Đọc truyện Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh – Chương 5: Hôn lễ đẫm nước mắt
– Minh, coi như em xin anh, anh đừng làm việc nữa, anh đang bị bệnh đấy. – Ngô Sơn không can tâm nhìn Tần Duệ Minh bán mạng vì công việc buộc phải lên tiếng khuyên can.
Mặc nhiên ý tốt của Ngô Sơn, anh bỏ ngoài tai những lời Ngô Sơn nói.
– Anh…
– Brum… brum…
Ngô Sơn còn muốn tiếp tục nói, nhưng nhìn chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông trên bàn, khuôn mặt anh tinh quái xuất hiện một nụ cười.
– Anh Minh, có vợ yêu tìm anh nè.
Ngô Sơn cũng rất tò mò, vợ yêu trong danh bạ của Tần Duệ Minh là ai.
Tần Duệ Minh Nghe người gọi đến là Anh Vũ thì ngay lập tức buông cây bút xuống.
– Đưa anh.
Ngô Sơn ngoan ngoãn đặt chiếc điện thoại vào tay Tần Duệ Minh và chờ đợi.
Nhưng cậu chẳng thể nghe được gì cũng như chẳng hiểu gì ngoài câu nói.
– Đợi anh!
Nắm lấy chiếc điện thoại trong tay, anh vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi bước nhanh ra ngoài.
– Anh Minh, anh định đi đâu vậy?
Đáp lại lời cậu chỉ là tiếng đóng cửa thật mạnh.
***
Vẫn là không ai tránh được vòng quay của số phận.
Mới tháng trước về thăm nhà, trông bà vẫn còn rất khỏe mạnh, sao nói bệnh là bệnh luôn rồi?!
Hồ Anh Vũ vùi mặt vào đùi bà cô khóc không thôi.
Thương yêu cô hơn chính con ruột của mình. Ngay từ những ngày còn bé, bà đã luôn ở bên cạnh cô, quan tâm cô, bảo ban cô. Thậm trí thời gian cô ở bên cạnh bà còn nhiều hơn thời gian cô ở bên cha mẹ.
Cứ nghĩ đến ngày không còn bà trên đời cô chẳng còn muốn suy nghĩ nữa.
– Cháu gái ngốc, sao phải khóc, không phải bà vẫn còn ở đây sao?
Nghe bà cô nói, Hồ Anh Vũ lại càng khóc to hơn.
Ai cũng biết, bà đã ngoài 80 tuổi, lần đột quỵ này khó mà tránh khỏi…
Nhìn mẹ cô khóc ngất trên vai ba cô, trái tim Hồ Anh Vũ thêm thắt lại.
– Bà, bà còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cháu sẽ giúp bà thực hiện. – Hồ Anh Vũ hiếu kính hỏi.
Bà cô vuốt nhẹ mái tóc cô đầy cưng chiều, vẫn nụ cười ấm áp ấy, bà luôn giành riêng cô.
– Chỉ cần cháu gái của bà sống hạnh phúc là bà đã mãn nguyện rồi. Đáng tiếc, bà sợ mình không sống được đến ngày nhìn cháu yêu lấy chồng.
– Cháu sẽ đem cháu rể về cho bà.
Nói rồi cô chạy nhanh ra ngoài, nhưng lúc đi qua cửa, Hồ Anh Vũ bị mẹ Hồ giữ lại, bà đưa cho cô một tấm hình trên đó có ghi một dãy số.
***
Gió trời về đêm thật rét buốt nhưng cô chẳng sao cảm nhận được sự khắc nghệt của thời tiết.
Nhìn con xe thể thao ngày một chạy lại gần, nước mắt Hồ Anh Vũ lại trực trào mau.
Tần Duệ Minh đẩy mạnh của xe, vội vàng bước xuống.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt Tần Duệ Minh hiện rõ vẻ đau xót.
– Bên ngoài trời rất lạnh, sao em không vào nhà ngồi đợi?
Cô không quan tâm anh nói gì, cũng chẳng cần biết anh nghĩ sao. Nhưng giờ phút này cô cần một chỗ dựa.
Hồ Anh Vũ lao mạnh vào lồng ngực Tần Duệ Minh khóc nức nở.
