốn nhớ đến khắc cốt ghi tâm, hỏi sao dễ dàng cho đặng. Tất cả ký ức đều dần dần xói mòn nhòa nhạt giữa năm dài tháng rộng, chỉ còn những mảng màu hồng phai thuở buổi đầu gặp gỡ rợp từ trời xuống đất, cứ mãi quay trở về lúc nửa tỉnh nửa mê giữa tàn đêm hửng sáng, lặng lẽ trách sao Trịnh Uyên cự tuyệt hồi ức của mình.
Trịnh Uyên từng cho rằng, lúc gặp lại cũng là ngày đoạn tuyệt. Nếu họ thật sự có ngày gặp lại nhau thì hoặc là khi Ngụy diệt vọng, hoặc là Trịnh mất nước.
Nhưng ai ngờ đâu, họ lại gặp nhau chính ở nơi này.
–
Vừa rồi trong đại doanh Tề – Trịnh, Ngụy Ly ngồi bên dưới cậu, ngôn ngữ đối đáp nghiễm nhiên là thái độ cung kính của ngoại thần. Lòng Trịnh Uyên mê man. Cậu vốn tưởng nếu mình có thể làm hoàng đế nước Trịnh, hẳn sẽ có thể sánh ngang hàng Ngụy Ly, cùng đứng cùng ngồi với hắn. Chẳng ngờ đâu Ngụy Ly khăng khăng giả vờ làm Viên Duẫn Đàn đến đây hòa đàm, cứ như ngày xưa khi thân phận hai người hoán đổi.
Cậu và Ngụy Ly, quả thực sẽ không còn chân chính nhìn nhau, càng không thể nói với nhau được một câu thân thiết chuyện trò như ngày xưa nữa.
Sau đó, khi Ngụy Ly nhân lúc kính rượu mà kèm sát bên cạnh cậu, cậu cũng chỉ ngạc nhiên, vì sao đôi bàn tay thuôn dài mạnh mẽ kia dù đang siết ngang cổ mình cũng tỏa ra thứ ấm áp từ thuở thiếu niên xa xưa ấy. Hơi ấm từ ngày đó đã giam hãm thật sâu không cách nào chống cự, lan từ đầu ngón tay đang áp lên làn da.
Đôi tay ấy có thể nắm giữ bất kỳ điều gì trên thế gian – Trịnh Uyên từ thuở thiếu niên đã tin như thế, thật sâu, đến nay chưa từng đổi khác. Ngụy Ly nắm lấy tay cậu, đưa cậu từng bước một đến cỗ xe ngựa của Bình Loạn vương gia. Cậu thấy khuôn mặt thoắt lo âu thoắt điềm tĩnh của hắn càng đi càng xa xôi, chỉ còn hơi ấm từ những ngón tay hắn lưu lại trên cổ tay cậu.
Cỗ xe ngựa lộc cộc xóc nảy trên con đường quanh co khúc khuỷu, Ngụy Ly và cậu ngồi hai góc trong xe, mà hắn từ đầu đến cuối đều chẳng lấy mắt nhìn cậu một lần. Đôi mắt hắn đang nhìn ra miền hư vô phía trước, nhưng Trịnh Uyên biết hắn vẫn chú tâm lắng nghe mọi động tĩnh ngoài xe. Đến khi quân Tề đại loạn, đôi chân mày đang nhíu lại nặng nề của Ngụy Ly mới giãn ra đôi chút.
Trịnh Uyên bắt đầu lo sợ, nghĩ có lẽ mình không nên bước lên cỗ xe ngựa này. Mục đích của Ngụy Ly không phải cậu, trước đây chưa từng, mãi mãi sau này cũng không phải. Suy nghĩ ấy như một quyền đấm thẳng vào lồng ngực, nhưng cũng làm cậu dần dần bình tĩnh.
Sau khi Trịnh Uyên đến doanh trại quân Ngụy liền bị người ta dẫn vào trong thiên trướng. Còn Ngụy Ly, từ lúc xuống xe đến nay không hề thấy nữa. Trịnh Uyên – vẫn như ngàn lần trong quá khứ – bị vứt bỏ trong một góc riêng lạnh lẽo, cứ nắc nỏm chờ mong tiếng bước chân ai đó đến gần.
Lúc còn trên xe, đường đi xóc nảy, búi tóc vốn đã định chỉnh lại cho nghiêm trang giờ có đôi phần lộn xộn. Trịnh Uyên tháo chiếc trâm cài để tóc buông xuống, cẩn thận chải lại một lần nữa, muốn lấy sự trang trọng đoan nghiêm của một đế vương để nghênh tiếp sự giá lâm có lẽ là chẳng bao giờ có của Ngụy Ly.