Tần Duệ Minh không biết làm gì hơn ngoài việc ôm cô thật chặt, để mặc cô khóc.
Thế nhưng, Hồ Anh Vũ lại đột nhiên im bặt. Ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Tần Duệ Minh cô van nài.
– Chúng ta làm đám cưới đi, được không?
Tấn Duệ Minh ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là cười hạnh phúc.
Anh đã chuẩn bị tất cả thiên la địa võng, chỉ chờ dịp lừa cô về nhà, không nghĩ tới anh lại có được cô dâu nhỏ không mất chút công sức nào như vậy.
– Được, lúc nào cũng được!
Hồ Anh Vũ cầm tay anh dẫn vào căn phòng duy nhất dưới tầng lầu nơi bà cô đang ở.
Nhìn người bà nằm yên trên giường lòng cô lại quặn đau.
– Bà, cháu đưa cháu rể đến cho bà này.
Bà cô từ từ mở mắt ra, hai con mắt đã lòa đi vì tuổi già.
– Anh Vũ đấy à?!
Hồ Anh Vũ liên tục rơi nuóc mắt nhưng lại chẳng giám khóc to thành tiếng.
Hồ Anh Vũ khuých nhẹ cánh tay Tấn Duệ Minh ra hiệu. Tần Duệ Minh nhìn cô, xong bước lên trước vài bước, nửa ngồi nửa quỳ vên cạnh giường.
– Cháu là Tần Duệ Minh, bạn trai của Anh Vũ. Nghe nói bà bị bệnh nên lần này cháu cố tình ghé thăm, mong bà mau khỏi bệnh.
– Là Duệ Minh sao?
– Là cháu ạ! – Anh đặt tay mình phủ lên đôi tay già nua của bà cô.
Hồ Anh Vũ không giám ở lại lâu, cô sợ mình sẽ không đủ mạnh mẽ mà lao vào lòng bà cô khóc bán mạng.
Bà Hồ Anh Vũ gọi tên anh, như một cụm từ đã quen thuộc.
– Thì ra con bé đã đợi được cháu trở về.
Tấn Duệ Minh không nói gì, chỉ im lặng trong cái ôm của bà.
***
Hồ Anh Vũ khóc một mình trên ban công mà không hay từ khi nài bên cạnh mình đã xuất hiện thêm một người.
– Thì ra em trốn lên đây khóc một mình.
Hồ Anh Vũ vội lau nước mắt, không nhìn Tần Duệ Minh cô nói.
– Sao anh lại lên đây?
Đợi mãi không thấy anh lên tiếng, Hồ Anh Vũ hiếu kì quay sang anh hỏi.
– Anh mệt sao?
– Một chút!
Phải rồi, anh đã lái xe cả đêm để tới đây, lại cả dọc đường đi không ngủ, dù có là thần thánh thì cũng biết mệt thôi.
– Thế, anh vào phòng em ngủ một lát đi.
Tần Duệ Minh gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn đi theo cô xuống lầu.
***
Lúc tỉnh dậy là 8h sáng. Tần Duệ Minh biết giờ này Hồ Anh Vũ đáng ở bên bà mình.
Nhìn một lượt quanh căn phòng xa lạ lại thân quen, anh bỗng thấy ấm lòng.
Lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra, anh chụp một loạt vài bước ảnh.
Khi đưa điện thoại đến kệ tủ, trái tim anh run rẩy.
“Thứ đó… “
Tần Duệ Minh đặt chiếc điện thoại xuống giường, chậm chạp đi về hướng gần đó.
Ở đây vẫn còn một con gấu thở.
Tần Duệ Minh cẩn thận nhấc con thú nhồi bông lên, không nhịn được nghĩ về quá khứ.
– Anh, ngày mai anh phải đi du học sao?
Giọng nói trong trẻo của cô bé gái vang lên trong đêm tối.
Dưới ánh đèn của ngọn gốc vừng, cậu bé trai mỉm cười xoa đầu cô bé.
– Đợi anh trở về, anh về sẽ cưới em làm vợ, chịu không?
Cô bé gái gật đầu cười rạng rỡ – Chịu, thiệt chịu.
– Anh tỉnh rồi à?