Bất chợt lúc ấy, một làn gió bấc mùa đông bỗng ùa đến sau lưng, khiến những sợi tóc trên tay Trịnh Uyên một lần nữa tung bay. Gió thổi chẳng mạnh, chỉ thoáng một lát rồi yên lặng trở lại. Sợi tóc vừa bay lên chưa kịp nằm yên, từng sợi khẽ đong đưa trong không khí, cơ hồ như một cái hẹn lỡ làng.
–
Trịnh Uyên bỗng quay đầu lại, Ngụy Ly vừa bước vào trong chợt đứng sững người. Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi con ngươi của Ngụy Ly, vết màu xanh mực rỡ ràng khi tan khi hợp của ngày xưa lúc này chừng như đáy giếng sâu hun hút, tích lại trong đáy mắt, còn tựa hồ đang tỏa ra ấm áp chứa chan.
Ngụy Ly cũng chưa bao giờ nghĩ, lúc hắn gặp lại Trịnh Uyên sẽ là như thế này. Khi trong đại doanh Tề – Trịnh, một khắc khi hắn bước xuống cỗ xe ngựa trông thấy Tĩnh Hoài đế đứng đối diện thẳng thớm như ngọc, cảm thấy sao chẳng quen là mấy. Trịnh Uyên trong trí nhớ của hắn mãi mãi ngoan hiền êm dịu, thận trọng che giấu đi thứ ánh sáng khiến người ta run rẩy trong đôi mắt. Vậy mà, trong những tích tắc cậu tròn mắt nhìn hắn cứ như trút hết tâm tư không chút nào ẩn giấu. Khi đó, bọn thiếu niên trong cung đều tò mò bàn tán, con tin nước Trịnh rõ ràng dễ nhìn như thế, cớ sao lại cứ sợ bóng sợ gió trong cung đình, không hề khiến người ta chú ý.
Còn Tĩnh Hoài đế của hôm nay, dù lăn lộn binh nghiệp áo vải giày đay, hiển nhiên liếc mắt đã thấu lòng người. Trong quãng thời gian năm năm ròng rã, Trịnh Uyên hình như đã dựng lên một lá chắn, đem chính bản thân mình tách rời khỏi thế gian ồn ào. Người dù còn đây mà lòng đã trôi về bỉ ngạn. Trong giây phút ấy, dù Trịnh Uyên ở ngay trước mắt, nhưng Ngụy Ly nghĩ cậu chưa bao giờ cách xa mình hơn thế.
Lúc bị nhốt trong xe ngựa, Ngụy Ly lưu tâm lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Hắn chỉ nhớ, Trịnh Uyên khi đó thật lặng im, không giãy dụa cũng không nói năng. Lặng im đến mức khiến người ta lúc sắp sửa quên đi sự tồn tại của cậu lại phải nhớ đến. Lặng im đến mức, khiến người ta lúc chẳng thể nào nhớ lại không cách nào quên.
Từ lúc bước vào lều đến nay hắn chưa hề thông báo, chỉ cảm thấy đó như là chuyện hiển nhiên, như ngày tóc xanh xưa ấy hắn chẳng được mời trước vẫn len lén vào thư phòng Trịnh Uyên. Sau đó, hắn thấy muôn ngàn sợi tóc dài lã chã buông, khiếp sợ nhìn thấy trong mớ tóc đen thả rối đã có từng sợi tơ bạc gai mắt. Hốc mắt Ngụy Ly khô rang đi, khiến hắn không nhịn được muốn nhắm mắt lại.
Đã bao lâu rồi hắn chưa từng cẩn thận nhìn cậu. Có lẽ là từ lúc vô vàn những buổi ngày sang và đêm xuống chết đi, hoặc từ lúc tuổi trẻ khinh cuồng giành giật Trung Nguyên hào hùng vạn trượng, hay là từ lúc hắn nói quàng nói xiên trong phòng học sáng ngời, lúc cậu còn ở bên cạnh hắn, từ lúc nào hắn đã không còn tỉ mỉ ngắm nhìn cậu nữa.
Trịnh Uyên xoay lại thấy Ngụy Ly đến gần, cũng không nói gì khác, trên khuôn mặt chỉ nở một nụ cười, hằn lên một nếp nhăn không ấm cũng chẳng lạnh, chỉ như bao quân chủ cao quý rụt rè khác: “Trẫm, vỗn là giữ nguyên mũ mão đón tiếp.”