Tiếng nói bất chợt vang lên trong gian phòng khiến Tần Duệ Minh bừng tỉnh.
Anh vội vàng đặt con thú nhồi bông xuống, khi quay đầu nhìn lại, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười.
– Sao em không ở lại với bà thêm chút nữa?
– Bà ngủ rồi – Cô gượng cười, tiện tay đóng của phòng lại.
– Anh đói chưa? Mình đi ăn chứ? – Hồ Anh Vũ gượng gạo hỏi.
Tần Duệ Minh nheo mắt nhìn cô, trí thông minh của anh cho nhận định rằng, chuyện này không bình thường chút nào.
– Vòng vo như vậy, không giống em chút nào.
Hồ Anh Vũ kinh ngạc. Sao nghe như anh rất hiểu cô vậy?
Dù vậy, cô cũng không quá bận tâm. Bởi trong lúc này cô chẳng thể nghĩ nhiều như vậy.
Hồ Anh Vũ trần trừ trong giây lát, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói thẳng.
– Anh, có dự định kết hôn chứ?
Hồ Anh Vũ đã từng hỏi qua anh vấn đề này, bây giờ cô lại muốn hỏi lại một lần nữa.
Tần Duệ Minh nhìn cô khẽ cười – Phải!
Nếu anh đoán không nhầm thì cô hẳn đã biết người cùng cô xem mắt trong lần tới chính là anh.
– Tôi muốn có một đám cưới.
– Được!
– Ngay ngày mai.
– Được!
– Thật sao?
Hồ Anh Vũ mừng rỡ nhìn anh, hai hốc mắt dần đỏ hoe.
– Chỉ cần là điều em muốn, tôi sẽ làm.
Tần Duệ Minh ôm chặt cô trong lòng, mặc cô thả mình khóc nức nở, chỉ mong cô được nhẹ lòng.
***
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Những tia nắng của ngày sớm chiếu rọi vào nhà thờ. Nơi đang diễn ra một sự kiện quan trọng.
– Con đồng ý! – Tần Duệ Minh dõng dạc trả lời.
Cha sứ quay sang Hồ Anh Vũ tiếp tục hỏi.
– Con có đồng ý lấy chàng trai trước mặt này làm chồng. Nguyện yêu thương, chăm sóc anh ấy suất đời dù nghèo hèn hay bệnh tật không?
– Con đồng ý!
– Nếu bên dưới không còn ai phản đối, ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng.
***
Trò đùa của số phận luôn diễn ra vào những lúc ta không lường tới nhất.
Nơi khán đài đông vui, một sinh mệnh lẻ loi vừa về với chúa.
Hồ Anh Vũ vùi mặt trên đùi bà cô khóc không dứt.
Dù biết trước là định mệnh nhưng cô chẳng sao thôi buồn.
Ít nhất, trước khi bà nhắm mắt vĩnh viễn, cô cũng đã làm được một việc khiến bà vui lòng.
Tần Duệ Minh ôm vợ trong lòng mà trái tim anh quặn đau.
Đã hai ngày Hồ Anh Vũ không ăn gì rồi, anh sợ, cơ thể gầy yếu của cô chịu không nổi.
– Vợ à, nghe anh, ngoan, ăn một chút gì đi.
Thế nhưng dù anh có nài nỉ ra sao, tận tâm thế nào thù Hồ Anh Vũ vẫn không chịu mở miệng.
Bà Hồ thấy con gái cả ngày cứ nhốt mình trong phòng, không chịu ăn, không chịu nói chuyện, làm bà xót dứt ruột.
– Anh Vũ, con ráng ăn một chút cho mẹ vui, được không con?
Giọng bà Hồ nghẹn gần như là sắp khóc.
Vẫn vậy, Hồ Anh Vũ vẫn không chịu ăn uống gì cả.
Bà Hồ nói gì cũng vô ích, đành để khay đồ ăn lại rồi ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Tần Duệ Minh và cô.
Vì phòng không đủ, lại thêm hai người giờ đã là vợ chồng nên ba, mẹ Hồ sắp xếp để cho hai vợ chồng trẻ ở với nhau.
Tần Duệ Minh ôm khư khư bát cháo trong tay cứ như thể cô không ăn, anh cũng nhất quyết không đặt nó xuống.