Sau đó cậu thấy Ngụy Ly mím thật chặt làn môi mỏng khô khốc quạnh hiu, ánh mắt hắn đuổi theo những sợi tóc buông lơi, nhưng hắn không đáp lời. Môi Ngụy Ly rất mỏng, cùng với cánh mũi cao của hắn khiến bình thường trông hắn có cảm giác rất nghiêm nghị. Bây giờ, Trịnh Uyên thấy hắn nhếch môi, vậy mà lại nghĩ hình như hắn đang cố gắng hết sức để phong tỏa mọi dịu dàng trên khóe môi mình.
Ánh mắt như chim ưng của hắn thả rơi trên tóc cậu, lúc này đây lại như cánh bướm phất phơ không biết dựa vào đâu. Trịnh Uyên hơi ngưỡng đầu, khiến chính bản thân mình có thể đón lấy ánh mắt của hắn. Sau đó cậu nở nụ cười, giọng nói vẫn mang theo đoan nghiêm, nhưng bỏ đi chữ “Trẫm” nọ: “Khi còn bé, ta tường nghe người ta nói ai rồi cũng sẽ già, cứ nghĩ đó là chuyện còn rất xa xôi.” Cậu nâng mái tóc mình lên trước mặt Ngụy Ly, thận trọng dùng trâm gài lại, “Chẳng dè, tóc bạc bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi.”
“Từ dạo rời khỏi Lân Tiêu, ta từng trông ngóng đến già sẽ gặp lại người – Được vậy thì có bao nhiêu tốt đẹp.” Trịnh Uyên chậm rãi nói, ngưng mắt nhìn vết màu mặc ngọc trong đôi mắt Ngụy Ly mà thấy như chính mình đã trầm luân trong đó. Còn Ngụy Ly lại nhìn thấy trong tích tắc đôi con ngươi của Trịnh Uyên thoáng rỡ ràng, là thứ ánh sáng đẹp đẽ như tỏa ra từ sinh mệnh.
“Hôm nay xem như là thỏa đợi mong.” Trịnh Uyên ngước đầu cao hơn một chút, ánh mắt của cậu xuyên qua Ngụy Ly mà phóng về xa xôi phía trước như đứa trẻ năm xưa xem diễn hài trong thành Lân Tiêu độ Trung Thu nọ. “Bệ hạ”, cậu nhẹ nhàng gọi, nhưng ánh mắt chẳng nhìn vào hắn.
“Uyên.” Ngụy Ly ngần ngừ thốt lên một tiếng, lại hình như cảnh giác điều gì mà lặng lẽ như cũ, cơ hồ không nghĩ đến việc mình có muốn nói hay không.
Trịnh Uyên nặng nề chuyển ánh mắt trở lại nhìn ngắm nét mặt Ngụy Ly, lần này cậu thật sự mỉm cười, nhưng là nụ cười vừa nội liễm vừa mang theo cao ngạo của một vị đế vương. “Bệ hạ”, cậu nói, “Bệ hạ muốn dụ Hoàn vương ra mặt để giết chết, nay đã như nguyện. Giữ ta ở nơi này còn để làm chi?”
Giọng nói thật bình thản, đôi mắt thật sáng trong.
Lần này Ngụy Ly dám dấn thân vào hiểm nguy, chẳng phải là không có nguyên nhân. Trong liên quân Tề – Trịnh, chỉ mỗi Trịnh Uyên quen biết Viên Duẫn Đàn. Tất nhiên Trịnh Uyên vì nhớ phần tình nghĩa năm xưa nên sẽ không lật tẩy hắn. Sau đó, khi bắt giữ lấy Trịnh Uyên, cũng chỉ có mỗi Ngụy Ly dễ dàng đắt thủ. Phần tiền căn hậu quả này Trịnh Uyên đã hiểu thông suốt từ lâu.
Cậu không hận, lòng phẳng lặng như một ao nước tù.
Cánh tay Ngụy Ly buông bên người hắn run nhè nhẹ, hắn với những ngón tay ra, tưởng bắt lấy một thứ gì, nhưng rốt cuộc nắm chặt lại. Hắn vào doanh trại quân địch ví như đem thân mình vào nơi hung hiểm, cũng chẳng phải hoàn toàn là để bắn chết Hoàn vương. Các tướng thủ hạ từng hết lời khuyên can, mong hắn sẽ dùng một người khác để giả trang Viên Duẫn Đàn, đều bị hắn lấy lý do sợ để lộ kẻ hở mà phủ quyết. Lúc quyết định kế sách này chẳng phải không ôm chút lòng riêng. Nghĩ đến có thể nhìn thấy Trịnh Uyên một lần nữa, nỗi len lén sướng vui tràn lan trong lòng như một đứa trẻ con khi ấy hắn vẫn tường tận nhớ đến lúc này. Bày mưu đặt kế dụ dỗ Hoàn vương ra mặt để giết chết, là thật; lợi dụng phần tình cảm thuở thiếu thời của Trịnh Uyên, là thật; muốn gặp Trịnh Uyên, cũng là thật.