Hồ Anh Vũ mặc nhiên để anh thích làm gì thì làm còn mình thì trùm chăn kín đầu vẫn cứ khóc.
Cứ như vậy, sẽ không tốt cho cô. Tần Duệ Minh không muốn nhìn vợ mình như thế này mãi.
– Em cứ định như vậy mãi sao? Em cho rằng làm vậy bà em sẽ sống lại được?
Tần Duệ Minh nói một tràng làm Hồ Anh Vũ giận rỗi, cô hất mạnh chăn và ngồi dậy.
Tần Duệ Minh, anh biết gì mà nói?! Anh đừng tưởng anh là chồng tôi thì muốn làm gì thì làm.
Hồ Anh Vũ tức giận gào lên như để mọi phẫn uất theo dòng chảy trào tuân ra ngoài.
– Vậy, em cho rằng khóc là có thể giải quyết mọi việc sao? Nếu được, vậy trên đời này đã chẳng tồn tại tử thần rồi.
Sức chịu đựng đi đến giới hạn, Tần Duệ Minh cũng không nhịn được mà gắt lên với cô.
– Hồ Anh Vũ, em làm ơn suy nghĩ một chút đi. Em nghĩ rằng trên kia bà em sẽ vui khi nhìn thấy đứa cháu bà yêu quý ngày một héo mòn? Bà cũng đã nói rồi đấy, bà muốn em sống thật tốt thật vui vẻ qua mỗi ngày. Giờ em xử xự như vậy, không chỉ khiến bà em đau lòng mà còn làm cả những người yêu thương em phải lo lắng.
– Anh im đi – Hồ Anh Vũ hét lên, tiếng hét của cô như mang bao chua chát mà không sao giải tỏa được.
Giờ bị anh nói, cô lại thêm phẫn nộ.
– Em nghĩ mình còn có tư cách nổi giận ư? Người nên giận phải là ba em, mẹ em kia kìa.
– Tần Duệ Minh, tôi nói anh im đi, anh có nghe thấy không?! Tần Duệ Minh.
Hồ Anh Vũ khóc nấc lên, tiếng cô ngày một nhỏ dần.
– Vậy giờ em vẫn định sống như vậy? Sống không ăn không uống gì, chi bằng em tự đập đầy chết có phải hơn không. – Anh vẫn tiếp tục nói.
– Anh đi đi, cút ngay cho tôi.
Vẫn tiếng gào ấy nhưng dừng như bi đát hơn, cô ném lấy tất cả những gì có thể vào người Tần Duệ Minh nhưng tuyệt nhiên anh không có tránh.
– Tần Duệ Minh, tôi bảo anh đi đi cơ mà. Làm ơn đi đi. – Từ gào thét cô chuyển sang van nài.
Anh lặng thinh nhìn cô, đôi môi mín chặt.
– Nếu em đã nói vậy, vậy tôi đi!
Và anh đã đi thật, trên con xe thể thao về thành phố.
Mẹ Hồ muốn ngăn cản nhưng không biết phải nói sao cho phải.
Họ cũng biết, Tần Duệ Minh nói những lời đó là vì lo cho Anh Vũ nhưng chỉ có mình Hồ Anh Vũ là không hiểu.
Ấy vậy những ngày sau lại có tiến triển tốt đẹp. Hồ Anh Vũ không những chịu ăn cơm mà còn năng ra ngoài tập thể dục.
Cô của ngày hôm nay hoàn toàn không phải là Hồ Anh Vũ của một tuần trước nữa. Ngày cô rời nhà cũng đã là một tuần sau đó.
Nhìn thấy cô, các đồng nghiệp không khỏi thấy tiếc thay.
– Anh Vũ, mày không sao chứ? – Trình Hoa là người lên tiếng trước tiên, sau đó là sếp lớn cùng nhiều người khác nữa.
Được mọi người quan tâm, Hồ Anh Vũ rất cảm động.
Thì ra cô còn có nhiều người thân đến vậy.
Nếu là một tuần trước, cô chắc chắn sẽ không cười nổi nhưng lúc này đây, cô đã cười thật rạng rỡ.
– Mình ổn.
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng đến từ những điều mình không tưởng.
Tất cả, nhờ có anh!