Nhưng điều cuối cùng kia, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho cậu biết.
Hắn là hoàng đế nước Ngụy, là chúa tể của muôn vạn con dân. Tình yêu và đớn đau của hắn so với thiên hạ này vĩnh viễn sẽ luôn luôn bé nhỏ như thế, không đáng nói đến như thế.
Ngụy Ly rũ mắt xuống, tránh khỏi cái nhìn của Trịnh Uyên, “Trẫm, có thể dùng ngươi để khống chế Trịnh quốc.”
“Bệ hạ sẽ không làm vậy.” Trịnh Uyên khẽ cười, thong thả bước sượt qua người Ngụy Ly, dừng chân sau lưng hắn. “Bệ hạ nhất định sẽ thả ta trở về, để ta nhìn bệ hạ bình định Ly Hâm, đánh chiếm Dao Kinh.”
Lần đầu tiên Ngụy Ly mới hay biết thì ra giọng nói của Trịnh Uyên rất êm ái, nghe như một làn hương hoa lan quẩn quanh trong động vắng, gợi lên những âm vọng trong mái lều chẳng lấy làm rộng này. Hắn cố chấp đứng thẳng, đưa lưng về phía Trịnh Uyên, dường như e sợ điều gì mà không muốn xoay người đi nơi khác.
Rốt cuộc Trịnh Uyên đứng ở nơi ánh mắt hắn nhìn không tới, mặc cho bản thân mình gần như tham lam dõi nhìn bóng lưng của hắn. Cậu nhìn thấy trên tấm trường bào được may vừa khít người hắn tự bao giờ chợt có một sợi tóc buông xuống, dưới quầng sáng tù mù trong lều dần ánh lên thứ sáng óng tằm tơ. Trong nháy mắt, cậu có một xung động muốn vươn tay phủi sợi tóc ấy khỏi vai hắn. Cuối cùng, cậu cũng vươn những ngón tay ra, rồi lại bất đắc dĩ nắm chặt bàn tay.
Cùng lúc đó, Ngụy Ly bỗng xoay phắt người lại, trùng hợp sao mà ánh lại rơi xuống cái nắm tay của Trịnh Uyên. Cậu vộn vàng buông lỏng bàn tay đang dùng sức nắm thật chặn của mình, nhưng không tránh né được ánh mắt của Ngụy Ly. Ánh mắt ấy cứ như đã hiểu được tất cả, cũng tràn dâng trong đó xiết bao nhẹ nhõm và bi ai.
Cậu và hắn, thì ra đều là những kẻ keo kiệt tàn nhẫn giống hệt nhau.
Trịnh Uyên đón lấy ánh mắt hắn nhìn chăm chú, muốn thản nhiêm mỉm cười. Nhưng cậu lập tức biết nụ cười của mình đầy miễn cưỡng, bèn xoay người đi như muốn ra khỏi lều.
Là kiêu ngạo nhường ấy.
Chợt bàn tay của Ngụy Ly đặt lên vai cậu, xoay người cậu sang bên này, ép buộc cậu đứng đối diện hắn. Chẳng ai lên tiếng. Trịnh Uyên nhìn thấy trong đáy mắt Ngụy Ly là ảnh phản chiếu đôi mắt của mình, hai đôi ngươi màu nâu đồng và đen thẫm như mực lồng vào nhau, trong khoảnh khắc như đã tan vào nhau, chảy ra vạn ngàn tình ý, chẳng thể nào rõ tim ai rung động trước.
Nếu như ta nói, ta yêu ngươi.
Nếu như ta giữ ngươi ở lại.
Nhưng Trịnh Uyên đã lên tiếng trước như cướp lời Ngụy Ly, “Bệ hạ không làm thế.” Cậu thấy con ngươi của người nam tử đứng đối diện mình co rút lại, bàn tay đặt lên vai cậu chừng như cũng đã mất đi sức lực. Bao nhiêu triền miên vốn có trong tích tắc ấy đã cạn khô.
Năm năm trước, cậu muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn không hề lên tiếng. Hôm nay, hắn vẫn hỏi cùng câu hỏi ấy, nhưng cậu đã cắt đứt mọi đường lui của hắn. Trịnh Uyên kiên định nhìn vào đôi mắt của Ngụy Ly, cứ như lần gặp gỡ cuối cùng với người thiếu niên cuồng dại, ấp ôm những giấc mộng đẹp đẽ trong điện Tá Minh nhiều năm về trước.
Sắc màu mặc ngọc trong mắt Ngụy Ly dần dà rút lại, đôi đồng tử đen thẳm hiện ra sự nuối tiếc không buồn che giấu, mà lẫn trong đó còn là sự cảm kích khi chẳng còn biết phải làm gì khác. Trịnh Uyên vẫn luôn hiểu hắn. Xa cách nhau nhiều năm như thế, nhưng Trịnh Uyên chỉ càng hiểu hắn thêm sâu sắc mà thôi.
Bàn tay đặt trên vai Trịnh Uyên càng nắm chặt hơn. Hắn hơi ngả người về trước, nhìn từ một phía chừng như đang ôm lấy Trịnh Uyên. Những sợi tóc lưa thưa rơi xuống vầng trán Trịnh Uyên, khiến cậu chợt thấy chân tay sao mà luống cuống. Ngụy Ly cúi xuống, hơi thở nóng hôi hổi liếm qua vành tai Trịnh Uyên, cảm nhận được gờ vai của cậu đang kềm chế cơn run rẩy nhỏ bé dưới ngón tay mình.
Đứa trẻ dịu dàng đẹp đẽ này, cậu vẫn luôn thương yêu hắn như thế, như thế.
Khóe môi Ngụy Ly rỡ ràng đến độ vẽ lên một vòng cung. Nụ cười này thuộc về Tiểu Viên ngày đầu gặp gỡ, là dịu dàng khắc cốt ghi tâm chôn sâu dưới tính cách lông bông bất cần. Tiếc là, Trịnh Uyên nào có biết.
Cậu chỉ nghe bên tai, thật rõ ràng, có tiếng nói nỉ non thì thầm như giọng nói của một người tình, “Uyên… ta để em đi.”
Sau đó, Ngụy Ly vươn thẳng người, Trịnh Uyên thấy trong đôi mắt hắn trong trẻo không một gợn sóng.
Chẳng qua, đều chỉ là một lúc động tình mà thôi.
Nếu không phải thế, sẽ không còn là Cẩn Hâm đế Ngụy Ly nữa.
–
Ra khỏi lều, Viên Duẫn Đàn vẫn hầu ở bên ngoài. Lúc y xoay người bước theo Trịnh Uyên, cậu mỉm cười gọi một tiếng “Duẫn Đàn.” Viên Duẫn Đàn còn chưa kịp trả lời, Trịnh Uyên đã cúi đầu trước mặt y mà nói, “Huynh nhớ cẩn trọng.”
Mọi người đều bảo y làm Tề Hoàn Duyên bị thương, tất nhiên chư tướng quân Niễn Trần nếu muốn vạch kế trả thù thì sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định. Viên Duẫn Đàn nhẹ gật đầu, trên mày cao mắt sáng chẳng thấy vui buồn.
Một ngày sau hôm Tĩnh Hoài đế Trịnh Uyên bị bắt, bỗng nhiên được quân Ngụy thả trở về doanh trại quân Trịnh không tổn thương một sợi tóc. Phần đông mọi người cho rằng đây là sự kiêu căng hợm hĩnh của Cẩn Hâm đế, số ít còn lại cho rằng đây là Cẩn Hâm đế hoài niệm một thời niên thiếu nghĩa tình. Cũng có người nói rằng, đây là Ngụy Ly thỏa thuê mãn nguyện chọn kẻ đối đầu với mình là Trịnh Uyên đến làm một chứng nhân lịch sử, khiến một vị mua mất nước phải nhìn thấy hắn sự chinh phục không có điểm dừng của hắn.
Về lý do Cẩn Hâm đế thả TrịnhUyên, dù có đủ loại suy đoán nhưng không phải là mối quan tâm của giới sử gia.Điều họ bàn luận sôi nổi chính là bản thân sự kiện Ngụy Ly sau khi bày kế hiểmthành công lại thay đổi thái độ khác thường mà thả Trịnh Uyên, người rất có thểmang tới lợi thế đàm phán cho nước Ngụy, trở về quân Trịnh. Dù là nhà sử họcnghiên cứu cẩn thận nhất cũng phải xem đó là ý trời, là may mắn của liên quânTề – Trịnh, đồng thời cũng là báo hiệu cho khí số của nước Ngụy đã đến ngàytàn.